Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 16: Tam hoàng tử - Thủy Tinh thành
Linh Phong
26/11/2019
Khi Hải Yến mơ màng tỉnh lại, cô ấy thấy mình đang nằm ngất trong một khu
rừng vô cùng rậm rạp. Những tán cây cao vút tầm mắt, những thân đại thụ
khổng lồ nhiều người ôm không xuể. Bổng nhiên cô ấy thấy nhói trước ngực mình. Cố gắng đưa mắt nhìn xuống, cô ấy càng thấy khiếp sợ hơn. Một
thanh tiểu đao cẩn khắc vô cùng tinh xảo đang ghim trên ngực cô ấy. Tuy
máu đã chảy ít hơn trước nhưng cô ấy vẫn đang nguy cấp tính mạng. Hải
Yến nằm xuống, cô ấy đang chờ đợi, chờ đợi cái chết sẽ đến với mình. Dù
sao thì cô ấy đã mất cha, lại còn không rõ Bạch Hàn mất tích ở nơi nào.
Cô ấy còn cần gì phải sợ cái chết cơ chứ. Tuy nhiên Hải Yến lại không để ý rằng mũi đao kia tuy ghim vào người cô ấy nhưng nó lại không tổn
thương quá nhiều cho cô. Một màn chắn đỏ xuất hiện ngay giữa vùng thịt
và mũi đao ấy. Màn chắn ấy nhẹ nhàng bao bọc lấy mũi đao sắc bén kia
ngăn không cho nó làm tổn hại cô thêm chút nào nữa. Đồng thời lớp màn
này cũng ngăn không cho máu trong người cô chảy ra quá nhiều. Chẳng được bao lâu, mắt Hải Yến tối sầm lại, cô ấy lại một lần nữa ngất đi.
Lần thứ hai khi Hải Yến tỉnh lại, cô ấy đã thấy mình nằm trong một gian phòng xa hoa lộng lẫy. Căn phòng này có thể nói là rất lớn, đồ đạc trong phòng cũng là những loại tinh xảo nhất, đặc biệt là đều bằng thủy tinh long lanh. Khi Hải Yến vừa tỉnh lại, điều đầu tiên cô làm là cố gắng gượng người ngồi dậy. Nhưng vào lúc đó, một cô gái không biết đã đứng kế bên Hải Yến từ lúc nào vội cản lại:
- Xin tiểu thư đừng cử động mạnh.
Hải Yến ngơ ngác nhìn cô gái đang đứng bên cạnh. Cô gái này ăn vận rất lạ, nhưng có thể đoán ra thân phận của cô ấy. Đó là một người hầu gái. Hải Yến tròn mắt hỏi cô hầu gái:
- Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?
Hải Yến còn nhớ rõ ràng lần trước chập chờn tỉnh lại, cô ấy đang ở trong rừng rậm mà. Hơn nữa cô ấy còn bị một thanh tiểu đao đâm vào người nữa. Nhắc đến thanh tiểu đao, cô ấy vội vàng nhìn xuống ngực mình, nơi đã được băng bó một cách cẩn thận. Cô hầu gái ấy thấy vậy vội nói:
- Xin tiểu thư an tâm. Đây là cung điện của tam điện hạ Thủy Tinh thành. Còn vết thương trên người người, các thần y đã nói là không có việc gì. Chỉ là tổn thương ngoài da.
Hải Yến lại ngơ ngác một lần nữa. Thủy Tinh thành, cái tên này quá xa lạ, dường như cô ấy chưa từng nghe nhắc đến. Đúng lúc này, có tiếng bước chân mở cửa vào phòng. Cô hầu gái vội vàng chạy đến trước mặt người vừa mới đến mà hành lễ:
-Nô tỳ xin ra mắt tam điện hạ.
Người đó khoát tay, cô hầu gái nhanh chóng rời khỏi phòng. Người được gọi là tam điện hạ bước đến bên giường Hải Yến, hắn ta nhìn Hải Yến bằng đôi mắt đầy sự quan tâm, hắn dịu dàng hỏi:
- Nàng đã tỉnh rồi sao.
Hải Yến vội xích người lại đôi chút. Trước mặt cô ấy là một người khá điển trai với đôi mắt màu xanh lam. Cô ngơ ngác cất tiếng:
- Người là ai?
Tam điện hạ nhếch mép lên cười, nụ cười của hắn khá là điển trai:
- Ta là tam hoàng tử của thành Thủy Tinh này.
- Thủy Tinh thành… là ở đâu? – Hải Yến lại ngơ ngác hỏi.
Lần này đến lượt tam hoàng tử ngạc nhiên nhìn cô gái trước mắt. Thủy Tinh thành là ở đâu. Câu hỏi này khó đỡ thật. Bổng hắn ta nhớ ra chuyện có những người bị xuyên không đến thế giới này từ một chiều không gian khác. Hắn ta thận trọng nhìn cô giây lát.
- Có phải cô bị một vùng xoáy đen hút vào hay không?
- Vùng xoáy đen?
Hải Yến thầm nhớ đến lúc mình bị thanh tiểu đao kia đâm vào người. Đúng là hình như mình bị một luồng xoáy đen hút vào. Đến khi mở mắt ra thì mình đã ở trong khu rừng kia. Cô ấy nhìn tam hoàng tử rồi gật đầu đáp:
- Có vẻ giống như người nói.
Cơ mặt tam hoàng tử giật giật. Cô gái trước mặt mình đúng là một ngoại thế. Mà theo tin đồn thì những kẻ ngoại thế đến thường là những người có khả năng nâng cấp Power một cách nghịch thiên. Ờ thì hầu như thôi. Nhưng như vậy cũng vô cùng đáng sợ. Thế nên chuyện phải kết giao với cô gái này là điều không thể thiếu. Hơn nữa cô ấy còn khá xinh đẹp, nếu như có thể đem cô ấy làm cô gái của mình thì không phải là lưỡng toàn kỳ mỹ sao. Trong đầu tam hoàng tử bắt đầu nảy ra những âm mưu khá sâu. Hắn ta vươn tay lấy chiếc ghế thủy tinh kế bên rồi ngồi xuống bên giường cô ấy và bắt đầu kể về những điều ở thế giới này cho cô ấy biết. Tất nhiên là hắn giấu nhẹm đi chuyện cô ấy là một ngoại thế. Hắn chỉ giải thích nơi này là đâu, tại sao cô ấy được đưa đến đây thôi.
Thì ra hôm Hải Yến bị xuyên không đến thế giới này, tam hoàng tử đang cùng đám cận thần đi làm nhiệm vụ mà vua Thủy Tinh thành giao cho trong khu rừng nguyên sinh. Đi vòng vòng trong rừng nên hắn thấy cô ấy đang nằm ngất. Thế là hắn đưa cô ấy về thành, đưa những thần y giỏi nhất ra chữa trị cho cô ấy. Hiển nhiên là bởi vì cô ấy dễ nhìn thôi. Lúc đó hắn còn chưa biết cô ấy là một ngoại thế. Bây giờ hắn chẳng những biết cô ấy là ngoại thế, mà còn là kẻ không hiểu gì về thế giới này nữa. Hắn làm sao có thể không tiến hành tẩy não chứ.
Suốt những ngày ở thành Thủy Tinh này, Hải Yến được tam hoàng tử đưa đi khắp mọi nơi để thưởng thức hết cảnh đẹp nơi này. Đồng thời hắn ta còn nhờ những kẻ đạt đến Power cấp hai trong thành chỉ dạy cách bộc phát bản ngã cho Hải Yến. Tuy không phải ngoại thế nào cũng chỉ cần một vài lần là bộc phát đươc sức mạnh bản ngã. Thế nhưng chín phần mười những kẻ ngoại thế là có thể bộc phát được. Không như những kẻ vốn sống ở thế giới này, mười người chưa đến ba người có thể đột phá. Thế nên Hải Yến không phải là người duy nhất không đột phá được đó. Cô ấy tất nhiên là đã có sức mạnh bản ngã, hơn nữa còn là sức mạnh Power Tâm Linh: Tạo màn chắn. Khả năng này của Hải Yến vô cùng có lợi cho những cuộc chiến. Nếu như có thể nâng cấp lên cao thì gần như là bức tường không có khả năng phá nổi. Sức mạnh quá có lợi, thế nên tam hoàng tử lại càng cố gắng bám sát Hải Yến hơn nữa, cũng có thể nói là hắn ta đang muốn đem Hải Yến đặt vào lòng mình.
Toàn bộ những gì Hải Yến cần hắn đều nhanh chóng chu cấp. Nếu nói Hải Yến không xiêu lòng thì đó là nói dối. Thế nhưng trong thâm tâm cô ấy còn có vết thương lòng khá lớn mà Bạch Hàn mang lại. Cô ấy sẽ siêu lòng trong phút chốc vậy sao. Câu trả lời có vẻ như là không. Tuy nhiên cô ấy cũng dần dần có tình cảm với tam hoàng tử. Dù sao thì nơi này lạ nước lạ cái, cô ấy cũng cần phải có một chỗ dựa. Mà người duy nhất cô ấy có thể dựa vào bây giờ là tam hoàng tử này. Tuy vết thương lòng chưa phai, nhưng cô ấy gần như đã đồng ý, nếu không có việc ngoài ý muốn xảy ra vào lúc này.
Vua của Thủy Tinh thành vốn không hề quan tâm đến những người ngoại thế. Nên ông cũng không quá chú trọng cô gái mà tam hoàng tử dẫn về. Điều khiến ông ta chú ý chính là nguồn sức mạnh trong người Hải Yến lúc nào cũng có vẻ như sẽ bộc phá đẳng cấp tiếp theo. Thế nên ông cũng có suy nghĩ đôi chút về mối quan hệ của tam hoàng tử và cô gái tên Hải Yến đó. Nhưng vào lúc này lại có chuyện xảy ra.
Đó là lúc nhóm Tiểu Quỷ làm thay đổi toàn bộ cơ cấu thành G.O. Chuyện này không phải chuyện đùa. Vấn đề muốn đánh chiếm những ngôi thành khác để tăng thực lực cho mình luôn là vấn đề quan tâm hàng đầu của các chủ thành. Mà quan trong hơn, Thủy Tinh thành lại nằm gần thành G.O nhất. Điều này làm cho Thủy Tinh thành lúc này lại một phen nhốn nháo. Những đội quân ở các ngôi thành khác luôn có ý bành trướng thế lực của mình. Thế nên muốn đánh thành G.O phải qua được Thủy Tinh thành. Tử Vong đã chuẩn bị một âm mưu khá độc địa. Bọn chúng đưa những kẻ nội gián vào Thủy Tinh thành, hạ độc nhà vua và năm người có quyền lực cao nhất Thủy Tinh thành khiến cho bọn họ không thể ngồi dậy nổi. Lúc này cả ngôi thành Thủy Tinh nhốn nháo, vua của Thủy Tinh thành thì không dậy nổi đó là chuyện vô cùng trọng đại. Có người mong muốn nhà vua không dậy nổi luôn. Cũng có người muốn nhân lúc này tạo niềm tin giúp cho con đường phía sau của mình thăng tiến. Trong số những người thuộc tốp thứ hai có tam hoàng tử. Trong lần trước đi vào khu rừng nguyên sinh, hắn ta đã tìm ra được những dấu vết của một loài vật có khả năng trị bách độc: Băng Giác Lang. Thế nên chuyến này hắn ta nhất quyết đi tìm Băng Giác Lang một lần nữa nhằm nâng cao vị thế của mình trong số các hoàn thân. Và hiển nhiên Hải Yến cũng xin tam hoàng tử cho đi theo. Một phần cô ấy muốn trả ơn mấy ngày nay tam hoàng tử đã giúp đỡ mình, một phần cũng vì muốn đi du lịch cho biết về những loài sinh vật ở đây. Tuy tất cả đều là sinh vật lạ nhưng cô ấy không để tâm. Và tất nhiên vũ khí mà cô ấy mang theo chính là thanh tiểu đao vốn đâm vào người cô ấy lúc trước.
Khi đến khu rừng nguyên sinh, nhóm quân của Thủy Tinh thành chia ra nhiều hướng nhằm tăng khả năng gặp dấu vết của thần thú. Trong vòng 3 ngày, quân đoàn đã đi khá sâu vào khu rừng. Và đồng thời Hải Yến bị lạc khá xa với đám quân Thủy Tinh thành. Vô tình cô ấy gặp được Băng Giác Lang. Đồng thời cô còn gặp lại được Bạch Hàn, người cô ấy tưởng đã chết nữa chứ. Đứng trước sức mạnh khủng bố cùng vẻ ngoài như thần thánh lúc nãy của Bạch Hàn, bao nhiêu ý định về tam hoàng tử trong lòng Hải Yến hoàn toàn biến mất không còn chút giấu vết. Hiện giờ người khiến cho cô ấy mong nhớ đang ở bên cạnh cô ấy vậy thì cô ấy cần gì phải lo nghĩ nữa.
Sau khi câu chuyện được kể hết. Bạch Hàn thở dài một tiếng. Cậu ta lúc này vừa mừng vừa lo. Mừng vì được gặp lại người con gái mà cậu ta yêu quý nhất, lo vì cậu ta sắp phải giống như Hồng Long, chống chọi với cả một thế lực khổng lồ rồi. Cậu ta làm sao không biết tam hoàng tử có ý đồ với Hải Yến chứ. Nhưng ý đồ thì ý đồ, cậu ta với sức mạnh Power cấp hai hiện giờ có thể chịu phục hay sao. Mắt Bạch Hàn lúc này lóe lên ý chí mạnh mẽ. Dù là ai thì cũng không có cách cướp đi người con gái mà cậu ta yêu quý được. Bất giác Bạch Hàn nắm chặt tay Hải Yến.
Đến lượt Bạch Hàn kể về câu chuyện của mình thì cậu ta bị cắt ngang. Một toán người cưỡi trên lưng Địa mã chạy vội đến nơi này. Con Băng Giác Lang đứng phắt dậy gầm gừ đe dọa. Ánh mắt của nó sáng rực đầy sát khí khi nhìn về những binh khí trong tay đám người này. Hải Yến lập tức nhận ra đây chính là toán quân Thủy Tinh thành đang đi lùng sục khắp mọi nơi để tìm con thần thú này. Tam hoàng tử cười lên ha hả, hắn ta chỉ kiếm về phía Băng Giác Lang:
- Cuối cùng đã tìm được ngươi. Quân đâu, bắt nó cho ta.
Một đám người nhanh chóng xuống ngựa định lao đến tấn công Băng Giác Lang. Lúc này, một con người nhỏ bé đứng bên cạnh nó lạnh lùng cất tiếng:
- Các ngươi dám.
Một tên trong đoàn sạm mặt lại, hắn ta bước lên một bước, tay chỉ thẳng vào Bạch Hàn:
- Ngông cuồng, ngươi là kẻ nào dám lớn tiếng với tam điện hạ.
Tam hoàng tử lúc này mới để ý đến hai người kia. Nhất thời hắn ta nheo mắt lại. Đây không phải Hải Yến thì là ai đây. Hắn ta vội vàng khoát tay rồi xuống ngựa. Không để ý có sự tồn tại của Bạch Hàn, hắn chạy đến trước mặt Hải Yến nắm tay cô ấy hỏi vồn:
- Nàng không sao chứ, có bị thương ở đâu không.
Hải Yến dứt khoát rút tay ra khỏi tay hắn ta. Bạch Hàn đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn người trước mặt giở trò. Tay cậu ta siết lại phát ra âm thanh răn rắc. Hải Yến bước nhẹ về phía Bạch Hàn. Cô ấy nói lớn:
- Xin hoàng tử giữ gìn thân phận chút.
Tam hoàng tử ngạc nhiên nói:
- Giữ gìn thân phận, ta và nàng còn gì để giữ gìn chứ.
“Đệt” Bạch Hàn tức khắc nói trong lòng như vậy nhưng ngoài mặt cậu ta vẫn tỏ vẻ lạnh lùng. Câu nói này có nhiều hàm ý lắm đấy. Bạch Hàn dù có là thần tiên thì cũng đã phẫn nộ trong lòng. Mà dường như tên này không để ý đến sự tồn tại của mình hay sao ấy nhỉ.
Còn Hải Yến thì khá khó chịu với câu nói vừa rồi của tam hoàng tử. Cô ấy nhìn thẳng mặt tam hoàng tử mà cất tiếng:
- Đây là bạn trai của tôi. Xin người hãy tôn trọng.
“À, bạn trai cơ đấy” Đến lúc này hắn mới “có cảm giác” sự tồn tại của Bạch Hàn. Hắn quay qua nhìn Bạch Hàn như muốn nói: ngươi là cái thá gì chứ. Hắn ta chỉ nhìn một cái như vậy rồi lại quay qua nhìn đám người đứng trước mặt Băng Giác Lang quát:
- Các ngươi còn đứng đó. Mau tóm lấy nó.
Bạch Hàn hiện giờ khá tức giận, nhưng cậu ta vẫn còn bình tĩnh. Người cậu ta khẽ tỏa ra khí thế uy vũ lập tức trấn áp đoàn người tam hoàng tử. Tuy là quân đội nhưng những người này ít phải xuất chiến, ít khi đối diện với cái chết. Thế nên họ không có sự can đảm vốn có của một chiến sĩ. Tất nhiên là những người ở đây có vài người đã đạt đến Power cấp hai. Khí tức của Bạch Hàn cũng không uy hiếp họ cho lắm. Bạch Hàn lúc này mở miệng nói:
- Các ngươi thật sự dám động vào nó.
Đây không phải là một câu uy hiếp. Nhưng ở đây cậu ta có quyền uy hiếp như vậy. Ngay khi thu phục được Băng Giác Lang, Bạch Hàn đã cảm thấy vô cùng yêu thích con thần thú này. Nó thuộc dạng băng, hơn nữa còn là thần thú. Chắc chắn mấy tên trong nhóm sẽ phải tức chết với cậu ta. Thế nhưng lúc này bọn người này lại dám động tới Băng Giác Lang. Cũng tức là muốn bắt nó quy hàng. Bạch Hàn sao không tức giận được. Cộng thêm câu chuyện lúc nãy giữa tam hoàng tử và Hải Yến nữa, máu huyết trong người Bạch Hàn có vẻ cũng đã muốn sục sôi lên rồi. Hơn thế nữa đối phương hiện giờ chỉ có vài người đạt Power cấp hai thôi. Hợp lực Bạch Hàn cùng Băng Giác Lang là tồn tại khá khủng bố chuyên về băng. Thế nên mới có thể nói là ở đây cậu ta có quyền uy hiếp.
Một tên trong đám quân có Power cấp hai, cũng là tên lúc trước mở miệng giờ lại lên tiếng:
- To gan, người có biết người trước mặt ngươi là tam hoàng tử…
Chưa nói hết câu, tam hoàng tử đã cắt ngang câu nói của người đó:
- Im miệng. ta không cho phép ngươi dám mở miệng sao.
Câu nói này, tam hoàng tử không nhìn tên đó mà lại nhìn Bạch Hàn. Ý đồ quá rõ. Ta ở đây kêu bắt nó, ngươi dám nói không cho sao. Bạch Hàn lúc này cũng nhìn tam hoàng tử không chớp mắt, không hề khiếp sợ trước uy quyền hoàng gia. Cậu ta cất tiếng:
- Băng Giác Lang là thần thú của ta. Ta không cho phép các ngươi dám động vào nó sao.
Những tên trong quân đoàn ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn tên đang đứng trước mặt tam hoàng tử. Ngươi ngốc hở, ngươi có ngốc nhưng ngươi cũng phải biết người trước mặt ngươi là người của hoàng gia chứ. Tam hoàng tử cũng ngạc nhiên nhìn Bạch Hàn. Ngươi có thật bị gì không vậy, ngươi là ai mà dám nói vậy với ta. Hắn đưa mắt ngạc nhiên nhìn qua Hải Yến. Cô ấy cũng ngạc nhiên nhìn Bạch Hàn bên cạnh mình. Đây là Bạch Hàn cô ấy từng quen biết sao. Quá bá đạo đó. Không ngờ lại muốn trực tiếp uy hiếp tam hoàng tử của Thủy Tinh thành luôn. Mà hình như cô ấy chưa nói với Bạch Hàn thân phận tam hoàng tử cho Bạch Hàn biết ấy nhỉ. Cô ấy vừa định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt sáng rực của Bạch Hàn thì Hải Yến đã vội hiểu. Bạch Hàn vốn thế, vốn vô cùng bá đạo. Tuy đối với bạn bè là ngang hàng nhưng đối với người khác, hơn nữa là người uy hiếp đến lợi ích của mình, cậu ta luôn bá đạo. Đó mới là tính cách của Bạch Hàn, và đó mới chính là người mà Hải Yến yêu.
Hải Yến cũng không biết, khi Băng Giác Lang đã chấp nhận Bạch Hàn. Một luồng suy nghĩ của Băng Giác Lang xuyên vào đầu Bạch Hàn. Điều này tạo nên một mối liên kết giữa chủ nhân và thần thú. Khiến cho Bạch Hàn có khả năng hiểu được ý của Băng Giác Lang. Tất nhiên là chỉ có thần thú mới có khả năng làm việc này. Những loài thú khác làm sao có cơ hội được. Băng Giác Lang đã nói là nó có thể dùng sức mạnh của nó hạ gục toàn bộ người ở đây. Nếu như cùng Bạch Hàn song kiếm thì nhất định sẽ rời khỏi đây mà khong có tý sứt mẻ nào. Đó là cơ sở để Bạch Hàn bá đạo, nói đúng hơn là cậu ta có vốn để bá đạo.
Tam hoàng tử lúc này thấy khá thú vị với Bạch Hàn. Trong mắt hắn ta Bạch Hàn đã tồn tại, nhưng chỉ là dạng tồn tại của một con kiến. Với lực lượng hoàng tử của mình thì cần gì quan tâm đến con kiến này chứ. Nhưng với tính cách của tam hoàng tử, hắn ta sẽ không buông tha cho Bạch Hàn. Cậu ta vừa ngăn cản hắn thu phục thần thú, vừa là người bên cạnh Hải Yến lúc này. Điều này nói lên cái gì, nói lên rằng tam hoàng tử đang ghen tỵ và muốn xử đẹp Bạch Hàn. Thế nên đến tận lúc này hắn mới giả vờ là để ý đến sự tồn tại của Bạch Hàn. Hắn ngạc nhiên nói:
- A… ngươi là…
Hải Yến lúc này vừa định đứng ra nói gì đó thì Bạch Hàn đã khoát tay. Cậu ta cười cười nhìn tam hoàng tử:
- Ta, là bạn trai cô ấy. Và cũng là người ngăn các ngươi động đến Băng Giác Lang.
Tam hoàng tử nhếch mép cười, hắn ta nói:
-Vị huynh đài này, bọn ta không phải là muốn gây khó dễ cho ngươi cùng Hải Yến cô nương. Nhưng bọn ta cần con Băng Giác Lang này. Huynh có thể rời đi khỏi nơi này được rồi.
Bạch Hàn cũng cười lạnh:
- Rời đi, ngươi nghĩ ngươi có thể khiến ta rời đi.
Tròn mắt, tất cả mọi người đều tròn mắt. Đây là loại người gì, dám đứng trước mặt một người trong hoàng gia nói chuyện kiểu này. Không biết người này có phải bị thần kinh hay không. Hải Yến lúc này vội đứng ra giải quyết:
- Tam hoàng tử, thật ra thì con thần thú này đúng là Bạch Hàn đã thu phục được. Mong người rộng lượng bỏ qua.
Tên tam hoàng tử cười lên ha hả, hắn rất thích Hải Yến, nếu như cô ấy đã nói vậy thì hắn sẽ không truy cứu nhiều. Chủ yếu chỉ muốn giáo dục tên trước mặt một chút thôi. Hắn ta không nhìn tới Bạch Hàn nữa, hắn phất tay, đồng loạt mười mấy người trong quân đoàn lao về phía Băng Giác Lang. Vũ khí đều nhắm về phía Băng Giác Lang. Trong khoảnh khắc đó, tam hoàng tử đắc ý nhìn qua Bạch Hàn. Hắn muốn xem vẻ mặt của Bạch Hàn như thế nào khi không thể ngăn được hắn bắt đi con Băng Giác Lang. Thế nhưng hắn đã vội xám mặt lại.
Bạch Hàn không đứng ở đây nữa, cậu ta đã nhẹ nhàng đứng trước mặt Băng Giác Lang. Đồng thời cậu ta dậm chân thật mạnh xuống mặt đất. Một loạt những mũi băng nhọn hoắc từ dưới mặt đất tua tủa đâm về phía đám người đang lao đến. Băng Giác Lang đứng phía sau cậu ta gầm lên một tiếng đầy uy vũ, nó cũng lao về phía những người đó. Hàn khí trên người nó tỏa ra dữ dội khiến cho những người đó nhanh chóng hóa thành những tảng băng. Nhanh chóng, nó vận dụng sức mạnh vào âm thanh mà gầm lên một tiếng thật lớn. Những tảng băng hình người ấy nhanh chóng bể thành nhiều mảnh. Tam hoàng tử đứng xem mà cơ mặt giật giật. Hắn không ngờ Bạch Hàn cùng với thần thú Băng Giác Lang dám tấn công như vậy. Sức mạnh này quả thật quá mạnh. Dù không có Bạch Hàn đứng đây thì quân đội của hắn cũng sẽ thất bại. Thế nhưng Bạch Hàn đã ra tay thì tại sao lại không thể đổ tội cho Bạch Hàn được chứ. Tam hoàng tử nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt của hắn lóe lên sát khí mãnh liệt rồi như thủy triều rút đi mất.
Bạch Hàn từ trước đã hiểu được sức mạnh trong người mình cùng kết hợp với Băng Giác Lang sẽ là khủng bố như thế nào. Thế nên hầu như cậu ta không sợ gì cả. Mà hơn nữa, tên tam hoàng tử kia cũng chỉ là hoàng gia ở Thủy Tinh thành thôi mà. Dù sao thì đã từng đối đầu với một đại gia tộc lớn ở thành G.O rồi. Vậy đối đầu thêm một người nữa thì có sao chứ. Thế nên cậu ta cùng Băng Giác Lang ra tay mà không hề kiêng kỵ gì cả.
Chẳng mấy chốc mà cuộc chiến đã kết thúc, quân đoàn của tam hoàng tử đã tổn thất hơn phân nửa. Tam hoàng tử thấy vậy liền phất tay, hắn nói lớn:
- Nếu đã như vậy, thôi được. Chúng ta rút.
Toàn bộ những kẻ còn sống vội vàng nghe theo lệnh tam hoàng tử. Bọn chúng nhanh chóng leo lên Địa mã rời đi. Trước khi đi, tam hoàng tử đứng trước mặt Hải Yến dịu dàng nói:
- Nàng có muốn quay về không.
Hải Yến lắc đầu đáp ngay lập tức:
- Tôi sẽ trở lại Thủy Tinh thành nhận tội sau.
Tam hoàng tử cười phá lên rồi hắn quay người bỏ đi. Hắn không thèm đoái hoài gì đến Bạch Hàn. Đối với hắn, Bạch Hàn chỉ như một kẻ sắp chết mà thôi. Tuy những binh lính dưới trướng của tam hoàng tử vô cùng khó chịu khi tha cho tên kia cùng Băng Giác Lang. Thế nhưng nhìn biểu tình của tam hoàng tử, bọn chúng biết chuyện này sẽ không kết thúc như vậy.
Ngay khi bọn người tam hoàng tử rời khỏi, Bạch Hàn quỵ người ngã xuống đất. Hôm nay vừa mới đột phá sức mạnh, chưa hoàn toàn kiểm soát nó. Lại còn dùng sức mạnh đến hai lần. Quả thật điều này quá sức chịu đựng của cậu ta. Hải Yến vội vàng đến bên cạnh Bạch Hàn. Cô ấy dịu dàng dìu cậu ta dậy, cùng với đó là ánh mắt quan tâm đầy lo lắng:
- Anh… không sao chứ?
Bạch Hàn mỉm cười gật đầu:
-Không sao, em đừng lo. Chỉ là anh mệt quá thôi.
Nói xong, Bạch Hàn nhìn Băng Giác Lang. Nó ngoan ngoãn quỵ xuống, cõng hai người trên lưng rồi Băng Giác Lang phóng vọt về phía nhóm Hồng Long, Tôn Giang cùng Phong Lam đang nghĩ ngơi.
Nhóm 4 người này qua một khoãng thời gian đã được Dạ Nguyệt chữa trị hoàn toàn bình phục. Thế nhưng họ lại trong trạng thái đứng ngồi không yên. Họ thật sự lo cho hai tên đang đuổi theo hai con thần thú kia. Họ có thể trở về hay không quả thật khó nói quá. Đúng lúc này, một tiếng gầm lớn quen thuộc vang lên. Cả bọn nhanh chóng tạo trận thế, không còn hoảng loạn bất ngờ như lúc trước. Tiếng gầm này đúng là của một trong hai con thần thú giao đấu lúc trước. Nếu như nó quay lại thì… cả nhóm không dám nghĩ đến tình huống này. Nếu như liều mạng thì vẫn phải liều mạng. Bất giác Hồng Long quay qua nhìn Dạ Nguyệt. Cả hai gật đầu nhẹ với nhau. Dù có chuyện gì thì Hồng Long nhất định sẽ bảo vệ Dạ Nguyệt an toàn rời khỏi nơi này. Đó là lời hứa trong lòng cậu ta.
Xuất hiện trước mặt họ là một con thần thú uy vũ, toàn thân là bộ lông trắng muốt, mỗi bước đi của nó đều phát ra hàn khí đậm đặc khiến người ta nghẹt thở. Đôi mắt sáng rực đầy tính uy hiếp nhìn nhóm người trước mặt nó. Đây đúng là con thần thú lúc trước rồi. Cả bọn nắm chặt vũ khí trong tay, tùy thời sẵn sàng liều mạng. Thế nhưng vào lúc này cả bọn phải bị chưng hửng bởi vì một giọng nói phát ra từ trên lưng con thần thú:
- Các cậu định tấn công chiến hữu của mình vậy sao?
Sau câu nói đó, Bạch Hàn và Hải Yến từ trên lưng Băng Giác Lang nhảy xuống. Cả nhóm bốn người đều sững sờ nhìn hai người đó. Phong Lam có chút lắp bắp:
- Bạch Hàn, cậu có phải là hồn ma hiện về không vậy.
Nghe câu hỏi này của Phong Lam, Dạ Nguyệt nhanh chóng nép vào sau lưng Hồng Long. Là con gái thì ai cũng có nét sợ ma đặc sắc hết ấy nhỉ. Tôn Giang chỉa một cành cây về phía Bạch Hàn:
- Nói, là yêu nghiệt phương nào giả danh bạn ta.
Bạch Hàn cười phá lên rồi đáp:
- Làm gì căng thẳng thế. Là tớ, còn sống nhăn răng đây này.
Tôn Giang ngơ ngác quơ quơ cành cây mấy cái:
- Gì, bớt giỡn. Bạch Hàn làm quái gì có thể đi chung với thần thú. Đồng thời còn có một người đẹp đi bên cạnh nữa. Khai mau, mi là ai?
Póc, Tôn Giang bị Bạch Hàn đập đầu. Cậu ta liếc mắt nhìn cả bọn:
- Nhìn kỹ đi. Là ông đây này. Còn Hải Yến không lẽ bọn mi không nhận ra.
Sững sờ, cả bọn đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Bạch Hàn. Nhìn chán xong lại quay qua nhìn Hải Yến. Đúng ha, dường như cô gái này có nét giống Hải Yến nhỉ. Là nhóm bạn thân dĩ nhiên là tên nào cũng đã từng gặp mặt Hải Yến rồi. Thế nên việc phân biệt cũng khá là nhẹ nhàng. Rồi sau đó, cả đám lại nhìn sang Băng Giác Lang đang đứng phía sau Bạch Hàn, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Bạch Hàn nhìn quanh một lượt, cậu ta ngạc nhiên nói:
- Phi chưa về sao?
Cả bọn cũng ngạc nhiên không kém, Hồng Long lập tức lên tiếng:
- Chẳng phải cậu đi chung với Phi sao?
- À chuyện này…
Bạch Hàn bất đắc dĩ kể sơ một lượt mọi chuyện. Cả bọn chăm chú lắng nghe. Sau khi Bạch Hàn kết thúc, cả nhóm sáu người lại một lần nữa lo lắng, lo lắng cho tên Phi. Mà trước đó, tất cả đều xúm lại đập hội đồng tên Bạch Hàn thấy gái quên bạn này cái đã.
Lần thứ hai khi Hải Yến tỉnh lại, cô ấy đã thấy mình nằm trong một gian phòng xa hoa lộng lẫy. Căn phòng này có thể nói là rất lớn, đồ đạc trong phòng cũng là những loại tinh xảo nhất, đặc biệt là đều bằng thủy tinh long lanh. Khi Hải Yến vừa tỉnh lại, điều đầu tiên cô làm là cố gắng gượng người ngồi dậy. Nhưng vào lúc đó, một cô gái không biết đã đứng kế bên Hải Yến từ lúc nào vội cản lại:
- Xin tiểu thư đừng cử động mạnh.
Hải Yến ngơ ngác nhìn cô gái đang đứng bên cạnh. Cô gái này ăn vận rất lạ, nhưng có thể đoán ra thân phận của cô ấy. Đó là một người hầu gái. Hải Yến tròn mắt hỏi cô hầu gái:
- Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?
Hải Yến còn nhớ rõ ràng lần trước chập chờn tỉnh lại, cô ấy đang ở trong rừng rậm mà. Hơn nữa cô ấy còn bị một thanh tiểu đao đâm vào người nữa. Nhắc đến thanh tiểu đao, cô ấy vội vàng nhìn xuống ngực mình, nơi đã được băng bó một cách cẩn thận. Cô hầu gái ấy thấy vậy vội nói:
- Xin tiểu thư an tâm. Đây là cung điện của tam điện hạ Thủy Tinh thành. Còn vết thương trên người người, các thần y đã nói là không có việc gì. Chỉ là tổn thương ngoài da.
Hải Yến lại ngơ ngác một lần nữa. Thủy Tinh thành, cái tên này quá xa lạ, dường như cô ấy chưa từng nghe nhắc đến. Đúng lúc này, có tiếng bước chân mở cửa vào phòng. Cô hầu gái vội vàng chạy đến trước mặt người vừa mới đến mà hành lễ:
-Nô tỳ xin ra mắt tam điện hạ.
Người đó khoát tay, cô hầu gái nhanh chóng rời khỏi phòng. Người được gọi là tam điện hạ bước đến bên giường Hải Yến, hắn ta nhìn Hải Yến bằng đôi mắt đầy sự quan tâm, hắn dịu dàng hỏi:
- Nàng đã tỉnh rồi sao.
Hải Yến vội xích người lại đôi chút. Trước mặt cô ấy là một người khá điển trai với đôi mắt màu xanh lam. Cô ngơ ngác cất tiếng:
- Người là ai?
Tam điện hạ nhếch mép lên cười, nụ cười của hắn khá là điển trai:
- Ta là tam hoàng tử của thành Thủy Tinh này.
- Thủy Tinh thành… là ở đâu? – Hải Yến lại ngơ ngác hỏi.
Lần này đến lượt tam hoàng tử ngạc nhiên nhìn cô gái trước mắt. Thủy Tinh thành là ở đâu. Câu hỏi này khó đỡ thật. Bổng hắn ta nhớ ra chuyện có những người bị xuyên không đến thế giới này từ một chiều không gian khác. Hắn ta thận trọng nhìn cô giây lát.
- Có phải cô bị một vùng xoáy đen hút vào hay không?
- Vùng xoáy đen?
Hải Yến thầm nhớ đến lúc mình bị thanh tiểu đao kia đâm vào người. Đúng là hình như mình bị một luồng xoáy đen hút vào. Đến khi mở mắt ra thì mình đã ở trong khu rừng kia. Cô ấy nhìn tam hoàng tử rồi gật đầu đáp:
- Có vẻ giống như người nói.
Cơ mặt tam hoàng tử giật giật. Cô gái trước mặt mình đúng là một ngoại thế. Mà theo tin đồn thì những kẻ ngoại thế đến thường là những người có khả năng nâng cấp Power một cách nghịch thiên. Ờ thì hầu như thôi. Nhưng như vậy cũng vô cùng đáng sợ. Thế nên chuyện phải kết giao với cô gái này là điều không thể thiếu. Hơn nữa cô ấy còn khá xinh đẹp, nếu như có thể đem cô ấy làm cô gái của mình thì không phải là lưỡng toàn kỳ mỹ sao. Trong đầu tam hoàng tử bắt đầu nảy ra những âm mưu khá sâu. Hắn ta vươn tay lấy chiếc ghế thủy tinh kế bên rồi ngồi xuống bên giường cô ấy và bắt đầu kể về những điều ở thế giới này cho cô ấy biết. Tất nhiên là hắn giấu nhẹm đi chuyện cô ấy là một ngoại thế. Hắn chỉ giải thích nơi này là đâu, tại sao cô ấy được đưa đến đây thôi.
Thì ra hôm Hải Yến bị xuyên không đến thế giới này, tam hoàng tử đang cùng đám cận thần đi làm nhiệm vụ mà vua Thủy Tinh thành giao cho trong khu rừng nguyên sinh. Đi vòng vòng trong rừng nên hắn thấy cô ấy đang nằm ngất. Thế là hắn đưa cô ấy về thành, đưa những thần y giỏi nhất ra chữa trị cho cô ấy. Hiển nhiên là bởi vì cô ấy dễ nhìn thôi. Lúc đó hắn còn chưa biết cô ấy là một ngoại thế. Bây giờ hắn chẳng những biết cô ấy là ngoại thế, mà còn là kẻ không hiểu gì về thế giới này nữa. Hắn làm sao có thể không tiến hành tẩy não chứ.
Suốt những ngày ở thành Thủy Tinh này, Hải Yến được tam hoàng tử đưa đi khắp mọi nơi để thưởng thức hết cảnh đẹp nơi này. Đồng thời hắn ta còn nhờ những kẻ đạt đến Power cấp hai trong thành chỉ dạy cách bộc phát bản ngã cho Hải Yến. Tuy không phải ngoại thế nào cũng chỉ cần một vài lần là bộc phát đươc sức mạnh bản ngã. Thế nhưng chín phần mười những kẻ ngoại thế là có thể bộc phát được. Không như những kẻ vốn sống ở thế giới này, mười người chưa đến ba người có thể đột phá. Thế nên Hải Yến không phải là người duy nhất không đột phá được đó. Cô ấy tất nhiên là đã có sức mạnh bản ngã, hơn nữa còn là sức mạnh Power Tâm Linh: Tạo màn chắn. Khả năng này của Hải Yến vô cùng có lợi cho những cuộc chiến. Nếu như có thể nâng cấp lên cao thì gần như là bức tường không có khả năng phá nổi. Sức mạnh quá có lợi, thế nên tam hoàng tử lại càng cố gắng bám sát Hải Yến hơn nữa, cũng có thể nói là hắn ta đang muốn đem Hải Yến đặt vào lòng mình.
Toàn bộ những gì Hải Yến cần hắn đều nhanh chóng chu cấp. Nếu nói Hải Yến không xiêu lòng thì đó là nói dối. Thế nhưng trong thâm tâm cô ấy còn có vết thương lòng khá lớn mà Bạch Hàn mang lại. Cô ấy sẽ siêu lòng trong phút chốc vậy sao. Câu trả lời có vẻ như là không. Tuy nhiên cô ấy cũng dần dần có tình cảm với tam hoàng tử. Dù sao thì nơi này lạ nước lạ cái, cô ấy cũng cần phải có một chỗ dựa. Mà người duy nhất cô ấy có thể dựa vào bây giờ là tam hoàng tử này. Tuy vết thương lòng chưa phai, nhưng cô ấy gần như đã đồng ý, nếu không có việc ngoài ý muốn xảy ra vào lúc này.
