Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 74: Bên trong không gian tinh tú
Linh Phong
26/11/2019
Hơn 5000 năm về trước. Tại Đông đại lục có hai vương triều cổ xưa tồn tại
từ thời Hoàng Kim: Thành Bạch Thiên và thành Hắc Tử. Thế lực cả hai đều
vô cùng khổng lồ, dù đó có là quân sự hay sức mạnh từng cá nhân. Vào
thời kỳ đó, cánh tay khổng lồ của vương triều Tử Vong còn chưa thể vươn
xa đến Đông đại lục, thế nên hai vương triều cổ xưa này luôn đối chọi
với nhau một cách gay gắt.
Qua năm dài tháng rộng, mối thù hằn của người dân hai ngôi thành này thậm chí còn lên đến đỉnh điểm khi họ chỉ cần gặp mặt nhau là có những trận chiến xảy ra. Nhẹ thì máu chảy, nặng thì đầu rơi. Mà những người đứng đầu ở hai ngôi thành này càng có mối thù sâu đặm hơn thế nữa, cả hai đều có mong muốn nuốt chững hoàn toàn đối phương.
Thế nhưng, dưới tình hình căng thẳng đó, hai người con của vương tộc, Vân Anh công chúa của thành Bạch Thiên và Đoạn Giang của thành Hắc Tử lại vô tình phải lòng nhau. Không biết là do trời xui đất khiến hay ma quỷ dẫn đường mà cả hai chết sống cũng muốn ở cạnh nhau.
Điều này làm cho hai vị vua đứng đầu hai vương triều hết sức đau đầu, bằng sự thương yêu, họ không muốn con cái của mình đau khổ, và cũng nhờ mối tình của hai người con, cả hai đã nhận ra sai lầm của mình.
Dân chúng lầm than đói khổ liên miên do chiến tranh và tranh chấp trải dài năm tháng, quân đội hiếu chiến hiếu sát gần như không thể quản chế. Thậm chí đám vương tôn quý tộc cũng muốn làm phản lật đổ hai vương triều.
Còn hơn thế nữa, chính Đoạn Giang là người đã phát hiện ra âm mưu nội loạn của một người trong vương tộc, điều này hệt như hồi chuông cảnh tỉnh cho chính những người muốn bạo loạn cũng như hai vị vua.
Trong vô thức, một cách thật thầm lặng, mối quan hệ của hai bên được hòa hoãn. Từ rất lâu rồi, người dân ở cả hai vương triều đã không cảm nhận được sự yên bình.
Và sự liên kết của hai vương triều được khởi đầu bằng một cái đám cưới, đám cưới của công chúa Vân Anh và đại hoàng tử Đoạn Giang, một đám cưới có một không hai, kéo dài đến nửa tháng sau mới chấm dứt.
Suốt những ngày đó, bề ngoài là một đám cưới, nhưng bên trong, chính là lúc Đoạn Giang và những thân tín của công chúa Vân Anh hợp sức với nhau triệt hạ thoàn bộ những kẻ chống đối. Ngay khi đám cưới kết thúc, cả hai ngôi thành hoàn toàn thoát khỏi bóng ma chiến tranh, thậm chí là họ còn vươn mình trở thành những vương triều dũng mãnh nhất thời đại đó.
Vài năm sau khi chiến tranh dừng lại, Tử Vong thành cuối cùng cũng nhịn không nổi mà vươn vòi bạch tuột của mình đến hai vương triều, bắt đầu bằng việc hành thích cựu vương của thành Bạch Thiên.
Nhưng cũng như những vương triều cổ xưa khác, cả hai ngôi thành Bạch Thiên và Hắc Tử đều có những thanh Vô Thượng Cổ Thần Khí trấn giữ. Ngay khi cựu vương thành Bạch Thiên bị ám sát, ngôi thành lập tức bùng lên một đóa hoa băng khổng lồ và vĩ đại. Những kẻ tham gia vụ ám sát đều bị băng đóng cứng bên trong lớp băng dày đặc, khí tức của bọn chúng đều đã bị băng đóng đoạn tuyệt.
Sau đó, một con Băng Long khổng lồ tung đôi cánh vĩ đại của nó phóng thẳng lên bầu trời. Một tiếng gầm dữ dội mà cũng bi thương vang vọng khắp mọi ngõ ngách của thế giới.
Hiển nhiên Đoạn Giang, lúc này đã là vua của thành Hắc Tử, biết được điều gì đang xảy ra. Ông cùng vợ của mình lập tức trở về thành chủ Bạch Thiên. Nhưng lúc này, tất cả công trình đều đã chìm vào lớp băng vĩnh cữu, chỉ có người dân trong thành là không hề hấn gì. Nương theo điều đó chính là một vấn đề không thể kiểm soát lại xuất hiện: nguồn lương thực của cả vương triều Bạch Thiên đều bị băng phong hoàn toàn.
Trước tình thế nguy cấp ấy, Đoạn Giang chỉ có thể nghe theo vợ mình, dời toàn bộ người dân về Hắc Tử sinh sống. Tuy rằng lúc đầu có những khó khăn nhất định, nhưng dưới sự cai trị anh minh và sáng suốt của Đoạn Giang, người dân dần dần lấy lại được sự ấm no và phồn vinh, thậm chí, thế lực của vương triều cũng vương xa đến những ngôi thành lân cận.
Nhưng Tử Vong thành làm sao có thể để họ yên bình như thế. Những vương triều cổ xưa mang theo Vô Thượng Cổ Thần Khí đều là những cây gai trong mắt bọn chúng. Lần trước ám sát cựu vương thành Bạch Thiên tuy hoàn thành nhưng Vô Hình kiếm cũng biến mất, đồng thời một lượng lớn quân đội Ẩn Khách bị băng phong làm thực lực của Tử Vong thành giảm xuống một khoảng. Lần này, bọn chúng kéo quân đến tận Đông đại lục, không cần ám sát, chỉ cần chiếm lấy Vô Thượng Cổ Thần Khí cùng lượng lớn lãnh thổ mà vương triều Hắc Tử đang nắm giữ.
Trước trận chiến đó, Đoạn Giang đích thân ra tay. Trong tay ông là thanh kiếm trong vắt như pha lê nhưng vẫn dũng mãnh như rồng như hổ. Đôi bên lưỡng bại câu thương nhưng Tử Vong thành chịu nhiều tổn thất hơn cả. Tướng quân dẫn quân đoàn bị Đoạn Giang giết chết, hơn 2/3 số quân cũng đều tử trận. Mà phía Hắc Tử cũng không khá hơn, hoàng hậu Vân Anh tử trận, ngay cả Đoạn Giang cũng mất do trúng độc. Con của họ, Đoạn Lãnh bước lên nắm quyền cũng như kế thừa vũ khí của cha mình.
Nhưng giặc trong khó phòng hơn giặc ngoài, trong tình thế nước sôi lửa bỏng ấy, một đám vương tôn quý tộc nổi loạn, uy thế muốn lật đổ Đoạn Lãnh cùng những người thân tính.
Trước tình thế đó, Đoạn Lãnh chỉ còn cách đem giấu thần khí đến nơi không ai biết, sau đó dẫn theo gia quyến của mình bỏ chạy khỏi vương triều Hắc Tử mà ông cha mình đã gìn giữ bao năm. Men theo đường rừng, cả nhóm người xuất bến ra biển, lênh đênh đến Tây đại lục.
Một đường đi tới, không biết đích đến, họ vô tình đến được một ngọn núi lửa khổng lồ vẫn còn hoạt động nằm sâu bên trong Tây đại lục. Tuy rằng là núi lửa nhưng vẫn có người sinh hoạt ở đó bình thường.
Có chút chán trường, nhóm người tị nạn cư ngụ lại nơi này. Đoạn Lãnh do quá hối tiếc vì đã làm mất lãnh thổ của gia tộc, chẳng được bao lâu, ông cũng mất trên giường bệnh. Người kế thừa ông cùng những người dân bản xứ dần dần trải qua năm dài tháng rộng mà kế thừa ý chí cha ông, tạo dựng nên Hỏa Diệm thành, một ngôi thành với binh lực cường đại đủ để đối chiến với Tử Vong thành mà không một chút e ngại.
Quay lại với những người của vương triều Hắc Tử, ngay khi cờ đầu hàng được giương lên, rất nhiều người đã vô cùng bức xúc với cách hành xử của đám vương tộc. Rất nhiều người quyết định rời khỏi nơi đó trước khi quân đội Tử Vong thành đổ vào thành. Đi mãi trong rừng, trải qua rất nhiều mất mát, đau thương, họ đến được một vùng đất trù phú, có sông có núi, có một mặt hồ lớn trong sáng như gương. Họ quyết định định cư lại nơi đó, mặt hồ kia lấy tên là hồ Hải Bích, thôn G.O, lấy tên theo chữ cái đầu của hai cựu vương hai vương triều Hắc Tử và Bạch Thiên.
Chưa đến 3 tháng sau, những nạn dân từ thành Hắc Tử đã tìm tới nơi đó. Hóa ra bọn người Tử Vong thành sau khi sau vào thành đã sát hại gần như toàn bộ những người còn sống trong thành Hắc Tử, ngay cả những tên vương tôn quý tộc cũng không ngoại lệ. Chúng ra tay tàn nhẫn không chừa một ai, dù là người già hay trẻ nhỏ. Những cô gái lương thiện cũng không thoát khỏi nanh vuốt tàn ác của bọn chúng, không một ai thoát khỏi thành Hắc Tử trong ngày đen tối đó.
Những nạn dân sinh sống ở vòng ngoài thành Hắc Tử chỉ còn biết chạy trối chết khỏi nơi đó. Khi đến được thôn G.O, bao nhiêu căm hờn, tức giận đều hòa chung làm một. Sau khi tìm được những nguồn lực trợ giúp, những người dân ở đây một lần nữa đứng lên, mặc quân phục, tổng tấn công trở lại Hắc Tử.
Thế nhưng vương triều rộng lớn đó giờ chỉ còn lại đống hoang tàn, cả một vùng rộng lớn trở thành vùng đất chết, không một cây cỏ hay sinh vật nào có thể tồn lại được. Ngay cả đội quân thiện chiến của Tử Vong thành dường như cũng đã bị chôn vùi mãi mãi cùng vương triều rộng lớn kia.
Nhóm quân phục thù của thôn G.O chỉ đành thở dài trở lại thôn mà sinh sống. Thời gian trôi qua không quá lâu, trên nền thôn G.O, người ta lập nên thành G.O với hơn tám phần đều là những người mang trong mình sức mạnh Power.
Còn hai phế tích của những vương triều cổ xưa, thành Bạch Thiên bị đóng trong băng vĩnh cữu, thành Hắc Tử trở thành vùng đất chết. Năm tháng trãi dài, dần dần, cây cối mọc lên xóa đi con đường dẫn đến hai phế tích đó. Rất lâu về sau, dường như chẳng ai còn nhớ đến hai vương triều đó có tồn tại hay không, tất cả chỉ còn trên những truyền thuyết.
…
Cả ba người nhóm Phi từ trong lơ mơ tỉnh lại. Ập vào mắt họ là một không gian đen tối, không, nơi đây vốn dĩ không phải không gian tối, mà nó chính là một vũ trụ, một vũ trụ rộng lớn đến kinh động tâm can.
Những vì sao xa tít tắp, không gian rộng lớn đến tận cùng, những hằng tinh chiếu sáng một góc nhỏ, những hành tinh khổng lồ đến nhỏ tý trôi nổi trong không trung. Lâu lâu, lưu tinh lại xé không gian, xẹt ngang bầu trời.
Vô thức, Tuyết Liên nắm lấy tay Phi, ấp úng:
- Không gian tinh tú?
Phi trầm ngâm khẽ gật đầu, thế nhưng cậu ta cũng không dám chắc nơi này có phải là một không gian giống như những gì mà Hồng Long và Tôn Giang từng kể hay không, cái nơi lưu giữ Hồng Hà cung và Cữu Long tiễn ấy.
- Em được biết, không gian tinh tú, hay còn gọi là tiểu vũ trụ là những nơi có thể kết nối các chiều không gian lại với nhau. Nơi này thường là nơi lưu trữ những thứ mà con người không thể tưởng tượng được. Cũng giống như… những ký ức cổ lão khi nãy chúng ta vừa xem.
Hoàng Linh nhẹ giọng giải thích. Đúng lúc này, từ trong không gian, một giọng nói trầm ấm bỗng chốc vang lên:
- Cô bé này nói đúng. Đây là không gian tinh tú, là nơi lưu trữ. Nhưng nơi này không có gì ngoài bí mật về sự tọa lạc của một thanh thần khí.
Kéo cả hai cô gái về phía mình, Phi nhìn xoáy vào màn đêm sâu thẳm ấy, cậu ta cất tiếng quát:
- Là ai!
Từ trong hư không, một bóng người mờ nhạt hiện ra. Một lão giả râu dài quắc thước mang theo gương mặt đầy hòa ái.
- Chàng trai trẻ, không cần phải nóng giận. Ta chỉ là một linh hồn lang thang, không thể làm hại được các ngươi.
Tuyết Liên lập tức nấp sau lưng Phi, thân thể cô ấy run lên cầm cập. Phi lúc này nhẹ nhàng nắm nhẹ cánh tay đang ướt đẫm mồ hôi của cô như để cho Tuyết Liên bình tâm, sau đó cậu nói:
- Ngài là…
- Ta? Ta chính là người lập nên vương triều Phát Ngạc. Đồng thời, ta cũng là một người trong Đoàn tộc, Đoàn Trần.
Bóng ma kia chậm rãi trả lời. Phi lúc này lạnh lùng đáp lại:
- Vương triều Phát Ngạc? Giờ nó đã là Địa Ngục thành rồi.
Bất ngờ vì câu nói của Phi, ông lão kia tròn mắt nhìn chàng trai trẻ:
- Ngươi… ngươi nói sao? Địa Ngục thành? Nói, vương triều Phát Ngạc đã xảy ra chuyện gì, NÓI!!!
Ông lão kia gần như gầm lên, không gian tinh tú cũng ầm ầm chấn động.
Không chút sợ hãi, Phi chậm rãi kể lại giấc mơ kia, giấc mơ mà vương triều khổng lồ bị đội quân Tử Vong thành triệt hạ không chút khoang nhượng.
- TỬ VONG THÀNH!!! TỬ VONG THÀNH!!! LẠI LÀ TỬ VONG THÀNH!!!
Ông lão gầm lên từng chữ, nương theo từng tiếng gầm của ông ta, những vì sao cũng trở nên bạo loạn hơn. Chưa dừng lại cơn giận dữ, ông liếc nhìn ba người họ:
- NÓI, CÁC NGƯƠI LÀ AI? LÀ NGƯỜI CỦA TỬ VONG THÀNH?
Trước sự giận dữ của bóng ma ấy, Phi vẫn bình tĩnh đáp:
- Chúng ta cũng như người, cũng có mối thù với Tử Vong thành.
Dứt lời, đôi mắt Phi vô thức hóa thành sắc bén, một lưỡi kiếm sẵn sàng xé toạc tất cả những thứ cản chân trên con đường phục thù của cậu ta. Bởi vì Tử Vong thành không những đã phá hủy gia đình êm ấm của hai chị em Tuyết Liên, mà bọn chúng còn ra tay với rất nhiều người, từ trong tối lẫn ngoài sáng. Cuối cùng chính là trận đánh vừa mới xảy ra, nếu như không có tiểu yêu Cửu Tinh cùng với sức sống mãnh liệt mà cha mẹ Phi Mã để lại thì chắc cả ba đã chết từ lâu rồi.
Nhìn thấy ánh mắt ấy, bóng ma kia chợt giật mình, sau đó cười một cách điên cuồng:
- Được, được, ta thích ánh mắt của ngươi. Vì cùng chung mối thù, vì ánh mắt sáng rực sát khí của ngươi, ta sẽ chỉ ngươi vị trí của một trong số những thanh thần khí mà thế nhân vẫn luôn khao khát muốn chiếm giữ: Tinh Thể kiếm.
Tinh Thể kiếm, một trong số những Vô Thượng Cổ Thần Khí. Thanh thần binh có thể hòa hợp sức mạnh của chủ nhân sau đó đẩy nó lên mức giới hạn cao nhất. Dù cho người nắm giữ nó chỉ đạt đến Power Vô Cực thì khi sử dụng, nó hoàn toàn có thể đẩy sức mạnh của chủ nhân vượt qua Vô Cực.
Phi hít một hơi thật sâu, mà hai cô gái có chút giật mình trố mắt nhìn bóng ma trước mặt. Có thật người này nắm giữ vị trí của Vô Thượng Cổ Thần Khí hay không? Có thật là ông ta sẽ nói ra bí mật đó dễ dàng hay không?
- Không cần gì khác, chỉ như thế mà ông nói ra vị trí tọa lạc của một thanh thần khí đứng đầu thiên hạ?
Phi cẩn trọng cất tiếng hỏi, cậu ta có chút không tin tưởng bóng ma trước mặt mình, dù rằng ông ta có thể là người đã tạo ra vương triều Phát Ngạc.
Bóng ma kia thoáng chút bất ngờ, thế nhưng ông ta chậm rãi trả lời Phi:
- Gần 2500 năm, ta đã ở đây một khoảng thời gian quá dài. Ta mệt mỏi rồi. Canh giữ một thứ trong thời gian dài như vậy làm cho ta gần như không còn tha thiết gì với cõi tạm này nữa. Một khi nói ra bí mật tọa lạc, ta cùng với không gian tinh tú này sẽ biến mất.
- 2500 năm? Trong quãng thời gian dài như thế mà không có ai có thể đặt chân đến đây hay sao?
Phi có chút thắc mắc.
- Không, tất cả đều không. Chỉ có những thứ sức mạnh từ Thiên giới mới đủ khả năng xuyên qua không gian bảo vệ mà vào được nơi đây.
- Ý ngài là sao? Xuyên qua?
- Đúng vậy, ta nói là xuyên qua mà không phải phá hủy bởi vì ngay cả khi ngươi có tập hợp đầy đủ mười thanh Vô Thượng Cổ Thần Khí cũng không thể nào lay chuyển một góc không gian kết giới bên ngoài. Nhưng khi xuyên qua được lớp kết giới bảo vệ thì còn phải thật sự có duyên mới mở được cánh cổng bước vào không gian tinh tú.
Tuyết Liên chợt giật mình:
- Giống như không gian tinh tú ở Ngân Lệ đảo quốc? Cũng là không gian kết giới và không gian tinh tú hai lớp bảo vệ.
Nhìn cô bé đang ngạc nhiên, bóng ma cười lên ha hả.
- Đúng, cô bé nói không sai. Nơi đây hoàn toàn giống với nơi bảo vệ bí mật trên hòn đảo được gọi là Ngân Lệ kia. Cùng do một người tạo dựng.
Tin tức này thật sự chấn động. Cùng một người, nhưng người này lại có thể tạo ra kết giới tinh tú và kết giới không gian. Vậy người này có thể mạnh đến mức nào, bởi vì theo như lời bóng ma này nói, ngay cả tập hợp đủ mười thanh Vô Thượng Cổ Thần Khí cũng không thể lay chuyển một chút…
- Khoan đã, ý người nói, mười thanh Vô Thượng Cổ Thần Khí không thể lay chuyển được, nhưng còn cổ cung Hồng Hà và chín ngọn Cửu Long tiễn có thể xuyên phá được kết giới này hay không vậy?
Bóng ma đưa mắt qua nhìn Phi, sau đó chậm rãi mở miệng, nói ra một bí mật kinh thiên:
- Người mang cổ cung chính là người tạo ra không gian tinh tú này. Vậy ngươi nghĩ xem cổ cung Hồng Hà có thể xuyên phá được không gian này không.
Vừa nói ông vừa cười cười. Hóa ra suy đoán của Phi là hoàn toàn chính xác, kẻ đủ sức mạnh đối chọi với Thiên giới cũng như đánh ngang hàng với Sáng Thế thần, chỉ có kẻ đó mới tạo nên những thứ mạnh mẽ đến bực này. Tuy rằng thân phận kẻ kia vẫn chỉ là một ẩn số trong dòng chảy thời gian đằng đẵng.
- Ngày đó, trước khi ta qua đời, ta vô tình quen biết với kẻ đó. Tuy rằng người kia không mang theo cổ cung nhưng sức mạnh bá đạo của ông đủ để ta biết ông chính là người thần bí kia. Không đợi ta thắc mắc quá lâu, chính ông thừa nhận ông là người chấm dứt thế độc tôn của Thiên giới, sau đó cất đi Hồng Hà cung, rải Cửu Long tiễn ra khắp thế giới. Cuối cùng ông rời khỏi không gian này.
- Cho đến vài năm về trước, ông quay trở lại. Du hành thế giới này một lần nữa. Lần này ông gặp ta, ta có một khẩn cầu trước khi chết. Chính là tạo nên không gian tinh tú này, lưu trữ ký ức của ta ở đây. Chờ một người có thể bước vào không gian này, một người ta có thể giao lại trọng trách gánh vác sức mạnh.
Vừa nói, một mảnh bản đồ chậm rãi bay đến trước mặt Phi. Đưa tay nắm lấy nó, đó là một mảnh bản đồ da cổ, bên trên vẽ rất nhiều ký hiệu ngoằn nghèo rối tinh rối mù. Liếc mắt qua nhìn tấm bản đồ, sau đó Phi đưa nó đến trước mặt Hoàng Linh:
- Em xem xét nó nhé, anh không nhận ra được nó vẽ cái gì cả.
Miệng nói nhưng mặt cậu ta vẫn cứ lạnh lùng như cũ. Biết rằng hiện giờ Phi không thể thể hiện được cảm xúc, Hoàng Linh chỉ cười khổ nhận lấy tấm bản đồ cũ từ tay Phi.
Ngay khi Hoàng Linh vừa tiếp nhận mảnh bản đồ. Bóng ma kia chợt nói khẽ:
- Cảm ơn. Trông cậy vào các ngươi.
Cùng lúc đó, không gian đen kịt của vũ trụ bỗng chốc phát ra thứ ánh sáng rực rỡ chói mắt. Cường độ ánh sáng dũng mãnh đến mức cả ba người không ai có thể mở mắt ra được.
Cho đến khi họ lấy lại được ánh sáng mà nhìn xung quanh, không gian tinh tú kia đã biến mất, chỉ còn lại một hang động khổng lồ với rất nhiều nhũ đá tạo thành bức tranh kỳ vĩ và diễm lệ.
Phi nhìn quanh một vòng, sau đó cậu ta cất tiếng:
- Đi thôi hai người đẹp.
- Dạ.
Cả hai đồng thanh dạ vang. Phi nhếch miệng cười rồi nhanh chóng trở lại bản mặt lạnh lùng như cũ.
Xuyên qua những nhủ đá phát ra ánh sáng kỳ ảo, xuyên qua những lớp lân tinh mịt mờ âm u, tay vẫn luôn nắm chặt Tuyết Liên, sau lưng là Hoàng Linh, cả ba người dìu dắt nhau vượt qua quãng đường tăm tối tưởng chừng dài như vô tận đó. Mà dù có là vô tận thì cả Tuyết Liên và Hoàng Linh đều chấp nhận, bởi vì bên cạnh họ lúc này là người mà họ hết mực yêu thương.
Nhìn tấm lưng của chàng trai đi trước mặt, cả hai cảm thấy lòng mình an tâm không thể nói nên lời. Cứ như, chỉ cần có chàng trai kia dẫn lối, họ sẽ dễ dàng vượt qua mọi gian khổ, vượt qua mọi đau đớn hay mất mát của con đường đầy chông gai phía trước.
Chỉ cần em nắm tay anh, bao nhiêu sóng gió cuộc đời, anh lo.
Chỉ cần em vẫn hẹn hò, dòng sông bến nước, con đò, để em.
Tay trong tay, có nhau bên cạnh, chỉ cần những phút bình yên, vậy là họ đã mãn nguyện.
Xuyên qua màn đêm tăm tối, cả ba người cuối cùng đã có thể rời khỏi hang động. Hóa ra lối vào nơi này chính là cửa hang đen ngòm mà Phi đã có cảm giác kỳ lạ từ lúc trước. Nhớ lại câu nói của bóng ma kia, Phi đã hiểu ra một vài chuyện.
Có lẽ trong vô tình và gấp gáp, tiểu yêu Cửu Tinh, con tiểu yêu có xuất thân từ Thiên Giới đã mang cả ba người họ xuyên qua không gian kết giới nhằm bảo vệ họ tránh thoát tai mắt của tên Tử Thiên. Mà lúc trước, khi Phi và Bạch Hàn, Hồng Long cùng đi qua nơi này, có lẽ chính lúc đó Cửu Tinh đã nhận ra được điểm kỳ dị sâu bên trong hang động này.
Một làn gió biển thổi sốc lên làm cho tóc của cả Tuyết Liên và Hoàng Linh tung bay như những dải lụa đẹp đẽ. Mùi vị mặn mà của biển cả khiến cho cả ba người họ cảm thấy đầu có thoải mái. Hoàng Linh mỉm cười nói với Phi:
- Chúng ta sẽ làm gì đây anh?
Phi đứng trầm ngâm giây lát, sau đó Phi Mã từ cánh tay cậu ta vọt ra, nó hóa thành lưu tinh màu trắng tinh lượn một vòng trên bầu trời. Có vẻ như sinh mệnh lực của Cửu Tinh cũng đã giúp ích cho tiểu Phi Mã rất nhiều. Đôi cánh trắng muốt của nó lúc này đã hóa thành màu vàng kim chói lọi.
Nhìn Phi Mã, sau đó lại nhìn hai chị em Hoàng Linh, Tuyết Liên, Phi nói:
- Chúng ta xuất phát trở về Đông đại lục thôi, hai em có bằng lòng đi theo anh không?
Tuyết Liên vui vẻ câu tay Phi, cô nũng nịu nói:
- Anh còn bỏ rơi em thì em không tha cho anh đâu.
Phi vương tay lên xoa đầu Tuyết Liên làm cho tóc cô phải rối xù lên.
- Cái anh này.
Sau đó Phi quay qua Hoàng Linh.
- Đi với anh nha.
- Dạ vâng.
Hoàng Linh dịu dàng cười đáp, đôi mắt cô nhìn Phi đầy trìu mến.
Sau lưng họ, sóng vẫn đang vỗ vào bờ đá từng hồi, từng hồi, chưa bao giờ ngừng lại.
Qua năm dài tháng rộng, mối thù hằn của người dân hai ngôi thành này thậm chí còn lên đến đỉnh điểm khi họ chỉ cần gặp mặt nhau là có những trận chiến xảy ra. Nhẹ thì máu chảy, nặng thì đầu rơi. Mà những người đứng đầu ở hai ngôi thành này càng có mối thù sâu đặm hơn thế nữa, cả hai đều có mong muốn nuốt chững hoàn toàn đối phương.
Thế nhưng, dưới tình hình căng thẳng đó, hai người con của vương tộc, Vân Anh công chúa của thành Bạch Thiên và Đoạn Giang của thành Hắc Tử lại vô tình phải lòng nhau. Không biết là do trời xui đất khiến hay ma quỷ dẫn đường mà cả hai chết sống cũng muốn ở cạnh nhau.
Điều này làm cho hai vị vua đứng đầu hai vương triều hết sức đau đầu, bằng sự thương yêu, họ không muốn con cái của mình đau khổ, và cũng nhờ mối tình của hai người con, cả hai đã nhận ra sai lầm của mình.
Dân chúng lầm than đói khổ liên miên do chiến tranh và tranh chấp trải dài năm tháng, quân đội hiếu chiến hiếu sát gần như không thể quản chế. Thậm chí đám vương tôn quý tộc cũng muốn làm phản lật đổ hai vương triều.
Còn hơn thế nữa, chính Đoạn Giang là người đã phát hiện ra âm mưu nội loạn của một người trong vương tộc, điều này hệt như hồi chuông cảnh tỉnh cho chính những người muốn bạo loạn cũng như hai vị vua.
Trong vô thức, một cách thật thầm lặng, mối quan hệ của hai bên được hòa hoãn. Từ rất lâu rồi, người dân ở cả hai vương triều đã không cảm nhận được sự yên bình.
Và sự liên kết của hai vương triều được khởi đầu bằng một cái đám cưới, đám cưới của công chúa Vân Anh và đại hoàng tử Đoạn Giang, một đám cưới có một không hai, kéo dài đến nửa tháng sau mới chấm dứt.
Suốt những ngày đó, bề ngoài là một đám cưới, nhưng bên trong, chính là lúc Đoạn Giang và những thân tín của công chúa Vân Anh hợp sức với nhau triệt hạ thoàn bộ những kẻ chống đối. Ngay khi đám cưới kết thúc, cả hai ngôi thành hoàn toàn thoát khỏi bóng ma chiến tranh, thậm chí là họ còn vươn mình trở thành những vương triều dũng mãnh nhất thời đại đó.
Vài năm sau khi chiến tranh dừng lại, Tử Vong thành cuối cùng cũng nhịn không nổi mà vươn vòi bạch tuột của mình đến hai vương triều, bắt đầu bằng việc hành thích cựu vương của thành Bạch Thiên.
Nhưng cũng như những vương triều cổ xưa khác, cả hai ngôi thành Bạch Thiên và Hắc Tử đều có những thanh Vô Thượng Cổ Thần Khí trấn giữ. Ngay khi cựu vương thành Bạch Thiên bị ám sát, ngôi thành lập tức bùng lên một đóa hoa băng khổng lồ và vĩ đại. Những kẻ tham gia vụ ám sát đều bị băng đóng cứng bên trong lớp băng dày đặc, khí tức của bọn chúng đều đã bị băng đóng đoạn tuyệt.
Sau đó, một con Băng Long khổng lồ tung đôi cánh vĩ đại của nó phóng thẳng lên bầu trời. Một tiếng gầm dữ dội mà cũng bi thương vang vọng khắp mọi ngõ ngách của thế giới.
Hiển nhiên Đoạn Giang, lúc này đã là vua của thành Hắc Tử, biết được điều gì đang xảy ra. Ông cùng vợ của mình lập tức trở về thành chủ Bạch Thiên. Nhưng lúc này, tất cả công trình đều đã chìm vào lớp băng vĩnh cữu, chỉ có người dân trong thành là không hề hấn gì. Nương theo điều đó chính là một vấn đề không thể kiểm soát lại xuất hiện: nguồn lương thực của cả vương triều Bạch Thiên đều bị băng phong hoàn toàn.
Trước tình thế nguy cấp ấy, Đoạn Giang chỉ có thể nghe theo vợ mình, dời toàn bộ người dân về Hắc Tử sinh sống. Tuy rằng lúc đầu có những khó khăn nhất định, nhưng dưới sự cai trị anh minh và sáng suốt của Đoạn Giang, người dân dần dần lấy lại được sự ấm no và phồn vinh, thậm chí, thế lực của vương triều cũng vương xa đến những ngôi thành lân cận.
Nhưng Tử Vong thành làm sao có thể để họ yên bình như thế. Những vương triều cổ xưa mang theo Vô Thượng Cổ Thần Khí đều là những cây gai trong mắt bọn chúng. Lần trước ám sát cựu vương thành Bạch Thiên tuy hoàn thành nhưng Vô Hình kiếm cũng biến mất, đồng thời một lượng lớn quân đội Ẩn Khách bị băng phong làm thực lực của Tử Vong thành giảm xuống một khoảng. Lần này, bọn chúng kéo quân đến tận Đông đại lục, không cần ám sát, chỉ cần chiếm lấy Vô Thượng Cổ Thần Khí cùng lượng lớn lãnh thổ mà vương triều Hắc Tử đang nắm giữ.
Trước trận chiến đó, Đoạn Giang đích thân ra tay. Trong tay ông là thanh kiếm trong vắt như pha lê nhưng vẫn dũng mãnh như rồng như hổ. Đôi bên lưỡng bại câu thương nhưng Tử Vong thành chịu nhiều tổn thất hơn cả. Tướng quân dẫn quân đoàn bị Đoạn Giang giết chết, hơn 2/3 số quân cũng đều tử trận. Mà phía Hắc Tử cũng không khá hơn, hoàng hậu Vân Anh tử trận, ngay cả Đoạn Giang cũng mất do trúng độc. Con của họ, Đoạn Lãnh bước lên nắm quyền cũng như kế thừa vũ khí của cha mình.
Nhưng giặc trong khó phòng hơn giặc ngoài, trong tình thế nước sôi lửa bỏng ấy, một đám vương tôn quý tộc nổi loạn, uy thế muốn lật đổ Đoạn Lãnh cùng những người thân tính.
Trước tình thế đó, Đoạn Lãnh chỉ còn cách đem giấu thần khí đến nơi không ai biết, sau đó dẫn theo gia quyến của mình bỏ chạy khỏi vương triều Hắc Tử mà ông cha mình đã gìn giữ bao năm. Men theo đường rừng, cả nhóm người xuất bến ra biển, lênh đênh đến Tây đại lục.
Một đường đi tới, không biết đích đến, họ vô tình đến được một ngọn núi lửa khổng lồ vẫn còn hoạt động nằm sâu bên trong Tây đại lục. Tuy rằng là núi lửa nhưng vẫn có người sinh hoạt ở đó bình thường.
Có chút chán trường, nhóm người tị nạn cư ngụ lại nơi này. Đoạn Lãnh do quá hối tiếc vì đã làm mất lãnh thổ của gia tộc, chẳng được bao lâu, ông cũng mất trên giường bệnh. Người kế thừa ông cùng những người dân bản xứ dần dần trải qua năm dài tháng rộng mà kế thừa ý chí cha ông, tạo dựng nên Hỏa Diệm thành, một ngôi thành với binh lực cường đại đủ để đối chiến với Tử Vong thành mà không một chút e ngại.
Quay lại với những người của vương triều Hắc Tử, ngay khi cờ đầu hàng được giương lên, rất nhiều người đã vô cùng bức xúc với cách hành xử của đám vương tộc. Rất nhiều người quyết định rời khỏi nơi đó trước khi quân đội Tử Vong thành đổ vào thành. Đi mãi trong rừng, trải qua rất nhiều mất mát, đau thương, họ đến được một vùng đất trù phú, có sông có núi, có một mặt hồ lớn trong sáng như gương. Họ quyết định định cư lại nơi đó, mặt hồ kia lấy tên là hồ Hải Bích, thôn G.O, lấy tên theo chữ cái đầu của hai cựu vương hai vương triều Hắc Tử và Bạch Thiên.
Chưa đến 3 tháng sau, những nạn dân từ thành Hắc Tử đã tìm tới nơi đó. Hóa ra bọn người Tử Vong thành sau khi sau vào thành đã sát hại gần như toàn bộ những người còn sống trong thành Hắc Tử, ngay cả những tên vương tôn quý tộc cũng không ngoại lệ. Chúng ra tay tàn nhẫn không chừa một ai, dù là người già hay trẻ nhỏ. Những cô gái lương thiện cũng không thoát khỏi nanh vuốt tàn ác của bọn chúng, không một ai thoát khỏi thành Hắc Tử trong ngày đen tối đó.
Những nạn dân sinh sống ở vòng ngoài thành Hắc Tử chỉ còn biết chạy trối chết khỏi nơi đó. Khi đến được thôn G.O, bao nhiêu căm hờn, tức giận đều hòa chung làm một. Sau khi tìm được những nguồn lực trợ giúp, những người dân ở đây một lần nữa đứng lên, mặc quân phục, tổng tấn công trở lại Hắc Tử.
Thế nhưng vương triều rộng lớn đó giờ chỉ còn lại đống hoang tàn, cả một vùng rộng lớn trở thành vùng đất chết, không một cây cỏ hay sinh vật nào có thể tồn lại được. Ngay cả đội quân thiện chiến của Tử Vong thành dường như cũng đã bị chôn vùi mãi mãi cùng vương triều rộng lớn kia.
Nhóm quân phục thù của thôn G.O chỉ đành thở dài trở lại thôn mà sinh sống. Thời gian trôi qua không quá lâu, trên nền thôn G.O, người ta lập nên thành G.O với hơn tám phần đều là những người mang trong mình sức mạnh Power.
Còn hai phế tích của những vương triều cổ xưa, thành Bạch Thiên bị đóng trong băng vĩnh cữu, thành Hắc Tử trở thành vùng đất chết. Năm tháng trãi dài, dần dần, cây cối mọc lên xóa đi con đường dẫn đến hai phế tích đó. Rất lâu về sau, dường như chẳng ai còn nhớ đến hai vương triều đó có tồn tại hay không, tất cả chỉ còn trên những truyền thuyết.
…
Cả ba người nhóm Phi từ trong lơ mơ tỉnh lại. Ập vào mắt họ là một không gian đen tối, không, nơi đây vốn dĩ không phải không gian tối, mà nó chính là một vũ trụ, một vũ trụ rộng lớn đến kinh động tâm can.
Những vì sao xa tít tắp, không gian rộng lớn đến tận cùng, những hằng tinh chiếu sáng một góc nhỏ, những hành tinh khổng lồ đến nhỏ tý trôi nổi trong không trung. Lâu lâu, lưu tinh lại xé không gian, xẹt ngang bầu trời.
Vô thức, Tuyết Liên nắm lấy tay Phi, ấp úng:
- Không gian tinh tú?
Phi trầm ngâm khẽ gật đầu, thế nhưng cậu ta cũng không dám chắc nơi này có phải là một không gian giống như những gì mà Hồng Long và Tôn Giang từng kể hay không, cái nơi lưu giữ Hồng Hà cung và Cữu Long tiễn ấy.
- Em được biết, không gian tinh tú, hay còn gọi là tiểu vũ trụ là những nơi có thể kết nối các chiều không gian lại với nhau. Nơi này thường là nơi lưu trữ những thứ mà con người không thể tưởng tượng được. Cũng giống như… những ký ức cổ lão khi nãy chúng ta vừa xem.
Hoàng Linh nhẹ giọng giải thích. Đúng lúc này, từ trong không gian, một giọng nói trầm ấm bỗng chốc vang lên:
- Cô bé này nói đúng. Đây là không gian tinh tú, là nơi lưu trữ. Nhưng nơi này không có gì ngoài bí mật về sự tọa lạc của một thanh thần khí.
Kéo cả hai cô gái về phía mình, Phi nhìn xoáy vào màn đêm sâu thẳm ấy, cậu ta cất tiếng quát:
- Là ai!
Từ trong hư không, một bóng người mờ nhạt hiện ra. Một lão giả râu dài quắc thước mang theo gương mặt đầy hòa ái.
- Chàng trai trẻ, không cần phải nóng giận. Ta chỉ là một linh hồn lang thang, không thể làm hại được các ngươi.
Tuyết Liên lập tức nấp sau lưng Phi, thân thể cô ấy run lên cầm cập. Phi lúc này nhẹ nhàng nắm nhẹ cánh tay đang ướt đẫm mồ hôi của cô như để cho Tuyết Liên bình tâm, sau đó cậu nói:
- Ngài là…
- Ta? Ta chính là người lập nên vương triều Phát Ngạc. Đồng thời, ta cũng là một người trong Đoàn tộc, Đoàn Trần.
Bóng ma kia chậm rãi trả lời. Phi lúc này lạnh lùng đáp lại:
- Vương triều Phát Ngạc? Giờ nó đã là Địa Ngục thành rồi.
Bất ngờ vì câu nói của Phi, ông lão kia tròn mắt nhìn chàng trai trẻ:
- Ngươi… ngươi nói sao? Địa Ngục thành? Nói, vương triều Phát Ngạc đã xảy ra chuyện gì, NÓI!!!
Ông lão kia gần như gầm lên, không gian tinh tú cũng ầm ầm chấn động.
Không chút sợ hãi, Phi chậm rãi kể lại giấc mơ kia, giấc mơ mà vương triều khổng lồ bị đội quân Tử Vong thành triệt hạ không chút khoang nhượng.
- TỬ VONG THÀNH!!! TỬ VONG THÀNH!!! LẠI LÀ TỬ VONG THÀNH!!!
Ông lão gầm lên từng chữ, nương theo từng tiếng gầm của ông ta, những vì sao cũng trở nên bạo loạn hơn. Chưa dừng lại cơn giận dữ, ông liếc nhìn ba người họ:
- NÓI, CÁC NGƯƠI LÀ AI? LÀ NGƯỜI CỦA TỬ VONG THÀNH?
Trước sự giận dữ của bóng ma ấy, Phi vẫn bình tĩnh đáp:
- Chúng ta cũng như người, cũng có mối thù với Tử Vong thành.
Dứt lời, đôi mắt Phi vô thức hóa thành sắc bén, một lưỡi kiếm sẵn sàng xé toạc tất cả những thứ cản chân trên con đường phục thù của cậu ta. Bởi vì Tử Vong thành không những đã phá hủy gia đình êm ấm của hai chị em Tuyết Liên, mà bọn chúng còn ra tay với rất nhiều người, từ trong tối lẫn ngoài sáng. Cuối cùng chính là trận đánh vừa mới xảy ra, nếu như không có tiểu yêu Cửu Tinh cùng với sức sống mãnh liệt mà cha mẹ Phi Mã để lại thì chắc cả ba đã chết từ lâu rồi.
Nhìn thấy ánh mắt ấy, bóng ma kia chợt giật mình, sau đó cười một cách điên cuồng:
- Được, được, ta thích ánh mắt của ngươi. Vì cùng chung mối thù, vì ánh mắt sáng rực sát khí của ngươi, ta sẽ chỉ ngươi vị trí của một trong số những thanh thần khí mà thế nhân vẫn luôn khao khát muốn chiếm giữ: Tinh Thể kiếm.
Tinh Thể kiếm, một trong số những Vô Thượng Cổ Thần Khí. Thanh thần binh có thể hòa hợp sức mạnh của chủ nhân sau đó đẩy nó lên mức giới hạn cao nhất. Dù cho người nắm giữ nó chỉ đạt đến Power Vô Cực thì khi sử dụng, nó hoàn toàn có thể đẩy sức mạnh của chủ nhân vượt qua Vô Cực.
Phi hít một hơi thật sâu, mà hai cô gái có chút giật mình trố mắt nhìn bóng ma trước mặt. Có thật người này nắm giữ vị trí của Vô Thượng Cổ Thần Khí hay không? Có thật là ông ta sẽ nói ra bí mật đó dễ dàng hay không?
- Không cần gì khác, chỉ như thế mà ông nói ra vị trí tọa lạc của một thanh thần khí đứng đầu thiên hạ?
Phi cẩn trọng cất tiếng hỏi, cậu ta có chút không tin tưởng bóng ma trước mặt mình, dù rằng ông ta có thể là người đã tạo ra vương triều Phát Ngạc.
Bóng ma kia thoáng chút bất ngờ, thế nhưng ông ta chậm rãi trả lời Phi:
- Gần 2500 năm, ta đã ở đây một khoảng thời gian quá dài. Ta mệt mỏi rồi. Canh giữ một thứ trong thời gian dài như vậy làm cho ta gần như không còn tha thiết gì với cõi tạm này nữa. Một khi nói ra bí mật tọa lạc, ta cùng với không gian tinh tú này sẽ biến mất.
- 2500 năm? Trong quãng thời gian dài như thế mà không có ai có thể đặt chân đến đây hay sao?
Phi có chút thắc mắc.
- Không, tất cả đều không. Chỉ có những thứ sức mạnh từ Thiên giới mới đủ khả năng xuyên qua không gian bảo vệ mà vào được nơi đây.
- Ý ngài là sao? Xuyên qua?
- Đúng vậy, ta nói là xuyên qua mà không phải phá hủy bởi vì ngay cả khi ngươi có tập hợp đầy đủ mười thanh Vô Thượng Cổ Thần Khí cũng không thể nào lay chuyển một góc không gian kết giới bên ngoài. Nhưng khi xuyên qua được lớp kết giới bảo vệ thì còn phải thật sự có duyên mới mở được cánh cổng bước vào không gian tinh tú.
Tuyết Liên chợt giật mình:
- Giống như không gian tinh tú ở Ngân Lệ đảo quốc? Cũng là không gian kết giới và không gian tinh tú hai lớp bảo vệ.
Nhìn cô bé đang ngạc nhiên, bóng ma cười lên ha hả.
- Đúng, cô bé nói không sai. Nơi đây hoàn toàn giống với nơi bảo vệ bí mật trên hòn đảo được gọi là Ngân Lệ kia. Cùng do một người tạo dựng.
Tin tức này thật sự chấn động. Cùng một người, nhưng người này lại có thể tạo ra kết giới tinh tú và kết giới không gian. Vậy người này có thể mạnh đến mức nào, bởi vì theo như lời bóng ma này nói, ngay cả tập hợp đủ mười thanh Vô Thượng Cổ Thần Khí cũng không thể lay chuyển một chút…
- Khoan đã, ý người nói, mười thanh Vô Thượng Cổ Thần Khí không thể lay chuyển được, nhưng còn cổ cung Hồng Hà và chín ngọn Cửu Long tiễn có thể xuyên phá được kết giới này hay không vậy?
Bóng ma đưa mắt qua nhìn Phi, sau đó chậm rãi mở miệng, nói ra một bí mật kinh thiên:
- Người mang cổ cung chính là người tạo ra không gian tinh tú này. Vậy ngươi nghĩ xem cổ cung Hồng Hà có thể xuyên phá được không gian này không.
Vừa nói ông vừa cười cười. Hóa ra suy đoán của Phi là hoàn toàn chính xác, kẻ đủ sức mạnh đối chọi với Thiên giới cũng như đánh ngang hàng với Sáng Thế thần, chỉ có kẻ đó mới tạo nên những thứ mạnh mẽ đến bực này. Tuy rằng thân phận kẻ kia vẫn chỉ là một ẩn số trong dòng chảy thời gian đằng đẵng.
- Ngày đó, trước khi ta qua đời, ta vô tình quen biết với kẻ đó. Tuy rằng người kia không mang theo cổ cung nhưng sức mạnh bá đạo của ông đủ để ta biết ông chính là người thần bí kia. Không đợi ta thắc mắc quá lâu, chính ông thừa nhận ông là người chấm dứt thế độc tôn của Thiên giới, sau đó cất đi Hồng Hà cung, rải Cửu Long tiễn ra khắp thế giới. Cuối cùng ông rời khỏi không gian này.
- Cho đến vài năm về trước, ông quay trở lại. Du hành thế giới này một lần nữa. Lần này ông gặp ta, ta có một khẩn cầu trước khi chết. Chính là tạo nên không gian tinh tú này, lưu trữ ký ức của ta ở đây. Chờ một người có thể bước vào không gian này, một người ta có thể giao lại trọng trách gánh vác sức mạnh.
Vừa nói, một mảnh bản đồ chậm rãi bay đến trước mặt Phi. Đưa tay nắm lấy nó, đó là một mảnh bản đồ da cổ, bên trên vẽ rất nhiều ký hiệu ngoằn nghèo rối tinh rối mù. Liếc mắt qua nhìn tấm bản đồ, sau đó Phi đưa nó đến trước mặt Hoàng Linh:
- Em xem xét nó nhé, anh không nhận ra được nó vẽ cái gì cả.
Miệng nói nhưng mặt cậu ta vẫn cứ lạnh lùng như cũ. Biết rằng hiện giờ Phi không thể thể hiện được cảm xúc, Hoàng Linh chỉ cười khổ nhận lấy tấm bản đồ cũ từ tay Phi.
Ngay khi Hoàng Linh vừa tiếp nhận mảnh bản đồ. Bóng ma kia chợt nói khẽ:
- Cảm ơn. Trông cậy vào các ngươi.
Cùng lúc đó, không gian đen kịt của vũ trụ bỗng chốc phát ra thứ ánh sáng rực rỡ chói mắt. Cường độ ánh sáng dũng mãnh đến mức cả ba người không ai có thể mở mắt ra được.
Cho đến khi họ lấy lại được ánh sáng mà nhìn xung quanh, không gian tinh tú kia đã biến mất, chỉ còn lại một hang động khổng lồ với rất nhiều nhũ đá tạo thành bức tranh kỳ vĩ và diễm lệ.
Phi nhìn quanh một vòng, sau đó cậu ta cất tiếng:
- Đi thôi hai người đẹp.
- Dạ.
Cả hai đồng thanh dạ vang. Phi nhếch miệng cười rồi nhanh chóng trở lại bản mặt lạnh lùng như cũ.
Xuyên qua những nhủ đá phát ra ánh sáng kỳ ảo, xuyên qua những lớp lân tinh mịt mờ âm u, tay vẫn luôn nắm chặt Tuyết Liên, sau lưng là Hoàng Linh, cả ba người dìu dắt nhau vượt qua quãng đường tăm tối tưởng chừng dài như vô tận đó. Mà dù có là vô tận thì cả Tuyết Liên và Hoàng Linh đều chấp nhận, bởi vì bên cạnh họ lúc này là người mà họ hết mực yêu thương.
Nhìn tấm lưng của chàng trai đi trước mặt, cả hai cảm thấy lòng mình an tâm không thể nói nên lời. Cứ như, chỉ cần có chàng trai kia dẫn lối, họ sẽ dễ dàng vượt qua mọi gian khổ, vượt qua mọi đau đớn hay mất mát của con đường đầy chông gai phía trước.
Chỉ cần em nắm tay anh, bao nhiêu sóng gió cuộc đời, anh lo.
Chỉ cần em vẫn hẹn hò, dòng sông bến nước, con đò, để em.
Tay trong tay, có nhau bên cạnh, chỉ cần những phút bình yên, vậy là họ đã mãn nguyện.
Xuyên qua màn đêm tăm tối, cả ba người cuối cùng đã có thể rời khỏi hang động. Hóa ra lối vào nơi này chính là cửa hang đen ngòm mà Phi đã có cảm giác kỳ lạ từ lúc trước. Nhớ lại câu nói của bóng ma kia, Phi đã hiểu ra một vài chuyện.
Có lẽ trong vô tình và gấp gáp, tiểu yêu Cửu Tinh, con tiểu yêu có xuất thân từ Thiên Giới đã mang cả ba người họ xuyên qua không gian kết giới nhằm bảo vệ họ tránh thoát tai mắt của tên Tử Thiên. Mà lúc trước, khi Phi và Bạch Hàn, Hồng Long cùng đi qua nơi này, có lẽ chính lúc đó Cửu Tinh đã nhận ra được điểm kỳ dị sâu bên trong hang động này.
Một làn gió biển thổi sốc lên làm cho tóc của cả Tuyết Liên và Hoàng Linh tung bay như những dải lụa đẹp đẽ. Mùi vị mặn mà của biển cả khiến cho cả ba người họ cảm thấy đầu có thoải mái. Hoàng Linh mỉm cười nói với Phi:
- Chúng ta sẽ làm gì đây anh?
Phi đứng trầm ngâm giây lát, sau đó Phi Mã từ cánh tay cậu ta vọt ra, nó hóa thành lưu tinh màu trắng tinh lượn một vòng trên bầu trời. Có vẻ như sinh mệnh lực của Cửu Tinh cũng đã giúp ích cho tiểu Phi Mã rất nhiều. Đôi cánh trắng muốt của nó lúc này đã hóa thành màu vàng kim chói lọi.
Nhìn Phi Mã, sau đó lại nhìn hai chị em Hoàng Linh, Tuyết Liên, Phi nói:
- Chúng ta xuất phát trở về Đông đại lục thôi, hai em có bằng lòng đi theo anh không?
Tuyết Liên vui vẻ câu tay Phi, cô nũng nịu nói:
- Anh còn bỏ rơi em thì em không tha cho anh đâu.
Phi vương tay lên xoa đầu Tuyết Liên làm cho tóc cô phải rối xù lên.
- Cái anh này.
Sau đó Phi quay qua Hoàng Linh.
- Đi với anh nha.
- Dạ vâng.
Hoàng Linh dịu dàng cười đáp, đôi mắt cô nhìn Phi đầy trìu mến.
Sau lưng họ, sóng vẫn đang vỗ vào bờ đá từng hồi, từng hồi, chưa bao giờ ngừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.