Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 125: Trở về đế đô

Huyết Hồng

29/03/2013



Ở lại nhà Enzo vài ngày, Lâm Tề và Enzo trở về khách thuyền.

Baar ra lệnh một tiếng, khách thuyền tiếp tục xuất phát về đế đô. Bởi vì thuận gió cho nên khách thuyền đi với tốc độ rất nhanh, sau ba ngày rời Duner, Lâm Tề đã thấy bến tàu Bolelli từ xa.

Đứng trên boong tàu, lười biếng duỗi dài thắt lưng, Lâm Tề vui vẻ xoa tay vào nhau nói:

- Được rồi, ta đến đây, từ hôm nay trở đi, nơi này sẽ là địa bàn của chúng ta. Oa, toàn bộ đế đô, khắp nơi trong không khí đều tràn ngập mùi vị của tiền vàng! Ôi, chỉ cần không để cho bọn Long kỵ binh và mũ đồng tóm được, một năm chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?

Baar ngồi xổm tại mép lan can thuyền, híp mắt dòm ngó bốn phía. Gã khoác một cái áo choàng bằng lông thô, kéo áo lên che kín nửa khuôn mặt, trên mặt lại còn vẽ lung tung một ít thuốc mỡ dược hồ không nhãn hiệu, lúc này cho dù là cha mẹ của Baar có ở đây cũng tuyệt đối không thể nào nhận ra gã.

Nghe được tiếng Lâm Tề cảm thán, Baar khẽ lẩm bẩm nói:

- Được rồi thiếu gia, thiếu gia và Enzo lên bờ trước đi, còn chúng tôi sẽ tìm cách lên bờ ở một nơi khác. Ô, nơi này là địa bàn của người què, nhiều người phức tạp, chúng tôi không thể để cho người khác phát hiện chúng tôi vào đế đô.

Dù sao cũng là đến đế đô để khuếch trương địa bàn, sự việc này đương nhiên sẽ khiến cho các thế lực ở Bolelli phản ứng kịch liệt. Tuy rằng hai thế lực đứng đầu ở đây là người què và người gù có mối quan hệ vô cùng tốt đẹp với gia tộc Hắc Hổ, nhưng gia tộc Hắc Hổ đem người của mình tới nơi này, người què và người gù tuyệt đối sẽ vì ích lợi của mình mà không ngại trở mặt với gia tộc Hắc Hổ.

Cho nên Lâm Tề và Enzo có thể yên tâm lên bờ, còn nhóm người Baar phải dùng cách khác lén lút tiến vào Bolelli.

Khách thuyền vừa mới ngừng ở cầu tàu, đã có mười mấy tên côn đồ thường hay lui tới cầu tàu và một đám người khuân vác cao to lực lưỡng vui mừng đón đợi. Một người đàn ông vạm vỡ quần áo rách nát kêu lớn:

- Các vị lão gia trên thuyền. Các vị có cần người khuân vác hành lý không? Hãy thuê chúng tôi đi, chúng tôi không cần nhiều tiền công, chúng tôi cam đoan hành lý của các vị chắc chắn sẽ được đưa đến nơi an toàn!

Baar nhảy xuống mép thuyền, gã hừ hừ nói:

- Chúng tôi chỉ tạm dừng lại, chỉ có hai người khách muốn rời thuyền!



Lâm Tề cười ha hả đi tới cầu thang bên sườn thuyền, niềm nở vẩy tay với những người khuân vác và bọn du côn đó, nói:

- Các vị, đã lâu không gặp, năm mới tốt lành! A ha. Người què đại thúc đang làm gì lúc này? Thúc ấy vẫn còn đang trông coi số tiền vàng trong căn phòng bí mật sao? Thật là, mười đồng bạc, ai giúp ta khuân vác hành lý?

Những người khuân vác khi nãy còn vô cùng nhiệt tình nghe vậy lập tức giải tán, không một ai đồng ý khuân vác hành lý cho Lâm Tề. Bọn du côn còn lại thì hi hi ha ha tiếp đón Lâm Tề, vô cùng quen thuộc vị tiểu bằng hữu này của ông chủ lớn nhà mình.

Mở ra hai tay cười khổ một tiếng, Lâm Tề hét lớn:

- Ta sẽ khiếu nại với người què đại thúc, ta nhất định sẽ khiếu nại! Lấy danh nghĩa của chư thần ta thề, không ngờ bọn ác ôn các ngươi lại từ chối khuân vác hành lý cho ta, ta sẽ đem chuyện này nói cho người què đại thúc!

Nghe tiếng Lâm Tề gầm gừ, những người khuân vác càng chạy trốn nhanh hơn. Khuân vác hành lý cho Lâm Tề ư? Thôi đi, tên keo kiệt này chắc chắn là không dám mướn xe ngựa, dám chắc hắn sẽ bảo người khuân vác khiêng hành lý từ bến tàu đi tới trường đại học. Hơn nữa nghe Lâm Tề hứa trả tiền công chỉ có mười đồng bạc, khuân vác hành lý cho hắn mà chỉ nhận được có mười đồng bạc, vả lại dựa theo sự hiểu biết của những người này đối với Lâm Tề, chắc chắn hắn sẽ cắt xén tiền công!

