Chương 15
Fade No D
24/10/2023
Sau khi tâm trạng dần ổn hơn, tôi mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa bước ra tôi liền thấy bóng lưng Trần Vỹ ở trước cửa, anh vừa hút thuốc vừa trầm tư không biết đang suy nghĩ gì.
Nghe tiếng mở cửa Trần Vỹ liền quay lại, nhìn thấy tôi anh liền dùng tay dập tàn thuốc rồi quăng vào thùng rác bên cạnh.
Tôi phớt lờ anh bước đi thì cảm nhận được anh vẫn đang đi đằng sau tôi.
Sau một trận cãi vã vừa nãy, tôi hiện tại cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn về nhà nằm nghỉ, vậy nên tôi quay lại phòng chào hỏi mọi người rồi cầm túi ra về.
Tôi không thấy Bạch Lâm trong phòng. Nhưng tôi cũng không có tâm trạng để ý điều đó.
Đẩy cửa ra tôi lại thấy Trần Vỹ vẫn đang đứng đợi tôi.
Tôi cau mày bước qua anh.
Trần Vỹ vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo sau tôi, hết cung đường này tới cung đường khác, giống như một người vệ sĩ vậy.
Tôi rốt cuộc cũng không nhịn được mà xoay người lại chất vấn anh: “Anh rốt cuộc muốn gì?”
Trần Vỹ nhìn tôi trầm mặc cúi đầu đút tay vào trong túi quần, giọng nói của anh trầm thấp vang lên: “Anh chỉ muốn đảm bảo em về nhà an toàn.”
Dừng khoảng mấy giây, Trần Vỹ ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt anh nhìn tôi vô cùng ấm áp, giống hệt như kiếp trước, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm nhận được một chút chua xót trong ánh mắt ấy, anh nói tiếp: “Lúc nãy, em tức giận và khóc là vì... em và Bạch Lâm đang cãi nhau sao?”
Tôi đột nhiên vô cùng phẫn nộ, không kìm được quát lớn: “Sao con người anh bao đồng thế? Anh có thời gian thì đi lo cho bạn gái của mình đi, em tức giận vì ai hay khóc vì ai cũng không liên quan gì đến anh!”
Trần Vỹ anh ấy thật sự đem tôi xem thành em gái hay sao mà lại hỏi những câu y hệt Tống Thần như vậy? Tôi chỉ muốn cùng anh yêu đương, còn nếu anh chỉ muốn làm anh trai tôi thì tôi xin kiếu.
Có một mình Tống Thần làm anh trai thôi cũng đã đủ làm cho tôi điên cái đầu. Nếu lại thêm một Trần Vỹ, sẽ có ngày tôi qua đời vì tức chết mất.
Khi tôi xoay người toang bước đi thì Trần Vỹ đã kéo tôi lại, tôi bị anh kéo đành phải quay lại mắt đối mắt với anh
Anh nhìn tôi chăm chú, con ngươi đột nhiên sáng ngời: “Lời vừa nãy em nói là có ý gì? Anh không có bạn gái!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, như muốn xác nhận xem lời anh nói có phải đang thật không “Vậy người lúc này dìu anh là ai?”
Anh đột nhiên cười lớn, anh cười đến tít mắt, lộ ra hàm răng trắng đều.
Trần Vỹ đột ngột cười làm tôi cảm thấy hơi ngượng, câu hỏi của tôi buồn cười lắm sao? Không hiểu có gì đáng để cười? Tôi thẹn quá hoá giận liền đang vùng vẫy muốn thoát ra nhưng lại bị anh giữ chặt hai vai hơn: “Đó là chị gái anh. Chị ruột.”
Tôi mở to hai mắt nhìn anh, sau khi phản ứng kịp tôi lập tức dùng tay che lại gương mặt đang nóng bừng vì xấu hổ của mình.
Trần Vỹ tâm tình hình như đang rất vui vẻ, anh mỉm cười tách hai tay tôi ra, nhưng rất nhanh sau anh liền quay trở lại dáng vẻ nghiêm túc, anh hỏi tôi: “Vậy còn em, nói cho anh biết, em và tên nhóc Bạch Lâm kia, có quan hệ gì với nhau hay không?”
Vừa bước ra tôi liền thấy bóng lưng Trần Vỹ ở trước cửa, anh vừa hút thuốc vừa trầm tư không biết đang suy nghĩ gì.
Nghe tiếng mở cửa Trần Vỹ liền quay lại, nhìn thấy tôi anh liền dùng tay dập tàn thuốc rồi quăng vào thùng rác bên cạnh.
Tôi phớt lờ anh bước đi thì cảm nhận được anh vẫn đang đi đằng sau tôi.
Sau một trận cãi vã vừa nãy, tôi hiện tại cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn về nhà nằm nghỉ, vậy nên tôi quay lại phòng chào hỏi mọi người rồi cầm túi ra về.
Tôi không thấy Bạch Lâm trong phòng. Nhưng tôi cũng không có tâm trạng để ý điều đó.
Đẩy cửa ra tôi lại thấy Trần Vỹ vẫn đang đứng đợi tôi.
Tôi cau mày bước qua anh.
Trần Vỹ vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo sau tôi, hết cung đường này tới cung đường khác, giống như một người vệ sĩ vậy.
Tôi rốt cuộc cũng không nhịn được mà xoay người lại chất vấn anh: “Anh rốt cuộc muốn gì?”
Trần Vỹ nhìn tôi trầm mặc cúi đầu đút tay vào trong túi quần, giọng nói của anh trầm thấp vang lên: “Anh chỉ muốn đảm bảo em về nhà an toàn.”
Dừng khoảng mấy giây, Trần Vỹ ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt anh nhìn tôi vô cùng ấm áp, giống hệt như kiếp trước, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm nhận được một chút chua xót trong ánh mắt ấy, anh nói tiếp: “Lúc nãy, em tức giận và khóc là vì... em và Bạch Lâm đang cãi nhau sao?”
Tôi đột nhiên vô cùng phẫn nộ, không kìm được quát lớn: “Sao con người anh bao đồng thế? Anh có thời gian thì đi lo cho bạn gái của mình đi, em tức giận vì ai hay khóc vì ai cũng không liên quan gì đến anh!”
Trần Vỹ anh ấy thật sự đem tôi xem thành em gái hay sao mà lại hỏi những câu y hệt Tống Thần như vậy? Tôi chỉ muốn cùng anh yêu đương, còn nếu anh chỉ muốn làm anh trai tôi thì tôi xin kiếu.
Có một mình Tống Thần làm anh trai thôi cũng đã đủ làm cho tôi điên cái đầu. Nếu lại thêm một Trần Vỹ, sẽ có ngày tôi qua đời vì tức chết mất.
Khi tôi xoay người toang bước đi thì Trần Vỹ đã kéo tôi lại, tôi bị anh kéo đành phải quay lại mắt đối mắt với anh
Anh nhìn tôi chăm chú, con ngươi đột nhiên sáng ngời: “Lời vừa nãy em nói là có ý gì? Anh không có bạn gái!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, như muốn xác nhận xem lời anh nói có phải đang thật không “Vậy người lúc này dìu anh là ai?”
Anh đột nhiên cười lớn, anh cười đến tít mắt, lộ ra hàm răng trắng đều.
Trần Vỹ đột ngột cười làm tôi cảm thấy hơi ngượng, câu hỏi của tôi buồn cười lắm sao? Không hiểu có gì đáng để cười? Tôi thẹn quá hoá giận liền đang vùng vẫy muốn thoát ra nhưng lại bị anh giữ chặt hai vai hơn: “Đó là chị gái anh. Chị ruột.”
Tôi mở to hai mắt nhìn anh, sau khi phản ứng kịp tôi lập tức dùng tay che lại gương mặt đang nóng bừng vì xấu hổ của mình.
Trần Vỹ tâm tình hình như đang rất vui vẻ, anh mỉm cười tách hai tay tôi ra, nhưng rất nhanh sau anh liền quay trở lại dáng vẻ nghiêm túc, anh hỏi tôi: “Vậy còn em, nói cho anh biết, em và tên nhóc Bạch Lâm kia, có quan hệ gì với nhau hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.