Chương 1: Phượng Cung
Trà Trà
09/05/2022
Phượng Cung vào thời điểm tuyển chọn đệ tử vẫn luôn náo nhiệt, người người bận rộn, tấp nập làm tốt bổn phận của mình.
Trong thư phòng của cung chủ, một thiếu nữ lặng yên đứng một bên mài mực, y phục tím nhạt tôn lên làn da trắng sứ, mắt phượng an tĩnh hơi rũ vô tình để lộ hàng lông mi cong dài.
"Ngưng Vũ.", bên cạnh thiếu nữ là một phụ nhân, gương mặt tuy đã xuất hiện nếp nhăn nhưng khí chất cùng sự xinh đẹp lại không bị mài mòn theo thời gian, cung chủ Phượng Cung, giang hồ gọi bà với danh xưng 'huyết mỹ nhân'. Bà đặt bút xuống, thần sắc nhiễm chút mệt mỏi: "Hàn Lão đầu muốn gửi nữ nhi đến đây cho ta dạy dỗ, con thấy sao?"
Người được gọi là Ngưng Vũ kia ngẩng đầu, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Sư phụ, người có thể nhận nàng làm đệ tử.", đoạn, Ngưng Yên lại nói tiếp: "Thứ nhất là nể mặt Thương Thiên chưởng môn, thứ hai là có thể dễ dàng quản thúc nàng ta."
Huyết mỹ nhân trầm mặc, cảm thấy lời đệ tử mình nói cũng có lý, bà vừa cười vừa cảm thán: "Không hổ là đệ tử của ta, Ngưng Vũ, mọi việc cứ theo ý con quyết định đi."
Ngưng Vũ cười một tiếng, sau khi bồi cung chủ mài mực xong thì đi ra ngoài. Nàng muốn kiểm tra tiến trình công việc, nhất định không thể để xảy ra sai sót vào lễ nhận đệ tử.
Phượng Cung là tổ chức sát thủ hùng mạnh bậc nhất trong chốn giang hồ, bất kể về danh vọng địa vị hay tiền tài đều khiến nhân sĩ giang hồ nghe tên cũng phải kiêng nể ba phần. Vô số người mong muốn tiến vào Phượng Cung, mỗi năm đến hàng ngàn người, nhưng cuối cùng thành công tiến vào chỉ có hơn hai mươi người.
Bọn họ nhận tiền làm việc, còn muốn giết người của triều đình tất cả đều phải do đại đệ tử của Phượng Cung – Ngưng Vũ quyết định, ngay cả cung chủ cũng sẽ không có quyền can thiệp. Thế nhân nói huyết mỹ nhân quản chuyện giang hồ, Ngưng Vũ lo chuyện triều đình, trên giang hồ thì cặp sư đồ bọn họ chính là độc nhất.
"Đại sư tỷ."
Ngưng Vũ khẽ gật đầu cười với bọn họ, nàng là một người vui vẻ, hòa nhã đến mức không ai có thể ngờ được dưới kiếm của nàng đã chết bao nhiêu người nhưng vẫn nhịn không được mà thân cận nàng, muốn tiếp cận đóa hoa đỗ quyên xinh đẹp mà dính đầy độc dược này.
Hai đệ tử ngoài Hồng Nhan môn mở cửa cho nàng, đây là nơi sẽ diễn ra cuộc sát hạch đầu tiên của cuộc tuyển chọn. Ngưng Vũ băng qua tầng hành lang tối tăm, cuối cùng dừng trước một mỏm đá cao, phía dưới là một vùng đất bằng phẳng rộng lớn. Trận chiến đã bắt đầu, mỗi một cái lồng sắt sẽ nhốt mười người, người tham gia sẽ phải chém giết lẫn nhau, giết hoặc bị giết, chỉ có một sự lựa chọn mà thôi, cho đến khi là người chiến thắng cuối cùng trong cái lồng sắt đó.
