Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình
Chương 60
Hwaji
30/08/2024
Đã đến giờ. Trận đấu vừa bắt đầu những giây phút đầu tiên. Đội mình đang chiếm thế thượng phong, vừa mới vào đã dồn bóng đến tận khung thành đối thủ. Khán đài bên này điên loạn cả rồi, hò hét thổi kèn không ngừng
nghỉ. Đăng vừa sút trượt pha bóng này. Khán giả xuỳ một tiếng tiếc nuối. Có mấy thể loại xấu tính vừa thấy người ta đá trượt là liền bày rõ vẻ
chê bai.
"Uầy, đần thế. Pha đẹp thế mà cũng trượt được."
"Này phải để tao vào đá."
Tôi cau mày, quay lại phía phát ra tiếng nói, mắt đảo liên tục để tìm kiếm những gương mặt lấc cấc vừa phát ngôn ngu ngốc này.
Hàng ghế phía sau lớp tôi đang nhốn nháo. Mấy tên khối 12 vừa ăn vừa xả rác bừa bãi, khiến cho các bạn nữ lớp tôi phàn nàn. Họ nhút nhát, không thể lên tiếng chỉ trích thẳng mặt, chỉ dám ngồi nói xấu cho nhau nghe. Nếu là tôi, tôi cũng vậy. Thế nhưng, thật không may là câu chế giễu Đăng vừa nãy lại phát ra từ miệng của một trong số những tên này.
Mấy bạn nam lớp tôi thì lại khác. Họ lập tức trở giọng bật lại tên kia.
"Giỏi thì xuống mà đá."
"Ấy chết. Họ mà giỏi thì người đứng ở sân chung kết lúc này đã chẳng là chúng ta rồi."
Tôi cười hắt ra, tâm trạng như được trút giận đôi chút. Bọn họ lời qua tiếng lại đôi chút, rồi bị thầy cô nhắc nhở mà phải dừng lại.
Trên sân lúc này tình hình không thực sự khả quan. Sau pha sút trượt vừa rồi của Đăng làm đội hình có chút rối loạn. Hiện tại bóng đang chịu sự điều khiển dưới đôi chân thoăn thoắt của Hoài Nam, cuối cùng cũng đã ở trước khung thành của chúng tôi. Họ lập tức chớp lấy cơ hội. 1 - 0 cho đội bạn.
Khán đài bên kia như vỡ trận, ăn mừng tưởng chừng chiến thắng đến nơi. Đương nhiên, bên tôi không khí trầm mặc, xì xào bàn tán chứ chẳng thể vui nổi.
Đằng sau được nước lấn tới, khinh khỉnh nói lớn.
"11A có biết đá không? Hay chỉ có một tên biết đá? Mà giờ tên đấy não yêu đương nên không gánh nổi nữa rồi."
"Anh Bách nói chí phải."
Người được gọi là anh Bách là tên béo, da ngăm đen ngồi giữa đám con trai quần áo lộn xộn, không một chút chỉnh tề.
"Này, nói cái gì đấy? Đừng nghĩ mình lớn hơn là bọn tôi không dám chửi lại nhé." Bạn Minh lớp tôi phản ứng đầu tiên, không chịu được bức xúc.
"Chứ không phải à? Thằng Đăng dạo gần đây có đi tập với đội bóng của chúng mày đâu. Đá ngu là phải. Con bé kia chỉ biết ngáng đường bạn trai mình, có biết dơ không hả gái?" Anh ta rướn cao giọng, chỉ thẳng vào mặt tôi.
Hắn vừa gọi tôi là gì cơ? Gái á? Nghĩ người ta là cái gì...
Linh thì thầm vào tai tôi: "Người tên này thích không thích hắn, mà lại thích Hải Đăng nhà chúng ta."
Vụt. Một pha bóng vừa bay thẳng từ sân đập vào mặt tên béo đang khua môi múa mép.
Trọng tài lập tức cho dừng lại trận đấu. Tiếng kêu thất thanh của Bách làm ban giám hiệu hốt hoảng chạy lại.
Phòng y tế trường nhốn nháo người qua lại, đám học sinh bu đầy cửa để hóng hớt. Thầy chủ nhiệm tôi liên tục hỏi han anh trai kia, người đang la lối om sòm.
Giữa căn phòng đông đúc, một thiếu niên nổi bật hơn hẳn với số áo 30 đứng khoanh tay quan sát, vẻ mặt ngạo nghễ. Thầy thể dục, kiêm trọng tài của trận đấu này giật giật áo Đăng, lời nói nhỏ nhẹ.
"Nhanh chóng xin lỗi người ta rồi hoà giải đi. Trận đấu vẫn còn phải tiếp tục."
Đăng liếc sang một góc 45 độ, trúng ngay ánh mắt của tôi ngoài cửa. Tôi lẳng lặng gật đầu. Tốt nhất là giải quyết một cách êm đẹp, không thể để lại tiếng xấu cho Đăng được. Không ngờ náo loạn trên khán đài lại để anh nghe thấy, một đường bóng bay thẳng từ cú sút dứt khoát của anh. Vì thế đây không thể được coi là sự cố, cho dù nhà trường có cố gắng điều hướng dư luận thành như vậy.
"Nếu là người khác có thể sẽ gãy mũi đấy, anh trai này tốt số thật. Em không may trượt chân đá trúng anh, mong anh bỏ qua. Chúc anh sớm khỏi ạ."
"Thằng nhóc này..." Thầy thể dục bất lực trước thái độ của Đăng, người đang quay lưng trở lại trận đấu.
Đi qua cửa, anh tiện tay xoa đầu tôi. Tôi ngại ngùng trước ánh mắt của mọi người, liền lẽo đẽo chạy sau lưng anh.
Trận đấu liền bắt đầu sau sự trở lại của trọng tài. Đăng là trò cưng của thầy, thầy đương nhiên sẽ nghĩ cách không kỉ luật đứa học trò này, thay vào đó còn thay Đăng xin lỗi Bách, đồng thời giải thích trước toàn thể mọi người.
Mấy tên vô ý thức kia cũng không quay lại nữa. Tên Bách nóng nảy vô cùng, tôi sợ sau này hắn sẽ tìm đánh hội đồng chúng tôi không chừng...
Đăng cũng thật là... Sao có thể vì vài lời nói mà động thủ trước như thế?
Chẳng ai quan tâm đến sự việc ban nãy, họ chỉ hóng hớt một lúc chứ không hề lên tiếng chỉ trích hành động của Đăng. Thay vào đó còn cổ vũ nhiệt tình hơn trước.
Đăng cũng thoải mái hơn nhiều thì phải. Những đường chuyền bóng đều trở nên dứt khoát hơn, nhanh chóng lấy lại ưu thế. Hoài Nam lâm vào tình trạng một gánh nhiều người, lập tức không tự chủ được mà rối loạn tay chân.
Thế nhưng, hết hiệp một, bên kia vẫn phòng thủ được mặc dù có chút khó khăn. Họ chỉ cần bảo vệ khung thành, không nhất thiết phải liều lĩnh nốt hiệp hai là chiến thắng sẽ thuộc về họ.
Đội hậu cần nhanh chóng kiểm tra cho các cầu thủ, cầm quạt đưa nước, ai cũng nhiệt tình. Mà cả đội suy sụp cả thể lực lẫn tinh thần, chẳng nói chẳng rằng. Đăng ngồi thụp xuống ghế, ngửa cổ lên uống một ngụm nước rồi lại nhổ ra. Vốn dĩ các vận động viên không được uống quá nhiều nước sau khi vừa hoạt động mạnh, nguyên tắc ấy hầu như ai cũng phải biết.
Mấy đứa lớp tôi kéo nhau xuống đó, nói rằng muốn động viên tinh thần cho họ. Tôi phân vân một hồi, cuối cùng chọn ngồi lại. Tôi có chút để tâm đến lời tên Bách vừa nói. Liệu có phải tôi đang khiến cho Đăng xao nhãng hay không?
Những trận đấu trước Đăng phát huy vô cùng tốt, kể cả không có tôi khi ở trận bán kết. Trận nào cũng phải có kẻ thắng người thua, dù giỏi đến mấy thất bại đều là chuyện bình thường. Tôi không muốn Đăng phải nặng nề với chuyện chiến thắng đến thế.
Hiệp hai đã bắt đầu được vài phút. Không khí giữa trưa lúc này vô cùng nắng nóng. Tiết trời tháng 3 thất thường lúc nóng lúc lạnh, khi thì mưa rào như mùa hè đã tới, sức khoẻ của tôi vì thế cũng suy giảm theo. Trán lấm tấm đổ mồ hôi mà cả người lại lạnh ngắt như đang ngồi trong điều hoà.
Tôi lắc đầu vài cái như thói quen khi bị chóng mặt. Hoa để ý liền cầm quạt phẩy phẩy cho tôi khiến tóc mái khẽ đung đưa, con bé không hỏi lo lắng: "Say nắng rồi hay sao ấy. Có cần vào trong lớp ngồi không?"
Tôi xua tay, đi để cổ vũ chứ đâu phải nghỉ dưỡng.
"Không sao, hơi chóng mặt chút thôi."
"Tí mà lăn ra là thằng kia nó điên lên đấy." Hoa đưa tôi một tờ giấy để lau mồ hôi.
Không muốn Đăng phải lo lắng, tôi cố giấu đi vẻ mệt mỏi đến mức khó thở này.
Trên sân, vị trí lúc này có sự thay đổi. Đăng lui về phòng thủ với tuyến hậu vệ, để Hoàng và Hải lần lượt thay nhau tấn công. Đối thủ bất ngờ thay đổi lối chơi, đội bạn có phần không thích ứng kịp. Hoàng liền lao tới, cướp bóng, thay đổi tình thế, dồn về phía khung thành.
Hoài Nam chạy không kịp theo đường chuyền bóng, đành bất lực nhìn đội nhà bị địch phá đảo xông vào. Hoàng bất chợt liều lĩnh thực hiện cú sút mà không nhìn sang cánh phải đang trống để chuyền cho Hải. Cú sút vội vã khiến bóng đi chệch khỏi khung thành. Trọng tài tuýt còi, hô lên một tiếng "không vào" thay cho bình luận viên.
Các thầy cô bên kia gào còn sung hơn cả học sinh. Thầy tôi chỉ hận rằng không thể đứng dậy như các trận đấu trước, thoả sức khua tay múa chân.
Vì quá tập trung vào trận đấu, tôi không để ý đến người vừa ngồi xuống cạnh mình, cho đến khi cậu ta lên tiếng.
"Chị dâu nghĩ trận này anh Đăng có mấy phần thắng?"
Tôi nhíu mày, nghĩ xem ai mà nói giọng tỏ vẻ thân thiết, vừa quay ra thì thấy khuôn mặt cười tí tởn một cách gợi đòn của hai tên số 19 và 20 hôm trước.
"Hai cậu đáng lẽ phải ngồi bên kia mới đúng." Tôi nheo mắt, nghi hoặc.
"Ấy ấy, sao chị dâu chưa gì đã đuổi rồi? Chị dâu này của chúng ta khó tính quá ha." Cậu bạn số 20 ngồi bên kia vỗ vai số 19 để tìm sự đồng tình.
"Thấy cậu có vẻ lo lắng, bọn mình liền qua đây nói với cậu vài câu. Đừng lo nghĩ vớ vẩn gì cả. Tập trung tin tưởng vào Đăng là điều duy nhất cậu có thể làm. Đừng nghĩ việc cậu ta phát huy thất thường là do cậu." Số 19 điềm tĩnh nói.
"Vốn dĩ ngày trước cũng thế, cứ đến trận quan trọng nhất là đầu trận anh Đăng sẽ bị hoảng hốt, nhưng đến giữa trận, cứ như được nạp sức mạnh và biến thành siêu nhân ngay phút chót." Số 20 thì hùng hổ tuyên bố, tin tưởng tuyệt đối vào năng lượng siêu nhiên mà cậu ta cho là chắc chắn có.
Tôi lặng im hồi lâu, không biết phải trả lời thế nào.
"Việc cậu không qua đó lúc nghỉ giữa hai hiệp là quyết định đúng đắn. Không biết Đăng đã nhắc cậu trước hay chưa, vì cậu ta cần tự yên tĩnh để làm yên lòng chính mình. Rồi cậu sẽ thấy một Hoàng Hải Đăng cực kỳ khác so với hồi nãy..." Số 19 vừa nói vừa hất cằm về phía sân cỏ.
Đăng vừa thực hiện cú lộn ngược trên không để cản bóng đang bay hết tốc lực về phía khung thành. Quả bóng chạm vào cổ chân Đăng rồi bật ngược lại, sức bật vô cùng lớn, bay thẳng về phía Hoàng. Thời cơ lấy công chuộc tội của cậu ta đã đến.
Với pha kiến tạo gây sốc của Đăng, Hoàng nhanh chóng đưa bóng vào lưới. Tỉ số nâng thành một đều. Khán đài bên tôi đứng dậy hò hét, thổi kèn, náo loạn một khoảng sân.
Tôi thì chăm chăm nhìn vào Đăng, người vừa thực hiện cú xoay người nhưng tiếp đất lại không được êm cho lắm. Anh ngã ra, khuỷu tay cọ xát xuống nền đất. Thế rồi, chút vết thương cỏn con này chẳng là gì. Anh lập tức đứng dậy, phủi tay rồi đảo hướng, trở về vị trí quen thuộc trên sân.
"Đó." Số 19 cười khẩy một cái đắc thắng.
"Chị dâu thấy anh Đăng nhà chúng ta siêu nhân chưa?" Số 20 cần sự công nhận cho câu nói của cậu ta lúc nãy.
Lông mày tôi giật giật, như thể vừa nghe phải câu chuyện siêu nhiên nào đó vậy. Đúng rồi, thế giới này còn thiếu gì điều kỳ ảo đâu, việc tôi còn ngồi tại đây là minh chứng rõ ràng nhất.
Ngay sau pha lội dòng vừa rồi, đội nhà Yên Hải I thừa thắng xông lên. Mọi người bên đây đều đứng dậy, bu kín vào sợi dây thừng chắn giữa sân cỏ và khán đài một cách lỏng lẻo. Tôi yên phận, ngồi im tại chỗ, không quá khích, không chen lấn.
Chỉ còn 10 phút cuối. Linh liền kéo tôi và Hoa chạy ra xem.
"Mọi người bu kín lên thế kia, ngồi đây không thấy gì cả. Chúng ta cũng phải đi lên kia."
Số 19 và 20 í ới chạy theo sau: "Ô, đi chung đi."
Hai cậu bạn mở đường cho ba đứa chúng tôi nhỏ người len lên trên.
Còn 2 phút.
Với tình hình này, có lẽ sẽ phải đá pen. Bỗng dưng, đội hình bên kia trở nên rời rạc, để ra rất nhiều khe hở có lợi cho bên ta. Phải rồi! Yên Hải II kỹ năng không đồng đều, chỉ với Hoài Nam thì họ không thể đá pen thắng lại Yên Hải I, nhất là bên ta vừa có trận thắng pen nức lòng "người hâm mộ" như vậy.
Họ bắt đầu vội vã, liều lĩnh hơn. Cuối cùng để lộ sơ hở. Trên môi Đăng đã nở nụ cười đắc thắng. Ánh mắt anh sáng lên, sắc lẹm, chuẩn bị tấn công.
VÀO!!!
Tuýt. Trận đấu kết thúc. Yên Hải I, cụ thể là 11A chúng tôi đã giành chiến thắng với tỷ số chung cuộc là 2 - 1.
Không khí rộn ràng hơn bao giờ hết. Mọi người đều hò reo, hú hét, ôm vai bá cổ ăn mừng. Mấy đứa chúng tôi, gồm tôi, Linh, Hoa, không hiểu sao có cả số 19 và số 20 tạo thành vòng tròn, nhảy nhảy lên vài cái trong niềm vui khôn xiết.
Lúc này, cơ mặt Đăng đã thoải mái thả lỏng. Anh thở phào nhẹ nhõm chạy ra cạnh tôi sau khi la hét một hồi với đồng bọn trên sân, không quên đá mắt với hai cậu bạn.
"Hai cậu này buồn cười nhỉ? Sao trường mình thua mà vui vẻ thế?" Linh cười ha hả trêu chọc hai người kia.
"Bọn mình cổ vũ cả hai bên mà, như nhau, như nhau."
Dưới ánh nắng gay gắt trên đỉnh đầu, đội bóng lớp tôi hãnh diện bước lên bục nhận giải. Chiếc cúp vàng ánh kim được nâng cao trong tay của những thiếu niên trẻ, rạng rỡ toả sáng nhất ngày hôm nay, cũng có thể là ngày đáng nhớ nhất của tuổi học trò. Từng người đứng đợi thầy hiệu trưởng hai bên lần lượt đeo tặng huy chương vàng.
Đăng còn vinh dự nhận được huy chương thứ hai cho giải "Cầu thủ xuất sắc nhất".
"Nào, cười lên. Hai, ba."
Chụp ảnh xong cho đội bóng, tôi liền đưa trả điện thoại cho Đăng. Anh mỉm cười, gật đầu với chất lượng bức ảnh. Tôi dự định về với Hoa, còn anh sẽ đi ăn mừng riêng với đội bóng.
"Đợi đã."
Đăng đeo lên cổ tôi chiếc huy chương thứ hai.
"San sẻ thành tựu nè. Chụp với anh một tấm."
Tôi niềm nở nhận lấy món quà bất ngờ này, đồng thời nhờ Linh chụp giúp. Đăng kéo tôi lại gần, vòng tay qua đặt nhẹ lên đầu tôi.
"Nữa nữa... Đợi chút, bọn tao cũng muốn chụp." Linh dúi máy vào tay người bạn khác đứng gần đó, rồi kéo cả đám tụm lại chụp chung.
Không hiểu sao, trong lòng tôi cứ dấy lên cảm giác đau nhói. Dường như đã bỏ lỡ những thứ tốt đẹp nhất của tuổi trẻ, của thời vô tư không chút muộn phiền.
***
Vài ngày hôm sau, Đăng không đến lớp. Dư âm giải bóng đá vẫn còn. Thầy Beo vừa vào lớp đã thông báo rằng có hai tin vui. Không biết là chúng ta muốn nghe tin nào trước.
"Tin nào mà chả là tin vui, thầy nói luôn đi." Cả lớp nhao nhao nói.
Thầy cứ ấp úng trêu đùa chúng tôi.
"Cuối tuần này, lớp chúng ta sẽ được thưởng riêng một chuyến du lịch ở Hạ Long vì chiến thắng vang dội vừa rồi." Lớp tôi thi nhau hú hét khi nghe tin mừng.
"Còn tin thứ hai..." Thầy kéo dài giọng. "Đội tuyển tỉnh vừa rồi đã có kết quả. Tất cả các bạn đều đạt giải nhì, đặc biệt là... lớp ta còn có giải nhất. Cả lớp chúc mừng bạn Hân."
Không ngoài mong đợi, tôi vừa nghe được tin vui nhất trong tuần này. Không cần biết cả lớp đang xôn xao thế nào, người thì bàn chuyện đi chơi, người thì chạy đến chúc mừng tôi và các bạn khác trong đội tuyển, tôi lén lút mở điện thoại để báo cho Đăng, mong rằng anh sẽ cùng tham gia được chuyến đi này.
"Anh chưa biết có đi được không. Hôm ấy là buổi công bố thành viên tham gia câu lạc bộ Hà Nội. Thầy anh ở Hà Nội cũng hẹn gặp vào hôm sau nữa. Nếu đi được anh báo lại nhé." Đăng trả lời.
Tôi hơi hụt hẫng một chút. Nhưng lại lấy lại tinh thần vui vẻ bàn bạc về chuyến đi với đám bạn.
Hôm nay là ngày mẹ được xuất viện. Tôi tung tăng trở về nhà, trên đường ghé vào cửa hàng tạp hoá cạnh trường để mua ít đồ. Vừa dắt được chiếc xe ra khỏi cửa hàng thì nghe thấy tiếng cãi nhau trong góc tường. Vì hiếu kỳ, tôi rón rén lại gần. Cô bạn kia trông quen quá, là người hôm trước đứng ở hành lang nhìn tôi. Còn người đang cố giữ chặt lấy bạn nữ kia là Bách. Tôi giật mình, đắn đo không biết nên làm thế nào.
Cô bạn không nói lý được, bị tên kia kéo đi, liền kêu lên thất thanh. Không nghĩ được nhiều, tôi chạy thật nhanh đến, giữ lại cô bạn ấy, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Bách.
"Cô ấy có vẻ không muốn đi cùng anh. Mong anh bỏ ra cho."
Bách nổi cơn tức giận khi nhìn thấy tôi, càng bóp chặt cổ tay bạn nữ kia hơn. Tôi cắn chặt răng, nhíu mày tức giận gỡ tay hắn ra, rồi đẩy cô bạn lùi lại vài bước.
Hắn lại càng trở nên bực mình, giọng nói gay gắt nhưng phải kiềm chế âm thanh, dường như sợ có người khác nghe thấy.
"Con này cút ra chỗ khác. Tao chưa tính sổ với thằng người yêu mày đâu. Đừng để tao phải cáu."
Tôi hít một hơi thật sâu. Hắn vẫn còn phải dán băng quanh mũi. Trong đầu tôi đã nghĩ đến nhiều viễn cảnh kinh khủng có thể diễn ra ngay bây giờ. Bạn nữ ấy cố bám chặt vào cánh tay tôi, người run rẩy không ngừng. Tôi không thể bỏ đi ngay lúc này.
"Con này mày câm rồi à?" Vừa nói hắn vừa hùng hổ bước tới.
Tôi lùi lại, nói lớn: "Đứng im đó. Nếu không tôi sẽ kêu lên đấy."
"Mày nghĩ mày nói thế thì tao sẽ sợ à?" Hắn hằm hằm định giơ tay đánh người.
Tôi gào lên kêu cứu, chắc chắn sẽ có người nghe. Bà chủ quán tạp hoá tức tốc chạy ra, la làng: "Có chuyện gì?"
Tôi kéo cô bạn chạy lui ra khỏi con hẻm, đứng sau bà chủ quán. Tên Bách không làm gì được vì có người lớn, đành quay đi. Tôi cảm ơn bà sau cú hoảng hồn vừa rồi, sau đó làm nốt chút lòng tốt cuối cùng là đưa cô bạn kia về.
"Cậu giúp tôi như vậy, chắc chắn sẽ ghi thù với tên đó." Ngồi đằng sau, cô bạn lí nhí nói.
"Cậu yên tâm. Tôi cũng đang bắt đầu thấy hối hận rồi đây."
"..." Im lặng một hồi, cậu ta mới nói tiếp: "Hắn có bệnh, là một tên điên mắc chứng tâm lý hoang tưởng thiên hướng bạo lực. Tôi phải xấu số đến thế nào mới bị hắn nhìn trúng. Còn cậu lại tốt số đến mức người ta ghen tị..." Càng nói giọng cậu ta càng nhỏ dần.
Tôi tốt số lắm sao?
"Uầy, đần thế. Pha đẹp thế mà cũng trượt được."
"Này phải để tao vào đá."
Tôi cau mày, quay lại phía phát ra tiếng nói, mắt đảo liên tục để tìm kiếm những gương mặt lấc cấc vừa phát ngôn ngu ngốc này.
Hàng ghế phía sau lớp tôi đang nhốn nháo. Mấy tên khối 12 vừa ăn vừa xả rác bừa bãi, khiến cho các bạn nữ lớp tôi phàn nàn. Họ nhút nhát, không thể lên tiếng chỉ trích thẳng mặt, chỉ dám ngồi nói xấu cho nhau nghe. Nếu là tôi, tôi cũng vậy. Thế nhưng, thật không may là câu chế giễu Đăng vừa nãy lại phát ra từ miệng của một trong số những tên này.
Mấy bạn nam lớp tôi thì lại khác. Họ lập tức trở giọng bật lại tên kia.
"Giỏi thì xuống mà đá."
"Ấy chết. Họ mà giỏi thì người đứng ở sân chung kết lúc này đã chẳng là chúng ta rồi."
Tôi cười hắt ra, tâm trạng như được trút giận đôi chút. Bọn họ lời qua tiếng lại đôi chút, rồi bị thầy cô nhắc nhở mà phải dừng lại.
Trên sân lúc này tình hình không thực sự khả quan. Sau pha sút trượt vừa rồi của Đăng làm đội hình có chút rối loạn. Hiện tại bóng đang chịu sự điều khiển dưới đôi chân thoăn thoắt của Hoài Nam, cuối cùng cũng đã ở trước khung thành của chúng tôi. Họ lập tức chớp lấy cơ hội. 1 - 0 cho đội bạn.
Khán đài bên kia như vỡ trận, ăn mừng tưởng chừng chiến thắng đến nơi. Đương nhiên, bên tôi không khí trầm mặc, xì xào bàn tán chứ chẳng thể vui nổi.
Đằng sau được nước lấn tới, khinh khỉnh nói lớn.
"11A có biết đá không? Hay chỉ có một tên biết đá? Mà giờ tên đấy não yêu đương nên không gánh nổi nữa rồi."
"Anh Bách nói chí phải."
Người được gọi là anh Bách là tên béo, da ngăm đen ngồi giữa đám con trai quần áo lộn xộn, không một chút chỉnh tề.
"Này, nói cái gì đấy? Đừng nghĩ mình lớn hơn là bọn tôi không dám chửi lại nhé." Bạn Minh lớp tôi phản ứng đầu tiên, không chịu được bức xúc.
"Chứ không phải à? Thằng Đăng dạo gần đây có đi tập với đội bóng của chúng mày đâu. Đá ngu là phải. Con bé kia chỉ biết ngáng đường bạn trai mình, có biết dơ không hả gái?" Anh ta rướn cao giọng, chỉ thẳng vào mặt tôi.
Hắn vừa gọi tôi là gì cơ? Gái á? Nghĩ người ta là cái gì...
Linh thì thầm vào tai tôi: "Người tên này thích không thích hắn, mà lại thích Hải Đăng nhà chúng ta."
Vụt. Một pha bóng vừa bay thẳng từ sân đập vào mặt tên béo đang khua môi múa mép.
Trọng tài lập tức cho dừng lại trận đấu. Tiếng kêu thất thanh của Bách làm ban giám hiệu hốt hoảng chạy lại.
Phòng y tế trường nhốn nháo người qua lại, đám học sinh bu đầy cửa để hóng hớt. Thầy chủ nhiệm tôi liên tục hỏi han anh trai kia, người đang la lối om sòm.
Giữa căn phòng đông đúc, một thiếu niên nổi bật hơn hẳn với số áo 30 đứng khoanh tay quan sát, vẻ mặt ngạo nghễ. Thầy thể dục, kiêm trọng tài của trận đấu này giật giật áo Đăng, lời nói nhỏ nhẹ.
"Nhanh chóng xin lỗi người ta rồi hoà giải đi. Trận đấu vẫn còn phải tiếp tục."
Đăng liếc sang một góc 45 độ, trúng ngay ánh mắt của tôi ngoài cửa. Tôi lẳng lặng gật đầu. Tốt nhất là giải quyết một cách êm đẹp, không thể để lại tiếng xấu cho Đăng được. Không ngờ náo loạn trên khán đài lại để anh nghe thấy, một đường bóng bay thẳng từ cú sút dứt khoát của anh. Vì thế đây không thể được coi là sự cố, cho dù nhà trường có cố gắng điều hướng dư luận thành như vậy.
"Nếu là người khác có thể sẽ gãy mũi đấy, anh trai này tốt số thật. Em không may trượt chân đá trúng anh, mong anh bỏ qua. Chúc anh sớm khỏi ạ."
"Thằng nhóc này..." Thầy thể dục bất lực trước thái độ của Đăng, người đang quay lưng trở lại trận đấu.
Đi qua cửa, anh tiện tay xoa đầu tôi. Tôi ngại ngùng trước ánh mắt của mọi người, liền lẽo đẽo chạy sau lưng anh.
Trận đấu liền bắt đầu sau sự trở lại của trọng tài. Đăng là trò cưng của thầy, thầy đương nhiên sẽ nghĩ cách không kỉ luật đứa học trò này, thay vào đó còn thay Đăng xin lỗi Bách, đồng thời giải thích trước toàn thể mọi người.
Mấy tên vô ý thức kia cũng không quay lại nữa. Tên Bách nóng nảy vô cùng, tôi sợ sau này hắn sẽ tìm đánh hội đồng chúng tôi không chừng...
Đăng cũng thật là... Sao có thể vì vài lời nói mà động thủ trước như thế?
Chẳng ai quan tâm đến sự việc ban nãy, họ chỉ hóng hớt một lúc chứ không hề lên tiếng chỉ trích hành động của Đăng. Thay vào đó còn cổ vũ nhiệt tình hơn trước.
Đăng cũng thoải mái hơn nhiều thì phải. Những đường chuyền bóng đều trở nên dứt khoát hơn, nhanh chóng lấy lại ưu thế. Hoài Nam lâm vào tình trạng một gánh nhiều người, lập tức không tự chủ được mà rối loạn tay chân.
Thế nhưng, hết hiệp một, bên kia vẫn phòng thủ được mặc dù có chút khó khăn. Họ chỉ cần bảo vệ khung thành, không nhất thiết phải liều lĩnh nốt hiệp hai là chiến thắng sẽ thuộc về họ.
Đội hậu cần nhanh chóng kiểm tra cho các cầu thủ, cầm quạt đưa nước, ai cũng nhiệt tình. Mà cả đội suy sụp cả thể lực lẫn tinh thần, chẳng nói chẳng rằng. Đăng ngồi thụp xuống ghế, ngửa cổ lên uống một ngụm nước rồi lại nhổ ra. Vốn dĩ các vận động viên không được uống quá nhiều nước sau khi vừa hoạt động mạnh, nguyên tắc ấy hầu như ai cũng phải biết.
Mấy đứa lớp tôi kéo nhau xuống đó, nói rằng muốn động viên tinh thần cho họ. Tôi phân vân một hồi, cuối cùng chọn ngồi lại. Tôi có chút để tâm đến lời tên Bách vừa nói. Liệu có phải tôi đang khiến cho Đăng xao nhãng hay không?
Những trận đấu trước Đăng phát huy vô cùng tốt, kể cả không có tôi khi ở trận bán kết. Trận nào cũng phải có kẻ thắng người thua, dù giỏi đến mấy thất bại đều là chuyện bình thường. Tôi không muốn Đăng phải nặng nề với chuyện chiến thắng đến thế.
Hiệp hai đã bắt đầu được vài phút. Không khí giữa trưa lúc này vô cùng nắng nóng. Tiết trời tháng 3 thất thường lúc nóng lúc lạnh, khi thì mưa rào như mùa hè đã tới, sức khoẻ của tôi vì thế cũng suy giảm theo. Trán lấm tấm đổ mồ hôi mà cả người lại lạnh ngắt như đang ngồi trong điều hoà.
Tôi lắc đầu vài cái như thói quen khi bị chóng mặt. Hoa để ý liền cầm quạt phẩy phẩy cho tôi khiến tóc mái khẽ đung đưa, con bé không hỏi lo lắng: "Say nắng rồi hay sao ấy. Có cần vào trong lớp ngồi không?"
Tôi xua tay, đi để cổ vũ chứ đâu phải nghỉ dưỡng.
"Không sao, hơi chóng mặt chút thôi."
"Tí mà lăn ra là thằng kia nó điên lên đấy." Hoa đưa tôi một tờ giấy để lau mồ hôi.
Không muốn Đăng phải lo lắng, tôi cố giấu đi vẻ mệt mỏi đến mức khó thở này.
Trên sân, vị trí lúc này có sự thay đổi. Đăng lui về phòng thủ với tuyến hậu vệ, để Hoàng và Hải lần lượt thay nhau tấn công. Đối thủ bất ngờ thay đổi lối chơi, đội bạn có phần không thích ứng kịp. Hoàng liền lao tới, cướp bóng, thay đổi tình thế, dồn về phía khung thành.
Hoài Nam chạy không kịp theo đường chuyền bóng, đành bất lực nhìn đội nhà bị địch phá đảo xông vào. Hoàng bất chợt liều lĩnh thực hiện cú sút mà không nhìn sang cánh phải đang trống để chuyền cho Hải. Cú sút vội vã khiến bóng đi chệch khỏi khung thành. Trọng tài tuýt còi, hô lên một tiếng "không vào" thay cho bình luận viên.
Các thầy cô bên kia gào còn sung hơn cả học sinh. Thầy tôi chỉ hận rằng không thể đứng dậy như các trận đấu trước, thoả sức khua tay múa chân.
Vì quá tập trung vào trận đấu, tôi không để ý đến người vừa ngồi xuống cạnh mình, cho đến khi cậu ta lên tiếng.
"Chị dâu nghĩ trận này anh Đăng có mấy phần thắng?"
Tôi nhíu mày, nghĩ xem ai mà nói giọng tỏ vẻ thân thiết, vừa quay ra thì thấy khuôn mặt cười tí tởn một cách gợi đòn của hai tên số 19 và 20 hôm trước.
"Hai cậu đáng lẽ phải ngồi bên kia mới đúng." Tôi nheo mắt, nghi hoặc.
"Ấy ấy, sao chị dâu chưa gì đã đuổi rồi? Chị dâu này của chúng ta khó tính quá ha." Cậu bạn số 20 ngồi bên kia vỗ vai số 19 để tìm sự đồng tình.
"Thấy cậu có vẻ lo lắng, bọn mình liền qua đây nói với cậu vài câu. Đừng lo nghĩ vớ vẩn gì cả. Tập trung tin tưởng vào Đăng là điều duy nhất cậu có thể làm. Đừng nghĩ việc cậu ta phát huy thất thường là do cậu." Số 19 điềm tĩnh nói.
"Vốn dĩ ngày trước cũng thế, cứ đến trận quan trọng nhất là đầu trận anh Đăng sẽ bị hoảng hốt, nhưng đến giữa trận, cứ như được nạp sức mạnh và biến thành siêu nhân ngay phút chót." Số 20 thì hùng hổ tuyên bố, tin tưởng tuyệt đối vào năng lượng siêu nhiên mà cậu ta cho là chắc chắn có.
Tôi lặng im hồi lâu, không biết phải trả lời thế nào.
"Việc cậu không qua đó lúc nghỉ giữa hai hiệp là quyết định đúng đắn. Không biết Đăng đã nhắc cậu trước hay chưa, vì cậu ta cần tự yên tĩnh để làm yên lòng chính mình. Rồi cậu sẽ thấy một Hoàng Hải Đăng cực kỳ khác so với hồi nãy..." Số 19 vừa nói vừa hất cằm về phía sân cỏ.
Đăng vừa thực hiện cú lộn ngược trên không để cản bóng đang bay hết tốc lực về phía khung thành. Quả bóng chạm vào cổ chân Đăng rồi bật ngược lại, sức bật vô cùng lớn, bay thẳng về phía Hoàng. Thời cơ lấy công chuộc tội của cậu ta đã đến.
Với pha kiến tạo gây sốc của Đăng, Hoàng nhanh chóng đưa bóng vào lưới. Tỉ số nâng thành một đều. Khán đài bên tôi đứng dậy hò hét, thổi kèn, náo loạn một khoảng sân.
Tôi thì chăm chăm nhìn vào Đăng, người vừa thực hiện cú xoay người nhưng tiếp đất lại không được êm cho lắm. Anh ngã ra, khuỷu tay cọ xát xuống nền đất. Thế rồi, chút vết thương cỏn con này chẳng là gì. Anh lập tức đứng dậy, phủi tay rồi đảo hướng, trở về vị trí quen thuộc trên sân.
"Đó." Số 19 cười khẩy một cái đắc thắng.
"Chị dâu thấy anh Đăng nhà chúng ta siêu nhân chưa?" Số 20 cần sự công nhận cho câu nói của cậu ta lúc nãy.
Lông mày tôi giật giật, như thể vừa nghe phải câu chuyện siêu nhiên nào đó vậy. Đúng rồi, thế giới này còn thiếu gì điều kỳ ảo đâu, việc tôi còn ngồi tại đây là minh chứng rõ ràng nhất.
Ngay sau pha lội dòng vừa rồi, đội nhà Yên Hải I thừa thắng xông lên. Mọi người bên đây đều đứng dậy, bu kín vào sợi dây thừng chắn giữa sân cỏ và khán đài một cách lỏng lẻo. Tôi yên phận, ngồi im tại chỗ, không quá khích, không chen lấn.
Chỉ còn 10 phút cuối. Linh liền kéo tôi và Hoa chạy ra xem.
"Mọi người bu kín lên thế kia, ngồi đây không thấy gì cả. Chúng ta cũng phải đi lên kia."
Số 19 và 20 í ới chạy theo sau: "Ô, đi chung đi."
Hai cậu bạn mở đường cho ba đứa chúng tôi nhỏ người len lên trên.
Còn 2 phút.
Với tình hình này, có lẽ sẽ phải đá pen. Bỗng dưng, đội hình bên kia trở nên rời rạc, để ra rất nhiều khe hở có lợi cho bên ta. Phải rồi! Yên Hải II kỹ năng không đồng đều, chỉ với Hoài Nam thì họ không thể đá pen thắng lại Yên Hải I, nhất là bên ta vừa có trận thắng pen nức lòng "người hâm mộ" như vậy.
Họ bắt đầu vội vã, liều lĩnh hơn. Cuối cùng để lộ sơ hở. Trên môi Đăng đã nở nụ cười đắc thắng. Ánh mắt anh sáng lên, sắc lẹm, chuẩn bị tấn công.
VÀO!!!
Tuýt. Trận đấu kết thúc. Yên Hải I, cụ thể là 11A chúng tôi đã giành chiến thắng với tỷ số chung cuộc là 2 - 1.
Không khí rộn ràng hơn bao giờ hết. Mọi người đều hò reo, hú hét, ôm vai bá cổ ăn mừng. Mấy đứa chúng tôi, gồm tôi, Linh, Hoa, không hiểu sao có cả số 19 và số 20 tạo thành vòng tròn, nhảy nhảy lên vài cái trong niềm vui khôn xiết.
Lúc này, cơ mặt Đăng đã thoải mái thả lỏng. Anh thở phào nhẹ nhõm chạy ra cạnh tôi sau khi la hét một hồi với đồng bọn trên sân, không quên đá mắt với hai cậu bạn.
"Hai cậu này buồn cười nhỉ? Sao trường mình thua mà vui vẻ thế?" Linh cười ha hả trêu chọc hai người kia.
"Bọn mình cổ vũ cả hai bên mà, như nhau, như nhau."
Dưới ánh nắng gay gắt trên đỉnh đầu, đội bóng lớp tôi hãnh diện bước lên bục nhận giải. Chiếc cúp vàng ánh kim được nâng cao trong tay của những thiếu niên trẻ, rạng rỡ toả sáng nhất ngày hôm nay, cũng có thể là ngày đáng nhớ nhất của tuổi học trò. Từng người đứng đợi thầy hiệu trưởng hai bên lần lượt đeo tặng huy chương vàng.
Đăng còn vinh dự nhận được huy chương thứ hai cho giải "Cầu thủ xuất sắc nhất".
"Nào, cười lên. Hai, ba."
Chụp ảnh xong cho đội bóng, tôi liền đưa trả điện thoại cho Đăng. Anh mỉm cười, gật đầu với chất lượng bức ảnh. Tôi dự định về với Hoa, còn anh sẽ đi ăn mừng riêng với đội bóng.
"Đợi đã."
Đăng đeo lên cổ tôi chiếc huy chương thứ hai.
"San sẻ thành tựu nè. Chụp với anh một tấm."
Tôi niềm nở nhận lấy món quà bất ngờ này, đồng thời nhờ Linh chụp giúp. Đăng kéo tôi lại gần, vòng tay qua đặt nhẹ lên đầu tôi.
"Nữa nữa... Đợi chút, bọn tao cũng muốn chụp." Linh dúi máy vào tay người bạn khác đứng gần đó, rồi kéo cả đám tụm lại chụp chung.
Không hiểu sao, trong lòng tôi cứ dấy lên cảm giác đau nhói. Dường như đã bỏ lỡ những thứ tốt đẹp nhất của tuổi trẻ, của thời vô tư không chút muộn phiền.
***
Vài ngày hôm sau, Đăng không đến lớp. Dư âm giải bóng đá vẫn còn. Thầy Beo vừa vào lớp đã thông báo rằng có hai tin vui. Không biết là chúng ta muốn nghe tin nào trước.
"Tin nào mà chả là tin vui, thầy nói luôn đi." Cả lớp nhao nhao nói.
Thầy cứ ấp úng trêu đùa chúng tôi.
"Cuối tuần này, lớp chúng ta sẽ được thưởng riêng một chuyến du lịch ở Hạ Long vì chiến thắng vang dội vừa rồi." Lớp tôi thi nhau hú hét khi nghe tin mừng.
"Còn tin thứ hai..." Thầy kéo dài giọng. "Đội tuyển tỉnh vừa rồi đã có kết quả. Tất cả các bạn đều đạt giải nhì, đặc biệt là... lớp ta còn có giải nhất. Cả lớp chúc mừng bạn Hân."
Không ngoài mong đợi, tôi vừa nghe được tin vui nhất trong tuần này. Không cần biết cả lớp đang xôn xao thế nào, người thì bàn chuyện đi chơi, người thì chạy đến chúc mừng tôi và các bạn khác trong đội tuyển, tôi lén lút mở điện thoại để báo cho Đăng, mong rằng anh sẽ cùng tham gia được chuyến đi này.
"Anh chưa biết có đi được không. Hôm ấy là buổi công bố thành viên tham gia câu lạc bộ Hà Nội. Thầy anh ở Hà Nội cũng hẹn gặp vào hôm sau nữa. Nếu đi được anh báo lại nhé." Đăng trả lời.
Tôi hơi hụt hẫng một chút. Nhưng lại lấy lại tinh thần vui vẻ bàn bạc về chuyến đi với đám bạn.
Hôm nay là ngày mẹ được xuất viện. Tôi tung tăng trở về nhà, trên đường ghé vào cửa hàng tạp hoá cạnh trường để mua ít đồ. Vừa dắt được chiếc xe ra khỏi cửa hàng thì nghe thấy tiếng cãi nhau trong góc tường. Vì hiếu kỳ, tôi rón rén lại gần. Cô bạn kia trông quen quá, là người hôm trước đứng ở hành lang nhìn tôi. Còn người đang cố giữ chặt lấy bạn nữ kia là Bách. Tôi giật mình, đắn đo không biết nên làm thế nào.
Cô bạn không nói lý được, bị tên kia kéo đi, liền kêu lên thất thanh. Không nghĩ được nhiều, tôi chạy thật nhanh đến, giữ lại cô bạn ấy, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Bách.
"Cô ấy có vẻ không muốn đi cùng anh. Mong anh bỏ ra cho."
Bách nổi cơn tức giận khi nhìn thấy tôi, càng bóp chặt cổ tay bạn nữ kia hơn. Tôi cắn chặt răng, nhíu mày tức giận gỡ tay hắn ra, rồi đẩy cô bạn lùi lại vài bước.
Hắn lại càng trở nên bực mình, giọng nói gay gắt nhưng phải kiềm chế âm thanh, dường như sợ có người khác nghe thấy.
"Con này cút ra chỗ khác. Tao chưa tính sổ với thằng người yêu mày đâu. Đừng để tao phải cáu."
Tôi hít một hơi thật sâu. Hắn vẫn còn phải dán băng quanh mũi. Trong đầu tôi đã nghĩ đến nhiều viễn cảnh kinh khủng có thể diễn ra ngay bây giờ. Bạn nữ ấy cố bám chặt vào cánh tay tôi, người run rẩy không ngừng. Tôi không thể bỏ đi ngay lúc này.
"Con này mày câm rồi à?" Vừa nói hắn vừa hùng hổ bước tới.
Tôi lùi lại, nói lớn: "Đứng im đó. Nếu không tôi sẽ kêu lên đấy."
"Mày nghĩ mày nói thế thì tao sẽ sợ à?" Hắn hằm hằm định giơ tay đánh người.
Tôi gào lên kêu cứu, chắc chắn sẽ có người nghe. Bà chủ quán tạp hoá tức tốc chạy ra, la làng: "Có chuyện gì?"
Tôi kéo cô bạn chạy lui ra khỏi con hẻm, đứng sau bà chủ quán. Tên Bách không làm gì được vì có người lớn, đành quay đi. Tôi cảm ơn bà sau cú hoảng hồn vừa rồi, sau đó làm nốt chút lòng tốt cuối cùng là đưa cô bạn kia về.
"Cậu giúp tôi như vậy, chắc chắn sẽ ghi thù với tên đó." Ngồi đằng sau, cô bạn lí nhí nói.
"Cậu yên tâm. Tôi cũng đang bắt đầu thấy hối hận rồi đây."
"..." Im lặng một hồi, cậu ta mới nói tiếp: "Hắn có bệnh, là một tên điên mắc chứng tâm lý hoang tưởng thiên hướng bạo lực. Tôi phải xấu số đến thế nào mới bị hắn nhìn trúng. Còn cậu lại tốt số đến mức người ta ghen tị..." Càng nói giọng cậu ta càng nhỏ dần.
Tôi tốt số lắm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.