Chương 85
Lệ Ưu Đàm
20/01/2017
Edit: meoluoihamngu
“Chuyện trước đây, em cũng không nhớ gì cả.” Ninh Vi Nhàn khẽ mỉm cười, sờ mặt Nhan Duệ, “Nhưng mà anh khen em xinh đẹp, em rất thích nghe.”
Nhan Duệ bi lời nói của cô chọc cười, mang cô ôm vào trong ngực, thật tốt, Vi Nhàn, hoan nghênh quay về.
Ninh Vi Nhàn đem chăn vén lên, mình chui vào trước, sau đó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt mở thật to nhìn anh, Nhan Duệ nuốt nước bọt, ngủ cùng cô, anh không dám cam đoan mình có thể chịu được, cho dù có con trai ở bên, nhưng mà… Anh đối với tự chủ của mình thật sự không có bao nhiêu lòng tin. Thận trọng nằm xuống, Ninh Vi Nhàn lập tức quay sang, tay nhỏ bé ôm thắt lưng anh, ngáp một cái, “Em mệt, muốn ngủ, khi em tỉnh lại anh không thể không có ở đây.”
“Được.” Giọng nói của anh tràn đầy từ tính, trầm thấp dịu dàng, giống như tiếng chuông vang vọng trong đầu Ninh Vi Nhàn. Khóe miệng của cô mỉm cười, từ từ ngủ. Anh ôm cô, giống như ôm bảo vật trân quý nhất.
Có lẽ ngủ mười năm, cho nên Ninh Vi Nhàn cũng không có ngủ thật lâu. Trời vừa mới tờ mờ sáng cô đã tỉnh lại, trong phòng ngủ chỉ có ngọn đèn đầu giường còn sáng, cô ngáp một cái, vừa quay đầu, nhìn khuôn mặt Nhan Duệ mặc dù ngủ say cũng vẫn khẽ cau mày. Cho dù trong đầu không hiện ra hình ảnh những người khác, nhưng Ninh Vi Nhàn vẫn cảm thấy anh thật đẹp trai, lông mày vừa dài vừa đen, mắt hoa đào câu hồn, lỗ mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, lúc anh cười giống như mặt trời trong truyền thuyết thần thoại Hy Lạp, tuấn mỹ làm cho người ta không dám nhìn thẳng, chỉ cảm thấy cho dù liếc mắt nhìn anh một cái cũng sẽ bị hút hồn.
Có thứ gì đó chui vào ngực cô, Ninh Vi Nhàn sợ hết hồn, cúi đầu nhìn, qua mười mấy giây mới nhớ lại trong ngực đang ôm ai. Tiểu thiếu niên cũng ôm cả hông cô, vùi đầu trong ngực cô, hơi ngáy nhỏ. Ngũ quan giống cô như một khuôn mẫu, chỉ là ánh mắt rất giống Nhan Duệ, hai cha con ngủ rất giống nhau, đều mím chặt môi, khẽ nhíu mày. Ninh Vi Nhàn cảm thấy mình giống như bị một con nít lớn ôm lấy, trong ngực ôm con nít bé. Ừ… cho nên mọi người đều là con nít sao?
…Con nít cái gì?
Ninh Vi Nhàn cảm thấy mình luôn suy nghĩ linh tinh,
Cô sờ mặt Nhan Ninh, lại sờ mặt Nhan Duệ, đứa bé ngủ rất sâu, bị cô sờ mặt cũng không có phản ứng gì, nhưng người đàn ông lại không giống vậy, có lẽ bởi vì nhiều năm đã sớm hình thành thói quen, Ninh Vi Nhàn hơi động anh liền mở mắt ra, thấy Ninh Vi Nhàn, vội hỏi: “Sao vậy, đói bụng hay là khát nước?”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không có, em ngủ đủ rồi, anh ngủ tiếp đi, mắt anh đen một vòng rồi.” Dịu dàng chạm vào mắt anh, rõ ràng anh ngủ chưa đủ, đã lâu rồi chưa có nghỉ ngơi thật tốt. “Ngủ đi, em ở chỗ này với anh.”
Nhan Duệ im lặng nhìn cô, trong mắt vui vẻ càng sâu, chỉ sợ đây tất cả chỉ là mơ, chỉ sợ khi tỉnh lại sẽ hoàn toàn biến mất, “Được.”
Sau đó, cô nhìn anh, anh từ từ nhắm mắt lại. Lần này, anh ngủ thật sâu, mười năm qua đây là lần đầu tiên anh ngủ sâu như vậy, cho đến khi anh… tỉnh lại mặt trời đã ngả về tây. Ánh nắng nhạt chiếu vào cửa sổ, chiếu xuống mặt đất. Vi Nhàn…Vi Nhàn đâu? Nhan Duệ từ trên giường ngồi dậy, không để ý trên người mình áo ngủ xốc xếch, lộ ra lồng ngực tinh sảo và xương quai xanh, cũng không để ý mình không đi dép, chạy vội ra ngoài, mọi thứ ngày hôm qua, chỉ là mơ sao? Vì sao tỉnh dậy cô không có ở đây? Cô đi đâu vậy? Tại sao không mang anh đi, tại sao không nói với anh, tại sao lại ra đi không một lời từ biệt chứ?
Mở cửa phòng ngủ, vừa đúng lúc một nữ giúp việc trẻ tuổi đi qua, Nhan Duệ chặn cô ta lại, không nhìn người phụ nữ bởi vì lồng ngực của mình mà đỏ bừng mặt, vội vàng hỏi: “Phu nhân đâu? Phu nhân ở chỗ nào? Cô ấy ở đâu?”
Người phụ nữ bị dọa sợ, cô ta ở chỗ này công tác năm năm, nam chủ nhân chưa bao giờ đến gần phụ nữ, đây là lần đầu tiên cô ta và anh gần như thế, trong lòng cô ta vừa kích động lại khẩn trương, cho dù đại não nghe được câu hỏi của anh, nhưng há miệng không nói ra được.
Nhan Duệ không kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô ta, anh tựa vào lan can, đến phòng khách gầm thét với quản gia: “Phu nhân ở chỗ nào?”
Quản gia bị tiếng kêu của anh làm sợ hết hồn, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng nói: “Phu, phu nhân ở---”
“Em ở đây.”
Từ trong phòng game đi ra, một lớn và một nhỏ đi theo sau, đúng là vợ và con trai anh. Nhan Duệ cười, cũng không giận, chạy đến, ôm Ninh Vi Nhàn vào trong ngực, tựa trán mình vào trán cô hỏi: “Tại sao không gọi anh mà chơi một mình? Anh tỉnh lại không thấy em, biết anh rất sợ không?”
“Em vừa mới đi mà, anh ngủ ngon như vậy, em không muốn đánh thức anh.” A… Cô rất thương anh sao, làm sao lại không nỡ đánh thức anh chứ? Ninh Vi Nhàn suy nghĩ mấy giây, cảm thấy không nghĩ ra được gì, liền không nghĩ nữa, lôi kéo Nhan Duệ chạy vào phòng game. “”Đi, chơi trò chơi với em và Ninh Ninh, con chơi rất lợi hại, em không thắng được con.” Cô chu môi, giống như bé gái đáng yêu. “Anh giúp em thắng con, em luôn thua, người làm mẹ như em rất mất mặt.”
“Mẹ, con nói rồi con có thể nhường mẹ, là mẹ không muốn đấy chứ.” Nhan Ninh cũng học mẹ chu mỏ, bất mãn nhìn cha một cái, “Cha đánh với con cũng là bắt nạt trẻ con mà?”
“Dù gì mẹ cũng là người lớn, muốn con nhường, rất là mất mặt.” Ninh Vi Nhàn kéo tay Nhan Duệ đi vào phòng game, đưa điều khiển trò chơi cho anh, véo má con trai, “Mẹ muốn ba con quang minh chính đại giúp mẹ thắng.”
Nhan Ninh hơi ghen, rõ ràng mẹ cái gì cũng không nhớ, trên người cậu chảy máu của cô, nhưng vì sao mẹ lại thân với cha hơn? Cái này không khoa học! “Con có thể giúp mẹ thắng cha, tại sao cứ nhất định là phải cha giúp mẹ thắng con?”
Nhan Duệ không giải thích được nhìn con trai, không phải chứ… Dù gì anh cũng nuôi cậu mười năm, đứa bé này lại có địch ý với mình, mình cái gì cũng không làm, cứ như vậy bị trừng, nếu như anh thật sự làm gì, con thỏ nhỏ chết bầm này có phải trực tiếp cắn mình không? Trong lòng anh nghĩ như vậy, thu hồi lại tất cả, nắm tay vợ ngồi lên thảm, nhận lấy trò chơi trong tay, hừ lạnh với con trai một tiếng: “Nếu con thắng cha mới là giúp mẹ con, nếu không con đại diện cho mẹ lại bại bởi cha, không phải là có lỗi với mẹ con sao?”
Nhan Ninh vừa nghĩ, có đạo lý, vì vậy oai phong lẫm liệt gật đầu, “Được!”
“Chuyện trước đây, em cũng không nhớ gì cả.” Ninh Vi Nhàn khẽ mỉm cười, sờ mặt Nhan Duệ, “Nhưng mà anh khen em xinh đẹp, em rất thích nghe.”
Nhan Duệ bi lời nói của cô chọc cười, mang cô ôm vào trong ngực, thật tốt, Vi Nhàn, hoan nghênh quay về.
Ninh Vi Nhàn đem chăn vén lên, mình chui vào trước, sau đó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt mở thật to nhìn anh, Nhan Duệ nuốt nước bọt, ngủ cùng cô, anh không dám cam đoan mình có thể chịu được, cho dù có con trai ở bên, nhưng mà… Anh đối với tự chủ của mình thật sự không có bao nhiêu lòng tin. Thận trọng nằm xuống, Ninh Vi Nhàn lập tức quay sang, tay nhỏ bé ôm thắt lưng anh, ngáp một cái, “Em mệt, muốn ngủ, khi em tỉnh lại anh không thể không có ở đây.”
“Được.” Giọng nói của anh tràn đầy từ tính, trầm thấp dịu dàng, giống như tiếng chuông vang vọng trong đầu Ninh Vi Nhàn. Khóe miệng của cô mỉm cười, từ từ ngủ. Anh ôm cô, giống như ôm bảo vật trân quý nhất.
Có lẽ ngủ mười năm, cho nên Ninh Vi Nhàn cũng không có ngủ thật lâu. Trời vừa mới tờ mờ sáng cô đã tỉnh lại, trong phòng ngủ chỉ có ngọn đèn đầu giường còn sáng, cô ngáp một cái, vừa quay đầu, nhìn khuôn mặt Nhan Duệ mặc dù ngủ say cũng vẫn khẽ cau mày. Cho dù trong đầu không hiện ra hình ảnh những người khác, nhưng Ninh Vi Nhàn vẫn cảm thấy anh thật đẹp trai, lông mày vừa dài vừa đen, mắt hoa đào câu hồn, lỗ mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, lúc anh cười giống như mặt trời trong truyền thuyết thần thoại Hy Lạp, tuấn mỹ làm cho người ta không dám nhìn thẳng, chỉ cảm thấy cho dù liếc mắt nhìn anh một cái cũng sẽ bị hút hồn.
Có thứ gì đó chui vào ngực cô, Ninh Vi Nhàn sợ hết hồn, cúi đầu nhìn, qua mười mấy giây mới nhớ lại trong ngực đang ôm ai. Tiểu thiếu niên cũng ôm cả hông cô, vùi đầu trong ngực cô, hơi ngáy nhỏ. Ngũ quan giống cô như một khuôn mẫu, chỉ là ánh mắt rất giống Nhan Duệ, hai cha con ngủ rất giống nhau, đều mím chặt môi, khẽ nhíu mày. Ninh Vi Nhàn cảm thấy mình giống như bị một con nít lớn ôm lấy, trong ngực ôm con nít bé. Ừ… cho nên mọi người đều là con nít sao?
…Con nít cái gì?
Ninh Vi Nhàn cảm thấy mình luôn suy nghĩ linh tinh,
Cô sờ mặt Nhan Ninh, lại sờ mặt Nhan Duệ, đứa bé ngủ rất sâu, bị cô sờ mặt cũng không có phản ứng gì, nhưng người đàn ông lại không giống vậy, có lẽ bởi vì nhiều năm đã sớm hình thành thói quen, Ninh Vi Nhàn hơi động anh liền mở mắt ra, thấy Ninh Vi Nhàn, vội hỏi: “Sao vậy, đói bụng hay là khát nước?”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không có, em ngủ đủ rồi, anh ngủ tiếp đi, mắt anh đen một vòng rồi.” Dịu dàng chạm vào mắt anh, rõ ràng anh ngủ chưa đủ, đã lâu rồi chưa có nghỉ ngơi thật tốt. “Ngủ đi, em ở chỗ này với anh.”
Nhan Duệ im lặng nhìn cô, trong mắt vui vẻ càng sâu, chỉ sợ đây tất cả chỉ là mơ, chỉ sợ khi tỉnh lại sẽ hoàn toàn biến mất, “Được.”
Sau đó, cô nhìn anh, anh từ từ nhắm mắt lại. Lần này, anh ngủ thật sâu, mười năm qua đây là lần đầu tiên anh ngủ sâu như vậy, cho đến khi anh… tỉnh lại mặt trời đã ngả về tây. Ánh nắng nhạt chiếu vào cửa sổ, chiếu xuống mặt đất. Vi Nhàn…Vi Nhàn đâu? Nhan Duệ từ trên giường ngồi dậy, không để ý trên người mình áo ngủ xốc xếch, lộ ra lồng ngực tinh sảo và xương quai xanh, cũng không để ý mình không đi dép, chạy vội ra ngoài, mọi thứ ngày hôm qua, chỉ là mơ sao? Vì sao tỉnh dậy cô không có ở đây? Cô đi đâu vậy? Tại sao không mang anh đi, tại sao không nói với anh, tại sao lại ra đi không một lời từ biệt chứ?
Mở cửa phòng ngủ, vừa đúng lúc một nữ giúp việc trẻ tuổi đi qua, Nhan Duệ chặn cô ta lại, không nhìn người phụ nữ bởi vì lồng ngực của mình mà đỏ bừng mặt, vội vàng hỏi: “Phu nhân đâu? Phu nhân ở chỗ nào? Cô ấy ở đâu?”
Người phụ nữ bị dọa sợ, cô ta ở chỗ này công tác năm năm, nam chủ nhân chưa bao giờ đến gần phụ nữ, đây là lần đầu tiên cô ta và anh gần như thế, trong lòng cô ta vừa kích động lại khẩn trương, cho dù đại não nghe được câu hỏi của anh, nhưng há miệng không nói ra được.
Nhan Duệ không kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô ta, anh tựa vào lan can, đến phòng khách gầm thét với quản gia: “Phu nhân ở chỗ nào?”
Quản gia bị tiếng kêu của anh làm sợ hết hồn, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng nói: “Phu, phu nhân ở---”
“Em ở đây.”
Từ trong phòng game đi ra, một lớn và một nhỏ đi theo sau, đúng là vợ và con trai anh. Nhan Duệ cười, cũng không giận, chạy đến, ôm Ninh Vi Nhàn vào trong ngực, tựa trán mình vào trán cô hỏi: “Tại sao không gọi anh mà chơi một mình? Anh tỉnh lại không thấy em, biết anh rất sợ không?”
“Em vừa mới đi mà, anh ngủ ngon như vậy, em không muốn đánh thức anh.” A… Cô rất thương anh sao, làm sao lại không nỡ đánh thức anh chứ? Ninh Vi Nhàn suy nghĩ mấy giây, cảm thấy không nghĩ ra được gì, liền không nghĩ nữa, lôi kéo Nhan Duệ chạy vào phòng game. “”Đi, chơi trò chơi với em và Ninh Ninh, con chơi rất lợi hại, em không thắng được con.” Cô chu môi, giống như bé gái đáng yêu. “Anh giúp em thắng con, em luôn thua, người làm mẹ như em rất mất mặt.”
“Mẹ, con nói rồi con có thể nhường mẹ, là mẹ không muốn đấy chứ.” Nhan Ninh cũng học mẹ chu mỏ, bất mãn nhìn cha một cái, “Cha đánh với con cũng là bắt nạt trẻ con mà?”
“Dù gì mẹ cũng là người lớn, muốn con nhường, rất là mất mặt.” Ninh Vi Nhàn kéo tay Nhan Duệ đi vào phòng game, đưa điều khiển trò chơi cho anh, véo má con trai, “Mẹ muốn ba con quang minh chính đại giúp mẹ thắng.”
Nhan Ninh hơi ghen, rõ ràng mẹ cái gì cũng không nhớ, trên người cậu chảy máu của cô, nhưng vì sao mẹ lại thân với cha hơn? Cái này không khoa học! “Con có thể giúp mẹ thắng cha, tại sao cứ nhất định là phải cha giúp mẹ thắng con?”
Nhan Duệ không giải thích được nhìn con trai, không phải chứ… Dù gì anh cũng nuôi cậu mười năm, đứa bé này lại có địch ý với mình, mình cái gì cũng không làm, cứ như vậy bị trừng, nếu như anh thật sự làm gì, con thỏ nhỏ chết bầm này có phải trực tiếp cắn mình không? Trong lòng anh nghĩ như vậy, thu hồi lại tất cả, nắm tay vợ ngồi lên thảm, nhận lấy trò chơi trong tay, hừ lạnh với con trai một tiếng: “Nếu con thắng cha mới là giúp mẹ con, nếu không con đại diện cho mẹ lại bại bởi cha, không phải là có lỗi với mẹ con sao?”
Nhan Ninh vừa nghĩ, có đạo lý, vì vậy oai phong lẫm liệt gật đầu, “Được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.