Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 40: Tạm biệt Binh Khí đảo
Linh Phong
26/11/2019
Lúc này Quân Bá đang đứng cạnh bên Vân Điệp. Cả hai đưa mắt nhìn ra
lòng biển rộng lớn như cả bầu trời đầy sao kia. Không gian lúc
này im lặng một cách vi diệu. Có lẽ do không quen với cái không khí này, Quân Bá tằng hắng một cái rồi cất tiếng:
- Cô… cũng đừng suy nghĩ nhiều quá về con tiểu yêu đó.
Vân Điệp cười khổ, cô lắc đầu:
- Không phải muội suy nghĩ về nó, mà là về phụ thân muội. Không biết bây giờ người ra sao?
- Ý cô là Tử tước Hoành Không?
Cô quay qua nhìn Quân Bá mà cười, nụ cười thật buồn.
- Vâng.
Quân Bá gãi đầu, thật ra từ khi nghe Phi nói thì cậu ta đã biết được Tử tước Hoành Không là ai. Và cũng biết được số mệnh của người đó như thế nào. Vấn đề, là, giờ có nên nói với cô gái đang đứng trước mặt không đây.
Có vẻ như nhận thấy điểm bất thường ở Quân Bá, Vân Điệp khẽ cau mày, câu cất tiếng hỏi:
- Có gì sao huynh?
- À… ừ… thật ra là có, mà cũng có thể là không. Mà đúng là có đấy… nhưng mà…
Cô bất chợt che miệng cười. Nhìn cô bây giờ thật vô cùng xinh đẹp. Quân Bá bất giác cũng ngơ ngẩn nhìn cô gái trước mắt.
- Cái gì mà có, cái gì mà không. Huynh thật là… nói đi nào, chuyện gì vậy?
Cô vừa cười vừa nói, Quân Bá cũng ngại ngùng gãi đầu. Quả thật cậu cũng không biết phải giải thích với cô thế nào cho phải nữa đây. Thời đại của Tử tước Hoành Không đến nay đã gần mười ngàn năm. Một quãng thời gian dài đến điên cuồng. Giờ cậu ta có nói thì quả thật là sợ cô không chấp nhận nổi.
Vân Điệp lúc này có vẻ đang khá thắc mắc về vấn đề mà Quân Bá đang ấp úng, cô mỉm cười nhìn cậu ta rồi hỏi dồn:
- Sao vậy, có chuyện gì vậy huynh? Huynh nói cho ta nghe đi.
- Thật ra…
Quân Bá nhìn cô có chút không nỡ. Nhưng dù sao thì cô gái này vẫn nên biết được gia tộc mình như thế nào. Đắn đo hồi lâu, cuối cùng cậu ta quyết định sẽ nói cho cô biết. Thế nhưng vừa lúc cậu định cất tiếng thì cả sàn nhà bắt đầu run lên một cách dữ dội. Đưa mắt nhìn nhau, cả hai không nói gì mà chỉ lập tức vội vàng chạy về phía phòng điều khiển kia.
Thì ra trong lúc cả hai đứng ngắm cảnh, con tiểu yêu kia đã thành công khởi động tòa lâu đài này. Nhìn con tiểu yêu, Phi mỉm cười cất tiếng nói với nó:
- Lúc đầu là ngươi khởi động tòa lâu đài này để tìm bọn ta đúng không?
Con tiểu yêu xoay người gật gật đầu. Phi mỉm cười nhìn nó, cậu ta khẽ cất tiếng:
- Cảm ơn mi.
- Pi pi…
Dù không hiểu là nó đang nói gì. Thế nhưng có vẻ như nó đang rất vui. Phi bất giác cũng bị lây nhiễm niềm vui từ nó.
Đúng lúc này, Quân Bá cùng Vân Điệp đã có mặt trong căn phòng. Quân Bá cất tiếng:
- Có chuyện gì vậy Hải?
Phi quay qua nhìn Quân Bá đôi chút, sau đó câu ta đưa mắt nhìn lên mấy cái màn hình khổng lồ mà mỉm cười:
- Cậu nhìn thì sẽ hiểu thôi.
Cả Quân Bá và Vân Điệp đều lập tức nhìn theo Phi. Màn hình khổng lồ này có thể cho ta thấy dễ dàng rằng tòa lâu đài này đang nhanh chóng trồi lên khỏi đáy biển tăm tối. Những loài cá, quái thú dưới biển nhanh chóng tản đi, có vài con còn ngơ ngác nhìn xem chuyện gì đang xảy ra nữa kìa. Thế nhưng dù có làm gì thì không con nào có thể cản được bước tiến của tòa lâu đài rộng lớn này trồi lên.
Sàn nhà cứ run lên liên tục rồi nhẹ nhàng yên lặng trở lại như cũ. Những tia nắng sớm như những sợi tơ mỏng manh nhẹ nhàng vờn lấy cả tòa lâu đài. Từng viên bảo thạch như cùng hòa cung với ánh nắng sớm ấy mà tỏa ánh sáng lấp lánh. Cả ba người rời khỏi phòng điều khiển ấy mà bước dọc theo hành lang lâu đài. Phải nói một điều là tòa lâu đài này được bài trí một cách vô cùng công phu. Những tia nắng sớm cứ như thể đang vương vấn cả không gian, soi rọi những gian phòng rộng lớn.
Có đôi khi, chỉ cần những tia sáng dịu nhẹ như thế cũng đã khiến cho lòng ta trở nên ấm áp đến lạ. Những sợi tơ nắng ấy như vờn quanh người họ, có chút lưu luyến, có chút buông thả.
Đêm qua, có thể lâu đài này là nơi đầy máu tanh thì sáng sớm nó đã trở lại vẻ đẹp vốn có của nó. Như một thiếu nữ ngủ say mới vừa tỉnh lại giữa giấc mộng dài vô tận của mình.
Dùng lực mà đẩy nhẹ, cánh cửa lớn khẽ khàng mở ra. Những tia nắng ban mai chiếu rọi trực tiếp lên cả người họ, hít lấy một hơi cái mùi dịu dàng của biển, của gió. Một cảm giác thư thái đến dễ chịu lan nhanh trong tâm trí họ.
Con tiểu yêu Cửu Tinh liên tục pi pi lên mấy tiếng vui vẻ. Nó lộn vòng trên không trung rồi bay quanh cả tòa lâu đài này như đang vui sướng. Phi bất giác nhìn nó mà bật cười.
Đúng lúc này, Quân Bá chợt lên tiếng:
- Này, chúng ta thi không Hải?
Phi mỉm cười quay qua nhìn cậu ta:
- Thi?
Quân Bá gật đầu, thế rồi cậu ta tung vội đôi cánh phía sau lưng mình ra. Vỗ cái, cả người cậu ta đã bay vội lên bầu trời trong xanh lộng gió ấy. Ngẩn đầu nhìn cậu ta, rồi Phi quay qua cô gái đang đứng bên cạnh. Gương mặt vui vẻ nhưng có một chút gì đó thoang thoáng buồn rất khó để nhận ra. Phi mỉm cười hét lớn:
- Quân Bá, xuống đây.
Ngơ ngác nhìn Phi giây lát, thế rồi cậu ta cũng nhẹ nhàng đáp xuống đất rồi cất tiếng hỏi:
- Thế nào, có chuyện gì?
Phi cười cười nói nhỏ vào tai cậu ta:
- Thăm hỏi cô gái đó đi. Ham chơi quá không tốt đâu.
- Cậu…
Vừa dứt lời là Phi đã phá lên cười mà không thèm đếm xỉa đến Quân Bá nói gì. Thế rồi Phi tung người lên không. Dưới ánh mắt khó tin của cả hai, cậu ta vừa đáp xuống mặt nước thì đã chạy vội trên mặt nước như một mũi tên. Quân Bá gãi đầu cười khổ:
- Cái tên này…
Thế rồi vô thức cậu ta nhìn sang Vân Điệp. Mái tóc dài tung bay dưới cơn gió biển đang thổi, gương mặt mỹ lệ đến nghẹt thở ấy đang cười, thế nhưng dường như vẫn còn chút u buồn khó gọi tên. Nhìn cô đứng đấy cười nhưng lại tạo cho người khác có cảm giác như một thân ảnh cô đơn lạc lõng đang đứng đó. Cứ như, cô có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Trong vô thức, Quân Bá với tay về phía cô. Có lẽ là do cảm xúc nhất thời của cậu ta chăng. Thế nhưng dường như ngay tức khắc, một luồng sát khí mãnh liệt hướng về phía cậu ta tiến đến. Rùng mình, Quân Bá lập tức đưa tay lên gãi đầu lẫn cười trừ mấy tiếng.
Có vẻ như thấy bản thân mình quá nhạy cảm, Vân Điệp lập tức thu lại sát khí. Cô ngại ngùng khẽ cúi đầu, mớ tóc mai nhẹ nhàng buông xuống. Vân Điệp nhẹ vén mớ tóc mai nói khẽ:
- Xin lỗi, là muội…
Quân Bá cười cười xua tay:
- Không sao, không sao đâu. Nhưng mà… hình như cô có vẻ hơi buồn.
Vân Điệp nhẹ nhàng ngẩn mặt lên nhìn thiên không. Mỗi cử chỉ, động tác của cô đều đem tới cái cảm giác hút hồn đến kỳ lạ. Cô nói khẽ:
- Hình như, phụ thân muội đã qua đời từ lâu rồi đúng không huynh?
Quân Bá giật mình nhìn cô. Có vẻ như cô đã nhận ra rằng bản thân cô không hề thuộc nơi này. Quân Bá vô thức cũng ngước mặt lên trời, cậu ta không có dũng khí để nhìn cô.
Vân Điệp mỉm cười, nụ cười đau buồn có thể dễ dàng nhận ra:
- Nơi này… xa lạ quá. Lúc trước, lâu đài này nằm ở trên một đồng cỏ rộng lớn cơ. Thảm cỏ xanh mượt ấy đôi khi khiến muội cảm thấy vô cùng thư thái. Còn có gió nữa, những cơn gió mát lành thổi…
Cô cứ thế, cứ đứng đó nhìn trời mà nói ra từng ký ức của mình. Cứ như thể cô chỉ đang nói cho một mình mình nghe vậy. Phi cùng con tiểu yêu im lặng đứng sau cột trụ mà lắng nghe từng lời cô nói, khẽ thở dài trong lòng, Phi cũng nhìn lên trời. Cô gái này… dù khá nguy hiểm nhưng cô lại có một quãng thời gian đáng thương đến vậy. Dù sao thì, Phi cũng vốn là một con người tình cảm mà. Khẽ thở dài, Phi nhẹ nhàng rời khỏi đó.
Quân Bá đứng đó, im lặng lắng nghe từng câu nói của cô. Cho đến khi, không gian im lắng bao trùm lấy cả hai. Hít một hơi thật mạnh, Quân Bá quay qua cô cất tiếng:
- Tôi sẽ đưa em đi xem thế giới mới này. Được không?
- Muội…
Cô trố mắt ngạc nhiên nhìn Quân Bá, cô dường như đang không hiểu cậu ta nói gì thì phải.
- Tôi sẽ giúp cô làm quen thế giới này.
Quân Bá nói lại lần nữa. Đôi bàn tay cậu ta siết lại thật chặt. Có lẽ cậu ta đang cố tìm lấy một điểm dũng khí khi đứng trước cô gái xinh đẹp này chăng.
Vân Điệp đứng đó nhìn Quân Bá không chớp mắt. Cô hẳn đang ngạc nhiên vì lời đề nghị đường đột của cậu trai Quân Bá. Thế rồi, trong vô thức, cô đưa tay giữ chặt lấy ngực mình:
- Muội… muội sợ…
Quân Bá mỉm cười. Nụ cười không còn nét tinh ranh lúc trước. Mà hiện giờ, đó là một nụ cười khiến Vân Điệp cảm thấy an lòng đến lạ. Cậu ta nhẹ nhàng bước tới, nắm lấy tay cô:
- Đi nào. Tôi sẽ giúp cô.
Cô không nói, cũng không có phản kháng gì. Cô cứ đứng đó cúi gầm mặt xuống. Dường như cô đang đỏ mặt.
Quân Bá trở lại nụ cười tinh ranh vốn có, cậu ta nghiêng đầu nhìn cô cất tiếng;
- Đi nhé.
Cô ấp úng nhìn mặt cậu ta:
- Muội… muội…
Không đợi hết câu, Quân Bá đã nhanh chóng bồng cô lên. Đôi cánh rồng sau lưng đập mạnh khiến cả hai lập tức bay lên không trung. Ngay khi cô vừa định bùng tỏa sát khí thì Quân Bá đã cất tiếng:
- Yên lặng chút, không là rơi xuống nước đấy.
Bất giác Vân Điệp gật đầu. Rồi cô ấy đưa mắt nhìn về phía trước. Những cơn gió thổi qua làm cho mái tóc dài mượt mà của cô tung bay trong gió. Hít một hơi vào người luồng gió mát lành ấy. Cô lúc này cảm thấy thư thái đến lạ. Bỏ qua chuyện bên cạnh mình là một người con trai xa lạ. Cô nhẹ thiếp đi vào giấc mộng.
Ngước nhìn hai người với đôi cánh rồng khủng bố đang bay trên không. Phi mỉm cười. Thế rồi cậu ta quay sang con tiểu yêu:
- Này, giúp ta cho lâu đài đó chìm xuống lại nhé.
- Pi pi.
Con tiểu yêu gật đầu vài cái. Thế rồi nó hướng về phía tòa lâu đài kia mà bay tới. Trước mắt Phi, tòa lâu đài khổng lồ chẳng mấy chốc mà chìm sâu xuống đáy đại dương sâu thẳm. Cũng rất nhanh chóng, con tiểu yêu trồi lên bay quanh Phi vài vòng. Cậu ta nhìn nó rồi cảm thán:
- Mi làm việc nhanh gọn ghê đấy.
Con tiểu yêu dường như đang vô cùng vui, nó cọ cọ liên tục vào mặt Phi. Thế rồi nó nhẹ nhàng trở lại làm một hình xăm trên tay cậu ta.
Nhìn về phía Binh khí đảo, Phi hít một hơi thật sâu rồi chạy về phía đó. Chắc phải tốn kinh phí để chữa trị cho cánh tay đã bị hủy của cậu ta rồi đây. Vừa chạy Phi vừa suy nghĩ về tương lai với đôi tay không còn lành lặn của mình.
Điều hiển nhiên là Quân Bá sẽ bị Quỷ sư phụ sạc cho một trận vì bỏ đi nguyên đêm. Hơn nữa còn bị thương khắp người và đem thêm một cô gái về nữa. Chắc có lẽ do Quỷ sư phụ xem cậu ta như con mình nên mới tức giận như thế. Thế nhưng ông cũng nhanh chóng bỏ qua lỗi cho cậu ta bởi vì câu chuyện về lâu đài kim cương ấy.
- Ngươi… hừ… dẫn cô gái ấy đi mua chút đồ dùng đi.
Ông khoát tay bảo Quân Bá cùng Vân Điệp đi mua ít đồ dùng ở trong thành. Phi vừa định đi theo thì ông đã giữ lại:
- Còn cậu ở lại đây, ta có chuyện cần nói.
Đưa mắt nhìn hai người kia, Phi mỉm cười:
- Hai người cứ đi đi.
- Ừa, vậy bọn tớ đi đây. – Đồng thời cậu ta quay sang Quỷ sư phụ – Vậy con đi đây ạ. Cảm ơn sư phụ.
Nói rồi, cậu ta nắm lấy tay Vân Điệp vọt nhanh ra cửa. Phi nhìn theo bóng hai người họ mà cười khổ.
- Ngồi xuống đi.
Giọng Quỷ sư phụ ồm ồm cất lên sau lưng Phi. Cậu ta quay người lại rồi ngồi xuống cất tiếng:
- Có chuyện gì vậy ạ?
Ông đưa mắt nhìn tay cậu ta đôi chút rồi nói:
- Về căn bệnh mất trí của ngươi, có một người có thể chữa được.
- Thật không ạ.
Phi vui mừng nói lớn. Quỷ sư phụ khẽ gật đầu tiếp tục:
- Hiện giờ tay ngươi đã như thế này thì ngươi cũng nên đi gặp ông ấy vậy. Dẫn cả tên tiểu quỷ Quân Bá đi theo luôn.
Phi ngạc nhiên nhìn ông;
- Dẫn cậu ta theo. Vậy còn…
- Ngươi không cần quan tâm. Dù sao cũng phải cho nó biết thế giới xung quanh đôi chút.
- Vâng ạ.
Phi đang cảm thấy khá ngạc nhiên vì quyết định này của ông. Dường như ông đang có tâm sự nhưng lại không tiện nói ra. Phi dạ vâng vài tiếng rồi đứng dậy, bất chợt ông hỏi tiếp:
- Ngươi định bao giờ thì đi.
Giọng ông lúc này có vẻ hòa ái hơn nhiều. Phi quay lại cười khổ:
- Con cũng không biết.
Ông bất giác thở dài:
- Thôi được rồi, mai các ngươi xuất phát đi. Càng sớm càng tốt.
Phi lại một lần nữa ngạc nhiên. Ông chắc chắn phải có điều gì khó nói. Thế nhưng cậu ta lại không dám mở miệng hỏi. Nhìn ông đôi chút, Phi hít một hơi thật sâu rồi cúi người xuống thật thấp:
- Cảm ơn ngài.
Ông khoát tay ra hiệu cho Phi. Khi cậu ta đã rời khỏi đây, Quỷ sư phụ lấy trong người ra một thẻ bài nho nhỏ màu vàng. Ông chăm chú nhìn nó rồi cất tiếng:
- Lão quỷ, ta chỉ giúp đệ tử ngươi nhiêu đó thôi. Còn lại phải nhờ vào nó rồi. Mà thật không ngờ, con gái của lão Hoành Không có thể xuất hiện ở thời đại này, khó tin thật. Rồi thời đại này sẽ đến mức nào đây…
Thế rồi ông ngước đầu lên trần nhà, nhìn ông lúc này thật cô đơn.
Chúng ta hãy nói đến tên Quân Bá cùng cô nàng Vân Điệp. Cả hai đang tung tăng dạo quanh khu chợ trên đảo binh khí. Và đây cũng là khu chợ duy nhất trên hòn đảo đặc biệt này. Tất nhiên, với sắc đẹp của Vân Điệp thì chắc chắn sẽ có rắc rối xảy ra, đó là điều không ai tránh được.
Vừa dạo được nửa vòng chợ, Vân Điệp cùng Quân Bá đã bị một đám người bao vâây lại. Tên nào tên nấy đều mang vẻ hung thần sát ác, thậm chí có tên còn thể hiện rõ cái thái độ dâm tục của mình nữa kìa.
- Cô em xinh đẹp, lại đây chơi với anh chút nhé.
Tên đấy vừa nói vừa xoa xoa tay. Vòng tròn bao vây của bọn chúng cũng thu lại trong phút chốc.
Ngay lúc Vân Điệp định ra tay thì Quân Bá đã cản trước người cô ấy, cậu ta quay ra sau lưng cất tiếng:
- Cô đợi chút nhé.
Như biết ý định của Quân Bá, một tên trong bọn chúng cất tiếng:
- Định làm anh hùng cứu mỹ nhân à thằng nhóc. Ngươi còn không…
Hắn chưa dứt lời thì bên đây Quân Bá đã hóa đôi tay long thủ của mình. Đôi mắt rồng rực lửa nhìn bọn chúng với ánh mắt chán ghét. Rất nhiều tên trong bọn chúng lập tức nhận ra được kẻ đang đứng trước mặt mình là ai.
- Đệt bà, là Thiếc Long học việc của Quỷ sư phụ.
Quân Bá mỉm cười:
- Các ngươi đoán đúng rồi đấy.
Không chần chừ giây phút nào, Quân Bá lao đến tấn công đám người đang bao vây không một chút nhân nhượng. Quân Bá lúc này như một vị thần dũng mãnh không tên nào có thể cản được bước chân cậu ta. Từng tên, từng tên cứ thế bị Quân Bá đánh bay không thương xót.
Tron đám người đó tất nhiên sẽ không thiếu những tên thông minh. Bọn chúng thấy Quân Bá bảo vệ cô gái đi theo thì bọn chúng nghĩ rằng cô gái đó thuộc dạng chân yếu tay mềm. Thế nên bọn chúng lập tức nảy ra kế hoạch bắt cô gái đó để ép Quân Bá. Quả thật là không biết đám người này là thông minh hay não tàn nữa đây.
Ngay khi bọn chúng chạm vào người Vân Điệp, một làn sóng máu lập tức bao vây lấy bọn chúng. Nhẹ quay đầu lại, đôi mắt đỏ như máu của cô báo hiệu cho bọn chúng biết đừng nên dại dột mà chạm tới người cô. Trước mặt bọn chúng bây giờ không phải là một cô gái mỹ lệ có vẻ yếu đuối nữa. Mà cô đã trở thành một tử thần sẵn sàng xử chém bọn chúng bất cứ lúc nào. Thậm chí, bọn chúng còn thoang thoáng thấy lưỡi hái thần chết đang chực chờ trên đầu chúng nữa.
Có đôi khi, sợ hãi là khi bị đe dọa bởi cái chết. Khi mà mang trong mình cảm giác cái chết sẽ chắc chắn tới để lấy đi cái mạng nhỏ của mình. Chờ đợi cái chết và bị uy hiếp bởi cái chết thật không dễ chịu chút nào cả. Tất cả bọn chúng lúc này đều cảm nhận được điều đó một cách sâu sắc. Tử thần chính là cô gái nhỏ bé trước mặt, tử thần chính là luồng sát khí bức bối khó chịu từ người cô phát ra, tử thần đang hiện diện trước bọn chúng.
Có lẽ do quá hoảng sợ trước cô gái đó. Bọn chúng nháo nhào ù té chạy. Vân Điệp chỉ đứng đó cười mỉm. Xem ra thì thế giới này cũng thú vị lắm chứ.
- Ơ, không còn tên nào à?
Giọng Quân Bá cất lên bên cạnh cô. Vân Điệp xoay người lại nhìn cậu trai Quân Bá dũng mãnh đứng đấy, cô mỉm cười:
- Chắc bọn chúng thấy huynh mạnh quá nên chạy hết đấy.
Quân Bá gãi đầu cười ha hả. Thậm chí cậu ta còn đưa cơ bắp lên để khoe nữa cơ. Vân Điệp chợt cười thật tươi. Không biết lần cuối cô cười vui như vậy là từ lúc nào nhỉ.
Tối hôm đó, Quỷ sư phụ bày một măm lớn toàn thức ăn ngon để đãi ba ngươi trẻ. Phi nhìn ông có đôi chút quan tâm, Quân Bá thì với cái tính cách tinh ranh của cậu ta, có lẽ cậu ta đã nhận ra được cái gì đó sai sai ở đây. Thế nhưng vào giữa bữa ăn như vậy, cậu ta không hề hỏi câu nào.
- Cái gì? Sư phụ muốn con đi theo Hải đến gặp Dược lão.
Sau bữa cơm, khi mọi người đã về phòng mình. Tất nhiên là Vân Điệp được ở trong phòng khá là tiện nghi. Thì lúc này, tiếng của Quân Bá cùng Quỷ sư phụ tranh cãi vang dội cả không gian.
- Đúng vậy. Ta muốn ngươi đi để học hỏi những điều mới lạ.
- Vậy là sư phụ người muốn đuổi con đi.
Quân Bá như hét ầm lên như thế. Thế rồi cậu ta tung cửa lao vội ra ngoài. Phi nhẹ bước bước theo cậu ta phòng chuyện gì không hay xảy ra. Quỷ sư phụ đưa mắt nhìn theo hướng Quân Bá chạy, ông thở dài rồi khóa cửa phòng lại.
- Này, mi sao rồi.
Cả hai lúc này đang đứng ở bờ biển. Tiếng sóng vỗ dập dìu vào bãi cát, tiếng gió viu viu mang theo hơi mặn của biển cả. Quân Bá đứng đó ngẩn mặt nhìn bầu trời đầy sao mà chẳng thèm trả lời câu hỏi của Phi.
Khẽ lắc đầu, Phi bước đến đứng ngang vai cậu ta. Cũng ngẩn mặt lên bầu trời, Phi cất tiếng:
- Quỷ sư phụ cũng rất lo lắng cho mi.
- Ta biết.
- Dường như ông đang có tâm sự.
- Ta biết.
Phi quay qua nhìn Quân Bá, cậu ta ngạc nhiên về sự tinh ý của anh chàng này đấy. Phi nghiên đầu hỏi:
- Mi biết, vậy mi còn nói năng như vậy làm gì?
- Ta…
Ngưng lại hồi lâu, Quân Bá chậm chạp cúi đầu xuống, cậu ta cười khổ:
- Mi biết không, lúc ta mới bị lạc đến đây. Ta hoàn toàn chẳng nhớ gì cả. Trong suốt quãng thời gian đó, sư phụ đã cưu mang chăm sóc ta như con của người. Và dần ta cũng nhận ra, ta đã xem người như cha của mình.
Quân Bá im lặng đôi chút, Phi nhìn cậu ta đầy thương cảm. Hóa ra cậu ta cũng mất trí nhớ giống như mình. Lúc này Quân Bá mới nói tiếp:
- Mi thử nghĩ xem, bổng dưng có một ngày, người cha mà ngươi yêu quý có tâm sự. Thế nhưng lại không kể cho ngươi, còn muốn ngươi rời khỏi ông. Ngươi có chịu được hay không.
Phi im lặng, cậu ta không biết phải trả lời Quân Bá như thế nào. Dường như, cái cảm giác này, Phi thấp thoáng đã nhận ra nó ở đâu đó trong ký ức. Thế nhưng dù cố nhớ thế nào thì cậu ta cũng không thể moi ra được. Khẽ thở dài, Phi vừa định nói gì đó thì cậu ta cũng không thể cất tiếng được nữa. Quân Bá hiện giờ… đang khóc. Cậu ta thực sự đang rơi nước mắt. Từng giọt, từng giọt thi nhau rơi xuống.
Đứng từ xa, có một thân ảnh nhỏ bé nhìn Quân Bá chăm chú. Thân ảnh ấy thấy được rõ ràng là Quân Bá đang khóc. Cả người người đó cũng run lên đôi chút. Thế nhưng người đó lại chẳng thể bước đến bên cạnh người con trai kia mà chia sẻ nổi buồn ấy với cậu ta được. Xoay bước đi, người đó bỏ lại hai người con trai đứng giữa đất trời mênh mông rộng lớn ấy.
Sáng sớm hôm sau, lại một bàn thức ăn ngon được Quỷ sư phụ dọn lên cho cả bọn. Có thể thấy được, Quân Bá dù rất buồn nhưng vẫn cố tình tỏ ra vui vẻ. Bữa ăn với không khí quái dị đó cứ âm thầm mà trôi qua. Chẳng mấy chốc, ánh dương đã chiếu rọi cả không gian tĩnh lặng.
Quỷ sư phụ đã chuẩn bị sẳn tàu cho họ. Một con tàu khá nhỏ nhưng đủ để vượt biển. Phi nhìn con tàu đôi chút, cậu ta thở dài rồi quay qua Quỷ sư phụ. Cúi người thật sâu, cậu ta cất tiếng từ tận đáy lòng mình:
- Cảm ơn ngài đã cưu mang trong thời gian qua.
Quỷ sư phụ vỗ vỗ vai Phi mấy cái, hôm nay ông hiền đến lạ. Nhìn Phi, ông khẽ nói:
- Cố gắng lên.Tương lai còn xa lắm.
Phi ngơ ngác nhìn ông. Cậu ta dường như chẳng hiểu được ông đang nói gì. Thế nhưng cậu ta vẫn gật đầu cảm ơn thêm cái nữa rồi bước lên tàu.
Vân Điệp lạnh lùng nhìn ông, gật đầu chào một cái, cô vừa định quay đi thì ông đã cất tiếng:
- Nhờ cô chăm sóc cho thằng nhóc này.
Vân Điệp trố mắt ngạc nhiên nhìn ông. Thế rồi cô nhoẻn miệng cười với ông một cái và quay bước đi.
Lúc này chỉ còn Quân Bá đứng bên cạnh ông mà thôi. Cậu ta quay nhìn ông, cậu ta thật chẳng muốn rời ông chút nào cả.
- Sư phụ… con…
Quỷ sư phụ xoay người nhìn Quân Bá, ông cười, nụ cười hiếm hoi nhất từ khi Quân Bá bắt đầu học việc cho ông. Ông cất giọng ồm ồm:
- Mi cứ đi đi. Bao giờ mỏi mệt thì quay lại đây. Ta sẽ dạy ngươi rèn tiếp.
- Sư phụ…
Nghe câu này của ông, Quân Bá chợt ngân ngân nước. Ông phá lên cười vỗ mạnh vào vai cậu ta:
- Thằng nhóc, tạm biệt chứ có chia ly đâu. Mi yếu đuối đến vậy à?
Sau câu nói này của Quỷ sư phụ, dường như Quân Bá đã có niềm tin trở lại. Hít một hơi thật sâu, cậu ta cúi thấp đầu xuống:
- Cảm ơn người, con sẽ quay lại.
Nói xong, cậu ta lập tức chạy về phía con tàu.
Nhìn theo bóng lưng cậu ta, ông nói khẽ như đang nói với chính mình:
- Đi đi, con trai.
Con tàu nhanh chóng tung buồm ra khơi. Tiếp theo sẽ là một quãng đường dài cần phải đi. Cứ hướng về phía trước, cứ xông pha vì cuộc sống. Chỉ cần biết bạn luôn có một mái nhà để về, một người thân luôn đợi bạn. Khó khăn có là gì. Khởi đầu của một chuyến hành trình mới, với những người bạn mới sẽ khiến ta khôn lớn hơn nữa. Con chim đã đủ lông cánh, thì nó nên tung đôi cánh của mình mà bay lên cầu trời cao vợi. Bầu trời, vẫn trong xanh như thế.
- Cô… cũng đừng suy nghĩ nhiều quá về con tiểu yêu đó.
Vân Điệp cười khổ, cô lắc đầu:
- Không phải muội suy nghĩ về nó, mà là về phụ thân muội. Không biết bây giờ người ra sao?
- Ý cô là Tử tước Hoành Không?
Cô quay qua nhìn Quân Bá mà cười, nụ cười thật buồn.
- Vâng.
Quân Bá gãi đầu, thật ra từ khi nghe Phi nói thì cậu ta đã biết được Tử tước Hoành Không là ai. Và cũng biết được số mệnh của người đó như thế nào. Vấn đề, là, giờ có nên nói với cô gái đang đứng trước mặt không đây.
Có vẻ như nhận thấy điểm bất thường ở Quân Bá, Vân Điệp khẽ cau mày, câu cất tiếng hỏi:
- Có gì sao huynh?
- À… ừ… thật ra là có, mà cũng có thể là không. Mà đúng là có đấy… nhưng mà…
Cô bất chợt che miệng cười. Nhìn cô bây giờ thật vô cùng xinh đẹp. Quân Bá bất giác cũng ngơ ngẩn nhìn cô gái trước mắt.
- Cái gì mà có, cái gì mà không. Huynh thật là… nói đi nào, chuyện gì vậy?
Cô vừa cười vừa nói, Quân Bá cũng ngại ngùng gãi đầu. Quả thật cậu cũng không biết phải giải thích với cô thế nào cho phải nữa đây. Thời đại của Tử tước Hoành Không đến nay đã gần mười ngàn năm. Một quãng thời gian dài đến điên cuồng. Giờ cậu ta có nói thì quả thật là sợ cô không chấp nhận nổi.
Vân Điệp lúc này có vẻ đang khá thắc mắc về vấn đề mà Quân Bá đang ấp úng, cô mỉm cười nhìn cậu ta rồi hỏi dồn:
- Sao vậy, có chuyện gì vậy huynh? Huynh nói cho ta nghe đi.
- Thật ra…
Quân Bá nhìn cô có chút không nỡ. Nhưng dù sao thì cô gái này vẫn nên biết được gia tộc mình như thế nào. Đắn đo hồi lâu, cuối cùng cậu ta quyết định sẽ nói cho cô biết. Thế nhưng vừa lúc cậu định cất tiếng thì cả sàn nhà bắt đầu run lên một cách dữ dội. Đưa mắt nhìn nhau, cả hai không nói gì mà chỉ lập tức vội vàng chạy về phía phòng điều khiển kia.
Thì ra trong lúc cả hai đứng ngắm cảnh, con tiểu yêu kia đã thành công khởi động tòa lâu đài này. Nhìn con tiểu yêu, Phi mỉm cười cất tiếng nói với nó:
- Lúc đầu là ngươi khởi động tòa lâu đài này để tìm bọn ta đúng không?
Con tiểu yêu xoay người gật gật đầu. Phi mỉm cười nhìn nó, cậu ta khẽ cất tiếng:
- Cảm ơn mi.
- Pi pi…
Dù không hiểu là nó đang nói gì. Thế nhưng có vẻ như nó đang rất vui. Phi bất giác cũng bị lây nhiễm niềm vui từ nó.
Đúng lúc này, Quân Bá cùng Vân Điệp đã có mặt trong căn phòng. Quân Bá cất tiếng:
- Có chuyện gì vậy Hải?
Phi quay qua nhìn Quân Bá đôi chút, sau đó câu ta đưa mắt nhìn lên mấy cái màn hình khổng lồ mà mỉm cười:
- Cậu nhìn thì sẽ hiểu thôi.
Cả Quân Bá và Vân Điệp đều lập tức nhìn theo Phi. Màn hình khổng lồ này có thể cho ta thấy dễ dàng rằng tòa lâu đài này đang nhanh chóng trồi lên khỏi đáy biển tăm tối. Những loài cá, quái thú dưới biển nhanh chóng tản đi, có vài con còn ngơ ngác nhìn xem chuyện gì đang xảy ra nữa kìa. Thế nhưng dù có làm gì thì không con nào có thể cản được bước tiến của tòa lâu đài rộng lớn này trồi lên.
Sàn nhà cứ run lên liên tục rồi nhẹ nhàng yên lặng trở lại như cũ. Những tia nắng sớm như những sợi tơ mỏng manh nhẹ nhàng vờn lấy cả tòa lâu đài. Từng viên bảo thạch như cùng hòa cung với ánh nắng sớm ấy mà tỏa ánh sáng lấp lánh. Cả ba người rời khỏi phòng điều khiển ấy mà bước dọc theo hành lang lâu đài. Phải nói một điều là tòa lâu đài này được bài trí một cách vô cùng công phu. Những tia nắng sớm cứ như thể đang vương vấn cả không gian, soi rọi những gian phòng rộng lớn.
Có đôi khi, chỉ cần những tia sáng dịu nhẹ như thế cũng đã khiến cho lòng ta trở nên ấm áp đến lạ. Những sợi tơ nắng ấy như vờn quanh người họ, có chút lưu luyến, có chút buông thả.
Đêm qua, có thể lâu đài này là nơi đầy máu tanh thì sáng sớm nó đã trở lại vẻ đẹp vốn có của nó. Như một thiếu nữ ngủ say mới vừa tỉnh lại giữa giấc mộng dài vô tận của mình.
Dùng lực mà đẩy nhẹ, cánh cửa lớn khẽ khàng mở ra. Những tia nắng ban mai chiếu rọi trực tiếp lên cả người họ, hít lấy một hơi cái mùi dịu dàng của biển, của gió. Một cảm giác thư thái đến dễ chịu lan nhanh trong tâm trí họ.
Con tiểu yêu Cửu Tinh liên tục pi pi lên mấy tiếng vui vẻ. Nó lộn vòng trên không trung rồi bay quanh cả tòa lâu đài này như đang vui sướng. Phi bất giác nhìn nó mà bật cười.
Đúng lúc này, Quân Bá chợt lên tiếng:
- Này, chúng ta thi không Hải?
Phi mỉm cười quay qua nhìn cậu ta:
- Thi?
Quân Bá gật đầu, thế rồi cậu ta tung vội đôi cánh phía sau lưng mình ra. Vỗ cái, cả người cậu ta đã bay vội lên bầu trời trong xanh lộng gió ấy. Ngẩn đầu nhìn cậu ta, rồi Phi quay qua cô gái đang đứng bên cạnh. Gương mặt vui vẻ nhưng có một chút gì đó thoang thoáng buồn rất khó để nhận ra. Phi mỉm cười hét lớn:
- Quân Bá, xuống đây.
Ngơ ngác nhìn Phi giây lát, thế rồi cậu ta cũng nhẹ nhàng đáp xuống đất rồi cất tiếng hỏi:
- Thế nào, có chuyện gì?
Phi cười cười nói nhỏ vào tai cậu ta:
- Thăm hỏi cô gái đó đi. Ham chơi quá không tốt đâu.
- Cậu…
Vừa dứt lời là Phi đã phá lên cười mà không thèm đếm xỉa đến Quân Bá nói gì. Thế rồi Phi tung người lên không. Dưới ánh mắt khó tin của cả hai, cậu ta vừa đáp xuống mặt nước thì đã chạy vội trên mặt nước như một mũi tên. Quân Bá gãi đầu cười khổ:
- Cái tên này…
Thế rồi vô thức cậu ta nhìn sang Vân Điệp. Mái tóc dài tung bay dưới cơn gió biển đang thổi, gương mặt mỹ lệ đến nghẹt thở ấy đang cười, thế nhưng dường như vẫn còn chút u buồn khó gọi tên. Nhìn cô đứng đấy cười nhưng lại tạo cho người khác có cảm giác như một thân ảnh cô đơn lạc lõng đang đứng đó. Cứ như, cô có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Trong vô thức, Quân Bá với tay về phía cô. Có lẽ là do cảm xúc nhất thời của cậu ta chăng. Thế nhưng dường như ngay tức khắc, một luồng sát khí mãnh liệt hướng về phía cậu ta tiến đến. Rùng mình, Quân Bá lập tức đưa tay lên gãi đầu lẫn cười trừ mấy tiếng.
Có vẻ như thấy bản thân mình quá nhạy cảm, Vân Điệp lập tức thu lại sát khí. Cô ngại ngùng khẽ cúi đầu, mớ tóc mai nhẹ nhàng buông xuống. Vân Điệp nhẹ vén mớ tóc mai nói khẽ:
- Xin lỗi, là muội…
Quân Bá cười cười xua tay:
- Không sao, không sao đâu. Nhưng mà… hình như cô có vẻ hơi buồn.
Vân Điệp nhẹ nhàng ngẩn mặt lên nhìn thiên không. Mỗi cử chỉ, động tác của cô đều đem tới cái cảm giác hút hồn đến kỳ lạ. Cô nói khẽ:
- Hình như, phụ thân muội đã qua đời từ lâu rồi đúng không huynh?
Quân Bá giật mình nhìn cô. Có vẻ như cô đã nhận ra rằng bản thân cô không hề thuộc nơi này. Quân Bá vô thức cũng ngước mặt lên trời, cậu ta không có dũng khí để nhìn cô.
Vân Điệp mỉm cười, nụ cười đau buồn có thể dễ dàng nhận ra:
- Nơi này… xa lạ quá. Lúc trước, lâu đài này nằm ở trên một đồng cỏ rộng lớn cơ. Thảm cỏ xanh mượt ấy đôi khi khiến muội cảm thấy vô cùng thư thái. Còn có gió nữa, những cơn gió mát lành thổi…
Cô cứ thế, cứ đứng đó nhìn trời mà nói ra từng ký ức của mình. Cứ như thể cô chỉ đang nói cho một mình mình nghe vậy. Phi cùng con tiểu yêu im lặng đứng sau cột trụ mà lắng nghe từng lời cô nói, khẽ thở dài trong lòng, Phi cũng nhìn lên trời. Cô gái này… dù khá nguy hiểm nhưng cô lại có một quãng thời gian đáng thương đến vậy. Dù sao thì, Phi cũng vốn là một con người tình cảm mà. Khẽ thở dài, Phi nhẹ nhàng rời khỏi đó.
Quân Bá đứng đó, im lặng lắng nghe từng câu nói của cô. Cho đến khi, không gian im lắng bao trùm lấy cả hai. Hít một hơi thật mạnh, Quân Bá quay qua cô cất tiếng:
- Tôi sẽ đưa em đi xem thế giới mới này. Được không?
- Muội…
Cô trố mắt ngạc nhiên nhìn Quân Bá, cô dường như đang không hiểu cậu ta nói gì thì phải.
- Tôi sẽ giúp cô làm quen thế giới này.
Quân Bá nói lại lần nữa. Đôi bàn tay cậu ta siết lại thật chặt. Có lẽ cậu ta đang cố tìm lấy một điểm dũng khí khi đứng trước cô gái xinh đẹp này chăng.
Vân Điệp đứng đó nhìn Quân Bá không chớp mắt. Cô hẳn đang ngạc nhiên vì lời đề nghị đường đột của cậu trai Quân Bá. Thế rồi, trong vô thức, cô đưa tay giữ chặt lấy ngực mình:
- Muội… muội sợ…
Quân Bá mỉm cười. Nụ cười không còn nét tinh ranh lúc trước. Mà hiện giờ, đó là một nụ cười khiến Vân Điệp cảm thấy an lòng đến lạ. Cậu ta nhẹ nhàng bước tới, nắm lấy tay cô:
- Đi nào. Tôi sẽ giúp cô.
Cô không nói, cũng không có phản kháng gì. Cô cứ đứng đó cúi gầm mặt xuống. Dường như cô đang đỏ mặt.
Quân Bá trở lại nụ cười tinh ranh vốn có, cậu ta nghiêng đầu nhìn cô cất tiếng;
- Đi nhé.
Cô ấp úng nhìn mặt cậu ta:
- Muội… muội…
Không đợi hết câu, Quân Bá đã nhanh chóng bồng cô lên. Đôi cánh rồng sau lưng đập mạnh khiến cả hai lập tức bay lên không trung. Ngay khi cô vừa định bùng tỏa sát khí thì Quân Bá đã cất tiếng:
- Yên lặng chút, không là rơi xuống nước đấy.
Bất giác Vân Điệp gật đầu. Rồi cô ấy đưa mắt nhìn về phía trước. Những cơn gió thổi qua làm cho mái tóc dài mượt mà của cô tung bay trong gió. Hít một hơi vào người luồng gió mát lành ấy. Cô lúc này cảm thấy thư thái đến lạ. Bỏ qua chuyện bên cạnh mình là một người con trai xa lạ. Cô nhẹ thiếp đi vào giấc mộng.
Ngước nhìn hai người với đôi cánh rồng khủng bố đang bay trên không. Phi mỉm cười. Thế rồi cậu ta quay sang con tiểu yêu:
- Này, giúp ta cho lâu đài đó chìm xuống lại nhé.
- Pi pi.
Con tiểu yêu gật đầu vài cái. Thế rồi nó hướng về phía tòa lâu đài kia mà bay tới. Trước mắt Phi, tòa lâu đài khổng lồ chẳng mấy chốc mà chìm sâu xuống đáy đại dương sâu thẳm. Cũng rất nhanh chóng, con tiểu yêu trồi lên bay quanh Phi vài vòng. Cậu ta nhìn nó rồi cảm thán:
- Mi làm việc nhanh gọn ghê đấy.
Con tiểu yêu dường như đang vô cùng vui, nó cọ cọ liên tục vào mặt Phi. Thế rồi nó nhẹ nhàng trở lại làm một hình xăm trên tay cậu ta.
Nhìn về phía Binh khí đảo, Phi hít một hơi thật sâu rồi chạy về phía đó. Chắc phải tốn kinh phí để chữa trị cho cánh tay đã bị hủy của cậu ta rồi đây. Vừa chạy Phi vừa suy nghĩ về tương lai với đôi tay không còn lành lặn của mình.
Điều hiển nhiên là Quân Bá sẽ bị Quỷ sư phụ sạc cho một trận vì bỏ đi nguyên đêm. Hơn nữa còn bị thương khắp người và đem thêm một cô gái về nữa. Chắc có lẽ do Quỷ sư phụ xem cậu ta như con mình nên mới tức giận như thế. Thế nhưng ông cũng nhanh chóng bỏ qua lỗi cho cậu ta bởi vì câu chuyện về lâu đài kim cương ấy.
- Ngươi… hừ… dẫn cô gái ấy đi mua chút đồ dùng đi.
Ông khoát tay bảo Quân Bá cùng Vân Điệp đi mua ít đồ dùng ở trong thành. Phi vừa định đi theo thì ông đã giữ lại:
- Còn cậu ở lại đây, ta có chuyện cần nói.
Đưa mắt nhìn hai người kia, Phi mỉm cười:
- Hai người cứ đi đi.
- Ừa, vậy bọn tớ đi đây. – Đồng thời cậu ta quay sang Quỷ sư phụ – Vậy con đi đây ạ. Cảm ơn sư phụ.
Nói rồi, cậu ta nắm lấy tay Vân Điệp vọt nhanh ra cửa. Phi nhìn theo bóng hai người họ mà cười khổ.
- Ngồi xuống đi.
Giọng Quỷ sư phụ ồm ồm cất lên sau lưng Phi. Cậu ta quay người lại rồi ngồi xuống cất tiếng:
- Có chuyện gì vậy ạ?
Ông đưa mắt nhìn tay cậu ta đôi chút rồi nói:
- Về căn bệnh mất trí của ngươi, có một người có thể chữa được.
- Thật không ạ.
Phi vui mừng nói lớn. Quỷ sư phụ khẽ gật đầu tiếp tục:
- Hiện giờ tay ngươi đã như thế này thì ngươi cũng nên đi gặp ông ấy vậy. Dẫn cả tên tiểu quỷ Quân Bá đi theo luôn.
Phi ngạc nhiên nhìn ông;
- Dẫn cậu ta theo. Vậy còn…
- Ngươi không cần quan tâm. Dù sao cũng phải cho nó biết thế giới xung quanh đôi chút.
- Vâng ạ.
Phi đang cảm thấy khá ngạc nhiên vì quyết định này của ông. Dường như ông đang có tâm sự nhưng lại không tiện nói ra. Phi dạ vâng vài tiếng rồi đứng dậy, bất chợt ông hỏi tiếp:
- Ngươi định bao giờ thì đi.
Giọng ông lúc này có vẻ hòa ái hơn nhiều. Phi quay lại cười khổ:
- Con cũng không biết.
Ông bất giác thở dài:
- Thôi được rồi, mai các ngươi xuất phát đi. Càng sớm càng tốt.
Phi lại một lần nữa ngạc nhiên. Ông chắc chắn phải có điều gì khó nói. Thế nhưng cậu ta lại không dám mở miệng hỏi. Nhìn ông đôi chút, Phi hít một hơi thật sâu rồi cúi người xuống thật thấp:
- Cảm ơn ngài.
Ông khoát tay ra hiệu cho Phi. Khi cậu ta đã rời khỏi đây, Quỷ sư phụ lấy trong người ra một thẻ bài nho nhỏ màu vàng. Ông chăm chú nhìn nó rồi cất tiếng:
- Lão quỷ, ta chỉ giúp đệ tử ngươi nhiêu đó thôi. Còn lại phải nhờ vào nó rồi. Mà thật không ngờ, con gái của lão Hoành Không có thể xuất hiện ở thời đại này, khó tin thật. Rồi thời đại này sẽ đến mức nào đây…
Thế rồi ông ngước đầu lên trần nhà, nhìn ông lúc này thật cô đơn.
Chúng ta hãy nói đến tên Quân Bá cùng cô nàng Vân Điệp. Cả hai đang tung tăng dạo quanh khu chợ trên đảo binh khí. Và đây cũng là khu chợ duy nhất trên hòn đảo đặc biệt này. Tất nhiên, với sắc đẹp của Vân Điệp thì chắc chắn sẽ có rắc rối xảy ra, đó là điều không ai tránh được.
Vừa dạo được nửa vòng chợ, Vân Điệp cùng Quân Bá đã bị một đám người bao vâây lại. Tên nào tên nấy đều mang vẻ hung thần sát ác, thậm chí có tên còn thể hiện rõ cái thái độ dâm tục của mình nữa kìa.
- Cô em xinh đẹp, lại đây chơi với anh chút nhé.
Tên đấy vừa nói vừa xoa xoa tay. Vòng tròn bao vây của bọn chúng cũng thu lại trong phút chốc.
Ngay lúc Vân Điệp định ra tay thì Quân Bá đã cản trước người cô ấy, cậu ta quay ra sau lưng cất tiếng:
- Cô đợi chút nhé.
Như biết ý định của Quân Bá, một tên trong bọn chúng cất tiếng:
- Định làm anh hùng cứu mỹ nhân à thằng nhóc. Ngươi còn không…
Hắn chưa dứt lời thì bên đây Quân Bá đã hóa đôi tay long thủ của mình. Đôi mắt rồng rực lửa nhìn bọn chúng với ánh mắt chán ghét. Rất nhiều tên trong bọn chúng lập tức nhận ra được kẻ đang đứng trước mặt mình là ai.
- Đệt bà, là Thiếc Long học việc của Quỷ sư phụ.
Quân Bá mỉm cười:
- Các ngươi đoán đúng rồi đấy.
Không chần chừ giây phút nào, Quân Bá lao đến tấn công đám người đang bao vây không một chút nhân nhượng. Quân Bá lúc này như một vị thần dũng mãnh không tên nào có thể cản được bước chân cậu ta. Từng tên, từng tên cứ thế bị Quân Bá đánh bay không thương xót.
Tron đám người đó tất nhiên sẽ không thiếu những tên thông minh. Bọn chúng thấy Quân Bá bảo vệ cô gái đi theo thì bọn chúng nghĩ rằng cô gái đó thuộc dạng chân yếu tay mềm. Thế nên bọn chúng lập tức nảy ra kế hoạch bắt cô gái đó để ép Quân Bá. Quả thật là không biết đám người này là thông minh hay não tàn nữa đây.
Ngay khi bọn chúng chạm vào người Vân Điệp, một làn sóng máu lập tức bao vây lấy bọn chúng. Nhẹ quay đầu lại, đôi mắt đỏ như máu của cô báo hiệu cho bọn chúng biết đừng nên dại dột mà chạm tới người cô. Trước mặt bọn chúng bây giờ không phải là một cô gái mỹ lệ có vẻ yếu đuối nữa. Mà cô đã trở thành một tử thần sẵn sàng xử chém bọn chúng bất cứ lúc nào. Thậm chí, bọn chúng còn thoang thoáng thấy lưỡi hái thần chết đang chực chờ trên đầu chúng nữa.
Có đôi khi, sợ hãi là khi bị đe dọa bởi cái chết. Khi mà mang trong mình cảm giác cái chết sẽ chắc chắn tới để lấy đi cái mạng nhỏ của mình. Chờ đợi cái chết và bị uy hiếp bởi cái chết thật không dễ chịu chút nào cả. Tất cả bọn chúng lúc này đều cảm nhận được điều đó một cách sâu sắc. Tử thần chính là cô gái nhỏ bé trước mặt, tử thần chính là luồng sát khí bức bối khó chịu từ người cô phát ra, tử thần đang hiện diện trước bọn chúng.
Có lẽ do quá hoảng sợ trước cô gái đó. Bọn chúng nháo nhào ù té chạy. Vân Điệp chỉ đứng đó cười mỉm. Xem ra thì thế giới này cũng thú vị lắm chứ.
- Ơ, không còn tên nào à?
Giọng Quân Bá cất lên bên cạnh cô. Vân Điệp xoay người lại nhìn cậu trai Quân Bá dũng mãnh đứng đấy, cô mỉm cười:
- Chắc bọn chúng thấy huynh mạnh quá nên chạy hết đấy.
Quân Bá gãi đầu cười ha hả. Thậm chí cậu ta còn đưa cơ bắp lên để khoe nữa cơ. Vân Điệp chợt cười thật tươi. Không biết lần cuối cô cười vui như vậy là từ lúc nào nhỉ.
Tối hôm đó, Quỷ sư phụ bày một măm lớn toàn thức ăn ngon để đãi ba ngươi trẻ. Phi nhìn ông có đôi chút quan tâm, Quân Bá thì với cái tính cách tinh ranh của cậu ta, có lẽ cậu ta đã nhận ra được cái gì đó sai sai ở đây. Thế nhưng vào giữa bữa ăn như vậy, cậu ta không hề hỏi câu nào.
- Cái gì? Sư phụ muốn con đi theo Hải đến gặp Dược lão.
Sau bữa cơm, khi mọi người đã về phòng mình. Tất nhiên là Vân Điệp được ở trong phòng khá là tiện nghi. Thì lúc này, tiếng của Quân Bá cùng Quỷ sư phụ tranh cãi vang dội cả không gian.
- Đúng vậy. Ta muốn ngươi đi để học hỏi những điều mới lạ.
- Vậy là sư phụ người muốn đuổi con đi.
Quân Bá như hét ầm lên như thế. Thế rồi cậu ta tung cửa lao vội ra ngoài. Phi nhẹ bước bước theo cậu ta phòng chuyện gì không hay xảy ra. Quỷ sư phụ đưa mắt nhìn theo hướng Quân Bá chạy, ông thở dài rồi khóa cửa phòng lại.
- Này, mi sao rồi.
Cả hai lúc này đang đứng ở bờ biển. Tiếng sóng vỗ dập dìu vào bãi cát, tiếng gió viu viu mang theo hơi mặn của biển cả. Quân Bá đứng đó ngẩn mặt nhìn bầu trời đầy sao mà chẳng thèm trả lời câu hỏi của Phi.
Khẽ lắc đầu, Phi bước đến đứng ngang vai cậu ta. Cũng ngẩn mặt lên bầu trời, Phi cất tiếng:
- Quỷ sư phụ cũng rất lo lắng cho mi.
- Ta biết.
- Dường như ông đang có tâm sự.
- Ta biết.
Phi quay qua nhìn Quân Bá, cậu ta ngạc nhiên về sự tinh ý của anh chàng này đấy. Phi nghiên đầu hỏi:
- Mi biết, vậy mi còn nói năng như vậy làm gì?
- Ta…
Ngưng lại hồi lâu, Quân Bá chậm chạp cúi đầu xuống, cậu ta cười khổ:
- Mi biết không, lúc ta mới bị lạc đến đây. Ta hoàn toàn chẳng nhớ gì cả. Trong suốt quãng thời gian đó, sư phụ đã cưu mang chăm sóc ta như con của người. Và dần ta cũng nhận ra, ta đã xem người như cha của mình.
Quân Bá im lặng đôi chút, Phi nhìn cậu ta đầy thương cảm. Hóa ra cậu ta cũng mất trí nhớ giống như mình. Lúc này Quân Bá mới nói tiếp:
- Mi thử nghĩ xem, bổng dưng có một ngày, người cha mà ngươi yêu quý có tâm sự. Thế nhưng lại không kể cho ngươi, còn muốn ngươi rời khỏi ông. Ngươi có chịu được hay không.
Phi im lặng, cậu ta không biết phải trả lời Quân Bá như thế nào. Dường như, cái cảm giác này, Phi thấp thoáng đã nhận ra nó ở đâu đó trong ký ức. Thế nhưng dù cố nhớ thế nào thì cậu ta cũng không thể moi ra được. Khẽ thở dài, Phi vừa định nói gì đó thì cậu ta cũng không thể cất tiếng được nữa. Quân Bá hiện giờ… đang khóc. Cậu ta thực sự đang rơi nước mắt. Từng giọt, từng giọt thi nhau rơi xuống.
Đứng từ xa, có một thân ảnh nhỏ bé nhìn Quân Bá chăm chú. Thân ảnh ấy thấy được rõ ràng là Quân Bá đang khóc. Cả người người đó cũng run lên đôi chút. Thế nhưng người đó lại chẳng thể bước đến bên cạnh người con trai kia mà chia sẻ nổi buồn ấy với cậu ta được. Xoay bước đi, người đó bỏ lại hai người con trai đứng giữa đất trời mênh mông rộng lớn ấy.
Sáng sớm hôm sau, lại một bàn thức ăn ngon được Quỷ sư phụ dọn lên cho cả bọn. Có thể thấy được, Quân Bá dù rất buồn nhưng vẫn cố tình tỏ ra vui vẻ. Bữa ăn với không khí quái dị đó cứ âm thầm mà trôi qua. Chẳng mấy chốc, ánh dương đã chiếu rọi cả không gian tĩnh lặng.
Quỷ sư phụ đã chuẩn bị sẳn tàu cho họ. Một con tàu khá nhỏ nhưng đủ để vượt biển. Phi nhìn con tàu đôi chút, cậu ta thở dài rồi quay qua Quỷ sư phụ. Cúi người thật sâu, cậu ta cất tiếng từ tận đáy lòng mình:
- Cảm ơn ngài đã cưu mang trong thời gian qua.
Quỷ sư phụ vỗ vỗ vai Phi mấy cái, hôm nay ông hiền đến lạ. Nhìn Phi, ông khẽ nói:
- Cố gắng lên.Tương lai còn xa lắm.
Phi ngơ ngác nhìn ông. Cậu ta dường như chẳng hiểu được ông đang nói gì. Thế nhưng cậu ta vẫn gật đầu cảm ơn thêm cái nữa rồi bước lên tàu.
Vân Điệp lạnh lùng nhìn ông, gật đầu chào một cái, cô vừa định quay đi thì ông đã cất tiếng:
- Nhờ cô chăm sóc cho thằng nhóc này.
Vân Điệp trố mắt ngạc nhiên nhìn ông. Thế rồi cô nhoẻn miệng cười với ông một cái và quay bước đi.
Lúc này chỉ còn Quân Bá đứng bên cạnh ông mà thôi. Cậu ta quay nhìn ông, cậu ta thật chẳng muốn rời ông chút nào cả.
- Sư phụ… con…
Quỷ sư phụ xoay người nhìn Quân Bá, ông cười, nụ cười hiếm hoi nhất từ khi Quân Bá bắt đầu học việc cho ông. Ông cất giọng ồm ồm:
- Mi cứ đi đi. Bao giờ mỏi mệt thì quay lại đây. Ta sẽ dạy ngươi rèn tiếp.
- Sư phụ…
Nghe câu này của ông, Quân Bá chợt ngân ngân nước. Ông phá lên cười vỗ mạnh vào vai cậu ta:
- Thằng nhóc, tạm biệt chứ có chia ly đâu. Mi yếu đuối đến vậy à?
Sau câu nói này của Quỷ sư phụ, dường như Quân Bá đã có niềm tin trở lại. Hít một hơi thật sâu, cậu ta cúi thấp đầu xuống:
- Cảm ơn người, con sẽ quay lại.
Nói xong, cậu ta lập tức chạy về phía con tàu.
Nhìn theo bóng lưng cậu ta, ông nói khẽ như đang nói với chính mình:
- Đi đi, con trai.
Con tàu nhanh chóng tung buồm ra khơi. Tiếp theo sẽ là một quãng đường dài cần phải đi. Cứ hướng về phía trước, cứ xông pha vì cuộc sống. Chỉ cần biết bạn luôn có một mái nhà để về, một người thân luôn đợi bạn. Khó khăn có là gì. Khởi đầu của một chuyến hành trình mới, với những người bạn mới sẽ khiến ta khôn lớn hơn nữa. Con chim đã đủ lông cánh, thì nó nên tung đôi cánh của mình mà bay lên cầu trời cao vợi. Bầu trời, vẫn trong xanh như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.