Quay Đầu

Chương 112

Lệ Ưu Đàm

29/06/2017

. . . . . . Tin tức này làm cho mọi người đều ngây ngẩn.

Ninh Vi Nhàn trừng hai mắt thật lớn, cũng không lên tiếng thật lâu, còn Nhan Duệ thì trở nên ngu ngốc hoàn toàn, cuối cùng là chỉ còn Nhan Ninh cũng kịp có phản ứng, liền tiễn bác sĩ ra về. Sau đó, một nhà ba người nhìn nhau, cũng không biết mình nên nói cái gì bây giờ.

“Vi Nhàn. . . . . .” Nhan Duệ gọi tên Ninh Vi Nhàn nỉ non, sau đó đột nhiên anh bật người lên, vội vàng chạy tới bên giường, muốn ôm cô lại không dám ôm, sau cùng cầm tay của Ninh Vi Nhàn hết sức kích động, nói lắp bắp không rõ ràng: “Vi Nhàn, Vi, Vi nhàn, em mang thai, em mang thai rồi!"

Thật ra cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần sau khi nghe được tin mình mang thai, cô chỉ ngây ngốc ừ lên một tiếng, trên mặt cũng không có biểu hiện gì quá lớn, xem ra còn chưa tiêu hóa xong tin tức chấn động này, cô nhìn đôi môi của Nhan Duệ đang đóng đóng mở mở, căn bản là cũng không nghe được anh đang nói cái gì. Nhan Ninh thì ngược lại, cậu lặng lẽ nhìn ba mẹ mình rồi xoay người quay bước đi ra ngoài. Mà Nhan Duệ cùng Ninh Vi Nhàn, một người thì đang tràn ngập giữa sự vui mừng cực độ, một người thì lại ngây ngốc như mất hồn, lại không chú ý tới cậu.

Cứ giữ bộ dáng như vậy khoảng ba phút, Ninh Vi Nhàn mới nhớ tới là có chuyện gì xảy ra với mình. Cô chớp nhanh hàng lông mi dài mấy cái, mới hỏi với giọng nghi ngờ: “Em. . . . . . Thật sự em mang thai sao?"

Nghe được câu hỏi của Ninh Vi Nhàn, nụ cười trên mặt Nhan Duệ lập tức cứng lại. Anh nghĩ rằng cô không thích đứa bé này, gấp gáp khuyên giải cùng trấn an cô: “Em đừng sợ, Vi nhàn, em đừng sợ, đó là con của chúng ta ——.”

“Em không có sợ đâu.” Ninh Vi Nhàn lắc lắc đầu, cô dùng tay còn lại của mình sờ sờ bụng, tự nhiên trong mắt cũng toát ra tình yêu của người mẹ: “Em còn chưa kịp phản ứng thôi, em vậy mà lại mang thai. . . . . .”

Nhan Duệ rất ngạc nhiên và cảm thấy không thể tin trước lời nói của cô, giọng nói của anh đầy vẻ vui mừng, sự lo lắng và sợ hãi trong lòng anh lập tức được buông xuống, cười khẽ một tiếng, ngồi lên giường ôm chầm vai lấy vai cô, nói dịu dàng: “Chuyện này đâu có gì mà ngạc nhiên, em là phụ nữ, chúng ta lại là vợ chồng, em mang thai là chuyện rất bình thường. Anh chỉ lo lắng. . . . . .” Ninh Vi Nhàn nghẹo đầu, không biết anh tính nói cái gì, cô nháy mắt: “Em bây giờ. . . . . .Cũng coi như là sản phụ đã lớn tuổi đi. . . . . ." Mặc dù bề ngoài của cô nhìn không ra đã lớn tuổi, nhìn qua vẫn còn rất trẻ trung xinh đẹp, nhưng thật sự cô cũng đã sắp bốn mươi tuổi rồi nha.

Sản phụ đã lớn tuổi? Ninh Vi Nhàn suy nghĩ một lát: “Sẽ có nguy hiểm hay không?"

“Anh không biết nữa, chắc là sẽ có nguy hiểm.” Bàn tay anh nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô, hôn lên đó một cái nhẹ nhàng: “Anh không muốn em phải mạo hiểm như vậy, đối với thân thể của em cũng không tốt đâu.” Anh nhớ rõ ràng bộ dáng khổ sở tái nhợt của cô khi sinh Ninh Ninh vào mười năm trước, còn có lần đầu tiên kia nữa, suýt chút nữa anh đã mất đi cô vĩnh viễn: “Vi Nhàn, em nói cho anh biết, em có muốn đứa bé này hay không?”

Trả lời câu hỏi của anh là một sự trầm mặc rất lâu của cô. Lòng của Nhan Duệ bắt đầu chìm xuống, dù trong lòng anh hiểu rõ không nên để cho cô mang thai mới là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng anh vẫn không nhịn được lại nghĩ muốn giữ lại đứa bé kia. Hơn một tháng này anh vẫn nhớ làm đủ các biện pháp an toàn, chỉ duy nhất lần đó là anh không thể khống chế được đã muốn cô.

Trong suốt mười năm nay, đã rất nhiều lần anh đều nghĩ, nếu như con gái anh còn sống, con bé cũng đã được mười lăm tuổi rồi, nhất định sẽ rất giống Vi Nhàn, bây giờ thì anh cũng đã đánh những kẻ chặn đường, theo đuổi con gái anh cho tơi tả rồi. Cứ như vậy, cả nhà bọn họ sẽ càng thêm hạnh phúc.

“Nhan Duệ. . . . . . Em hơi sợ." Cô đưa bàn tay nhỏ bé đã bắt đầu lạnh đi của mình đến lòng bàn tay ôn hòa ấm áp của anh, Ninh Vi Nhàn ngẩng đầu lên, luống cuống lại thêm bất an: “Em không nhớ trước kia mình mang thai như thế nào, cũng không biết phải làm mẹ như thế nào mới tốt, nhưng em lại muốn giữ lại đứa bé này, em không muốn bỏ lỡ quá trình đứa bé lớn lên, khoảng thời gian trước mười tuổi của Ninh Ninh em đã không thể nhìn thấy, hơn nữa. . . . . . Chúng ta đã từng mất đi một đứa con gái, mặc dù em không nhớ được, nhưng mà em thương Ninh Ninh như vậy, từ đó có thể nghĩ ra được nếu em mất đi Ninh Ninh, em thà là chết đi còn hơn. Em thật hy vọng lần này sẽ là con gái, giống như là con bé đã trở về với chúng ta có được không?”



“. . . . . . Được.” Anh ôm cô thật chặt, thật chặt, nhắm đôi mắt lại, cảm ơn em, Vi Nhàn: “Anh yêu em.”

Ninh Vi Nhàn khẽ mỉm cười nằm ở trong ngực anh, không cần biết trong tương lai có những chuyện gì xảy ra, cô cũng không sợ hãi nữa.

Tin vui về việc mang thai đã truyền khắp trong nhà, ba mẹ Nhan cùng với ba mẹ Ninh cũng thật lòng thật dạ vui mừng cho bọn họ. Mấy người lớn đều rất lo lắng cho sức khỏe của Ninh Vi Nhàn, chuyện cô khó sinh vào mười năm trước là thật, cho nên mọi người đều rất lo sợ, bác sĩ gia đình cũng được yêu cầu phải khám cho cô, phải đi theo chăm sóc cô mỗi ngày, còn đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng đến để đảm bảo cho cô ăn uống đủ dinh dưỡng và khỏe mạnh. Lần này, Ninh Vi Nhàn lại không hề có nửa câu phàn nàn, mặc dù Nhan Duệ thấy rất khó chịu vì vợ mình lại bị gò bó quá mức, nhưng khi anh nghĩ tới mười năm trước, thì cũng đành cắn răng mà nhịn. Nếu so với việc mất đi Ninh Vi Nhàn, anh chẳng thà sống cuộc sống như bây giờ.

Bởi vì cô mới vừa mang thai chưa lâu, cho nên trong nhà, mọi người đều là trông gà hoá cuốc, người nào người nấy cũng rất lo lắng hồi hộp, tất cả những nơi có góc nhọn có thể làm bị thương đều được bao bọc lại thật dày, thậm chí bởi vì lo lắng, Nhan Duệ cũng chuyển luôn cả phòng ngủ xuống dưới lầu một, ngay sau đó cũng chuyển luôn cả phòng giải trí, phòng xem phim gì gì đó xuống dưới lầu một luôn, dù sao cũng phải ngăn ngừa tất cả khả năng để Ninh Vi Nhàn sử dụng cầu thang. Bản thân Ninh Vi Nhàn đối với những việc này cũng không có ý kiến gì, căn cứ theo lời của Nhan Duệ kể, thì lần mang thai này cô ít bị nôn nghén hơn lúc mang thai Ninh Ninh rất nhiều, nhưng cô vẫn cảm thấy rất mệt, chỉ muốn ngủ, thức dậy lại muốn ăn cái gì đó, nói chính xác là cô đang trải qua cuộc sống y như heo.

Mấy ngày sau khi biết được mình mang thai, Ninh Vi Nhàn trải qua đầy gian khổ, thời gian cô ngủ còn nhiều hơn so với lúc cô thức. Sau đó cô lại phát hiện ra hình như mấy ngày nay, cô thấy Ninh Ninh rất ít, mà khi cô thấy con trai cũng là với gương mặt nhỏ rất đáng thương và khổ sở.

Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Tới hôm nay, cô đã cảm thấy đỡ hơn một chút, ít nhất cô cũng không cảm thấy mệt nhọc quá, cũng đã khỏe hơn một chút, liền ra khỏi phòng, ngồi vào ghế sa-lông trong phòng khách. Lúc này, Nhan Duệ đang làm việc trong phòng sách, cô cũng ít có khi nào rảnh rang thoải mái như lúc này, chỉ có điều trước khi anh phát hiện ra cô không ở trong phòng thì phải quay trở về là được. Đúng lúc quản gia bưng ly trà đi tới: “Cậu nhỏ chưa đi học về sao?”

“Dạ chưa, Tiểu Vương đã đi đón cậu nhỏ rồi, phu nhân tìm cậu nhỏ có việc gì hay không?” Quản gia cuối đầu cung kính, khóe miệng mang theo nụ cười rất hoàn mỹ.

Ninh Vi Nhàn gật đầu trả lời: “Tôi biết rồi, chú cứ làm việc của mình đi.”

“Dạ vâng”

Qua khoảng mười phút, Nhan Ninh đeo cặp sách nhỏ trên vai đi vào. Hôm nay cậu mặt một bộ đồ Tây nhỏ màu đen cùng với áo sơ mi trắng, còn có thêm cái nơ màu đỏ, con mắt tròn to, cái miệng nho nhỏ, đáng yêu không chịu nỗi, nhưng trên mặt lại không có một chút xíu vui vẻ nào. Lúc cậu thấy Ninh Vi Nhàn đang ngồi ở phòng khách, gương mặt nhỏ nhắn liền nở nụ cười, muốn đi tới, đột nhiên bước chân lại có chút chần chờ.

Dĩ nhiên Ninh Vi Nhàn nhìn ra được, ngoắc tay với cậu: “Con lại đây.” Nhan Ninh thấy nụ cười của mẹ mình không thay đổi, mới từ từ đi tới, đem cặp sách để xuống, dựa vào lòng của Ninh Vi Nhàn, nhưng cũng rất cẩn thận để không đụng trúng bụng của cô.

“Sao vậy con..., có chuyện gì không vui sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quay Đầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook