Chương 167: Hết sức đỏ mắt
Huyết Hồng
12/09/2013
Mấy ngày trước nhà mình bị ma thú hung dữ vồ cắn, Bối Á bị thương không nhẹ.
Nhưng thân là cháu ruột duy nhất của Bối An, một trong tam đại nguyên soái của đế quốc, Bối Á đương nhiên được chăm sóc và trị liệu kỹ lưỡng, chỉ mất thời gian hai ngày gã đã vui vẻ xuất hiện trước mặt đoàn người Lâm Tề.
Vẫn là chiếc áo giáp vàng rực như trước, lúc này trên người Bối Á còn khoác thêm chiếc áo hoàng màu đỏ thuần. Chiếc áo choàng dài đón gió bay phần phật, Lâm Tề mắt tinh thấy được bên trong lớp áo choàng đã được dùng lớp tơ vàng thêu ma pháp thành trận phòng ngự. Rất rõ ràng, lần trước Bối Á bị ma thú cường mạnh dập nát áo giáp, lần này y không chỉ thay đổi một bộ áo giáp ma khác, mà còn dùng áo choàng ma pháp này hộ thân.
Bối Á nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt Lâm Tề, cái mũi gần như là dí sát vào mũi Vu Liên, tức giận rít gào:
- Vu Liên, tên ti tiện này, ngươi có tư cách gì mà ở trong này? Đây là nơi mà ngươi được tới sao?
Lâm Tề và Long Thành bộ dạng rất bình thường, tay của hai người giấu ở trong tay áo, nghển cổ nhìn sang động tĩnh bên này. Hai người đều không hé răng, cũng không ra tay, đương nhiên, nếu Bối Á dám có bất luận hành động gì quá phận với Vu Liên, Lâm Tề sẽ không chút do dự bị lộ diện mạo thật mà bổ ra một búa cho hắn ta đầu rơi máu chảy.
Vu Liên cũng không hé răng, y nhún nhún vai, lui về sau một bước, nhưng Bối Á từng bước tiếp cận sát tới, vẫn đối mặt sát với Vu Liên, rít gào:
- Loại người suy tàn như người, là sự sỉ nhục của toàn bộ quý tộc đại lục, chim sẻ muốn ngóc đầu lên lợi dụng người khác, thật là kẻ không có liêm sỉ, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Bối Á mắng quá khó nghe, Vu Liên cũng không thể không tức giận. Tuy rằng Bối Á có chỗ dựa vững chắc, nhưng dù sao hiện giờ Vu Liên cũng là người bên cạnh Đề Hương, nếu Vu Liên cứ để Bối Á nhục mạ như vậy, không chỉ làm mất hết mặt mũi gia tộc, còn liên lụy tới thể diện của Đề Hương.
Thể diện quý tộc vô cùng nặng, nếu Vu Liên đối mặt với sự vô duyên cớ rít gào nhục mạ của Bối Á mà không đáp trả lại gì, y sẽ lập tức bị tất cả giới quý tộc bài xích, ngay cả Đề Hương cũng tuyệt đối sẽ không dám đứng ra bảo vệ một kẻ rác rưởi bên cạnh mình.
Cho nên Vu Liên cầm chuôi kiếm, một tia đấu khi không ngừng rót vào trong chuôi kiếm ma pháp mà Lâm Tề đưa cho gã. Con ngươi màu xanh lam hiện lên ngọn lửa phẫn nộ, Vu Liên quát Bối Á:
- Bối Á các hạ, ngài thật giống là một con chó điên hung hăng cắn người lung tung, thế mà là quý tộc vinh quang sao? Ngươi mới là kẻ làm mất hết thể diện của tất cả quý tộc! Có quý tộc nào điên cuồng giống như ngài không?
Bối Á bị lời của Vu Liên làm cho tức giận, y phẫn nộ nhìn Vu Liên, tay phải cũng cầm chuôi kiếm, rất có thể bị kích động một kiếm đâm chết Vu Liên. Lâm Tề đứng ở bên cạnh Vu Liên chậm rãi tiến lên một bước, chân trái động động, tay phải đã nắm chặt lại, chỉ cần Bối Á dám đâm, Lâm Tề cũng dám xử lý. Nguyên soái Bối An hàng năm trấn thủ chiến bảo Normand, mấy con trai ông ta cũng không ở đế đô, Bối Á chỉ lẻ loi một mình ở đế đô, Lâm Tề có phần nắm chắc sẽ không làm kinh động tới bất cứ kẻ nào.