Vua của Thủy Tinh thành vốn không hề quan tâm đến những người ngoại thế. Nên ông cũng không quá chú trọng cô gái mà tam hoàng tử dẫn về. Điều khiến ông ta chú ý chính là nguồn sức mạnh trong người Hải Yến lúc nào cũng có vẻ như sẽ bộc phá đẳng cấp tiếp theo. Thế nên ông cũng có suy nghĩ đôi chút về mối quan hệ của tam hoàng tử và cô gái tên Hải Yến đó. Nhưng vào lúc này lại có chuyện xảy ra.
Đó là lúc nhóm Tiểu Quỷ làm thay đổi toàn bộ cơ cấu thành G.O. Chuyện này không phải chuyện đùa. Vấn đề muốn đánh chiếm những ngôi thành khác để tăng thực lực cho mình luôn là vấn đề quan tâm hàng đầu của các chủ thành. Mà quan trong hơn, Thủy Tinh thành lại nằm gần thành G.O nhất. Điều này làm cho Thủy Tinh thành lúc này lại một phen nhốn nháo. Những đội quân ở các ngôi thành khác luôn có ý bành trướng thế lực của mình. Thế nên muốn đánh thành G.O phải qua được Thủy Tinh thành. Tử Vong đã chuẩn bị một âm mưu khá độc địa. Bọn chúng đưa những kẻ nội gián vào Thủy Tinh thành, hạ độc nhà vua và năm người có quyền lực cao nhất Thủy Tinh thành khiến cho bọn họ không thể ngồi dậy nổi. Lúc này cả ngôi thành Thủy Tinh nhốn nháo, vua của Thủy Tinh thành thì không dậy nổi đó là chuyện vô cùng trọng đại. Có người mong muốn nhà vua không dậy nổi luôn. Cũng có người muốn nhân lúc này tạo niềm tin giúp cho con đường phía sau của mình thăng tiến. Trong số những người thuộc tốp thứ hai có tam hoàng tử. Trong lần trước đi vào khu rừng nguyên sinh, hắn ta đã tìm ra được những dấu vết của một loài vật có khả năng trị bách độc: Băng Giác Lang. Thế nên chuyến này hắn ta nhất quyết đi tìm Băng Giác Lang một lần nữa nhằm nâng cao vị thế của mình trong số các hoàn thân. Và hiển nhiên Hải Yến cũng xin tam hoàng tử cho đi theo. Một phần cô ấy muốn trả ơn mấy ngày nay tam hoàng tử đã giúp đỡ mình, một phần cũng vì muốn đi du lịch cho biết về những loài sinh vật ở đây. Tuy tất cả đều là sinh vật lạ nhưng cô ấy không để tâm. Và tất nhiên vũ khí mà cô ấy mang theo chính là thanh tiểu đao vốn đâm vào người cô ấy lúc trước.
Khi đến khu rừng nguyên sinh, nhóm quân của Thủy Tinh thành chia ra nhiều hướng nhằm tăng khả năng gặp dấu vết của thần thú. Trong vòng 3 ngày, quân đoàn đã đi khá sâu vào khu rừng. Và đồng thời Hải Yến bị lạc khá xa với đám quân Thủy Tinh thành. Vô tình cô ấy gặp được Băng Giác Lang. Đồng thời cô còn gặp lại được Bạch Hàn, người cô ấy tưởng đã chết nữa chứ. Đứng trước sức mạnh khủng bố cùng vẻ ngoài như thần thánh lúc nãy của Bạch Hàn, bao nhiêu ý định về tam hoàng tử trong lòng Hải Yến hoàn toàn biến mất không còn chút giấu vết. Hiện giờ người khiến cho cô ấy mong nhớ đang ở bên cạnh cô ấy vậy thì cô ấy cần gì phải lo nghĩ nữa.
Sau khi câu chuyện được kể hết. Bạch Hàn thở dài một tiếng. Cậu ta lúc này vừa mừng vừa lo. Mừng vì được gặp lại người con gái mà cậu ta yêu quý nhất, lo vì cậu ta sắp phải giống như Hồng Long, chống chọi với cả một thế lực khổng lồ rồi. Cậu ta làm sao không biết tam hoàng tử có ý đồ với Hải Yến chứ. Nhưng ý đồ thì ý đồ, cậu ta với sức mạnh Power cấp hai hiện giờ có thể chịu phục hay sao. Mắt Bạch Hàn lúc này lóe lên ý chí mạnh mẽ. Dù là ai thì cũng không có cách cướp đi người con gái mà cậu ta yêu quý được. Bất giác Bạch Hàn nắm chặt tay Hải Yến.
Đến lượt Bạch Hàn kể về câu chuyện của mình thì cậu ta bị cắt ngang. Một toán người cưỡi trên lưng Địa mã chạy vội đến nơi này. Con Băng Giác Lang đứng phắt dậy gầm gừ đe dọa. Ánh mắt của nó sáng rực đầy sát khí khi nhìn về những binh khí trong tay đám người này. Hải Yến lập tức nhận ra đây chính là toán quân Thủy Tinh thành đang đi lùng sục khắp mọi nơi để tìm con thần thú này. Tam hoàng tử cười lên ha hả, hắn ta chỉ kiếm về phía Băng Giác Lang:
- Cuối cùng đã tìm được ngươi. Quân đâu, bắt nó cho ta.
Một đám người nhanh chóng xuống ngựa định lao đến tấn công Băng Giác Lang. Lúc này, một con người nhỏ bé đứng bên cạnh nó lạnh lùng cất tiếng:
- Các ngươi dám.
Một tên trong đoàn sạm mặt lại, hắn ta bước lên một bước, tay chỉ thẳng vào Bạch Hàn:
- Ngông cuồng, ngươi là kẻ nào dám lớn tiếng với tam điện hạ.
Tam hoàng tử lúc này mới để ý đến hai người kia. Nhất thời hắn ta nheo mắt lại. Đây không phải Hải Yến thì là ai đây. Hắn ta vội vàng khoát tay rồi xuống ngựa. Không để ý có sự tồn tại của Bạch Hàn, hắn chạy đến trước mặt Hải Yến nắm tay cô ấy hỏi vồn:
- Nàng không sao chứ, có bị thương ở đâu không.
Hải Yến dứt khoát rút tay ra khỏi tay hắn ta. Bạch Hàn đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn người trước mặt giở trò. Tay cậu ta siết lại phát ra âm thanh răn rắc. Hải Yến bước nhẹ về phía Bạch Hàn. Cô ấy nói lớn:
- Xin hoàng tử giữ gìn thân phận chút.
Tam hoàng tử ngạc nhiên nói:
- Giữ gìn thân phận, ta và nàng còn gì để giữ gìn chứ.
“Đệt” Bạch Hàn tức khắc nói trong lòng như vậy nhưng ngoài mặt cậu ta vẫn tỏ vẻ lạnh lùng. Câu nói này có nhiều hàm ý lắm đấy. Bạch Hàn dù có là thần tiên thì cũng đã phẫn nộ trong lòng. Mà dường như tên này không để ý đến sự tồn tại của mình hay sao ấy nhỉ.
Còn Hải Yến thì khá khó chịu với câu nói vừa rồi của tam hoàng tử. Cô ấy nhìn thẳng mặt tam hoàng tử mà cất tiếng:
- Đây là bạn trai của tôi. Xin người hãy tôn trọng.
“À, bạn trai cơ đấy” Đến lúc này hắn mới “có cảm giác” sự tồn tại của Bạch Hàn. Hắn quay qua nhìn Bạch Hàn như muốn nói: ngươi là cái thá gì chứ. Hắn ta chỉ nhìn một cái như vậy rồi lại quay qua nhìn đám người đứng trước mặt Băng Giác Lang quát:
- Các ngươi còn đứng đó. Mau tóm lấy nó.
Bạch Hàn hiện giờ khá tức giận, nhưng cậu ta vẫn còn bình tĩnh. Người cậu ta khẽ tỏa ra khí thế uy vũ lập tức trấn áp đoàn người tam hoàng tử. Tuy là quân đội nhưng những người này ít phải xuất chiến, ít khi đối diện với cái chết. Thế nên họ không có sự can đảm vốn có của một chiến sĩ. Tất nhiên là những người ở đây có vài người đã đạt đến Power cấp hai. Khí tức của Bạch Hàn cũng không uy hiếp họ cho lắm. Bạch Hàn lúc này mở miệng nói:
- Các ngươi thật sự dám động vào nó.
Đây không phải là một câu uy hiếp. Nhưng ở đây cậu ta có quyền uy hiếp như vậy. Ngay khi thu phục được Băng Giác Lang, Bạch Hàn đã cảm thấy vô cùng yêu thích con thần thú này. Nó thuộc dạng băng, hơn nữa còn là thần thú. Chắc chắn mấy tên trong nhóm sẽ phải tức chết với cậu ta. Thế nhưng lúc này bọn người này lại dám động tới Băng Giác Lang. Cũng tức là muốn bắt nó quy hàng. Bạch Hàn sao không tức giận được. Cộng thêm câu chuyện lúc nãy giữa tam hoàng tử và Hải Yến nữa, máu huyết trong người Bạch Hàn có vẻ cũng đã muốn sục sôi lên rồi. Hơn thế nữa đối phương hiện giờ chỉ có vài người đạt Power cấp hai thôi. Hợp lực Bạch Hàn cùng Băng Giác Lang là tồn tại khá khủng bố chuyên về băng. Thế nên mới có thể nói là ở đây cậu ta có quyền uy hiếp.
Một tên trong đám quân có Power cấp hai, cũng là tên lúc trước mở miệng giờ lại lên tiếng:
- To gan, người có biết người trước mặt ngươi là tam hoàng tử…
Chưa nói hết câu, tam hoàng tử đã cắt ngang câu nói của người đó:
- Im miệng. ta không cho phép ngươi dám mở miệng sao.
Câu nói này, tam hoàng tử không nhìn tên đó mà lại nhìn Bạch Hàn. Ý đồ quá rõ. Ta ở đây kêu bắt nó, ngươi dám nói không cho sao. Bạch Hàn lúc này cũng nhìn tam hoàng tử không chớp mắt, không hề khiếp sợ trước uy quyền hoàng gia. Cậu ta cất tiếng:
- Băng Giác Lang là thần thú của ta. Ta không cho phép các ngươi dám động vào nó sao.
Những tên trong quân đoàn ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn tên đang đứng trước mặt tam hoàng tử. Ngươi ngốc hở, ngươi có ngốc nhưng ngươi cũng phải biết người trước mặt ngươi là người của hoàng gia chứ. Tam hoàng tử cũng ngạc nhiên nhìn Bạch Hàn. Ngươi có thật bị gì không vậy, ngươi là ai mà dám nói vậy với ta. Hắn đưa mắt ngạc nhiên nhìn qua Hải Yến. Cô ấy cũng ngạc nhiên nhìn Bạch Hàn bên cạnh mình. Đây là Bạch Hàn cô ấy từng quen biết sao. Quá bá đạo đó. Không ngờ lại muốn trực tiếp uy hiếp tam hoàng tử của Thủy Tinh thành luôn. Mà hình như cô ấy chưa nói với Bạch Hàn thân phận tam hoàng tử cho Bạch Hàn biết ấy nhỉ. Cô ấy vừa định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt sáng rực của Bạch Hàn thì Hải Yến đã vội hiểu. Bạch Hàn vốn thế, vốn vô cùng bá đạo. Tuy đối với bạn bè là ngang hàng nhưng đối với người khác, hơn nữa là người uy hiếp đến lợi ích của mình, cậu ta luôn bá đạo. Đó mới là tính cách của Bạch Hàn, và đó mới chính là người mà Hải Yến yêu.
Hải Yến cũng không biết, khi Băng Giác Lang đã chấp nhận Bạch Hàn. Một luồng suy nghĩ của Băng Giác Lang xuyên vào đầu Bạch Hàn. Điều này tạo nên một mối liên kết giữa chủ nhân và thần thú. Khiến cho Bạch Hàn có khả năng hiểu được ý của Băng Giác Lang. Tất nhiên là chỉ có thần thú mới có khả năng làm việc này. Những loài thú khác làm sao có cơ hội được. Băng Giác Lang đã nói là nó có thể dùng sức mạnh của nó hạ gục toàn bộ người ở đây. Nếu như cùng Bạch Hàn song kiếm thì nhất định sẽ rời khỏi đây mà khong có tý sứt mẻ nào. Đó là cơ sở để Bạch Hàn bá đạo, nói đúng hơn là cậu ta có vốn để bá đạo.
Tam hoàng tử lúc này thấy khá thú vị với Bạch Hàn. Trong mắt hắn ta Bạch Hàn đã tồn tại, nhưng chỉ là dạng tồn tại của một con kiến. Với lực lượng hoàng tử của mình thì cần gì quan tâm đến con kiến này chứ. Nhưng với tính cách của tam hoàng tử, hắn ta sẽ không buông tha cho Bạch Hàn. Cậu ta vừa ngăn cản hắn thu phục thần thú, vừa là người bên cạnh Hải Yến lúc này. Điều này nói lên cái gì, nói lên rằng tam hoàng tử đang ghen tỵ và muốn xử đẹp Bạch Hàn. Thế nên đến tận lúc này hắn mới giả vờ là để ý đến sự tồn tại của Bạch Hàn. Hắn ngạc nhiên nói:
- A… ngươi là…
Hải Yến lúc này vừa định đứng ra nói gì đó thì Bạch Hàn đã khoát tay. Cậu ta cười cười nhìn tam hoàng tử:
- Ta, là bạn trai cô ấy. Và cũng là người ngăn các ngươi động đến Băng Giác Lang.
Tam hoàng tử nhếch mép cười, hắn ta nói:
-Vị huynh đài này, bọn ta không phải là muốn gây khó dễ cho ngươi cùng Hải Yến cô nương. Nhưng bọn ta cần con Băng Giác Lang này. Huynh có thể rời đi khỏi nơi này được rồi.
Bạch Hàn cũng cười lạnh:
- Rời đi, ngươi nghĩ ngươi có thể khiến ta rời đi.
Tròn mắt, tất cả mọi người đều tròn mắt. Đây là loại người gì, dám đứng trước mặt một người trong hoàng gia nói chuyện kiểu này. Không biết người này có phải bị thần kinh hay không. Hải Yến lúc này vội đứng ra giải quyết:
- Tam hoàng tử, thật ra thì con thần thú này đúng là Bạch Hàn đã thu phục được. Mong người rộng lượng bỏ qua.
Tên tam hoàng tử cười lên ha hả, hắn rất thích Hải Yến, nếu như cô ấy đã nói vậy thì hắn sẽ không truy cứu nhiều. Chủ yếu chỉ muốn giáo dục tên trước mặt một chút thôi. Hắn ta không nhìn tới Bạch Hàn nữa, hắn phất tay, đồng loạt mười mấy người trong quân đoàn lao về phía Băng Giác Lang. Vũ khí đều nhắm về phía Băng Giác Lang. Trong khoảnh khắc đó, tam hoàng tử đắc ý nhìn qua Bạch Hàn. Hắn muốn xem vẻ mặt của Bạch Hàn như thế nào khi không thể ngăn được hắn bắt đi con Băng Giác Lang. Thế nhưng hắn đã vội xám mặt lại.
