Chương 85: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã
Huyết Hồng
29/03/2013
Một tiếng huýt sáo vui vẻ vang lên, con rùa biển tìm đường sống trong cái chết lao thẳng vào biển sâu với một tốc độ nhanh nhất. Xác con cá voi khổng lồ dài hơn ba mươi mét trôi nổi trên mặt biển, sóng biển nổi lên lúc con cá rơi xuống vẫn đang đánh vào con thuyền Đại Phong Xa, gió biển thổi qua, Long Thành đứng trên xác con cá voi, tay áo phấp phới, chẳng khác nào Chiến thần giáng lâm trong truyền thuyết.
- Người này...
Cái tẩu trên miệng Kiều A Nhượng chợt rơi xuống bong tàu, tay hắn co rút lại, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Không chỉ có vị thuyền trưởng già này mà hơn ba trăm tay thủy thủ trên con tàu Đại Phong Xa này đều sợ đến ngây người. Một người một chưởng có thể đánh chết một con Độc Giác Kình Vương, đây chính là thực lực của kỵ sĩ Thiên vị đó sao? Không, cho dù có là kỵ sĩ Thiên vị cũng không thể dễ dàng làm được như thế này? Nếu là đại kỵ sĩ Thiên vị trong truyền thuyết thì có thể? Nhưng Long Thành rõ ràng chỉ mới có được tử sắc đấu khí, hắn vẫn chưa đột phá đến mức tử kim sắc.
Lại thêm mười mấy đường tàn ảnh lóe ra, Long Thành lại trở về đầu thuyền, ngồi trên đầu bức tượng mỹ nhân ngư. Y vẩy vẩy cổ tay phải, nhíu mày nói:
- Đây chính là con Độc Giác Kình Vương mà các ngươi đang muốn bắt đó sao? Cũng có chút thú vị, da của nó rất cứng, không ngờ thiếu chút nữa làm bị thương cổ tay của ta.
Lâm Tề ngỡ ngàng nhìn vào con Độc Giác Cuồng Kình với một màu vàng nhạt khắp mình, cái sừng của nó càng rực rỡ giống như được đúc từ vàng nguyên chất vậy. Hắn khô khốc nói:
- Đây không phải là Độc Giác Cuồng Kình, mà là một con Độc Giác Kình Vương đang tiến hóa. Giá trị của nó phải gấp mười lần một con Độc Giác Cuồng Kình.
Ánh mắt Long Thành đột nhiên sáng ngời, hắn cười to nói:
- Nói cách khác, con cá này rất đáng giá?
Lâm Tề gật gật đầu, trong mắt hắn đã rực rỡ kim quang, hắn nói một cách hùng hồn:
- Đáng giá, đâu chỉ đáng giá, nó còn có giá trên trời! Bảo bối này không thể dựa vào giá cả thị trường mà quyết định được, phải đưa ra đấu giá, chỉ nước bọt của nó thôi cũng có thể đưa ra giá trên trời rồi!
Dùng sức vỗ tay, Lâm Tề quát lớn:
- Mau bắt nó mang lên đây, mau, mau! Chết tiệt, đây là một con Độc Giác Kình Vương, lần này có được nó chúng ta xem như kiếm được một khoản lớn rồi, có thể tiến thẳng về Dunner được rồi! Sao lại có một cơ may tốt thế này nhỉ? Lần này nhất định là nhờ ta, nhờ ta cho nên chúng ta mới cứu người, lại còn gặp được một con Độc Giác Kình Vương!
Bọ thủy thủ đều rơi vào trạng thái phấn khích cực độ, đúng vậy, đây là một con Độc Giác Kình Vương, một con Độc Giác Kình Vương tiến hóa! Ngay cả phân của nó cũng đáng giá chứ đừng nói đến những bộ phận khác! Vì phân của nó là loại phân bón tốt nhất, là loại dược liệu quý giá mà rất nhiều bí dược sư đang tìm kiếm, nếu dùng phân của nó để bảo dưỡng thì có thể tăng cường hiệu lực của thuốc lên đến ba lần.
Ngẫm mà xem, bình ma hổ dược mà LâmTề từng ăn cũng đã giúp hắn đột nhiên gia tăng mười phần công lực. Nếu tất cả dược thảo của bình ma hổ dược đó đều được bảo quản bằng phân của Độc Giác Kình Vương, vậy thì bình thuốc đó ít nhất cũng giúp hắn gia tăng ba mươi phần công lực.
Ba mươi phần công lực đủ để Lâm Tề khiêu chiến cao thủ địa vị đỉnh cao.
Độc Giác Kình Vương đã không còn là một con hải thú bình thường, giá trị của nó có thể đặt quan hệ với sức nặng của tiền vàng. Có nó, tất cả thủy thủ trên Đại Phong Xa này mỗi người ít nhất cũng kiếm được hai trăm tiền vàng tiền thưởng, đủ cho họ ăn chơi đàng điếm trong một thời gian dài.
Cùng với một tiếng động nhẹ của trận pháp, một bong tàu dài rộng đến mười mét dịch chuyển, một cỗ máy hình thù kì lại từ dưới bong tàu nhô lên. Đây là một cỗ máy nâng dỡ ma năng được chế tác tinh xảo, chỉ cần nạp đủ tinh thạch ma pháp, nó có thể nâng đỡ được những vật rất nặng mà sức người không thể làm nổi.
