Chương 181: Long Thành ác liệt
Huyết Hồng
12/09/2013
Trong căn phòng màu phấn hồng cực kỳ kiều diễm, màn che cũng màu phấn hồng, nữ tử tóc vàng vô cùng xinh đẹp nằm trên đệm nhung rộng lớn, trên cơ thể trắng nõn mồ hôi đầm đìa mang theo một tầng màu phấn hồng đã xụi lơ nằm không chút động đậy.
Long Thành ngồi bên cạnh nữ tử, tay phải mềm nhẹ xoa nắn bộ ngực đẫy đà của nàng, tay trái bưng một ly rượu ngon đỏ như máu. Nữ tử dưới cái ve vuốt của Long Thành thì run rẩy từng hồi, mồ hôi như rượu chậm rãi thấm ra.
Lúc mặc quần áo, Long Thành chỉ hơi cao lớn chút thôi, nhưng khi cởi bỏ hết quần áo, thì thân hình Long Thành hùng tráng như sư tử hổ báo, quanh thân có thể nhìn thấy hơn mười vết sẹo mờ mờ, có vài vết sẹo ở ngay ngực bụng, hơn nữa thân hình như ma thần này rõ ràng là đã từng bị xuyên qua, đó là những vết thương đủ để trí mạng.
Hít một hơi thật sâu, Long Thành mỉm cười nhìn nữ tử đang run rẩy dưới cái vuốt ve của mình. Nàng vừa mới bị Long Thành cuồng bạo xâm nhập và tấn công hung mãnh lúc này đã rơi vào trạng thái vô ý thức. Giống như thành trì rên rỉ khóc lóc dưới thiết kỵ do Long Thành thống soái chỉ miễn cưỡng chống đỡ được năm ba hiệp đã tan rã.
Tên của thiếu nữ tóc vàng rất mỹ lệ, nhưng Long Thành cũng đã quên rồi. Long Thành chỉ nhớ rõ nàng có vị hôn phu trẻ tuổi đầy hứa hẹn, hiện giờ là quan thư ký thân cận bên cạnh Hoàng Đế Bệ Hạ đế quốc Gaul.
Chức vị quan trọng như thế, đương nhiên là bất cứ lúc nào cũng không rời Hoàng đế nửa bước.
Ba tháng trước trong một lần hẹn hò hai người đã xảy ra quan hệ vợ chồng, mà trong ba tháng này là lúc tình cảm đang mặn nồng thắm thiết, ngọt ngào. Quan thư ký tuổi trẻ gần như là mỗi ngày đều dùng bồ câu gửi thư về đế đô hỏi han ân cần với bảo bối tâm can của mình, kể lể nỗi chia xa.
Vì thế sau khi Long Thành dụ dỗ được mỹ nữ tóc vàng này mà biết được bảy ngày sau vị hôn phu của nàng trở về đế đô. Đương nhiên Đế quốc Hoàng đế cũng bảy ngày sau hồi kinh.
- Rời khỏi đế đô tránh rét, kì thực là muốn xem hành động của các con, cháu mình?
Long Thành cười chế giễu, mười lăm tuổi nhập ngũ, mười tám tuổi làm tướng, hai mươi lăm tuổi quản lý ba trăm ngàn thiết giáp tỳ hổ đồ thành diệt quốc, trong vòng một ngày đã tàn sát bảy thành nước địch, bị các nước lớn nhỏ xung quanh đặt cho hung danh là "Đồ Thành huyết linh". Thế nhưng Long Thành thiên tư trách tuyệt không chỉ có thiên tài về quân sự, mà chỉ số thông minh của y còn không hề kém so với nhiều văn thần cáo già trong xử lý chính vụ.
Thành Bolleli này Long Thành thấy rất rõ ràng.
Hoàng đế vừa rời khỏi đế đô đi du ngoạn ở phương nam ấm áp, thuận tiện né tránh mùa đông giá lạnh tàn khốc, ngay lập tức đế đô trở nên náo loạn bởi hai hoàng tôn đánh cược đấu nhau. Đại hoàng tử và Tam hoàng tử với nanh vuốt ẩn hiện lập tức trổ hết ra.
-Một đám ngu xuẩn. Loại người chỉ có chỉ số thông minh như thế, nếu như ở thời Huyết Tần của ta thì sớm đã bị người khác nuốt sạch sẽ rồi.
Một đám nhà quê dễ nhũi ngây thơ, hai hầu tử hoàng tôn đánh cuộc đấu nhau không ngờ trên bàn cũng có mười triệu tiền vàng? Một thương hội? Một vài cửa hàng? Một số giấy tờ là bút tích của hoàng tôn? Biết thì nói bọn họ đường đường là hậu duệ dòng chính của đế quốc, không biết còn tưởng rằng bọn họ là địa chủ già giàu mới nổi ở nông thôn!
Nhưng tiền đặt cược ngàn vạn lần kim tệ kia tương đương với bao nhiêu lượng vàng thỏi? Chắc là mười vạn thỏi! Ái chà, mọi người lén lút mua một chức quan nhàn tản cũng phải mất hai mươi vạn vàng thỏi! Quý nhân trong cung chỉ cần ngoan độc một chút, bán ra mấy tước vị nho nhỏ cha truyền con nối cấp thất bát phẩm, không có trăm tám mươi vạn vàng thỏi thì đừng hòng có được!
Thật không ngờ hai Hoàng tử này lại lấy ra mười vạn thỏi vàng để đặt cược! Đúng là đám hầu tử không được khai hóa! Vận mệnh quá nhỏ, vận mệnh quá nhỏ! Đường đường là Hoàng tử lại đi đánh cược, mà không ngờ lại đánh cược bằng vàng bạc vô cùng thô tục, đáng nhẽ phải là ba trăm mỹ nhân mới đúng chứ!
Cười lạnh chế giễu Mã Thụy Tư và Lạp Đồ Tư, Long Thành thản nhiên nâng chén rượu ngon uống một hơi cạn sạch.
-Tuy nhiên cũng khó trách, phương tây đại lục có mấy chục quốc gia to nhỏ này cộng lại cũng không bằng một góc của lãnh thổ ta, tất cả con dân bọn họ cũng chỉ bằng dân chúng ba thành của ta. Loại địa phương quỷ quái này sao có thể trông cậy vào bọn họ được? Ngay cả tiểu tử Lâm Tề kia ta cũng không coi vào mắt, nhưng dù sao hắn cũng là huyết thống Đông Phương, cũng là huyết thống Đông Phương của ta!
Mà hai tên hoàng tử ngu xuẩn rác rưởi không được dạy dỗ kia sắp gặp phải lão hoàng đế trở về, hắc hắc, lúc đó sẽ như thế nào nhỉ? Nhỏ cũng thiếu kiên nhẫn, già cũng thiếu kiên nhẫn, ngươi dứt khoát làm cho bọn họ càng đấu nhau chết đi sống lại, đấu cho tới tan cửa nát nhà rồi tới thu thập tàn cục triều chính một cách công khai, gọn sạch.
Nhưng cũng khó trách được lão già hoàng đế phương tây kia, con nối dòng rất thưa thớt không thể chơi đùa được với Đông Phương chúng ta. Chậc chậc, bên chúng ta nhiều thế hệ Long Tử Long Tôn qua các đời chơi đùa nhau, ai để ý chứ?
Tuy nhiên bảy ngày sau lão hoàng đế sẽ trở lại, muốn đoạt được ấn tỷ có chữ ký quốc chính đại lệnh của ông ta, trò chơi này cũng không thể dùng bạo lực chém giết để đoạt lấy, chỉ có thể dùng cách lén lút trộm lấy. Về phần Giang Vĩnh, đám giáo hội cuồng điên kia, sao bọn họ không tìm tới cửa nhỉ? Trong lòng đang suy nghĩ, nữ tử tóc vàng nằm bên cạnh y không biết mơ cái gì đột nhiên cả người sợ hãi bật dậy, nàng thất kinh nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Long Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hoảng lập tức tràn ngập nụ cười tươi tắn.
Hai cánh tay trắng nõn như ngó sen, mềm mại như linh xà quấn chặt lấy cổ Long Thành, đôi môi đỏ sẫm ghé sát vào tai Long Thành:
-Thần ơi, ta không ngờ ngươi lại tuyệt như vậy. Ngươi còn tuyệt gấp bội gấp trăm gấp ngàn lần so với vị hôn phu của ta! Thần ơi, dẫn ta đi đi, mặc kệ ngươi có thân phận gì, mặc kệ ngươi muốn đi đâu, ta đều bằng lòng theo ngươi!
Long Thành chép miệng:
-Bỏ trốn? Cũng hay!
Cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, Long Thành lắc đầu. Nếu đây là Đông Phương, quyến rũ một người phụ nữ đã có chồng để cùng bỏ trốn là một chuyện rất vui vẻ lãng mạn. Nhưng đây là đế quốc Gaul, trên người y còn có một trận đánh cược, nếu y mang nữ nhân xinh đẹp tóc vàng này bỏ trốn, có lẽ không đến vài ngày nàng sẽ chết trong loạn đao hoặc dưới loạn tiễn.
-Coi như chúng ta có duyên, nhưng chỉ có đêm nay thôi! Nhưng ta sẽ nhớ kỹ nàng!
Long Thành hôn vào đôi môi mọng đỏ của nàng, tay phải đặt lên gáy nàng, bàn tay nhè nhẹ đánh nàng hôn mê bất tỉnh.
Mặc quần áo vào thật nhanh, Long Thành lấy hai tập kim phiếu trong túi ra nhét cẩn thận vào trong áo ngực của cô gái, sau khi nàng tỉnh dậy mặc lại quần áo chắc chắn sẽ phát hiện ra hai tập kim phiếu này, coi như là sự bồi thường của Long Thành đối với nàng đi. Dù sao y cũng chiếm được khá nhiều thứ từ miệng của nàng. Sau này Long Thành phải làm rất nhiều việc, nếu làm không tốt, nói không chừng sẽ liên lụy đến vị hôn phu của nàng?
Mặc lại trang phục người hầu, Long Thành lặng lẽ không tiếng động chạy ra ngoài bằng cửa sổ, tay nhẹ nhàng đóng cánh cửa sổ lại, giống như làn khói nhẹ, Long Thành dán vào mặt tường nhanh chóng di chuyển, sau đó y kéo một cánh cửa sổ chui vào đó.
Không ai phát hiện động tác của Long Thành, y giống như âm hồn đang đi giữa hành lang nhanh chóng tìm được đám người Lâm Tề đang ngồi.
Lâm Tề đang ngay ngắn ngồi trên sô pha, nhìn không chớp đánh giá Chim béo Kirk đang đứng khép nép trước mặt Đề Hương. Lúc này Chim béo Kirk hèn mọn như vậy, cẩn thận như vậy, hoàn toàn không giống một hắc y chấp sự một tay nắm giữ việc kinh doanh buôn lậu ven biển phương bắc.
Đề Hương đang không để ý lật xem sổ sách mà Chim béo Kirk mang đến, mặt trên ghi lại tất cả tin tức về thương hội Ngân Loan Nguyệt, có bao nhiêu cửa hàng, bao nhiêu công nhân, con đường cung cấp hàng hóa là gì, hàng năm có bao nhiêu lợi nhuận, từng con số vô cùng tỉ mỉ chính xác khiến Đề Hương rất hài lòng.
-Tin tức của ngươi thật linh thông, biết chủ nhân các ngươi đã thay đổi?
Đề Hương nhướn mày nhọn hoắt, từ trên cao quan sát Chim béo Kirk đang khom người xuống giống như quả cầu thịt.
-Đúng vậy, đúng vậy, đại nhân tôn quý, ngài là chủ nhân mới của thương hội chúng ta, đương nhiên chúng ta phải chạy nhanh tới hầu hạ rồi.
Chim béo Kirk cười nịnh nọt, gã ra sức nịnh bợ Đề Hương, không ai phát hiện ra tại một lỗ nhỏ nơi gót giày của gã từng đợt từng đợt sương khói màu hồng nhạt từng từ trong giày phun ra.
Lâm Đề đột nhiên ngáp một cái, hắn cảm thấy vô cùng buồn ngủ, không đợi Lâm Tề hiểu vì sao thì mắt hắn đã tối sầm lại ngã xuống mặt đất. Cả người Đề Hương cũng nhoáng một cái, tốc độ ngã của gã còn nhanh hơn cả so với Lâm Tề. Vài tôi tớ nam nữ trong phòng cũng ngã lăn ra đất, Vu Liên cũng mềm nhũn nằm ở sô pha.
Lúc này Chim béo Kirk mới chậm rãi đứng thẳng lưng, trên khuôn mặt mập mạp nở nụ cười lạnh lùng dâm tục.
-Có được hậu duệ thần của thần tính, hay là tiểu mỹ nhân tuyệt sắc? Ha hả, như thế để các ngươi quá lời rồi?
Để ta hưởng thụ xong xuôi sẽ gán tiếng xấu lên người các ngươi. Dù sao “Hắc Điềm Hương” của ta sẽ khiến các ngươi không nhớ gì cả! Ha ha ha, Bá tước Đề Hương uống rượu thất thố, cường bạo hai vị tiểu thư tôn quý? Thật là thú vị!
Chim béo Kirk hưng trí bừng bừng đi về phía phòng nghỉ, gã cẩn thận thò ống trúc từ khe cửa vào trong, chẳng bao lâu bên trong vang khẽ tiếng cơ thể người ngã xuống đất. Chim béo Kirk cười dâm đãng, vội vàng đẩy cửa đi vào để hưởng thụ hai cơ thể tuyệt vời của Nhã và Linh.
Nhưng một mùi thơm bay tới, một trận tinh linh lóe lên trước mắt Chim béo Kirk, cả người gã chợt loạng choạng, không đợi Chim béo Kirk dùng đấu khí để xua tan cảm giác mệt mỏi này, Long Thành đã lặng yên không một tiếng động đi tới sau lưng gã, một chưởng đánh vào sau gáy gã.
Chim béo Kirk ngã lăn ra đất hôn mê bất tỉnh, Long Thành cười cổ quái nhìn vào phòng nghỉ.
-Hai tiểu mỹ nhân kia không tồi, ta cũng có chút thương hoa tiếc ngọc. Chẳng qua, sau khi ta ăn sạch sẽ các nàng thì không thể không lo lắng rằng kết cục của các nàng nhất định rất thê lương...Thật sự ta có chút thương cảm, thật sự là khi ta ăn sạch các nàng rồi thì lại luyến tiếc để các nàng ở lại đây. Nhưng mang các nàng trở về Đông Phương ư? Ngàn dặm xa xôi, phiêu lưu vô số, sao có thể được?
Nước phù sa không lưu đất ngoài, không thể để cho bất cứ người nào cũng có thể làm việc này được
Long Thành ngồi bên cạnh nữ tử, tay phải mềm nhẹ xoa nắn bộ ngực đẫy đà của nàng, tay trái bưng một ly rượu ngon đỏ như máu. Nữ tử dưới cái ve vuốt của Long Thành thì run rẩy từng hồi, mồ hôi như rượu chậm rãi thấm ra.
Lúc mặc quần áo, Long Thành chỉ hơi cao lớn chút thôi, nhưng khi cởi bỏ hết quần áo, thì thân hình Long Thành hùng tráng như sư tử hổ báo, quanh thân có thể nhìn thấy hơn mười vết sẹo mờ mờ, có vài vết sẹo ở ngay ngực bụng, hơn nữa thân hình như ma thần này rõ ràng là đã từng bị xuyên qua, đó là những vết thương đủ để trí mạng.
Hít một hơi thật sâu, Long Thành mỉm cười nhìn nữ tử đang run rẩy dưới cái vuốt ve của mình. Nàng vừa mới bị Long Thành cuồng bạo xâm nhập và tấn công hung mãnh lúc này đã rơi vào trạng thái vô ý thức. Giống như thành trì rên rỉ khóc lóc dưới thiết kỵ do Long Thành thống soái chỉ miễn cưỡng chống đỡ được năm ba hiệp đã tan rã.
Tên của thiếu nữ tóc vàng rất mỹ lệ, nhưng Long Thành cũng đã quên rồi. Long Thành chỉ nhớ rõ nàng có vị hôn phu trẻ tuổi đầy hứa hẹn, hiện giờ là quan thư ký thân cận bên cạnh Hoàng Đế Bệ Hạ đế quốc Gaul.
Chức vị quan trọng như thế, đương nhiên là bất cứ lúc nào cũng không rời Hoàng đế nửa bước.
Ba tháng trước trong một lần hẹn hò hai người đã xảy ra quan hệ vợ chồng, mà trong ba tháng này là lúc tình cảm đang mặn nồng thắm thiết, ngọt ngào. Quan thư ký tuổi trẻ gần như là mỗi ngày đều dùng bồ câu gửi thư về đế đô hỏi han ân cần với bảo bối tâm can của mình, kể lể nỗi chia xa.
Vì thế sau khi Long Thành dụ dỗ được mỹ nữ tóc vàng này mà biết được bảy ngày sau vị hôn phu của nàng trở về đế đô. Đương nhiên Đế quốc Hoàng đế cũng bảy ngày sau hồi kinh.
- Rời khỏi đế đô tránh rét, kì thực là muốn xem hành động của các con, cháu mình?
Long Thành cười chế giễu, mười lăm tuổi nhập ngũ, mười tám tuổi làm tướng, hai mươi lăm tuổi quản lý ba trăm ngàn thiết giáp tỳ hổ đồ thành diệt quốc, trong vòng một ngày đã tàn sát bảy thành nước địch, bị các nước lớn nhỏ xung quanh đặt cho hung danh là "Đồ Thành huyết linh". Thế nhưng Long Thành thiên tư trách tuyệt không chỉ có thiên tài về quân sự, mà chỉ số thông minh của y còn không hề kém so với nhiều văn thần cáo già trong xử lý chính vụ.
Thành Bolleli này Long Thành thấy rất rõ ràng.
Hoàng đế vừa rời khỏi đế đô đi du ngoạn ở phương nam ấm áp, thuận tiện né tránh mùa đông giá lạnh tàn khốc, ngay lập tức đế đô trở nên náo loạn bởi hai hoàng tôn đánh cược đấu nhau. Đại hoàng tử và Tam hoàng tử với nanh vuốt ẩn hiện lập tức trổ hết ra.
-Một đám ngu xuẩn. Loại người chỉ có chỉ số thông minh như thế, nếu như ở thời Huyết Tần của ta thì sớm đã bị người khác nuốt sạch sẽ rồi.
Một đám nhà quê dễ nhũi ngây thơ, hai hầu tử hoàng tôn đánh cuộc đấu nhau không ngờ trên bàn cũng có mười triệu tiền vàng? Một thương hội? Một vài cửa hàng? Một số giấy tờ là bút tích của hoàng tôn? Biết thì nói bọn họ đường đường là hậu duệ dòng chính của đế quốc, không biết còn tưởng rằng bọn họ là địa chủ già giàu mới nổi ở nông thôn!
Nhưng tiền đặt cược ngàn vạn lần kim tệ kia tương đương với bao nhiêu lượng vàng thỏi? Chắc là mười vạn thỏi! Ái chà, mọi người lén lút mua một chức quan nhàn tản cũng phải mất hai mươi vạn vàng thỏi! Quý nhân trong cung chỉ cần ngoan độc một chút, bán ra mấy tước vị nho nhỏ cha truyền con nối cấp thất bát phẩm, không có trăm tám mươi vạn vàng thỏi thì đừng hòng có được!
Thật không ngờ hai Hoàng tử này lại lấy ra mười vạn thỏi vàng để đặt cược! Đúng là đám hầu tử không được khai hóa! Vận mệnh quá nhỏ, vận mệnh quá nhỏ! Đường đường là Hoàng tử lại đi đánh cược, mà không ngờ lại đánh cược bằng vàng bạc vô cùng thô tục, đáng nhẽ phải là ba trăm mỹ nhân mới đúng chứ!
Cười lạnh chế giễu Mã Thụy Tư và Lạp Đồ Tư, Long Thành thản nhiên nâng chén rượu ngon uống một hơi cạn sạch.
-Tuy nhiên cũng khó trách, phương tây đại lục có mấy chục quốc gia to nhỏ này cộng lại cũng không bằng một góc của lãnh thổ ta, tất cả con dân bọn họ cũng chỉ bằng dân chúng ba thành của ta. Loại địa phương quỷ quái này sao có thể trông cậy vào bọn họ được? Ngay cả tiểu tử Lâm Tề kia ta cũng không coi vào mắt, nhưng dù sao hắn cũng là huyết thống Đông Phương, cũng là huyết thống Đông Phương của ta!