Đơn giản là giết quý tộc mà thôi!
Lâm Tề âm u mỉm cười vài tiếng, lạnh lẽo đến mức khiến Bối Á chấn động như chim sẻ vội lui ra sau mấy bước, kinh ngạc nghi hoặc nhìn về phía Lâm Tề. Lâm Tề vừa mới cười vài tiếng âm hiểm, còn có sát khí trên người hắn khiến Bối Á cực kỳ khó chịu, y cảm giác cả người mình giống như bị kim đâm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị Lâm Tề tấn công.
Kinh ngạc nghi hoặc nhìn Lâm Tề một cái, Bối Á mặt biến sắc liên tục lui về sau, hơn mười đàn ông mặc áo giáp bac nhanh chóng đi tới, bảo vệ Bối Á vào giữa. Long Thành đột nhiên bật cười thành tiếng:
- Thật sự là một quý tộc dũng cảm không sợ hãi, mặc nguyên bộ áo giáp, không ngờ bởi vì câu nói của dân chúng lương thiện chúng ta tay không tấc sắt mà lại sợ hãi rụt về!
Câu châm biếm của Long Thành khiến Bối Á tức giận mặt xanh mét, y phẫn nộ định xông lên giáo huấn Long Thành một trận, nhưng Vu Liên không sợ hãi rút kiếm ra, đấu khí nhẹ nhàng và khéo léo đã bắt đầu khởi động, trong thân kiếm bắt đầu kích thích lực lượng ma pháp bộc phát ra.
Nhẹ nhàng vung trường kiếm lên, kiếm phong tạo nên quang ảnh mỹ lệ giống như hài đồng trong tiên cảnh mộng ảo, hàn khí lạnh buốt đến thấu xương ẩn giấu trong ảo ảnh, tuy rằng Vu Liên chỉ vung trường kiếm một lần nhưng lại giống như gã đã đồng thời múa về phía trước hơn mười kiếm.
Kiếm quang mỹ lệ hoàn toàn phù hợp với yêu cầu kỹ thuật mỹ kiếm hiện nay của các quý tộc. Các đó không xa vài công tử từ trong xe ngựa đi ra đều vỗ tay hoan hô khen ngợi. Có một thiếu nữ mặc áo choàng bạch kim mỉm cười:
- Bối Á, chẳng phải ngươi được xưng là chiến sĩ mạnh nhất trẻ tuổi nhất đế đô sao? Đánh thắng hắn ta, ta sẽ đồng ý hẹn hò với ngươi!
Bối Á xanh mặt vẫn đứng yên tại chỗ, y chằm chằm nhìn trường kiếm trên tay Vu Liên, tay phải cầm kiếm chợt căng thẳng.
Vu Liên không ngờ chỉ dùng một thanh binh khí ma pháp, hơn nữa thấy kiếm quang của thanh trường kiếm lại tà dị mỹ lệ như vậy, rõ ràng ma pháp trận khắc trên đó vô cùng cao cấp, chứ không phải loại vũ khí ma pháp tầm thường. Một gia tộc Nam tước suy tàn sao có thể có được loại vũ khí quý báu mà tiền vàng không thể mua được này? Tổ tiên Vu Liên cũng chưa từng là tướng lĩnh đại tướng xuất binh gì cả, loại mặt hàng cao cấp này không thể nào là binh khí tổ truyền của hắn được.
Ra tay giáo huấn Vu Liên?
Lâm Tề và Long Thành lại đều tỏa ra hàn ý dày đặc, khiến Bối Á không dám vọng động, nhất là Long Thành đứng bên cạnh mang vẻ mặt châm biếm, chẳng khác gì ác long gây chiến, tạo cho Bối Á sự uy áp về tinh thần, y không dám vọng động, một chút cũng không dám vọng động.
Ngay khi Bối Á chưa biết nên làm gì, thì đã có tấp nập con ông cháu cha đế đô tụ tâp tới, phẫn nộ rít gào.
- Vu Liên, tên đê tiện vô sỉ này! Enzo đâu? Tên Enzo đê tiện tiểu nhân ở đâu? Tên Lâm Tề khốn kiếp ở đâu? Nói cho bọn họ biết, ta muốn khiêu chiến với chúng!
Một đôi bao tay từ trong đám đông bay ra, bắn thật mạnh vào mặt Vu Liên.
Bị Lâm Tề đùa giỡn đã mất mặt cực lớn, lại hại đến đám người bạn tâm phúc bị buộc phải rời khỏi Học viện lục quân. Hắc Mã Hào Tư (Black Ô House) tức giận ngút trời vọt ra từ trong đám đông, vằn mắt đỏ lên phẫn nộ rít gào, đứng thẳng tắp bên cạnh Bối Á.
Cung kính hành lễ thật sâu với Bối Á, Hắc Mã Hào Tư lên tiếng rít gào:
- Bối Á các hạ, xin ngài hãy tặng cơ hội này cho ta, để ta dạy cho tên tiểu nhân vô sỉ này một bài học!
Bối Á vui vẻ, y chậm rãi gật đầu, ra sức vỗ vỗ bả vai Hắc Mã Hào Tư :
- Hào Tư, ngươi rất vũ dũng, ta biết mà. Ta cho ngươi cơ hội này!
Hắc Mã Hào Tư xoay người, nhìn chằm chằm Vu Liên, cười lạnh nói:
- Nói cho đám đê tiện tiểu nhân Enzo biết, đây là ta khiêu chiến với đám vô sỉ các ngươi. Sau khai giảng, Học viện lục quân chúng ta vào năm cuối có diễn luyện thực chiến, ta khiêu chiến với các ngươi!
Ngón tay cái chĩa vào ngực mình, Hắc Mã Hào Tư ngạo nghễ:
- Các ngươi, có dám không?
Vu Liên cười khổ quay sang nhìn Lâm Tề.
Lâm Tề chậm rãi gật đầu.
Diễn luyện thực chiến? Ai sợ ai chứ?
(Có một số tên tiếng Anh, mình sẽ chuyển sang tên phiên âm tiếng Trung cho tiện nhé. Ví dụ như Black Ô House, các tập trước đã xuất hiện, giờ mình sẽ để là Hắc Mã Hào Tư)
Nhưng thân là cháu ruột duy nhất của Bối An, một trong tam đại nguyên soái của đế quốc, Bối Á đương nhiên được chăm sóc và trị liệu kỹ lưỡng, chỉ mất thời gian hai ngày gã đã vui vẻ xuất hiện trước mặt đoàn người Lâm Tề.
Vẫn là chiếc áo giáp vàng rực như trước, lúc này trên người Bối Á còn khoác thêm chiếc áo hoàng màu đỏ thuần. Chiếc áo choàng dài đón gió bay phần phật, Lâm Tề mắt tinh thấy được bên trong lớp áo choàng đã được dùng lớp tơ vàng thêu ma pháp thành trận phòng ngự. Rất rõ ràng, lần trước Bối Á bị ma thú cường mạnh dập nát áo giáp, lần này y không chỉ thay đổi một bộ áo giáp ma khác, mà còn dùng áo choàng ma pháp này hộ thân.
Bối Á nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt Lâm Tề, cái mũi gần như là dí sát vào mũi Vu Liên, tức giận rít gào:
- Vu Liên, tên ti tiện này, ngươi có tư cách gì mà ở trong này? Đây là nơi mà ngươi được tới sao?
Lâm Tề và Long Thành bộ dạng rất bình thường, tay của hai người giấu ở trong tay áo, nghển cổ nhìn sang động tĩnh bên này. Hai người đều không hé răng, cũng không ra tay, đương nhiên, nếu Bối Á dám có bất luận hành động gì quá phận với Vu Liên, Lâm Tề sẽ không chút do dự bị lộ diện mạo thật mà bổ ra một búa cho hắn ta đầu rơi máu chảy.
Vu Liên cũng không hé răng, y nhún nhún vai, lui về sau một bước, nhưng Bối Á từng bước tiếp cận sát tới, vẫn đối mặt sát với Vu Liên, rít gào:
- Loại người suy tàn như người, là sự sỉ nhục của toàn bộ quý tộc đại lục, chim sẻ muốn ngóc đầu lên lợi dụng người khác, thật là kẻ không có liêm sỉ, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Bối Á mắng quá khó nghe, Vu Liên cũng không thể không tức giận. Tuy rằng Bối Á có chỗ dựa vững chắc, nhưng dù sao hiện giờ Vu Liên cũng là người bên cạnh Đề Hương, nếu Vu Liên cứ để Bối Á nhục mạ như vậy, không chỉ làm mất hết mặt mũi gia tộc, còn liên lụy tới thể diện của Đề Hương.
Thể diện quý tộc vô cùng nặng, nếu Vu Liên đối mặt với sự vô duyên cớ rít gào nhục mạ của Bối Á mà không đáp trả lại gì, y sẽ lập tức bị tất cả giới quý tộc bài xích, ngay cả Đề Hương cũng tuyệt đối sẽ không dám đứng ra bảo vệ một kẻ rác rưởi bên cạnh mình.
Cho nên Vu Liên cầm chuôi kiếm, một tia đấu khi không ngừng rót vào trong chuôi kiếm ma pháp mà Lâm Tề đưa cho gã. Con ngươi màu xanh lam hiện lên ngọn lửa phẫn nộ, Vu Liên quát Bối Á:
- Bối Á các hạ, ngài thật giống là một con chó điên hung hăng cắn người lung tung, thế mà là quý tộc vinh quang sao? Ngươi mới là kẻ làm mất hết thể diện của tất cả quý tộc! Có quý tộc nào điên cuồng giống như ngài không?
Bối Á bị lời của Vu Liên làm cho tức giận, y phẫn nộ nhìn Vu Liên, tay phải cũng cầm chuôi kiếm, rất có thể bị kích động một kiếm đâm chết Vu Liên. Lâm Tề đứng ở bên cạnh Vu Liên chậm rãi tiến lên một bước, chân trái động động, tay phải đã nắm chặt lại, chỉ cần Bối Á dám đâm, Lâm Tề cũng dám xử lý. Nguyên soái Bối An hàng năm trấn thủ chiến bảo Normand, mấy con trai ông ta cũng không ở đế đô, Bối Á chỉ lẻ loi một mình ở đế đô, Lâm Tề có phần nắm chắc sẽ không làm kinh động tới bất cứ kẻ nào.
Đơn giản là giết quý tộc mà thôi!
Lâm Tề âm u mỉm cười vài tiếng, lạnh lẽo đến mức khiến Bối Á chấn động như chim sẻ vội lui ra sau mấy bước, kinh ngạc nghi hoặc nhìn về phía Lâm Tề. Lâm Tề vừa mới cười vài tiếng âm hiểm, còn có sát khí trên người hắn khiến Bối Á cực kỳ khó chịu, y cảm giác cả người mình giống như bị kim đâm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị Lâm Tề tấn công.
Kinh ngạc nghi hoặc nhìn Lâm Tề một cái, Bối Á mặt biến sắc liên tục lui về sau, hơn mười đàn ông mặc áo giáp bac nhanh chóng đi tới, bảo vệ Bối Á vào giữa. Long Thành đột nhiên bật cười thành tiếng:
- Thật sự là một quý tộc dũng cảm không sợ hãi, mặc nguyên bộ áo giáp, không ngờ bởi vì câu nói của dân chúng lương thiện chúng ta tay không tấc sắt mà lại sợ hãi rụt về!
Câu châm biếm của Long Thành khiến Bối Á tức giận mặt xanh mét, y phẫn nộ định xông lên giáo huấn Long Thành một trận, nhưng Vu Liên không sợ hãi rút kiếm ra, đấu khí nhẹ nhàng và khéo léo đã bắt đầu khởi động, trong thân kiếm bắt đầu kích thích lực lượng ma pháp bộc phát ra.
Nhẹ nhàng vung trường kiếm lên, kiếm phong tạo nên quang ảnh mỹ lệ giống như hài đồng trong tiên cảnh mộng ảo, hàn khí lạnh buốt đến thấu xương ẩn giấu trong ảo ảnh, tuy rằng Vu Liên chỉ vung trường kiếm một lần nhưng lại giống như gã đã đồng thời múa về phía trước hơn mười kiếm.
Kiếm quang mỹ lệ hoàn toàn phù hợp với yêu cầu kỹ thuật mỹ kiếm hiện nay của các quý tộc. Các đó không xa vài công tử từ trong xe ngựa đi ra đều vỗ tay hoan hô khen ngợi. Có một thiếu nữ mặc áo choàng bạch kim mỉm cười:
- Bối Á, chẳng phải ngươi được xưng là chiến sĩ mạnh nhất trẻ tuổi nhất đế đô sao? Đánh thắng hắn ta, ta sẽ đồng ý hẹn hò với ngươi!
Bối Á xanh mặt vẫn đứng yên tại chỗ, y chằm chằm nhìn trường kiếm trên tay Vu Liên, tay phải cầm kiếm chợt căng thẳng.
Vu Liên không ngờ chỉ dùng một thanh binh khí ma pháp, hơn nữa thấy kiếm quang của thanh trường kiếm lại tà dị mỹ lệ như vậy, rõ ràng ma pháp trận khắc trên đó vô cùng cao cấp, chứ không phải loại vũ khí ma pháp tầm thường. Một gia tộc Nam tước suy tàn sao có thể có được loại vũ khí quý báu mà tiền vàng không thể mua được này? Tổ tiên Vu Liên cũng chưa từng là tướng lĩnh đại tướng xuất binh gì cả, loại mặt hàng cao cấp này không thể nào là binh khí tổ truyền của hắn được.
Ra tay giáo huấn Vu Liên?
Lâm Tề và Long Thành lại đều tỏa ra hàn ý dày đặc, khiến Bối Á không dám vọng động, nhất là Long Thành đứng bên cạnh mang vẻ mặt châm biếm, chẳng khác gì ác long gây chiến, tạo cho Bối Á sự uy áp về tinh thần, y không dám vọng động, một chút cũng không dám vọng động.
Ngay khi Bối Á chưa biết nên làm gì, thì đã có tấp nập con ông cháu cha đế đô tụ tâp tới, phẫn nộ rít gào.
- Vu Liên, tên đê tiện vô sỉ này! Enzo đâu? Tên Enzo đê tiện tiểu nhân ở đâu? Tên Lâm Tề khốn kiếp ở đâu? Nói cho bọn họ biết, ta muốn khiêu chiến với chúng!
Một đôi bao tay từ trong đám đông bay ra, bắn thật mạnh vào mặt Vu Liên.
Bị Lâm Tề đùa giỡn đã mất mặt cực lớn, lại hại đến đám người bạn tâm phúc bị buộc phải rời khỏi Học viện lục quân. Hắc Mã Hào Tư (Black Ô House) tức giận ngút trời vọt ra từ trong đám đông, vằn mắt đỏ lên phẫn nộ rít gào, đứng thẳng tắp bên cạnh Bối Á.
Cung kính hành lễ thật sâu với Bối Á, Hắc Mã Hào Tư lên tiếng rít gào:
- Bối Á các hạ, xin ngài hãy tặng cơ hội này cho ta, để ta dạy cho tên tiểu nhân vô sỉ này một bài học!
Bối Á vui vẻ, y chậm rãi gật đầu, ra sức vỗ vỗ bả vai Hắc Mã Hào Tư :
- Hào Tư, ngươi rất vũ dũng, ta biết mà. Ta cho ngươi cơ hội này!
Hắc Mã Hào Tư xoay người, nhìn chằm chằm Vu Liên, cười lạnh nói:
- Nói cho đám đê tiện tiểu nhân Enzo biết, đây là ta khiêu chiến với đám vô sỉ các ngươi. Sau khai giảng, Học viện lục quân chúng ta vào năm cuối có diễn luyện thực chiến, ta khiêu chiến với các ngươi!
Ngón tay cái chĩa vào ngực mình, Hắc Mã Hào Tư ngạo nghễ:
- Các ngươi, có dám không?
Vu Liên cười khổ quay sang nhìn Lâm Tề.
Lâm Tề chậm rãi gật đầu.
Diễn luyện thực chiến? Ai sợ ai chứ?
(Có một số tên tiếng Anh, mình sẽ chuyển sang tên phiên âm tiếng Trung cho tiện nhé. Ví dụ như Black Ô House, các tập trước đã xuất hiện, giờ mình sẽ để là Hắc Mã Hào Tư)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.