Chương 27: Gặp Tùy Cảnh Nghêu
Đông Bôn Tây Cố
13/08/2014
Mới sáng sớm ngày hôm sau mẹ Tùy Ức đã đưa cô lên một cái miếu trên núi không xa nhà lắm. Lúc cúng, vẻ mặt Tùy Ức vô cùng thành khẩn, mẹ cô nhìn thấy hết, trong lòng cũng cảm thấy cảm động.
Sau khi các nghi thức xong xuôi, mẹ cô bảo: “A Ức, con ra ngoài đi loanh quanh đi, mẹ nói chuyện với ông ba một lát.”
Vị sư phụ khi cúng này là trụ trì của ngôi miếu, cũng là em trai ông ngoại Tùy Ức, là người con thứ ba. Từ nhỏ đã có duyên với cửa Phật mà gia đình cũng không phản đối nên liền tới đây. Cứ cách mấy tháng mẹ cô lại đến thăm ông.
“Vâng.”
Tùy Ức ngoan ngoãn vâng lời, chào ông ba rồi đi ra ngoài. Ông nhìn cô đi với vẻ mặt hiền hòa từ bi.
Mẹ Tùy Ức đỡ ông đi từ phòng ra, ông là người nhìn mẹ cô và cô lớn lên, nay giống như thấy con gái đưa cháu gái tới thăm vậy, vô cùng thân thiết. Ông cảm thán: “Mới hôm nào mà Tùy Ức đã lớn thế này rồi… Chú nhớ ngày cháu đưa nó về nó mới cao bằng này.”
Ông vừa nói vừa khua tay, mẹ Tùy Ức cười đáp lại: “Vâng ạ, cũng đã nhiều năm thế rồi. Cơ thể chú ba vẫn khỏe chứ?” Ông lão vuốt chòm râu hoa râm của mình: “Phật tổ phù hộ, thân thể ta cũng xem như khỏe mạnh, còn cháu mới phải để ý đấy.”
“Chú biết đấy, cháu thì lúc yếu lúc khỏe, cũng vẫn luôn như vậy. May mà nha đầu kia thông minh, hiểu chuyện, tính cách cũng khá cởi mở. Năm đó, chuyện cháu và bố nó không để lại ảnh hưởng nào nên cháu cũng không có gì phải lo lắng.”
“Đạo Phật coi trọng nhân quả. Thẩm gia là dòng dõi thư hương, mấy đời đều là người lương thiện, người lương thiện sẽ có kết quả tốt, cháu đừng lo nghĩ nhiều.”
Mẹ Tùy Ức gật đầu lễ phép: “Vâng, lời của chú ba cháu nhớ rồi. Lần này nha đầu kia về tìm cháu đột xuất là vì có chuyện, cháu muốn hỏi ý kiến chú.”
“Cháu nói đi.”
“Nha đầu này chắc là thích một người ở trường rồi. Nhưng chú cũng biết đấy, xưa nay nó luôn lo lắng cho cháu, luôn nói rằng tốt nghiệp xong sẽ về bên cháu ngay. Cháu sợ nó sẽ bỏ lỡ mất hạnh phúc của mình vì cháu.”
Ông ba cười ha ha: “Phật nói, chuyện gì cũng có duyên số. Những gì mỗi người thấy, mỗi người gặp đều đã được sắp xếp cả rồi, tất cả đều là cái duyên. Duyên đến duyên tàn, duyên tụ duyên tán, tất cả đều là ý trời. Người có duyên cuối cùng sẽ ở bên nhau. Tùy Ức là một đứa trẻ thông minh, nó sẽ hiểu được.”
Mẹ Tùy Ức nghe xong thì hơi đăm chiêu: “Hy vọng nó có thể hiểu ra…”
Tùy Ức đứng trước rừng trúc ở đằng sau ngôi miếu. Không khí tràn ngập mùi hương khói thơm nồng. Cô lắng nghe tiếng chuông vang từ phía điện chính, tay nắm chặt chiếc cúc bình an, thầm cầu nguyện, mong rằng những ngày tháng sau này của Tiêu Tử Uyên sẽ an khang hạnh phúc.
Buổi chiều cùng ngày, mẹ Tùy Ức nhìn thấy lúc cô nghiêm túc viết chữ hết trang này đến trang khác thì nhặt những trang giấy được vo tròn vứt la liệt trên đất lên, lật tẩy cô: “Nếu ý của con là dùng vật chất để trả nợ tình người thì thôi đừng có nghĩ nữa.”
Nét bút của cô vừa lệch đi là lại phải vứt thêm một tờ, cô buồn bực ngẩng đầu lên. Mẹ cô cười mỉm, vô cùng dịu dàng, toát ra nét tiểu thư thế gia: “Viết lại đi.”
Ngày Tùy Ức về trường, cô cứ mè nheo chẳng chịu đi, mẹ cô cũng hết cách.
“Mẹ, con đi đây. Hàng ngày mẹ phải để ý nghỉ ngơi.”
“Mẹ, mẹ nhớ uống thuốc đúng giờ.”
“Mẹ, có chuyện gì thì gọi cho con nhé.”
“Mẹ…”
Mẹ cô cũng chịu, vuốt ve tóc cô, cuối cùng mở miệng ngắt lời: “Sao mẹ thấy như mình không phải đang tiễn con về trường, mà như đang gả con đi vậy?” Tùy Ức bị đuổi đi, ảo não quay người.
Lúc hoàng hôn, cô xách hành lý xuống xe rồi gặp ngay nhóm bốn người Tiêu Tử Uyên ở ngay cổng trường. Cô liền nở nụ cười chào hỏi các anh, lúc nhìn Tiêu Tử Uyên thì lộ rõ vẻ mất tự nhiên. Tiêu Tử Uyên cũng không thân thiện, chỉ gật đầu có lệ. Dường như đã trở về hình ảnh cao ngạo cô độc trong mắt mọi người.
Lâm Thần nhìn chằm chằm cô một hồi rồi hỏi: “Em định làm gì vậy?” Tùy Ức ngồi cả ngày trên xe, chẳng còn sức lực nữa: “Về quê ạ, vừa lên.”
Lâm Thần giờ mới biết: “Thể nào mà gần đây chỉ thấy ba người phòng các em, không thấy em đâu.”
Tùy Ức đang có ý định khác nên chỉ đáp qua loa vài câu, Lâm Thần thấy rằng có lẽ cô đã mệt rồi: “Mau về nghỉ ngơi đi.” Tùy Ức gật đầu, cầm đồ rồi quay người đi. Đi được vài bước thì lại quay đầu, gọi Tiêu Tử Uyên: “À… Tiêu sư huynh…”
Mấy giây sau Tiêu Tử Uyên mới quay mặt lại, một tay đút túi quần, nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng.
Ba người còn lại biết điều tránh đi. Tùy Ức can đảm hẹn anh: “Tối nay cùng ăn bữa cơm được không ạ?”
Tiêu Tử Uyên từ chối một cách chính đáng: “Tối nay lớp ăn cơm chia tay.”
Tùy Ức hơi thất vọng, sau đó nở nụ cười rất nhanh: “Vậy thôi ạ, cũng không có chuyện gì.”
Tiêu Tử Uyên nhìn cô một lát, mặt vẫn không biểu cảm: “Tối mai đi. Ngày mai anh rỗi.”
Tùy Ức hỏi địa điểm như trình tự thông thường: “Ăn ở đâu ạ?”
Tiêu Tử Uyên nói đúng hai chữ rồi xoay người đi tiếp: “Chỗ cũ.”
Nhất thời cô không hiểu gì, cô đứng tại chỗ, đầu óc mông lung tự hỏi: “Chỗ cũ là ở đâu?”
Lần này Tiêu Tử Uyên quay đầu lại vô cùng nhanh, sự lạnh lùng giữa trán vẫn chưa mất hết, giọng nói lạnh lẽo: “Em nói xem?” Giọng anh lạnh nhạt, đều đều, nhưng cô lại đột ngột lạnh cả sống lưng.
Tùy Ức cúi đầu, lắc lắc để xua hết sự mông lung kia đi: “À, em biết rồi, vậy em đi trước đây!”
Nói xong thì chạy trối chết, cô có hơn mười là gan nữa thì cũng không dám hỏi lại anh.
Tiêu Tử Uyên nhìn bóng dáng bối rối với bước chân lộn xộn kia thì buồn cười.
Chọc anh xong vẫn biết sợ, được, trẻ nhỏ dễ dạy.
Sau khi Tùy Ức về tới phòng thì trong phòng lại nhanh chóng xuất hiện cảnh ba cô gái tranh ăn thêm lần nữa.
Tùy Ức vừa nhìn chiến sự vừa ngẫm nghĩ “chỗ cũ” mà Tiêu Tử Uyên nói cuối cùng là ở đâu chứ.
Suy nghĩ cả đêm, thậm chí cô còn chuẩn bị sẵn sàng định liều mình nhắn tin hỏi Tiêu Tử Uyên xem nơi đó là đâu rồi, nhưng đến lúc sắp ngủ thì mới nhớ ra, cô và anh từng ăn với nhau một lần, chính là nhà Tiêu Tử Uyên ở cổng sau trường. Câu hỏi lớn đã được trả lời, Tùy Ức vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Tối ngày hôm sau, cô chuẩn bị xong xuôi đi đến chỗ hẹn. Vừa đến cổng trường thì nhận được tin nhắn của anh: “Mang chai dấm.”
Tùy Ức cầm di động mà cười, dường như nhìn thấy hình ảnh Tiêu Tử Uyên vừa nấu vừa nhắn tin ngay trước mặt.
Ra khỏi thang máy, bấm chuông, quả nhiên Tiêu Tử Uyên đang mặc tạp dề, cầm cái muôi xào ra mở cửa. Chắc đang xào rau dở, anh không nói gì đã vội vào trong bếp. Tùy Ức đi theo anh vào bếp, đưa chai dấm đang cầm trong tay ra.
Tiêu Tử Uyên nhìn liếc qua rồi để chai dấm sang bên, nắm tay cô: “Tay em sao thế?”
Ngón tay cô ửng đỏ vì chà sát nhiều. Nhiệt độ cơ thể anh hình như luôn thấp, sự lạnh lẽo giữa các ngón tay anh phủ lên tay cô.
Tùy Ức nhanh chóng rụt tay về, vẻ mặt như thường: “Không sao cả.”
Tiêu Tử Uyên nhìn cô một lát, cũng không hỏi thêm nữa. Anh nói sang chuyện khác: “Mang bát đũa ra đi, ăn luôn được rồi đây.”
Một bữa cơm chẳng nói gì, trong lòng Tùy Ức đang thầm tính đợi anh ăn kha khá rồi mới nói.
Cô mở chiếc túi đặt bên bàn, lấy con dấu, chiếc khuy bình an và một bức tranh chữ, chất đống trước mặt anh. Cô nói, giọng bình tĩnh: “Tiêu sư huynh, câu hỏi của anh em đã nghĩ rồi, là em quan tâm đến sư huynh. Anh là sư huynh mà em kính trọng, ngoài ra thì không có gì khác cả.”
Tiêu Tử Uyên rũ mí mắt nhìn những thứ trước mặt, một lúc lâu sau mới ngước mắt lên, con ngươi trong trẻo nhìn Tùy Ức, giọng nói không ấm áp cũng không tức giận mà mát mẻ thanh thoát: “Tùy Ức, thế này là sao? Em tưởng đồ của Tiêu Tử Uyên anh có thể tặng cho “người khác” một cách dễ dàng? Em tưởng em tặng anh những thứ này thì giữa chúng ta sẽ hết? Anh nói cho em biết, em đừng có mơ. Những lời em vừa nói anh không nghe thấy một chữ nào cả. Đợi đến khi em nghĩ kỹ càng rồi lại nói anh nghe.”
Tùy Ức trầm mặc, cô không thể phản bác lại vì đúng là cô nghĩ như thế thật. Cô an ủi chính mình rằng cô làm thế này thì sẽ không nợ Tiêu Tử Uyên gì nữa, sau này sẽ không nghĩ tới anh nữa,
Quả nhiên người tính không bằng trời tính. Cô giơ tay định lấy lại những thứ kia, ai ngờ bị Tiêu Tử Uyên nắm lấy: “Sao? Đồ tặng rồi còn muốn lấy về?” Tùy Ức cắn môi, nhìn anh cau mày: “Chẳng phải anh nói không cần à?”
Tiêu Tử Uyên cầm hết về phía mình, cười cười vô hại: “Anh nói không cần bao giờ?”
Tùy Ức hơi tức giận nhìn Tiêu Tử Uyên.
Tâm trạng Tiêu Tử Uyên rất vui vẻ, anh cười càng ngày càng ấm áp: “Còn nữa, đừng tưởng anh ra nước ngoài thì chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa. Chính những thứ này nên giữa chúng ta vẫn chưa xong.” (Du: Ngang ngược, phúc hắc nhưng ta thích)
Tùy Ức thật sự muốn khóc. Những câu ngang ngược vô lại này là do người nghiêm túc, lạnh lùng – Tiêu Tử Uyên kia nói ra sao? Cô có nghe nhầm không vậy?
Ăn cơm xong, Tùy Ức ngượng ngùng, chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi phạm vi thế lực của Tiêu Tử Uyên. Tiêu Tử Uyên kéo người đang chuẩn bị xông ra cửa bất kỳ lúc nào này lại: “Anh đưa em về.”
Tùy Ức đi giày qua loa: “Không cần đâu, em tự biết đường.” Anh đi trước một bước ra cửa, bình tĩnh mặc áo khoác: “Không phiền gì cả, anh đang định về trường, tiện đường thôi.”
Tùy Ức oán thầm, chỉ cần anh thích thì đi đâu chả tiện đường.
Mỗi người mang một suy nghĩ riêng đi về trường. Lòng Tùy Ức tràn đầy sự ngượng ngùng, còn Tiêu Tử Uyên thì thản nhiên, lộ rõ mình cực kỳ vui vẻ.
Một chiếc xe con màu đen xa xỉ đỗ trước lầu ký túc xá. Họ vừa đi đến gần thì thấy một người đàn ông trung niên bước xuống, sau đó Tiêu Tử Uyên lập tức cảm nhận được sự cứng ngắc của Tùy Ức.
Ngay sau đó điện thoại của anh đổ chuông, là Lâm Thần. Vừa bấm nghe thì cậu ta đã hỏi thẳng vào vấn đề: “Có phải Tùy Ức đang đi cùng cậu?”
Ánh mắt anh nhìn về bên trái phía trước, người đàn ông trung niên đi đến, dường như Tùy Ức đang dần đi lùi về phía anh.
“Ừ.”
“Vậy cậu đừng đưa cô ấy về nhà… Bố… Bố cô ấy đến rồi, vừa nãy đã gặp mình. Tùy Ức với bố cô ấy… Ai dà, một lời khó mà nói rõ được, tóm lại là cậu đừng để họ gặp nhau là được…”
Lâm Thần còn đang nói, dặn dò quẩn quanh thì Tiêu Tử Uyên đã ngắt lời: “Không kịp rồi.”
“Chết tiệt…”
Tiêu Tử Uyên chỉ nghe Lâm Thần mắng mỏ một câu thì đã cúp máy đi đến bên cạnh Tùy Ức. Cô đang cúi đầu.
Sau khi người đàn ông trung niên phong thái hơn người kia đi đến gần thì gọi một tiếng: “A Ức.”
Tùy Ức nhanh chóng ngẩng đầu, cô chầm chậm lên tiếng chào đón nụ cười hoàn hảo dưới ảnh đèn kia: “Tùy tiên sinh.”
Sau khi các nghi thức xong xuôi, mẹ cô bảo: “A Ức, con ra ngoài đi loanh quanh đi, mẹ nói chuyện với ông ba một lát.”
Vị sư phụ khi cúng này là trụ trì của ngôi miếu, cũng là em trai ông ngoại Tùy Ức, là người con thứ ba. Từ nhỏ đã có duyên với cửa Phật mà gia đình cũng không phản đối nên liền tới đây. Cứ cách mấy tháng mẹ cô lại đến thăm ông.
“Vâng.”
Tùy Ức ngoan ngoãn vâng lời, chào ông ba rồi đi ra ngoài. Ông nhìn cô đi với vẻ mặt hiền hòa từ bi.
Mẹ Tùy Ức đỡ ông đi từ phòng ra, ông là người nhìn mẹ cô và cô lớn lên, nay giống như thấy con gái đưa cháu gái tới thăm vậy, vô cùng thân thiết. Ông cảm thán: “Mới hôm nào mà Tùy Ức đã lớn thế này rồi… Chú nhớ ngày cháu đưa nó về nó mới cao bằng này.”
Ông vừa nói vừa khua tay, mẹ Tùy Ức cười đáp lại: “Vâng ạ, cũng đã nhiều năm thế rồi. Cơ thể chú ba vẫn khỏe chứ?” Ông lão vuốt chòm râu hoa râm của mình: “Phật tổ phù hộ, thân thể ta cũng xem như khỏe mạnh, còn cháu mới phải để ý đấy.”
“Chú biết đấy, cháu thì lúc yếu lúc khỏe, cũng vẫn luôn như vậy. May mà nha đầu kia thông minh, hiểu chuyện, tính cách cũng khá cởi mở. Năm đó, chuyện cháu và bố nó không để lại ảnh hưởng nào nên cháu cũng không có gì phải lo lắng.”
“Đạo Phật coi trọng nhân quả. Thẩm gia là dòng dõi thư hương, mấy đời đều là người lương thiện, người lương thiện sẽ có kết quả tốt, cháu đừng lo nghĩ nhiều.”
Mẹ Tùy Ức gật đầu lễ phép: “Vâng, lời của chú ba cháu nhớ rồi. Lần này nha đầu kia về tìm cháu đột xuất là vì có chuyện, cháu muốn hỏi ý kiến chú.”
“Cháu nói đi.”
“Nha đầu này chắc là thích một người ở trường rồi. Nhưng chú cũng biết đấy, xưa nay nó luôn lo lắng cho cháu, luôn nói rằng tốt nghiệp xong sẽ về bên cháu ngay. Cháu sợ nó sẽ bỏ lỡ mất hạnh phúc của mình vì cháu.”
Ông ba cười ha ha: “Phật nói, chuyện gì cũng có duyên số. Những gì mỗi người thấy, mỗi người gặp đều đã được sắp xếp cả rồi, tất cả đều là cái duyên. Duyên đến duyên tàn, duyên tụ duyên tán, tất cả đều là ý trời. Người có duyên cuối cùng sẽ ở bên nhau. Tùy Ức là một đứa trẻ thông minh, nó sẽ hiểu được.”
Mẹ Tùy Ức nghe xong thì hơi đăm chiêu: “Hy vọng nó có thể hiểu ra…”
Tùy Ức đứng trước rừng trúc ở đằng sau ngôi miếu. Không khí tràn ngập mùi hương khói thơm nồng. Cô lắng nghe tiếng chuông vang từ phía điện chính, tay nắm chặt chiếc cúc bình an, thầm cầu nguyện, mong rằng những ngày tháng sau này của Tiêu Tử Uyên sẽ an khang hạnh phúc.
