Chương 21: Soái ca hoàn toàn gục ngã (3)
Trầm Du
28/05/2014
"Nhan tiểu thư." Hoàng Phủ Dật lên tiếng gọi nàng.
Đóa Đóa lại càng hoảng sợ, phản xạ tính cãi lại, "Ta thật sự không muốn!"
. . . . . . Ô ô, nàng tại sao lại cảm thấy chính mình rất giống giấu đầu hở đuôi a?
Kỳ thật nàng thật sự không muốn. . . . . . Không muốn gì cả a, Ô ô.
Thủ hạ của Hoàng Phủ Dật đều nhịn cười, chính hắn cũng hơi hơi cười, "Ta là muốn cảm tạ ngươi vừa rồi đã cứu ta một mạng."
"Không, không cần khách khí."
Đóa Đóa càng nghĩ càng cảm thấy chính mình thật không còn mặt mũi nào, nếu không phải là không muốn đơn độc một mình, nàng nhất định đã sớm chạy về phòng mình diện bích đập đầu vào đậu hủ rồi.
Nhưng dù có ở lại trong phòng hắn, nàng cũng tạm thời không muốn nói chuyện với nam nhân này. . . . . . Ô ô, nàng sợ nàng lại tiếp tục nghĩ đến việc kia!
"Cái. . . . . ." Đóa Đóa kéo tấm bình phong, đem nó để ở góc tường, hình thành một khu vực nhỏ khép kín, “Ta muốn ngồi ở đây một chút. . . . . ."
Nhìn ánh mắt kỳ quái của mọi người, Đoá Đoá vẻ mặt nghiêm túc giải thích, “Ta thích ngồi suy nghĩ một mình như thế này.”
". . . . . ." Mọi người đều bị té ngã.
Đoá Đoá tiến đến phía sau tấm bình phong, ngồi xổm xuống ở góc tường, trong lòng bắt đầu thì thầm.
Không phải có một soái ca thiện lương bị nàng đụng ngã sao, không phải là soái ca không mặc gì sao, đây là cái gì, phù vân, đều là phù vân!
Đoá Đoá không biết rằng suy nghĩ trong lòng mình lại biến thành tiếng than thở nho nhỏ ngoài miệng, mọi lời của nàng đều bị Hoàng Phủ Dật nghe thấy rành mạch.
Hoàng Phủ Dật nãy giờ vẫn luôn cười, nghe thấy nàng lặp đi lặp lại nói rất nhiều lần, hắn đi tới bên cạnh tấm bình phong, muốn gọi nàng đi ra.
Sau đó hắn liền nhìn thấy Đoá Đoá ngồi xổm ở góc tường, ngón tay ở trên mặt đất vẽ đi vẽ lại không biết là đang vẽ cái gì, cố gắng nhìn vẫn chỉ thấy một bức tranh thật phức tạp.
Lòng hiếu kỳ bộc phát, Hoàng Phủ Dật thập phần muốn biết thứ nàng đang vẽ là gì, cho nên quay lại trong phòng, phân phó hạ nhân lấy bút chì lại đây.
Bút chì được đưa đến, hắn nhìn thấy Đóa Đóa đang tập trung xuất thần, cho nên trực tiếp đem bút đưa đến tầm tay của nàng.
Quả nhiên Đoá Đoá không cảm thấy có gì bất thường, ngón tay đang vẽ đi vẽ lại chạm đến bút chì liền lập tức cầm lấy nó, lại tiếp tục vẽ.
Rất nhanh sau đó, Hoàng Phủ Dật liền nhìn thấy nàng đang vẽ cái gì . . . . . .
Sau khi sửng sốt một lúc, hắc thực sự không nhịn được cười, lên tiếng gọi nàng, “Nhan tiểu thư?”
Đóa Đóa đang xuất thần ngước đầu liếc hắn một cái, "Lại là phù vân....."
Đóa Đóa lại càng hoảng sợ, phản xạ tính cãi lại, "Ta thật sự không muốn!"
. . . . . . Ô ô, nàng tại sao lại cảm thấy chính mình rất giống giấu đầu hở đuôi a?
Kỳ thật nàng thật sự không muốn. . . . . . Không muốn gì cả a, Ô ô.
Thủ hạ của Hoàng Phủ Dật đều nhịn cười, chính hắn cũng hơi hơi cười, "Ta là muốn cảm tạ ngươi vừa rồi đã cứu ta một mạng."
"Không, không cần khách khí."
Đóa Đóa càng nghĩ càng cảm thấy chính mình thật không còn mặt mũi nào, nếu không phải là không muốn đơn độc một mình, nàng nhất định đã sớm chạy về phòng mình diện bích đập đầu vào đậu hủ rồi.
Nhưng dù có ở lại trong phòng hắn, nàng cũng tạm thời không muốn nói chuyện với nam nhân này. . . . . . Ô ô, nàng sợ nàng lại tiếp tục nghĩ đến việc kia!
"Cái. . . . . ." Đóa Đóa kéo tấm bình phong, đem nó để ở góc tường, hình thành một khu vực nhỏ khép kín, “Ta muốn ngồi ở đây một chút. . . . . ."
Nhìn ánh mắt kỳ quái của mọi người, Đoá Đoá vẻ mặt nghiêm túc giải thích, “Ta thích ngồi suy nghĩ một mình như thế này.”
". . . . . ." Mọi người đều bị té ngã.
Đoá Đoá tiến đến phía sau tấm bình phong, ngồi xổm xuống ở góc tường, trong lòng bắt đầu thì thầm.
Không phải có một soái ca thiện lương bị nàng đụng ngã sao, không phải là soái ca không mặc gì sao, đây là cái gì, phù vân, đều là phù vân!
Đoá Đoá không biết rằng suy nghĩ trong lòng mình lại biến thành tiếng than thở nho nhỏ ngoài miệng, mọi lời của nàng đều bị Hoàng Phủ Dật nghe thấy rành mạch.
Hoàng Phủ Dật nãy giờ vẫn luôn cười, nghe thấy nàng lặp đi lặp lại nói rất nhiều lần, hắn đi tới bên cạnh tấm bình phong, muốn gọi nàng đi ra.
Sau đó hắn liền nhìn thấy Đoá Đoá ngồi xổm ở góc tường, ngón tay ở trên mặt đất vẽ đi vẽ lại không biết là đang vẽ cái gì, cố gắng nhìn vẫn chỉ thấy một bức tranh thật phức tạp.
Lòng hiếu kỳ bộc phát, Hoàng Phủ Dật thập phần muốn biết thứ nàng đang vẽ là gì, cho nên quay lại trong phòng, phân phó hạ nhân lấy bút chì lại đây.
Bút chì được đưa đến, hắn nhìn thấy Đóa Đóa đang tập trung xuất thần, cho nên trực tiếp đem bút đưa đến tầm tay của nàng.
Quả nhiên Đoá Đoá không cảm thấy có gì bất thường, ngón tay đang vẽ đi vẽ lại chạm đến bút chì liền lập tức cầm lấy nó, lại tiếp tục vẽ.
Rất nhanh sau đó, Hoàng Phủ Dật liền nhìn thấy nàng đang vẽ cái gì . . . . . .
Sau khi sửng sốt một lúc, hắc thực sự không nhịn được cười, lên tiếng gọi nàng, “Nhan tiểu thư?”
Đóa Đóa đang xuất thần ngước đầu liếc hắn một cái, "Lại là phù vân....."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.