Chương 46: Lễ trọng hối lộ
Huyết Hồng
29/03/2013
Sáng sớm ngày hôm sau, vẻ mặt Lâm Tề vô cùng rạng rỡ, tinh thần hăng hái tiến vào phòng của Enzo, bỏ một nắm tuyết lớn vào trong chăn của gã. Gã say Enzo kêu lên một tiếng thê lương thảm não, chật vật từ trong chăn chui ra.
Bị Lâm Tề “đối đãi” như vậy, Enzo nhanh chóng tỉnh táo gấp trăm lần, vội vàng tắm rửa thay đổi quần áo. Sau khi đã ăn mặc chỉnh tề Enzo có chút thô lỗ bắt đầu thưởng thức bữa sáng đầy ắp. Thích ý ợ một cái, nhai nuốt chất hỗn hợp cây cau và thuốc lá, Enzo đi theo phía sau hai cha con Lâm Tề, vây quanh có hơn mười người hộ vệ. Đoàn người có đi xe ngựa, có cưỡi tuấn mã, chậm rãi hướng về phía núi Cây Sồi Đen đi tới.
Các đại gia tộc quyền thế ở Duner đều ở xung quanh gò đất dưới núi Cây Sồi Đen, duy nhất chỉ có gia đình thị trưởng nam tước Milo thì lại ở trong dinh thự của tòa thị chính. Là người nắm trong tay quyền lực cao nhất ở cảng Duner, nam tước Milo rõ ràng là từ nơi khác đến, nguyên quán của lão không phải là ở Duner cho nên dù đảm nhiệm chức thị trưởng Duner đã hơn mười năm nhưng nam tước Milo cũng không có mua bất kì bất động sản nào ở Duner.
Ngồi ở bên trong thùng xe ngựa rộng rãi sang trọng, Râu Đen ngậm một điếu xì gà, ồm ồm giới thiệu với Lâm Tề cách đối nhân xử thế của nam tước Milo.
Không đặt mua sản nghiệp ở Duner cũng không phải là do nam tước Milo thanh liêm như nước mà ngược lại lão là một tên vô cùng tham lam. Lão cố ý tạo ra một vẻ ngoài rất trong sạch, cho nên lão được phía chính phủ cấp miễn phí cho một biệt thự thị trưởng ở Duner.
Nhưng theo tin tức tình báo mà Râu Đen nắm được, tại quê quán của nam tước Milo, cũng chính là thành phố nhỏ Hắc Thạch cách Duner không quá ba trăm dặm, đã chiếm gần hết ruộng đất ở đó, mua được bảy trang viên phì nhiêu, trong vòng mười năm trở lại đây lão đã mua hơn một trăm nữ tì.
- Lão này lớn tuổi rồi! Lão đã bảy mươi tuổi cũng nên về hưu nghỉ ngơi thôi!
Râu Đen huy động điếu xì gà dài cả thước, vừa nhả khói vừa nói:
- Nói thật, nếu lão không về hưu, như vậy lão hoặc con lão, hoặc là nữ nhân của lão hay là vợ của lão, tóm lại sẽ có người bởi vì con ngựa kéo xe nổi điên lên mà có chuyện!
- Lão phải về hưu!
Râu Đen híp mắt hừ lạnh nói :
- Mấy năm nay lão kiếm được chỗ tốt quá nhiều, lão phải về hưu thôi. Lão già đã bảy mươi tuổi kia, làm sao có thể trông cậy vào lão để làm cái gì cho Duner ? Trái lại, nếu như ta làm thị trưởng, vậy thì Duner sẽ có chiều hướng phát triển lớn, kinh tế Duner sẽ nhanh chóng nâng cao, tất cả mọi người sẽ cùng kiếm được tiền.
Lâm Tề lập tức nói:
- Đương nhiên, điều kiện trước hết là gia đình chúng ta phải kiếm được tiền trước!
Râu Đen vui vẻ gật đầu, lão vô cùng vui mừng nhìn Lâm Tề cười nói:
- Lời này nói rất hay, điều kiện trước hết đương nhiên là như thế, nếu nhà của chúng ta cũng không kiếm được tiền, như vậy đừng nghĩ có một người nào ở Duner có thể kiếm được tiền!
Dùng sức cắn một ngụm xì gà, Râu Đen ậm ờ nói:
- Hiện tại ta chỉ là hội trưởng của thương hội ngành sản xuất bột và khách sạn, nhưng sau khi ta lên làm thị trưởng, ta sẽ trở thành Tổng hội trưởng của thương hội liên hợp Duner! Đến lúc đó, hừ hừ.
Hai cha con đang lúc thảo luận vấn đề sau khi lên làm thị trưởng và tổng hội trưởng liên hợp thương hội làm thế nào để phát tài thì xe ngựa đã đi tới trước cửa đại sảnh tòa thị chính. Hai tên thủ vệ mặc quân trang màu xanh uể oải đang đứng ở trước cửa của tòa thị chính, nhìn thấy xe ngựa và hơn mười hộ vệ đi theo, hai người thủ vệ vội vàng giơ trường thương ra ngăn cản xe ngựa.
Râu Đen phẫn nộ đẩy ra bức màn, khuôn mặt đầy râu thò ra ngoài cửa sổ nhìn hai tên thủ vệ hừ lạnh một tiếng.
Hai tên thủ vệ buồn bã ỉu xìu lập tức trở nên hớn hở tươi cười, bọn họ nhìn về phía xe ngựa cúi đầu thật thấp, khép nép tránh đường. Hiện tại ở Duner này ai còn lạ gì Bố Già Râu Đen nữa? Lão là nhân vật mạnh mẽ ra tranh cử chức thị trưởng kế tiếp, hơn nữa trên cơ bản ở trong thị trấn Duner này không ai có thể cạnh tranh chức vị thị trưởng với Bố Già Râu Đen, lực ảnh hưởng của lão quá lớn!
Duner là một cảng thành thị, là cảng lớn đứng thứ ba của đế quốc, là nơi vận chuyển hàng hóa thương phẩm trọng yếu nhất của phía bắc đế quốc, thậm chí cả phía bắc của đại lục. Mà Bố Già Râu Đen lại có địa vị cực lớn trong đám thủy thủ thuyền viên, lão được đám người này công nhận là Ông vua không ngai, lão ra lệnh một tiếng, có thể quyết định toàn bộ cảng, tất cả công việc làm của công nhân làm thuê. Nhân vật như vậy muốn tranh cử Thị trưởng, người nào ngu ngốc dám cùng lão cạnh tranh?
- Hiện tại vấn đề duy nhất chính là lão quỷ hút máu Milo này có chịu đem tên của ta giới thiệu lên trên hay không.
Bố Già Râu Đen cau mày, nhả ra một ngụm khói đặc, hơi phiền não thở dài:
- Nhà của chúng ta ở bên kia đế đô không có ai hỗ trợ giới thiệu, đây là vấn đề khá đau đầu. Nếu có lão già Milo này đề cử vậy thì sự việc đã nắm chắc rồi.
Xe ngựa dừng lại trước cửa biệt thự thị trưởng, hai người ăn mặc đồng phục sạch sẽ, đầu đội bộ tóc giả màu xám trắng, cách nói năng và cử chỉ đều cố làm ra vẻ là nhân viên phục vụ của hoàng gia, thong thả từ tốn đi tới, chậm rãi mở cửa xe.
Râu Đen nhả ra khói đặc, thân thể cao lớn loạng choạng bước xuống xe. Lâm Tề vỗ nhẹ vào bả vai Enzo, hai người một trước một sau đi xuống. Đồ Đao đi theo phía sau nhảy xuống tuấn mã, mang theo người đi đến thùng xe ở phía sau xe ngựa mở ra, lấy vài thứ tốt ở bên trong đem ra.
Không nói đến hương liệu và lá trà thật sự đến từ Đông Phương được đóng gói cẩn thận, mọi thứ đều là hàng hóa quý giá, các loại tơ lụa gấm vóc này lại càng không phải là vấn đề, một tấm gấm dệt nổi tốt nhất ở đế đô lúc hút hàng có thể bán ra với giá trên trời là mấy ngàn cái tiền vàng, hấp dẫn ánh mắt của người ta nhất là Đồ Đao tự mình đem ra một bộ gồm hai trăm bốn mươi cái, bao gồm các đồ vật như bát lớn, bát ăn cơm, đĩa, thìa tất cả đều bằng sứ màu sắc tựa như màu xanh da trời, bên ngoài trang trí tinh tế giống như hạt mưa lấm tấm trong suốt lấp lánh.
Một bộ đồ sứ như vậy, ở đế đô là hàng “nóng”, cũng đủ để cùng với gia đình các đại quý tộc trao đổi hơn một trăm mẫu vườn nho tốt nhất. Tiền vàng không thể so sánh với một bộ đồ sứ quý giá như vậy. Đối với loại đồ sứ đến từ Đông Phương này, có thể dùng tác phẩm nghệ thuật để hình dung trọn vẹn bộ đồ sứ này, dùng tiền vàng để so sánh giá trị của nó quả thực chính là làm nhục nó.
Hai nhân viên phục vụ cũng biết hàng, hương liệu, lá trà và tơ lụa này đã làm cho đồng tử của bọn họ to ra, nhưng một bộ đồ sứ màu sắc rạng rỡ lộ ra bên ngoài kia lại làm cho hô hấp bọn họ chợt trở nên dồn dập hơn, thái độ của bọn họ cũng trở nên càng thêm nho nhã lễ độ, thái độ đối với Râu Đen và Lâm Tề, thật kính cẩn giống như bình thường gặp được quốc vương bệ hạ.
Từ xa bỗng truyền tới tiếng cười sang sảng, một người mặc trường bào màu đen mộc mạc, toàn thân không hề có một chút trang sức, thắt lưng lão nhân còng xuống đi nhanh ra đón. Ánh mắt của lão nhanh chóng lướt qua một vòng trên những lễ vật kia, trên mặt khô quắt khô vàng kia của lão chợt lộ ra một màu đỏ mê người.
- Hắc Hổ tiên sinh đáng kính, ngài thật sự là quá khách khí! Thần linh phù hộ ngài, tâm nguyện của ngài nhất định sẽ được đền bù!
Lão già gầy đét nam tước Milo vui vẻ cười to.
Râu Đen cười lại càng vui vẻ hơn, lão lẩm bẩm nói nhỏ:
- Nếu tâm nguyện của ta không được như ý, vậy thì cả nhà của lão đều phải đem làm mồi cho cá mập!
Lẩm bẩm một tiếng, Râu Đen dang mở ra hai tay, cất tiếng cười to chào đón nam tước Milo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.