Chương 11: Như dỗ dành, ẩn chứa cưng chiều
Độ Dục
23/11/2024
“Được, lúc nào cũng được.”
Câu trả lời này quá lập lờ, câu nói thờ ơ đó của Lương Văn Viễn đã khuấy động ngàn con sóng trong lòng Thời Văn Nhân.
Có lẽ Thời Văn Nhân đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng khi Lương Văn Viễn nói ra câu nói bình thường này, cô lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Nó giống như đang dỗ dành, ẩn chứa cưng chiều.
Vì là lời mời ngẫu hứng, Thời Văn Nhân đưa Lương Văn Viễn đến một trong những nhà hàng yêu thích của cô.
Môi trường xung quanh không tốt bằng những nơi Lương Văn Viễn từng đến, nhưng Thời Văn Nhân cho rằng đồ ăn ở đây ngon hơn những món cầu kỳ kia.
Thời Văn Nhân dẫn Lương Văn Viễn đến chỗ ngồi xuống, gọi vài món ăn đặc sản của nhà hàng, sau đó ngước lên hỏi Lương Văn Viễn muốn ăn gì.
Lương Văn Viễn thực sự không hòa hợp với xung quanh, với mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, áo sơ mi trắng, bộ vest đắt tiền và phong thái tự phụ lúc giơ tay nhấc chân, nhìn đâu anh cũng giống một quý công tử.
“Anh... anh muốn ăn gì?” Thời Văn Nhân hơi chần chừ, sâu trong thâm tâm cô đã nghĩ tới việc sẽ dẫn Lương Văn Viễn đến đâu sau khi anh từ chối rồi.
Nào ngờ dường như Lương Văn Viễn không hề để ý đến xung quanh, ngón tay cầm điếu thuốc đang cháy dịch ra xa một chút, búng tàn thuốc rồi cầm lấy thực đơn trong tay Thời Văn Nhân để xem.
Một lúc lâu sau, anh mới nói với người phục vụ đứng bên cạnh: “Một phần mì giã tay.”
Sau khi phục vụ rời đi, Thời Văn Nhân ngồi ngay ngắn, cầm điện thoại di động lướt mạng, không biết nên nói gì tiếp theo.
“Lau bàn trước rồi hãy đặt tay lên.” Lương Văn Viễn từ tốn nói, ngón tay dụi tắt điếu thuốc đang cháy rồi đưa khăn giấy cho cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hả? Ồ, được.” Thời Văn Nhân luống cuống lau mặt bàn trước mặt, thỉnh thoảng lại tò mò nhìn anh.
Hai người chung đụng hoà hợp giống như bạn bè lâu năm, không hề quanh co.
“Muốn nhìn thì cứ mặc sức nhìn, không có gì là không thể nhìn.” Lương Văn Viễn bưng đồ ăn nóng đặt trước mặt Thời Văn Nhân, sau đó vừa dọn món ăn lên, vừa nói một cách hờ hững.
Thời Văn Nhân được Lương Văn Viễn săn sóc, thầm cảm thấy buồn cười, cứ như cô là một vật chứa trong suốt trước mặt Lương Văn Viễn, mọi suy nghĩ viển vông trong lòng đều bị anh nhìn thấy rõ ràng.
“Lương Văn Viễn, anh…” Lời vừa thốt ra, Thời Văn Nhân lập tức im bặt, có lẽ bởi vì trạng thái hiện tại quá thoải mái nên cô mới gọi thẳng tên anh.
Chừng như nhìn ra được vẻ lúng túng của Thời Văn Nhân, nhìn cô nàng ngơ ngác ngồi đó không biết nên nói gì, anh bèn rót cho cô một ly nước rồi kịp thời nói: “Cứ gọi vậy đi.”
Thời Văn Nhân kéo bát tới trước mặt, cầm đũa lại không động, quay đầu nhìn Lương Văn Viễn, sau khi lúng túng, cô cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Lương Văn Viễn.” Cô rành mạch gọi anh, Lương Văn Viễn nhìn cô.
Dưới cái nhìn chằm chằm của đôi mắt sâu không thấy đáy đó, tim cô đập thình thịch, cổ họng khô khốc nhấp nhô lên xuống, cô khẽ chớp mắt: “Anh đã từng đến những nơi như thế này để ăn rồi à?”
Im lặng một lúc, cánh cửa nhà hàng mở ra đóng lại, gió lạnh lùa vào qua khe cửa, quét bừa bãi xuống mặt đất.
