Chương 37: A Ức, anh nhớ em....
Đông Bôn Tây Cố
13/08/2014
Tùy Ức vừa ngẩng đầu lên thì ngây ngẩn cả người.
Tiêu Tử Uyên quay lưng về phía ánh mặt trời buổi chiều dừng lại đó mỉm cười gọi cô, chuyện cũ từng chút từng chút hiện lên trong đầu cô, Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên đang đứng trước mặt mình, anh giống như là xuyên qua không gian đi đến trước mặt cô, hư ảo mà lại rất chân thực.
Lúc đó ánh nắng mặt trời sắp xuống núi, trong không khí đã dần tan hết nhiệt độ nóng rực, trên mặt đất cô có thể nhìn thấy hình ảnh mái tóc được cột lên cao của cô in xuống, cũng có thể nhìn thấy hình dáng anh cách đó vài bước chân, hiện tại con ngươi vẫn lay động trong như làn nước.
Anh đứng ở đó cách chỗ cô chỗ không xa, trong ánh mắt của cô ngập tràn vẻ mặt tươi cười của anh .
Đúng thật, trong không khí còn phảng phất đâu đây hương vị Bạc Hà như có như không, dường như anh chưa bao giờ rời xa nơi này. Giống như mùa hè năm ấy, cô đứng dưới tán cây chờ Tam Bảo, nghe thấy có người gọi cô, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy anh và Lâm Thần, Kiều Dụ, Ôn Thiếu Khanh đứng chung một chỗ, nhìn cô mỉm cười.
Khoảng khắc đó trong lòng Tùy Ức bỗng nhiên trở nên ngứa ngáy, có một suy nghĩ dần dàn lớn lên trong đầu cô.
Đây là điều mà cô muốn.
Rất nhiều người nói cô thanh tâm quả dục không tranh với đời, nhưng thật ra thì chỉ là cô không nghĩ ra cuối cùng điều cô muốn là cái gì, nếu đó là điều người khác muốn, còn đối với cô mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao, cô cần gì phải tranh giành những thứ không phải là của mình chứ? Nhưng mà bây giờ, người con trai trước mắt này cô lại muốn chiếm dữ cho bản thân cô.
Lâm Thần giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay nói, "Còn chưa đi? Không còn kịp nữa rồi?"
Tùy Ức rất nhanh trở lại bình thường, bình tĩnh nói dối, "Em . . . . . Em không muốn chen lên xe buyt."
Tiêu Tử Uyên quay đầu nhìn thoáng qua một chút, ở nhà ga chiếc xe kia vừa mới đi qua, vẫn còn có thể nhìn thấy biển số xe, sau đó quay sang nhìn Tùy Ức vẻ đăm chiêu.
Lâm Thần dường như rất vui vẻ, "Vậy thì đừng đi nữa, dù sao cũng không đuổi kịp được nữa rồi."
Tùy Ức im lặng, không nói gì mà cũng không biết nói gì cho phải. Hình như đang đấu tranh.
Tiêu Tử Uyên im lặng nhìn Tùy Ức mấy giây, sau đó quay đầu lại cười nói với những người khác, "Các cậu hãy đi trước đi, chỗ đó tớ biết rồi, tớ sẽ đi qua đó ngay."
Mọi người nhanh chóng rời đi, chỉ lưu lại Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức đứng đó nhìn nhau.
Tùy Ức cuối cừng cũng lấy được dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tử Uyên, ánh mắt lấp lánh.
Anh hình như gầy xuống, ngũ quan trên mặt lại càng đẹp trai hơn, có lẽ là do ngồi quá lâu trên máy bay, nhìn kỹ sẽ phát hiện ra giữa hai lông mày của anh không thể nào che giấu được vẻ mệt mỏi, anh cũng không nói chuyện, chỉ là đứng như vậy im lặng nhìn cô, khóe môi nhẹ cong lên.
Sau một lúc lâu, Tiêu Tử Uyên mới mở miệng phá vỡ yên tĩnh, "Ở lại đi."
Ba chữ kia ở trong lòng của cô như kích thích ngàn tầng sóng, Tùy Ức hơi há miệng, lúc trước nói với Lâm Thần những lời kia giờ không biết làm thế nào để giải thích được, cúi đầu xuống "Em. . . . . ."
Thật ra thì cô vốn không dự định về nhà sớm như vậy, vé xe là hôm qua sau khi cô nghe điện thoại xong mới đặt.
Tiêu Tử Uyên đi tới cầm vali của cô vào trong tay, sau đó cúi đầu nhìn cô dần dần mở miệng, "Người khác đặt vé máy bay em không muốn nhận, vậy ngày mai anh tự mình đưa em trở về cho cũng không được sao?"
Tùy Ức sửng sốt, anh biết rõ mọi việc nãy giờ sao, ngẩng mắt lên nhìn anh, hiếm khi được nhìn thấy Tiêu Tử Uyên tỏ ra tính trẻ con làm nũng trao đổi với cô, cô giống như là bị đầu độc cứ như vậy ngây ngốc gật đầu.
Mỗi một lần đang do dự hoặc tranh đấu, lưu luyến hoặc tiếc nuối, khát vọng hoặc đau lòng, đều xảy ra rồi sau đó một giây tiếp đó chưa kịp trông thấy đã dung nhập vào trong cơ thể, xâm nhập vào xương tủy, từ đó muốn đuổi đi cũng không được. Chúng nó sau một thời gian tích lũy rồi ở một lúc nào đó sẽ tràn đến, làm cho người ta không thể nào chống đỡ được, chỉ có thể nghe theo suy nghĩ tận sâu trong đáy lòng mình, cam tâm tình nguyện làm nô lệ.
Tối hôm đó, Tiêu Tử Uyên dường như rất vui vẻ, bình thường ai mời rượu cũng không uống nhưng bây giờ ai đến mới anh cũng không từ chối, Tùy Ức phần lớn đều giúp anh ngăn cản.
Tùy Ức ngồi ở bên cạnh anh, cái miệng nhỏ uống nước trái cây, nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Tiêu Tử Uyên một chút, mỗi lần quay đầu lại luôn có bắt gặp bộ mặt tràn đầy nụ cười của Tiêu Tử Uyên bắt quả tang tại trận, tay của anh vẫn đặt ở dưới bàn nắm chặt bàn tay của cô, ấm áp mà khô ráo.
Có lẽ là do ngấm rượu, chân mày lẫn khóe mắt của anh đều mang theo tình ý, nhìn thấy Tùy Ức tim trong lồng ngực nhảy thình thịch, nhưng trên mặt lại giả bộ như rất trấn định tự nhiên chuyển ánh mắt, làm bộ như cái gì cũng không thấy.
Kiều Dụ buổi gặp mặt được hơn một nửa thời gian mới xuất hiện , giày Tây, nhìn bộ dáng của anh hình như là mới kết thúc hội nghị đã chạy đến đây, quần áo cũng không kịp thay. Vừa vào cửa sau khi bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng, trong mắt đang lác đác vài tia sáng rất nhanh biến mất, tiếp theo đó lại bị lo lắng thay thế.
Thấy Tiêu Tử Uyên trở lại, anh rất vui mừng, nhanh chóng ngồi vào bên cạnh Tiêu Tử Uyên cười chào hỏi, hai người tùy ý trò chuyện.
Sau đó lại chờ lúc không ai chú ý bên này, hai người liền thay đổi chủ đề, giọng nói rõ ràng cũng dần thấp xuống. Lên chức, chuyển đi, thất thế, bày bố, cùng những chuyện giống như vậy mãi bên tai không hết, Tùy Ức sau khi nghe mấy câu sau liền đứng lên.
Những lời này là những chuyện mà cô không nên nghe, mặc dù Tiêu Tử Uyên cũng không sợ cô nghe thấy.
Tiêu Tử Uyên ngẩng đầu đi nhìn cô, Tùy Ức mở miệng cười, "Em đi vào toilet."
Tùy Ức nhắm mắt lại đứng ở trước gương một lúc lâu, sau một lúc lâu lại khôi phục bình thường, rửa tay một cái sau đó đi ra ngoài.
Vừa đi được mấy bước đã thấy Kiều Dụ đứng dựa vào trước cửa sổ ở hành lang phía hút thuốc lá, ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng lưng cô thấy được sự cô đơn tĩnh mịch của anh, mà hình như anh cũng không chú ý đến cô.
Tùy Ức nhìn vài lần vẫn là lặng lẽ đi đến đứng phía sau lưng anh, trước mắt cô lại hiện ra dáng vẻ thất thần của yêu nữ thường xuyên cầm một cuốn sách rồi nhìn như vậy.
Hai người rất giống nhau.
Sau khi tan cuộc cũng là lúc trời gần sáng, Tiêu Tử Uyên rõ ràng đã uống rất nhiều, mọi người đều nói muốn đưa anh trở về, đều bị Tiêu Tử Uyên từ chối, nắm chặt cổ tay Tùy Ức nhất quyết không chịu thả, "Không cần, đã rất lâu mới trở về, tớ muốn đi dạo xung quanh trường học một lát, các cậu cứ đi về trước đi."
Mọi người hiểu chuyện nên rời đi hết, chỉ để lại Tùy Ức một mình một người không biết vô tình hay cố ý đỡ Tiêu Tử Uyên đang dựa sát vào người cô.
Mọi người vừa đi, Tiêu Tử Uyên lại đứng thẳng dậy, Tùy Ức mở to hai mắt nhìn anh, “Anh không phải say rượu à?"
Cô lúc nãy vẫn còn rất lo lắng cho anh, vậy mà bây giờ nhìn hai mắt anh rất tỉnh táo, đâu giống bộ dạng uống say như lúc vừa rồi?
Tiêu Tử Uyên xoa nhẹ giữa hai đầu lông mày, dường như hơi mệt mỏi, "Đúng là có uống hơi nhiều rượu, nhưng không đến mức quá say. Mấy người kia bọn nó nháo lên không kết thúc, không đem anh chuốc say thì không cho về, vậy anh say thì không phải sẽ kết thúc sao."
Tùy Ức ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng oán thầm, đúng là phúc hắc.
Tiêu Tử Uyên nghiêng đầu nhìn cô, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, giọng nói mang theo chút hài hước cười nói, "Em đang suy nghĩ chuyên gì vậy?"
Tùy Ức ngay lập tức lắc đầu liên tục, vẻ mặt vô tội.
Tiêu Tử Uyên không biết có phải uống nhiều quá hay không, vừa cười , giơ đưa tay lên sờ đầu của cô, ánh mắt nhẹ dịu tỏ ra nuông chiều, "Đi thôi, cùng anh đi dạo một chút, để tản bớt mùi rượu trên người."
Trong sân trường yên tĩnh, chỉ có ánh đèn mờ nhạt tỏa ra ven đường, in lên trên đường bóng dáng hai người quấn quít lấy nhau, cùng nhau đi về phía trước.
Trời mùa hè vào ban đêm, sự khô nóng ban ngày đã giảm xuống, những làn gió nhẹ thổi qua, mát mẻ dễ chịu, hai người cứ đi như vậy im lặng không nói gì, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cảm thấy yên tĩnh và thật là ấm áp.
Lúc đi đến bên ngoài hội trường ngoài trời, hai người ăn ý dừng lại.
Tùy Ức nhìn vào bục phát biểu của chủ tịch như người mất hồn. Nhớ vào thời gian này năm ngoái, Tiêu Tử Uyên tham gia buổi lễ tốt nghiệp chỗ này, trên người anh mặc áo tốt nhgiệp đứng trên mục phát biểu đọc diễn văn, trầm tĩnh tự tin, sau đó bọn họ cùng nhau chụp ảnh ở chỗ này, anh nhẹ nhàng ghé sát vào bên tai cô nói, cho dù anh đi, giữa bọn họ vẫn còn chưa kết thúc, dặn cô chờ anh trở về.
Thì ra nhanh đã một năm trôi qua, anh đã làm như lời anh đã nói với cô, thật sự đã quay trở về tìm cô, cho dù chỉ là tạm thời trở về.
Tùy Ức vẫn đang còn suy nghĩ, thì nghe được giọng nói của Tiêu Tử Uyên chậm rãi vang lên, có lẽ là uống rượu, thanh âm luôn luôn trầm thấp trong veo mà lạnh lùng giờ đây lại mang theo chút lười biếng mà lại ấm áp.
" Buổi lễ tốt nghiệp hôm đó, anh đứng trên bục phát biểu nhàm chán đọc bài diễn văn, nhưng trong lòng lại suy nghĩ không yên, thấy rất nhiều người đứng bên ngoài vây xem, anh đang suy nghĩ xem em có thể xuất hiện trong đám đông đó hay không, ai ngờ một giây sau đó em thật sự đã xuất hiện, đứng ở vị trí mà chúng ta đang đứng bây giờ. Anh thật sự lúc ấy rất bất ngờ, chút nữa thì đọc sai diễn văn rồi.”
Tiêu Tử Uyên có lẽ là nhớ lại tình cảnh lúc ấy, cúi đầu cười rộ lên.
Tùy Ức chớp chớp mắt, nhàm chán. . . . . . Đọc diễn văn? Trong lòng suy nghĩ không yên? Trời ơi, nếu như các thầy giáo biết được suy nghĩ thật sự của vị học trò cưng Tiêu Tử Uyên trong mắt của họ, có thể muốn đập đầu mà chết hay không?
Tiêu Tử Uyên rất nhanh ngẩng đầu nhìn về phía Tùy Ức nhẹ cười, "Ngày hôm đó em mặc bộ váy màu trắng, anh đã bao giờ nói với em chưa, em mặc váy rất đẹp? Nhưng những lúc anh không có mặt em không được mặc như vậy. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên hôm nay rất kỳ lạ nói nhiều hơn trước đây, Tùy Ức hai má hơi đỏ lên vô ý thức đỡ lấy cánh tay của anh nói, "Anh thật sự say rồi phải không?”
Ai ngờ một giây sau đó đã bị Tiêu Tử Uyên kéo vào trong ngực, giọng nói líu ríu của anh vang lên trên đỉnh đầu của cô, "Không phải say, mà là điên mất rồi, là bị em ép phát điên rồi. . . . . ."
Trong ngực anh, có mùi thơm ngát của Bạc Hà xen lẫn hơi thở nam tính mát lạnh phả vào mặt, vương vấn ở trong mũi, Tùy Ức sợ hết hồn, cảm giác rung động từ trong đáy lòng tràn lên khiên cho cô cảm thấy run rẩy.
Trong mắt cô, Tiêu Tử Uyên luôn thông minh bình tĩnh, nội tâm lạnh nhạt kín đáo, làm sao lại nói ra những lời nói như thế này?
Sau khi kịp phản ứng cô muốn giãy giụa, ai ngờ tất cả giãy dụa cũng bị câu nói tiếp theo của Tiêu Tử Uyên đánh vỡ, kể cả cô đã sớm không còn một chút bình tĩnh và phòng bị nào cả, tất cả toàn bộ tan thành bột, nhẹ bay theo gió.
"A Ức, anh rất nhớ em. . . . . ."
Có lẽ là đêm thật đẹp, có lẽ là tình cảm đã quá sâu, hai người đều đem toàn bộ ngụy trang và sự đề phòng vứt bỏ, chỉ để lại hai người vì đối phương mà trái tim nhảy lên liên hồi.
Tiêu Tử Uyên ôm thật chặt Tùy Ức, thân hình cô mềm mại ghé vào trong ngực anh, hương thơm tràn ngập trong lòng, khiến cho anh thỏa mãn vô cùng, nhưng cô lại gầy như vậy, gầy đến mức làm cho anh đau lòng, chỉ hận không thể mãi cứ ôm cô vào lòng chăm sóc cô cả đời.
Ánh mắt của Tùy Ức có hơi hồng, đôi tay buông xuống hai bên người, dường như vẫn còn vùng vẫy một cách vô nghĩa, "Tiêu sư huynh, anh uống say rồi. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên rất nhanh mở miệng cắt ngang lời nói của cô, "Anh đang cực kỳ thanh tỉnh, anh hiểu rất rõ mình đang làm gì. Lúc xuống máy nhận được tin nhắn của Lâm Thần, trong lòng anh nghĩ không được nhìn thấy em rồi, giây phút đó trong lòng anh như rời vào hố sâu, loại cảm giác đó anh chưa bao giờ trải qua. . . . . . Chưa từng trải qua cảm giác bất lực không nắm được thứ gì đó như vậy.
Nhưng chờ đến lúc gặp em đang cúi đầu đứng ở nơi đó không biết đang suy nghĩ điều gì. Nhìn em đưa mắt lên nhìn từng chiếc xe một rời đi, khi đó anh tự nhủ, nếu như em gần anh thêm một chút xíu nữa, anh chắc chắn sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh một lần nữa, sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh nữa."
Tùy Ức nhắm chặt hai mắt lại, hai hàng nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống, cô từ từ nâng lên đôi tay lên vòng qua hông của Tiêu Tử Uyên ôm thật chặt.
Cô lúc này cũng không biết làm như thế này có đúng hay không, nhưng cô bây giờ chỉ muốn làm như vậy.
Cuối cùng Tiêu Tử Uyên dắt Tùy Ức đi đến phòng anh ở phía sau trường học.
Vừa vào cửa, Tiêu Tử Uyên nhìn xung quanh một vòng sau đó quay đầu sang nhìn Tùy Ức, nơi này sạch sẽ giống như anh chưa từng rời đi.
Tùy Ức cúi đầu che đậy ho nhẹ một tiếng yên lặng đổi giày, trong lúc đó khóe miệng Tiêu Tử Uyên không kìm được nhẹ cong lên một đường cong.
Thời điểm lúc Tùy Ức đi tắm, Tiêu Tử Uyên một lần nữa quan sát căn phòng đã hơn một năm chưa có người ở.
Trong phòng ngủ ga giường, vỏ chăn chắc là mới được thay đổi, không hề nhiễm một hạt bụi nào, Tiêu Tử Uyên nhìn chằm chằm vào nếp gấp phía bên góc trái của chiếc chăn nhìn một lúc thật lâu.
Hôm nay Tùy Ức mang đến cho anh rất nhiều kinh ngạc, anh không ngờ đến trên thế giới này sẽ có một cô gái có thể mang đến cho anh nhiều niềm vui như vậy, thậm chí cẩn thận đến ngay cả thói quen nhỏ hàng ngày của anh đều nhớ đến.
Sau đó Tiêu Tử Uyên lại đi ra ban công, trên ban công đã được đặt đầy hoa cỏ, sức sống tràn trề, chỉ có nơi đặt hai bồn Tiên Nhân Chưởng vẫn là như cũ, đặt ở giữa những bồn hoa cỏ nhìn rất không hài hòa.
Tiêu Tử Uyên đứng ở trên ban công nhìn về phía xa, thời gian đã muộn rồi, cả thành phố chìm vào bóng đêm, chỉ có vài chấm nhỏ ánh sáng của ánh đèn, anh bỗng nhiên nghĩ về cuộc sống sau này.
Anh, cùng cô, sống chung một mái nhà, nghĩ đến thôi dường như cảm thấy rất tốt.
Vừa quay đầu, Tùy Ức đã ăn mặc chỉnh tề, cười xinh xắn đứng ở sau lưng anh, da thịt trắng nõn giờ phút này lại trắng nõn nà, mịn màng hơn , một khuôn mặt của cô nhỏ nhắn tinh tế động lòng người.
Tùy Ức dường như không nghĩ đến Tiêu Tử Uyên lại đột nhiên quay đầu lại, hoảng hốt, đôi mắt đen nhánh trong suốt mở thật to nhìn vào anh.
Tiêu Tử Uyên liền mỉm cười, Tùy Ức bị anh nhìn thấy bỗng nhiên tay chân luống cuống, "Tiêu sư huynh, em tắm xong rồi, anh vào tắm đi."
Tiêu Tử Uyên cười gật đầu, "Được."
Tiêu Tử Uyên quay lưng về phía ánh mặt trời buổi chiều dừng lại đó mỉm cười gọi cô, chuyện cũ từng chút từng chút hiện lên trong đầu cô, Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên đang đứng trước mặt mình, anh giống như là xuyên qua không gian đi đến trước mặt cô, hư ảo mà lại rất chân thực.
Lúc đó ánh nắng mặt trời sắp xuống núi, trong không khí đã dần tan hết nhiệt độ nóng rực, trên mặt đất cô có thể nhìn thấy hình ảnh mái tóc được cột lên cao của cô in xuống, cũng có thể nhìn thấy hình dáng anh cách đó vài bước chân, hiện tại con ngươi vẫn lay động trong như làn nước.
Anh đứng ở đó cách chỗ cô chỗ không xa, trong ánh mắt của cô ngập tràn vẻ mặt tươi cười của anh .
Đúng thật, trong không khí còn phảng phất đâu đây hương vị Bạc Hà như có như không, dường như anh chưa bao giờ rời xa nơi này. Giống như mùa hè năm ấy, cô đứng dưới tán cây chờ Tam Bảo, nghe thấy có người gọi cô, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy anh và Lâm Thần, Kiều Dụ, Ôn Thiếu Khanh đứng chung một chỗ, nhìn cô mỉm cười.
Khoảng khắc đó trong lòng Tùy Ức bỗng nhiên trở nên ngứa ngáy, có một suy nghĩ dần dàn lớn lên trong đầu cô.
Đây là điều mà cô muốn.
Rất nhiều người nói cô thanh tâm quả dục không tranh với đời, nhưng thật ra thì chỉ là cô không nghĩ ra cuối cùng điều cô muốn là cái gì, nếu đó là điều người khác muốn, còn đối với cô mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao, cô cần gì phải tranh giành những thứ không phải là của mình chứ? Nhưng mà bây giờ, người con trai trước mắt này cô lại muốn chiếm dữ cho bản thân cô.
Lâm Thần giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay nói, "Còn chưa đi? Không còn kịp nữa rồi?"
Tùy Ức rất nhanh trở lại bình thường, bình tĩnh nói dối, "Em . . . . . Em không muốn chen lên xe buyt."
Tiêu Tử Uyên quay đầu nhìn thoáng qua một chút, ở nhà ga chiếc xe kia vừa mới đi qua, vẫn còn có thể nhìn thấy biển số xe, sau đó quay sang nhìn Tùy Ức vẻ đăm chiêu.
Lâm Thần dường như rất vui vẻ, "Vậy thì đừng đi nữa, dù sao cũng không đuổi kịp được nữa rồi."
Tùy Ức im lặng, không nói gì mà cũng không biết nói gì cho phải. Hình như đang đấu tranh.
Tiêu Tử Uyên im lặng nhìn Tùy Ức mấy giây, sau đó quay đầu lại cười nói với những người khác, "Các cậu hãy đi trước đi, chỗ đó tớ biết rồi, tớ sẽ đi qua đó ngay."
Mọi người nhanh chóng rời đi, chỉ lưu lại Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức đứng đó nhìn nhau.
Tùy Ức cuối cừng cũng lấy được dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tử Uyên, ánh mắt lấp lánh.
Anh hình như gầy xuống, ngũ quan trên mặt lại càng đẹp trai hơn, có lẽ là do ngồi quá lâu trên máy bay, nhìn kỹ sẽ phát hiện ra giữa hai lông mày của anh không thể nào che giấu được vẻ mệt mỏi, anh cũng không nói chuyện, chỉ là đứng như vậy im lặng nhìn cô, khóe môi nhẹ cong lên.
Sau một lúc lâu, Tiêu Tử Uyên mới mở miệng phá vỡ yên tĩnh, "Ở lại đi."
Ba chữ kia ở trong lòng của cô như kích thích ngàn tầng sóng, Tùy Ức hơi há miệng, lúc trước nói với Lâm Thần những lời kia giờ không biết làm thế nào để giải thích được, cúi đầu xuống "Em. . . . . ."
Thật ra thì cô vốn không dự định về nhà sớm như vậy, vé xe là hôm qua sau khi cô nghe điện thoại xong mới đặt.
Tiêu Tử Uyên đi tới cầm vali của cô vào trong tay, sau đó cúi đầu nhìn cô dần dần mở miệng, "Người khác đặt vé máy bay em không muốn nhận, vậy ngày mai anh tự mình đưa em trở về cho cũng không được sao?"
Tùy Ức sửng sốt, anh biết rõ mọi việc nãy giờ sao, ngẩng mắt lên nhìn anh, hiếm khi được nhìn thấy Tiêu Tử Uyên tỏ ra tính trẻ con làm nũng trao đổi với cô, cô giống như là bị đầu độc cứ như vậy ngây ngốc gật đầu.
Mỗi một lần đang do dự hoặc tranh đấu, lưu luyến hoặc tiếc nuối, khát vọng hoặc đau lòng, đều xảy ra rồi sau đó một giây tiếp đó chưa kịp trông thấy đã dung nhập vào trong cơ thể, xâm nhập vào xương tủy, từ đó muốn đuổi đi cũng không được. Chúng nó sau một thời gian tích lũy rồi ở một lúc nào đó sẽ tràn đến, làm cho người ta không thể nào chống đỡ được, chỉ có thể nghe theo suy nghĩ tận sâu trong đáy lòng mình, cam tâm tình nguyện làm nô lệ.
Tối hôm đó, Tiêu Tử Uyên dường như rất vui vẻ, bình thường ai mời rượu cũng không uống nhưng bây giờ ai đến mới anh cũng không từ chối, Tùy Ức phần lớn đều giúp anh ngăn cản.
Tùy Ức ngồi ở bên cạnh anh, cái miệng nhỏ uống nước trái cây, nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Tiêu Tử Uyên một chút, mỗi lần quay đầu lại luôn có bắt gặp bộ mặt tràn đầy nụ cười của Tiêu Tử Uyên bắt quả tang tại trận, tay của anh vẫn đặt ở dưới bàn nắm chặt bàn tay của cô, ấm áp mà khô ráo.
Có lẽ là do ngấm rượu, chân mày lẫn khóe mắt của anh đều mang theo tình ý, nhìn thấy Tùy Ức tim trong lồng ngực nhảy thình thịch, nhưng trên mặt lại giả bộ như rất trấn định tự nhiên chuyển ánh mắt, làm bộ như cái gì cũng không thấy.
Kiều Dụ buổi gặp mặt được hơn một nửa thời gian mới xuất hiện , giày Tây, nhìn bộ dáng của anh hình như là mới kết thúc hội nghị đã chạy đến đây, quần áo cũng không kịp thay. Vừa vào cửa sau khi bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng, trong mắt đang lác đác vài tia sáng rất nhanh biến mất, tiếp theo đó lại bị lo lắng thay thế.
Thấy Tiêu Tử Uyên trở lại, anh rất vui mừng, nhanh chóng ngồi vào bên cạnh Tiêu Tử Uyên cười chào hỏi, hai người tùy ý trò chuyện.
Sau đó lại chờ lúc không ai chú ý bên này, hai người liền thay đổi chủ đề, giọng nói rõ ràng cũng dần thấp xuống. Lên chức, chuyển đi, thất thế, bày bố, cùng những chuyện giống như vậy mãi bên tai không hết, Tùy Ức sau khi nghe mấy câu sau liền đứng lên.
Những lời này là những chuyện mà cô không nên nghe, mặc dù Tiêu Tử Uyên cũng không sợ cô nghe thấy.
Tiêu Tử Uyên ngẩng đầu đi nhìn cô, Tùy Ức mở miệng cười, "Em đi vào toilet."
Tùy Ức nhắm mắt lại đứng ở trước gương một lúc lâu, sau một lúc lâu lại khôi phục bình thường, rửa tay một cái sau đó đi ra ngoài.
Vừa đi được mấy bước đã thấy Kiều Dụ đứng dựa vào trước cửa sổ ở hành lang phía hút thuốc lá, ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng lưng cô thấy được sự cô đơn tĩnh mịch của anh, mà hình như anh cũng không chú ý đến cô.
Tùy Ức nhìn vài lần vẫn là lặng lẽ đi đến đứng phía sau lưng anh, trước mắt cô lại hiện ra dáng vẻ thất thần của yêu nữ thường xuyên cầm một cuốn sách rồi nhìn như vậy.
Hai người rất giống nhau.
Sau khi tan cuộc cũng là lúc trời gần sáng, Tiêu Tử Uyên rõ ràng đã uống rất nhiều, mọi người đều nói muốn đưa anh trở về, đều bị Tiêu Tử Uyên từ chối, nắm chặt cổ tay Tùy Ức nhất quyết không chịu thả, "Không cần, đã rất lâu mới trở về, tớ muốn đi dạo xung quanh trường học một lát, các cậu cứ đi về trước đi."
Mọi người hiểu chuyện nên rời đi hết, chỉ để lại Tùy Ức một mình một người không biết vô tình hay cố ý đỡ Tiêu Tử Uyên đang dựa sát vào người cô.
Mọi người vừa đi, Tiêu Tử Uyên lại đứng thẳng dậy, Tùy Ức mở to hai mắt nhìn anh, “Anh không phải say rượu à?"
Cô lúc nãy vẫn còn rất lo lắng cho anh, vậy mà bây giờ nhìn hai mắt anh rất tỉnh táo, đâu giống bộ dạng uống say như lúc vừa rồi?
Tiêu Tử Uyên xoa nhẹ giữa hai đầu lông mày, dường như hơi mệt mỏi, "Đúng là có uống hơi nhiều rượu, nhưng không đến mức quá say. Mấy người kia bọn nó nháo lên không kết thúc, không đem anh chuốc say thì không cho về, vậy anh say thì không phải sẽ kết thúc sao."
Tùy Ức ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng oán thầm, đúng là phúc hắc.
Tiêu Tử Uyên nghiêng đầu nhìn cô, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, giọng nói mang theo chút hài hước cười nói, "Em đang suy nghĩ chuyên gì vậy?"
Tùy Ức ngay lập tức lắc đầu liên tục, vẻ mặt vô tội.
Tiêu Tử Uyên không biết có phải uống nhiều quá hay không, vừa cười , giơ đưa tay lên sờ đầu của cô, ánh mắt nhẹ dịu tỏ ra nuông chiều, "Đi thôi, cùng anh đi dạo một chút, để tản bớt mùi rượu trên người."
Trong sân trường yên tĩnh, chỉ có ánh đèn mờ nhạt tỏa ra ven đường, in lên trên đường bóng dáng hai người quấn quít lấy nhau, cùng nhau đi về phía trước.
Trời mùa hè vào ban đêm, sự khô nóng ban ngày đã giảm xuống, những làn gió nhẹ thổi qua, mát mẻ dễ chịu, hai người cứ đi như vậy im lặng không nói gì, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cảm thấy yên tĩnh và thật là ấm áp.
Lúc đi đến bên ngoài hội trường ngoài trời, hai người ăn ý dừng lại.
Tùy Ức nhìn vào bục phát biểu của chủ tịch như người mất hồn. Nhớ vào thời gian này năm ngoái, Tiêu Tử Uyên tham gia buổi lễ tốt nghiệp chỗ này, trên người anh mặc áo tốt nhgiệp đứng trên mục phát biểu đọc diễn văn, trầm tĩnh tự tin, sau đó bọn họ cùng nhau chụp ảnh ở chỗ này, anh nhẹ nhàng ghé sát vào bên tai cô nói, cho dù anh đi, giữa bọn họ vẫn còn chưa kết thúc, dặn cô chờ anh trở về.
Thì ra nhanh đã một năm trôi qua, anh đã làm như lời anh đã nói với cô, thật sự đã quay trở về tìm cô, cho dù chỉ là tạm thời trở về.
Tùy Ức vẫn đang còn suy nghĩ, thì nghe được giọng nói của Tiêu Tử Uyên chậm rãi vang lên, có lẽ là uống rượu, thanh âm luôn luôn trầm thấp trong veo mà lạnh lùng giờ đây lại mang theo chút lười biếng mà lại ấm áp.
" Buổi lễ tốt nghiệp hôm đó, anh đứng trên bục phát biểu nhàm chán đọc bài diễn văn, nhưng trong lòng lại suy nghĩ không yên, thấy rất nhiều người đứng bên ngoài vây xem, anh đang suy nghĩ xem em có thể xuất hiện trong đám đông đó hay không, ai ngờ một giây sau đó em thật sự đã xuất hiện, đứng ở vị trí mà chúng ta đang đứng bây giờ. Anh thật sự lúc ấy rất bất ngờ, chút nữa thì đọc sai diễn văn rồi.”
Tiêu Tử Uyên có lẽ là nhớ lại tình cảnh lúc ấy, cúi đầu cười rộ lên.
Tùy Ức chớp chớp mắt, nhàm chán. . . . . . Đọc diễn văn? Trong lòng suy nghĩ không yên? Trời ơi, nếu như các thầy giáo biết được suy nghĩ thật sự của vị học trò cưng Tiêu Tử Uyên trong mắt của họ, có thể muốn đập đầu mà chết hay không?
Tiêu Tử Uyên rất nhanh ngẩng đầu nhìn về phía Tùy Ức nhẹ cười, "Ngày hôm đó em mặc bộ váy màu trắng, anh đã bao giờ nói với em chưa, em mặc váy rất đẹp? Nhưng những lúc anh không có mặt em không được mặc như vậy. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên hôm nay rất kỳ lạ nói nhiều hơn trước đây, Tùy Ức hai má hơi đỏ lên vô ý thức đỡ lấy cánh tay của anh nói, "Anh thật sự say rồi phải không?”
Ai ngờ một giây sau đó đã bị Tiêu Tử Uyên kéo vào trong ngực, giọng nói líu ríu của anh vang lên trên đỉnh đầu của cô, "Không phải say, mà là điên mất rồi, là bị em ép phát điên rồi. . . . . ."
Trong ngực anh, có mùi thơm ngát của Bạc Hà xen lẫn hơi thở nam tính mát lạnh phả vào mặt, vương vấn ở trong mũi, Tùy Ức sợ hết hồn, cảm giác rung động từ trong đáy lòng tràn lên khiên cho cô cảm thấy run rẩy.
Trong mắt cô, Tiêu Tử Uyên luôn thông minh bình tĩnh, nội tâm lạnh nhạt kín đáo, làm sao lại nói ra những lời nói như thế này?
Sau khi kịp phản ứng cô muốn giãy giụa, ai ngờ tất cả giãy dụa cũng bị câu nói tiếp theo của Tiêu Tử Uyên đánh vỡ, kể cả cô đã sớm không còn một chút bình tĩnh và phòng bị nào cả, tất cả toàn bộ tan thành bột, nhẹ bay theo gió.
"A Ức, anh rất nhớ em. . . . . ."
Có lẽ là đêm thật đẹp, có lẽ là tình cảm đã quá sâu, hai người đều đem toàn bộ ngụy trang và sự đề phòng vứt bỏ, chỉ để lại hai người vì đối phương mà trái tim nhảy lên liên hồi.
Tiêu Tử Uyên ôm thật chặt Tùy Ức, thân hình cô mềm mại ghé vào trong ngực anh, hương thơm tràn ngập trong lòng, khiến cho anh thỏa mãn vô cùng, nhưng cô lại gầy như vậy, gầy đến mức làm cho anh đau lòng, chỉ hận không thể mãi cứ ôm cô vào lòng chăm sóc cô cả đời.
Ánh mắt của Tùy Ức có hơi hồng, đôi tay buông xuống hai bên người, dường như vẫn còn vùng vẫy một cách vô nghĩa, "Tiêu sư huynh, anh uống say rồi. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên rất nhanh mở miệng cắt ngang lời nói của cô, "Anh đang cực kỳ thanh tỉnh, anh hiểu rất rõ mình đang làm gì. Lúc xuống máy nhận được tin nhắn của Lâm Thần, trong lòng anh nghĩ không được nhìn thấy em rồi, giây phút đó trong lòng anh như rời vào hố sâu, loại cảm giác đó anh chưa bao giờ trải qua. . . . . . Chưa từng trải qua cảm giác bất lực không nắm được thứ gì đó như vậy.
Nhưng chờ đến lúc gặp em đang cúi đầu đứng ở nơi đó không biết đang suy nghĩ điều gì. Nhìn em đưa mắt lên nhìn từng chiếc xe một rời đi, khi đó anh tự nhủ, nếu như em gần anh thêm một chút xíu nữa, anh chắc chắn sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh một lần nữa, sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh nữa."
Tùy Ức nhắm chặt hai mắt lại, hai hàng nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống, cô từ từ nâng lên đôi tay lên vòng qua hông của Tiêu Tử Uyên ôm thật chặt.
Cô lúc này cũng không biết làm như thế này có đúng hay không, nhưng cô bây giờ chỉ muốn làm như vậy.
Cuối cùng Tiêu Tử Uyên dắt Tùy Ức đi đến phòng anh ở phía sau trường học.
Vừa vào cửa, Tiêu Tử Uyên nhìn xung quanh một vòng sau đó quay đầu sang nhìn Tùy Ức, nơi này sạch sẽ giống như anh chưa từng rời đi.
Tùy Ức cúi đầu che đậy ho nhẹ một tiếng yên lặng đổi giày, trong lúc đó khóe miệng Tiêu Tử Uyên không kìm được nhẹ cong lên một đường cong.
Thời điểm lúc Tùy Ức đi tắm, Tiêu Tử Uyên một lần nữa quan sát căn phòng đã hơn một năm chưa có người ở.
Trong phòng ngủ ga giường, vỏ chăn chắc là mới được thay đổi, không hề nhiễm một hạt bụi nào, Tiêu Tử Uyên nhìn chằm chằm vào nếp gấp phía bên góc trái của chiếc chăn nhìn một lúc thật lâu.
Hôm nay Tùy Ức mang đến cho anh rất nhiều kinh ngạc, anh không ngờ đến trên thế giới này sẽ có một cô gái có thể mang đến cho anh nhiều niềm vui như vậy, thậm chí cẩn thận đến ngay cả thói quen nhỏ hàng ngày của anh đều nhớ đến.
Sau đó Tiêu Tử Uyên lại đi ra ban công, trên ban công đã được đặt đầy hoa cỏ, sức sống tràn trề, chỉ có nơi đặt hai bồn Tiên Nhân Chưởng vẫn là như cũ, đặt ở giữa những bồn hoa cỏ nhìn rất không hài hòa.
Tiêu Tử Uyên đứng ở trên ban công nhìn về phía xa, thời gian đã muộn rồi, cả thành phố chìm vào bóng đêm, chỉ có vài chấm nhỏ ánh sáng của ánh đèn, anh bỗng nhiên nghĩ về cuộc sống sau này.
Anh, cùng cô, sống chung một mái nhà, nghĩ đến thôi dường như cảm thấy rất tốt.
Vừa quay đầu, Tùy Ức đã ăn mặc chỉnh tề, cười xinh xắn đứng ở sau lưng anh, da thịt trắng nõn giờ phút này lại trắng nõn nà, mịn màng hơn , một khuôn mặt của cô nhỏ nhắn tinh tế động lòng người.
Tùy Ức dường như không nghĩ đến Tiêu Tử Uyên lại đột nhiên quay đầu lại, hoảng hốt, đôi mắt đen nhánh trong suốt mở thật to nhìn vào anh.
Tiêu Tử Uyên liền mỉm cười, Tùy Ức bị anh nhìn thấy bỗng nhiên tay chân luống cuống, "Tiêu sư huynh, em tắm xong rồi, anh vào tắm đi."
Tiêu Tử Uyên cười gật đầu, "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.