Chương 304: Mau động phòng đi (3)
Trầm Du
03/06/2014
Hoàng Phủ Dật cũng bât cười cúi đầu hôn nàng một chút, “Đóa Đóa, nàng thật cẩn thận a.”
“Khụ. . . . . . cũng bình thường.”
Ô ô, vẫn là lão công của nàng tốt nhất, chừa lại mặt mũi cho nàng!
Ôm Đóa Đóa, Hoàng Phủ Dật ngẩng đầu, ánh mắt lạnh xuống, “Sao lại như thế?”
Ngữ khí của hắn bình tĩnh, nhưng lại mang một khí thế không giận mà uy, làm cho bọn người Vũ Linh Thiểm Linh luôn tự nhân là cao cấp hơn con người đều chấn động.
Mặt này thì người đã quen nhất là Mộ Dung, hiện giờ cũng chỉ có hắn là mở miệng đáp.
“Chúng ta biết lời tiên đoán vạn năm trước có ý gì rồi.”
Mộ Dung nói xong lạnh lung liếc Nghiêu Phi, “Xem ra Thiểm Linh quốc cũng từng có người đã làm theo lời tiên đoán, mà hiện giờ bọn họ cũng biết điểm mấu chốt.”
“Có liên quan tới con của Đóa Đóa?”
“. . . . . . Phải, ” Mộ Dung có chút tức giận khẽ cắn môi, lúc sau dùng cánh đập Tiểu Bụi một cái, “Ngươi nói đi!”
Đáp lại cho hắn một ánh mắt xem thường, Tiểu Bụi đành phải mở miệng nói tiếp, “Thật ra ý nghĩa thật sự của điều gọi là diệt tộc tức là có một chủng loài khác trở nên cường đại đến mức làm cho chúng ta không có năng lực chống đỡ lại, cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm diệt tộc.”
Hắn nhìn Đóa Đóa, lại nhìn nhìn Mộ Dung, cuối cùng cũng không tình nguyện chỉ Đóa Đóa, “Cô ta là điểm quan trọng nhất trong đó, lời tiên đoán nói cô ta đến từ một thời không xa xôi, khí tràng hoàn toàn không giống người ở đây, có thể mang đến thay đổi nghiêng trời lệch đất cho tộc nhân hai tộc chúng ta.”
“. . . . . .” Chẳng lẽ là vấn đề thay đổi phong thuỷ hả? Đóa Đóa nghe xong bán tín bán nghi.
Có điều bọn Mộ Dung không phải đều có thể biến thành người sao. . . . . . còn có cái gì không thể tin tưởng chứ?
Đây là bản chân thực, mọi việc đều có thể xảy ra a. . . . . .
Thật ra nàng muốn hỏi là. . . . . . việc này liên quan gì tới việc bọn họ động phòng?
Hoàng Phủ Dật biết nghi vấn của nàng, cũng biết nàng ngại ngùng không dám hỏi, cũng không không biết xấu hổ đến mức đứng nghe, cho nên hắn đưa tay che tai nàng lại.
“Việc này liên quan gì tới việc động phòng của bọn ta?”
Tay hắn nhìn thì như bịt chặt lỗ tai Đóa Đóa, nhưng thật ra còn để một khe hở, bọn họ nói gì, Đóa Đóa đều nghe thấy rõ ràng.
Ô ô, Đóa Đóa rơi lệ.
Hoàng Phủ Dật quả nhiên là rất hiểu nàng, rất quan tâm nàng . . . . . . nàng đúng là ngại ngùng nghe, nhưng là ngại để người ta biết là mình đang nghe!
Ô ô, nàng đạo đức giả, nàng sám hối!
Tất cả mọi người nhìn ra xa, cố hết sức bình tĩnh.
“Khụ. . . . . . cũng bình thường.”
Ô ô, vẫn là lão công của nàng tốt nhất, chừa lại mặt mũi cho nàng!
Ôm Đóa Đóa, Hoàng Phủ Dật ngẩng đầu, ánh mắt lạnh xuống, “Sao lại như thế?”
Ngữ khí của hắn bình tĩnh, nhưng lại mang một khí thế không giận mà uy, làm cho bọn người Vũ Linh Thiểm Linh luôn tự nhân là cao cấp hơn con người đều chấn động.
Mặt này thì người đã quen nhất là Mộ Dung, hiện giờ cũng chỉ có hắn là mở miệng đáp.
“Chúng ta biết lời tiên đoán vạn năm trước có ý gì rồi.”
Mộ Dung nói xong lạnh lung liếc Nghiêu Phi, “Xem ra Thiểm Linh quốc cũng từng có người đã làm theo lời tiên đoán, mà hiện giờ bọn họ cũng biết điểm mấu chốt.”
“Có liên quan tới con của Đóa Đóa?”
“. . . . . . Phải, ” Mộ Dung có chút tức giận khẽ cắn môi, lúc sau dùng cánh đập Tiểu Bụi một cái, “Ngươi nói đi!”
Đáp lại cho hắn một ánh mắt xem thường, Tiểu Bụi đành phải mở miệng nói tiếp, “Thật ra ý nghĩa thật sự của điều gọi là diệt tộc tức là có một chủng loài khác trở nên cường đại đến mức làm cho chúng ta không có năng lực chống đỡ lại, cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm diệt tộc.”
Hắn nhìn Đóa Đóa, lại nhìn nhìn Mộ Dung, cuối cùng cũng không tình nguyện chỉ Đóa Đóa, “Cô ta là điểm quan trọng nhất trong đó, lời tiên đoán nói cô ta đến từ một thời không xa xôi, khí tràng hoàn toàn không giống người ở đây, có thể mang đến thay đổi nghiêng trời lệch đất cho tộc nhân hai tộc chúng ta.”
“. . . . . .” Chẳng lẽ là vấn đề thay đổi phong thuỷ hả? Đóa Đóa nghe xong bán tín bán nghi.
Có điều bọn Mộ Dung không phải đều có thể biến thành người sao. . . . . . còn có cái gì không thể tin tưởng chứ?
Đây là bản chân thực, mọi việc đều có thể xảy ra a. . . . . .
Thật ra nàng muốn hỏi là. . . . . . việc này liên quan gì tới việc bọn họ động phòng?
Hoàng Phủ Dật biết nghi vấn của nàng, cũng biết nàng ngại ngùng không dám hỏi, cũng không không biết xấu hổ đến mức đứng nghe, cho nên hắn đưa tay che tai nàng lại.
“Việc này liên quan gì tới việc động phòng của bọn ta?”
Tay hắn nhìn thì như bịt chặt lỗ tai Đóa Đóa, nhưng thật ra còn để một khe hở, bọn họ nói gì, Đóa Đóa đều nghe thấy rõ ràng.
Ô ô, Đóa Đóa rơi lệ.
Hoàng Phủ Dật quả nhiên là rất hiểu nàng, rất quan tâm nàng . . . . . . nàng đúng là ngại ngùng nghe, nhưng là ngại để người ta biết là mình đang nghe!
Ô ô, nàng đạo đức giả, nàng sám hối!
Tất cả mọi người nhìn ra xa, cố hết sức bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.