Mấy cái xích sắt từ trên thuyền được thả xuống, mười mấy tay thủy thủ nhảy xuống làn nước lạnh giá, mang xích sắt trói chặt vào thân con Độc Giác Kình Vương. Cả con thuyền Đại Phong Xa lắc lư dữ dội, lò luyệ ma năng dưới đáy thuyền nổ vang, các dây xích sắt ‘leng keng’ rung lên, cả một con Độc Giác Kình Vương khổng lồ bị lôi lên khỏi mặt biển, nhưng cùng lúc đó vạch thấm nước cũng bị chìm xuống nửa thước.
Lâm Tề mặt mày hớn hở nhìn con Độc Giác Kình Vương đáng giá cự vạn này, hắn hí hửng kêu lên:
- Kiều A Nhượng đại thúc, phải nhớ ghi rõ trong nhật kí đi săn rằng chúng ta đã phải tiêu tốn ba mươi sáu chiếc ma năng xiên săn kinh để bắt được con Độc Giác Kình Vương này!
Long Thành vẫn đang cười nhìn đám thủy thủ bận rộn, đột nhiên đặt một tay lên vai của Lâm Tề, y hất hàm hỏi:
- Ma năng xiên săn kình? Chính là loại tên nỏ cực mạnh giá phải lên đến hơn một ngàn tiền vàng mà ngươi đã nói đúng không?
Lâm Tề không đủ kiên nhẫn liếc mắt nhìn Long Thành, cả một con kình vương đáng giá cự vạn như thế ngay trước mắt, hắn làm gì con tâm trí nào để ý tới người này? Hắn hừ một tiếng nói:
- Chính là nó, nhưng nó là xiên săn kình, không phải tên nỏ!
Long Thành như thoáng có chút suy nghĩ gật gật đầu, y vuốt cằm, nghiêng đầu nhìn Lâm Tề nói:
- Tiền bán được con cá này phải chia cho ta một nửa? Tiền của ta đã bị mất sạch lúc bị đám thánh vệ Odin đó vây đánh rồi, hiện giờ trên người chẳng còn một xu nào.
Lâm Tề đang rơi vào trạng thái cuồng nhiệt bỗng run lên cả người, hắn quay đầu giận dữ hét:
- Một nửa, không thể nào? Ngươi nằm mơ cũng đừng nghĩ đến việc này!
Long Thành miệng méo xệch, y hừ lạnh nói:
- Vậy thì, chiếc thuyền này cần bao nhiêu người điều khiển mới có thể quay về đất liền? Ta cứ giết sạch người trên thuyền thì chiếc thuyền và cả con cá này đều là của ta. Ngươi thấy thế nào?
Sắc mặt Lâm Tề đột nhiên trắng bệch, hắn chợt nhận ra người này đáng sợ đến thế nào. Chỉ với một chưởng đánh chết con quái thú, hắn thậm chí nghi ngờ không biết phụ thân Râu Đen liệu có thể đối phó với hắn ta. Do dự một lúc, sự thèm muốn tiền tài vẫn vượt qua được nỗi sợ hãi với cái chết, hắn nghiến răng nói:
- Hai phần, ngươi xem, chúng ta đã cứu mạng ngươi, nếu không ngươi thật sự có thể theo núi băng mà trôi dạt vào đất liền được không?
Long Thành cau mày thở dài nói:
- Đại trượng phu ân oán phân minh, bốn phần đi! Ngươi xem, ta vốn là một người thích hưởng thụ, nhưng muốn hưởng thụ thì không có tiền không được. Đến thành Dunner mà ngươi nói đó, việc đầu tiên là ta phải đi tìm vài vị cô nương dung mạo mĩ miều, không có tiền thì thế nào được?
Lâm Tề giận dữ hét lên:
- Ngươi không phải rất thích phóng hỏa giết người, cướp của giết người đó sao? Nếu không có tiền, ngươi cũng có thể... dùng vũ lực mà?
Trong đầu Lâm Tề chợt hiện lên dung mạo mĩ miều của những vị thiên kim tiểu thư có tên tuổi ở thành Dunner, được rồi, chẳng một ai có giao tình với hắn, hắn cũng chẳng cần bận tâm đến tính mệnh của họ.
Nếu đem trinh tiết của các nàng ra so sánh thì Lâm Tề càng coi trọng tiền vàng hơn.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi!
Long Thành miệng méo xệch, y cúi đầu cân nhắc một lúc, rồi lại lắc đầu nói:
- Thật ra, cũng không cần thiết phải dùng đến vũ lực, nhớ lại năm đó ta chỉ vừa đứng trên đường cái nhắm hướng đế kinh, đã không biết có bao nhiêu cô nương tìm đến, sức hấp dẫn của ta đủ để cho đám thiên kim tiểu thư đó tự động hiến thân. Được rồi, vậy thì ba phần, không thể ít hơn nữa. Nam tử hán đại trượng phu, không thể một ngày không có tiền.
Lâm Tề vẫn còn đang do dự, ba phần vẫn là rất nhiều.
Long Thành nhíu mày, chậm rãi nói:
- Dù sao con cá lớn này cũng là do ta giết? Nếu như ngươi không chịu chia cho ta ba phần, thì ta phải đi cướp sạch toàn bộ thành Dunner. Ta sẽ tha cho gia đình nhà ngươi xem như là đền ơn cứu mạng.
Trong đầu Lâm Tề chợt hiện ra một cảnh tượng thảm khốc, toàn thành Dunner đều lâm vào biển lửa, hắn chép chép miệng, chút tình cảm đối với quê nhà nhất thời làm giảm bớt khát khao đối với tiền vàng của hắn.
- Được rồi, thỏa thuận coi như xong!
Lâm Tề vỗ một cái thật mạnh vào tay Long Thành.
Hai người đồng thời liếc mắt nhìn nhau, tròng mắt lóe ra kim quang, đột nhiên có một cảm giác tiếc nuối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.