Mà hai tên hoàng tử ngu xuẩn rác rưởi không được dạy dỗ kia sắp gặp phải lão hoàng đế trở về, hắc hắc, lúc đó sẽ như thế nào nhỉ? Nhỏ cũng thiếu kiên nhẫn, già cũng thiếu kiên nhẫn, ngươi dứt khoát làm cho bọn họ càng đấu nhau chết đi sống lại, đấu cho tới tan cửa nát nhà rồi tới thu thập tàn cục triều chính một cách công khai, gọn sạch.
Nhưng cũng khó trách được lão già hoàng đế phương tây kia, con nối dòng rất thưa thớt không thể chơi đùa được với Đông Phương chúng ta. Chậc chậc, bên chúng ta nhiều thế hệ Long Tử Long Tôn qua các đời chơi đùa nhau, ai để ý chứ?
Tuy nhiên bảy ngày sau lão hoàng đế sẽ trở lại, muốn đoạt được ấn tỷ có chữ ký quốc chính đại lệnh của ông ta, trò chơi này cũng không thể dùng bạo lực chém giết để đoạt lấy, chỉ có thể dùng cách lén lút trộm lấy. Về phần Giang Vĩnh, đám giáo hội cuồng điên kia, sao bọn họ không tìm tới cửa nhỉ? Trong lòng đang suy nghĩ, nữ tử tóc vàng nằm bên cạnh y không biết mơ cái gì đột nhiên cả người sợ hãi bật dậy, nàng thất kinh nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Long Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hoảng lập tức tràn ngập nụ cười tươi tắn.
Hai cánh tay trắng nõn như ngó sen, mềm mại như linh xà quấn chặt lấy cổ Long Thành, đôi môi đỏ sẫm ghé sát vào tai Long Thành:
-Thần ơi, ta không ngờ ngươi lại tuyệt như vậy. Ngươi còn tuyệt gấp bội gấp trăm gấp ngàn lần so với vị hôn phu của ta! Thần ơi, dẫn ta đi đi, mặc kệ ngươi có thân phận gì, mặc kệ ngươi muốn đi đâu, ta đều bằng lòng theo ngươi!
Long Thành chép miệng:
-Bỏ trốn? Cũng hay!
Cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, Long Thành lắc đầu. Nếu đây là Đông Phương, quyến rũ một người phụ nữ đã có chồng để cùng bỏ trốn là một chuyện rất vui vẻ lãng mạn. Nhưng đây là đế quốc Gaul, trên người y còn có một trận đánh cược, nếu y mang nữ nhân xinh đẹp tóc vàng này bỏ trốn, có lẽ không đến vài ngày nàng sẽ chết trong loạn đao hoặc dưới loạn tiễn.
-Coi như chúng ta có duyên, nhưng chỉ có đêm nay thôi! Nhưng ta sẽ nhớ kỹ nàng!
Long Thành hôn vào đôi môi mọng đỏ của nàng, tay phải đặt lên gáy nàng, bàn tay nhè nhẹ đánh nàng hôn mê bất tỉnh.
Mặc quần áo vào thật nhanh, Long Thành lấy hai tập kim phiếu trong túi ra nhét cẩn thận vào trong áo ngực của cô gái, sau khi nàng tỉnh dậy mặc lại quần áo chắc chắn sẽ phát hiện ra hai tập kim phiếu này, coi như là sự bồi thường của Long Thành đối với nàng đi. Dù sao y cũng chiếm được khá nhiều thứ từ miệng của nàng. Sau này Long Thành phải làm rất nhiều việc, nếu làm không tốt, nói không chừng sẽ liên lụy đến vị hôn phu của nàng?
Mặc lại trang phục người hầu, Long Thành lặng lẽ không tiếng động chạy ra ngoài bằng cửa sổ, tay nhẹ nhàng đóng cánh cửa sổ lại, giống như làn khói nhẹ, Long Thành dán vào mặt tường nhanh chóng di chuyển, sau đó y kéo một cánh cửa sổ chui vào đó.
Không ai phát hiện động tác của Long Thành, y giống như âm hồn đang đi giữa hành lang nhanh chóng tìm được đám người Lâm Tề đang ngồi.
Lâm Tề đang ngay ngắn ngồi trên sô pha, nhìn không chớp đánh giá Chim béo Kirk đang đứng khép nép trước mặt Đề Hương. Lúc này Chim béo Kirk hèn mọn như vậy, cẩn thận như vậy, hoàn toàn không giống một hắc y chấp sự một tay nắm giữ việc kinh doanh buôn lậu ven biển phương bắc.
Đề Hương đang không để ý lật xem sổ sách mà Chim béo Kirk mang đến, mặt trên ghi lại tất cả tin tức về thương hội Ngân Loan Nguyệt, có bao nhiêu cửa hàng, bao nhiêu công nhân, con đường cung cấp hàng hóa là gì, hàng năm có bao nhiêu lợi nhuận, từng con số vô cùng tỉ mỉ chính xác khiến Đề Hương rất hài lòng.
-Tin tức của ngươi thật linh thông, biết chủ nhân các ngươi đã thay đổi?
Đề Hương nhướn mày nhọn hoắt, từ trên cao quan sát Chim béo Kirk đang khom người xuống giống như quả cầu thịt.
-Đúng vậy, đúng vậy, đại nhân tôn quý, ngài là chủ nhân mới của thương hội chúng ta, đương nhiên chúng ta phải chạy nhanh tới hầu hạ rồi.
Chim béo Kirk cười nịnh nọt, gã ra sức nịnh bợ Đề Hương, không ai phát hiện ra tại một lỗ nhỏ nơi gót giày của gã từng đợt từng đợt sương khói màu hồng nhạt từng từ trong giày phun ra.
Lâm Đề đột nhiên ngáp một cái, hắn cảm thấy vô cùng buồn ngủ, không đợi Lâm Tề hiểu vì sao thì mắt hắn đã tối sầm lại ngã xuống mặt đất. Cả người Đề Hương cũng nhoáng một cái, tốc độ ngã của gã còn nhanh hơn cả so với Lâm Tề. Vài tôi tớ nam nữ trong phòng cũng ngã lăn ra đất, Vu Liên cũng mềm nhũn nằm ở sô pha.
Lúc này Chim béo Kirk mới chậm rãi đứng thẳng lưng, trên khuôn mặt mập mạp nở nụ cười lạnh lùng dâm tục.
-Có được hậu duệ thần của thần tính, hay là tiểu mỹ nhân tuyệt sắc? Ha hả, như thế để các ngươi quá lời rồi?
Để ta hưởng thụ xong xuôi sẽ gán tiếng xấu lên người các ngươi. Dù sao “Hắc Điềm Hương” của ta sẽ khiến các ngươi không nhớ gì cả! Ha ha ha, Bá tước Đề Hương uống rượu thất thố, cường bạo hai vị tiểu thư tôn quý? Thật là thú vị!
Chim béo Kirk hưng trí bừng bừng đi về phía phòng nghỉ, gã cẩn thận thò ống trúc từ khe cửa vào trong, chẳng bao lâu bên trong vang khẽ tiếng cơ thể người ngã xuống đất. Chim béo Kirk cười dâm đãng, vội vàng đẩy cửa đi vào để hưởng thụ hai cơ thể tuyệt vời của Nhã và Linh.
Nhưng một mùi thơm bay tới, một trận tinh linh lóe lên trước mắt Chim béo Kirk, cả người gã chợt loạng choạng, không đợi Chim béo Kirk dùng đấu khí để xua tan cảm giác mệt mỏi này, Long Thành đã lặng yên không một tiếng động đi tới sau lưng gã, một chưởng đánh vào sau gáy gã.
Chim béo Kirk ngã lăn ra đất hôn mê bất tỉnh, Long Thành cười cổ quái nhìn vào phòng nghỉ.
-Hai tiểu mỹ nhân kia không tồi, ta cũng có chút thương hoa tiếc ngọc. Chẳng qua, sau khi ta ăn sạch sẽ các nàng thì không thể không lo lắng rằng kết cục của các nàng nhất định rất thê lương...Thật sự ta có chút thương cảm, thật sự là khi ta ăn sạch các nàng rồi thì lại luyến tiếc để các nàng ở lại đây. Nhưng mang các nàng trở về Đông Phương ư? Ngàn dặm xa xôi, phiêu lưu vô số, sao có thể được?
Nước phù sa không lưu đất ngoài, không thể để cho bất cứ người nào cũng có thể làm việc này được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.