Chương 55: Ván cược đáng sợ
Huyết Hồng
29/03/2013
Thấy hai vị khách quý có hứng thú với ván bài, Kim vui mừng tới mức ngồi rung đùi, vội vàng đem tình hình của ván bài giới thiệu với hai nàng một lượt.
Hai con ma thú tranh đấu quyết liệt, Lâm Tề một mình đặt cược vào con trăn hoa xanh mắt vàng, những công tử và tiểu thư nhà quyền quý khác tại Duner lại liên thủ cược vào chú gấu trắng băng giáp trên người kia. Vấn đề hiện tại là ở chỗ, số tiền của mấy vị công tử và tiểu thư liên thủ đó thật sự rất lớn, còn Lâm Tề thì tiền vốn còn chẳng đủ.
-Thú vị lắm!
Hai nàng cùng liếc mắt nhìn, sau đó nhìn về phía chiếc cũi nhốt con trăn hoa xanh mắt vàng và gấu trắng băng giáp, một lát sau, hai nàng cùng thốt lên:
-Chúng ta đều biết rằng loài rắn mùa đông phải ngủ đông, sức chiến đấu của chúng mạnh hơn nhiều lần bình thường, cho dù loài gấu trắng này có thể khống chế băng tuyết thì thực lực cũng không thể bằng con trăn hoa xanh mắt vàng được, thắng thua ra sao đã quá rõ rồi.
Cười nhẹ nhàng, hai nàng đồng thời rút ra một tấm ngân phiếu, chậm rãi đặt cược.
Hai tấm kim phiếu, mỗi tấm cũng đáng giá năm trăm nghìn tiền vàng, vậy là giá trị của hai tờ cũng tới hàng triệu. Trường đấu thú không khí chợt ngưng lại, người đưa hai nàng vào đây là La Fontaine miệng há hốc, nước miếng cứ thế mà chảy xuống khóe miệng.
Ván bài đặt cược tiền triệu, chỉ cần sau khi kết thúc, phần trăm trích ra cho La Fontaine cũng sẽ là một con số khá lớn, số tiền có thể khiến y sống tiêu dao trong vài năm. La Fontaine vui mừng tới mức cả người run lên, không hổ danh là hai thiên kim đại tiểu thư nhà quyền quý cao nhất ở Liên bang thương mại Villas, các nàng quả thật hào phóng.
Hai nàng không chút để ý nói:
-Chỉ là chút tiền tiêu vặt thôi, Lâm Tề tiên sinh , chúng ta cũng đặt cược con gấu chó trắng băng giáp kia nhưng hình như ngài có vẻ không đủ tiền đặt cược.
Lâm Tề gắt gao liếc nhìn hai nàng ta. Trên người hai thiếu nữ xinh đẹp này có mùi gì đó khiến hắn cảm thấy khó chịu.. Tuy rằng hai nàng cũng nở một nụ cười thản nhiên đáp lại nhưng đằng sau vẻ mặt tươi cười đó dường như cất giấu một bộ mặt khác.
Nhất là thời điểm nở nụ cười đó, ánh mắt lạnh như băng không chút biến đổi, vô tình như ánh nhìn của các vị thần đang quan sát thế nhân.
Từ nhỏ đã nhận được sự hun đúc từ những kỳ nhân dị sĩ bên Hắc Hồ Tử, Lâm Tề khá có kinh nghiệm trong việc đoán ý qua ánh mắt và lời nói. Hắn cảm nhận được sự tôn nghiêm và uy dũng không thể xâm phạm từ hai thiếu nữ. Hắn thậm chí có thể phát hiện sau nụ cười của hai nàng là sự chán ghét cực độ.
Sự chán ghét đó, thật giống như một kẻ nào đó đột nhiên bị nhét vào hố phân, chán ghét tới mức hận một nỗi không thể phá hủy toàn bộ những gì xung quanh mình. Lâm Tề có chút sợ hãi, hắn đã cảm nhận được sự nguy hiểm từ hai thiếu nữ này.
Nhíu nhíu mày, Lâm Tề nhớ lại cảnh tượng Hắc Hồ Tử dùng hiện thực tàn khốc để giảng cho hắn bài học—— “khi phát hiện nguy hiểm, tuyệt đối không được tỏ ra làm anh hùng hảo hán, trước tiên hãy rời khỏi hiện trường, sau đó tích đủ lực lượng, đợi đến khi nào nắm chắc mười phần thắng hãy quay trở lại.”
Thoáng nhìn Ân Tá bên cạnh, Lâm Tề chật vật rút tờ kim phiếu một trăm nghìn tiền vàng lên, buồn bã thở dài nói:
-Đúng, đúng, không phải ta không đánh cược với các người, chỉ là tiền đặt cược của ta không đủ. Tên Kim đáng chết, không chịu cho ta mượn tiền, mọi người nên hiểu rằng, ta không có lỗi, là do tên Kim đó không chịu đem tiền cho ta mượn, điều này sao thể trách ta chứ?