Ngưng Vũ bước đến bên cạnh một người, nữ nhân một thân thanh y xinh đẹp, mái tóc dài buộc gọn gàng trên đầu, thần sắc thản nhiên khiến người khác không nhìn ra vui buồn. Ngưng Vũ nhìn nàng một hồi, trực giác nhạy bén của sát thủ khiến nàng có thể biết đối phương đã nhận ra sự xuất hiện của nàng. Nhưng đối phương vẫn không có ý định để ý đến sự xuất hiện của nàng, Ngưng Vũ đành phải lên tiếng trước: "Viễn Chi."
Người kia rốt cuộc cũng để ý đến nàng, Ngưng Vũ ho nhẹ một tiếng rồi cười nói: "Muội thấy thế nào?"
"Không thế nào cả.", Viễn Chi đạm nhiên trả lời, giống như không muốn giao tiếp với Ngưng Vũ, mà đối phương dường như cũng đã quen với tính cách này của nàng nên cũng chỉ cười khổ rồi bước lại gần bên cạnh, yên lặng theo dõi trận chiến của những người bên dưới.
Mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, Viễn Chi hơi nhíu mày, nàng không thích mùi máu tươi này, nhưng thân phận của nàng lại không thể không đến. Tâm trạng của nàng có chút không tốt, nhất là khi Ngưng Vũ ở đây, từ không tốt liền trở thành chán ghét.
Đột nhiên ánh mắt Viễn Chi rơi xuống một chiếc lồng sắt, bên trong là một thiếu nữ nhỏ bé, y phục trắng như tuyết đã nhiễm lên máu tươi, gương mặt kinh hoàng trốn trong một góc, gương mặt thanh tú thuần khiết hoàn toàn không phù hợp với nơi này. Viễn Chi mím môi, trong đầu suy chuyển vô số ý niệm, xuyên qua hỗn chiến chạm đến ánh mắt sợ hãi tột cùng của thiếu nữ.
"Viễn Chi!!!"
Nhân lúc Ngưng Vũ không để ý, Viễn Chi thả mình xuống vực, nhanh chóng đến bên cạnh lồng sắt, xuyên qua các thanh sắt han gỉ nâng kiếm đánh bật một lưỡi đao nhắm đến thiếu nữ bạch y.
Đợi đến khi hoàn hồn thì thiếu nữ bạch y đã được cứu ra khỏi lồng sắt, xung quanh lâm vào yên tĩnh nhưng Viễn Chi lại không có chút để tâm, nàng rũ mắt nhìn thiếu nữ yếu ớt trong lòng: "Không sao chứ?"
Ngữ khí mềm mại ôn nhu bất ngờ khiến thiếu nữ ngẩn ngơ, Viễn Chi rất đẹp, cũng không phải nói ngoa, hậu nhân của huyết mỹ nhân thì cũng sẽ vẫn là mỹ nhân. Nhưng so với huyết mỹ nhân quyến rũ vô hạn thì Viễn Chi thuộc kiểu mỹ nhân băng sương chỉ có thể nhìn mà không thể cầu.
"Có bị thương chỗ nào không?", thấy thiếu nữ không trả lời, Viễn Chi lại tiếp tục hỏi, còn lo lắng xoa đầu đối phương.
Nhận ra bản thân thất thố, thiếu nữ vội vàng tránh ra khỏi vòng tay Viễn Chi, nhịn không được đỏ mặt cúi đầu, lúc sau mới lắp bắp nói được một câu hoàn chỉnh: "Không... không sao, đa tạ nữ hiệp, lần sau ta nhất định sẽ báo đáp đàng hoàng.", đoạn, thiếu nữ khom người thủ lễ, bộ dáng chính khí cho biết xuất thân nàng không tầm thường chút nào.
Viễn Chi rất có hảo cảm với vị tiểu cô nương này, nàng khẽ mỉm cười, dù chỉ là một cái nhếch môi nhưng cũng khiến gương mặt ấy bừng sáng, đẹp động lòng người: "Không sao là tốt. Ta thấy cô nương không hợp với nơi này, tại sao lại đến đây?"
Thiếu nữ im lặng không nói, đôi đào xuất hiện một tia buồn bã khiến Viễn Chi có chút không đành lòng, nàng đạm mạc lên tiếng: "Trước hết rời khỏi đây đã."
Vừa dứt lời liền vận khinh công mang người lên vị trí ban đầu.
Ở nơi đó, Ngưng Vũ tùy ý dựa người vào vách đá, không biết đang suy nghĩ cái gì mà ánh mắt tăm tối, nàng thấy Viễn Chi mang người lên, đột nhiên phát nội lực khiến thiếu nữ súy chút ngã lại xuống dưới, cũng may Viễn Chi đã nhanh chóng nắm lấy tay nàng.
Viễn Chi tức giận nhìn người trước mắt, chỉ thấy mắt phượng lạnh lẽo không độ ấm: "Tỷ phát điên cái gì?"
Mãi đến khi Viễn Chi tưởng người trước mắt không nói thì đối phương lại đột nhiên lên tiếng: "Vi phạm luật lệ sẽ phải chịu phạt, Viễn Chi, muội nghĩ rằng ta sẽ không phạt muội sao, hay là nghĩ cung chủ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua?"
Có lẽ do ánh mắt Ngưng Vũ quá sắc bén khiến Viễn Chi thấy cả người lạnh toát, trước giờ Ngưng Vũ đối với nàng luôn là bộ dáng tươi cười niềm nở, ngốc ngếch chạy theo nàng, ánh mắt tràn ngập sát khí này vẫn là lần đầu tiên nàng thấy. Viễn Chi nhíu mi, không chút suy nghĩ bật thốt: "Ta làm sai thì nhất định sẽ chịu phạt, không cần sư tỷ phải giơ cao đánh khẽ."
Ngưng Vũ bị chọc tức đến bật cười, nàng chậm rãi đi ngang qua Viễn Chi, tử y tung bay vô định giữa khoảng không, mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt át đi hương vị huyết tinh xung quanh nàng.
Nữ nhân thả mình xuống vực, trước khi nàng nhảy xuống, Viễn Chi chợt nghe thấy một âm thanh dịu êm lướt qua: "Nhưng ta lại không nỡ phạt muội."
Âm thanh rất nhạt, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy. Viễn Chi trầm ngâm, ánh mắt dõi theo thân ảnh tử y dưới đáy vực.
Ngưng Vũ tiến vào trong lồng sắt, lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, trường kiếm ánh lên sắc bạc nhanh chóng được dội một tầng máu tươi. Mỗi một động tác của người này đều nhẹ như lông vũ, nhưng một chiêu so một chiêu lại càng sắc bén, mỗi chiêu đều là độc chiêu đoạt mạng người.
Trong nháy mắt toàn bộ người ở trong lồng đều bị diệt sạch, mà nữ nhân đứng giữa vô số máu tươi lại vẫn sạch sẽ, gương mặt trắng nõn hơi ngẩng, đối diện với ánh mắt chán ghét của Viễn Chi, nàng khẽ bật cười: "Tiếp tục đi, người cuối cùng đứng vững sẽ được tham gia vòng tiếp theo."
Chém giết vẫn tiếp tục, Ngưng Vũ lại quay trở về đỉnh đá, nàng dùng khăn tay lau sạch trường kiếm, bắt đầu cảm thấy nơi này thật nhàm chán.
"Tại sao lại phải giết bọn họ?", Viễn Chi đè thấp giọng chất vấn. Còn Ngưng Vũ giống như đang nghe được một câu chuyện cười, quả nhiên nàng bật cười thành tiếng, cũng không quay đầu nhìn người phía sau nói: "Mỗi một lồng sắt chỉ có thể có một người sống sót, muội cứu cô ta thì tất nhiên những người còn lại sẽ phải chết."
"Nhưng...", còn chưa đợi Viễn Chi kịp nói thì Ngưng Vũ đã cướp lời: "Viễn Chi, chúng ta là sát thủ, muội là thiếu chủ Phượng Cung, hẳn muội phải là người hiểu rõ nhất nếu sát thủ làm sai luật thì sẽ có hậu quả gì chứ?"
Cổ họng Viễn Chi cứng lại, khóe môi mấp máy nhưng lại không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào, cứ như vậy mà bất lực nhìn Ngưng Vũ xoay người rời đi.
Viễn Chi muốn sắp xếp cho thiếu nữ mình cứu được một vị trí trong cung, nhưng chẳng bao lâu đã có người vào dẫn thiếu nữ đi, tất nhiên là lệnh của Ngưng Vũ, nếu đã nghiễm nhiên là người chiến thắng thì nàng phải tiếp tục tham gia vòng tiếp theo.
Sau khi nhận được tin, Viễn Chi lập tức đến tìm Ngưng Vũ.
Tiểu viện của Ngưng Vũ nằm ở nơi hẻo lánh nhất Phượng Cung, xung quanh trồng rất nhiều trúc, bên trong còn có thác nước, hòn non bộ chính là quanh cảnh của núi tuyết Thiên Sơn, hoàn toàn không giống như nơi ở của một sát thủ máu lạnh chỉ quan tâm đến luật lệ.
Cảnh tượng đầu tiên khi Viễn Chi bước vào chính là Ngưng Vũ nhàn nhã nằm trên tráp quý phi, dưới gốc cây hòe xum xuê, nàng nhắm mắt, gương mặt xinh đẹp hiện giờ mất đi một tia huyết tinh, lại thêm một phần bình thản giản dị.
"Ngưng Vũ, người vừa rồi không phù hợp với Phượng Cung, tại sao tỷ còn muốn nàng tham gia vòng tiếp theo?"
Lần đầu tiên Viễn Chi để lộ ngữ khí như vậy, một mỹ nhân băng sương vậy mà lại đi quan tâm một thiếu nữ phàm tục. Ngưng Vũ rốt cuộc cũng mở mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Viễn Chi: "Không phải trước giờ muội đều không quan tâm đến mấy chuyện này sao?"
Viễn Chi á khẩu, nàng cũng không biết bản thân bị làm sao nữa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thuần khiết của thiếu nữ kia thì nàng lại cảm thấy thật quen thuộc, trái tim giống như bị khoét một mảng vậy, tâm trí không ngừng kêu gào nàng phải cứu thiếu nữ ấy, nhất định không thể để đôi mắt thuần khiết ấy nhuốm bẩn.
"Ta là thiếu chủ Phượng Cung.", Viễn Chi lên tiếng.
Lần đầu tiên trong ngày Ngưng Vũ bị người này chọc cười nhiều đến vậy. Nàng nghiêng người chống cằm nằm trên tráp, vô tình để lộ một tia quyến rũ câu nhân: "Nếu chỉ muốn cứu nàng ta thì cũng đừng lấy cái danh thiếu cung chủ ra làm bình phong..."
"... Muội không xứng."
Đồng tử Viễn Chi co rụt, không khí ngay tức khắc giống như bị đóng băng. Ngưng Vũ tiếp tục hỏi: "Muội biết thân phận của nàng ta không?"
Viễn Chi nhìn Ngưng Vũ, chờ đợi lời tiếp theo của nàng, cũng không để nàng đợi lâu, Ngưng Vũ tiếp tục: "Con riêng của chưởng môn Thương Thiên phái, nhất định ta sẽ không để nàng ta chết."
Thanh y nữ tử kinh ngạc trừng mắt, phải mất một lúc mới có thể tiêu hóa được những lời người trước mắt nói: "Nhưng không phải vừa rồi muội ấy đã suýt chết hay sao?"
Ngưng Vũ rũ mắt, không nhanh không chậm giải đáp nàng: "Cho dù muội không cứu ta cũng có cách để nàng ta không chết, nhưng chỉ cần không mất mạng thì ăn một chút khổ cũng không đáng là gì."
===================================================================
16/04/2022.
Trong thư phòng của cung chủ, một thiếu nữ lặng yên đứng một bên mài mực, y phục tím nhạt tôn lên làn da trắng sứ, mắt phượng an tĩnh hơi rũ vô tình để lộ hàng lông mi cong dài.
"Ngưng Vũ.", bên cạnh thiếu nữ là một phụ nhân, gương mặt tuy đã xuất hiện nếp nhăn nhưng khí chất cùng sự xinh đẹp lại không bị mài mòn theo thời gian, cung chủ Phượng Cung, giang hồ gọi bà với danh xưng 'huyết mỹ nhân'. Bà đặt bút xuống, thần sắc nhiễm chút mệt mỏi: "Hàn Lão đầu muốn gửi nữ nhi đến đây cho ta dạy dỗ, con thấy sao?"
Người được gọi là Ngưng Vũ kia ngẩng đầu, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Sư phụ, người có thể nhận nàng làm đệ tử.", đoạn, Ngưng Yên lại nói tiếp: "Thứ nhất là nể mặt Thương Thiên chưởng môn, thứ hai là có thể dễ dàng quản thúc nàng ta."
Huyết mỹ nhân trầm mặc, cảm thấy lời đệ tử mình nói cũng có lý, bà vừa cười vừa cảm thán: "Không hổ là đệ tử của ta, Ngưng Vũ, mọi việc cứ theo ý con quyết định đi."
Ngưng Vũ cười một tiếng, sau khi bồi cung chủ mài mực xong thì đi ra ngoài. Nàng muốn kiểm tra tiến trình công việc, nhất định không thể để xảy ra sai sót vào lễ nhận đệ tử.
Phượng Cung là tổ chức sát thủ hùng mạnh bậc nhất trong chốn giang hồ, bất kể về danh vọng địa vị hay tiền tài đều khiến nhân sĩ giang hồ nghe tên cũng phải kiêng nể ba phần. Vô số người mong muốn tiến vào Phượng Cung, mỗi năm đến hàng ngàn người, nhưng cuối cùng thành công tiến vào chỉ có hơn hai mươi người.
Bọn họ nhận tiền làm việc, còn muốn giết người của triều đình tất cả đều phải do đại đệ tử của Phượng Cung – Ngưng Vũ quyết định, ngay cả cung chủ cũng sẽ không có quyền can thiệp. Thế nhân nói huyết mỹ nhân quản chuyện giang hồ, Ngưng Vũ lo chuyện triều đình, trên giang hồ thì cặp sư đồ bọn họ chính là độc nhất.
"Đại sư tỷ."
Ngưng Vũ khẽ gật đầu cười với bọn họ, nàng là một người vui vẻ, hòa nhã đến mức không ai có thể ngờ được dưới kiếm của nàng đã chết bao nhiêu người nhưng vẫn nhịn không được mà thân cận nàng, muốn tiếp cận đóa hoa đỗ quyên xinh đẹp mà dính đầy độc dược này.
Hai đệ tử ngoài Hồng Nhan môn mở cửa cho nàng, đây là nơi sẽ diễn ra cuộc sát hạch đầu tiên của cuộc tuyển chọn. Ngưng Vũ băng qua tầng hành lang tối tăm, cuối cùng dừng trước một mỏm đá cao, phía dưới là một vùng đất bằng phẳng rộng lớn. Trận chiến đã bắt đầu, mỗi một cái lồng sắt sẽ nhốt mười người, người tham gia sẽ phải chém giết lẫn nhau, giết hoặc bị giết, chỉ có một sự lựa chọn mà thôi, cho đến khi là người chiến thắng cuối cùng trong cái lồng sắt đó.
Ngưng Vũ bước đến bên cạnh một người, nữ nhân một thân thanh y xinh đẹp, mái tóc dài buộc gọn gàng trên đầu, thần sắc thản nhiên khiến người khác không nhìn ra vui buồn. Ngưng Vũ nhìn nàng một hồi, trực giác nhạy bén của sát thủ khiến nàng có thể biết đối phương đã nhận ra sự xuất hiện của nàng. Nhưng đối phương vẫn không có ý định để ý đến sự xuất hiện của nàng, Ngưng Vũ đành phải lên tiếng trước: "Viễn Chi."
Người kia rốt cuộc cũng để ý đến nàng, Ngưng Vũ ho nhẹ một tiếng rồi cười nói: "Muội thấy thế nào?"
"Không thế nào cả.", Viễn Chi đạm nhiên trả lời, giống như không muốn giao tiếp với Ngưng Vũ, mà đối phương dường như cũng đã quen với tính cách này của nàng nên cũng chỉ cười khổ rồi bước lại gần bên cạnh, yên lặng theo dõi trận chiến của những người bên dưới.
Mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, Viễn Chi hơi nhíu mày, nàng không thích mùi máu tươi này, nhưng thân phận của nàng lại không thể không đến. Tâm trạng của nàng có chút không tốt, nhất là khi Ngưng Vũ ở đây, từ không tốt liền trở thành chán ghét.
Đột nhiên ánh mắt Viễn Chi rơi xuống một chiếc lồng sắt, bên trong là một thiếu nữ nhỏ bé, y phục trắng như tuyết đã nhiễm lên máu tươi, gương mặt kinh hoàng trốn trong một góc, gương mặt thanh tú thuần khiết hoàn toàn không phù hợp với nơi này. Viễn Chi mím môi, trong đầu suy chuyển vô số ý niệm, xuyên qua hỗn chiến chạm đến ánh mắt sợ hãi tột cùng của thiếu nữ.
"Viễn Chi!!!"
Nhân lúc Ngưng Vũ không để ý, Viễn Chi thả mình xuống vực, nhanh chóng đến bên cạnh lồng sắt, xuyên qua các thanh sắt han gỉ nâng kiếm đánh bật một lưỡi đao nhắm đến thiếu nữ bạch y.
Đợi đến khi hoàn hồn thì thiếu nữ bạch y đã được cứu ra khỏi lồng sắt, xung quanh lâm vào yên tĩnh nhưng Viễn Chi lại không có chút để tâm, nàng rũ mắt nhìn thiếu nữ yếu ớt trong lòng: "Không sao chứ?"
Ngữ khí mềm mại ôn nhu bất ngờ khiến thiếu nữ ngẩn ngơ, Viễn Chi rất đẹp, cũng không phải nói ngoa, hậu nhân của huyết mỹ nhân thì cũng sẽ vẫn là mỹ nhân. Nhưng so với huyết mỹ nhân quyến rũ vô hạn thì Viễn Chi thuộc kiểu mỹ nhân băng sương chỉ có thể nhìn mà không thể cầu.
"Có bị thương chỗ nào không?", thấy thiếu nữ không trả lời, Viễn Chi lại tiếp tục hỏi, còn lo lắng xoa đầu đối phương.
Nhận ra bản thân thất thố, thiếu nữ vội vàng tránh ra khỏi vòng tay Viễn Chi, nhịn không được đỏ mặt cúi đầu, lúc sau mới lắp bắp nói được một câu hoàn chỉnh: "Không... không sao, đa tạ nữ hiệp, lần sau ta nhất định sẽ báo đáp đàng hoàng.", đoạn, thiếu nữ khom người thủ lễ, bộ dáng chính khí cho biết xuất thân nàng không tầm thường chút nào.
Viễn Chi rất có hảo cảm với vị tiểu cô nương này, nàng khẽ mỉm cười, dù chỉ là một cái nhếch môi nhưng cũng khiến gương mặt ấy bừng sáng, đẹp động lòng người: "Không sao là tốt. Ta thấy cô nương không hợp với nơi này, tại sao lại đến đây?"
Thiếu nữ im lặng không nói, đôi đào xuất hiện một tia buồn bã khiến Viễn Chi có chút không đành lòng, nàng đạm mạc lên tiếng: "Trước hết rời khỏi đây đã."
Vừa dứt lời liền vận khinh công mang người lên vị trí ban đầu.
Ở nơi đó, Ngưng Vũ tùy ý dựa người vào vách đá, không biết đang suy nghĩ cái gì mà ánh mắt tăm tối, nàng thấy Viễn Chi mang người lên, đột nhiên phát nội lực khiến thiếu nữ súy chút ngã lại xuống dưới, cũng may Viễn Chi đã nhanh chóng nắm lấy tay nàng.
Viễn Chi tức giận nhìn người trước mắt, chỉ thấy mắt phượng lạnh lẽo không độ ấm: "Tỷ phát điên cái gì?"
Mãi đến khi Viễn Chi tưởng người trước mắt không nói thì đối phương lại đột nhiên lên tiếng: "Vi phạm luật lệ sẽ phải chịu phạt, Viễn Chi, muội nghĩ rằng ta sẽ không phạt muội sao, hay là nghĩ cung chủ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua?"
Có lẽ do ánh mắt Ngưng Vũ quá sắc bén khiến Viễn Chi thấy cả người lạnh toát, trước giờ Ngưng Vũ đối với nàng luôn là bộ dáng tươi cười niềm nở, ngốc ngếch chạy theo nàng, ánh mắt tràn ngập sát khí này vẫn là lần đầu tiên nàng thấy. Viễn Chi nhíu mi, không chút suy nghĩ bật thốt: "Ta làm sai thì nhất định sẽ chịu phạt, không cần sư tỷ phải giơ cao đánh khẽ."
Ngưng Vũ bị chọc tức đến bật cười, nàng chậm rãi đi ngang qua Viễn Chi, tử y tung bay vô định giữa khoảng không, mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt át đi hương vị huyết tinh xung quanh nàng.
Nữ nhân thả mình xuống vực, trước khi nàng nhảy xuống, Viễn Chi chợt nghe thấy một âm thanh dịu êm lướt qua: "Nhưng ta lại không nỡ phạt muội."
Âm thanh rất nhạt, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy. Viễn Chi trầm ngâm, ánh mắt dõi theo thân ảnh tử y dưới đáy vực.
Ngưng Vũ tiến vào trong lồng sắt, lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, trường kiếm ánh lên sắc bạc nhanh chóng được dội một tầng máu tươi. Mỗi một động tác của người này đều nhẹ như lông vũ, nhưng một chiêu so một chiêu lại càng sắc bén, mỗi chiêu đều là độc chiêu đoạt mạng người.
Trong nháy mắt toàn bộ người ở trong lồng đều bị diệt sạch, mà nữ nhân đứng giữa vô số máu tươi lại vẫn sạch sẽ, gương mặt trắng nõn hơi ngẩng, đối diện với ánh mắt chán ghét của Viễn Chi, nàng khẽ bật cười: "Tiếp tục đi, người cuối cùng đứng vững sẽ được tham gia vòng tiếp theo."
Chém giết vẫn tiếp tục, Ngưng Vũ lại quay trở về đỉnh đá, nàng dùng khăn tay lau sạch trường kiếm, bắt đầu cảm thấy nơi này thật nhàm chán.
"Tại sao lại phải giết bọn họ?", Viễn Chi đè thấp giọng chất vấn. Còn Ngưng Vũ giống như đang nghe được một câu chuyện cười, quả nhiên nàng bật cười thành tiếng, cũng không quay đầu nhìn người phía sau nói: "Mỗi một lồng sắt chỉ có thể có một người sống sót, muội cứu cô ta thì tất nhiên những người còn lại sẽ phải chết."
"Nhưng...", còn chưa đợi Viễn Chi kịp nói thì Ngưng Vũ đã cướp lời: "Viễn Chi, chúng ta là sát thủ, muội là thiếu chủ Phượng Cung, hẳn muội phải là người hiểu rõ nhất nếu sát thủ làm sai luật thì sẽ có hậu quả gì chứ?"
Cổ họng Viễn Chi cứng lại, khóe môi mấp máy nhưng lại không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào, cứ như vậy mà bất lực nhìn Ngưng Vũ xoay người rời đi.
Viễn Chi muốn sắp xếp cho thiếu nữ mình cứu được một vị trí trong cung, nhưng chẳng bao lâu đã có người vào dẫn thiếu nữ đi, tất nhiên là lệnh của Ngưng Vũ, nếu đã nghiễm nhiên là người chiến thắng thì nàng phải tiếp tục tham gia vòng tiếp theo.
Sau khi nhận được tin, Viễn Chi lập tức đến tìm Ngưng Vũ.
Tiểu viện của Ngưng Vũ nằm ở nơi hẻo lánh nhất Phượng Cung, xung quanh trồng rất nhiều trúc, bên trong còn có thác nước, hòn non bộ chính là quanh cảnh của núi tuyết Thiên Sơn, hoàn toàn không giống như nơi ở của một sát thủ máu lạnh chỉ quan tâm đến luật lệ.
Cảnh tượng đầu tiên khi Viễn Chi bước vào chính là Ngưng Vũ nhàn nhã nằm trên tráp quý phi, dưới gốc cây hòe xum xuê, nàng nhắm mắt, gương mặt xinh đẹp hiện giờ mất đi một tia huyết tinh, lại thêm một phần bình thản giản dị.
"Ngưng Vũ, người vừa rồi không phù hợp với Phượng Cung, tại sao tỷ còn muốn nàng tham gia vòng tiếp theo?"
Lần đầu tiên Viễn Chi để lộ ngữ khí như vậy, một mỹ nhân băng sương vậy mà lại đi quan tâm một thiếu nữ phàm tục. Ngưng Vũ rốt cuộc cũng mở mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Viễn Chi: "Không phải trước giờ muội đều không quan tâm đến mấy chuyện này sao?"
Viễn Chi á khẩu, nàng cũng không biết bản thân bị làm sao nữa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thuần khiết của thiếu nữ kia thì nàng lại cảm thấy thật quen thuộc, trái tim giống như bị khoét một mảng vậy, tâm trí không ngừng kêu gào nàng phải cứu thiếu nữ ấy, nhất định không thể để đôi mắt thuần khiết ấy nhuốm bẩn.
"Ta là thiếu chủ Phượng Cung.", Viễn Chi lên tiếng.
Lần đầu tiên trong ngày Ngưng Vũ bị người này chọc cười nhiều đến vậy. Nàng nghiêng người chống cằm nằm trên tráp, vô tình để lộ một tia quyến rũ câu nhân: "Nếu chỉ muốn cứu nàng ta thì cũng đừng lấy cái danh thiếu cung chủ ra làm bình phong..."
"... Muội không xứng."
Đồng tử Viễn Chi co rụt, không khí ngay tức khắc giống như bị đóng băng. Ngưng Vũ tiếp tục hỏi: "Muội biết thân phận của nàng ta không?"
Viễn Chi nhìn Ngưng Vũ, chờ đợi lời tiếp theo của nàng, cũng không để nàng đợi lâu, Ngưng Vũ tiếp tục: "Con riêng của chưởng môn Thương Thiên phái, nhất định ta sẽ không để nàng ta chết."
Thanh y nữ tử kinh ngạc trừng mắt, phải mất một lúc mới có thể tiêu hóa được những lời người trước mắt nói: "Nhưng không phải vừa rồi muội ấy đã suýt chết hay sao?"
Ngưng Vũ rũ mắt, không nhanh không chậm giải đáp nàng: "Cho dù muội không cứu ta cũng có cách để nàng ta không chết, nhưng chỉ cần không mất mạng thì ăn một chút khổ cũng không đáng là gì."
===================================================================
16/04/2022.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.