Chương 271: Lời thổ lộ của Tứ hoàng tử (4)
Trầm Du
03/06/2014
“Đóa Đóa, vết thương của ta còn cần một thời gian mới tốt lên, nàng ở lại chăm sóc ta đi.”
“. . . . . .” Đóa Đóa thanh thanh cổ họng, rất nghiêm túc gật đầu.
“Được, ngươi là Tứ ca của Hoàng Phủ Dật, cũng là tứ ca của ta, ta chiếu cố ngươi là chuyện nên làm.”
Ánh mắt tà khí cười nhìn nàng, “Đóa Đóa, ta cũng không phải Tứ ca của nàng.”
“. . . . . .” Đóa Đóa cố gắng bình tĩnh giả vờ không nghe thấy.
“Hừm. . . . . . Ngươi mới tỉnh, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều đi, ta đi ra ngoài nói chuyện với thái y.”
“Đóa Đóa, hiện chỉ có một mình ta tỉnh, hơn nữa nếu ta không thấy rõ người động thủ là ai, những người khác liền càng không thể nhìn thấy.”
Hắn cảm thấy thú vị nhìn thần sắc Đóa Đóa, “Ta có thể nói lung tung, nói là lão Ngũ chém.”
Hiện giờ ngoại trừ Bạch Tử Dạ, cao thấp trong triều đều nhận định việc này là Hoàng Phủ Dật làm, hắn nói như thế vừa lúc ứng với tâm tư bọn họ, tội danh này sẽ thành thật.
“Ngươi sẽ nói vậy sao?” Đóa Đóa nghi hoặc liếc hắn.
Trung thực mà nói, nàng đối với Tứ hoàng tử này hiểu không nhiều lắm, cũng không rõ hắn nói thật hay giả.
Trong lòng Hoàng Phủ Hạo có chút ảm đạm.
Nàng có thể không chút do dự tin tưởng lão Ngũ, lại hoài nghi hắn thật sự sẽ làm ra chuyện như vậy?
Nhưng cũng khó trách, nàng ở bên hắn thời gian không nhiều lắm, vốn cũng không hiểu hắn bao nhiêu.
Tự giễu trong lòng cười cười, Hoàng Phủ Hạo cong khóe môi, “Nàng nói xem?”
“Không biết.” Đóa Đóa trung thực trả lời.
Nàng nhìn hắn, “Có điều ngươi hiện rất yếu, nếu ngươi thật sự nói vậy, ta có thể đánh ngươi ngất, khiến ngươi không được mở miệng.”
Sau phút sửng sốt, Hoàng Phủ Hạo cười ha ha, “Đóa Đóa, không thể tưởng được nàng cũng có lúc muốn đánh người.”
“Này. . . . . . Kỳ thật ta thích lấy đức thu phục người.”
Hoàng Phủ Hạo lại cười to, làm động vết thương, không khỏi hít sâu một hơi.
Đóa Đóa vội vàng đè hắn lại, “Ngươi đừng loạn động a, ta gọi thái y đến.”
Hoàng Phủ Hạo thuận thế giữ chặt tay nàng, “Không cần.”
“. . . . . .”
Hắn thương thế rất nặng, Đóa Đóa cũng không dám dùng sức tránh thoát, rất ngượng ngùng.
Hoàng Phủ Hạo vẫn như cũ nắm chặt tay nàng, “Ta có lời muốn nói, đừng gọi người đến quấy nhiễu.”
“. . . . . .” Đóa Đóa thanh thanh cổ họng, rất nghiêm túc gật đầu.
“Được, ngươi là Tứ ca của Hoàng Phủ Dật, cũng là tứ ca của ta, ta chiếu cố ngươi là chuyện nên làm.”
Ánh mắt tà khí cười nhìn nàng, “Đóa Đóa, ta cũng không phải Tứ ca của nàng.”
“. . . . . .” Đóa Đóa cố gắng bình tĩnh giả vờ không nghe thấy.
“Hừm. . . . . . Ngươi mới tỉnh, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều đi, ta đi ra ngoài nói chuyện với thái y.”
“Đóa Đóa, hiện chỉ có một mình ta tỉnh, hơn nữa nếu ta không thấy rõ người động thủ là ai, những người khác liền càng không thể nhìn thấy.”
Hắn cảm thấy thú vị nhìn thần sắc Đóa Đóa, “Ta có thể nói lung tung, nói là lão Ngũ chém.”
Hiện giờ ngoại trừ Bạch Tử Dạ, cao thấp trong triều đều nhận định việc này là Hoàng Phủ Dật làm, hắn nói như thế vừa lúc ứng với tâm tư bọn họ, tội danh này sẽ thành thật.
“Ngươi sẽ nói vậy sao?” Đóa Đóa nghi hoặc liếc hắn.
Trung thực mà nói, nàng đối với Tứ hoàng tử này hiểu không nhiều lắm, cũng không rõ hắn nói thật hay giả.
Trong lòng Hoàng Phủ Hạo có chút ảm đạm.
Nàng có thể không chút do dự tin tưởng lão Ngũ, lại hoài nghi hắn thật sự sẽ làm ra chuyện như vậy?
Nhưng cũng khó trách, nàng ở bên hắn thời gian không nhiều lắm, vốn cũng không hiểu hắn bao nhiêu.
Tự giễu trong lòng cười cười, Hoàng Phủ Hạo cong khóe môi, “Nàng nói xem?”
“Không biết.” Đóa Đóa trung thực trả lời.
Nàng nhìn hắn, “Có điều ngươi hiện rất yếu, nếu ngươi thật sự nói vậy, ta có thể đánh ngươi ngất, khiến ngươi không được mở miệng.”
Sau phút sửng sốt, Hoàng Phủ Hạo cười ha ha, “Đóa Đóa, không thể tưởng được nàng cũng có lúc muốn đánh người.”
“Này. . . . . . Kỳ thật ta thích lấy đức thu phục người.”
Hoàng Phủ Hạo lại cười to, làm động vết thương, không khỏi hít sâu một hơi.
Đóa Đóa vội vàng đè hắn lại, “Ngươi đừng loạn động a, ta gọi thái y đến.”
Hoàng Phủ Hạo thuận thế giữ chặt tay nàng, “Không cần.”
“. . . . . .”
Hắn thương thế rất nặng, Đóa Đóa cũng không dám dùng sức tránh thoát, rất ngượng ngùng.
Hoàng Phủ Hạo vẫn như cũ nắm chặt tay nàng, “Ta có lời muốn nói, đừng gọi người đến quấy nhiễu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.