Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình
Chương 11: Lo lắng
Hwaji
27/01/2023
Ánh đèn chợt sáng lên. Lúc này tôi mới nhận ra là tất cả các phần biểu diễn đã hết. Và mặt mình cũng đã hết nóng, thật may quá. Cuối cùng là phần đánh trống báo hiệu một năm học mới bắt đầu. Thầy hiệu trưởng cầm dù trống, gõ mạnh mấy hồi. Tiếng trống vang vọng khắp hội trường. Giờ phút này, chính thức bắt đầu công cuộc xây dựng lại cuộc sống học đường của tôi.
Học sinh lũ lượt kéo nhau ra khỏi hội trường ngột ngạt khó thở. Đăng vừa ra đến cửa, hội anh em đã túm tụm lại. Đứa thì khen, đứa thì chọc nhau không ngớt. Những nữ sinh lớp khác kéo đến, cười nói vui vẻ. Đều là những người mà tôi biết, họ khá thân với Đăng. Ai ai cũng chụp cùng Đăng một kiểu ảnh. Cậu ta vui vẻ chấp nhận hết.
Tôi kéo lại chiếc túi ngang vai, toan chạy theo Hoa và Linh, thì có tiếng gọi.
"Hân, lại đây." Đăng đứng phía xa vẫy vẫy tôi.
Tôi chẳng muốn đến đó chút nào. Toàn những người mà tôi không quen, cũng chẳng thân, đến đó làm gì. Sự tự ti trong tôi lại lần nữa tăng lên. Tôi luôn để ý ánh mắt của người khác.
Trong lúc tôi do dự, Đăng đã chạy đến trước mặt tôi từ bao giờ.
"Sao tao gọi mà đơ ra thế?"
"Định bảo gì?"
"Ra chụp...". Tôi chưa nghe được hết câu, có giọng nói khác từ đâu truyền tới. Vũ Hà Nhi từ đâu chạy tới, vỗ lên vai Đăng.
"Nay biểu diễn khá quá bạn tôi, ra chụp chung kiểu đi." Đăng ngơ một giây, rồi quay ra cười.
Bỗng kí ức ùa về trong tôi.
"Hình như dạo này tao thích một người mày ạ." Đăng tự dưng nhắn tin như thế cho tôi.
Tôi bất ngờ, tim hẫng lại một nhịp. Đăng mới chia tay Hà My từ tháng 5, giờ là tháng 7, đã lại thích đứa nào rồi? Tôi lúc đó, vừa mong là tôi, lại nghĩ rằng chắc chắn không thể.
"Ai thế?". Tôi run run đợi chờ câu trả lời.
"Tao không biết có nên tỏ tình không. Tao chẳng biết nó nghĩ thế nào về tao. Nhưng giờ tao nhớ nó quá mày."
"Ai?"
"Mày biết làm sao được. Tao chỉ cần lời khuyên thôi."
Tôi phát bực. Không nói là ai thì làm sao mà khuyên được. "Khuyên ***. Tao khuyên mày đừng có yêu đương lung tung, được chưa? Mới chia tay xong, mới tháng trước kêu ca với tao, giờ lại theo con khác rồi. Thứ tình cảm của mày tạm bợ thế à?"
Sau đó, lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau. Tôi cũng nghỉ chơi Pubg luôn. Đổi qua chơi liên quân. Một lần nọ chơi liên quân, tôi bắt gặp nick của Đăng đang sáng. Vào lịch sử đấu, tôi nhận ra bạn chơi cùng của Đăng trong những ngày qua. Chính là Vũ Hà Nhi.
Từ ấy tôi đã biết, người cậu ta thích là ai. Không cần nghe ngóng từ đâu, cũng chẳng cần Đăng tự nói. Đối với con gái, mọi phát hiện từ những điều nhỏ nhặt này luôn đi đến một kết luận lớn.
Mải suy nghĩ, tôi chẳng để ý được người bên cạnh đang nói gì.
"Bạn gì ơi, chụp hình cho tụi mình đi." Nhi đưa máy của cô ấy cho tôi.
Tôi đưa mắt lên nhìn Đăng, nhìn dáng vẻ hớn hở cùng Nhi đi cách xa tôi một đoạn để chụp cho dễ.
Hai người đứa dựa vào nhau, thật đẹp đôi quá. Tôi thở dài, ấn máy. Sau đó đưa lại máy cho Nhi, rồi cứ thế bỏ về. Ở lại làm gì nữa cơ chứ?
__________________________________
Tối hôm đó, trên confession của trường được một phen nhộn nhịp. Nhân vật chính của chúng ta không ai khác. Video phần biểu diễn của Đăng được cắt một đoạn nhỏ để đưa vào bản tin thời sự tỉnh cùng với bài phát biểu của bộ trưởng bộ giáo dục.
Điểm đặc biệt, sau lần khai giảng lấy được thiện chí từ ban lãnh đạo, trường Hoa Nam được đầu tư phát triển nhiều hơn. Giải thi học sinh giỏi cấp tỉnh năm nay sẽ được tổ chức tại đây.
Năm ngoái tôi nằm trong đội tuyển Toán. Vì dịch bệnh mà phải hoãn thi, đến bây giờ thi bù cho giải lớp 10.
Đời trước thì không có chuyện thi bù, chúng tôi phải đợi đến lớp 12 mới có thể thi tiếp. Nhưng do nghĩ rằng, trí lực mình yếu hơn các bạn, không thể lọt vào danh sách thi chính thức, càng không có khả năng đoạt giải, lại tốn thời gian ôn thi đại học, nên tôi đã bỏ bê từ đầu năm. Một chút kiến thức ôn đội tuyển cũng không hề động đến.
Lúc các bạn đua nhau nhận giải, tôi mới bắt đầu thấy hối hận. Bởi lẽ, lớp tôi là lớp chọn, có 40 đứa thì phải 15 đứa đi thi. Trong lúc bọn họ ôn thi, những đứa ở lại như tôi lại không được dạy gì nhiều. Đến lớp thầy cô giao bài cho tự học. Lí do là đợi các bạn thi xong rồi bắt đầu học một thể. Vậy là tôi đã tốn 1 tháng không được việc gì.
Giờ thì không, tôi sẽ không mắc sai lầm ấy nữa. Dù sao, như kiếp trước thì cũng không được nghỉ đội tuyển giữa chừng, phải học đến tận gần thi mới bị loại, thì kiếp này, tôi sẽ phấn đấu ngay từ giây phút đầu tiên.
Đăng vừa thay ảnh đại diện Facebook. Là tấm ảnh hồi sáng tôi chọn. Tôi tiện tay bấm nút like, rồi tắt máy đi ngủ.
Còn bốn tháng nữa mới đến ngày thi đội tuyển. Với người khác, thời gian ấy là nhiều. Nhưng với tôi, tôi đã chẳng còn nhớ bao nhiêu kiến thức nữa rồi.
Thức trắng mấy đêm ngồi vắt óc suy nghĩ cách để lấy lại gốc nhanh nhất, tôi rơi vào tình trạng buồn ngủ thậm tệ. Trên lớp thì cứ gật gà gật gù.
Giờ ra chơi, tôi nằm ườn ra bàn, chợp mắt bù cho hai tiết toán phải căng mắt ra nghe giảng.
Đang lim dim, tôi giật mình bật dậy vì có gì đó lạnh ngắt chạm vào má tôi. Một lon cà phê lạnh để ngay ngắn ở góc bàn. Tôi ngó ngang ngó dọc, ngó đến mặt Đăng, kẻ vừa ngồi vào chỗ.
"Không cần cảm ơn, trả tiền tao là được."
Tôi xụ mặt, để lon nước xuống trước mặt hắn. "Vậy thôi, tưởng mua cho."
Đăng dùng một tay, mở nắp, đưa lại cho tôi. "Uống đi, ai thèm lấy tiền."
Tôi trố mắt. Tuy ngạc nhiên nhưng vẫn đón nhận lấy lon nước. Tôi ngửa cổ uống một hơi. Cơn buồn ngủ có phần suy giảm. Mùa hè nóng nực mà có lon nước mắt lạnh uống thì còn gì bằng.
Đăng vẫn cứ nhìn tôi từ nãy. Tôi cảm nhận được ánh mắt này, liền quay xuống.
Hắn bắt gặp ánh mắt của tôi, vậy mà không lảng tránh, lại vào thẳng vấn đề.
"Mày ngày ngủ đêm bay hay đấy?"
Mở miệng ra là chẳng có câu nào tử tế. "Điên."
"Thế đêm bà nội làm gì mà sáng bà cứ gật lên gật xuống trong giờ thế?"
Tôi uống một ngụm cà phê. "Chẳng phải sắp thi đội tuyển rồi sao?"
Đăng ngạc nhiên, chỉ chỉ vào mấy đứa khác, đứa thì chơi bài, đứa thì lướt điện thoại. "Bọn kia có đứa nào học hành gì đâu. Mày học làm gì vội."
"Tao không giỏi như chúng nó."
Đăng ngây ra nhìn tôi vài giây. Cũng phải thôi, thành tích của tôi luôn nằm trong top 10 của lớp. Kì thi đầu vào lớp 10 cũng đạt số điểm xuất sắc nằm trong top 6 của trường. Vậy mà lại nói như vậy, Đăng liệu có phải đang nghĩ tôi làm màu không?
"Tóm lại là đừng thức khuya, đi ngủ sớm dùm. Học đêm cũng không vào đâu."
"Mày quản tao à?"
"**, tao lo cho mày thì mới nhắc thế. Ai mà quản nổi mày?"
Lo lắng ư? Gì thế?
Học sinh lũ lượt kéo nhau ra khỏi hội trường ngột ngạt khó thở. Đăng vừa ra đến cửa, hội anh em đã túm tụm lại. Đứa thì khen, đứa thì chọc nhau không ngớt. Những nữ sinh lớp khác kéo đến, cười nói vui vẻ. Đều là những người mà tôi biết, họ khá thân với Đăng. Ai ai cũng chụp cùng Đăng một kiểu ảnh. Cậu ta vui vẻ chấp nhận hết.
Tôi kéo lại chiếc túi ngang vai, toan chạy theo Hoa và Linh, thì có tiếng gọi.
"Hân, lại đây." Đăng đứng phía xa vẫy vẫy tôi.
Tôi chẳng muốn đến đó chút nào. Toàn những người mà tôi không quen, cũng chẳng thân, đến đó làm gì. Sự tự ti trong tôi lại lần nữa tăng lên. Tôi luôn để ý ánh mắt của người khác.
Trong lúc tôi do dự, Đăng đã chạy đến trước mặt tôi từ bao giờ.
"Sao tao gọi mà đơ ra thế?"
"Định bảo gì?"
"Ra chụp...". Tôi chưa nghe được hết câu, có giọng nói khác từ đâu truyền tới. Vũ Hà Nhi từ đâu chạy tới, vỗ lên vai Đăng.
"Nay biểu diễn khá quá bạn tôi, ra chụp chung kiểu đi." Đăng ngơ một giây, rồi quay ra cười.
Bỗng kí ức ùa về trong tôi.
"Hình như dạo này tao thích một người mày ạ." Đăng tự dưng nhắn tin như thế cho tôi.
Tôi bất ngờ, tim hẫng lại một nhịp. Đăng mới chia tay Hà My từ tháng 5, giờ là tháng 7, đã lại thích đứa nào rồi? Tôi lúc đó, vừa mong là tôi, lại nghĩ rằng chắc chắn không thể.
"Ai thế?". Tôi run run đợi chờ câu trả lời.
"Tao không biết có nên tỏ tình không. Tao chẳng biết nó nghĩ thế nào về tao. Nhưng giờ tao nhớ nó quá mày."
"Ai?"
"Mày biết làm sao được. Tao chỉ cần lời khuyên thôi."
Tôi phát bực. Không nói là ai thì làm sao mà khuyên được. "Khuyên ***. Tao khuyên mày đừng có yêu đương lung tung, được chưa? Mới chia tay xong, mới tháng trước kêu ca với tao, giờ lại theo con khác rồi. Thứ tình cảm của mày tạm bợ thế à?"
Sau đó, lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau. Tôi cũng nghỉ chơi Pubg luôn. Đổi qua chơi liên quân. Một lần nọ chơi liên quân, tôi bắt gặp nick của Đăng đang sáng. Vào lịch sử đấu, tôi nhận ra bạn chơi cùng của Đăng trong những ngày qua. Chính là Vũ Hà Nhi.
Từ ấy tôi đã biết, người cậu ta thích là ai. Không cần nghe ngóng từ đâu, cũng chẳng cần Đăng tự nói. Đối với con gái, mọi phát hiện từ những điều nhỏ nhặt này luôn đi đến một kết luận lớn.
Mải suy nghĩ, tôi chẳng để ý được người bên cạnh đang nói gì.
"Bạn gì ơi, chụp hình cho tụi mình đi." Nhi đưa máy của cô ấy cho tôi.
Tôi đưa mắt lên nhìn Đăng, nhìn dáng vẻ hớn hở cùng Nhi đi cách xa tôi một đoạn để chụp cho dễ.
Hai người đứa dựa vào nhau, thật đẹp đôi quá. Tôi thở dài, ấn máy. Sau đó đưa lại máy cho Nhi, rồi cứ thế bỏ về. Ở lại làm gì nữa cơ chứ?
__________________________________
Tối hôm đó, trên confession của trường được một phen nhộn nhịp. Nhân vật chính của chúng ta không ai khác. Video phần biểu diễn của Đăng được cắt một đoạn nhỏ để đưa vào bản tin thời sự tỉnh cùng với bài phát biểu của bộ trưởng bộ giáo dục.
Điểm đặc biệt, sau lần khai giảng lấy được thiện chí từ ban lãnh đạo, trường Hoa Nam được đầu tư phát triển nhiều hơn. Giải thi học sinh giỏi cấp tỉnh năm nay sẽ được tổ chức tại đây.
Năm ngoái tôi nằm trong đội tuyển Toán. Vì dịch bệnh mà phải hoãn thi, đến bây giờ thi bù cho giải lớp 10.
Đời trước thì không có chuyện thi bù, chúng tôi phải đợi đến lớp 12 mới có thể thi tiếp. Nhưng do nghĩ rằng, trí lực mình yếu hơn các bạn, không thể lọt vào danh sách thi chính thức, càng không có khả năng đoạt giải, lại tốn thời gian ôn thi đại học, nên tôi đã bỏ bê từ đầu năm. Một chút kiến thức ôn đội tuyển cũng không hề động đến.
Lúc các bạn đua nhau nhận giải, tôi mới bắt đầu thấy hối hận. Bởi lẽ, lớp tôi là lớp chọn, có 40 đứa thì phải 15 đứa đi thi. Trong lúc bọn họ ôn thi, những đứa ở lại như tôi lại không được dạy gì nhiều. Đến lớp thầy cô giao bài cho tự học. Lí do là đợi các bạn thi xong rồi bắt đầu học một thể. Vậy là tôi đã tốn 1 tháng không được việc gì.
Giờ thì không, tôi sẽ không mắc sai lầm ấy nữa. Dù sao, như kiếp trước thì cũng không được nghỉ đội tuyển giữa chừng, phải học đến tận gần thi mới bị loại, thì kiếp này, tôi sẽ phấn đấu ngay từ giây phút đầu tiên.
Đăng vừa thay ảnh đại diện Facebook. Là tấm ảnh hồi sáng tôi chọn. Tôi tiện tay bấm nút like, rồi tắt máy đi ngủ.
Còn bốn tháng nữa mới đến ngày thi đội tuyển. Với người khác, thời gian ấy là nhiều. Nhưng với tôi, tôi đã chẳng còn nhớ bao nhiêu kiến thức nữa rồi.
Thức trắng mấy đêm ngồi vắt óc suy nghĩ cách để lấy lại gốc nhanh nhất, tôi rơi vào tình trạng buồn ngủ thậm tệ. Trên lớp thì cứ gật gà gật gù.
Giờ ra chơi, tôi nằm ườn ra bàn, chợp mắt bù cho hai tiết toán phải căng mắt ra nghe giảng.
Đang lim dim, tôi giật mình bật dậy vì có gì đó lạnh ngắt chạm vào má tôi. Một lon cà phê lạnh để ngay ngắn ở góc bàn. Tôi ngó ngang ngó dọc, ngó đến mặt Đăng, kẻ vừa ngồi vào chỗ.
"Không cần cảm ơn, trả tiền tao là được."
Tôi xụ mặt, để lon nước xuống trước mặt hắn. "Vậy thôi, tưởng mua cho."
Đăng dùng một tay, mở nắp, đưa lại cho tôi. "Uống đi, ai thèm lấy tiền."
Tôi trố mắt. Tuy ngạc nhiên nhưng vẫn đón nhận lấy lon nước. Tôi ngửa cổ uống một hơi. Cơn buồn ngủ có phần suy giảm. Mùa hè nóng nực mà có lon nước mắt lạnh uống thì còn gì bằng.
Đăng vẫn cứ nhìn tôi từ nãy. Tôi cảm nhận được ánh mắt này, liền quay xuống.
Hắn bắt gặp ánh mắt của tôi, vậy mà không lảng tránh, lại vào thẳng vấn đề.
"Mày ngày ngủ đêm bay hay đấy?"
Mở miệng ra là chẳng có câu nào tử tế. "Điên."
"Thế đêm bà nội làm gì mà sáng bà cứ gật lên gật xuống trong giờ thế?"
Tôi uống một ngụm cà phê. "Chẳng phải sắp thi đội tuyển rồi sao?"
Đăng ngạc nhiên, chỉ chỉ vào mấy đứa khác, đứa thì chơi bài, đứa thì lướt điện thoại. "Bọn kia có đứa nào học hành gì đâu. Mày học làm gì vội."
"Tao không giỏi như chúng nó."
Đăng ngây ra nhìn tôi vài giây. Cũng phải thôi, thành tích của tôi luôn nằm trong top 10 của lớp. Kì thi đầu vào lớp 10 cũng đạt số điểm xuất sắc nằm trong top 6 của trường. Vậy mà lại nói như vậy, Đăng liệu có phải đang nghĩ tôi làm màu không?
"Tóm lại là đừng thức khuya, đi ngủ sớm dùm. Học đêm cũng không vào đâu."
"Mày quản tao à?"
"**, tao lo cho mày thì mới nhắc thế. Ai mà quản nổi mày?"
Lo lắng ư? Gì thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.