Chương 274: Lời thổ lộ của Tứ Hoàng Tử (7)
Trầm Du
03/06/2014
Aizz, tư tưởng phong kiến hại người quá. . . . . .
Đóa Đóa đột nhiên có một ý nghĩ, nàng có nên mở một trường học để tẩy não cho những thiên kim đại tiểu thư như vậy không nhỉ.
Có điều hiện giờ không được, vẫn phải chờ bọn họ đoạt được ngôi vị hoàng đế rồi mới tính tiếp, tránh cho có người nói nàng yêu ngôn hoặc chúng, lôi kéo thế lực để giúp Hoàng Phủ Dật gì gì đó.
Ài, cổ đại thật là phiền phức quá đi.
Đóa Đóa nhìn Hoàng Phủ Hạo, “Nếu ngươi không thích Trình Tuyết Y, thì sao lại đồng ý lấy nàng ấy?”
Hoàng Phủ Hạo nở nụ cười, “Đóa Đóa, không phải tất cả mọi người đều may mắn như nàng và lão Ngũ, nếu không lấy nàng ấy thì ta vẫn phải lấy một nữ nhân khác, ta đã sớm không ôm hy vọng gì đối với hôn nhân của mình rồi.”
Hắn đột nhiên nâng mắt, “Trừ phi là nàng gả cho ta.”
“. . . . . . uống thuốc trước đi đã.” Đóa Đóa tiếp tục chuyển đề tài.
Lần này Hoàng Phủ Hạo ngược lại rất phối hợp, lên tiếng gọi người bưng thuốc đến.
“Nàng đút ta nhé.”
“. . . . . .” Khóe miệng Đóa Đóa giật giật vài cái, “Chuyện đó, ta cảm thấy con đường làm nũng này không thích hợp với ngươi lắm. . . . . .”
Hoàng Phủ Hạo bị chọc đến cười ha ha, vẫn giống như đùa giỡn, “Tay ta không thể cử động.”
“Vậy hay để đệ đút cho Tứ ca đi.” Giọng nói ôn hòa mang cười đột ngột vang lên.
“. . . . . .” Hu hu, cứu tinh tới!
Đóa Đóa kích động xoay người nhìn Hoàng Phủ Dật, tới rất đúng lúc!
Nhìn Đóa Đóa cười cười, Hoàng Phủ Dật đi vài bước đã tới bên giường, vô cùng cẩn thận mà. . . . . . ôm lấy Hoàng Phủ Hạo, “Tứ ca, đệ đút cho huynh.”
Mặt Hoàng Phủ Hạo đen đi phân nửa, nhưng hiện giờ lại không có sức lực gì, chỉ có thể dùng tư thế vô cùng như chim nhỏ tựa vào trong lòng Hoàng Phủ Dật.
“. . . . . .” Đóa Đóa khóc ròng.
Một màn này thật sét đánh quá đi. . . . . .
Bón hắn uống thuốc xong, Hoàng Phủ Dật vẫn còn chưa chỉnh người ta đủ, cúi đầu, dùng giọng điệu vô cùng thương yêu hỏi, “Tứ ca, thuốc quá đắng, có cần ăn một viên đường hay không?”
“. . . . . .” Đóa Đóa yên lặng quay đầu, hu hu, nàng nhất định là bị lôi thần để ý rồi. . . . . .
“. . . . . .” Sắc mặt Hoàng Phủ Hạo thay đổi vài lượt, nghiến răng nghiến lợi, “Làm sao trước kia ta lại cho rằng ngươi ôn hòa thành thật vậy nhỉ?”
Đóa Đóa kích động nhìn Hoàng Phủ Hạo, ô ô, đồng chí, cuối cùng ta đã tìm được ngươi!
Ầm ĩ đủ rồi, Hoàng Phủ Dật cười đặt hắn lại trên giường, “Tứ ca nghỉ ngơi cho tốt, đệ và Đóa Đóa đi về trước.”
Đóa Đóa đột nhiên có một ý nghĩ, nàng có nên mở một trường học để tẩy não cho những thiên kim đại tiểu thư như vậy không nhỉ.
Có điều hiện giờ không được, vẫn phải chờ bọn họ đoạt được ngôi vị hoàng đế rồi mới tính tiếp, tránh cho có người nói nàng yêu ngôn hoặc chúng, lôi kéo thế lực để giúp Hoàng Phủ Dật gì gì đó.
Ài, cổ đại thật là phiền phức quá đi.
Đóa Đóa nhìn Hoàng Phủ Hạo, “Nếu ngươi không thích Trình Tuyết Y, thì sao lại đồng ý lấy nàng ấy?”
Hoàng Phủ Hạo nở nụ cười, “Đóa Đóa, không phải tất cả mọi người đều may mắn như nàng và lão Ngũ, nếu không lấy nàng ấy thì ta vẫn phải lấy một nữ nhân khác, ta đã sớm không ôm hy vọng gì đối với hôn nhân của mình rồi.”
Hắn đột nhiên nâng mắt, “Trừ phi là nàng gả cho ta.”
“. . . . . . uống thuốc trước đi đã.” Đóa Đóa tiếp tục chuyển đề tài.
Lần này Hoàng Phủ Hạo ngược lại rất phối hợp, lên tiếng gọi người bưng thuốc đến.
“Nàng đút ta nhé.”
“. . . . . .” Khóe miệng Đóa Đóa giật giật vài cái, “Chuyện đó, ta cảm thấy con đường làm nũng này không thích hợp với ngươi lắm. . . . . .”
Hoàng Phủ Hạo bị chọc đến cười ha ha, vẫn giống như đùa giỡn, “Tay ta không thể cử động.”
“Vậy hay để đệ đút cho Tứ ca đi.” Giọng nói ôn hòa mang cười đột ngột vang lên.
“. . . . . .” Hu hu, cứu tinh tới!
Đóa Đóa kích động xoay người nhìn Hoàng Phủ Dật, tới rất đúng lúc!
Nhìn Đóa Đóa cười cười, Hoàng Phủ Dật đi vài bước đã tới bên giường, vô cùng cẩn thận mà. . . . . . ôm lấy Hoàng Phủ Hạo, “Tứ ca, đệ đút cho huynh.”
Mặt Hoàng Phủ Hạo đen đi phân nửa, nhưng hiện giờ lại không có sức lực gì, chỉ có thể dùng tư thế vô cùng như chim nhỏ tựa vào trong lòng Hoàng Phủ Dật.
“. . . . . .” Đóa Đóa khóc ròng.
Một màn này thật sét đánh quá đi. . . . . .
Bón hắn uống thuốc xong, Hoàng Phủ Dật vẫn còn chưa chỉnh người ta đủ, cúi đầu, dùng giọng điệu vô cùng thương yêu hỏi, “Tứ ca, thuốc quá đắng, có cần ăn một viên đường hay không?”
“. . . . . .” Đóa Đóa yên lặng quay đầu, hu hu, nàng nhất định là bị lôi thần để ý rồi. . . . . .
“. . . . . .” Sắc mặt Hoàng Phủ Hạo thay đổi vài lượt, nghiến răng nghiến lợi, “Làm sao trước kia ta lại cho rằng ngươi ôn hòa thành thật vậy nhỉ?”
Đóa Đóa kích động nhìn Hoàng Phủ Hạo, ô ô, đồng chí, cuối cùng ta đã tìm được ngươi!
Ầm ĩ đủ rồi, Hoàng Phủ Dật cười đặt hắn lại trên giường, “Tứ ca nghỉ ngơi cho tốt, đệ và Đóa Đóa đi về trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.