Lương Văn Viễn ăn một đũa mì, khẽ nhướng mắt nhìn cô, hai người nhìn nhau, Thời Văn Nhân không trốn tránh mà thẳng thắn đón nhận ánh mắt của anh - một ánh mắt tràn đầy chân thành và thâm tình nhưng cũng phức tạp đến mức khó hiểu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“À, trước kia tôi từng ăn vài lần.” Lương Văn Viễn lập lờ không nói rõ.
Thời Văn Nhân mím môi, ngón tay đặt ở mép bàn hơi co lại, lại nhìn Lương Văn Viễn rồi cúi đầu bắt đầu ăn.
Thực ra cô không muốn biết câu trả lời, cô chỉ muốn gọi tên anh mà thôi.
Anh nhìn Thời Văn Nhân đang xúc cơm vào bát như mèo con, nụ cười trong đáy mắt lan đến đỉnh lông mày, khóe môi cũng hơi nhếch lên.
Như có một chùm pháo hoa bắn lên từ đáy lòng, pháo hoa rực rỡ soi sáng phần đen tối nhất trong trái tim anh, mọi thứ đều không chỗ che thân dưới ánh sáng.
Ngoài lần đó ra, đây là lần đầu tiên Thời Văn Nhân gọi tên anh.
Đến gần cuối bữa ăn, Thời Văn Nhân đứng dậy đi vệ sinh, trong lúc đó thì điện thoại di động trên bàn thông báo có tin nhắn.
Bàn tay gân guốc đang cầm đũa của Lương Văn Viễn dừng lại giữa không trung, anh liếc xem nội dung tin nhắn [Nhân Nhân, có tin vắn nè! Hình như cậu sẽ đại diện sinh viên lên sân khấu phát biểu vào kỷ niệm ngày thành lập trường đó]
Anh đặt đũa ngay ngắn xuống bàn, nhớ tới sáng nay Lý Niệm đã đề cập với anh về kỷ niệm ngày thành lập trường này, những loại chuyện này có quá nhiều, chỉ là giao lưu thôi, nên anh từ chối đi.
Tuy nhiên, nếu đi thì cũng không có hại gì.
Khi Lương Văn Viễn gọi điện cho Lý Niệm nói về chuyện này đã làm cô ấy đánh rơi hồ sơ giấy tờ trong tay, khiến cả văn phòng nhốn nháo nghi ngờ không biết hôm nay tâm trạng của sếp ra sao.
Câu trả lời này quá lập lờ, câu nói thờ ơ đó của Lương Văn Viễn đã khuấy động ngàn con sóng trong lòng Thời Văn Nhân.
Có lẽ Thời Văn Nhân đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng khi Lương Văn Viễn nói ra câu nói bình thường này, cô lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Nó giống như đang dỗ dành, ẩn chứa cưng chiều.
Vì là lời mời ngẫu hứng, Thời Văn Nhân đưa Lương Văn Viễn đến một trong những nhà hàng yêu thích của cô.
Môi trường xung quanh không tốt bằng những nơi Lương Văn Viễn từng đến, nhưng Thời Văn Nhân cho rằng đồ ăn ở đây ngon hơn những món cầu kỳ kia.
Thời Văn Nhân dẫn Lương Văn Viễn đến chỗ ngồi xuống, gọi vài món ăn đặc sản của nhà hàng, sau đó ngước lên hỏi Lương Văn Viễn muốn ăn gì.
Lương Văn Viễn thực sự không hòa hợp với xung quanh, với mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, áo sơ mi trắng, bộ vest đắt tiền và phong thái tự phụ lúc giơ tay nhấc chân, nhìn đâu anh cũng giống một quý công tử.
“Anh... anh muốn ăn gì?” Thời Văn Nhân hơi chần chừ, sâu trong thâm tâm cô đã nghĩ tới việc sẽ dẫn Lương Văn Viễn đến đâu sau khi anh từ chối rồi.
Nào ngờ dường như Lương Văn Viễn không hề để ý đến xung quanh, ngón tay cầm điếu thuốc đang cháy dịch ra xa một chút, búng tàn thuốc rồi cầm lấy thực đơn trong tay Thời Văn Nhân để xem.
Một lúc lâu sau, anh mới nói với người phục vụ đứng bên cạnh: “Một phần mì giã tay.”
Sau khi phục vụ rời đi, Thời Văn Nhân ngồi ngay ngắn, cầm điện thoại di động lướt mạng, không biết nên nói gì tiếp theo.
“Lau bàn trước rồi hãy đặt tay lên.” Lương Văn Viễn từ tốn nói, ngón tay dụi tắt điếu thuốc đang cháy rồi đưa khăn giấy cho cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hả? Ồ, được.” Thời Văn Nhân luống cuống lau mặt bàn trước mặt, thỉnh thoảng lại tò mò nhìn anh.
Hai người chung đụng hoà hợp giống như bạn bè lâu năm, không hề quanh co.
“Muốn nhìn thì cứ mặc sức nhìn, không có gì là không thể nhìn.” Lương Văn Viễn bưng đồ ăn nóng đặt trước mặt Thời Văn Nhân, sau đó vừa dọn món ăn lên, vừa nói một cách hờ hững.
Thời Văn Nhân được Lương Văn Viễn săn sóc, thầm cảm thấy buồn cười, cứ như cô là một vật chứa trong suốt trước mặt Lương Văn Viễn, mọi suy nghĩ viển vông trong lòng đều bị anh nhìn thấy rõ ràng.
“Lương Văn Viễn, anh…” Lời vừa thốt ra, Thời Văn Nhân lập tức im bặt, có lẽ bởi vì trạng thái hiện tại quá thoải mái nên cô mới gọi thẳng tên anh.
Chừng như nhìn ra được vẻ lúng túng của Thời Văn Nhân, nhìn cô nàng ngơ ngác ngồi đó không biết nên nói gì, anh bèn rót cho cô một ly nước rồi kịp thời nói: “Cứ gọi vậy đi.”
Thời Văn Nhân kéo bát tới trước mặt, cầm đũa lại không động, quay đầu nhìn Lương Văn Viễn, sau khi lúng túng, cô cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Lương Văn Viễn.” Cô rành mạch gọi anh, Lương Văn Viễn nhìn cô.
Dưới cái nhìn chằm chằm của đôi mắt sâu không thấy đáy đó, tim cô đập thình thịch, cổ họng khô khốc nhấp nhô lên xuống, cô khẽ chớp mắt: “Anh đã từng đến những nơi như thế này để ăn rồi à?”
Im lặng một lúc, cánh cửa nhà hàng mở ra đóng lại, gió lạnh lùa vào qua khe cửa, quét bừa bãi xuống mặt đất.
Lương Văn Viễn ăn một đũa mì, khẽ nhướng mắt nhìn cô, hai người nhìn nhau, Thời Văn Nhân không trốn tránh mà thẳng thắn đón nhận ánh mắt của anh - một ánh mắt tràn đầy chân thành và thâm tình nhưng cũng phức tạp đến mức khó hiểu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“À, trước kia tôi từng ăn vài lần.” Lương Văn Viễn lập lờ không nói rõ.
Thời Văn Nhân mím môi, ngón tay đặt ở mép bàn hơi co lại, lại nhìn Lương Văn Viễn rồi cúi đầu bắt đầu ăn.
Thực ra cô không muốn biết câu trả lời, cô chỉ muốn gọi tên anh mà thôi.
Anh nhìn Thời Văn Nhân đang xúc cơm vào bát như mèo con, nụ cười trong đáy mắt lan đến đỉnh lông mày, khóe môi cũng hơi nhếch lên.
Như có một chùm pháo hoa bắn lên từ đáy lòng, pháo hoa rực rỡ soi sáng phần đen tối nhất trong trái tim anh, mọi thứ đều không chỗ che thân dưới ánh sáng.
Ngoài lần đó ra, đây là lần đầu tiên Thời Văn Nhân gọi tên anh.
Đến gần cuối bữa ăn, Thời Văn Nhân đứng dậy đi vệ sinh, trong lúc đó thì điện thoại di động trên bàn thông báo có tin nhắn.
Bàn tay gân guốc đang cầm đũa của Lương Văn Viễn dừng lại giữa không trung, anh liếc xem nội dung tin nhắn [Nhân Nhân, có tin vắn nè! Hình như cậu sẽ đại diện sinh viên lên sân khấu phát biểu vào kỷ niệm ngày thành lập trường đó]
Anh đặt đũa ngay ngắn xuống bàn, nhớ tới sáng nay Lý Niệm đã đề cập với anh về kỷ niệm ngày thành lập trường này, những loại chuyện này có quá nhiều, chỉ là giao lưu thôi, nên anh từ chối đi.
Tuy nhiên, nếu đi thì cũng không có hại gì.
Khi Lương Văn Viễn gọi điện cho Lý Niệm nói về chuyện này đã làm cô ấy đánh rơi hồ sơ giấy tờ trong tay, khiến cả văn phòng nhốn nháo nghi ngờ không biết hôm nay tâm trạng của sếp ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.