Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 3

Tùy Hầu Châu

16/09/2015

Lục Già vỗ vỗ tay đứng ở trước quầy thu ngân, tổng cộng hết 602 đồng, Từ Gia Tu trả 600, cô trả nốt 2 đồng.

Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nội tâm Lục Già vô cùng cảm kích 602 đồng này. Kỳ thực cô rất ngại khi để Từ Gia Tu phải bỏ tiền ra chi trả cho bữa ăn khuya của mọi người, nhưng khả năng tài chính của cô đâu có đủ để giành việc thanh toán với anh. May mà Từ Gia Tu không có tiền lẻ, cô mới tranh thủ xuất ra 2 đồng lẻ còn lại. Nói thế nào đi nữa thì cũng coi như cô có góp phần gánh vác rồi.

Nhiệt độ ban đêm ở sơn trang hơi thấp, không biết gió từ hướng nào thổi tới, tuy rằng lúc đẩy cửa đi ra ngoài có Từ Gia Tu chắn ở phía trước nhưng cô vẫn bị gió lạnh tạt tới tấp vào mặt.

Lục Già vùi một nửa khuôn mặt ở phía dưới khăn quàng cổ đi ở bên cạnh Từ Gia Tu. Thực ra cũng không quá lạnh, nhưng trong đầu lại nghĩ tới quá nhiều chuyện khiến nội tâm hiện giờ có chút tê dại.

Như chuyện không biết Từ Gia Tu còn nhớ rõ bức thư tình kia không? Liệu giữa Từ Gia Tu và Dương San Ny thật sự từng có một đoạn tình cảm? Không những thế còn có một sự việc kích thích đến đòi mạng liên quan đến ba cô, mà có khi ngay cả bản thân Từ Gia Tu còn không biết có chuyện đó.

Lục Già định bụng chủ động nói cái gì đấy để cải thiện bầu không khí. Dù sao hiện tại cô và anh cũng không phải là đang dưới trăng trước hoa nói chuyện yêu đương, nên không cần thiết phải chơi trò “vô thanh thắng hữu thanh” làm gì. Âm thầm nghĩ xong, Lục Già ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Gia Tu, miệng còn chưa thốt ra được tiếng nào, di động của Từ Gia Tu lại đột nhiên vang lên.

Từ Gia Tu dừng bước, nhận cuộc gọi này.

Lục Già cũng dừng lại, ngập ngừng xoay xoay đầu. Cô không thể đi trước, cũng không thể biểu hiện ra dáng vẻ hóng hớt người khác nghe điện thoại được, cho nên đành phải giả bộ chú ý phong cảnh xung quanh. Sơn trang vào ban đêm tối đen như mực, hiển nhiên chẳng nhìn thấy cái gì, nhưng giữa người với người vẫn luôn tồn tại loại che lấp lộ liễu này, nó gần như đã trở thành phép lịch sự chung.

May là Từ Gia Tu không có thói quen nấu cháo điện thoại, anh nói mấy câu ngắn gọn xong rồi tắt máy. Tuy nhiên, anh lại đứng im tại chỗ, nhìn về phía Lục Già, ánh mắt có điểm chú ý.

Một đôi mắt mê người như vậy, nếu là lúc còn học trung học thì khẳng định cô sẽ nặn ra được một chút má hồng kiều diễm ngượng ngùng.

Từ Gia Tu đột nhiên nhắc nhở: "Vừa rồi cô định nói với tôi cái gì?"

A, hóa ra là muốn hỏi cái này, thì có thể vừa đi vừa hỏi cơ mà. Lục Già ngẩng đầu đối diện với ánh mắt chăm chú của anh, há miệng gọi Từ Gia Tu một tiếng: "Từ tổng."

"Từ tổng?" Từ Gia Tu nhẹ nhàng tự nhiên lặp lại xưng hô này, hàng lông mày xinh đẹp hơi nhướng lên.

Rõ ràng là Từ Gia Tu không biết Lục Già định nói đến chuyện đó, cho nên anh cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi vì đâu có người nào lại gọi bạn học cũ kiểu này đâu. Cho dù có muốn nịnh nọt thì cũng không dùng phương pháp ấy đi, có hơi quái dị.

Đây là lý do mà Lục Già cứ rối rắm mãi không mở lời được, cô vội vàng giải thích: "Năm ngoái tôi nộp hồ sơ vào Ốc Á, quản lý Hồ nói mùng 10 đầu năm tôi có thể đi làm rồi."

Có rối rắm thế nào thì cũng chỉ cần giải thích bằng một câu nói này thôi.

"À." Từ Gia Tu lên tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Sau đó.... không còn gì nữa? Bình tĩnh như vậy sao? Lục Già nhất thời không biết nói gì cho phải.

Một lúc lâu sau, Từ Gia Tu mới lên tiếng, thanh âm trong sáng thấm nhuận: "Hoan nghênh."

Tốt quá! Sương mù dày đặc trong lòng Lục Già lập tức tan hết, mây tan trăng sáng thật phấn khởi.

"Từ Gia Tu, anh thấy có khéo hay không? Khi về đến nhà mở quyển sách giới thiệu Ốc Á ra mới biết hóa ra người sáng lập lại là anh đấy. . ." Lục Già thở ra một hơi, giọng điệu cũng thoải mái lên không ít.

Là bạn học cũ hay sếp mới, cô tạm thời vẫn chưa xác định được rõ ràng, nhưng gọi thì cũng đã gọi rồi. Kêu vài tiếng "Từ tổng” để thiết lập quan hệ cũng tốt, dù sao cô cũng đâu phải loại đầu gỗ không thể khai thông.

"Đúng là rất khéo." Từ Gia Tu hùa theo ý của cô, bỏ điện thoại vào trong túi quần, từ chối cho ý kiến, chỉ nở nụ cười, cúi xuống gọi tên cô, "Lục Già."

—— thật đúng là rất khéo, Lục Già.

Lục Già chỉ cảm thấy giọng nói của Từ Gia Tu dường như mang theo sóng điện rất nhỏ tiến vào lỗ tai cô, hiển nhiên ám chỉ của anh là: Anh tuyệt đối không cho rằng đây chỉ là một sự trùng hợp.

Lục Già thở dài một tiếng.

Nhưng đó đúng là sự thật mà!



——

Kết thúc hôn lễ và buổi gặp mặt bạn học, ngày hôm sau Lục Già mới về tới nhà. Vừa đến nơi, cô lập tức nằm bổ nhào lên giường. Tối hôm qua, suốt từ lúc bắt đầu hôn lễ cho đến khi kết thúc buổi gặp mặt bạn bè, trái tim của cô luôn nằm trong trạng thái không ổn định, lúc lên lúc xuống, chỉ thiếu mỗi nước là vọt thẳng ra ngoài.

Lục Già vùi đầu chôn sâu vào trong tấm chăn ấm áp, cô cần điều chỉnh thật tốt tinh thần đang bất ổn của chính mình.

Đêm qua, khi cô cùng Từ Gia Tu xách một túi đồ ăn vặt linh tinh lớn trở về, có một bạn học nhàm chán cố ý hỏi: "Hắc hắc, rốt cuộc trong hai người các cậu thì ai là người mời khách đây?" Cô đang muốn nói là Từ Gia Tu, chỉ không ngờ Từ Gia Tu lại không nặng không nhẹ nói ra một câu: "Cả hai cùng trả tiền."

Nhưng cô chỉ trả có hai đồng mà. . .

Từ Gia Tu nói xong, lại có người nhìn bọn họ cười cười ái muội. Tuy nhiên cũng có người hiểu là anh và cô cùng chia đôi tiền, trực tiếp công khai giúp cô lên án Từ Gia Tu: "Ai da lớp trưởng của tôi ơi, sao cậu có thể đến mức này chứ? Cậu lại thiếu chút tiền lương nhỏ nhoi đó à!"

"Đúng là không thiếu." Từ Gia Tu nói thẳng. Lúc đó trái tim Lục Già đột nhiên nhảy lên hai cái, nghĩ rằng câu tiếp theo của anh sẽ là: "Công ty nhà ai lại thiếu hai đồng tiền lương cơ chứ."

Đương nhiên Từ Gia Tu không phải là cô, anh giải thích nguyên nhân rất đơn giản: "Không mang đủ tiền cho nên để Lục Già trả trước."

Từ Gia Tu nói như vậy tức là nể mặt cô, nên cô chỉ có thể phối hợp nở nụ cười: "Các cậu ăn nhiều một chút, đừng khách khí, không đủ mình lại đi mua." Vừa dứt lời, Từ Gia Tu có hơi nhìn về phía cô, ánh mắt nhàn nhạt.

Ý, chẳng lẽ cô hiểu sai ý của anh rồi?

Chịu đựng cả một buổi tối, rốt cục mãi đến khuya mọi người đều mệt mỏi, cô cứ tưởng rằng sẽ được yên lành ngủ một giấc, đột nhiên chuông di động vang lên. Không biết ai lại rảnh rỗi gửi tin nhắn có một cái icon hình mặt cười toe toét, làm cô phải ngồi đoán xem đó là ai. . .

Có là ai đi nữa thì khẳng định cũng sẽ không phải là Từ Gia Tu.

. . .

Khi Lục Già tỉnh lại thì đã tới bữa trưa, lão Lục làm hai món xào, một mặn một nhạt, còn có một nồi lẩu nhỏ đang ùng ục ùng ục sôi.

Một nhà chỉ có hai người ăn cơm, bàn ăn nồi niêu vật dụng cũng không cần phải quá lớn.

Trước Tết âm lịch một tháng, cô từ chức ở công ty tại phương bắc quay về quê nhà Đông Châu. Đối với việc cô biết sai lầm mà quay đầu, ngoài sự tán thưởng ra lão Lục còn cực kỳ vui mừng, ngày nào cũng sáng tạo ra đủ các loại đồ ăn mới, muốn khiến cô nhớ kỹ "mùi vị hạnh phúc" của gia đình, để cô không tiếp tục lựa chọn cuộc sống phiêu dạt ở bên ngoài nữa. Nói tóm lại, những ngày ở nhà của Lục Già vô cùng thoải mái tự tại, với điều kiện không có mấy bác gái bên nhà bà ngoại “nói bóng nói gió” hỏi thăm vào dịp Tết âm lịch.

Đồng chí lão Lục cũng không vội vã giục cô tìm việc, cô có ngồi chơi không ở nhà nửa năm nữa cũng chả sao, coi như nghỉ dài hạn đi. Kỳ thực trong lòng Lục Già hiểu rất rõ, lão Lục rất muốn cô kế tục sự nghiệp giáo dục của ông.

Chỉ tiếc, có muốn làm cũng phải xem công việc có phù hợp với người làm hay không. Cô không phù hợp với chén cơm của lão Lục rồi.

Mỗi khi nghe cô nói như vậy, lão Lục đều đau đầu nhìn cô: "Vậy con nói xem cái chén cơm nào mới thích hợp?"

Cô thuận miệng trả lời: "Tạm thời con còn chưa xác định được, nhưng cái con thích ăn khẳng định là cơm thịt bò nạm xào cà chua."

May mà lão Lục không phải là người có tính gia trưởng chuyên chế. Khi cô nói mình đã tìm được việc làm, ông cũng không can thiệp vào quá nhiều, chỉ hỏi tình huống đại khái của công ty, sau đó đưa ra một chút ý kiến cá nhân, rồi để cho cô toàn quyền quyết định.

Có đôi khi Lục Già nghĩ, nếu lão Lục cũng sử dụng chính sách dân chủ rộng rãi đối với học sinh mà ông làm chủ nhiệm như đối với cô thì chắc cũng không đến nỗi bị các học sinh ngầm đặt cho biệt danh "Lục diêm vương" với "Lục lão hắc".

Là một chủ nhiệm tiêu chuẩn, đồng chí lão Lục đặc biệt am hiểu kỷ luật, phê bình, tư tưởng giáo dục cao cùng hàng loạt thủ đoạn chuyên chế làm các học sinh vừa nghe đã sợ mất mật. Là con gái của lão diêm vương, Lục Già nghiễm nhiên được gọi là "tiểu diêm vương". Cũng may quan hệ giữa cô và các bạn học không quá tệ, không bị mọi người ác ý cô lập.

Lục Già đang chậm rãi ăn cơm, ra vẻ lơ đãng tùy ý hỏi lão Lục: "Ba, ba có nhớ Từ Gia Tu không?"

"Từ Gia Tu?" Lão Lục nghĩ nghĩ rồi xác nhận, ". . . Cùng khóa với con đúng không?"

Xem ra là có nhớ rồi, Lục Già gật gật đầu: "Trước kia anh ta tương đối nổi tiếng."

Kỳ thực nói “tương đối nổi tiếng” cũng không đúng lắm, nói chính xác thì phải là “rất rất nổi tiếng”.



Một học trò nổi tiếng dưới mọi phương diện, lại còn là lớp trưởng, thường xuất hiện trong tầm mắt của mọi người mà quang minh chính đại “vô tình” trêu hoa ghẹo nguyệt; không những thế, hiện tại trường trung học Đông Châu vẫn còn giữ tấm hình của Từ Gia Tu, mỗi lần bình chọn những hình ảnh đẹp từ khóa trước, bức ảnh Từ Gia Tu nhắm hai mắt dựa lưng ở phía sau bàn học đều được lôi ra tham gia bình chọn.

Đây là ảnh chụp trước đây được một bạn học dùng điện thoại Nokia RM945 chụp được, chất lượng hình ảnh không được tốt cho lắm.

Lão Lục vốn chẳng quan tâm đến những thứ đó, ông chỉ nhớ rõ học sinh có vi phạm kỷ luật hay không thôi.

"Cậu Từ Gia Tu đó cũng không tệ, thỉnh thoảng lão Trương Phái Đông chủ nhiệm cũ của cậu ta vẫn còn nhắc tới. Nghe nói hiện tại sự nghiệp phát triển khá tốt, đúng là tuổi trẻ tài cao, không tồi, không tồi." Lão Lục khẽ mỉm cười, khó có khi nào mở miệng khen ngợi người khác như vậy; có điều, lời nói cũng nhanh chóng xoay chuyển, "May mà lúc trước ba bóp chết tư tình của cậu ta, bằng không làm sao có thể tốt được như bây giờ."

Lão Lục nói xong, khoái trá thiếu chút nữa phá lên cười ha hả.

Lục Già cũng đoán ra được phần nào, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: ". . . Tư tình gì vậy ạ?"

Lão Lục liếc mắt nhìn cô một cái, cô lập tức giải thích: "Con tò mò thôi."

"Thì là yêu đương đó, nếu ba nhớ không nhầm thì bạn gái của Từ Gia Tu chính là nữ sinh học cùng lớp với con ấy. Tên thì ba không nhớ nhưng bộ dạng cũng được lắm. Nếu hiện giờ hai người họ có đến với nhau thì ba sẽ hết sức ủng hộ.”

Ủng hộ cơ đấy! Giờ ba nói gì mà chẳng được! Lục Già đứng lên, lẳng lặng đi rửa chén.

Kết hợp những điều lão Lục nói với thông tin nghe được từ tối qua, hẳn là Từ Gia Tu và Dương San Ny đúng là đã từng có một đoạn tình cảm. Chỉ có điều, ngọn lửa tình còn chưa kịp bùng cháy đã bị lão Lục nhẫn tâm dập tắt? Đột nhiên, Lục Già có chút bội phục Dương San Ny, không ngờ cô ấy lại không để ý tới chuyện lúc trước mà vẫn duy trì thái độ bình thản như vậy.

Cô thực sự rất muốn học tập khả năng này!

Mà vấn đề quan trọng không thể không lo lắng hiện giờ chính là việc cô sắp sửa vào làm trong công ty của Từ Gia Tu. Anh là BOSS của cô, ba cô từng chia rẽ anh và Dương San Ny, còn cô trong quá khứ lại ngớ ngẩn đi “quấy rầy” anh. . . Tuy rằng mấy việc đó cũng không tính là thù mới hận cũ gì nhưng cũng đủ để Từ Gia Tu sinh ra một ít thành kiến cùng hiểu lầm với cô rồi.

Lục Già khẽ thở dài, có hơi nhức đầu, cũng có chút đau lòng cho chính mình.

Tuy vậy, đối với Từ Gia Tu, cô vẫn có một sự tín nhiệm nhất định. Cô tin anh không phải là loại đàn ông hẹp hòi, có thù tất báo; mắt nhìn người năm đó của cô tuy ngây thơ nhưng cũng không tệ đâu.

Vấn đề ở chỗ, Từ Gia Tu tin cô sao?

Lục Già xếp hết bát đĩa đã rửa xong lên giá. Anh có tin hay không cô quản làm sao được, lúc này đang là thời đại các ông chủ có thể tùy lúc chèn ép nhân viên mà.

——

Lục Già muốn quãng thời gian nghỉ lễ nhàn rỗi này kết thúc thật nhanh để cô còn đi làm, học sinh trung học Đông Châu còn đi học sớm hơn cô hai ngày. Mỗi khi tỉnh dậy cô đều nghe thấy tiếng đọc bài của mấy em nhỏ, đúng là không thể tưởng tượng nổi ngày trước cô làm thế nào để thức dậy vào sáu giờ mỗi sáng.

Lão Lục cũng bắt đầu chuẩn bị các thứ để đi dạy lại, đặt ra kế hoạch công việc cần thực hiện cho học kỳ mới.

Không khí năm mới còn chưa tiêu tan, mọi người đã lục tục trở nên bận rộn. Cô vẫn cùng lão Lục xuống cantin dùng bữa như ngày thường. Không biết có phải đầu bếp bị thất tình hay không mà nấu chả lưu tâm gì cả, mỗi lần gọi đồ ăn, cô đều hi vọng xung quanh Ốc Á có nhiều cửa hàng ăn uống một chút.

Nhớ đến công việc đã từng làm trước kia, Lục Già chỉ nhớ tới thời điểm được nghỉ ăn cơm trưa. Cô cùng các đồng nghiệp đi khắp các quán mỹ thực có xung quanh quảng trường ở gần đó; có đồ ăn Giang Nam, ẩm thực Thái Lan, nhà hàng HongKong, quán ăn Nhật Bản. . . Mỗi lần đến lượt cô đi đặt thức ăn trưa thì đều có cảm giác được lật thẻ tên để hoàng thượng sủng hạnh.

Nói đi nói lại, công việc của cô cũng không đến nỗi quá tồi tệ. Trước kia Lục Già không chán ghét việc đến trường thì hiện tại lại càng không bài xích chuyện đi làm.

Ngày hôm sau, Lục Già với tinh thần sảng khoái xuất phát từ khu đô thị mới của thành phố Đông Châu đi làm.

Đến giờ ăn trưa, cô bưng một cái khay tròn đứng xếp hàng tại trước cửa phòng ăn của Ốc Á chờ đến lượt gọi cơm, tâm tình thực sự. . . không được vui cho lắm.

Quá thô lỗ, quá tùy tiện, quá kham khổ rồi!

Cái phòng ăn này còn không bằng cả cantin của trường nữa, Từ Gia Tu đang muốn nuôi heo đó sao?

—— A a a a a a!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook