Chương 21: Cơn Đói Biến Mất.
Cực Địa Phong Nhận
20/01/2024
Trên mặt Chu Hạo lộ ra tươi cười, tất cả thành phẩm điêu khắc của hắn đều đã được bán hết.
Tám tượng gỗ cao mười cm kiếm về cho hắn được 400 tệ, cộng với nhiều tác phẩm điêu khắc gỗ nhỏ khác cũng kiếm được cho hắn gần 300 tệ.
Ngoại trừ 60 tệ hắn sử dụng trong nhà hàng, bây giờ hắn chỉ còn lại hơn 600 tệ.
Đối với hắn mà nói đây đã là một khoản tiền lớn rồi.
"Giờ phải giải quyết cơn đói của mình trước đã.", Chu Hạo thu dọn đồ đạc, rời khỏi nơi này.
Bây giờ bụng hắn vừa đói vừa khát, nếu cứ tiếp tục thế này, Chu Hạo cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ xảy ra vấn đề cho coi.
Đi tới một khu chợ, Chu Hạo suy nghĩ một chút, cất 500 tệ đi, dùng số còn lại mua mỳ cùng một ít rau củ.
Mỳ so với các loại thực phẩm khác rẻ hơn nhiều.
Về đến nhà, Chu Hạo nhanh chóng nấu cho mình một nồi mỳ, thêm rau rồi ăn sạch.
Bụng vẫn rất đói, hắn lại tiếp tục nấu thêm mấy nồi, cuối cùng mới dừng lại.
"Rốt cục cũng hết đói.", Chu Hạo thở phào nhẹ nhõm, cả người ấm áp, vô cùng sảng khoái thoải mái.
"Lượng cơm này của mình nhiều gấp mười lần người bình thường ấy?", trong lòng Chu Hạo có chút lo lắng.
Nếu bữa ăn tiếp theo của hắn mà cũng thế này, cha mẹ hắn nhất định sẽ thấy được sự bất thường.
"Nhìn tình huống kế tiếp rồi nói sau.", Chu Hạo thầm nghĩ, lúc trước hẳn là do hắn đột phá bình cảnh gì đó nên mới cảm thấy rất đói. Bình thường lúc hấp thu những điểm sáng kỳ dị cũng không có cảm giác thế này.
Hắn duỗi người, nhưng lại cảm thấy thân thể mình lúc này lại đau nhức, hiển nhiên còn chưa hồi phục, cho nên không thích hợp hấp thu những điểm sáng kỳ dị.
Chu Hạo cầm quyển Ngữ Văn bắt đầu đọc.
Rất nhanh đã đến chạng vạng, Chu Hạo tính toán xong thời gian, tự mình nấu cơm, sau đó lại xào hai đĩa rau.
Chưa đầy năm phút, Vương Lan đã trở lại.
Bà nhìn nồi cơm đang nấu, còn có thức ăn, bất đắc dĩ lắc đầu, bà đã nói với Chu Hạo rất nhiều lần là không cần quan tâm tới chuyện khác, an tâm học hành là được, nhưng Chu Hạo lại không nghe.
Chẳng qua, trong mắt bà lại có một tia vui mừng. Từ nhỏ đến lớn, Chu Hạo vẫn rất hiểu chuyện khiến bà và chồng cũng bớt lo.
Rất nhanh, Chu Gia Đống cũng đã về, cả nhà quây quần trên bàn cơm.
"Hôm nay tôi nói với quản đốc, ba ngày sau ông ta sẽ trả cho tôi 1.000 tệ, đến lúc đó tôi sẽ lấy tiền đó trả tiền thuê nhà.", Chu Gia Đống nói.
Trên mặt Vương Lan lộ ra tia tươi cười.
Kỳ thật trong nhà cũng không phải không có tiền, chẳng qua có một khoản không thể lấy ra được, ví dụ như chi tiêu mỗi ngày ở trường của Chu Hạo, còn có tiền ăn uống của cả nhà. Một khi trích ra, chuyện ăn uống của cả nhà liền trở thành vấn đề.
"Cha, mẹ.", Chu Hạo nhìn thoáng qua cha mẹ mình, suy nghĩ một chút, lấy ra 500 tệ nói: "500 tệ này có thể trả tiền thuê nhà."
"Tiểu Hạo, con lấy tiền từ đâu ra?", sắc mặt Chu Gia Đống trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.
Vương Lan nhìn Chu Hạo, sắc mặt cũng hơi biến hóa, còn có chút lo lắng. Bà sợ con trai mình làm điều gì đó tồi tệ.
"Cha mẹ, là thế này, khi còn bé không phải con vẫn luôn học điêu khắc với ông nội sao, gần đây sau khi học tập con khắc chút đồ để thả lỏng, trình độ điêu khắc của con cũng tăng lên rất nhiều, vậy nên con khắc một vài thứ, đem ra ngoài bán....", Chu Hạo nói hết đầu đuôi mọi chuyện.
"Dựa vào điêu khắc gỗ đã kiếm được hơn 500 tệ?", Chu Gia Đống và Vương Lan liếc nhau một cái, trong mắt tràn đầy chấn động.
Khả năng kiếm tiền này còn tốt hơn nhiều so với bọn họ.
"Số này chỉ có 500, còn chút tiền kia con dùng để mua một ít mỳ với rau củ về.", Chu Hạo tiếp tục nói: "Trong nhà mình hiện tại đang thiếu tiền, cha mẹ có thể lấy để dùng."
"Tiểu Hạo, 500 tệ này nếu là tiền con kiếm được, vậy thì tự mình giữ lại, có thể mua một vài thứ, còn có tài liệu ôn tập.", Chu Gia Đống nói.
"Nhưng cha...", Chu Hạo muốn nói gì đó. Mục đích chính hắn muốn kiếm tiền thật ra là vì gia đình mình.
"Không cần nhiều lời.", Chu Gia Đống lắc đầu nói: "Trong nhà còn có cha và mẹ con, không cần con phải xuất lực. Mặt khác, chuyện lần này coi như xong, lần sau đừng ra ngoài bán tượng gỗ khắc nữa, nhiệm vụ của con là học tập."
Trên mặt ông lộ ra một tia nghiêm túc.
"Đúng đó Tiểu Hạo, nếu vì một chút tiền như vậy mà làm chậm trễ việc học của con là chuyện mà cha mẹ tuyệt đối không muốn nhìn thấy, đọc sách mười mấy năm, hiện tại chính là khoảng thời gian quan trọng cuối cùng.", Vương Lan cũng nói.
Hai người đều nhìn chằm chằm Chu Hạo, sắc mặt đều vô cùng nghiêm túc, không có đường thương lượng.
"Vâng, cha mẹ, lần sau con sẽ không làm vậy nữa.", Chu Hạo nhìn cha mẹ mình, đành thỏa hiệp.
"Tiểu Hạo, cha biết con suy nghĩ vì gia đình, nhưng những chuyện này đợi tới tương lai làm cũng không muộn, chỉ còn lại có ba tháng, tranh thủ học tập tiến lên bước nữa mới là chuyện con cần làm.", Chu Gia Đống nói, trên mặt ông hiếm thấy lộ ra tia tươi cười.
"Lão Chu, con trai bây giờ còn kiếm tiền lợi hại hơn ông.", Vương Lan nói: "Trình độ điêu khắc gỗ của ông cò không bằng Tiểu Hạo."
"Tiểu Hạo từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú với đồ gỗ, hoàn toàn có thể kế thừa di truyền của ông cụ, trình độ điêu khắc đương nhiên rất cao.", Chu Gia Đống cũng không nòi gì, chỉ cười cười.
Khi còn bé ông cũng học qua điêu khắc gỗ, chẳng qua không có hứng thú lớn, trình độ cũng kém cỏi.
"Một ngày nào đó, mình sẽ tìm được Tiểu Nguyệt, gia đình mình cũng sẽ có nhà riêng, cha cũng không cần phải làm công việc nguy hiểm như vậy.", Chu Hạo nhìn mái tóc bạc trên đầu cha mẹ mình, âm thầm nói trong lòng.
Cả nhà cùng nhau ăn cơm, ăn xong Chu Hạo liền trở về phòng mình.
"Thân thể hoàn toàn khôi phục.", Chu Hạo cảm nhận trạng thái của bản thân một chút, lập tức làm ra hình vẽ thứ hai trong đầu.
Rất nhiều điểm sáng không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn, Chu Hạo có thể cảm nhận được thân thể mình đang chậm rãi trở nên mạnh hơn.
"Sáu tuần đã có thể mở ra hình vẽ thứ hai, không biết phải cần bao lâu mới có thể mở ra hình vẽ thứ ba?", Chu Hạo thầm nghĩ trong lòng.
Đợi đến khi hình vẽ thứ ba được mở ra, bản thân hắn khẳng định sẽ có đột phá mới.
"Từ từ đi.", Chu Hạo lập tức không nghĩ nhiều nữa, an tâm hấp thu điểm sáng kỳ dị."
. . . . . .
Thứ hai, Chu Hạo tỉnh dậy từ rất sớm.
"Hả? Không đói?", trong mắt Chu Hạo ánh lên nét tươi cười: "Xem ra chỉ có khi đột phá mới cảm thấy rất đói."
Trong lòng Chu Hạo ổn đỉnh lại, hắn trực tiếp cầm sách giáo khoa lên đọc, sau đó hấp thu điểm sáng kỳ dị, cơm nước xong, hắn liền tới lớp, dựa theo tiết tấu hằng ngày mà học tập.
Rất nhanh, Trương Di cùng Vương Mộng Mộng cũng đến trường.
Trương Di nhìn Chu Hạo đang học từ tiếng Anh, ai cũng không dám tưởng tượng, một bạn học sinh lớp 12 bình thường lại có trình độ điêu khắc gỗ cao đến vậy, hơn nữa còn được rất nhiều người theo đuổi.
"Trương Di, sao cậu cứ nhìn chằm chằm Chu Hạo?", Vương Mộng Mộng nhìn Trương Di, tò mò hỏi.
"Không có gì.", Trương Di lắc đầu, thu hồi tầm mắt.
"Lạ lạ lùng lùng.", Vương Mộng Mộng nói thầm, cô biết Trương Di đã có bạn trai rồi, Chu Hạo mà so với bạn trai của Trương Di, rõ ràng là có sự chênh lệch không nhỏ.
Tám tượng gỗ cao mười cm kiếm về cho hắn được 400 tệ, cộng với nhiều tác phẩm điêu khắc gỗ nhỏ khác cũng kiếm được cho hắn gần 300 tệ.
Ngoại trừ 60 tệ hắn sử dụng trong nhà hàng, bây giờ hắn chỉ còn lại hơn 600 tệ.
Đối với hắn mà nói đây đã là một khoản tiền lớn rồi.
"Giờ phải giải quyết cơn đói của mình trước đã.", Chu Hạo thu dọn đồ đạc, rời khỏi nơi này.
Bây giờ bụng hắn vừa đói vừa khát, nếu cứ tiếp tục thế này, Chu Hạo cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ xảy ra vấn đề cho coi.
Đi tới một khu chợ, Chu Hạo suy nghĩ một chút, cất 500 tệ đi, dùng số còn lại mua mỳ cùng một ít rau củ.
Mỳ so với các loại thực phẩm khác rẻ hơn nhiều.
Về đến nhà, Chu Hạo nhanh chóng nấu cho mình một nồi mỳ, thêm rau rồi ăn sạch.
Bụng vẫn rất đói, hắn lại tiếp tục nấu thêm mấy nồi, cuối cùng mới dừng lại.
"Rốt cục cũng hết đói.", Chu Hạo thở phào nhẹ nhõm, cả người ấm áp, vô cùng sảng khoái thoải mái.
"Lượng cơm này của mình nhiều gấp mười lần người bình thường ấy?", trong lòng Chu Hạo có chút lo lắng.
Nếu bữa ăn tiếp theo của hắn mà cũng thế này, cha mẹ hắn nhất định sẽ thấy được sự bất thường.
"Nhìn tình huống kế tiếp rồi nói sau.", Chu Hạo thầm nghĩ, lúc trước hẳn là do hắn đột phá bình cảnh gì đó nên mới cảm thấy rất đói. Bình thường lúc hấp thu những điểm sáng kỳ dị cũng không có cảm giác thế này.
Hắn duỗi người, nhưng lại cảm thấy thân thể mình lúc này lại đau nhức, hiển nhiên còn chưa hồi phục, cho nên không thích hợp hấp thu những điểm sáng kỳ dị.
Chu Hạo cầm quyển Ngữ Văn bắt đầu đọc.
Rất nhanh đã đến chạng vạng, Chu Hạo tính toán xong thời gian, tự mình nấu cơm, sau đó lại xào hai đĩa rau.
Chưa đầy năm phút, Vương Lan đã trở lại.
Bà nhìn nồi cơm đang nấu, còn có thức ăn, bất đắc dĩ lắc đầu, bà đã nói với Chu Hạo rất nhiều lần là không cần quan tâm tới chuyện khác, an tâm học hành là được, nhưng Chu Hạo lại không nghe.
Chẳng qua, trong mắt bà lại có một tia vui mừng. Từ nhỏ đến lớn, Chu Hạo vẫn rất hiểu chuyện khiến bà và chồng cũng bớt lo.
Rất nhanh, Chu Gia Đống cũng đã về, cả nhà quây quần trên bàn cơm.
"Hôm nay tôi nói với quản đốc, ba ngày sau ông ta sẽ trả cho tôi 1.000 tệ, đến lúc đó tôi sẽ lấy tiền đó trả tiền thuê nhà.", Chu Gia Đống nói.
Trên mặt Vương Lan lộ ra tia tươi cười.
Kỳ thật trong nhà cũng không phải không có tiền, chẳng qua có một khoản không thể lấy ra được, ví dụ như chi tiêu mỗi ngày ở trường của Chu Hạo, còn có tiền ăn uống của cả nhà. Một khi trích ra, chuyện ăn uống của cả nhà liền trở thành vấn đề.
"Cha, mẹ.", Chu Hạo nhìn thoáng qua cha mẹ mình, suy nghĩ một chút, lấy ra 500 tệ nói: "500 tệ này có thể trả tiền thuê nhà."
"Tiểu Hạo, con lấy tiền từ đâu ra?", sắc mặt Chu Gia Đống trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.
Vương Lan nhìn Chu Hạo, sắc mặt cũng hơi biến hóa, còn có chút lo lắng. Bà sợ con trai mình làm điều gì đó tồi tệ.
"Cha mẹ, là thế này, khi còn bé không phải con vẫn luôn học điêu khắc với ông nội sao, gần đây sau khi học tập con khắc chút đồ để thả lỏng, trình độ điêu khắc của con cũng tăng lên rất nhiều, vậy nên con khắc một vài thứ, đem ra ngoài bán....", Chu Hạo nói hết đầu đuôi mọi chuyện.
"Dựa vào điêu khắc gỗ đã kiếm được hơn 500 tệ?", Chu Gia Đống và Vương Lan liếc nhau một cái, trong mắt tràn đầy chấn động.
Khả năng kiếm tiền này còn tốt hơn nhiều so với bọn họ.
"Số này chỉ có 500, còn chút tiền kia con dùng để mua một ít mỳ với rau củ về.", Chu Hạo tiếp tục nói: "Trong nhà mình hiện tại đang thiếu tiền, cha mẹ có thể lấy để dùng."
"Tiểu Hạo, 500 tệ này nếu là tiền con kiếm được, vậy thì tự mình giữ lại, có thể mua một vài thứ, còn có tài liệu ôn tập.", Chu Gia Đống nói.
"Nhưng cha...", Chu Hạo muốn nói gì đó. Mục đích chính hắn muốn kiếm tiền thật ra là vì gia đình mình.
"Không cần nhiều lời.", Chu Gia Đống lắc đầu nói: "Trong nhà còn có cha và mẹ con, không cần con phải xuất lực. Mặt khác, chuyện lần này coi như xong, lần sau đừng ra ngoài bán tượng gỗ khắc nữa, nhiệm vụ của con là học tập."
Trên mặt ông lộ ra một tia nghiêm túc.
"Đúng đó Tiểu Hạo, nếu vì một chút tiền như vậy mà làm chậm trễ việc học của con là chuyện mà cha mẹ tuyệt đối không muốn nhìn thấy, đọc sách mười mấy năm, hiện tại chính là khoảng thời gian quan trọng cuối cùng.", Vương Lan cũng nói.
Hai người đều nhìn chằm chằm Chu Hạo, sắc mặt đều vô cùng nghiêm túc, không có đường thương lượng.
"Vâng, cha mẹ, lần sau con sẽ không làm vậy nữa.", Chu Hạo nhìn cha mẹ mình, đành thỏa hiệp.
"Tiểu Hạo, cha biết con suy nghĩ vì gia đình, nhưng những chuyện này đợi tới tương lai làm cũng không muộn, chỉ còn lại có ba tháng, tranh thủ học tập tiến lên bước nữa mới là chuyện con cần làm.", Chu Gia Đống nói, trên mặt ông hiếm thấy lộ ra tia tươi cười.
"Lão Chu, con trai bây giờ còn kiếm tiền lợi hại hơn ông.", Vương Lan nói: "Trình độ điêu khắc gỗ của ông cò không bằng Tiểu Hạo."
"Tiểu Hạo từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú với đồ gỗ, hoàn toàn có thể kế thừa di truyền của ông cụ, trình độ điêu khắc đương nhiên rất cao.", Chu Gia Đống cũng không nòi gì, chỉ cười cười.
Khi còn bé ông cũng học qua điêu khắc gỗ, chẳng qua không có hứng thú lớn, trình độ cũng kém cỏi.
"Một ngày nào đó, mình sẽ tìm được Tiểu Nguyệt, gia đình mình cũng sẽ có nhà riêng, cha cũng không cần phải làm công việc nguy hiểm như vậy.", Chu Hạo nhìn mái tóc bạc trên đầu cha mẹ mình, âm thầm nói trong lòng.
Cả nhà cùng nhau ăn cơm, ăn xong Chu Hạo liền trở về phòng mình.
"Thân thể hoàn toàn khôi phục.", Chu Hạo cảm nhận trạng thái của bản thân một chút, lập tức làm ra hình vẽ thứ hai trong đầu.
Rất nhiều điểm sáng không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn, Chu Hạo có thể cảm nhận được thân thể mình đang chậm rãi trở nên mạnh hơn.
"Sáu tuần đã có thể mở ra hình vẽ thứ hai, không biết phải cần bao lâu mới có thể mở ra hình vẽ thứ ba?", Chu Hạo thầm nghĩ trong lòng.
Đợi đến khi hình vẽ thứ ba được mở ra, bản thân hắn khẳng định sẽ có đột phá mới.
"Từ từ đi.", Chu Hạo lập tức không nghĩ nhiều nữa, an tâm hấp thu điểm sáng kỳ dị."
. . . . . .
Thứ hai, Chu Hạo tỉnh dậy từ rất sớm.
"Hả? Không đói?", trong mắt Chu Hạo ánh lên nét tươi cười: "Xem ra chỉ có khi đột phá mới cảm thấy rất đói."
Trong lòng Chu Hạo ổn đỉnh lại, hắn trực tiếp cầm sách giáo khoa lên đọc, sau đó hấp thu điểm sáng kỳ dị, cơm nước xong, hắn liền tới lớp, dựa theo tiết tấu hằng ngày mà học tập.
Rất nhanh, Trương Di cùng Vương Mộng Mộng cũng đến trường.
Trương Di nhìn Chu Hạo đang học từ tiếng Anh, ai cũng không dám tưởng tượng, một bạn học sinh lớp 12 bình thường lại có trình độ điêu khắc gỗ cao đến vậy, hơn nữa còn được rất nhiều người theo đuổi.
"Trương Di, sao cậu cứ nhìn chằm chằm Chu Hạo?", Vương Mộng Mộng nhìn Trương Di, tò mò hỏi.
"Không có gì.", Trương Di lắc đầu, thu hồi tầm mắt.
"Lạ lạ lùng lùng.", Vương Mộng Mộng nói thầm, cô biết Trương Di đã có bạn trai rồi, Chu Hạo mà so với bạn trai của Trương Di, rõ ràng là có sự chênh lệch không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.