Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 106: Năm mới xung đột

Huyết Hồng

29/03/2013



Buổi yến tiệc tân niên của gia tộc Hắc Hổ vừa mới bắt đầu.

ánh nến rực rỡ. Trên bệ nến bằng vàng ròng và bạc tinh khiết chế thành, được khảm lên vô số viên bảo thạch, trân châu, cây nến màu bạc to bằng cánh tay toả ra sánh sáng chói loá, khiến cho cả đại sảnh lớn được chiếu sáng như ban ngày. Các thành viên quan trọng của gia tộc Hắc Hổ ăn mặc thật đẹp tụ tập với nhau chè chén say sưa, hưởng dụng các loại cao lương mỹ vị, không khí vô cùng sôi nổi.

Gian đại sảnh ở giữa này đang tổ chức buổi dạ yến mừng năm mới với vẻ long trọng nghiêm túc. Còn trong mấy gian kế bên là tiệc rượu tự phục vụ và vũ hội tân niên có không khí hoạt bát thoải mái. Các thành viên trung và hạ cấp – nguồn sinh lực mới trong giao tộc – của gia tộc Hắc Hổ đều tập trung ở đây để tận hưởng sự nhẹ nhàng khoái lạc hiếm có trong năm.

Lâm Tề xách bình rượu, cùng Enzo đi hết đại sảnh này sang đại sảnh khác. Thân là người thừa kế duy nhất của gia tộc Hắc Hổ, nên khi Lâm Tề còn bé thì Râu Đen đã chọn cho hắn một nhóm trẻ để cùng sống chung và lớn lên với hắn, từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa đánh vật, Lâm Tề và những người này đã có tình bằng hữu sâu đậm. Lâm Tề sở dĩ có thể tự tung tự tác trong đám công tử quyền quý ở Duner là bởi vì có đám thanh niên này làm kẻ đồng loã.

Trong ba năm Lâm Tề đi học ở đế đô, đám thanh niên này đều bị Râu Đen đưa đến các cứ điểm ở bờ biển phía bắc thuộc gia tộc Hắc Hổ khống chế, tiến hành rèn luyện trong sự chém giết tàn khốc. Đến ngày mừng tân niên, Râu Đen mới hạ lệnh điều động bọn họ trở về.

Nhóm người có hơn ba trăm người, bọn họ đều có cha mẹ của mình, có người yêu của mình, có thân hữu và bạn tốt của mình, bọn họ chia nhau tận hưởng niềm vui tân niên trong các trong đại sảnh, hưởng thụ niền hạnh phúc gia đình mà suốt một năm không có được.

Lâm Tề mang theo bình rượu chính là để tìm bọn họ kính rượu chạm cốc lẫn nhau, ba năm không gặp, những thanh niên cùng lớn lên với hắn đã như những cây hắc tùng trong rừng, trở nên cao lớn cường tráng, hoàn toàn từ thiếu niên trở thành thanh niên trong gió tanh mưa máu. Trong đó, có một số người đặc biệt kiệt xuất, trên người họ thậm chí có một tầng sát khí u ám bao quanh, giống như sát khí trên thiết chùy và đồ đao vậy.

Ba năm không gặp, những thanh niên này nhìn thấy Lâm Tề vô cùng mừng rỡ, bọn họ nhiệt tình cụng hết ly mỹ tửu này đến ly khác với Lâm Tề, sau đó Lâm Tề để cho bọn họ tiếp tục ăn tiệc mừng với phụ mẫu và người thân của mình, còn hắn thì lảo đảo dẫn theo Enzo đi hết đại sảnh này qua đại sảnh khác.

Vừa mới uống một ly ngừơi huynh đệ đáng tin cậy đã giúp hắn gánh chịu oan ức thuở bé, Lâm Tề hi hi ha ha chuồng vào đại sảnh đang tổ chức vũ hội.

Mấy trăm thanh niên của gia tộc Hắc Hổ đang ở trong này hào hứng nhảy điệu “Bạo phong vũ” .



Đây là điệu múa chỗ địa tinh nghịch ngợm bướng bỉnh lưu truyền lại, mỗi khi gió bão nổi lên, mấy địa tinh này liền vừa hát vừa nhảy múa trong gió. Vũ điệu này cực kỳ cuồng nhiệt vui nhộn, động tác hào phóng cởi mở, tràn đầy sinh khí và sức sống nguyên thủy. Các thành viên quý tộc hào môn khinh thường điệu múa này, nhưng nó lại được tất cả bá tánh bình dân ở đại lục phương Tây đón nhận.

Mấy trăm thanh niên nam nữ ăn mặc đẹp đẽ tập hợp thành một vòng tròn đồng tâm tựa như cơ lốc xoáy, bọn họ lớn tiếng huýt sáo, các thiếu nữ nhẹ nhàng xoay tròn thân thể, những chiếc váy thật lớn tựa như những bông hoa nở rộ đang toả ra ánh sáng phản chiếu từ những ngọn đèn. Những người thanh niên đang điên cuồng nhịp gót giày cứng rắn của mình, bàn tay nhanh chóng chạm gót giày, phát ra tiếng “chát chát” như tiếng sấm nổ.

Tựa như tiếng sấm trong gió bão, tựa như tia chớp trong cơn lốc, tựa như tinh linh gió lốc trong truyền thuyết, mấy trăm thanh niên nam nữ lưng ướt mồ hôi thoả sức nhảy nhót, đoàn người đứng thành mười mấy vòng tròn đồng tâm tạo nhanh chóng xoay chuyển, tóc dài tung bay, những giọt mồ hôi long lanh tung tóe trong không khí, mười mấy nhạc sĩ trong góc đại sảnh thổi sáo cao vút như cuồng phong, đánh trống da thùng thùng như sấm dội.

Lâm Tề cười khằng khặc, hắn vứt bình rượu hoà vào đoàn người lắc mông lộn xộn.

Enzo cũng cất tiếng cười lớn, sức sống thanh xuân phóng túng này, hơi thở tự do phóng đãng này, đây là một thế hệ thanh niên của gia tộc Hắc Hổ đấy. Enzo cảm thấy cơ bắp khắp người mình đều đang run động, hắn cũng muốn gia nhập vào trong điệu múa cuồng nhiệt này. Thuở nhỏ cha mẹ Enzo mất sớm, saó có thể từng tham gia vũ hội tập thể cuồng nhiệt như vầy?

Ngay khi Enzo không nhịn được kéo một thiếu nữ bên cạnh gia nhập vào nhảy múa thì Lâm Tề đột nhiên lảo đảo chui ra từ đoàn người đang nhanh chóng xoay chuyển nhảy múa. Hắn cười hi hi ha ha, xoay vòng vòng nhanh quá khiến Lâm Tề có chút chóng mặt vốn đã uống quá nhiều rượu, hắn ôm chầm lấy Enzo, chỉ vào một góc đại sảnh, cười nói:

- Đấy chính là Maria, ta là thiếp thân tì nữ ngày trước của ta. Đứng bên chính là trượng phu của nàng, hảo huynh đệ của ta, tên Rehau!

Enzo nhướng mắt nhìn qua, Maria là một cô gái có dáng người không cao, thân hình yểu điệu, khuôn mặt cực kỳ thanh tú. Nàng có một đôi mắt màu xanh lục xinh đẹp, mái tóc dài màu vàng nhạt mềm mại khoác sau bờ vai, hiển nhiên đây là một cô gái có tính cách dịu dàng thiện lương.

Còn Rehau đứng bên cạnh nàng thì gần như cao hơn hai cái đầu so với Maria, đó là một thanh niên cao to như ngọn núi lớn, khuôn mặt anh tuấn, lãng tử. Hai cánh tay lực lưỡng của hắn khoanh trước ngực, trong miệng đang ngồm ngoàm nhai cái gì đó. Hắn thỉnh thoảng quay đầu cười trò chuyện vài câu với Maria, hai người đều hết sức thoải mái, vô cùng vui vẻ, giống như có một quầng ánh hào quang gọi là “Hạnh phúc” đang vây lấy họ.

- Ha ha! Maria, Rehau, các ngươi trở về khi nào?

Từ nhỏ đã được Maria chăm sóc, còn Rehau thì trở thành hộ vệ thiếp thân của hắn từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, hai người kết thành phu thê là chuyện hết sức tự nhiên. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao Arthur hạ thủ với Maria thì lại kích động Lâm Tề có phản ứng bạo ngược như vậy.



Lâm Tề chen qua đoàn người đang vui vẻ nhảy điệu “Bạo phong vũ” đi về phía góc phòng, nơi hai người Maria đang đứng, hắn vừa đi vừa cười nói:

- Rehau là thiên tài tu luyện đấu khí, ba năm trước khi ta rời khỏi Duner để đến đế đô, hắn đã có thực lực Kỵ sĩ Địa vị bậc trung! Aha, thật không biết hắn hiện tại lợi hại đến đâu nữa.

Nhếch miệng cười cổ quái, Lâm Tề hừ hừ nói:

- Năm đó cũng may mà hắn đánh ngất hộ vệ của Angel và An Lâm, nếu không sao ta có thể lấy ra vô số Gà Trống Gáy vàng rực đáng yêu từ trong túi bọn họ kia chứ?

Enzo mặt mày đen lại, thì ra Rehau là đồng bọn cướp giựt của Lâm Tề?

Khi Lâm Tề sắp đi đến chỗ hai người Maria, trong đám người đột nhiên chui ra mấy bóng người.

Arthur mặc một bộ trường bào màu vàng hoa mỹ, tay trái nắm một chuỗi hạt đàn hương có xuất xứ từ phương Đông, híp con mắt độc nhãn chặn ngang trước mặt Lâm Tề.

- Lâm Tề, nghe nói mấy ngày nay ngươi đã một số chuyện rất cừ. Ngươi đã giết chết một cuồng chiến sĩ của man nhân? Quả thật rất giỏi đấy!

âm thanh của Arthur tràn ngập sự chê cười và nghi ngờ, y nghiêng đầu nhìn Lâm Tề, thấp giọng cười nói:

- Ngươi không đang khoác lác đấy chứ?

Lâm Tề nhìn Arthur đang chặn đường mình, không thèm nói lời nào liền trực tiếp đá một cước vào dưới háng của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Minh Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook