Chương 72: Chương 72
anhlinhkirito
28/09/2018
Tại ngôi đền trung tâm, nơi các viên ngọc được cất giữ và bảo vệ. Trưởng lão của hòn đảo đang cầu nguyện trước đại nữ tế bạn sức mạnh cho ba viên ngọc trong ngày mai. bỗng nhiên cả ba viên ngọc cùng phát sáng. Nhận được dấu hiệu bất thường của ba viên ngọc, vị trưởng lão khẽ cau mày rồi trong đầu ông hiện lên một giả thiết vô cùng kinh khủng: "Thất Tinh hồi sinh ". Ngay khi ý nghĩ ấy lóe lên, ông lập tức gọi binh sĩ canh gác ngôi đền vào hỏi chuyện. Biết hải tặc tấn công bờ biển phía đông, đại trưởng lão biết chuyện không may đã xảy ra. vội vã ông cho triệu tập toàn bộ nữ tế của ba ngôi đền lại. Đồng thời ông cũng lao về phòng khách phía sau ngôi đền. Ông biết chỉ người này mới có thể cầm chân được thất tinh.
Lúc này tại ngôi đền trung tâm đã có ba nữ tế tập trung tại đây. Khi nhận được lệnh triệu tập của trưởng lão mọi người vô cùng ngạc nhiên vì đúng ra sáng ngày mai họ mới phải tới đây nhận ba viên ngọc mang về ba ngôi đền để thực hiện nghi lễ.Đang thắc mắc thì trưởng lão cũng xuất hiện cùng ba viên ngọc đang phát sáng trong tay. Nhìn thấy sự có mặt đầy đủ của các nữ tế trưởng lão tỏ ra rất hài lòng. Sau khi phát cho mỗi người một viên ngọc trưởng lão thận trọng nhắc nhở ba người:
-Như các ngươi đã thấy ba viên ngọc sáng lên chứng tỏ Thất tình đã thư giấc. Điều bất thường này tám phần là do bọn hải tặc gây ra. Vì vậy ngay bây giờ các ngươi hãy trở về và lập tức cử hành nghi lễ phong ấn sức mạnh của Thất tinh. Còn bên kia ta đã nhờ đô đốc Sigan giúp đỡ cầm chân rồi. Bây giờ các ngươi mau chóng rời đi tranh thủ thời gian.
Nhận được lời dặn dò của trưởng lão ba vị nữ tế nhanh chóng rời đi ba ngôi đền. Trong ngôi đền chỉ còn lại một mình trưởng lão. Ông sầu muộn nhìn về bờ biển phía đông và trong lòng thầm cầu nguyện cho Sigan tới kịp lúc.
Bờ biển phía đông, lúc này nhân số của nhóm hải tặc đang giảm mạnh. Trong cuộc chiến Saga như sói vào chuồng gà. Anh lần lượt trẻ đôi từng tên hải tặc trong tầm mắt mình. Không một tên hải tặc nào có thể nghĩ tới việc chạy trốn vì trong tâm linh của họ lúc này chỉ còn sợ hãi tột cùng. Còn Saga càng giết nhiều anh càng hăng máu và khó điều khiển cơn hiếu sát của bản thân mình. Đồng thời anh cũng cảm thấy thực lực của mình tăng lên. Thật vậy sau khi giết tên thuyền trưởng và vài tên thuyền phó anh đã là kiếm hoàng rồi. Giết bọn hải tặc yếu xìu khiến hắn cảm thấy nhàm chán. Lúc này cặp mắt đỏ ngầu của hắn hướng về tên võ tá trong hải quân. Đưa thất tinh lên nhấm nháp vị máu còn đọng lại hắn cười một tiếng rồi triển khai kiếm vực lao tới vị hải quân kia. Ngay khi hắn tưởng mình sắp chém đôi tên hải quân kia thì "keng " một tiếng một ông lão chân đi guốc mộc đôi mắt nhắm nghiền tay cầm một thanh katana tỏa ra nguồn hồn lực khổng lồ đang cản lại mọi công kích từ hắn. Sau khi cứu mạng vị hải quân kia ông lão thâm trầm nói:
- Ngươi mau đưa tất cả binh sĩ rời khỏi đây giúp người dân sơ tán tới nơi an toàn tránh xa nơi đây.
Nhận được lệnh, người hải quân kia mới nhận ra ông lão trước mặt mình là đô đốc Sigan. Lúc này anh vội vã ra lệnh cho mọi người rút lui. Còn Saga hắn cũng chẳng quan tâm lắm về việc hải quân rút đi hắn chỉ quan tâm đến đối thủ trước mặt mình. Việc ông lão đỡ được đòn vừa rồi khiến hắn cảm thấy hứng thú. Lúc này hai người vẫn đang ghì lấy nhau. Mặc dù bị mù nhưng Sigan vẫn có thể cảm nhận được sự điên loạn của Saga. Mở ra đôi mắt trắng dã ông nói với Saga:
- Chàng trai trẻ hãy bình tĩnh lại và kiểm soát con quỷ trong lòng mình. Anh phải kiểm soát thanh kiếm này chứ đừng để nó ngự trị tâm hồn anh. Hãy từ bỏ nó đi, điều đó sẽ tốt cho anh.
Nghe được lời của ông lão Saga cười lên một tiếng sau đó dùng lực đẩy mạnh về phía trước rồi lui về phía sau để kéo khoảng cách với ông lão. Sau khi tách ra một lần nữa mở ra kiếm vực anh điều khiển kiếm khí tấn công ông lão. Vừa đánh anh vừa hét lên:
- Im đi một lão già như ngươi thì biết cái gì? Thanh kiếm này mang cho ta sức mạnh mà ta mong muốn cớ gì ta phải bỏ nó đi để trở thành một tên yếu đuối một tên phế vật. Có sức mạnh này ta có thể làm những gì ta muốn tại sao ta phải từ bỏ nó hay là ngươi ganh tị ta mạnh hơn ngươi.
Nghe được những lời điên loạn của Saga, Sigan vô cùng tức giận. Hồn lực trong ông bùng nổ phá tan những thanh kiếm khí kia. Ông cũng tức giận gầm lên:
-Vậy ta cũng không cần phải nương tay với tên điên loạn như ngươi làm gì
Lúc này tại ngôi đền trung tâm đã có ba nữ tế tập trung tại đây. Khi nhận được lệnh triệu tập của trưởng lão mọi người vô cùng ngạc nhiên vì đúng ra sáng ngày mai họ mới phải tới đây nhận ba viên ngọc mang về ba ngôi đền để thực hiện nghi lễ.Đang thắc mắc thì trưởng lão cũng xuất hiện cùng ba viên ngọc đang phát sáng trong tay. Nhìn thấy sự có mặt đầy đủ của các nữ tế trưởng lão tỏ ra rất hài lòng. Sau khi phát cho mỗi người một viên ngọc trưởng lão thận trọng nhắc nhở ba người:
-Như các ngươi đã thấy ba viên ngọc sáng lên chứng tỏ Thất tình đã thư giấc. Điều bất thường này tám phần là do bọn hải tặc gây ra. Vì vậy ngay bây giờ các ngươi hãy trở về và lập tức cử hành nghi lễ phong ấn sức mạnh của Thất tinh. Còn bên kia ta đã nhờ đô đốc Sigan giúp đỡ cầm chân rồi. Bây giờ các ngươi mau chóng rời đi tranh thủ thời gian.
Nhận được lời dặn dò của trưởng lão ba vị nữ tế nhanh chóng rời đi ba ngôi đền. Trong ngôi đền chỉ còn lại một mình trưởng lão. Ông sầu muộn nhìn về bờ biển phía đông và trong lòng thầm cầu nguyện cho Sigan tới kịp lúc.
Bờ biển phía đông, lúc này nhân số của nhóm hải tặc đang giảm mạnh. Trong cuộc chiến Saga như sói vào chuồng gà. Anh lần lượt trẻ đôi từng tên hải tặc trong tầm mắt mình. Không một tên hải tặc nào có thể nghĩ tới việc chạy trốn vì trong tâm linh của họ lúc này chỉ còn sợ hãi tột cùng. Còn Saga càng giết nhiều anh càng hăng máu và khó điều khiển cơn hiếu sát của bản thân mình. Đồng thời anh cũng cảm thấy thực lực của mình tăng lên. Thật vậy sau khi giết tên thuyền trưởng và vài tên thuyền phó anh đã là kiếm hoàng rồi. Giết bọn hải tặc yếu xìu khiến hắn cảm thấy nhàm chán. Lúc này cặp mắt đỏ ngầu của hắn hướng về tên võ tá trong hải quân. Đưa thất tinh lên nhấm nháp vị máu còn đọng lại hắn cười một tiếng rồi triển khai kiếm vực lao tới vị hải quân kia. Ngay khi hắn tưởng mình sắp chém đôi tên hải quân kia thì "keng " một tiếng một ông lão chân đi guốc mộc đôi mắt nhắm nghiền tay cầm một thanh katana tỏa ra nguồn hồn lực khổng lồ đang cản lại mọi công kích từ hắn. Sau khi cứu mạng vị hải quân kia ông lão thâm trầm nói:
- Ngươi mau đưa tất cả binh sĩ rời khỏi đây giúp người dân sơ tán tới nơi an toàn tránh xa nơi đây.
Nhận được lệnh, người hải quân kia mới nhận ra ông lão trước mặt mình là đô đốc Sigan. Lúc này anh vội vã ra lệnh cho mọi người rút lui. Còn Saga hắn cũng chẳng quan tâm lắm về việc hải quân rút đi hắn chỉ quan tâm đến đối thủ trước mặt mình. Việc ông lão đỡ được đòn vừa rồi khiến hắn cảm thấy hứng thú. Lúc này hai người vẫn đang ghì lấy nhau. Mặc dù bị mù nhưng Sigan vẫn có thể cảm nhận được sự điên loạn của Saga. Mở ra đôi mắt trắng dã ông nói với Saga:
- Chàng trai trẻ hãy bình tĩnh lại và kiểm soát con quỷ trong lòng mình. Anh phải kiểm soát thanh kiếm này chứ đừng để nó ngự trị tâm hồn anh. Hãy từ bỏ nó đi, điều đó sẽ tốt cho anh.
Nghe được lời của ông lão Saga cười lên một tiếng sau đó dùng lực đẩy mạnh về phía trước rồi lui về phía sau để kéo khoảng cách với ông lão. Sau khi tách ra một lần nữa mở ra kiếm vực anh điều khiển kiếm khí tấn công ông lão. Vừa đánh anh vừa hét lên:
- Im đi một lão già như ngươi thì biết cái gì? Thanh kiếm này mang cho ta sức mạnh mà ta mong muốn cớ gì ta phải bỏ nó đi để trở thành một tên yếu đuối một tên phế vật. Có sức mạnh này ta có thể làm những gì ta muốn tại sao ta phải từ bỏ nó hay là ngươi ganh tị ta mạnh hơn ngươi.
Nghe được những lời điên loạn của Saga, Sigan vô cùng tức giận. Hồn lực trong ông bùng nổ phá tan những thanh kiếm khí kia. Ông cũng tức giận gầm lên:
-Vậy ta cũng không cần phải nương tay với tên điên loạn như ngươi làm gì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.