Chương 8: Một phong thư nhà
Huyết Hồng
29/03/2013
Tên thô bạo xâm nhập vào tửu quán là Thiết Chùy một người đàn ông râu quai nón cực cao cực cường tráng, ông ta là một người gần như cao lớn bằng cửa chính. Trên người khoác một chiếc áo khoác gấu đen vừa dày vừa nặng, cái đầu trọc của Thiết Chùy đang bốc lên một hơi nóng hừng hực. Trên mặt của ông có một vết chém thành vết sẹo thô lớn xấu xí, giống như một con rết đang mấp máy.
Nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của Lâm Tề, so với một bọn băng nguyên phương bắc còn hùng mạnh hoành tráng hơn Thiết Chùy ‘cạc cạc cười hô hố, đi nhanh nhằm tới phía Lâm Tề, chặn ngang ôm lấy hắn, dùng sức hướng về phía trước lắc đầu. Lâm Tề hú lên một tiếng quái dị, Thiết Chùy thiếu chút nữa quăng hắn lên tới trần nhà, may mắn thay động tác hắn linh hoạt phản ứng nhanh nhẹn, hai tay chống đỡ trên trần nhà của tửu quán, bằng không đầu của hắn sẽ va vào và nứt ra chảy máu.
- Thiếu gia, ngươi ở đây thật là tốt quá rồi!
Thiết Chùy lau cái mũi thật mạnh, quay đầu hướng về quầy rượu rít gào nói:
- Các nàng đâu, cho đại gia ta một chén hảo tửu! ta cảnh cáo các ngươi, ai dám bỏ một giọt độc nào vào trong ly rượu của ta, ta nhất định sẽ đập vỡ toàn xương cốt trên người các ngươi!
Đám đầy tớ trong ngoài quầy đều bị biến sắc, các nàng ở quầy hàng của người què làm công, cũng nhìn quen mỗi hảo hán muôn hình muôn vẻ của khu bến tàu. Nhưng Thiết Chùy bất luận là khổ người hay thanh thế, không thể nghi ngờ so với các hảo hán trước kia mà các nàng gặp càng thêm khiếp sợ. Các nàng không có gì phải nghi ngờ, nhìn qua không phải là hạng người lương thiện nói được làm được rồi, ông ta nói phải đập vỡ toàn bộ xương cốt trên người các nàng, hắn nhất định sẽ làm được.
Lâm Tề và Thiết Chùy ôm thật mạnh, Lâm Tề cất tiếng cười to, quay đầu hướng về phía Enzo giới thiệu nói:
- Enzo, đây là Thiết Chùy đại thúc, lão sư dạy cho ta bản năng đánh nhau kịch liệt lúc nhập môn. Thiết Chùy đại thúc, đây là Enzo, là hảo huynh đệ của ta, trợ thủ của ta, một kiếm khách cao minh!
Enzo khiếp sợ nhìn Thiết Chùy, từ trên người cườn tráng khỏe mạnh của ông ta gã cảm nhận được một luồng nóng cháy như hỏa lực. Cho dù gió tuyết có gào thét thổi vào cửa chính, Enzo đứng trước mặt Thiết Chùy vẫn cảm thấy cả người như nóng lên, thật giống như đứng trước một khối hồng thiết đĩnh đang nóng chảy.
Thiết Chùy liếc nhìn Enzo một cái thật sâu, Enzo chỉ cảm thấy ngực nóng lên, giống như bị búa tạ oanh một cái. Cả người gã lảo đáo thiếu chút nữa là lui về phía sau một bước, nhưng mà bắp thịt khắp người gã gồng lên đứng vững tại chỗ. Thiết Chùy tán dương gật đầu, dùng sức vỗ vỗ đầu trọc lóc của mình mà cười to:
- Thiếu gia, người huynh đệ này của người không tệ, ha ha, còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, không tồi!
Quay lại dùng một cước đá cửa gỗ của tửu quán vừa dày vừa nặng thật mạnh đến khép lại, Thiết Chùy hướng về phía bên kia quầy rượu lên tiếng rít gào:
- Các nàng, các ngươi điếc hay sao? Rượu ngon, cho ta rượu ngon! Trời lạnh thế này, khách tơi cửa, hơn nữa ta cũng la lão bằng hữu với ông chủ của các ngươi, rượu của các người một ly cũng không có?
Thiết Chùy gầm gừ một tiếng quả thực có thể so với ma thú gào thét, bình rượu trong quầy rượu, chén rượu rơi xuống một tiếng vang leng keng, mấy đầy tớ gái sợ hãi đến mức run rẩy cả người xíu chút nữa là đặt mông ngồi xuống dưới đất. Tên đầy tớ gái to gan nhất cầm lên một chén rượu lớn cả lít rượu mạnh, vội không ngừng đổ vào trong bình rượu mạnh.
Vừa ý hừ một tiếng, Thiết Chùy vung tay cách xa bảy tám thước, trong tay áo hắn có mang theo một ngón tay út làm bằng xích sắt cuộn xé trong gió làm chói tai, một chén rượu lớn bay cuồn cuộn đưa lên trước mặt. Hít một hơi rượu thật sâu, Thiết Chùy giơ chén rượu lên hét lớn:
- Thiếu gia, nhìn thấy thân thể của người mạnh khỏe, Thiết Chùy thật vui!
‘Rầm’ một ngụm, một lít rượu mạnh bị Thiết Chùy uống sạch sẽ. Hắn rất là dễ chịu ợ lên một hơi rượu, đặt mông ngồi tên một chiếc ghế bên cạnh, từ trong lòng ngực sớ thấy một phong thư đưa cho Lâm Tề.
- Thiếu gia, người khoảng ba năm đã không trở về rồi, lão gia nói, năm nay khi mọi người nghỉ hè, bất luận thế nào cũng phải quay về nhà một chuyến.
Hài lòng ợ hơi một cái, Thiết Chùy từ trong ống tay áo lấy ra một túi da thuốc sợi, từ trong đó cầm ra một nắm thuốc nhét vào một miếng to nhai kĩ. Một bên hắn nhai nuốt một bên hàm hồ nói:
- Lão gia có việc cần ngươi đi làm. Á, thiếu gia ngươi hiện giờ có thể là sinh viên rồi, lão gia thấy vô cùng vẻ vang, cần ngươi quay trở về trước mắt đám chủ đất làm vẻ vang mặt của lão gia!
Nuốt ngụm nước miếng, Thiết Chùy vừa quay đầu hướng về phía đám đầy tớ gái gầm rú đứng lên:
- Tên què ở đâu? Chỉ cần hắn chưa chết, gọi hắn lết ra đây tiếp đãi lão bằng hữu! A, đại gia và hắn cũng ba năm không gặp rồi, thật là có chút nghĩ đến lão ác ôn này rồi! Ha ha ha, hắn không bị người đánh qua sao?
Theo tiếng gầm gừ của Thiết Chùy, người què lặng yên không một tiếng động theo chỗ âm u của tửu quán đi ra chỗ sáng sủa. Người què ‘kinh ngạc’ nhìn Thiết Chùy, dang hai tay ra hét lớn:
- A, haha, xem ai đến đây? Đây không phải là Thiết Chùy sao? Nếm mùi vị bị truy nã của phòng cảnh giới Bolelli thế nào? Ha ha ha, ngươi tới Bolelli, ngoài địa bàn của ngươi ra, ngươi chỗ nào cũng không dám đi? Khi nào thì người mới hạ thuyền?
Thiết Chùy cười ‘ha hả’ quái dị, đứng lên và dùng sức ôm người què một chút
Người què chân thành ân cần thăm hỏi:
- Lão già râu quai nón đen sức khỏe sao rồi?
Thiết Chùy đắc ý nhẹ vuốt bả vai tên què cười nói:
- Thân thể lão gia thật sự cường tráng, ô, chính là thu hoạch gần nhất không tốt lắm, cho nên tâm trạng không được tốt!
Lâm Tề ở một bên mở ra đọc phong thư do chính phụ thân của hắn tự tay viết, quen thuộc chữ viết như trước dường như là đã có nề nếp vậy, mỗi một nét bút giống như đao to búa chẻ xuống, xuyên qua một luồng lỗ mãng bừa bãi. Nhìn thấy chữ này, Lâm Tề giống như nhìn thấy phụ thân của hắn, mười phần là dã tinh, giống như một con gấu hoang dã kiện tráng.
Enzo tò mò tiến đên bên người Lâm Tề, vẹo đầu nhìn bảng tin. Đối với bản thân gia thế của lão đại Enzo cũng biết được đại khái, dựa theo cách nói của Lâm Tề, phụ thân của hắn là chủ một nơi xay bột thành ‘Đôn Nhĩ Khắc’ đứng thứ ba trong bảng xếp hạng cảng, chuyên kinh doanh bột mì, khống chế được ‘Đôn Nhĩ Khắc’ dường như tất cả bột mì ra vào cảng, mức bột mì tối thiểu của ba tỉnh phía bắc đế quốc đều do phụ thân hắn cung ứng nơi xay bột.
Dựa vào lời nói của Lâm Tề thì xem ra, Lâm Tề hẳn là một xuất thân là một thế hệ thương gia giàu có, nhưng mà thân phận vốn là con của một nhà giàu có, làm sao có thể trong ba năm ngắn ngủi thành lập nên một tổ chức Hội Thiết Quyền Huynh Đệ như vậy được?
Nghiêng liếc Thiết Chùy một cái, Enzo càng thêm hiếu kỳ chính là, một bổn phận buôn bán của chủ nhà xay bột, thuộc hạ có người nào là hàng cao thủ như Thiết Chùy đây không? Phòng cảnh giới của Bolelli phát lệnh truy nã tội phạm, tên cường đạo bình thường cũng chưa có tư cách có tên trên bảng truy nã kia đâu.
Người què đang tiếp lời lúc nãy của Thiết Chùy hỏi hắn vấn đề:
- Làm sao có thể được? Mấy năm gần đây đế quốc mưa thuận gió hòa, mùa lúa mì thu hoạch, việc mua bán của lão già râu quai nón đáng lẽ phải càng làm càng lớn mới đúng chứ!
Thiết Chùy không biết làm sao ngửa mặt lên trời thở dài, ông ta lắc đầu nói:
- Sai lầm rồi, sai lầm rồi, tên què, càng là mưa thuận gió hòa, việc buôn bán của lão gia càng không tốt. Bột mì quá nhiều, bán không được giá! Lão gia hi vọng nhất chính là đế quốc hàng năm thiên tai, nơi nơi mất mùa, lúa mì của chúng ta mới có thể bán với giá trên trời!
Một ngón giữa thô kệch thẳng tắp chỉ trỏ lên trần nhà, Thiết Chùy gầm lên giận dữ hét:
- Nguyền rủa các vị thần, nếu như các ngươi lại để cho đế quốc đại hạn vài năm nữa, các huynh đệ đều không có cơm ăn! Ông chủ trữ hàng hai mươi mấy kho lúa mì, phải khi nào mới có thể ra tay đây?
Người què thở dài thật sâu, vội vàng tiếp đón rượu thịt từ đám đầy tớ gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.