Chương 178: Cách nổi bão nhàn nhã của Thái tử (6)
Trầm Du
02/06/2014
Hoàng Phủ Dật rất “vô tội” nhìn bóng dáng vị tiểu thư kia chạy như điên rời khỏi.
“Ta chỉ bảo cô ấy tới thử cưa gỗ, cũng không phải cưa cổ ngay bây giờ, sao lại bỏ chạy chứ?”
Nói xong hắn cười quay đầu nhìn các vị tiểu thư, “Các nàng có ai muốn đến thử không?”
“. . . . . .” Tuyệt đại đa số tiểu thư đều hâm mộ người chạy như điên rời khỏi.
Các nàng giờ đã sợ đến chân nhuyễn, sức lực rời khỏi cũng không có.
Nhưng vẫn có người dũng mãnh không sợ chết a. . . . . .
Nữ nhi Trấn Bắc đại tướng quân Chung tiểu thư đứng lên, lắc lắc eo thon đi đến chỗ Hoàng Phủ Dật.
Mặc dù sắc mặt có chút trắng, nhưng vẻ mặt của nàng vẫn quyến rũ cùng cực.
Dù sao là nữ nhi của tướng quân, từ nhỏ luôn nghe phụ huynh của nàng nói chuyện đánh đánh giết giết, cũng không bị Hoàng Phủ Dật dọa ngã.
Nàng quyết định cược một phen.
Hoàng Phủ Dật nếu đã nói đến nước này, nếu hôm nay một chút thu hoạch cũng không có, vậy sau này vĩnh viễn đừng nghĩ đến vào gần đông cung.
“Thái tử, vì sao phải nhất định cưa cổ?” Chung tiểu thư xoay xoay eo, “Sao không cưa eo chứ?”
Thân thể của nàng rất hoàn mỹ, nhưng mê người nhất chính là eo lưng rắn nước của nàng, cho nên giờ cũng cố ý đem ánh mắt của Hoàng Phủ Dật hướng đến cái eo hấp dẫn của mình.
Hoàng Phủ Dật rất phối hợp liếc nhìn thắt lưng nàng một cái, hơn nữa còn nhìn rất chân thành.
Sau khi hắn ngước đầu lên, rất ôn hòa cười lên tiếng.
“Ta vừa mới nói, sức ta cũng chỉ bình thường, eo rất to, cưa nửa ngày mới có thể đứt, rất phí sức.”
“. . . . . .” Chung tiểu thư hơi nghẹn lại, sau đó cố cười nói, “Vậy nếu là eo của thiếp?”
“Ta nói chính là eo của nàng,” Hoàng Phủ Dật vẫn đưa ra khuôn mặt ôn hòa, “Rất to.”
Phốc. . . . . . Nhan Đóa Đóa giả vờ bận rộn cắn hạt dưa, phòng ngừa mình bật cười lên.
Chung tiểu thư đã giận đến ngây ngốc tại chỗ, nửa ngày cũng không động đậy.
“Chung tiểu thư sao còn không đi?” Hoàng Phủ Dật rất “kinh hỉ” hỏi nàng, “Là muốn đến thử sài đao này sao?”
“. . . . . . Cưa bàn sao?” Giọng Chung tiểu thư từ kẽ răng mà ra.
Bởi vì Hoàng Phủ Dật nói chuyện cùng nàng, nàng muốn miễn cưỡng duy trì hình tượng.
“Không phải,” Hoàng Phủ Dật nhe răng cười, tâm tình khoái trá, “Lần này là cưa cổ.”
“Ta chỉ bảo cô ấy tới thử cưa gỗ, cũng không phải cưa cổ ngay bây giờ, sao lại bỏ chạy chứ?”
Nói xong hắn cười quay đầu nhìn các vị tiểu thư, “Các nàng có ai muốn đến thử không?”
“. . . . . .” Tuyệt đại đa số tiểu thư đều hâm mộ người chạy như điên rời khỏi.
Các nàng giờ đã sợ đến chân nhuyễn, sức lực rời khỏi cũng không có.
Nhưng vẫn có người dũng mãnh không sợ chết a. . . . . .
Nữ nhi Trấn Bắc đại tướng quân Chung tiểu thư đứng lên, lắc lắc eo thon đi đến chỗ Hoàng Phủ Dật.
Mặc dù sắc mặt có chút trắng, nhưng vẻ mặt của nàng vẫn quyến rũ cùng cực.
Dù sao là nữ nhi của tướng quân, từ nhỏ luôn nghe phụ huynh của nàng nói chuyện đánh đánh giết giết, cũng không bị Hoàng Phủ Dật dọa ngã.
Nàng quyết định cược một phen.
Hoàng Phủ Dật nếu đã nói đến nước này, nếu hôm nay một chút thu hoạch cũng không có, vậy sau này vĩnh viễn đừng nghĩ đến vào gần đông cung.
“Thái tử, vì sao phải nhất định cưa cổ?” Chung tiểu thư xoay xoay eo, “Sao không cưa eo chứ?”
Thân thể của nàng rất hoàn mỹ, nhưng mê người nhất chính là eo lưng rắn nước của nàng, cho nên giờ cũng cố ý đem ánh mắt của Hoàng Phủ Dật hướng đến cái eo hấp dẫn của mình.
Hoàng Phủ Dật rất phối hợp liếc nhìn thắt lưng nàng một cái, hơn nữa còn nhìn rất chân thành.
Sau khi hắn ngước đầu lên, rất ôn hòa cười lên tiếng.
“Ta vừa mới nói, sức ta cũng chỉ bình thường, eo rất to, cưa nửa ngày mới có thể đứt, rất phí sức.”
“. . . . . .” Chung tiểu thư hơi nghẹn lại, sau đó cố cười nói, “Vậy nếu là eo của thiếp?”
“Ta nói chính là eo của nàng,” Hoàng Phủ Dật vẫn đưa ra khuôn mặt ôn hòa, “Rất to.”
Phốc. . . . . . Nhan Đóa Đóa giả vờ bận rộn cắn hạt dưa, phòng ngừa mình bật cười lên.
Chung tiểu thư đã giận đến ngây ngốc tại chỗ, nửa ngày cũng không động đậy.
“Chung tiểu thư sao còn không đi?” Hoàng Phủ Dật rất “kinh hỉ” hỏi nàng, “Là muốn đến thử sài đao này sao?”
“. . . . . . Cưa bàn sao?” Giọng Chung tiểu thư từ kẽ răng mà ra.
Bởi vì Hoàng Phủ Dật nói chuyện cùng nàng, nàng muốn miễn cưỡng duy trì hình tượng.
“Không phải,” Hoàng Phủ Dật nhe răng cười, tâm tình khoái trá, “Lần này là cưa cổ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.