Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 111: Kho chứa đồ bí mật của gia tộc

Huyết Hồng

29/03/2013



Cửa lớn màu đồng thau, cao tầm khoảng ba mét, chiều rộng không quá hai mét kim loại. Minh chân trâu được khảm trong dũng đạo tỏa ra ánh hào quang sáng ngời chiếu rọi xuống, cửa chính màu đồng thau tản ra những hào quang vắng lặng, nặng trịch, lạnh như băng, vô tình, đó là toàn bộ ấn tượng mà cánh cửa này tạo ra cho người khác.

Trên cửa chính có điêu khắc một bức vẽ mãnh hổ đang ngửa mặt lên trời gào rít, những người hiểu biết về gia tộc Hắc Hổ sẽ biết được, đây chính là phù hiệu tổ vật của gia tộc. Hiển nhiên, đằng sau cánh cửa này chính là một trong những trọng địa đích thực của gia tộc Hắc Hổ, Lâm Tề ngừng thở, ngơ ngác nhìn tấm cửa lớn, trong lòng luôn lo lắng đề phòng.

Râu Đen nhìn phiến cửa chính, đắc ý cười nói:

-Thế nào, phiến cửa này rất chắc chắn, chỉ dùng dạng kim loại mà hiện tại không thể đúc được để rèn thành. À, phiến cửa này được tạo thành từ rất lâu rồi, ít nhất đã trải qua toàn bộ thời kì Phục Sinh và thời gian Hắc Ám, nghe nói là từ thời kì hủy diệt lưu truyền lại.

Lâm Tề không nói được gì, thời kì Phục Hưng ít nhất cũng phải tới hơn nghìn năm, nhưng thời đại Hắc Ám có bao nhiêu năm? Không ai có thể biết rõ thời đại Hắc Ám rốt cuộc trải qua bao nhiêu năm, bởi vì trải qua chiến tranh liên miên và những thiên tai đáng sợ nên những bản ghi chép về niên đại Hắc Ám đã bị phá hủy hơn mười lần, điều có thể khẳng định chính là, có văn bản ghi lại vô cùng xác thực là thời đại Hắc Ám kéo dài hơn năm trăm năm.

Càng không cần nói tới lịch hủy diệt, đó chỉ là truyền thuyết, lịch hủy diệt và thời đại trước nó đều chỉ là truyền thuyết mà thôi. Thời kì thái cổ, ai biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Đó là cánh cửa được truyền lại từ lịch hủy diệt? Lâm Tề hơi hoài nghi với lời nói này.

Nhưng, dù sao cũng là lời nói của gia tộc tổ tông, Lâm Tề giữ lại ý kiến của chính mình, không đánh giá gì về nó nữa.

Râu Đen cười khan vài tiếng, hắn sờ sờ cái mũi của mình, thấp giọng lẩm bẩm nói:

-Ta cũng hiểu những lão gia này muốn làm rạng danh tổ tông, cánh cửa này tuy rằng chất liệu hơi kỳ quái, nhưng xem nó trơn bóng như vậy, một chút tàn tích cũng không có, ta cảm thấy lịch sử của nó cũng không thể vượt qua năm trăm năm!

Ho khan một tiếng, Râu Đen đi đến trước cánh cửa, lấy tay xoa nhẹ vài cái ở miệng mãnh hổ đang ngửa mặt lên trời thét dài, Lâm Tề nhìn thấy Râu Đen ấn vào mấy cái răng nanh trên miệng mãnh hổ. Nhưng cánh cửa vẫn không có chút động tĩnh gì, Râu Đen lui về phía sau mấy bước, kéo Lâm Tề lui lại mấy bước, sau đó ấn vào trên pháp trận trên vách tường ít người chú ý, đem một thanh huyết hổ kình đưa vào pháp trận.

Mười ba viên bảo thạch nho nhỏ trên pháp trận sáng rực lên. Râu Đen cắn đứt ngón trỏ của mình, giỏ một giọt máu vào trung tâm pháp trận. Một ánh sáng kì lạ sáng lên trong pháp trận, giọt máu trong nháy mắt bốc hơi, đám sương màu máu khuếch tán, bao phủ toàn bộ pháp trận, cánh cửa màu đồng thau cứ thế mở ra phía trước, Râu Đen vội kéo Lâm Tề đi vào bên trong.

-Nhớ kỹ các bước mở cửa vừa rồi.

Đi vào cửa, Râu Đen mới nghiêm túc nói với Lâm Tề:



-Sai mất một bước, dũng đạo này, thậm chí bao gồm toàn bộ núi Cây Sồi Đen, sẽ bị phá hủy! Phía dưới, là một pháp trận tự hủy rất lớn, là pháp trận đủ để hủy diệt một nửa Duner, Con nhất định không được sai sót gì!

Trên trán Lâm Tề chảy ra những giọt mồ hôi lạnh, pháp trận hủy diệt được cả một nửa Dunner? Tổ tiên gia tộc Hắc Hổ lúc nào cũng sống trên những điều đáng sợ như vậy? Nếu đột nhiên không thể khống chế được pháp trận, chẳng phải mọi người ở Duner cũng sẽ chết chung với gia tộc Hắc Hổ sao?

Khẽ nhếch miệng, Lâm Tề thở ra một hơi thật mạnh, hắn nghiêm túc nói:

-Con sẽ không quên .

Râu Đen nghiêm túc nhìn Lâm Tề, y vuốt cằm nói:

-Nhớ kỹ điều giáo huấn thứ nhất của gia tộc, nam nhân gia tộc Hắc Hổ, chỉ được thành thân với nữ tử huyết thống đông phương đích thực. Ngàn vạn lần nhớ kỹ, nếu là con và nữ tử phương Tây đại lục sinh con, tuyệt đối không thể để nó tiến vào này dũng đạo.

Lâm Tề ngạc nhiên nhìn Râu Đen, tổ huấn thứ nhất của gia tộc hắc hổ là tất cả nam nhi gia tộc chỉ có thể thành thân với nữ tử huyết thống phương Đông đích thực? Lời tổ huấn này đã được chấp hành rất nhiều năm. Nhưng tổ huấn này, chính là vì muốn để dũng đạo này có thể tồn tại.

-Vì sao?

Lâm Tề tò mò hỏi Râu Đen.

Râu Đen nhíu mày, hiển nhiên y không rõ, y trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói:

-Ta cũng không rõ những đạo lí trong đó, nhưng nếu là con lai của gia tộc chúng ta và phương Tây đại lục, máu của nó không thể kích hoạt được pháp trận này, phiến cửa này cũng không thể mở ra. Không chỉ có phiến cửa này, mười tám dũng đạo bí mật của gia tộc, toàn bộ đều sử dụng máu để nghiệm chứng pháp trận.

-Con lai, cũng ý nghĩa chính là mất đi quyền kế thừa đối với trọng địa của gia tộc.

Râu Đen nghiêm túc nói với Lâm Tề:

-Thích thì có thể tìm đến mua vui, nhưng tuyệt đối không được có con với nữ tử phương Tây đại lục, chỉ có đứa con của nữ tử huyết thống Đông Phương đích thực mới có tư cách kế thừa gia tộc Hắc Hổ, đám con lai, chỉ có thể quấy cho gia tộc rối tung rối mù lên, đây là huyết giáo huấn, ngươi nhất định phải nhớ kĩ.

Lâm Tề nhớ tới lúc nhỏ Râu Đen đã từng nói qua cho hắn nghe về hai lần nổi loạn đáng sợ trong gia tộc, gia tộc Hắc Hổ hùng mạnh chính vì hai lần nổi loạn đó mà tổn thương nguyên khí, kết quả cho tới bây giờ, do tàn phá của cuộc chiến tranh lục đảo kéo dài trăm năm, gia tộc Hắc Hổ giờ chỉ còn lại hai nam đinh trực hệ.



Khi đó Râu Đen cũng không giải thích nguyên nhân cuộc nổi loạn cho Lâm Tề, hiện tại nghĩ lại, có thể là do con lai đời sau và hậu duệ huyết thống đã xảy ra xung đột. Lâm Tề nghiêm nghị gật đầu, trầm giọng nói:

-Con hiểu rồi, nhưng tìm được Đông phương nữ tử tinh khiết ở phương Tây đại lục….

Lâm Tề đột nhiên thấy lo lắng cho cuộc sống hôn nhân sau này của mình.

Râu Đen thoáng chút suy nghĩ vuốt cằm, y trầm giọng nói:

-Nếu may mắn, ngươi có thể giống như ta cướp được một người ở trên biển, còn nếu vận may không tốt, con cũng giống như những người bác chết trận của con, Ồ, À, cũng có thể bỏ giá cao đi Đông Phương mua vài người.

Cười nhạt vài tiếng, Râu Đen bất đắc dĩ nói:

-Đương nhiên, những nữ tử mua được, dung mạo, tính tình, gia giáo, học thức sẽ không tốt lắm, dù sao Đông Phương đại gia tộc, ai muốn đem nữ nhân nhà mình gả tới phương Tây xa xôi như vậy? Tiểu tử, phải xem vận may của con sau này, haha, con chẳng phải kết bạn với tên Long Thành sao?

Lâm Tề ánh mắt chợt sáng ngời, hắn nhếch miệng cười nói:

-Đúng vậy, tên đó, hình như cũng là đại quý tộc ở Đông Phương.

Sờ trên cổ tay sắc mệnh nguyên bài của Long Thành, Lâm Tề trong lòng đột nhiên suy nghĩ. Lâm Tề thực chất không bận tâm lắm tới nữ sắc, hắn vẫn thích hoàng kim ánh vàng rực rỡ hơn, nhưng vì kế thừa huyết mạch gia tộc, hắn sau này chắc cũng phải tìm cách đem mấy chục mĩ nhân Đông Phương trở về.

Râu Đen dùng sức vỗ vào bả vai Lâm Tề, lời nói thấm thía:

-Gia tộc sinh sôi lớn mạnh, tất cả đặt lên đôi vai của con. Cha thì không được nữa rồi, ta đã hứa với mẫu thân con, sau khi nàng chết, ta sẽ không kiếm thêm người mẹ kế nào về ức hiếp con, cho nên ta hết cách rồi.

Lâm Tề trong lòng xúc động, Râu Đen đã cười lớn.

-Xem đi, nơi này là kho chứa đồ bí mật trọng yếu nhất gia tộc, cẩn thận lựa chọn vài đồ vật, chỉ cần có thể trợ giúp cho ngươi, thì hãy chọn một vài đồ tốt đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Minh Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook