Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 34: Lâu đài dưới đáy biển
Linh Phong
26/11/2019
Trước mặt Phi và Quân Bá lúc này là một toán người mặc áo choàng đen trùm
kính mít. Chỉ có đôi mắt đầy gian tà và cuồng loạn là không che mà thôi. Cưỡi trên những con chiến mã kỳ dị và đầy ma mị. Bọn chúng hò hét điên
cuồng. Trong tay bọn chúng là rất nhiều những cô gái trẻ đẹp bị bọn
chúng bắt lên lưng ngựa. Mà trong đó có cả cô bé khi nãy tặng khăn cho
Phi. Tiếng la, tiếng thét, tiếng hoảng sợ của người dân cùng những cô
gái ấy liên tục vang lên hỗn loạn. Xen lẫn trong đó, có lẽ tiếng hò hét
khoái trá của bọn người áo đen kia là lấn áp tất cả. Những thanh đao
sáng loáng liên tục vung lên. Rất nhiều người đã ngã xuống vì chiến đấu
với bọn chúng, vì bảo vệ những cô gái yếu đuối kia.
Một tên có vẻ như là cầm đầu ở đây, hắn ta lớn giọng:
- Các ngươi được phục vụ chúng ta là vinh hạnh. Còn bọn các ngươi. Cản đường nữa thì chết hết đi.
Vừa thét lên, hắn lạnh lùng vung đao lên chém một lão niên gần đó. Máu tươi loang thấm cả một vùng.
Tay siếc chặt, Phi vừa định lao lên thì Quân Bá đã giữ chặt vai cậu ta lại:
- Cậu định làm gì vậy Phi?
Phi lạnh lùng quay lại:
- Gặp chuyện như vậy mà cậu có thể đứng xem.
Quân Bá nhún vai:
- Hãy để chuyện này cho Vệ binh Binh Gia thành làm đi. Chúng ta tốt nhất đừng xen vào.
Phi liếc mắt nhìn cậu ta không nói gì thêm. Đúng lúc đó, cô bé ấy đã vùng thoát được khỏi con chiến mã đó. Cô ấy lập tức bỏ chạy. Thế nhưng cũng ngay khoảnh khắc đó, một thanh đao phóng đến xuyên thẳng qua bụng cô ấy. Thân ảnh nhỏ yếu đáng thương ấy ngã xuống. Máu đỏ nhuộm thắm cả mặt đất. Thời khắc đó, sát khí trong người Phi bùng lên như lũ càn không thể dừng lại được. Phóng vội đến bên cạnh cô. Nâng đầu cô dậy. Gương mặt nhỏ bé xinh đẹp tái xanh đi trông thấy. Những tên cướp ấy thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức cười lên điên cuồng. Bọn chúng bắt đầu thúc ngựa đi xoay vòng mà tâm điểm là Phi và cô bé đó.
Không thèm để ý đến tình cảnh xung quanh. Cậu ta nhìn cô, nhẹ giọng:
- Em tên gì?
Âm thanh của cô có chút mệt mỏi, nhưng cũng có nét vui mừng:
- Tiểu Đồng.
- Ừm, Tiểu Đồng này. Em bao nhiêu tuổi rồi?
- Mười sáu.
Phi gật đầu nhìn cô, cô gượng người nhìn xuống thanh đao trước bụng mình rồi cô sợ sệt hỏi:
- Em, em sẽ chết đúng không anh.
Phi lắc đầu không nói gì. Cậu ta biết, vết thương của cô ấy quá nặng. Chỉ có những người có sức mạnh Power Tâm Linh đạt cấp hai mới họa chăng có thể cứu được cô thôi. Thế nhưng ai lại có thể cứu một người sắp chết không quen biết như vậy đây.
Cánh tay Phi đang nắm dần buông lơi, cả thân thể cô ấy cũng nặng dần đi trong tay Phi. Nhưng đôi mắt xinh đẹp kia vẫn đang mở ra, nhìn thẳng vào Phi. Ánh nhìn của cô ấy như xoáy thẳng vào tâm trí của cậu ta vậy. Gầm lên bi thống, Phi đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn lướt sang bọn chúng.
Vào lúc ấy, tên thủ lĩnh lớn giọng:
- Ôi, tình cảm quá. Anh em, xử lý tên này rồi mau chóng quay về thôi.
Một tên trong bọn chúng cười lên khả ố. Lưỡi đao sáng choang chém thẳng xuống đầu Phi không thương tiếc.
Vào lúc đó, một cánh tay đầy vảy rồng đã lập tức chụp lấy lưỡi đao kia. Chưa hết ngạc nhiên, một cánh tay khác mạnh mẽ đấm thẳng vào người hắn. Tiếng khô khốc vang lên. Thân thể hắn ta ngã xuống ngựa bất động. Tên thủ lĩnh trố mắt nhìn hai kẻ đó. Phi và Quân Bá đứng đó, gương mặt cả hai đều âm trầm đến đáng sợ. Liếc đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ của mình về phía tên thủ lĩnh. Đôi mắt cả hai hệt như đang phóng ra những luồng sát khí kinh khủng. Tên thủ lĩnh ấy bất chợt cảm thấy có một cơn ớn lạnh lan khắp toàn thân hắn. Thế nhưng, không hổ là một kẻ cầm đầu toán cướp, hắn lập tức lấy lại bình tĩnh. Chỉ mũi đao về hướng hai người đó, hắn gầm lên:
- Giết.
Đồng loạt tất cả bọn chúng bỏ hết con tin ra. Những mũi đao sáng loáng lia lên liên tục. Cả Phi lẫn Quân Bá đều đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn bọn chúng. Nhìn hai người đó, một tên đi bên cạnh tên thủ lĩnh xoa xoa cằm chau mày:
- Quái thật, sao cứ thấy hai tên này quen quen ấy nhỉ?
Thế rồi hắn nhắm mắt lại trầm tư, mà lúc hắn nhắm mắt lại thì tên thủ lĩnh bên cạnh đã tuông mồ hôi như suối vào lúc nào rồi.
Trong cuộc chiến gần như không cân sức đó, Phi chỉ như một tàn ảnh. Tên thủ lĩnh chỉ thấy cậu ta trong thoáng chốc rồi lại biến qua chỗ khác. Vậy mà mỗi lần cậu ta xuất hiện lại có thêm một tên thuộc hạ của hắn ngã xuống. Còn bên đây, với sức mạnh từ đôi bàn tay hóa long thủ của Quân Bá, cậu liên tục đập thẳng vào mặt, vào người bọn chúng không thương tiếc. Từng tiếng rắc khô khốc vang lên, từng tiếng la hét vang lên rồi lập tức tắt lịm.
Từng giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt tên thủ lĩnh. Hai tên này là bọn quái nào mà hùng mạnh đến mức độ như vậy chứ. Cả người hắn bắt đầu run lên không thể kiềm chế nổi. Bất ngờ vào lúc này tên bên cạnh hắn chợt mở mắt ra vui sướng reo lên:
- Nhớ ra hai tên này là ai… rồi…
Hắn không nói được hết câu. Bởi vì cảnh tượng trước mặt hắn đã làm miệng lưỡi hắn trở nên khô khốc. Tên thủ lĩnh vừa nghe vậy lập tức quay qua nắm cổ áo hắn kéo lên:
- Nói, hai tên đó là ai?
- Là… - Run người, cố gắng nuốt khan một trận, hắn đáp lời – Một tên là người giúp việc cho lão Quỷ, Quỷ sư phụ. Còn tên kia, nếu thuộc hạ nhớ không lầm thì hắn… hắn…
- Hắn như thế nào? – Tên thủ lĩnh có vẻ như đã mất kiên nhẫn.
- Hắn là… người trong số năm người đã hạ gục quân đoàn Tử Vong thành ở trận chiến thành G.O. Hình như hắn là kẻ có tốc độ khủng khiếp nhất, Phi.
Buông cổ áo tên thuộc hạ ra, tên thủ lĩnh đờ đẫn cả người. Vì đứng trước mặt hắn lúc này là hai con người với đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ. Phía sau lưng họ, toàn bộ những tên thuộc hạ của hắn đã ngã gục toàn bộ. Lúc này, tên thủ lĩnh chợt bừng tỉnh, hắn vội vã xua xua tay nói:
- Hai vị đại hiệp khoan đợi đã. Tôi là Thống lĩnh đội quân thứ năm của Quân đoàn Hắc Quỷ. Nếu hai vị đồng ý, tôi có thể giới thiệu hai người với tổng thống lĩnh của chúng tôi.
Quân Bá chau mày đôi chút:
- Quân đoàn Hắc Quỷ! Ồ! thì ra là toán cướp Hắc Quỷ đang nổi danh dạo gần đây.
Tên thủ lĩnh vui mừng gật đầu liên tục:
- Đúng đúng rồi. Chính ta chúng tôi. Nếu hai vị muốn…
Chợt vào lúc này, Phi đứng bên cạnh Quân Bá khẽ gằn giọng:
- Không cần.
Ngay tức khắc đó, một cánh tay đã hiện ra trước mặt tên thủ lĩnh với một tốc độ khủng khiếp. Thậm chí hắn chỉ kịp nhìn thoáng qua thì nắm tay ấy đã đến ngay trước mặt hắn. Một âm thanh khô khốc của xương gãy vang lên lạnh lùng. Cả người của tên đó văng đi xa hơn mười mét mới dừng lại. Đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh một vòng. Những tên gây tội ác đều đã đền tội. Thế nhưng, những nỗi đau mất mát kia liệu có lành lại được hay không đây. Thở dài, nhìn về nơi cô gái nằm đó lạnh lẽo. Phi cảm thấy thật khó chịu vô cùng. Quân Bá bước lại gần vỗ nhẹ vai Phi vài cái. Tuy có phần miễn cưỡng nhưng cả hai nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Trời dần chuyển sang đêm, những đám mây trắng tinh khôi đã sớm nhường chỗ cho mặt trời màu đỏ rực phía chân trời kia rồi. Đứng trên bãi cát, tay chấp sau lưng, Phi đăm chiêu nhìn bầu trời đang ngã dần sắc tối.
Khẽ thở dài, Quân Bá vỗ vỗ nhẹ lên vai Phi vài cái. Cậu ta cất tiếng:
- Đang nghĩ đến chuyện lúc sớm à?
Phi gật đầu nhẹ. Dường như, cảm giác này cậu ta đã từng trải qua rồi. Cái cảm giác bất lực nhìn người khác chết trước mặt mình như vậy quả thật vô cùng khó chịu.
Quân Bá lúc ấy chẳng nói thêm gì nữa, cậu ta thở dài thêm một tiếng nữa rồi ngồi xuống đất ngay bên cạnh Phi.
- Hôm nay không có việc làm hay sao thế? – Phi cất tiếng.
Nhún vai, Quân Bá cười đáp:
- Cũng không phải là không có việc. Mà tại Quỷ sư phụ hiện giờ đang tiếp khách. Cho nên tống mình ra ngoài này này.
Phi nhăn trán đôi chút:
- Giờ này? Có vẻ như những người này đến cũng không đúng lúc lắm nhỉ?
- Không phải đâu, tớ lại nghĩ rằng họ có chuyện gì đó vô cùng quan trọng thì đúng hơn. Lúc đó sư phụ trông có vẻ căng thẳng lắm.
Phi gật đầu rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Dù sao thì chuyện của Quỷ sư phụ cũng chẳng đến mức mà cậu ta có thể quản được. Đang định quay qua nói với Quân Bá điều gì đó thì Phi chợt sững người lại mà không tin vào mắt mình. Cả Quân Bá lúc đó cũng há hốc mồm, tròn xoe mắt mà nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt họ.
Lúc này, trăng đã lên khá cao. Ánh trăng tròn soi sáng cả một vùng biển rộng lớn thênh thang. Màu bạc biêng biếc ấy như đang hòa cùng với mặt biển. Từng cơn sóng nhấp nhô, phản chiếu lại ánh sáng kia tạo nên một bức tranh thiên nhiên vô cùng kỳ ảo. Dần dần, không chỉ là những cơn sóng bạc đánh liên hồi mà giữa vùng biển ấy dần hiện lên một vùng trắng xóa. Vùng biển ấy dường như đang phát sáng cùng ánh trăng kia, rực rỡ và diễm lệ. Nhanh chóng, vùng biển trắng ấy vốn chỉ nhỏ bằng một thân người đã tạo nên một khu vực rộng lớn. Những bọt sóng bắt đầu sôi lên trong lòng đại dương sâu thẳm. Từng bóng nước xoe tròn rồi nổ tung liên tục. Từng âm thanh tách tách rào rào vang lên không ngớt.
Đứng trước khung cảnh ấy, cả hai người hệt như ngây ngốc. Quân Bá lắp bắp cất tiếng:
- Chuyện… chuyện gì đây chứ?
Phi lúc này cũng ngạc nhiên không kém gì Quân Bá. Thế nhưng chẳng hiểu sao cậu ta vẫn giữ được phong thái bình tĩnh vốn có của mình. Khẽ liếc mắt lên bầu trời, Phi cất nhỏ giọng:
- Không lẽ hôm nay là ngày đặc biệt nào đó cơ chứ?
Quân Bá nhăn mặt:
- Ngày đặc biệt, sao tớ không biết? – Bất chợt đôi mắt cậu ta rực sáng kỳ lạ - Này, đây có lẽ là dịp may của chúng ta đấy.
Phi ngạc nhiên quay sang nhìn Quân Bá:
- Dịp may của chúng ta?
- Có thể đây là một bảo khố nào đó, hôm nay vô tình xuất thế thì sao?
Phi khoanh tay cười cười nhìn đám bọt nước đang sôi trào ấy cất tiếng:
- Vậy chẳng phải sẽ có rất nhiều kẻ muốn tham quan nơi đó sao?
Quân Bá gật đầu. Quả thật dù chưa nhận thấy nhưng xung quanh họ, trong bóng tối, đã có vài chục người đang đứng đợi.
Từng bọt nước trắng xóa liên tục xõa tung không dứt. Những âm thanh tách tách kia đã trở thành tiếng gầm gào của mặt nước. Ánh sáng của vùng biển ấy càng lúc càng trở nên trắng xóa rực rỡ cứ như đang là ban ngày. Và, có vẻ như, ánh trăng tròn trên thiên không kia đang nhường lối trước ánh sáng rực rỡ của vùng biển động.
Lòng biển là thế, mà lúc này trên bờ biển, từng luồng sát khí đậm đặc nhẹ nhàng bung tỏa ra không gian xung quanh. Dường như ở phiến không gian này, bóng tối đang dần tăm tối thêm thì phải.
Phi cười lạnh nhìn về hướng mặt biển, cậu ta cất tiếng âm trầm:
- Chuẩn bị đi. Không chừng đêm nay chúng ta có việc làm đấy.
Quân Bá nhẹ gật đầu. Họ đã nhận ra được có rất nhiều luồng sát khi đang nhắm về phía họ. Tay siếc chặt lại, họ chăm chú nhìn mặt biển kia.
Vào lúc này, đám bọt nước kia đã cao gần bằng chiều cao của một người. Bất chợt vào lúc đó, từ giữa đám bọt nước xuất hiện một cây cột thật to lớn xuyên thẳng qua mặt biển kia mà đâm vào bầu trời sáng lóa. Một cây cột có vẻ như hoàn toàn bằng kim cương, to bằng bắp tay người bình thường cứ thế chồi lên nhanh chóng.
Tất cả những người có mặt ở đó lại một lần nữa há hốc miệng mồm. Quá biến thái. Thứ này họ chắn chắn chỉ là một phần rất nhỏ từ cái thứ sắp chồi lên kia. Thế nhưng chỉ một đoạn trụ như vậy mà đã làm bằng kim cương thì… Họ không suy nghĩ tiếp nữa. Bởi vì thứ họ mong chờ rốt cuộc đã hiện dần hình dạng.
Nơi đó, từ dưới đám bọt nước sôi trào kia. Một tòa lâu đài khổng lồ, nguy nga từ từ trồi lên khỏi mặt nước. Một toàn lâu đài bằng kim cương không hơn không kém. Không những thế, trên cửa, trên tường tòa lâu đài còn được cẩn bởi những viên hồng ngọc, phỉ thúy đầy màu sắc. Sừng sững đứng giữa biển khơi, cùng với đó là ánh sáng từ vùng biển khác thường ấy chiếu sáng khắp vùng biển rộng lớn thênh thang.
Khỏi nói vào lúc này, những người đứng đó cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc đến mức nào. Lâu đài này quả thật là một khối gia tài kết sù không tài nào kể siết.
Vào ngay lúc đó bỗng xuất hiện một âm thanh ầm ầm vang đọng không gian. Khoảng cách giữa tòa lâu đài với bờ biển dần hiện nên một con đường cũng hoàn toàn bằng kim cương trắng lóa. Không biết là ai đó trong bóng tối bỗng thét lên:
- Xông lên, ai dám cản, giết không tha.
Cả Phi lẫn Quân Bá đều cười khổ. Bởi vì con đường bằng kim cương ấy chính là hiện lên trước mặt họ. Cũng có thể nói chính xác hơn là chẳng hiểu xui khiến thế nào mà tòa lâu đài đó giống như đang chào đón hai người họ vậy. Nếu như không phải là họ đang đứng trước con đường chắc chắn sẽ đầy máu tanh này thì còn may ra. Thế nhưng có lẽ họ sẽ phải chiến đấu là điều không thể tránh khỏi.
Một đầu thương trắng bạc đâm chếch tới Phi. Nhận thấy mùi sát khí, cậu ta khẽ lách người sang một bên. Đồng thời tay cậu ta vung lên tung một đấm vào bụng kẻ đó.
Với tốc độ của Phi, quả thật chuyện này là vô cùng dễ dàng. Thế nhưng khi vừa chạm vào người tên kia, Phi đã biến hẳn sắc mặt. Bởi vì lúc ấy, cậu ta nhận ra được rằng, tay cậu ta đang đấm không phải là đấm vào da thịt người mà là đấm vào đá tảng. Ngay lập tức, cậu ta lui vội về sau vài bước.
Tên kia chỉ liếc qua Phi một cái thật sắc rồi lao nhanh về phía tòa lâu đài kia. Đưa mắt nhìn theo hướng hắn lao đi, Phi khẽ nhếch môi cười.
Ở phía bên này, Quân Bá hiện đang chống chọi với hai tên đeo khăn che mặt. Vũ khí trong tay chúng là những thanh tiểu đao nhưng lại tỏa ra hàn quang đến rợn người. Tuy nhiên, Quân Bá cũng chỉ cười nhẹ xem thường. Bởi vì cậu ta biết, những thanh tiểu đao này là hàng ở cửa hàng Quỷ sư phụ đấy. Hay nói đúng hơn là những thanh tiểu đao này có một phần công sức cậu ta đổ ra. Chẳng vội vàng, Quân Bá hóa long thủ nắm chặt lưỡi đao trong tay rồi phì cười:
- Đem hàng ta làm đối phó với chính ta, có nhầm không vây?
Hai tên bịt mặt kia ngây ngốc một lát. Lúc này bọn họ mới nhớ lại hai thanh tiểu đao này được làm từ đâu. Nhanh chóng rút khỏi chiến trường. Họ liếc nhìn Quân Bá rồi cũng chạy về hướng lâu đài kia.
Phi lúc này đang đối chọi thêm vài ba tên nữa. Tuy cậu ta chủ yếu chỉ là tránh né, thế nhưng những kẻ có mặt ở đó cũng đã khiếp sợ cậu ta đôi ba phần rồi. Với sức mạnh tốc độ của mình, dường như chẳng có một món vũ khí nào có thể chạm vào vạt áo của cậu ta được.
Chợt vào lúc này, một tiếng xoảng nhẹ nhàng vang lên thanh thủy. Dường như con đường dẫn đến tòa lâu đài ấy đang bắt đầu rạn nức. Liếc nhìn con đường ấy, Phi hướng về phía Quân Bá thét lên:
- Đi thôi Quân Bá, không kịp dự phần bây giờ.
Quân Bá quay vội về phía Phi gật đầu. Cậu ta lập tức tung đôi cánh rồng sau lưng mình ra. Đập cánh mạnh mẽ, cả người cậu ta lao vọt về phía con đường bằng kim cương.
Ở bên này Phi cũng không hề chịu kém. Dường như ngay khoảnh khắc Quân Bá đặt chân lên con đường kia. Phi cũng gần như cùng lúc đang chạy bên dưới cậu ta. Mà những kẻ cản chân Phi thì đã trở nên ngơ ngác đến ngờ ngệch. Chỉ trong thoáng chốc ấy, Phi dường như đã biến mất trước mặt bọn chúng. Mà hơn nữa, cậu ta lại còn xuất hiện trên cây cầu kia nữa chứ. Gầm lên giận dữ, bọn chúng lập tức lấy lại tinh thần phóng vội về phía cây cầu kia.
Thế nhưng, có lẽ là vào lúc Phi và Quân Bá đặt chân lên con đường ấy thì nó đã không muốn tiếp thêm khách nữa. Sau lưng họ, con đường kim cương bắt đầu tan vỡ. Có kẻ không cam tâm như vậy, hắn ta chạy lấy đà rồi nhảy bật lên con đường. Trước khi hắn kịp chạm chân xuống đất, trước khi hắn cảm thấy vui sướng, một vùng năng lượng trắng xóa đã ầm vang tống ngược hắn về phía sau. Va đập xuống nền cát, hắn phun một ngụm máu. Có lẽ hắn đã bị va đập đến mức nội thương luôn rồi, trong máu của hắn, còn có lẫn vài phần nội tạng nữa kìa. Tất cả những kẻ đứng xung quanh đó liền hít vào một ngụm khí lạnh. Ở đây có vài tên đang muốn học theo tên đó. Nhưng thấy được kết cục của kẻ đi trước, cái ý nghĩ nhảy theo trong đầu bọn chúng lập tức bị hóa đá. Lắc đầu, bọn chúng đưa đôi mắt tiếc nuối nhìn con đường đang dần sụp đổ kia rồi tản dần đi.
Ở trên cầu, Phi và Quân Bá dường như khá bình tĩnh mà chậm rãi đi về phía lâu đài. Khẽ liếc về phía sau, Quân Bá cười cười:
- Có vẻ như chúng ta cần đi nhanh hơn một chút không nhỉ?
Phi chấp tay sau lưng, tâm bất định cất tiếng:
- Nếu tớ nhìn không lầm thì lâu đài này đang gọi mời chúng ta chứ không phải bọn chúng. Cậu cứ yên tâm. Nó sẽ không đá chúng ta ra đâu mà sợ.
Quân Bá cười khổ nhìn Phi:
- Quả thật tớ khâm phục cậu đấy Hải. Đến mức này mà cậu vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
- Vậy chứ không bình tĩnh thì làm được gì bây giờ nào.
Xoa xoa càm, bất chợt Quân Bá thở dài nhìn người bạn bên cạnh. Tên này, hẳn là lúc chưa bị mất trí thì cũng là một kẻ khá đáng sợ đấy. Có được sự bình tĩnh bật này, quả thật hiếm a.
Nhìn từ xa, tòa lâu đài này khá khổng lồ. Khi đến gần rồi, cái khổng lồ ấy khó mà tưởng tượng. Chỉ cánh cổng chính của tòa thành này đã cao đến hơn mười mét rồi. Hơn nữa còn là được làm bằng kim cương nguyên khối cơ đấy. Bên trên cửa nào là hồng ngọc, phỉ thúy được cẩn khắc vô số. Số đá quý này chỉ cần cạy ra đem bán cũng là khối tài sản khổng lồ rồi. Mà không chừng, cả tòa lâu đài này chính là nguyên khối kim cương khổng lồ cũng là có thể đấy. Có vài kẻ đang bắt đầu chảy cả nước dãi rồi kia kìa.
Sau mỗi bước chân của cả hai là từng phần cây cầu kim cương đổ sụp. Thế nhưng họ lại chẳng gấp gáp chút nào. Chậm rãi bước đến trước cổng Phi cùng Quân Bá ngẩn đầu nhìn cánh cổng khổng lồ trước mặt họ. Đôi mắt Quân Bá rực sáng. Phi hiểu được Quân Bá đang sáng mắt vì điều gì, cậu ta cười cười:
- Tớ không ngờ cậu cũng… tham tài quá đấy nha Quân Bá.
Quân Bá xoa xoa hai tay:
- Tiền của đặt trước mắt, không có cảm giác gì là không phải đạo.
Bất ngờ vào lúc này, một mũi thương bạc trắng chặng ngang trước mặt họ. Phi lập tức nhận ra mũi thương này. Mắt tỏa sát khí, Phi quay qua nhìn chủ nhân của mũi thương ấy. Một tiếng hừ lạnh vang lên, hắn ta cất tiếng mà không thèm nhìn đến họ:
- Loài tôm tép mà cũng dám đứng ngang hàng với ta.
Phi khẽ lắc đầu, cậu ta dường như chẳng cử động gì nhiều. Thế nhưng mũi thương kia lập tức bật đi quét nên một vòng lớn. Tên kia cũng nhận thấy được lực phản chấn khủng khiếp đang đến từ cây thương, hắn ta lập tức quay một vòng rồi thu cây thương lại. Mắt chầm chầm nhìn Phi.
Nhún vai, Phi tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm. Mà xung quanh họ, những người khác cũng lui vài bước về phía sau. Bởi vì họ nhận ra được lai lịch của người kia cùng với mũi thương bạc. Quân Bá cũng nhận ra được điều bất ổn, cậu ta khẽ nói:
- Cẩn thận đấy, tớ nghĩ tên kia cũng chẳng phải dạng vừa đâu.
Phi mỉm cười, đôi mắt ánh lên một sự tự tin vô hạn mà không hiểu từ đâu cậu ta có được. Vào lúc đó, một tiếng két thanh thúy bỗng vang lên cắt ngang mọi âm thanh ở đây. Cánh cổng khổng lồ bằng thủy tinh kia rốt cuộc cũng đã hé mở.
Một tên có vẻ như là cầm đầu ở đây, hắn ta lớn giọng:
- Các ngươi được phục vụ chúng ta là vinh hạnh. Còn bọn các ngươi. Cản đường nữa thì chết hết đi.
Vừa thét lên, hắn lạnh lùng vung đao lên chém một lão niên gần đó. Máu tươi loang thấm cả một vùng.
Tay siếc chặt, Phi vừa định lao lên thì Quân Bá đã giữ chặt vai cậu ta lại:
- Cậu định làm gì vậy Phi?
Phi lạnh lùng quay lại:
- Gặp chuyện như vậy mà cậu có thể đứng xem.
Quân Bá nhún vai:
- Hãy để chuyện này cho Vệ binh Binh Gia thành làm đi. Chúng ta tốt nhất đừng xen vào.
Phi liếc mắt nhìn cậu ta không nói gì thêm. Đúng lúc đó, cô bé ấy đã vùng thoát được khỏi con chiến mã đó. Cô ấy lập tức bỏ chạy. Thế nhưng cũng ngay khoảnh khắc đó, một thanh đao phóng đến xuyên thẳng qua bụng cô ấy. Thân ảnh nhỏ yếu đáng thương ấy ngã xuống. Máu đỏ nhuộm thắm cả mặt đất. Thời khắc đó, sát khí trong người Phi bùng lên như lũ càn không thể dừng lại được. Phóng vội đến bên cạnh cô. Nâng đầu cô dậy. Gương mặt nhỏ bé xinh đẹp tái xanh đi trông thấy. Những tên cướp ấy thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức cười lên điên cuồng. Bọn chúng bắt đầu thúc ngựa đi xoay vòng mà tâm điểm là Phi và cô bé đó.
Không thèm để ý đến tình cảnh xung quanh. Cậu ta nhìn cô, nhẹ giọng:
- Em tên gì?
Âm thanh của cô có chút mệt mỏi, nhưng cũng có nét vui mừng:
- Tiểu Đồng.
- Ừm, Tiểu Đồng này. Em bao nhiêu tuổi rồi?
- Mười sáu.
Phi gật đầu nhìn cô, cô gượng người nhìn xuống thanh đao trước bụng mình rồi cô sợ sệt hỏi:
- Em, em sẽ chết đúng không anh.
Phi lắc đầu không nói gì. Cậu ta biết, vết thương của cô ấy quá nặng. Chỉ có những người có sức mạnh Power Tâm Linh đạt cấp hai mới họa chăng có thể cứu được cô thôi. Thế nhưng ai lại có thể cứu một người sắp chết không quen biết như vậy đây.
Cánh tay Phi đang nắm dần buông lơi, cả thân thể cô ấy cũng nặng dần đi trong tay Phi. Nhưng đôi mắt xinh đẹp kia vẫn đang mở ra, nhìn thẳng vào Phi. Ánh nhìn của cô ấy như xoáy thẳng vào tâm trí của cậu ta vậy. Gầm lên bi thống, Phi đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn lướt sang bọn chúng.
Vào lúc ấy, tên thủ lĩnh lớn giọng:
- Ôi, tình cảm quá. Anh em, xử lý tên này rồi mau chóng quay về thôi.
Một tên trong bọn chúng cười lên khả ố. Lưỡi đao sáng choang chém thẳng xuống đầu Phi không thương tiếc.
Vào lúc đó, một cánh tay đầy vảy rồng đã lập tức chụp lấy lưỡi đao kia. Chưa hết ngạc nhiên, một cánh tay khác mạnh mẽ đấm thẳng vào người hắn. Tiếng khô khốc vang lên. Thân thể hắn ta ngã xuống ngựa bất động. Tên thủ lĩnh trố mắt nhìn hai kẻ đó. Phi và Quân Bá đứng đó, gương mặt cả hai đều âm trầm đến đáng sợ. Liếc đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ của mình về phía tên thủ lĩnh. Đôi mắt cả hai hệt như đang phóng ra những luồng sát khí kinh khủng. Tên thủ lĩnh ấy bất chợt cảm thấy có một cơn ớn lạnh lan khắp toàn thân hắn. Thế nhưng, không hổ là một kẻ cầm đầu toán cướp, hắn lập tức lấy lại bình tĩnh. Chỉ mũi đao về hướng hai người đó, hắn gầm lên:
- Giết.
Đồng loạt tất cả bọn chúng bỏ hết con tin ra. Những mũi đao sáng loáng lia lên liên tục. Cả Phi lẫn Quân Bá đều đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn bọn chúng. Nhìn hai người đó, một tên đi bên cạnh tên thủ lĩnh xoa xoa cằm chau mày:
- Quái thật, sao cứ thấy hai tên này quen quen ấy nhỉ?
Thế rồi hắn nhắm mắt lại trầm tư, mà lúc hắn nhắm mắt lại thì tên thủ lĩnh bên cạnh đã tuông mồ hôi như suối vào lúc nào rồi.
Trong cuộc chiến gần như không cân sức đó, Phi chỉ như một tàn ảnh. Tên thủ lĩnh chỉ thấy cậu ta trong thoáng chốc rồi lại biến qua chỗ khác. Vậy mà mỗi lần cậu ta xuất hiện lại có thêm một tên thuộc hạ của hắn ngã xuống. Còn bên đây, với sức mạnh từ đôi bàn tay hóa long thủ của Quân Bá, cậu liên tục đập thẳng vào mặt, vào người bọn chúng không thương tiếc. Từng tiếng rắc khô khốc vang lên, từng tiếng la hét vang lên rồi lập tức tắt lịm.
Từng giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt tên thủ lĩnh. Hai tên này là bọn quái nào mà hùng mạnh đến mức độ như vậy chứ. Cả người hắn bắt đầu run lên không thể kiềm chế nổi. Bất ngờ vào lúc này tên bên cạnh hắn chợt mở mắt ra vui sướng reo lên:
- Nhớ ra hai tên này là ai… rồi…
Hắn không nói được hết câu. Bởi vì cảnh tượng trước mặt hắn đã làm miệng lưỡi hắn trở nên khô khốc. Tên thủ lĩnh vừa nghe vậy lập tức quay qua nắm cổ áo hắn kéo lên:
- Nói, hai tên đó là ai?
- Là… - Run người, cố gắng nuốt khan một trận, hắn đáp lời – Một tên là người giúp việc cho lão Quỷ, Quỷ sư phụ. Còn tên kia, nếu thuộc hạ nhớ không lầm thì hắn… hắn…
- Hắn như thế nào? – Tên thủ lĩnh có vẻ như đã mất kiên nhẫn.
- Hắn là… người trong số năm người đã hạ gục quân đoàn Tử Vong thành ở trận chiến thành G.O. Hình như hắn là kẻ có tốc độ khủng khiếp nhất, Phi.
Buông cổ áo tên thuộc hạ ra, tên thủ lĩnh đờ đẫn cả người. Vì đứng trước mặt hắn lúc này là hai con người với đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ. Phía sau lưng họ, toàn bộ những tên thuộc hạ của hắn đã ngã gục toàn bộ. Lúc này, tên thủ lĩnh chợt bừng tỉnh, hắn vội vã xua xua tay nói:
- Hai vị đại hiệp khoan đợi đã. Tôi là Thống lĩnh đội quân thứ năm của Quân đoàn Hắc Quỷ. Nếu hai vị đồng ý, tôi có thể giới thiệu hai người với tổng thống lĩnh của chúng tôi.
Quân Bá chau mày đôi chút:
- Quân đoàn Hắc Quỷ! Ồ! thì ra là toán cướp Hắc Quỷ đang nổi danh dạo gần đây.
Tên thủ lĩnh vui mừng gật đầu liên tục:
- Đúng đúng rồi. Chính ta chúng tôi. Nếu hai vị muốn…
Chợt vào lúc này, Phi đứng bên cạnh Quân Bá khẽ gằn giọng:
- Không cần.
Ngay tức khắc đó, một cánh tay đã hiện ra trước mặt tên thủ lĩnh với một tốc độ khủng khiếp. Thậm chí hắn chỉ kịp nhìn thoáng qua thì nắm tay ấy đã đến ngay trước mặt hắn. Một âm thanh khô khốc của xương gãy vang lên lạnh lùng. Cả người của tên đó văng đi xa hơn mười mét mới dừng lại. Đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh một vòng. Những tên gây tội ác đều đã đền tội. Thế nhưng, những nỗi đau mất mát kia liệu có lành lại được hay không đây. Thở dài, nhìn về nơi cô gái nằm đó lạnh lẽo. Phi cảm thấy thật khó chịu vô cùng. Quân Bá bước lại gần vỗ nhẹ vai Phi vài cái. Tuy có phần miễn cưỡng nhưng cả hai nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Trời dần chuyển sang đêm, những đám mây trắng tinh khôi đã sớm nhường chỗ cho mặt trời màu đỏ rực phía chân trời kia rồi. Đứng trên bãi cát, tay chấp sau lưng, Phi đăm chiêu nhìn bầu trời đang ngã dần sắc tối.
Khẽ thở dài, Quân Bá vỗ vỗ nhẹ lên vai Phi vài cái. Cậu ta cất tiếng:
- Đang nghĩ đến chuyện lúc sớm à?
Phi gật đầu nhẹ. Dường như, cảm giác này cậu ta đã từng trải qua rồi. Cái cảm giác bất lực nhìn người khác chết trước mặt mình như vậy quả thật vô cùng khó chịu.
Quân Bá lúc ấy chẳng nói thêm gì nữa, cậu ta thở dài thêm một tiếng nữa rồi ngồi xuống đất ngay bên cạnh Phi.
- Hôm nay không có việc làm hay sao thế? – Phi cất tiếng.
Nhún vai, Quân Bá cười đáp:
- Cũng không phải là không có việc. Mà tại Quỷ sư phụ hiện giờ đang tiếp khách. Cho nên tống mình ra ngoài này này.
Phi nhăn trán đôi chút:
- Giờ này? Có vẻ như những người này đến cũng không đúng lúc lắm nhỉ?
- Không phải đâu, tớ lại nghĩ rằng họ có chuyện gì đó vô cùng quan trọng thì đúng hơn. Lúc đó sư phụ trông có vẻ căng thẳng lắm.
Phi gật đầu rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Dù sao thì chuyện của Quỷ sư phụ cũng chẳng đến mức mà cậu ta có thể quản được. Đang định quay qua nói với Quân Bá điều gì đó thì Phi chợt sững người lại mà không tin vào mắt mình. Cả Quân Bá lúc đó cũng há hốc mồm, tròn xoe mắt mà nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt họ.
Lúc này, trăng đã lên khá cao. Ánh trăng tròn soi sáng cả một vùng biển rộng lớn thênh thang. Màu bạc biêng biếc ấy như đang hòa cùng với mặt biển. Từng cơn sóng nhấp nhô, phản chiếu lại ánh sáng kia tạo nên một bức tranh thiên nhiên vô cùng kỳ ảo. Dần dần, không chỉ là những cơn sóng bạc đánh liên hồi mà giữa vùng biển ấy dần hiện lên một vùng trắng xóa. Vùng biển ấy dường như đang phát sáng cùng ánh trăng kia, rực rỡ và diễm lệ. Nhanh chóng, vùng biển trắng ấy vốn chỉ nhỏ bằng một thân người đã tạo nên một khu vực rộng lớn. Những bọt sóng bắt đầu sôi lên trong lòng đại dương sâu thẳm. Từng bóng nước xoe tròn rồi nổ tung liên tục. Từng âm thanh tách tách rào rào vang lên không ngớt.
Đứng trước khung cảnh ấy, cả hai người hệt như ngây ngốc. Quân Bá lắp bắp cất tiếng:
- Chuyện… chuyện gì đây chứ?
Phi lúc này cũng ngạc nhiên không kém gì Quân Bá. Thế nhưng chẳng hiểu sao cậu ta vẫn giữ được phong thái bình tĩnh vốn có của mình. Khẽ liếc mắt lên bầu trời, Phi cất nhỏ giọng:
- Không lẽ hôm nay là ngày đặc biệt nào đó cơ chứ?
Quân Bá nhăn mặt:
- Ngày đặc biệt, sao tớ không biết? – Bất chợt đôi mắt cậu ta rực sáng kỳ lạ - Này, đây có lẽ là dịp may của chúng ta đấy.
Phi ngạc nhiên quay sang nhìn Quân Bá:
- Dịp may của chúng ta?
- Có thể đây là một bảo khố nào đó, hôm nay vô tình xuất thế thì sao?
Phi khoanh tay cười cười nhìn đám bọt nước đang sôi trào ấy cất tiếng:
- Vậy chẳng phải sẽ có rất nhiều kẻ muốn tham quan nơi đó sao?
Quân Bá gật đầu. Quả thật dù chưa nhận thấy nhưng xung quanh họ, trong bóng tối, đã có vài chục người đang đứng đợi.
Từng bọt nước trắng xóa liên tục xõa tung không dứt. Những âm thanh tách tách kia đã trở thành tiếng gầm gào của mặt nước. Ánh sáng của vùng biển ấy càng lúc càng trở nên trắng xóa rực rỡ cứ như đang là ban ngày. Và, có vẻ như, ánh trăng tròn trên thiên không kia đang nhường lối trước ánh sáng rực rỡ của vùng biển động.
Lòng biển là thế, mà lúc này trên bờ biển, từng luồng sát khí đậm đặc nhẹ nhàng bung tỏa ra không gian xung quanh. Dường như ở phiến không gian này, bóng tối đang dần tăm tối thêm thì phải.
Phi cười lạnh nhìn về hướng mặt biển, cậu ta cất tiếng âm trầm:
- Chuẩn bị đi. Không chừng đêm nay chúng ta có việc làm đấy.
Quân Bá nhẹ gật đầu. Họ đã nhận ra được có rất nhiều luồng sát khi đang nhắm về phía họ. Tay siếc chặt lại, họ chăm chú nhìn mặt biển kia.
Vào lúc này, đám bọt nước kia đã cao gần bằng chiều cao của một người. Bất chợt vào lúc đó, từ giữa đám bọt nước xuất hiện một cây cột thật to lớn xuyên thẳng qua mặt biển kia mà đâm vào bầu trời sáng lóa. Một cây cột có vẻ như hoàn toàn bằng kim cương, to bằng bắp tay người bình thường cứ thế chồi lên nhanh chóng.
Tất cả những người có mặt ở đó lại một lần nữa há hốc miệng mồm. Quá biến thái. Thứ này họ chắn chắn chỉ là một phần rất nhỏ từ cái thứ sắp chồi lên kia. Thế nhưng chỉ một đoạn trụ như vậy mà đã làm bằng kim cương thì… Họ không suy nghĩ tiếp nữa. Bởi vì thứ họ mong chờ rốt cuộc đã hiện dần hình dạng.
Nơi đó, từ dưới đám bọt nước sôi trào kia. Một tòa lâu đài khổng lồ, nguy nga từ từ trồi lên khỏi mặt nước. Một toàn lâu đài bằng kim cương không hơn không kém. Không những thế, trên cửa, trên tường tòa lâu đài còn được cẩn bởi những viên hồng ngọc, phỉ thúy đầy màu sắc. Sừng sững đứng giữa biển khơi, cùng với đó là ánh sáng từ vùng biển khác thường ấy chiếu sáng khắp vùng biển rộng lớn thênh thang.
Khỏi nói vào lúc này, những người đứng đó cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc đến mức nào. Lâu đài này quả thật là một khối gia tài kết sù không tài nào kể siết.
Vào ngay lúc đó bỗng xuất hiện một âm thanh ầm ầm vang đọng không gian. Khoảng cách giữa tòa lâu đài với bờ biển dần hiện nên một con đường cũng hoàn toàn bằng kim cương trắng lóa. Không biết là ai đó trong bóng tối bỗng thét lên:
- Xông lên, ai dám cản, giết không tha.
Cả Phi lẫn Quân Bá đều cười khổ. Bởi vì con đường bằng kim cương ấy chính là hiện lên trước mặt họ. Cũng có thể nói chính xác hơn là chẳng hiểu xui khiến thế nào mà tòa lâu đài đó giống như đang chào đón hai người họ vậy. Nếu như không phải là họ đang đứng trước con đường chắc chắn sẽ đầy máu tanh này thì còn may ra. Thế nhưng có lẽ họ sẽ phải chiến đấu là điều không thể tránh khỏi.
Một đầu thương trắng bạc đâm chếch tới Phi. Nhận thấy mùi sát khí, cậu ta khẽ lách người sang một bên. Đồng thời tay cậu ta vung lên tung một đấm vào bụng kẻ đó.
Với tốc độ của Phi, quả thật chuyện này là vô cùng dễ dàng. Thế nhưng khi vừa chạm vào người tên kia, Phi đã biến hẳn sắc mặt. Bởi vì lúc ấy, cậu ta nhận ra được rằng, tay cậu ta đang đấm không phải là đấm vào da thịt người mà là đấm vào đá tảng. Ngay lập tức, cậu ta lui vội về sau vài bước.
Tên kia chỉ liếc qua Phi một cái thật sắc rồi lao nhanh về phía tòa lâu đài kia. Đưa mắt nhìn theo hướng hắn lao đi, Phi khẽ nhếch môi cười.
Ở phía bên này, Quân Bá hiện đang chống chọi với hai tên đeo khăn che mặt. Vũ khí trong tay chúng là những thanh tiểu đao nhưng lại tỏa ra hàn quang đến rợn người. Tuy nhiên, Quân Bá cũng chỉ cười nhẹ xem thường. Bởi vì cậu ta biết, những thanh tiểu đao này là hàng ở cửa hàng Quỷ sư phụ đấy. Hay nói đúng hơn là những thanh tiểu đao này có một phần công sức cậu ta đổ ra. Chẳng vội vàng, Quân Bá hóa long thủ nắm chặt lưỡi đao trong tay rồi phì cười:
- Đem hàng ta làm đối phó với chính ta, có nhầm không vây?
Hai tên bịt mặt kia ngây ngốc một lát. Lúc này bọn họ mới nhớ lại hai thanh tiểu đao này được làm từ đâu. Nhanh chóng rút khỏi chiến trường. Họ liếc nhìn Quân Bá rồi cũng chạy về hướng lâu đài kia.
Phi lúc này đang đối chọi thêm vài ba tên nữa. Tuy cậu ta chủ yếu chỉ là tránh né, thế nhưng những kẻ có mặt ở đó cũng đã khiếp sợ cậu ta đôi ba phần rồi. Với sức mạnh tốc độ của mình, dường như chẳng có một món vũ khí nào có thể chạm vào vạt áo của cậu ta được.
Chợt vào lúc này, một tiếng xoảng nhẹ nhàng vang lên thanh thủy. Dường như con đường dẫn đến tòa lâu đài ấy đang bắt đầu rạn nức. Liếc nhìn con đường ấy, Phi hướng về phía Quân Bá thét lên:
- Đi thôi Quân Bá, không kịp dự phần bây giờ.
Quân Bá quay vội về phía Phi gật đầu. Cậu ta lập tức tung đôi cánh rồng sau lưng mình ra. Đập cánh mạnh mẽ, cả người cậu ta lao vọt về phía con đường bằng kim cương.
Ở bên này Phi cũng không hề chịu kém. Dường như ngay khoảnh khắc Quân Bá đặt chân lên con đường kia. Phi cũng gần như cùng lúc đang chạy bên dưới cậu ta. Mà những kẻ cản chân Phi thì đã trở nên ngơ ngác đến ngờ ngệch. Chỉ trong thoáng chốc ấy, Phi dường như đã biến mất trước mặt bọn chúng. Mà hơn nữa, cậu ta lại còn xuất hiện trên cây cầu kia nữa chứ. Gầm lên giận dữ, bọn chúng lập tức lấy lại tinh thần phóng vội về phía cây cầu kia.
Thế nhưng, có lẽ là vào lúc Phi và Quân Bá đặt chân lên con đường ấy thì nó đã không muốn tiếp thêm khách nữa. Sau lưng họ, con đường kim cương bắt đầu tan vỡ. Có kẻ không cam tâm như vậy, hắn ta chạy lấy đà rồi nhảy bật lên con đường. Trước khi hắn kịp chạm chân xuống đất, trước khi hắn cảm thấy vui sướng, một vùng năng lượng trắng xóa đã ầm vang tống ngược hắn về phía sau. Va đập xuống nền cát, hắn phun một ngụm máu. Có lẽ hắn đã bị va đập đến mức nội thương luôn rồi, trong máu của hắn, còn có lẫn vài phần nội tạng nữa kìa. Tất cả những kẻ đứng xung quanh đó liền hít vào một ngụm khí lạnh. Ở đây có vài tên đang muốn học theo tên đó. Nhưng thấy được kết cục của kẻ đi trước, cái ý nghĩ nhảy theo trong đầu bọn chúng lập tức bị hóa đá. Lắc đầu, bọn chúng đưa đôi mắt tiếc nuối nhìn con đường đang dần sụp đổ kia rồi tản dần đi.
Ở trên cầu, Phi và Quân Bá dường như khá bình tĩnh mà chậm rãi đi về phía lâu đài. Khẽ liếc về phía sau, Quân Bá cười cười:
- Có vẻ như chúng ta cần đi nhanh hơn một chút không nhỉ?
Phi chấp tay sau lưng, tâm bất định cất tiếng:
- Nếu tớ nhìn không lầm thì lâu đài này đang gọi mời chúng ta chứ không phải bọn chúng. Cậu cứ yên tâm. Nó sẽ không đá chúng ta ra đâu mà sợ.
Quân Bá cười khổ nhìn Phi:
- Quả thật tớ khâm phục cậu đấy Hải. Đến mức này mà cậu vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
- Vậy chứ không bình tĩnh thì làm được gì bây giờ nào.
Xoa xoa càm, bất chợt Quân Bá thở dài nhìn người bạn bên cạnh. Tên này, hẳn là lúc chưa bị mất trí thì cũng là một kẻ khá đáng sợ đấy. Có được sự bình tĩnh bật này, quả thật hiếm a.
Nhìn từ xa, tòa lâu đài này khá khổng lồ. Khi đến gần rồi, cái khổng lồ ấy khó mà tưởng tượng. Chỉ cánh cổng chính của tòa thành này đã cao đến hơn mười mét rồi. Hơn nữa còn là được làm bằng kim cương nguyên khối cơ đấy. Bên trên cửa nào là hồng ngọc, phỉ thúy được cẩn khắc vô số. Số đá quý này chỉ cần cạy ra đem bán cũng là khối tài sản khổng lồ rồi. Mà không chừng, cả tòa lâu đài này chính là nguyên khối kim cương khổng lồ cũng là có thể đấy. Có vài kẻ đang bắt đầu chảy cả nước dãi rồi kia kìa.
Sau mỗi bước chân của cả hai là từng phần cây cầu kim cương đổ sụp. Thế nhưng họ lại chẳng gấp gáp chút nào. Chậm rãi bước đến trước cổng Phi cùng Quân Bá ngẩn đầu nhìn cánh cổng khổng lồ trước mặt họ. Đôi mắt Quân Bá rực sáng. Phi hiểu được Quân Bá đang sáng mắt vì điều gì, cậu ta cười cười:
- Tớ không ngờ cậu cũng… tham tài quá đấy nha Quân Bá.
Quân Bá xoa xoa hai tay:
- Tiền của đặt trước mắt, không có cảm giác gì là không phải đạo.
Bất ngờ vào lúc này, một mũi thương bạc trắng chặng ngang trước mặt họ. Phi lập tức nhận ra mũi thương này. Mắt tỏa sát khí, Phi quay qua nhìn chủ nhân của mũi thương ấy. Một tiếng hừ lạnh vang lên, hắn ta cất tiếng mà không thèm nhìn đến họ:
- Loài tôm tép mà cũng dám đứng ngang hàng với ta.
Phi khẽ lắc đầu, cậu ta dường như chẳng cử động gì nhiều. Thế nhưng mũi thương kia lập tức bật đi quét nên một vòng lớn. Tên kia cũng nhận thấy được lực phản chấn khủng khiếp đang đến từ cây thương, hắn ta lập tức quay một vòng rồi thu cây thương lại. Mắt chầm chầm nhìn Phi.
Nhún vai, Phi tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm. Mà xung quanh họ, những người khác cũng lui vài bước về phía sau. Bởi vì họ nhận ra được lai lịch của người kia cùng với mũi thương bạc. Quân Bá cũng nhận ra được điều bất ổn, cậu ta khẽ nói:
- Cẩn thận đấy, tớ nghĩ tên kia cũng chẳng phải dạng vừa đâu.
Phi mỉm cười, đôi mắt ánh lên một sự tự tin vô hạn mà không hiểu từ đâu cậu ta có được. Vào lúc đó, một tiếng két thanh thúy bỗng vang lên cắt ngang mọi âm thanh ở đây. Cánh cổng khổng lồ bằng thủy tinh kia rốt cuộc cũng đã hé mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.