Đường xá xa xôi, chỉ có thể dựa vào hai chân mà đi, hơn nữa rất có khả năng cuối cùng một đồng bạc cũng không thể lấy được, những người khuân vác này trừ phi là đầu óc có vấn đề nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không vì Lâm Tề mà dốc sức.

Thở dài một hơi thật mạnh. Lâm Tề nói:

- Được rồi, ta ở bến tàu đế đô này cũng có chút tiếng tăm, thật sự là vinh hạnh!

Rehau cười cổ quái, đem hai cái rương bằng da cực lớn xốc lên trên boong tàu. Lâm Tề và Enzo chỉ có thể tự mình khiêng hai cái rương nặng lên, đạp 'thình thịch' rung động cả cầu thang dưới mạn thuyền. Baar ra lệnh một tiếng, bọn thủy thủ đem cầu thang rút lên, khách thuyền rất nhanh rời khỏi bến tàu tiếp tục xuôi gió tiến vào đầu nguồn sông Thain.

Nhìn thấy khách thuyền rời khỏi bến tàu dần dần biến mất giữa màn gió tuyết, những tên côn đồ cũng mất đi hứng thú đối với khách thuyền. Bọn họ cũng không dám trêu chọc Lâm Tề, chỉ cười và cúi chào với Lâm Tề, sau đó lại chạy tới vài chỗ khác của cầu tàu ở đằng xa. Bên kia đang có mấy cái thuyền hàng sắp cập bến. Ở bên đó có lẽ bọn họ sẽ tìm được một chút ích lợi.

- Thật quá đáng!

Lâm Tề phẫn nộ nguyền rủa:



- Thật quá đáng, quả thực là nỗi nhục của đế đô. Hai lữ khách đáng thương suốt hành trình đã hao tổn hết toàn bộ khí lực, đi tới đế đô, không ngờ lại không có một người khuân vác tình nguyện giúp đỡ bọn họ, hay là thủ đô của đế quốc đã xảy ra chuyện gì sao? Người què cần phải dạy dỗ thủ hạ của mình cho thật tốt hơn nữa!

Enzo chỉ cười, nếu không phải ác danh của Lâm Tề đã bay đến khu bến tàu, những người khuân vác này sao có thể cự tuyệt phục vụ cho Lâm Tề? Thật sự là ba năm nay Lâm Tề đã làm cho bọn họ nếm nhiều đau khổ, những người khuân vác đau khổ này cũng không có hứng thú luôn làm không công.

- Đáng chết!

Lâm Tề thật mạnh đem cái rương bằng da lớn khoảng bằng nửa cơ thể của hắn đặt trên mặt đất, hắn hét lớn:

- Đi cửa hàng người què uống một chén, Enzo, chúng ta không vội trở về. Trước tiên đi uống một chén, sau đó ta còn hỏi thăm một chuyện!

Ánh mắt Lâm Tề lóe sáng, như thoáng suy nghĩ nhìn về phía tầng cao nhất của cửa hàng người què nơi có cái sân phơi nào đó.

Ánh mắt Enzo sáng lên, y thấp giọng cười nói:

- Lão đại, ngươi vẫn còn nhớ những thương nhân đến từ phương Đông kia sao?

Lâm Tề nhếch miệng cười, hắn thấp giọng lẩm bẩm nói:

- Đương nhiên rồi, cái gã tên Giang Vĩnh ấy, tay của hắn cũng thật đáng giá. Ngươi có gặp tay của người nào đáng giá hơn tay của hắn không? Ta chỉ cần chặt một tay của hắn là đủ rồi. Ha hả, có Baar đại thúc, còn có Lyly đại thẩm. . . Ồ, thật sự là quá tuyệt vời.

Bất đắc dĩ nhún vai, Lâm Tề thở dài nói:

- Nếu không phải Lyly đại thẩm bị say tàu, dọc đường cứ nằm suốt ở trên thuyền, ta thật muốn tối nay hỏa thiêu cửa hàng của người què một phen. A, cái gã tên là Giang Vĩnh kia, tay của hắn thật sự là đáng giá mà!

Chảy nước miếng, Lâm Tề ra sức mang theo cái rương bằng da đi từng bước một đến cửa hàng người què. Enzo cẩn thận nhìn bốn phía, cũng xốc lên cái rương đi theo phía sau Lâm Tề. Hai người một trước một sau đi tới cửa sau của cửa hàng người què, Lâm Tề thông thạo mở cửa ra, thuận lợi tiến vào bên trong cửa hàng người què.

Cửa sau của cửa hàng người què có cơ quan đặc biệt, nếu là người ngoài, trừ khi dùng sức mạnh nếu không bất kể như thế nào cũng không có khả năng mở được cửa phòng. Nhưng nếu là người quen, vậy thì chỉ cần hơi di động cái móc ở kế bên then cửa vài lần cửa sau sẽ tự động mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Minh Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook