Chương 12: Được soái ca khen, đỏ mặt
Trầm Du
28/05/2014
“Cái kia, ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải đang thổ lộ với ngươi, cũng không phải hỏi ngươi có thích ta hay không đâu a!”
Ô ô, vì sao tất cả những chuyện mất mặt đều phải tập trung trong một ngày vậy!
Nàng đáng thương nhìn Kì Dật, “Ngươi cứ coi như cái gì cũng chưa từng nghe là được, ta thật sự không phải là thổ lộ, đó chỉ là phản vấn(hỏi vặn lại), phả vấn thôi. . . . . .”
Kì Dật không nhịn được mà bật cười, “Vậy bây giờ ta sẽ trả lời phản vấn của ngươi, bộ dáng hiện tại của ngươi cũng rất đáng yêu .”
Thủ hạ của hắn thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, chủ tử ngày thường đối ngoại tuy rằng luôn luôn giả vờ nhã nhặn, nhưng cũng chưa bao giờ đối với một cô nương nào có vẻ mặt ôn hoà như vậy.
Bọn họ nhìn nhìn Đóa Đóa kia, chủ tử. . . . . . Quả nhiên không phải người bình thường. . . . . .
“. . . . . .” Đóa Đóa liền lấy khăn che mặt đen của mình ra che lên, “Ta trở về phòng, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi sửng sốt một chút, Kì Dật nở nụ cười, “Tại sao ở trong phòng còn phải che mặt?”
Bởi vì mặt đỏ a . . . . . . Đóa Đóa rơi lệ trong lòng.
Nàng sám hối, nàng chưa bao giờ thấy qua một nam nhân suất như vậy, cho nên vừa nghe hắn khen nàng liền đỏ mặt.
Kỳ thật người ta chỉ là an ủi nàng một chút a! Ô ô, thật mất mặt!
Nhưng mà thật sự rất suất a. . . . . .
Nàng lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi, chạy trở về phòng của mình rơi lệ.
Chờ nàng đi rồi, Kì Dật thu hồi tươi cười hiếm thấy của mình, “Đi thăm dò thân thế của nàng.”
“Dạ” Mặc dù cảm thấy ngạc nhiên, nhưng mấy tên thủ hạ vẫn lập tức nhận mệnh rời đi.
Bữa cơm tối hôm đó, Kì Dậy vốn muốn mời nàng cùng ăn, nhưng Đoá Đoá mặc dù có tới cùng chỉ ngồi bên bàn gặm dưa chuột.
Nhìn mĩ vị sắc hương của những món ngon trên bàn, không biết có phải là do mấy ngày nay chỉ toàn ăn dưa chuột hay không mà mắt Đoá Đoá lại toả ra ánh sáng màu xanh. . . . . .
Kì Dật nhìn thấy vô cùng muốn cười, “Ăn nhiều một chút đi.”
“Không ăn.” Đóa Đóa kiên quyết lắc đầu, nuốt nuốt nước miếng.
Nàng nhìn Kì Dật một cách dứt khoát, nếu nàng nhanh gầy lại một chút, nói không chừng sẽ có nam nhân suất như vậy thích nàng nha?
Ai không muốn tìm một lão công hoàn mỹ? Cái này chính là động lực a!
Có điều nhìn gì đi nữa, ánh mắt của nàng vẫn thỉnh thoảng không nhịn được mà liếc về phía cao lương mĩ vị trên bàn, cho nên trong mắt nàng liên tục ánh lên ánh sáng màu xanh. . . . . .
Kì Dật bị ánh mắt rõ rệt là vì đói mà nóng nảy của nàng khiến không còn cách nào nhịn cười nổi nữa, sao hắn lại cảm thấy nàng như là bất cứ lúc nào cùng đều có thể xông lên phía trước, mãnh liệt cắn hắn một miếng chứ?
Ô ô, vì sao tất cả những chuyện mất mặt đều phải tập trung trong một ngày vậy!
Nàng đáng thương nhìn Kì Dật, “Ngươi cứ coi như cái gì cũng chưa từng nghe là được, ta thật sự không phải là thổ lộ, đó chỉ là phản vấn(hỏi vặn lại), phả vấn thôi. . . . . .”
Kì Dật không nhịn được mà bật cười, “Vậy bây giờ ta sẽ trả lời phản vấn của ngươi, bộ dáng hiện tại của ngươi cũng rất đáng yêu .”
Thủ hạ của hắn thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, chủ tử ngày thường đối ngoại tuy rằng luôn luôn giả vờ nhã nhặn, nhưng cũng chưa bao giờ đối với một cô nương nào có vẻ mặt ôn hoà như vậy.
Bọn họ nhìn nhìn Đóa Đóa kia, chủ tử. . . . . . Quả nhiên không phải người bình thường. . . . . .
“. . . . . .” Đóa Đóa liền lấy khăn che mặt đen của mình ra che lên, “Ta trở về phòng, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi sửng sốt một chút, Kì Dật nở nụ cười, “Tại sao ở trong phòng còn phải che mặt?”
Bởi vì mặt đỏ a . . . . . . Đóa Đóa rơi lệ trong lòng.
Nàng sám hối, nàng chưa bao giờ thấy qua một nam nhân suất như vậy, cho nên vừa nghe hắn khen nàng liền đỏ mặt.
Kỳ thật người ta chỉ là an ủi nàng một chút a! Ô ô, thật mất mặt!
Nhưng mà thật sự rất suất a. . . . . .
Nàng lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi, chạy trở về phòng của mình rơi lệ.
Chờ nàng đi rồi, Kì Dật thu hồi tươi cười hiếm thấy của mình, “Đi thăm dò thân thế của nàng.”
“Dạ” Mặc dù cảm thấy ngạc nhiên, nhưng mấy tên thủ hạ vẫn lập tức nhận mệnh rời đi.
Bữa cơm tối hôm đó, Kì Dậy vốn muốn mời nàng cùng ăn, nhưng Đoá Đoá mặc dù có tới cùng chỉ ngồi bên bàn gặm dưa chuột.
Nhìn mĩ vị sắc hương của những món ngon trên bàn, không biết có phải là do mấy ngày nay chỉ toàn ăn dưa chuột hay không mà mắt Đoá Đoá lại toả ra ánh sáng màu xanh. . . . . .
Kì Dật nhìn thấy vô cùng muốn cười, “Ăn nhiều một chút đi.”
“Không ăn.” Đóa Đóa kiên quyết lắc đầu, nuốt nuốt nước miếng.
Nàng nhìn Kì Dật một cách dứt khoát, nếu nàng nhanh gầy lại một chút, nói không chừng sẽ có nam nhân suất như vậy thích nàng nha?
Ai không muốn tìm một lão công hoàn mỹ? Cái này chính là động lực a!
Có điều nhìn gì đi nữa, ánh mắt của nàng vẫn thỉnh thoảng không nhịn được mà liếc về phía cao lương mĩ vị trên bàn, cho nên trong mắt nàng liên tục ánh lên ánh sáng màu xanh. . . . . .
Kì Dật bị ánh mắt rõ rệt là vì đói mà nóng nảy của nàng khiến không còn cách nào nhịn cười nổi nữa, sao hắn lại cảm thấy nàng như là bất cứ lúc nào cùng đều có thể xông lên phía trước, mãnh liệt cắn hắn một miếng chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.