Bạch Hàn không đứng ở đây nữa, cậu ta đã nhẹ nhàng đứng trước mặt Băng Giác Lang. Đồng thời cậu ta dậm chân thật mạnh xuống mặt đất. Một loạt những mũi băng nhọn hoắc từ dưới mặt đất tua tủa đâm về phía đám người đang lao đến. Băng Giác Lang đứng phía sau cậu ta gầm lên một tiếng đầy uy vũ, nó cũng lao về phía những người đó. Hàn khí trên người nó tỏa ra dữ dội khiến cho những người đó nhanh chóng hóa thành những tảng băng. Nhanh chóng, nó vận dụng sức mạnh vào âm thanh mà gầm lên một tiếng thật lớn. Những tảng băng hình người ấy nhanh chóng bể thành nhiều mảnh. Tam hoàng tử đứng xem mà cơ mặt giật giật. Hắn không ngờ Bạch Hàn cùng với thần thú Băng Giác Lang dám tấn công như vậy. Sức mạnh này quả thật quá mạnh. Dù không có Bạch Hàn đứng đây thì quân đội của hắn cũng sẽ thất bại. Thế nhưng Bạch Hàn đã ra tay thì tại sao lại không thể đổ tội cho Bạch Hàn được chứ. Tam hoàng tử nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt của hắn lóe lên sát khí mãnh liệt rồi như thủy triều rút đi mất.
Bạch Hàn từ trước đã hiểu được sức mạnh trong người mình cùng kết hợp với Băng Giác Lang sẽ là khủng bố như thế nào. Thế nên hầu như cậu ta không sợ gì cả. Mà hơn nữa, tên tam hoàng tử kia cũng chỉ là hoàng gia ở Thủy Tinh thành thôi mà. Dù sao thì đã từng đối đầu với một đại gia tộc lớn ở thành G.O rồi. Vậy đối đầu thêm một người nữa thì có sao chứ. Thế nên cậu ta cùng Băng Giác Lang ra tay mà không hề kiêng kỵ gì cả.
Chẳng mấy chốc mà cuộc chiến đã kết thúc, quân đoàn của tam hoàng tử đã tổn thất hơn phân nửa. Tam hoàng tử thấy vậy liền phất tay, hắn nói lớn:
- Nếu đã như vậy, thôi được. Chúng ta rút.
Toàn bộ những kẻ còn sống vội vàng nghe theo lệnh tam hoàng tử. Bọn chúng nhanh chóng leo lên Địa mã rời đi. Trước khi đi, tam hoàng tử đứng trước mặt Hải Yến dịu dàng nói:
- Nàng có muốn quay về không.
Hải Yến lắc đầu đáp ngay lập tức:
- Tôi sẽ trở lại Thủy Tinh thành nhận tội sau.
Tam hoàng tử cười phá lên rồi hắn quay người bỏ đi. Hắn không thèm đoái hoài gì đến Bạch Hàn. Đối với hắn, Bạch Hàn chỉ như một kẻ sắp chết mà thôi. Tuy những binh lính dưới trướng của tam hoàng tử vô cùng khó chịu khi tha cho tên kia cùng Băng Giác Lang. Thế nhưng nhìn biểu tình của tam hoàng tử, bọn chúng biết chuyện này sẽ không kết thúc như vậy.
Ngay khi bọn người tam hoàng tử rời khỏi, Bạch Hàn quỵ người ngã xuống đất. Hôm nay vừa mới đột phá sức mạnh, chưa hoàn toàn kiểm soát nó. Lại còn dùng sức mạnh đến hai lần. Quả thật điều này quá sức chịu đựng của cậu ta. Hải Yến vội vàng đến bên cạnh Bạch Hàn. Cô ấy dịu dàng dìu cậu ta dậy, cùng với đó là ánh mắt quan tâm đầy lo lắng:
- Anh… không sao chứ?
Bạch Hàn mỉm cười gật đầu:
-Không sao, em đừng lo. Chỉ là anh mệt quá thôi.
Nói xong, Bạch Hàn nhìn Băng Giác Lang. Nó ngoan ngoãn quỵ xuống, cõng hai người trên lưng rồi Băng Giác Lang phóng vọt về phía nhóm Hồng Long, Tôn Giang cùng Phong Lam đang nghĩ ngơi.
Nhóm 4 người này qua một khoãng thời gian đã được Dạ Nguyệt chữa trị hoàn toàn bình phục. Thế nhưng họ lại trong trạng thái đứng ngồi không yên. Họ thật sự lo cho hai tên đang đuổi theo hai con thần thú kia. Họ có thể trở về hay không quả thật khó nói quá. Đúng lúc này, một tiếng gầm lớn quen thuộc vang lên. Cả bọn nhanh chóng tạo trận thế, không còn hoảng loạn bất ngờ như lúc trước. Tiếng gầm này đúng là của một trong hai con thần thú giao đấu lúc trước. Nếu như nó quay lại thì… cả nhóm không dám nghĩ đến tình huống này. Nếu như liều mạng thì vẫn phải liều mạng. Bất giác Hồng Long quay qua nhìn Dạ Nguyệt. Cả hai gật đầu nhẹ với nhau. Dù có chuyện gì thì Hồng Long nhất định sẽ bảo vệ Dạ Nguyệt an toàn rời khỏi nơi này. Đó là lời hứa trong lòng cậu ta.
Xuất hiện trước mặt họ là một con thần thú uy vũ, toàn thân là bộ lông trắng muốt, mỗi bước đi của nó đều phát ra hàn khí đậm đặc khiến người ta nghẹt thở. Đôi mắt sáng rực đầy tính uy hiếp nhìn nhóm người trước mặt nó. Đây đúng là con thần thú lúc trước rồi. Cả bọn nắm chặt vũ khí trong tay, tùy thời sẵn sàng liều mạng. Thế nhưng vào lúc này cả bọn phải bị chưng hửng bởi vì một giọng nói phát ra từ trên lưng con thần thú:
- Các cậu định tấn công chiến hữu của mình vậy sao?
Sau câu nói đó, Bạch Hàn và Hải Yến từ trên lưng Băng Giác Lang nhảy xuống. Cả nhóm bốn người đều sững sờ nhìn hai người đó. Phong Lam có chút lắp bắp:
- Bạch Hàn, cậu có phải là hồn ma hiện về không vậy.
Nghe câu hỏi này của Phong Lam, Dạ Nguyệt nhanh chóng nép vào sau lưng Hồng Long. Là con gái thì ai cũng có nét sợ ma đặc sắc hết ấy nhỉ. Tôn Giang chỉa một cành cây về phía Bạch Hàn:
- Nói, là yêu nghiệt phương nào giả danh bạn ta.
Bạch Hàn cười phá lên rồi đáp:
- Làm gì căng thẳng thế. Là tớ, còn sống nhăn răng đây này.
Tôn Giang ngơ ngác quơ quơ cành cây mấy cái:
- Gì, bớt giỡn. Bạch Hàn làm quái gì có thể đi chung với thần thú. Đồng thời còn có một người đẹp đi bên cạnh nữa. Khai mau, mi là ai?
Póc, Tôn Giang bị Bạch Hàn đập đầu. Cậu ta liếc mắt nhìn cả bọn:
- Nhìn kỹ đi. Là ông đây này. Còn Hải Yến không lẽ bọn mi không nhận ra.
Sững sờ, cả bọn đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Bạch Hàn. Nhìn chán xong lại quay qua nhìn Hải Yến. Đúng ha, dường như cô gái này có nét giống Hải Yến nhỉ. Là nhóm bạn thân dĩ nhiên là tên nào cũng đã từng gặp mặt Hải Yến rồi. Thế nên việc phân biệt cũng khá là nhẹ nhàng. Rồi sau đó, cả đám lại nhìn sang Băng Giác Lang đang đứng phía sau Bạch Hàn, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Bạch Hàn nhìn quanh một lượt, cậu ta ngạc nhiên nói:
- Phi chưa về sao?
Cả bọn cũng ngạc nhiên không kém, Hồng Long lập tức lên tiếng:
- Chẳng phải cậu đi chung với Phi sao?
- À chuyện này…
Bạch Hàn bất đắc dĩ kể sơ một lượt mọi chuyện. Cả bọn chăm chú lắng nghe. Sau khi Bạch Hàn kết thúc, cả nhóm sáu người lại một lần nữa lo lắng, lo lắng cho tên Phi. Mà trước đó, tất cả đều xúm lại đập hội đồng tên Bạch Hàn thấy gái quên bạn này cái đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.