Hôn lên tờ ngân phiếu, Lâm Tề liền nói:
-Như vậy thì, hẹn gặp lại sau vậy, các huynh đệ kính mến, các tỷ muội đáng yêu, lần sau chúng ta sẽ đổi cách chơi vậy. Ván bài hôm nay, coi như dừng tại đây nhé?
Cười lớn vài tiếng, Lâm Tề đem tờ ngân phiếu đút vào túi, rồi định rời khỏi trường đấu thú.
Angle với dáng điệu nhã nhặn, gương mặt mĩ miều mỉm cười, La Fontaine phát hiện ra hai thiếu nữ không ngờ lại xinh đẹp đến thế, ánh mắt y không thể không dừng lại trước Angle! Hiện tại đã phát hiện ra sự khiếp hãi hiếm thấy của Lâm Tề, Angle đã tìm được con đường giải phóng bực tức trong người, nàng dùng chiếc quạt gỗ tinh xảo che miệng chê cười:
-Ôi, trời ạ, có phải là Lâm Tề thiếu gia mà chúng ta quen biết không đây? Sắp lâm trận mà còn bỏ chạy? Trời ạ, ta thật sự không thể tin nổi nữa.
Cả người Lâm Tề hơi khựng lại, nhưng sau đó lại coi như không có chuyện gì cứ thế mà hướng ra ngoài trường đấu thú mà đi.
Khóe mắt hắn đang dừng quan sát Nhã và Linh, chút tà môn trong hai thiếu nữ xinh đẹp làm hắn không yên.
-Như vậy, thật sự là không ổn!
Nhã và Linh cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng vỗ tay.
Người lái xe trung niên của hai nàng bước từ phía sau ra không một tiếng động, đứng chặn trước Lâm Tề và Ân Tá, y dang rộng hai tay, lạnh lùng nói:
-Tiểu thư chúng ta nói, các ngươi không thể rời khỏi như vậy được.
Ân Tá biến sắc, rút kiếm định đâm vào đùi người trung niên.
Ánh sáng trên thanh kiếm lóe lên, đánh tới hai thước liền dừng lại. Người đàn ông trung niên kia vươn tay đỡ lấy trước kiếm của Ân Tá, lòng bàn tay y như có một vầng sáng xanh đang xoay tròn quanh thanh kiếm, lưỡi kiếm liền đâm vào lòng bàn tay với tia sáng xanh đó. Thân xác máu thịt lại dám chặn kiếm của Ân Tá, mặc cho Ân Tá dùng sức thế nào thì y cũng chẳng mảy may bị gì?
Thậm chí do Ân Tá dùng sức quá nhiều, thanh kiếm đã bị gấp khúc, nhưng bàn tay người đàn ông kia, chút da cũng không xây xát gì.
-Đã nói là cược ván này, thì phải theo tới cùng!
Nhã và Linh lạnh lùng nói:
-Nếu không đủ tiền đánh cược, thiếu nợ bao nhiêu, vậy lấy người bạn này của người đánh cược luôn vậy.
Hé miệng cười, Nhã và Linh lại rút ra một tấm kim phiếu đặt vào vòng cược.
-Nghe nói, nơi này là địa phương nhiều thú vui nhất ở Dunner, vậy, để chúng ta trải nghiệm hết thú vui ở đây đi. Nếu Lâm Tề tiên sinh thắng, như vậy, tất cả tiền đặt cược là của hắn. Nếu hắn thua, một trăm nghìn tiền vàng và tính mạng bạn hắn là của chúng ta. Còn tổn thất của chư vị, chúng tôi sẽ bồi thường hết.
Ân Tá hét lên giận dữ, y không màng tới thanh kiếm đang đâm giữa tay người đàn ông trung niên mà vọt lẹ qua, nhưng người đàn ông kia chỉ cười lạnh, lật tay đánh vào cổ Ân Tá, dễ dàng khiến y nằm hôn mê bất tình.
Nhã và Linh tiến lên trước Lâm Tề đang mồ hôi đầm đìa:
-Lâm Tề tiên sinh, ván cược này, nhất định phải xong mới được đi!
Hai nàng ta bật cười vô cùng rạng rỡ, dường như có một vầng sáng thần thánh phát ra từ nụ cười của hai nàng. Nhưng không chỉ có Lâm Tề, tất cả những người đang có mặt tại đây, đều cảm thấy trong lòng lạnh run.
Hai tiểu thư nhà quyền quý đến từ Liên bang thương mại Villas, thật ra các nàng muốn làm gì?
Lâm Tề đưa mắt chằm chằm nhìn hai thiếu nữ, trầm tư nói:
-Các người muốn chơi, vậy chơi thôi!
Cười một cách kì quặc, Lâm Tề âm trầm:
-Kim, mở thiết cũi ra, cho cái thú vật ra ngoài.
Kim do dự nhìn Lâm Tề, nhưng Lâm Tề lại cho Kim một bạt tai.
-Nếu không muốn ngày mai bị làm mồi cho cá, thì mau bắt đầu ván bài ngay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.