Buổi chiều cùng ngày, mẹ Tùy Ức nhìn thấy lúc cô nghiêm túc viết chữ hết trang này đến trang khác thì nhặt những trang giấy được vo tròn vứt la liệt trên đất lên, lật tẩy cô: “Nếu ý của con là dùng vật chất để trả nợ tình người thì thôi đừng có nghĩ nữa.”
Nét bút của cô vừa lệch đi là lại phải vứt thêm một tờ, cô buồn bực ngẩng đầu lên. Mẹ cô cười mỉm, vô cùng dịu dàng, toát ra nét tiểu thư thế gia: “Viết lại đi.”
Ngày Tùy Ức về trường, cô cứ mè nheo chẳng chịu đi, mẹ cô cũng hết cách.
“Mẹ, con đi đây. Hàng ngày mẹ phải để ý nghỉ ngơi.”
“Mẹ, mẹ nhớ uống thuốc đúng giờ.”
“Mẹ, có chuyện gì thì gọi cho con nhé.”
“Mẹ…”
Mẹ cô cũng chịu, vuốt ve tóc cô, cuối cùng mở miệng ngắt lời: “Sao mẹ thấy như mình không phải đang tiễn con về trường, mà như đang gả con đi vậy?” Tùy Ức bị đuổi đi, ảo não quay người.
Lúc hoàng hôn, cô xách hành lý xuống xe rồi gặp ngay nhóm bốn người Tiêu Tử Uyên ở ngay cổng trường. Cô liền nở nụ cười chào hỏi các anh, lúc nhìn Tiêu Tử Uyên thì lộ rõ vẻ mất tự nhiên. Tiêu Tử Uyên cũng không thân thiện, chỉ gật đầu có lệ. Dường như đã trở về hình ảnh cao ngạo cô độc trong mắt mọi người.
Lâm Thần nhìn chằm chằm cô một hồi rồi hỏi: “Em định làm gì vậy?” Tùy Ức ngồi cả ngày trên xe, chẳng còn sức lực nữa: “Về quê ạ, vừa lên.”
Lâm Thần giờ mới biết: “Thể nào mà gần đây chỉ thấy ba người phòng các em, không thấy em đâu.”
Tùy Ức đang có ý định khác nên chỉ đáp qua loa vài câu, Lâm Thần thấy rằng có lẽ cô đã mệt rồi: “Mau về nghỉ ngơi đi.” Tùy Ức gật đầu, cầm đồ rồi quay người đi. Đi được vài bước thì lại quay đầu, gọi Tiêu Tử Uyên: “À… Tiêu sư huynh…”
Mấy giây sau Tiêu Tử Uyên mới quay mặt lại, một tay đút túi quần, nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng.
Ba người còn lại biết điều tránh đi. Tùy Ức can đảm hẹn anh: “Tối nay cùng ăn bữa cơm được không ạ?”
Tiêu Tử Uyên từ chối một cách chính đáng: “Tối nay lớp ăn cơm chia tay.”
Tùy Ức hơi thất vọng, sau đó nở nụ cười rất nhanh: “Vậy thôi ạ, cũng không có chuyện gì.”
Tiêu Tử Uyên nhìn cô một lát, mặt vẫn không biểu cảm: “Tối mai đi. Ngày mai anh rỗi.”
Tùy Ức hỏi địa điểm như trình tự thông thường: “Ăn ở đâu ạ?”
Tiêu Tử Uyên nói đúng hai chữ rồi xoay người đi tiếp: “Chỗ cũ.”
Nhất thời cô không hiểu gì, cô đứng tại chỗ, đầu óc mông lung tự hỏi: “Chỗ cũ là ở đâu?”
Lần này Tiêu Tử Uyên quay đầu lại vô cùng nhanh, sự lạnh lùng giữa trán vẫn chưa mất hết, giọng nói lạnh lẽo: “Em nói xem?” Giọng anh lạnh nhạt, đều đều, nhưng cô lại đột ngột lạnh cả sống lưng.
Tùy Ức cúi đầu, lắc lắc để xua hết sự mông lung kia đi: “À, em biết rồi, vậy em đi trước đây!”
Nói xong thì chạy trối chết, cô có hơn mười là gan nữa thì cũng không dám hỏi lại anh.
Tiêu Tử Uyên nhìn bóng dáng bối rối với bước chân lộn xộn kia thì buồn cười.
Chọc anh xong vẫn biết sợ, được, trẻ nhỏ dễ dạy.
Sau khi Tùy Ức về tới phòng thì trong phòng lại nhanh chóng xuất hiện cảnh ba cô gái tranh ăn thêm lần nữa.
Tùy Ức vừa nhìn chiến sự vừa ngẫm nghĩ “chỗ cũ” mà Tiêu Tử Uyên nói cuối cùng là ở đâu chứ.
Suy nghĩ cả đêm, thậm chí cô còn chuẩn bị sẵn sàng định liều mình nhắn tin hỏi Tiêu Tử Uyên xem nơi đó là đâu rồi, nhưng đến lúc sắp ngủ thì mới nhớ ra, cô và anh từng ăn với nhau một lần, chính là nhà Tiêu Tử Uyên ở cổng sau trường. Câu hỏi lớn đã được trả lời, Tùy Ức vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Tối ngày hôm sau, cô chuẩn bị xong xuôi đi đến chỗ hẹn. Vừa đến cổng trường thì nhận được tin nhắn của anh: “Mang chai dấm.”
Tùy Ức cầm di động mà cười, dường như nhìn thấy hình ảnh Tiêu Tử Uyên vừa nấu vừa nhắn tin ngay trước mặt.
Ra khỏi thang máy, bấm chuông, quả nhiên Tiêu Tử Uyên đang mặc tạp dề, cầm cái muôi xào ra mở cửa. Chắc đang xào rau dở, anh không nói gì đã vội vào trong bếp. Tùy Ức đi theo anh vào bếp, đưa chai dấm đang cầm trong tay ra.
Tiêu Tử Uyên nhìn liếc qua rồi để chai dấm sang bên, nắm tay cô: “Tay em sao thế?”
Ngón tay cô ửng đỏ vì chà sát nhiều. Nhiệt độ cơ thể anh hình như luôn thấp, sự lạnh lẽo giữa các ngón tay anh phủ lên tay cô.
Tùy Ức nhanh chóng rụt tay về, vẻ mặt như thường: “Không sao cả.”
Tiêu Tử Uyên nhìn cô một lát, cũng không hỏi thêm nữa. Anh nói sang chuyện khác: “Mang bát đũa ra đi, ăn luôn được rồi đây.”
Một bữa cơm chẳng nói gì, trong lòng Tùy Ức đang thầm tính đợi anh ăn kha khá rồi mới nói.
Cô mở chiếc túi đặt bên bàn, lấy con dấu, chiếc khuy bình an và một bức tranh chữ, chất đống trước mặt anh. Cô nói, giọng bình tĩnh: “Tiêu sư huynh, câu hỏi của anh em đã nghĩ rồi, là em quan tâm đến sư huynh. Anh là sư huynh mà em kính trọng, ngoài ra thì không có gì khác cả.”
Tiêu Tử Uyên rũ mí mắt nhìn những thứ trước mặt, một lúc lâu sau mới ngước mắt lên, con ngươi trong trẻo nhìn Tùy Ức, giọng nói không ấm áp cũng không tức giận mà mát mẻ thanh thoát: “Tùy Ức, thế này là sao? Em tưởng đồ của Tiêu Tử Uyên anh có thể tặng cho “người khác” một cách dễ dàng? Em tưởng em tặng anh những thứ này thì giữa chúng ta sẽ hết? Anh nói cho em biết, em đừng có mơ. Những lời em vừa nói anh không nghe thấy một chữ nào cả. Đợi đến khi em nghĩ kỹ càng rồi lại nói anh nghe.”
Tùy Ức trầm mặc, cô không thể phản bác lại vì đúng là cô nghĩ như thế thật. Cô an ủi chính mình rằng cô làm thế này thì sẽ không nợ Tiêu Tử Uyên gì nữa, sau này sẽ không nghĩ tới anh nữa,
Quả nhiên người tính không bằng trời tính. Cô giơ tay định lấy lại những thứ kia, ai ngờ bị Tiêu Tử Uyên nắm lấy: “Sao? Đồ tặng rồi còn muốn lấy về?” Tùy Ức cắn môi, nhìn anh cau mày: “Chẳng phải anh nói không cần à?”
Tiêu Tử Uyên cầm hết về phía mình, cười cười vô hại: “Anh nói không cần bao giờ?”
Tùy Ức hơi tức giận nhìn Tiêu Tử Uyên.
Tâm trạng Tiêu Tử Uyên rất vui vẻ, anh cười càng ngày càng ấm áp: “Còn nữa, đừng tưởng anh ra nước ngoài thì chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa. Chính những thứ này nên giữa chúng ta vẫn chưa xong.” (Du: Ngang ngược, phúc hắc nhưng ta thích)
Tùy Ức thật sự muốn khóc. Những câu ngang ngược vô lại này là do người nghiêm túc, lạnh lùng – Tiêu Tử Uyên kia nói ra sao? Cô có nghe nhầm không vậy?
Ăn cơm xong, Tùy Ức ngượng ngùng, chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi phạm vi thế lực của Tiêu Tử Uyên. Tiêu Tử Uyên kéo người đang chuẩn bị xông ra cửa bất kỳ lúc nào này lại: “Anh đưa em về.”
Tùy Ức đi giày qua loa: “Không cần đâu, em tự biết đường.” Anh đi trước một bước ra cửa, bình tĩnh mặc áo khoác: “Không phiền gì cả, anh đang định về trường, tiện đường thôi.”
Tùy Ức oán thầm, chỉ cần anh thích thì đi đâu chả tiện đường.
Mỗi người mang một suy nghĩ riêng đi về trường. Lòng Tùy Ức tràn đầy sự ngượng ngùng, còn Tiêu Tử Uyên thì thản nhiên, lộ rõ mình cực kỳ vui vẻ.
Một chiếc xe con màu đen xa xỉ đỗ trước lầu ký túc xá. Họ vừa đi đến gần thì thấy một người đàn ông trung niên bước xuống, sau đó Tiêu Tử Uyên lập tức cảm nhận được sự cứng ngắc của Tùy Ức.
Ngay sau đó điện thoại của anh đổ chuông, là Lâm Thần. Vừa bấm nghe thì cậu ta đã hỏi thẳng vào vấn đề: “Có phải Tùy Ức đang đi cùng cậu?”
Ánh mắt anh nhìn về bên trái phía trước, người đàn ông trung niên đi đến, dường như Tùy Ức đang dần đi lùi về phía anh.
“Ừ.”
“Vậy cậu đừng đưa cô ấy về nhà… Bố… Bố cô ấy đến rồi, vừa nãy đã gặp mình. Tùy Ức với bố cô ấy… Ai dà, một lời khó mà nói rõ được, tóm lại là cậu đừng để họ gặp nhau là được…”
Lâm Thần còn đang nói, dặn dò quẩn quanh thì Tiêu Tử Uyên đã ngắt lời: “Không kịp rồi.”
“Chết tiệt…”
Tiêu Tử Uyên chỉ nghe Lâm Thần mắng mỏ một câu thì đã cúp máy đi đến bên cạnh Tùy Ức. Cô đang cúi đầu.
Sau khi người đàn ông trung niên phong thái hơn người kia đi đến gần thì gọi một tiếng: “A Ức.”
Tùy Ức nhanh chóng ngẩng đầu, cô chầm chậm lên tiếng chào đón nụ cười hoàn hảo dưới ảnh đèn kia: “Tùy tiên sinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.