Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 62: Tam đại thần thú - Bạch Sư
Linh Phong
26/11/2019
- Tôn Giang, cậu sử dụng thanh đao này được chứ?
Phi liếc mắt nhìn Tôn Giang, trong nhóm hiện giờ chỉ có mỗi tên này mới có đủ khả năng sử dụng được loại thần binh kiểu này mà thôi. Nếu như một ai khác điều khiển thì thật không chắc được là kẻ đó bị nổ tung hay chỉ nội thương nhẹ nhàng.
Đáp lại câu hỏi của Phi, Tôn Giang chậm rãi lắc đầu:
- Nếu tớ nói, sức mạnh của thanh đao đó còn chưa bằng Sự Sống thì các cậu có tin không?
- Chưa bằng Sự Sống?
Quân Bá nheo mắt khó hiểu nhìn Tôn Giang. Bản thân là một kẻ được chui rèn từ lò rèn của người nổi tiếng nhất thế giới này, Quân Bá có một niềm đam mê mãnh liệt đến các loại vũ khí, thần binh, đặc biệt là Vô thượng cổ thần khí – Thập đại thần khí, Lục đại thần binh cùng với món bảo vật thiên hạ vô song: Hồng Hà cung và Cửu Long tiễn. Hôm nay lại nghe được người đang sở hữu một trong Lục đại thần binh nói rằng món thần khí mà cậu ta vốn tưởng rằng vô cùng bá đạo kia lại không mạnh bằng Lục đại thần binh, điều này khiến Quân Bá nổi lên lòng tò mò khó cưỡng.
Đáp lại sự thắc mắc của Quân Bá, Tôn Giang mỉm cười, Sự Sống vốn nằm yên trong lòng bàn tay của Tôn Giang bỗng chốc run lên mãnh liệt. Đưa mắt nhìn Quân Bá, Tôn Giang cất tiếng:
- Chúng ta cùng thử không?
Quân Bá cũng cười đáp lại:
- Thử bằng cách nào?
- Tớ và cậu cùng lúc tung hết sức mình. Đích là biển khơi.
- Vậy thì làm sao so sánh?
- Thì cứ tung hết sức thử xem. Sau khi tung sức mạnh của thần khí thì cậu sẽ nhận ra được thôi.
- Được.
Bất chợt Bạch Hàn lên tiếng:
- Tớ cũng muốn thử.
- Cậu? Bằng cái gì?
Quân Bá thắc mắc, Bạch Hàn chỉ mỉm cười rồi đưa tay lên không vuốt nhẹ. Những luồng khí vô hình như lạnh giá bỗng chốc cuốn quanh người họ. Vô Hình kiếm hiện ra, tỏa ánh bạc lấp lánh trong màn đêm đồng thời phát ra thứ nhiệt lượng làm cho cây cỏ xung quanh nó như muốn đông cứng lại. Đôi mắt Bạch Hàn cũng dần hóa thành màu trắng bạc tỏa ra thứ ánh sáng đẹp đẽ. Phong Lam đứng cạnh bên cười khổ:
- Có cần tới mức này không chớ.
Phi cũng cười:
- Tớ cũng muốn tham gia ghê, ngặc cái… tớ không có thần khí. Thật là khổ quá mà.
- Để mấy tên này chơi đùa giải tỏa căng thẳng xíu đi. Với lại tớ cũng muốn xem mấy món thần khí này hơn kém nhau thế nào.
Trong lúc ba tên Phi, Hồng Long và Phong Lam chau đầu vào nhau nói chuyện thì Quân Bá hiện đang vô cùng chăm chú vào thanh kiếm vừa xuất hiện. Khỏi phải nói là cậu chàng này ngạc nhiên và tò mò đến mức nào. Vô thượng cổ thần khí, thứ thần khí bá đạo nhất thế giới này hiện ra trước mặt cậu ta hệt như một thứ vũ khí bình thường chỉ trừ cái nhiệt lượng kinh khủng mà nó đang tỏa ra. Bạch Hàn âm trầm cất tiếng:
- Nhanh lên, ta không thể giữ nổi thanh thần khí này lâu hơn được nữa đâu.
Vừa dứt lời, Bạch Hàn lập tức gầm lớn, đồng thời tay cậu ta vung mạnh thanh kiếm bạc trong tay. Một cơn lũ hàn khí mạnh mẽ đến khủng bố cuốn đi cả một vùng biển rộng lớn. Những cột băng khổng lồ đâm thẳng lên bầu trời đêm hệt như những mũi mác bén nhọn xé rách cả thiên không. Những cơn gió cuốn qua hòn đảo băng nhân tạo ấy bỗng chốc hóa thành những cơn khí lạnh cắt da cắt thịt thổi vào Tây đại lục.
…
Rất lâu về sau, có một vài người đứng bên bờ biển này ngước nhìn hòn đảo băng khổng lồ vĩ đại nổi trên mặt biển.
- Thế giới này, nơi đẹp nhất chính là Thủy Tinh thành, nơi hùng vĩ nhất là đỉnh Tiểu Quỷ, còn nơi khiến người ta choáng ngợp nhất chính là nơi này, Bạch đảo, hòn đảo do Băng thần vĩ đại, một thành viên thuộc nhóm Tiểu Quỷ huyền thoại tạo nên bằng sức mạnh của Vô thượng cổ thần khí.
- Trận chiến lúc đó hẳn rất gây cấn đúng không đại ca.
Một tiểu cô nương nhỏ xinh đeo mắt kính tròn ngước đầu lên nhìn những lưỡi băng khổng lồ rồi cất tiếng cảm thán. Vị đại ca nãy giờ huyên thuyên khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, theo truyền thuyết kể lại, vào lúc hòn đảo này hình thành chính là khoảng thời gian xảy ra sự kiện trận chiến giữa nhóm Tiểu Quỷ và đội quân Tử Vong thành. Trận chiến đó được diễn tả là kéo dài đến hơn mười ngày mười đêm, quân đội Tử Vong thành tử thương vô số…
Vị đại ca này cứ luyên thuyên bất tuyệt không dứt lời, còn những người đi theo thì chăm chú nghe theo câu chuyện truyền miệng đã trải một quãng thời gian dài đằng đẳng với vô số dị bản ấy…
…
- Này, lên hay không lên đây?
Cả đám sáu tên hiện giờ đang đứng ở một góc xa mà nhìn về phía đám cột cao. Bên trên đám cột ấy hiện đang có rất nhiều người bị trói và đa phần đều là những những kẻ phạm tội mà đoàn áp giải đưa đến đây. Trong đó có cả đám người Hắc Quỷ.
Nhìn từ xa, Tôn Giang và Hồng Long có đôi chút thương cảm cho tên đó. Dù sao thì hắn cũng từng là kẻ hùng bá một phương, oanh oanh liệt liệt nắm giữ sinh mạng vô số người. Ai có ngờ được, một kẻ đã đặt chân tới Power Vô Cực lại có thể kết thúc cuộc đời ở nơi đất khách quê người, hơn nữa còn là bị đem đi hiến tế cho thần thú.
- Cứ theo kế hoạch mà hành động. Theo tình hình hiện giờ thì tám phần là kế hoạch có thể thành công. Hy vọng rằng không có sai sót gì xảy ra.
Phi siết chặt nắm đấm, đêm qua cả nhóm đã bàn xong kế hoạch tác chiến cho trận chiến khó nhằn này. Còn về kết quả trận tranh đấu kia thì quên đi, dù sao thì sáng ra tên Quân Bá cứ một mực lẽo đẽo theo sau Bạch Hàn khiến tên này tức muốn hộc máu là đã đủ hiểu như thế nào rồi nhỉ.
Điều quan trọng nhất trong trận chiến này chính là phải giải cứu các cô gái trước khi con thần thú thứ hai đến đây.
- Tôn Giang, đi thôi.
Phong Lam kéo áo Tôn Giang, ngoài ra còn có tên Quân Bá đứng phía sau đang có phần gấp gáp.
Khẽ gật đầu, cả ba lặng lẽ di chuyển hướng về phía cổng thành.
Phi lúc này cũng khẽ gật đầu với Bạch Hàn và Hồng Long. Cả ba nhanh chóng di chuyển, bám theo ghềnh đá nhấp nhô mà hướng về phía các cô gái bị nhốt.
Con đường băng được Bạch Hàn dựng lên trên mặt biển nhằm giúp họ di chuyển dễ dàng cũng như tránh được kết giới gần như bất khả xâm phạm kia.
Bầu trời lúc này vẫn còn nhá nhem tối, tiếng sóng liên tục va đập ầm ầm vào ghềnh đá hòa chung với đám bọt nước bị hất tung lên trắng xóa. Phi hít một hơi rồi nói:
- Cẩn thận một chút, cái kết giới quỷ quái ấy chỉ cần chạm vào thì lập tức nó sẽ báo động ngay đấy.
- Dạ, con biết.
Trên trán Bạch Hàn lúc này cũng đã lấm lấm mồ hôi tuy rằng dưới chân cậu ta là lớp băng lạnh buốt. Thở hắt một hơi, Bạch Hàn cất tiếng nói nhỏ:
- Không biết hướng chúng ta đi có đúng hay không?
- Theo lời lão trưởng đoàn đã chỉ thì chắc không sai đâu.
Hồng Long vừa bước nhanh theo vừa đáp lời. Cậu ta lúc này cũng vô cùng lo lắng cho Dạ Nguyệt, không biết cô ấy có bị thương tổn gì chưa. Chỉ mới vừa xum họp chưa được bao lâu lại phải chia cắt lần nữa, cuộc đời này thật quá khốn nạn mà. Tuy biết rằng họ đang ở trong thời đại loạn lạc và hướng họ đi đã xác định là đâm đầu vào chỗ chết thì chuyện chia cắt rất dễ xảy ra, nhưng mà liệu rằng ai không lo lắng cơ chứ.
Vừa bước đi, Phi vừa ngẩn đầu lên bầu trời, sau đó cậu ta khẽ nhíu mày. Một vài tinh tượng đặc biệt cho thấy ngày hôm nay là ngày có rất nhiều chuyện không như ý xảy ra, nhưng việc không như ý gì thì không tài nào cậu ta đoán ra được.
Khẽ siết chặt tay, Phi cất giọng:
- Nhanh chóng chút đi Bạch Hàn.
- Tớ cũng muốn, nhưng mà chúng ta phải thận trọng một chút.
Bạch Hàn trậm rãi cất lời, dù cho cậu ta cũng vô cùng lo lắng nhưng hiện tại cậu vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Không biết đã nghe câu này từ đâu, màn đêm tối nhất không phải là là vào nửa đêm, mà đó là lúc rạng sáng, khi mặt trời sắp ló dạng. Sao trên trời lúc này đã biến mất chỉ còn lại màn đêm đen kịt hòa cùng tiếng sóng biển vỗ vào ghềnh đá phát ra thứ ầm thanh ầm ầm như sấm dội. Trong thứ bóng tối ấy, Phi thoáng thấy một cửa động đen ngòm thấp thoáng sau từng cơn sóng bạc.
Cửa động ấy tỏa ra một thứ ma lực làm cho Phi bị thu hút một cách khó hiểu. Bước chân cậu ta chậm dần rồi dừng lại hẳn, đôi mắt cậu ta vẫn chăm chú nhìn vào cửa động kia dường như không dứt ra được.
Ngoái đầu lại thấy Phi có biểu hiện lạ, Bạch Hàn và Hồng Long cũng dừng chân lại, Bạch Hàn cất tiếng:
- Này Phi, cậu thấy gì à?
Ra hiệu im lặng, Phi vẫn cứ chăm chú nhìn xoáy vào cánh cửa động kia không cất tiếng. Hồng Long khẽ bước lại gần cậu ta vỗ vỗ vai mấy cái:
- Này, có sao không?
- Ừm… các cậu có thấy cánh cửa động kia không?
Trong bóng tối, cánh cửa động đen ngòm lấp ló ẩn hiện dưới những cơn sóng bạc va đập ầm ầm vào lớp đá cổ. Bạch Hàn và Hồng Long khẽ gật đầu:
- Có, nhưng hình như… nó nằm bên trong lớp kết giới mà.
Hồng Long nheo mắt đáp lời, Bạch Hàn cũng khẽ gật đầu:
- Hồng Long nói đúng đấy, tớ thấy cánh cửa động kia đâu có gì quá đặc biệt, với lại nó lại nằm bên trong kết giới. Chúng ta không có thời gian đi khám phá đâu anh bạn. Mau đi thôi.
- Ừm…
Chậm rãi xoay người, Phi dời ánh mắt khỏi cửa động kia, thế nhưng sâu trong tâm cậu ta vẫn cảm thấy một cảm giác hồi hộp khó tả.
Đi được thêm một chốc nữa, bỗng chốc một luồng sức mạnh cổ lão mang đầy tinh huyết và uy áp bỗng chốc bao trùm khắp cả thinh không. Một thứ sức mạnh đủ để tất cả những người có mặt ở đây run lên không thể kiểm soát, ngay cả thần thú đang ngủ yên trong người Phi và Bạch Hàn là tiểu Phi Mã, Băng Giác Lang và tiểu yêu Cửu Tinh cũng run lên không thể nào kiểm soát.
Cố ngăn chặn mấy con thú đang sắp bạo động, cả ba trố mắt nhìn nhau rồi ngẩn phắt lên nhìn về phía đông, nơi mặt trời đang ló dạng.
Không, từ đằng xa, thứ xuất hiện kia vốn không phải là mặt trời, đó là một thứ gì đó cổ lão mà khủng bố hơn hết thảy. Một thứ áp lực mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm thức từng người, một nỗi sợ không kiểm soát khiến người họ run lên bần bật.
Thứ áp lực này quả thật không giống bất kỳ thứ gì mà họ từng đối đầu trước đây, thứ áp lực kia quá kinh khủng, thậm chí so với áp lực mà Bách Nhãn Xà đem lại thì áp lực hiện giờ phải gấp ngàn lần như thế.
Hít một hơi thất sâu, Phi khẽ nói trong miệng:
- Một trong tam đại thần thú, Bạch Sư…
- Làm sao cậu biết?
Bạch Hàn vừa khó nhọc thở vừa hỏi, Phi đáp lời:
- Thứ uy áp cổ lão này làm gì còn ai khác ngoài thần thú xứng hạng trong tam đại thần thú cơ chứ. Với lại… bà nội nó, con quái này mắc mớ gì tới sớm vậy chứ.
- Mau đi thôi các cậu.
Hồng Long hối thúc, Bạch Hàn và Phi gật đầu rồi cả ba nhanh chóng tiến bước về phía trước.
…
Trong lúc đó, nhóm của Tôn Giang đang vừa định ra tay thì họ lập tức ngừng lại. Nhiệm vụ của ba người bọn họ là gây sự chú ý cũng như giảm áp lực giúp nhóm Phi, thế nhưng lúc họ vừa định bùng phát sức mạnh cũng là lúc thứ áp lực khủng bố kia tràn tới như cơn lũ khủng khiếp.
Hô hấp có chút khó khăn, Phong Lam chậm rãi ngẩn mặt nhìn về phía chân trời đằng xa, nơi mặt trời đang dần hiện lên sau màn đêm u ám.
- Đây là… “Nó”…
- Nó?
Tôn Giang và Quân Bá có đôi chút khó hiểu. Tuy luồng uy áp kia vẫn đang áp bức hai người họ từng giây nhưng thực sự họ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phong Lam khẽ thở dài:
- Không kịp rồi, “Nó” tới rồi.
Tôn Giang hỏi lại:
- Nó mà cậu nhắc là thứ gì vậy, còn luồng uy áp khủng bố này…
Không đợi Tôn Giang nói dứt câu, Phong Lam đã đáp lời:
- Đây là uy áp của một trong tam đại thần thú, con quái vật mà các cậu hẳn phải biết: Bạch Sư…
- Là mặt trời đằng xa kia sao?
Quân Bá có đôi chút thắc mắc. Đáp lại cậu ta, Phong Lam khẽ gật đầu:
- Mặt trời là hiện thân của nó, sức mạnh của nó chính là sức mạnh của mặt trời. Đó là lý do vì sao Hỏa Kỳ Lân chưa bao giờ đánh lại Bạch Sư. Hỏa Kỳ Lân chỉ là sức mạnh của dung nham mà thôi, còn Bạch Sư là sức mạnh của hàng ngàn mặt trời tập hợp, một thứ sức mạnh không gì ngăn nổi…
- Có chém gió không thế, sức mạnh của ngàn mặt trời?
Tôn Giang đưa đôi mắt “nghi ngờ” nhìn Phong Lam. Cậu chàng này có đôi chút đỏ mặt, tằng hắng một cái rồi đáp:
- Ờ thì không tới ngàn cái, nhưng một cái đã đủ để xử hết tất cả những kẻ có mặt ở đây rồi.
- Và những kẻ kia là đồ hiến tế cho nó?
Quân Bá hỏi, Phong Lam khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, tớ không biết là nó hiến tế để làm gì, nhưng tớ khá chắc một điều là ngay lúc mặt trời vừa mọc, nó sẽ xuất hiện ở đây, nơi hiến tế.
- Vậy giờ chúng ta làm gì đây? Còn ba tên kia thì sao? – Quân Bá cất tiếng hỏi.
- Bể kế hoạch thì chịu thôi. Có lẽ chúng ta nên lặng lẽ đứng ở đây mà chờ đợi bước tiếp theo thôi. Ra mặt giờ này thì con thần thú kia đẩy một hơi chúng ta cũng đủ chết đấy.
- Ây… tại sao trong kế hoạch không có nói đến việc này nhỉ?
Tôn Giang đưa mắt nhìn Phong Lam, cậu chàng này nhún vai đáp trả:
- Đơn giản lắm… tớ quên, ha ha. Mà dù sao thì sau khi trải qua mấy lần sinh tử như vậy, nhớ được mấy chuyện này mới là lạ đó.
- Ông bạn à, bị cậu hại chết rồi.
- Bớt đổ thừa đi bạn, cái kế hoạch này do tên Phi và Bạch Hàn đề xướng, tớ biết gì nói đó cũng như chỉ là quân sư quạt mo…
- Là quân sư quạt rách thì có… - Tôn Giang cất tiếng châm chọc.
- Rách hay mo gì thì tớ cũng chỉ đưa ý kiến góp ý thôi hà. Còn nguyên kế hoạch này tớ có đề ra đâu.
- Cậu hay lắm, tốt.
Tôn Giang đưa ngón cái lên trước mặt Phong Lam.
Vậy mà chỉ trong khoảng khắc trao đổi ấy, thứ áp lực khủng bố kia đã trở nên mãnh liệt đến cuồng bạo. Máu huyết trong người họ cũng trở nên sôi sục đến không đè nén được.
Âm thanh trầm thấp, Phong Lam kéo đầu hai tên bạn xuống lùm cây:
- Nó tới rồi.
Máu huyết sôi lên không thể kiểm soát, cả thân thể nhộn nhạo khó tả, một khắc trôi qua lúc này hệt như trăm vạn năm không dừng lại. Khẽ ngẩn đầu lên, trên bầu trời chỉ vừa le lói vài tia sáng mong manh nhưng vẫn đủ để xua tan đi màn đêm lạnh lẽo. Không khí im lặng đến rợn người, ngay cả gió dường như cũng bị thứ áp lực kia làm cho hoảng sợ mà trở nên im lặng.
Lúc này chỉ còn tiếng tim đập mãnh liệt, thình thịch, thình thịch… giữa bầu không khí lặng ngắt đến vậy, bầu trời bỗng chốc vụt sáng đến chói mắt. Trong thứ ánh sáng ấy, nhìn từ xa người ta thấy được một vị thần thú hình dạng sư tử hùng dũng, chậm rãi bước đi trong ánh sáng trắng chói lòa.
Đầu đeo vương miệng phát ra màu trắng bạc, thân thể hùng dũng uy nghiêm, trước mặt có một vết sẹo lớn kéo từ trán xuống giữa mắt, bộ lông trắng mướt rực rỡ tung bay trên không, bốn chân uy vũ bước từng bước như muốn giẫm nát cả thiên địa. Nó, một trong tam đại thần thú xuất hiện với uy thế bễ nghễ thiên hạ, thậm chí chỉ mỗi bước đi của nó cũng đủ để tất cả thú lẫn người uy phục vô điều kiện.
Đứng trước nó, đám người Tử Vong thành bỗng cảm thấy bản thân quá nhỏ bé. Tất cả bọn chúng lập tức quỳ xuống hành đại lễ long trọng nhất. Ấy thế mà hình như Bạch Sư không thèm quản cái đám giòi bọ ấy đang làm gì. Nó đưa mắt nhìn lần lượt từng người đang bị treo trên cột.
Nó… mỉm cười, nụ cười không hề xứng với uy thế của nó, một nụ cười độc ác và khó quên nhất trong mắt đám người bọn chúng.
Hắc Quỷ định nói gì đó, bất chợt hắn thấy một luồng ánh sáng chụp lấy tất cả… và…
Toàn bộ những kẻ bị treo trên cột kia đều biến mất không một chút dấu vết.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, nhóm Phong Lam chỉ biết hít một hơi lãnh khí. Đùa sao, thứ sức mạnh này… quá khủng bố để bọn họ có thể đối đầu. Chỉ một luồng ánh sáng đã làm biến mất toàn những kẻ đang sống, điều này có chút quá tầm hiểu biết của cả bọn rồi.
Thoáng chút nhăn mày, Tôn Giang khẽ nói:
- Là tiêu biến mà không phải là giết sao?
- Cậu nói vậy là sao Tôn Giang?
Phong Lam ngạc nhiên hỏi, Tôn Giang trầm ngâm đáp:
- Tớ hoàn toàn không nhận ra được sự tồn tại của bọn họ nữa. Hay nói đúng hơn là họ không chuyển vào luân hồi, mà là tiêu biến, biến mất toàn toàn, xóa sổ hoàn toàn khỏi thế giới này.
- Cậu đang nói giỡn hả Tôn Giang?
Quân Bá cố nuốt khan. Thứ sức mạnh này dường như đã vượt quá tầm hiểu biết của cả bọn, một thứ sức mạnh thượng cổ khủng bố đến mức làm cho người ta không rét mà run.
Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, Bạch Sư liếc mắt nhìn đám người đang quỳ dưới đất. Đám người của Tử Vong thành thành có đến hơn trăm tên, bọn chúng vừa thấy cái liếc mắt của nó thì đã nhận ra điều bất thường, lưng bọn chúng bất chợt đổ mồ hôi lạnh.
Lại một nụ cười, một luồng ánh sáng chớp lên với tốc độ khủng khiếp.
Chỉ một khắc, thậm chí chưa tới một cái chớp mắt, hơn phân nửa số người đang quỳ biến mất không chút dấu vết.
Bạch Sư chép miệng tỏ vẻ thỏa mãn, nó gừ nhẹ rồi dẫm chân mấy cái trên không trung. Trong thứ ánh sáng chói lòa ấy bỗng chốc xuất hiện những sợi tơ óng ánh mượt mà rơi xuống trước mặt đám người đang quỳ. Dường như ẩn bên trong mỗi sợi tơ ấy là thứ sức mạnh cỗ lão vĩ đại không tưởng nổi.
Đứng nhìn từ đằng xa qua lớp lá cây dày đặc, Phong Lam nheo mắt:
- Hình như tớ hiểu rồi, loại hiến tế này không giống với hiến tế ở Thủy Tinh thành, lần hiến tế ở Thủy Tinh thành là nhằm áp chế thần thú Băng Long. Còn lần hiến tế này là muốn mượn sức mạnh của Bạch Sư, chủ yếu chính là mấy sợi lông đó các cậu thấy chứ?
- Ừm, nhưng những sợi lông đó để làm gì nhỉ.
Tôn Giang có đôi chút thắc mắc, Quân Bá chậm rãi đáp:
- Bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể tam đại thần đều mang theo thứ sức mạnh khủng bố của bọn chúng. Thậm chí chỉ cần một sợi lông của bọn chúng cũng đã có thể tạo nên loại vũ khí mạnh đến khủng bố. Điển hình là cây Chiến Long đao của tớ đây.
Gật gù mấy cái Quân Bá nói tiếp:
- Hóa ra nguồn cung lông Bạch Sư được đến từ cuộc hiến tế này. Đó giờ tớ cứ thắc mắc là bọn người Tử Vong thành kiếm đâu ra mấy thứ này.
- Cậu đã từng thấy nó?
Phong Lam ngạc nhiên hỏi. Nhìn cậu ta mỉm cười, Quân Bá đáp:
- Ừ, lò rèn của sư phụ tớ cũng có vài lần nhận thứ vật liệu này để rèn vũ khí. Một trong số đó là Quang Linh Thần Phủ, thứ vũ khí được lão tướng quân Binh Gia thành sử dụng. Rất mạnh đó.
- Vậy giờ chúng ta phải làm gì đây?
Tôn Giang thở dài hỏi. Dù sao thì bây giờ họ đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, tới cũng không được, lui cũng không xong.
- Chờ đợi đi, cầu trời là con quỷ này rời đi sớm một chút, không thì chúng ta không làm gì được rồi.
- Ừ, tớ hy vọng đám người Phi, Bạch Hàn và Hồng Long không xảy ra chuyện gì.
Phong Lam ngồi xuống mỉm cười.
- Đám quỷ đó có chuyện chắc là trời sập.
Cả ba đều mỉm cười. Đã không thể làm được gì thì đành phải chờ đợi thôi.
Phi liếc mắt nhìn Tôn Giang, trong nhóm hiện giờ chỉ có mỗi tên này mới có đủ khả năng sử dụng được loại thần binh kiểu này mà thôi. Nếu như một ai khác điều khiển thì thật không chắc được là kẻ đó bị nổ tung hay chỉ nội thương nhẹ nhàng.
Đáp lại câu hỏi của Phi, Tôn Giang chậm rãi lắc đầu:
- Nếu tớ nói, sức mạnh của thanh đao đó còn chưa bằng Sự Sống thì các cậu có tin không?
- Chưa bằng Sự Sống?
Quân Bá nheo mắt khó hiểu nhìn Tôn Giang. Bản thân là một kẻ được chui rèn từ lò rèn của người nổi tiếng nhất thế giới này, Quân Bá có một niềm đam mê mãnh liệt đến các loại vũ khí, thần binh, đặc biệt là Vô thượng cổ thần khí – Thập đại thần khí, Lục đại thần binh cùng với món bảo vật thiên hạ vô song: Hồng Hà cung và Cửu Long tiễn. Hôm nay lại nghe được người đang sở hữu một trong Lục đại thần binh nói rằng món thần khí mà cậu ta vốn tưởng rằng vô cùng bá đạo kia lại không mạnh bằng Lục đại thần binh, điều này khiến Quân Bá nổi lên lòng tò mò khó cưỡng.
Đáp lại sự thắc mắc của Quân Bá, Tôn Giang mỉm cười, Sự Sống vốn nằm yên trong lòng bàn tay của Tôn Giang bỗng chốc run lên mãnh liệt. Đưa mắt nhìn Quân Bá, Tôn Giang cất tiếng:
- Chúng ta cùng thử không?
Quân Bá cũng cười đáp lại:
- Thử bằng cách nào?
- Tớ và cậu cùng lúc tung hết sức mình. Đích là biển khơi.
- Vậy thì làm sao so sánh?
- Thì cứ tung hết sức thử xem. Sau khi tung sức mạnh của thần khí thì cậu sẽ nhận ra được thôi.
- Được.
Bất chợt Bạch Hàn lên tiếng:
- Tớ cũng muốn thử.
- Cậu? Bằng cái gì?
Quân Bá thắc mắc, Bạch Hàn chỉ mỉm cười rồi đưa tay lên không vuốt nhẹ. Những luồng khí vô hình như lạnh giá bỗng chốc cuốn quanh người họ. Vô Hình kiếm hiện ra, tỏa ánh bạc lấp lánh trong màn đêm đồng thời phát ra thứ nhiệt lượng làm cho cây cỏ xung quanh nó như muốn đông cứng lại. Đôi mắt Bạch Hàn cũng dần hóa thành màu trắng bạc tỏa ra thứ ánh sáng đẹp đẽ. Phong Lam đứng cạnh bên cười khổ:
- Có cần tới mức này không chớ.
Phi cũng cười:
- Tớ cũng muốn tham gia ghê, ngặc cái… tớ không có thần khí. Thật là khổ quá mà.
- Để mấy tên này chơi đùa giải tỏa căng thẳng xíu đi. Với lại tớ cũng muốn xem mấy món thần khí này hơn kém nhau thế nào.
Trong lúc ba tên Phi, Hồng Long và Phong Lam chau đầu vào nhau nói chuyện thì Quân Bá hiện đang vô cùng chăm chú vào thanh kiếm vừa xuất hiện. Khỏi phải nói là cậu chàng này ngạc nhiên và tò mò đến mức nào. Vô thượng cổ thần khí, thứ thần khí bá đạo nhất thế giới này hiện ra trước mặt cậu ta hệt như một thứ vũ khí bình thường chỉ trừ cái nhiệt lượng kinh khủng mà nó đang tỏa ra. Bạch Hàn âm trầm cất tiếng:
- Nhanh lên, ta không thể giữ nổi thanh thần khí này lâu hơn được nữa đâu.
Vừa dứt lời, Bạch Hàn lập tức gầm lớn, đồng thời tay cậu ta vung mạnh thanh kiếm bạc trong tay. Một cơn lũ hàn khí mạnh mẽ đến khủng bố cuốn đi cả một vùng biển rộng lớn. Những cột băng khổng lồ đâm thẳng lên bầu trời đêm hệt như những mũi mác bén nhọn xé rách cả thiên không. Những cơn gió cuốn qua hòn đảo băng nhân tạo ấy bỗng chốc hóa thành những cơn khí lạnh cắt da cắt thịt thổi vào Tây đại lục.
…
Rất lâu về sau, có một vài người đứng bên bờ biển này ngước nhìn hòn đảo băng khổng lồ vĩ đại nổi trên mặt biển.
- Thế giới này, nơi đẹp nhất chính là Thủy Tinh thành, nơi hùng vĩ nhất là đỉnh Tiểu Quỷ, còn nơi khiến người ta choáng ngợp nhất chính là nơi này, Bạch đảo, hòn đảo do Băng thần vĩ đại, một thành viên thuộc nhóm Tiểu Quỷ huyền thoại tạo nên bằng sức mạnh của Vô thượng cổ thần khí.
- Trận chiến lúc đó hẳn rất gây cấn đúng không đại ca.
Một tiểu cô nương nhỏ xinh đeo mắt kính tròn ngước đầu lên nhìn những lưỡi băng khổng lồ rồi cất tiếng cảm thán. Vị đại ca nãy giờ huyên thuyên khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, theo truyền thuyết kể lại, vào lúc hòn đảo này hình thành chính là khoảng thời gian xảy ra sự kiện trận chiến giữa nhóm Tiểu Quỷ và đội quân Tử Vong thành. Trận chiến đó được diễn tả là kéo dài đến hơn mười ngày mười đêm, quân đội Tử Vong thành tử thương vô số…
Vị đại ca này cứ luyên thuyên bất tuyệt không dứt lời, còn những người đi theo thì chăm chú nghe theo câu chuyện truyền miệng đã trải một quãng thời gian dài đằng đẳng với vô số dị bản ấy…
…
- Này, lên hay không lên đây?
Cả đám sáu tên hiện giờ đang đứng ở một góc xa mà nhìn về phía đám cột cao. Bên trên đám cột ấy hiện đang có rất nhiều người bị trói và đa phần đều là những những kẻ phạm tội mà đoàn áp giải đưa đến đây. Trong đó có cả đám người Hắc Quỷ.
Nhìn từ xa, Tôn Giang và Hồng Long có đôi chút thương cảm cho tên đó. Dù sao thì hắn cũng từng là kẻ hùng bá một phương, oanh oanh liệt liệt nắm giữ sinh mạng vô số người. Ai có ngờ được, một kẻ đã đặt chân tới Power Vô Cực lại có thể kết thúc cuộc đời ở nơi đất khách quê người, hơn nữa còn là bị đem đi hiến tế cho thần thú.
- Cứ theo kế hoạch mà hành động. Theo tình hình hiện giờ thì tám phần là kế hoạch có thể thành công. Hy vọng rằng không có sai sót gì xảy ra.
Phi siết chặt nắm đấm, đêm qua cả nhóm đã bàn xong kế hoạch tác chiến cho trận chiến khó nhằn này. Còn về kết quả trận tranh đấu kia thì quên đi, dù sao thì sáng ra tên Quân Bá cứ một mực lẽo đẽo theo sau Bạch Hàn khiến tên này tức muốn hộc máu là đã đủ hiểu như thế nào rồi nhỉ.
Điều quan trọng nhất trong trận chiến này chính là phải giải cứu các cô gái trước khi con thần thú thứ hai đến đây.
- Tôn Giang, đi thôi.
Phong Lam kéo áo Tôn Giang, ngoài ra còn có tên Quân Bá đứng phía sau đang có phần gấp gáp.
Khẽ gật đầu, cả ba lặng lẽ di chuyển hướng về phía cổng thành.
Phi lúc này cũng khẽ gật đầu với Bạch Hàn và Hồng Long. Cả ba nhanh chóng di chuyển, bám theo ghềnh đá nhấp nhô mà hướng về phía các cô gái bị nhốt.
Con đường băng được Bạch Hàn dựng lên trên mặt biển nhằm giúp họ di chuyển dễ dàng cũng như tránh được kết giới gần như bất khả xâm phạm kia.
Bầu trời lúc này vẫn còn nhá nhem tối, tiếng sóng liên tục va đập ầm ầm vào ghềnh đá hòa chung với đám bọt nước bị hất tung lên trắng xóa. Phi hít một hơi rồi nói:
- Cẩn thận một chút, cái kết giới quỷ quái ấy chỉ cần chạm vào thì lập tức nó sẽ báo động ngay đấy.
- Dạ, con biết.
Trên trán Bạch Hàn lúc này cũng đã lấm lấm mồ hôi tuy rằng dưới chân cậu ta là lớp băng lạnh buốt. Thở hắt một hơi, Bạch Hàn cất tiếng nói nhỏ:
- Không biết hướng chúng ta đi có đúng hay không?
- Theo lời lão trưởng đoàn đã chỉ thì chắc không sai đâu.
Hồng Long vừa bước nhanh theo vừa đáp lời. Cậu ta lúc này cũng vô cùng lo lắng cho Dạ Nguyệt, không biết cô ấy có bị thương tổn gì chưa. Chỉ mới vừa xum họp chưa được bao lâu lại phải chia cắt lần nữa, cuộc đời này thật quá khốn nạn mà. Tuy biết rằng họ đang ở trong thời đại loạn lạc và hướng họ đi đã xác định là đâm đầu vào chỗ chết thì chuyện chia cắt rất dễ xảy ra, nhưng mà liệu rằng ai không lo lắng cơ chứ.
Vừa bước đi, Phi vừa ngẩn đầu lên bầu trời, sau đó cậu ta khẽ nhíu mày. Một vài tinh tượng đặc biệt cho thấy ngày hôm nay là ngày có rất nhiều chuyện không như ý xảy ra, nhưng việc không như ý gì thì không tài nào cậu ta đoán ra được.
Khẽ siết chặt tay, Phi cất giọng:
- Nhanh chóng chút đi Bạch Hàn.
- Tớ cũng muốn, nhưng mà chúng ta phải thận trọng một chút.
Bạch Hàn trậm rãi cất lời, dù cho cậu ta cũng vô cùng lo lắng nhưng hiện tại cậu vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Không biết đã nghe câu này từ đâu, màn đêm tối nhất không phải là là vào nửa đêm, mà đó là lúc rạng sáng, khi mặt trời sắp ló dạng. Sao trên trời lúc này đã biến mất chỉ còn lại màn đêm đen kịt hòa cùng tiếng sóng biển vỗ vào ghềnh đá phát ra thứ ầm thanh ầm ầm như sấm dội. Trong thứ bóng tối ấy, Phi thoáng thấy một cửa động đen ngòm thấp thoáng sau từng cơn sóng bạc.
Cửa động ấy tỏa ra một thứ ma lực làm cho Phi bị thu hút một cách khó hiểu. Bước chân cậu ta chậm dần rồi dừng lại hẳn, đôi mắt cậu ta vẫn chăm chú nhìn vào cửa động kia dường như không dứt ra được.
Ngoái đầu lại thấy Phi có biểu hiện lạ, Bạch Hàn và Hồng Long cũng dừng chân lại, Bạch Hàn cất tiếng:
- Này Phi, cậu thấy gì à?
Ra hiệu im lặng, Phi vẫn cứ chăm chú nhìn xoáy vào cánh cửa động kia không cất tiếng. Hồng Long khẽ bước lại gần cậu ta vỗ vỗ vai mấy cái:
- Này, có sao không?
- Ừm… các cậu có thấy cánh cửa động kia không?
Trong bóng tối, cánh cửa động đen ngòm lấp ló ẩn hiện dưới những cơn sóng bạc va đập ầm ầm vào lớp đá cổ. Bạch Hàn và Hồng Long khẽ gật đầu:
- Có, nhưng hình như… nó nằm bên trong lớp kết giới mà.
Hồng Long nheo mắt đáp lời, Bạch Hàn cũng khẽ gật đầu:
- Hồng Long nói đúng đấy, tớ thấy cánh cửa động kia đâu có gì quá đặc biệt, với lại nó lại nằm bên trong kết giới. Chúng ta không có thời gian đi khám phá đâu anh bạn. Mau đi thôi.
- Ừm…
Chậm rãi xoay người, Phi dời ánh mắt khỏi cửa động kia, thế nhưng sâu trong tâm cậu ta vẫn cảm thấy một cảm giác hồi hộp khó tả.
Đi được thêm một chốc nữa, bỗng chốc một luồng sức mạnh cổ lão mang đầy tinh huyết và uy áp bỗng chốc bao trùm khắp cả thinh không. Một thứ sức mạnh đủ để tất cả những người có mặt ở đây run lên không thể kiểm soát, ngay cả thần thú đang ngủ yên trong người Phi và Bạch Hàn là tiểu Phi Mã, Băng Giác Lang và tiểu yêu Cửu Tinh cũng run lên không thể nào kiểm soát.
Cố ngăn chặn mấy con thú đang sắp bạo động, cả ba trố mắt nhìn nhau rồi ngẩn phắt lên nhìn về phía đông, nơi mặt trời đang ló dạng.
Không, từ đằng xa, thứ xuất hiện kia vốn không phải là mặt trời, đó là một thứ gì đó cổ lão mà khủng bố hơn hết thảy. Một thứ áp lực mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm thức từng người, một nỗi sợ không kiểm soát khiến người họ run lên bần bật.
Thứ áp lực này quả thật không giống bất kỳ thứ gì mà họ từng đối đầu trước đây, thứ áp lực kia quá kinh khủng, thậm chí so với áp lực mà Bách Nhãn Xà đem lại thì áp lực hiện giờ phải gấp ngàn lần như thế.
Hít một hơi thất sâu, Phi khẽ nói trong miệng:
- Một trong tam đại thần thú, Bạch Sư…
- Làm sao cậu biết?
Bạch Hàn vừa khó nhọc thở vừa hỏi, Phi đáp lời:
- Thứ uy áp cổ lão này làm gì còn ai khác ngoài thần thú xứng hạng trong tam đại thần thú cơ chứ. Với lại… bà nội nó, con quái này mắc mớ gì tới sớm vậy chứ.
- Mau đi thôi các cậu.
Hồng Long hối thúc, Bạch Hàn và Phi gật đầu rồi cả ba nhanh chóng tiến bước về phía trước.
…
Trong lúc đó, nhóm của Tôn Giang đang vừa định ra tay thì họ lập tức ngừng lại. Nhiệm vụ của ba người bọn họ là gây sự chú ý cũng như giảm áp lực giúp nhóm Phi, thế nhưng lúc họ vừa định bùng phát sức mạnh cũng là lúc thứ áp lực khủng bố kia tràn tới như cơn lũ khủng khiếp.
Hô hấp có chút khó khăn, Phong Lam chậm rãi ngẩn mặt nhìn về phía chân trời đằng xa, nơi mặt trời đang dần hiện lên sau màn đêm u ám.
- Đây là… “Nó”…
- Nó?
Tôn Giang và Quân Bá có đôi chút khó hiểu. Tuy luồng uy áp kia vẫn đang áp bức hai người họ từng giây nhưng thực sự họ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phong Lam khẽ thở dài:
- Không kịp rồi, “Nó” tới rồi.
Tôn Giang hỏi lại:
- Nó mà cậu nhắc là thứ gì vậy, còn luồng uy áp khủng bố này…
Không đợi Tôn Giang nói dứt câu, Phong Lam đã đáp lời:
- Đây là uy áp của một trong tam đại thần thú, con quái vật mà các cậu hẳn phải biết: Bạch Sư…
- Là mặt trời đằng xa kia sao?
Quân Bá có đôi chút thắc mắc. Đáp lại cậu ta, Phong Lam khẽ gật đầu:
- Mặt trời là hiện thân của nó, sức mạnh của nó chính là sức mạnh của mặt trời. Đó là lý do vì sao Hỏa Kỳ Lân chưa bao giờ đánh lại Bạch Sư. Hỏa Kỳ Lân chỉ là sức mạnh của dung nham mà thôi, còn Bạch Sư là sức mạnh của hàng ngàn mặt trời tập hợp, một thứ sức mạnh không gì ngăn nổi…
- Có chém gió không thế, sức mạnh của ngàn mặt trời?
Tôn Giang đưa đôi mắt “nghi ngờ” nhìn Phong Lam. Cậu chàng này có đôi chút đỏ mặt, tằng hắng một cái rồi đáp:
- Ờ thì không tới ngàn cái, nhưng một cái đã đủ để xử hết tất cả những kẻ có mặt ở đây rồi.
- Và những kẻ kia là đồ hiến tế cho nó?
Quân Bá hỏi, Phong Lam khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, tớ không biết là nó hiến tế để làm gì, nhưng tớ khá chắc một điều là ngay lúc mặt trời vừa mọc, nó sẽ xuất hiện ở đây, nơi hiến tế.
- Vậy giờ chúng ta làm gì đây? Còn ba tên kia thì sao? – Quân Bá cất tiếng hỏi.
- Bể kế hoạch thì chịu thôi. Có lẽ chúng ta nên lặng lẽ đứng ở đây mà chờ đợi bước tiếp theo thôi. Ra mặt giờ này thì con thần thú kia đẩy một hơi chúng ta cũng đủ chết đấy.
- Ây… tại sao trong kế hoạch không có nói đến việc này nhỉ?
Tôn Giang đưa mắt nhìn Phong Lam, cậu chàng này nhún vai đáp trả:
- Đơn giản lắm… tớ quên, ha ha. Mà dù sao thì sau khi trải qua mấy lần sinh tử như vậy, nhớ được mấy chuyện này mới là lạ đó.
- Ông bạn à, bị cậu hại chết rồi.
- Bớt đổ thừa đi bạn, cái kế hoạch này do tên Phi và Bạch Hàn đề xướng, tớ biết gì nói đó cũng như chỉ là quân sư quạt mo…
- Là quân sư quạt rách thì có… - Tôn Giang cất tiếng châm chọc.
- Rách hay mo gì thì tớ cũng chỉ đưa ý kiến góp ý thôi hà. Còn nguyên kế hoạch này tớ có đề ra đâu.
- Cậu hay lắm, tốt.
Tôn Giang đưa ngón cái lên trước mặt Phong Lam.
Vậy mà chỉ trong khoảng khắc trao đổi ấy, thứ áp lực khủng bố kia đã trở nên mãnh liệt đến cuồng bạo. Máu huyết trong người họ cũng trở nên sôi sục đến không đè nén được.
Âm thanh trầm thấp, Phong Lam kéo đầu hai tên bạn xuống lùm cây:
- Nó tới rồi.
Máu huyết sôi lên không thể kiểm soát, cả thân thể nhộn nhạo khó tả, một khắc trôi qua lúc này hệt như trăm vạn năm không dừng lại. Khẽ ngẩn đầu lên, trên bầu trời chỉ vừa le lói vài tia sáng mong manh nhưng vẫn đủ để xua tan đi màn đêm lạnh lẽo. Không khí im lặng đến rợn người, ngay cả gió dường như cũng bị thứ áp lực kia làm cho hoảng sợ mà trở nên im lặng.
Lúc này chỉ còn tiếng tim đập mãnh liệt, thình thịch, thình thịch… giữa bầu không khí lặng ngắt đến vậy, bầu trời bỗng chốc vụt sáng đến chói mắt. Trong thứ ánh sáng ấy, nhìn từ xa người ta thấy được một vị thần thú hình dạng sư tử hùng dũng, chậm rãi bước đi trong ánh sáng trắng chói lòa.
Đầu đeo vương miệng phát ra màu trắng bạc, thân thể hùng dũng uy nghiêm, trước mặt có một vết sẹo lớn kéo từ trán xuống giữa mắt, bộ lông trắng mướt rực rỡ tung bay trên không, bốn chân uy vũ bước từng bước như muốn giẫm nát cả thiên địa. Nó, một trong tam đại thần thú xuất hiện với uy thế bễ nghễ thiên hạ, thậm chí chỉ mỗi bước đi của nó cũng đủ để tất cả thú lẫn người uy phục vô điều kiện.
Đứng trước nó, đám người Tử Vong thành bỗng cảm thấy bản thân quá nhỏ bé. Tất cả bọn chúng lập tức quỳ xuống hành đại lễ long trọng nhất. Ấy thế mà hình như Bạch Sư không thèm quản cái đám giòi bọ ấy đang làm gì. Nó đưa mắt nhìn lần lượt từng người đang bị treo trên cột.
Nó… mỉm cười, nụ cười không hề xứng với uy thế của nó, một nụ cười độc ác và khó quên nhất trong mắt đám người bọn chúng.
Hắc Quỷ định nói gì đó, bất chợt hắn thấy một luồng ánh sáng chụp lấy tất cả… và…
Toàn bộ những kẻ bị treo trên cột kia đều biến mất không một chút dấu vết.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, nhóm Phong Lam chỉ biết hít một hơi lãnh khí. Đùa sao, thứ sức mạnh này… quá khủng bố để bọn họ có thể đối đầu. Chỉ một luồng ánh sáng đã làm biến mất toàn những kẻ đang sống, điều này có chút quá tầm hiểu biết của cả bọn rồi.
Thoáng chút nhăn mày, Tôn Giang khẽ nói:
- Là tiêu biến mà không phải là giết sao?
- Cậu nói vậy là sao Tôn Giang?
Phong Lam ngạc nhiên hỏi, Tôn Giang trầm ngâm đáp:
- Tớ hoàn toàn không nhận ra được sự tồn tại của bọn họ nữa. Hay nói đúng hơn là họ không chuyển vào luân hồi, mà là tiêu biến, biến mất toàn toàn, xóa sổ hoàn toàn khỏi thế giới này.
- Cậu đang nói giỡn hả Tôn Giang?
Quân Bá cố nuốt khan. Thứ sức mạnh này dường như đã vượt quá tầm hiểu biết của cả bọn, một thứ sức mạnh thượng cổ khủng bố đến mức làm cho người ta không rét mà run.
Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, Bạch Sư liếc mắt nhìn đám người đang quỳ dưới đất. Đám người của Tử Vong thành thành có đến hơn trăm tên, bọn chúng vừa thấy cái liếc mắt của nó thì đã nhận ra điều bất thường, lưng bọn chúng bất chợt đổ mồ hôi lạnh.
Lại một nụ cười, một luồng ánh sáng chớp lên với tốc độ khủng khiếp.
Chỉ một khắc, thậm chí chưa tới một cái chớp mắt, hơn phân nửa số người đang quỳ biến mất không chút dấu vết.
Bạch Sư chép miệng tỏ vẻ thỏa mãn, nó gừ nhẹ rồi dẫm chân mấy cái trên không trung. Trong thứ ánh sáng chói lòa ấy bỗng chốc xuất hiện những sợi tơ óng ánh mượt mà rơi xuống trước mặt đám người đang quỳ. Dường như ẩn bên trong mỗi sợi tơ ấy là thứ sức mạnh cỗ lão vĩ đại không tưởng nổi.
Đứng nhìn từ đằng xa qua lớp lá cây dày đặc, Phong Lam nheo mắt:
- Hình như tớ hiểu rồi, loại hiến tế này không giống với hiến tế ở Thủy Tinh thành, lần hiến tế ở Thủy Tinh thành là nhằm áp chế thần thú Băng Long. Còn lần hiến tế này là muốn mượn sức mạnh của Bạch Sư, chủ yếu chính là mấy sợi lông đó các cậu thấy chứ?
- Ừm, nhưng những sợi lông đó để làm gì nhỉ.
Tôn Giang có đôi chút thắc mắc, Quân Bá chậm rãi đáp:
- Bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể tam đại thần đều mang theo thứ sức mạnh khủng bố của bọn chúng. Thậm chí chỉ cần một sợi lông của bọn chúng cũng đã có thể tạo nên loại vũ khí mạnh đến khủng bố. Điển hình là cây Chiến Long đao của tớ đây.
Gật gù mấy cái Quân Bá nói tiếp:
- Hóa ra nguồn cung lông Bạch Sư được đến từ cuộc hiến tế này. Đó giờ tớ cứ thắc mắc là bọn người Tử Vong thành kiếm đâu ra mấy thứ này.
- Cậu đã từng thấy nó?
Phong Lam ngạc nhiên hỏi. Nhìn cậu ta mỉm cười, Quân Bá đáp:
- Ừ, lò rèn của sư phụ tớ cũng có vài lần nhận thứ vật liệu này để rèn vũ khí. Một trong số đó là Quang Linh Thần Phủ, thứ vũ khí được lão tướng quân Binh Gia thành sử dụng. Rất mạnh đó.
- Vậy giờ chúng ta phải làm gì đây?
Tôn Giang thở dài hỏi. Dù sao thì bây giờ họ đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, tới cũng không được, lui cũng không xong.
- Chờ đợi đi, cầu trời là con quỷ này rời đi sớm một chút, không thì chúng ta không làm gì được rồi.
- Ừ, tớ hy vọng đám người Phi, Bạch Hàn và Hồng Long không xảy ra chuyện gì.
Phong Lam ngồi xuống mỉm cười.
- Đám quỷ đó có chuyện chắc là trời sập.
Cả ba đều mỉm cười. Đã không thể làm được gì thì đành phải chờ đợi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.