Chương 297: Cuộc sống bị nuôi nhốt vui vẻ (6)
Trầm Du
03/06/2014
“Nhan, Đóa, Đóa!” Tiếng hét giận giữ nghiến răng nghiến lợi vang lên.
“Ha ha ha. . . . . .” Đóa Đóa và”con chim hồng nhỏ” tiếp tục vui vẻ cười to.
Không thể đánh không thể giết không thể ngược đãi, ngay cả một biện pháp để trừng phạt cũng không có, Mạc Lương Ngôn phát hiện bản thân mình trừ việc tức giận trừng mắt nhìn nàng ra thì không còn việc khác để làm.
Ánh mắt lạnh lùng mang theo sát khí của hắn từng làm cho các thần tử cáo già của Tây Nguyệt quốc thiếu chút nữa tè ra quần, nhưng tiểu nha đầu mà trước kia hắn vẫn nghĩ là dễ đối phó này lại hoàn toàn không sợ.
Không những thế, hình như nàng ta căn bản là thấy hắn tức giận thì càng cười sung sướng hơn.
Nhìn chằm chằm cái miệng đang cười của nàng, Mạc Lương Ngôn đột nhiên cười lạnh, “Đừng quên, ngươi lập tức sẽ phải cút khỏi thân thể của Hiểu Hiểu, biến thành cô hồn dã quỷ”.
Đóa Đóa làm mặt quỷ, “Thế thì cẩn thận ngày ngày ta sẽ chạy đến hù dọa ngươi”.
“. . . . . .”
Mọi người tiếp tục lên đường, tuy đã vào đến lãnh thổ Tây Nguyệt quốc nhưng dù sao cũng chưa an toàn bằng trong đại bản doanh của Mạc Lương Ngôn, cho nên dọc trên đường đi bọn họ cũng không dám nghỉ ngơi nhiều.
Ba ngày sau, cuối cùng họ cũng tới kinh thành, ở tại biệt viện của nhiếp Cchính vương Tây Nguyệt quốc tại kinh thành.
“Đây là. . . . . . phòng của ngươi?” Đóa Đóa nhìn những đồ vật chạm khắc đơn giản mà không kém phần mạnh mẽ trong phòng đoán.
Vừa bước vào đã cảm thấy lạnh cả người rồi, đồ đạc gia chế từ gỗ mà cứ như được chạm khắc bằng băng vậy.
Đóa Đóa cảm khái, sống bên cạnh Mạc Lương Ngôn thật không dễ dàng a, đồ đạc, bọn mi chịu khổ rồi!
Mạc Lương Ngôn không trả lời, đi thẳng ra sau bình phong thay quần áo.
“À mà…… không phải ngươi muốn ta ở cùng ngươi đấy chứ?”
Đóa Đóa vô cùng buồn bực, cho dù Hoàng Phủ Dât có nhận được tin thì cũng phải vài ngày nữa mới tới được.
Chẳng lẽ nàng còn phải sống chung phòng với nam nhân này sao?
“Quá không được hưởng thụ a.” Đóa Đóa rầu rĩ oán giận.
Ô ô, nàng phải được đãi ngộ cao cấp cơ.
Cửu Vương gia không nhịn nổi nữa dùng cánh đỡ trán, “Nhan Đóa Đóa, ngươi hiện là con tin, con tin vốn không có thân phận hưởng thụ gì hết!”
“Ta còn tưởng nhà Nhiếp Chính Vương phải cao cấp lắm cơ. . . . . .”
Đóa Đóa vẫn buồn bực, hoàn toàn không có tính tự giác của con tin.
Mạc Lương Ngôn đang thay quần áo trên trán nổi lên một số gân xanh.
Cửu Vương gia cũng dựng lông, “Ngươi ở Đông cung có thứ xa hoa gì mà chưa từng thấy chứ!”
“Ha ha ha. . . . . .” Đóa Đóa và”con chim hồng nhỏ” tiếp tục vui vẻ cười to.
Không thể đánh không thể giết không thể ngược đãi, ngay cả một biện pháp để trừng phạt cũng không có, Mạc Lương Ngôn phát hiện bản thân mình trừ việc tức giận trừng mắt nhìn nàng ra thì không còn việc khác để làm.
Ánh mắt lạnh lùng mang theo sát khí của hắn từng làm cho các thần tử cáo già của Tây Nguyệt quốc thiếu chút nữa tè ra quần, nhưng tiểu nha đầu mà trước kia hắn vẫn nghĩ là dễ đối phó này lại hoàn toàn không sợ.
Không những thế, hình như nàng ta căn bản là thấy hắn tức giận thì càng cười sung sướng hơn.
Nhìn chằm chằm cái miệng đang cười của nàng, Mạc Lương Ngôn đột nhiên cười lạnh, “Đừng quên, ngươi lập tức sẽ phải cút khỏi thân thể của Hiểu Hiểu, biến thành cô hồn dã quỷ”.
Đóa Đóa làm mặt quỷ, “Thế thì cẩn thận ngày ngày ta sẽ chạy đến hù dọa ngươi”.
“. . . . . .”
Mọi người tiếp tục lên đường, tuy đã vào đến lãnh thổ Tây Nguyệt quốc nhưng dù sao cũng chưa an toàn bằng trong đại bản doanh của Mạc Lương Ngôn, cho nên dọc trên đường đi bọn họ cũng không dám nghỉ ngơi nhiều.
Ba ngày sau, cuối cùng họ cũng tới kinh thành, ở tại biệt viện của nhiếp Cchính vương Tây Nguyệt quốc tại kinh thành.
“Đây là. . . . . . phòng của ngươi?” Đóa Đóa nhìn những đồ vật chạm khắc đơn giản mà không kém phần mạnh mẽ trong phòng đoán.
Vừa bước vào đã cảm thấy lạnh cả người rồi, đồ đạc gia chế từ gỗ mà cứ như được chạm khắc bằng băng vậy.
Đóa Đóa cảm khái, sống bên cạnh Mạc Lương Ngôn thật không dễ dàng a, đồ đạc, bọn mi chịu khổ rồi!
Mạc Lương Ngôn không trả lời, đi thẳng ra sau bình phong thay quần áo.
“À mà…… không phải ngươi muốn ta ở cùng ngươi đấy chứ?”
Đóa Đóa vô cùng buồn bực, cho dù Hoàng Phủ Dât có nhận được tin thì cũng phải vài ngày nữa mới tới được.
Chẳng lẽ nàng còn phải sống chung phòng với nam nhân này sao?
“Quá không được hưởng thụ a.” Đóa Đóa rầu rĩ oán giận.
Ô ô, nàng phải được đãi ngộ cao cấp cơ.
Cửu Vương gia không nhịn nổi nữa dùng cánh đỡ trán, “Nhan Đóa Đóa, ngươi hiện là con tin, con tin vốn không có thân phận hưởng thụ gì hết!”
“Ta còn tưởng nhà Nhiếp Chính Vương phải cao cấp lắm cơ. . . . . .”
Đóa Đóa vẫn buồn bực, hoàn toàn không có tính tự giác của con tin.
Mạc Lương Ngôn đang thay quần áo trên trán nổi lên một số gân xanh.
Cửu Vương gia cũng dựng lông, “Ngươi ở Đông cung có thứ xa hoa gì mà chưa từng thấy chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.