Chương 289: Bọn bắt cóc bất hạnh và con tin kiêu ngạo (2)
Trầm Du
03/06/2014
Trong mắt hiện lên sát khí, Mạc Lương Ngôn âm ngoan nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi cho rằng ai cũng có thể giả mạo Hiểu Hiểu?”
Đóa Đóa không bị thần sắc hắn dọa, tiếp tục bình tĩnh, “Vậy ngươi đóng kịch cũng thật giống nhỉ”.
“Thật ra ngươi đóng cũng rất giống, ngay cả người nhà Vân gia cũng bị lừa.”
Mạc Lương Ngôn hừ một tiếng, “Nhưng ngươi không biết, Hiểu Hiểu nàng ấy chưa bao giờ gọi ta là biểu ca”.
“. . . . . .” Ô ô, thất sách . . . . . .
Xưng hô thân mật của hai người, người ngoài bọn họ vĩnh viễn không bao giờ biết.
“Vậy ngươi cướp ta đến làm gì? Vân Tri Hiểu không phải do ta giết.”
“Câm miệng!”
Vẻ mặt Mạc Lương Ngôn càng lúc càng tàn bạo, như là bị ác quỷ nhập thân vậy, “Hiểu Hiểu nàng ấy chưa chết! Chỉ cần đuổi ngươi đi, Hiểu Hiểu có thể trở về!”
“. . . . . .” Đóa Đóa hóa đá.
“Ngươi có biết là ta bị xuyên tới. . . . . . Ý ta là ngươi có thể đưa người ta xuyên về sao?”
Hừ một tiếng, Mạc Lương Ngôn không để ý tới nàng nữa, mang theo nàng xuống dưới.
Lúc này Đóa Đóa mới thấy rõ bọn họ đã rời khỏi kinh thành, người đợi là tên cưỡi ngựa mặc đồ đen.
“Ngươi muốn mang ta về Tây Nguyệt quốc?”
Thấy Mạc Lương Ngôn không để ý tới nàng, Đóa Đóa thanh minh, “Ta không biết cưỡi ngựa, cũng không muốn ngươi ôm ta suốt dọc đường”.
Mạc Lương Ngôn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm u như Diêm Vương, “Ngươi nghĩ ta có hứng thú với ngươi chắc?”
“Cho dù không có ta cũng không muốn ngươi ôm!” Đóa Đóa cười tủm tỉm, “Chi bằng ngươi làm ghế dựa, cõng ta đi”.
Nàng nói xong còn khoa tay múa chân hai cái, “Chính là cái loại đằng sau có chỗ tựa lưng mềm chút nha, còn đằng trước người chạy hồng hộc, hay là gọi là kiệu người ấy?”
Chưa thử qua nhưng đã xem qua.
Miêu tả của nàng làm cho mắt Mạc Lương Ngôn tràn đầy sát khí, “Ngươi nghĩ ta bắt ngươi đến để hầu hạ ngươi à?”
“Nhưng ngươi cũng không dám ngược đãi ta a.” Đóa Đóa tiếp tục cười tủm tỉm, “Không phải ngươi muốn Vân Tri Hiểu trở về sao? Vậy phải chăm lo cho thân thể hiện tại của ta chút chứ, ngươi không đành lòng đả thương thân thể của nàng ấy chứ? Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ tự làm bị thương bản thân”.
“. . . . . .” Mạc Lương Ngôn và thuộc hạ đều hóa đá.
Bọn họ đã lên kế hoạch rất lâu mới bắt nữ nhân này đi, có điều con tin này. . . . . . không quá giống với những gì họ tưởng tượng.
Đóa Đóa không bị thần sắc hắn dọa, tiếp tục bình tĩnh, “Vậy ngươi đóng kịch cũng thật giống nhỉ”.
“Thật ra ngươi đóng cũng rất giống, ngay cả người nhà Vân gia cũng bị lừa.”
Mạc Lương Ngôn hừ một tiếng, “Nhưng ngươi không biết, Hiểu Hiểu nàng ấy chưa bao giờ gọi ta là biểu ca”.
“. . . . . .” Ô ô, thất sách . . . . . .
Xưng hô thân mật của hai người, người ngoài bọn họ vĩnh viễn không bao giờ biết.
“Vậy ngươi cướp ta đến làm gì? Vân Tri Hiểu không phải do ta giết.”
“Câm miệng!”
Vẻ mặt Mạc Lương Ngôn càng lúc càng tàn bạo, như là bị ác quỷ nhập thân vậy, “Hiểu Hiểu nàng ấy chưa chết! Chỉ cần đuổi ngươi đi, Hiểu Hiểu có thể trở về!”
“. . . . . .” Đóa Đóa hóa đá.
“Ngươi có biết là ta bị xuyên tới. . . . . . Ý ta là ngươi có thể đưa người ta xuyên về sao?”
Hừ một tiếng, Mạc Lương Ngôn không để ý tới nàng nữa, mang theo nàng xuống dưới.
Lúc này Đóa Đóa mới thấy rõ bọn họ đã rời khỏi kinh thành, người đợi là tên cưỡi ngựa mặc đồ đen.
“Ngươi muốn mang ta về Tây Nguyệt quốc?”
Thấy Mạc Lương Ngôn không để ý tới nàng, Đóa Đóa thanh minh, “Ta không biết cưỡi ngựa, cũng không muốn ngươi ôm ta suốt dọc đường”.
Mạc Lương Ngôn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm u như Diêm Vương, “Ngươi nghĩ ta có hứng thú với ngươi chắc?”
“Cho dù không có ta cũng không muốn ngươi ôm!” Đóa Đóa cười tủm tỉm, “Chi bằng ngươi làm ghế dựa, cõng ta đi”.
Nàng nói xong còn khoa tay múa chân hai cái, “Chính là cái loại đằng sau có chỗ tựa lưng mềm chút nha, còn đằng trước người chạy hồng hộc, hay là gọi là kiệu người ấy?”
Chưa thử qua nhưng đã xem qua.
Miêu tả của nàng làm cho mắt Mạc Lương Ngôn tràn đầy sát khí, “Ngươi nghĩ ta bắt ngươi đến để hầu hạ ngươi à?”
“Nhưng ngươi cũng không dám ngược đãi ta a.” Đóa Đóa tiếp tục cười tủm tỉm, “Không phải ngươi muốn Vân Tri Hiểu trở về sao? Vậy phải chăm lo cho thân thể hiện tại của ta chút chứ, ngươi không đành lòng đả thương thân thể của nàng ấy chứ? Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ tự làm bị thương bản thân”.
“. . . . . .” Mạc Lương Ngôn và thuộc hạ đều hóa đá.
Bọn họ đã lên kế hoạch rất lâu mới bắt nữ nhân này đi, có điều con tin này. . . . . . không quá giống với những gì họ tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.