Chương 108: Phiên ngoại: Xin hãy để tôi nuôi anh (4)
Tố Trường Thiên
10/12/2021
Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆108, Phiên ngoại: Xin hãy để tôi nuôi anh (4)
Hạ Cẩn Niên tra được chỗ ký tên trên đơn xin nhập viện, ký một cái tên là Khang Tuyền Phong, do mẹ của bà Trang đã qua đời, hồn phách còn đang leo lầu hai, ngược lại là dễ cho âm sai tuần tra quan hệ thân duyên, cậu tra xong mới phát hiện, Trang Tuyết Phỉ và mẹ của mình Trang Thục Phân có quan hệ mẹ con nuôi, Khang Tuyền Phong này, thật ra mới là con trai ruột của cụ Trang, về mặt pháp luật xem như là chị em với Trang Tuyết Phỉ.
"Trên cơ bản tôi đã đoán được chuyện là như thế nào rồi."
Bụp một tiếng, đèn khẩn cấp ở hành lang bị âm khí quỷ hồn phà ra đốt lên ánh lửa, lúc sáng lúc tối.
"Cậu..." Lục Lân hơi chần chờ, giơ tay lên nắm lấy cổ tay Hạ Cẩn Niên, thân thể của âm sai trẻ tuổi run lên nhè nhẹ, chất chứa lửa giận chạm vào là nổ ngay, mượn mấy ngày tiếp xúc này phán đoán, Hạ Cẩn Niên không phải là người luôn để lộ cảm xúc của mình ra mặt, Lục Lân ước chừng cũng đoán được nguyên nhân cậu giận.
"A Niên, cậu trước đừng có giận. Tình huống, cũng không nhất định như chúng ta tưởng tượng ngoài mặt."
Hạ Cẩn Niên trầm mặc một lát, không biết là tay của Lục Lân trấn an cậu, hay là giọng nói phát huy tác dụng, tóm lại là ba phút sau cậu lại mở tư liệu ra: "Xin lỗi, lần thất bại duy nhất của tôi lúc còn sống, là bại ở thân duyên, gặp được đề tài này, khó tránh khỏi dễ xúc động cực đoan, đạo trưởng đừng cười tôi nhé."
"Tôi... đương nhiên sẽ không cười cậu." Lục Lân ôn nhu nói, "Kỳ thật, ở vấn đề thân duyên, tôi trải qua cũng không được trọn vẹn, nên ước chừng có thể hiểu suy nghĩ của cậu, cậu vừa trải qua nó, lại có thể nhanh chóng tỉnh lại, điểm này tôi kém xa."
Hạ Cẩn Niên quay đầu, nhìn ông, cười lộ ra răng nanh một bên: "Tôi coi như là đạo trưởng đang khen tôi vậy!"
Thân duyên là khởi nguyên của tội nghiệp trên người Hạ Cẩn Niên, là tâm ma, nhưng cậu vì chức trách, cũng vì giúp bản thân mình, nén xuống rồi như không hề gì tiếp tục điều tra —— Lục Lân cảm thấy ngực mình nhói lên một cái, ông cũng cố gắng cười: "Ừm, là đang khen cậu đấy."
Hơn nửa ngày sau không ai nói gì, mãi đến khi sắc trời dần tối, Lục Lân mới nói: "Lúc nãy tôi nói tình huống có lẽ không phải như chúng ta tưởng tượng, là vì tôi bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, bà Trang nếu nhập viện hơn nửa năm, vẫn là lấy danh nghĩa mắc bệnh nặng nhập viện, sao có thể không uống thuốc chứ?"
Hạ Cẩn Niên ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Đúng thế, dựa theo lẽ thường, bà ta sẽ bị cưỡng ép uống thuộc, thậm chí vì từng trốn viện đập phá mà bị xác định là có tính nguy hiểm cực cao, đưa đi làm những bài trị liệu vật lý rất tổn thương thân thể như sốc điện từ, cho dù không làm, chỉ cần uống một số thuốc trị liệu bệnh tâm thần nặng, cũng sẽ khiến hệ thần kinh của người bình thường bị rối loạn."
"Nhưng vừa rồi, tôi thấy bà Trang thần trí trấn tĩnh, chỉ là thân thể bị giam giữ trong thời gian dài có chút suy yếu mà thôi, không có bất cứ biểu hiện bị thuốc men làm tổn hại hệ thần kinh nào cả."
Lục Lân nhíu mày, Hạ Cẩn Niên cũng thấy nghi hoặc: "Cũng đúng, trong chuyện này nếu để lại một người bình thường, chẳng phải là để lại tai hoạ ngầm sao?"
Bọn họ an tĩnh tự hỏi trong chốc lát.
"Tôi có một chủ ý." Hạ Cẩn Niên bỗng nhiên cười rộ lên.
.
.
.
Hành lang sáng lên ngọn đèn khẩn cấp mờ nhạt, đã sớm qua giờ ngủ của các bệnh nhân, tuy rằng bệnh viện bị đồn có ma, nhưng đa phần không ai tin cái này cả, thế nên không có khả năng vì có ma mà dừng hoạt động bình thường lại, ca trực đã xếp cũng sẽ không vì thế mà bị sửa.
Đêm nay vừa lúc là bác sĩ Vương trực.
Gã kiểm tra tư liệu trên máy tính, duỗi cái eo đã cứng đờ, rồi vươn tay với lấy cái iPad của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, nhưng lại với hụt.
Bác sĩ Vương tìm khắp cả phòng —— lạ thay, không thấy iPad đâu cả, chẳng lẽ là để quên ở đâu rồi?
Gã nhìn thoáng đồng hồ, sắp đến giờ Lục đại sư tới đuổi ma rồi, bác sĩ Vương ngẫm nghĩ một lúc, cho rằng nếu đại sư tới đuổi ma, vậy dù có ra ngoài độ nguy hiểm cũng không cao, nên liền quyết định trước ra cửa kiểm tra các phòng một lát.
Bác sĩ Vương cầm lấy cây đèn pin nhỏ, ra cửa. Hành lang rất an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của bác sĩ Vương. Nhưng gã đi một hồi đột nhiên cảm thấy không đúng...
Hành lang bệnh viện, dài như vậy à?
"Vương Lệ."
Bỗng nhiên, gã nghe được có người gọi mình từ đằng sau.
"Ai!" Bác sĩ Vương hét lớn một tiếng cho mình thêm can đảm, nhưng không quay đầu lại, "Có bản lĩnh thì ra đây!"
"Vương Lệ." Cái giọng gọi gã bay tới phía trước.
"Giả thần giả quỷ!" Bác sĩ Vương hô, "Có bản lĩnh thì ra đây!"
"Được."
Xệt —— xệt —— xệt ——
Tiếng chân kéo lê đi lại dưới đất vọng tới, toàn thân bác sĩ Vương cứng đờ, tròng mắt xoay tròn, đột nhiên phát hiện không biết khi nào gã đã rời khỏi hành lang, đang đứng chỗ đầu cầu thang lầu ba đi xuống lầu hai.
Tiếng chân kéo lê dưới đất, nghe như là một cụ già chân cẳng không linh hoạt, mang giày vải trèo lên cầu thang.
Bác sĩ Vương cúi đầu, nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc Tây trang đỡ một cụ bà mặc áo bông đỏ, đi lên lầu.
Nhưng, cụ bà đi được một nửa, đã không khống chế được lăn trở xuống! Hạ Cẩn Niên thấy thế, dùng quỷ lực của âm sai cố định cụ —— cụ bà này không biết lăn từ cầu thang lầu hai của kiến trúc nào đó xuống chết, bị cái chết của mình ảnh hưởng, cụ vĩnh viễn không thể bò lên lầu ba.
Hạ Cẩn Niên cố gắng giữ chặt lấy cụ, thấp giọng nói: "Cụ ơi, cụ nhìn xem, có phải là người này không?"
Cùng lúc đó, cái bóng của Lục Lân xuất hiện ở lầu ba, Vương Lệ ngẩng đầu nhìn ông, toàn thân nháy mắt chấn động, sắc mặt cũng lập tức trở nên tái mét, như là cực kỳ hoảng sợ.
—— kỳ quái, Hạ Cẩn Niên nhíu mày, gã nhìn thấy quỷ hồn của cụ bà cũng chưa sợ thành vậy.
Dưới sự giúp đỡ của âm sai, âm hồn té cầu thang miễn cưỡng khôi phục thần trí, run rẩy ngẩng lên nhìn thoáng qua: "Phải, chính là gã."
Lục Lân truy hỏi: "Cụ ơi, có thể nói rõ tí không, cụ thể người này đã làm gì?"
"Chính là gã——" Có quỷ lực của âm sai trấn áp, vong hồn không càn quấy được, cụ bà cũng có thể giữ được tư duy thanh tỉnh, sẽ không xuất hiện tình huống nhận sai người nữa, "Là gã, tôi tìm gã lâu lắm rồi, là gã này, và con trai tôi, nhốt Tiểu Phỉ của tôi trong bệnh viện! Lúc Nguyên Đán con trai tôi lừa tôi nói Tiểu Phỉ đi công tác, nhưng tôi thấy gã này tới nhà chúng tôi, bọn họ nhắc tới Tiểu Phỉ, nhắc tới số phòng của Tiểu Phỉ, tôi——"
Sau đó cụ bà hoảng lên, vội vã lên lầu thay đồ, muốn tới bệnh viện dẫn con gái về, nhưng tuổi lớn chân cẳng không linh hoạt, té lăn từ trên cầu thang ở biệt thự nhà mình xuống, không cứu lại được nữa.
Hạ Cẩn Niên đỡ cụ bà, nhìn về phía bác sĩ Vương run rẩy kịch liệt, Lục Lân tới cạnh Vương Lệ, nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí xa cách lễ phép, nhưng hàm chứa uy áp, người tu hành cấp thấp bình thường chịu sự áp bách này sẽ dễ dàng sụp đổ, chỉ nghe Lục Lân hỏi:
"Nói đi, Khang Tuyền Phong cho anh chỗ tốt gì? Chúng tôi đã điều tra rồi, trên danh nghĩa của cụ Trang có một sân trại bị giải tỏa, là chỗ cụ Trang và bà Trang từng ở, nên cụ Trang quyết định cho bà Trang khoản tiền đền bù giải tỏa đó, coi như kỷ niệm. Trang gia kỳ thật rất giàu có, số tiền đền bù đối với bọn họ mà nói không đáng kể chút nào, thế nên tôi nghĩ không ra, hai người vì sao lại cấu kết——"
"Hừ." Vương Lệ bỗng nhiên không run nữa, mà là... lộ ra nét mặt đập nồi dìm thuyền, gã cười lạnh một tiếng, "Quả nhiên bị phát hiện."
Lục Lân nhíu mày, chần chừ một chút, nói: "Người không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa."
"Chuyện trái lương tâm?" Vương Lệ bỗng nhiên âm độc cười một cái, "Tới đây đi, tôi chờ ngày này lâu rồi!"
Lục Lân hơi nghi hoặc, chỉ thấy Vương Lệ lại nhún người nhảy lên! Ông kinh ngạc né ra, ông kinh ngạc không phải vì bác sĩ Vương dám nói diệt khẩu liền diệt khẩu ở xã hội pháp trị, mà là ông phát hiện bác sĩ Vương rút trong cổ tay áo ra... một con dao plastic dùng để cắt bánh kem?
Trường hợp nháy mắt ly kỳ hẳn lên. Dưới lầu là hai con ma đang xem hài, đạo trưởng tuấn tú còn mặc bộ đồ hộ sĩ quên thay, đang giằng co với một bác sĩ cầm dao plastic?
Đây quả thật là lần đuổi ma thần kỳ nhất trong cuộc đời hành nghề từ trước tới nay của Lục Lân.
Lục Lân nhanh nhẹn lui về sau, ánh mắt kinh ngạc, chỉ trong nháy mắt tự hỏi rất nhiều, ông loáng thoáng đoán được một chân tướng vớ vẩn.
Bác sĩ Vương là người duy nhất không thấy sai ở chỗ nào, gã lộ ra nụ cười lạnh, giơ dao plastic trong tay lên chỉ vào ngực Lục Lân: "Thế nào, sợ à? Đừng tưởng rằng tao sẽ để tụi bây dẫn người nhà của Khang tư lệnh đi dễ dàng như vậy!!!"
Lục Lân quả nhiên chấn động nhìn con dao plastic, có ảo giác mình là bánh kem: "Đây—— đây là——"
"Đây là đao quang năng mới nhất của đế quốc nhân loại tụi tao! Tao cố ý chuẩn bị cho tụi bây đấy, lũ gián điệp của Zerg!"
"..." Lục Lân không hề kinh ngạc, sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi xoay mặt nhìn về phía Hạ Cẩn Niên dưới lầu.
Hạ Cẩn Niên cũng há hốc mồm, tổng tài bát diện linh lung cũng bị chấn động đến nghẹn lời, mãi một lúc sau: "Ờ ừm —— đạo trưởng à, cẩn, cẩn thận——"
Nét mặt của Lục Lân càng ngưng trọng, giơ tay lên ném một lá bùa định thân, dán vào trán bác sĩ Vương xông tới, bác sĩ Vương vẫn duy trì biểu cảm đồng quy vu tận khẳng khái chịu chết, cứng đờ ở đó.
"Đây là... cái gì là Zerg?" Ông gian nan bắt chước phát âm của bác sĩ Vương.
Hạ Cẩn Niên im lặng móc di động ra, ba phút sau trả lời: "Đạo trưởng khẳng định không biết... đó là một chủng tộc ngoài hành tinh trong một trò game online nổi tiếng, quan hệ đối địch với nhân loại, có thể ngụy trang thành nhân loại lẫn vào đế quốc nhân loại ăn cắp tình báo, còn có thể bắt đi nhân loại tinh anh mình nhìn trúng chuyển hóa thành đồng loại."
Lục Lân: "..."
Cả hành lang tràn ngập hơi thở quỷ dị, âm hồn của cụ bà cũng sợ đến ngu người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bẻ cua gắt quá, giống như lỡ tay vặn hết van nước rồi không thể vặn trở lại vậy.
Nhưng rất nhanh, đã có những tiếng ồn ào vang lên bên ngoài tòa nhà. Lục Lân vội vã móc một sợi dây đàn hồi ra, trói bác sĩ Vương lại, sau đó che giấu tất cả dấu vết phi khoa học, Hạ Cẩn Niên cũng cùng cụ bà ẩn thân, chưa tới một phút, một nhóm người đi lên cầu thang, rõ ràng là một nhóm cảnh sát, trong đó còn có hai cảnh sát mặc áo blouse trắng, có thể là pháp y.
Trong tòa nhà có bật đèn, viện trưởng, phó viện trưởng, rất nhiều bác sĩ hộ sĩ bị gọi tới, ở nhà cũng phải bắt xe tới, giờ phút này đều ra vẻ mê man, cùng các cảnh sát lên lầu. Dẫn đầu phía trước có thể nói là người quen, Hạ Cẩn Niên đã gặp một lần —— đương sự của một vụ án tổ Lão A từng xử lý, tiến sĩ sinh vật học Lý Dịch Nam.
Lý Dịch Nam còn đang nói chuyện với cảnh sát: "Giáo sư của tôi mất tích hơn nửa năm vẫn không ai tìm được, vừa nãy tôi đột nhiên nhận được WeChat của giáo sư, bà ấy gửi định vị và số phòng cho tôi, chính là ở bệnh viện này. Em trai bà ấy cấu kết với một bác sĩ họ Vương, một hai nói bà ấy có bệnh tâm thần nhốt ở đây!"
"Đúng vậy, tôi có ấn tượng." Cảnh sát nhân dân nói, "Nửa năm trước cô đã báo án, nhưng cô không phải thân thuộc họ hàng, lúc chúng tôi liên hệ với người thân của bà ấy, người thân nói sức khỏe bà ấy không tốt đã về quê tĩnh dưỡng rồi, chuyện này là chúng tôi sơ sẩy, không nhận ra được ẩn tình trong đó. Hể, đây là——"
Lục Lân bình tĩnh đẩy Vương Lệ tới: "Đồng chí, đây là bác sĩ Vương."
Cảnh sát lập tức tiếp nhận bác sĩ Vương bị trói, trên mặt bác sĩ Vương lộ ra vẻ tan vỡ, âm thanh cao thấp lên xuống, như đang hát kịch: "Không —— tương lai của đế quốc! Không! Tiến sĩ Trang không thể rơi vào tay của Zerg, không——————"
Chữ "Không" cuối cùng cực kỳ uyển chuyển du dương, thê thảm khôn xiết, pháp y yên lặng che mặt, không cần giám định, đã có thể nhìn ra gã này có bệnh tâm thần!
"Cái gì? Khang Tuyền Phong cũng bị bắt? A? Thấy đội của các cậu xông vào, đột nhiên mất khống chế cầm súng bắn nước bắn các cậu, hô lên đả đảo bộ tộc Zerg vạn ác?" Cảnh sát dẫn đội nghẹn lời, "Cái —— cái quỷ gì vậy, hai người bệnh tâm thần cấu kết nói một người bình thường là bệnh tâm thần rồi nhốt lại???"
Viện trưởng viện điều dưỡng Nam Sơn đổ mồ hôi như mưa, Vương Lệ là nhân tài tinh anh năm ngoái mới thi đậu vào đây, có nhiều năm kinh nghiệm làm việc, tốt nghiệp tiến sĩ ở viện y nổi tiếng nước ngoài, nhiều năm làm nghề nhận được vô số cờ thưởng, sao lại đột nhiên, chuyên gia khoa tâm thần thành người bệnh tâm thần?
Thật sự không phải đang diễn hài à? Trước mắt viện trưởng tối sầm lại, cảm thấy tiền đồ xong rồi.
Có cảnh sát tham gia, cả hai đều bị bắt đi kiểm tra, hàng xóm lộ ra vẻ kinh ngạc, vì ngày thường hai người họ không hề có dấu hiệu dị thường gì, nhưng có lẽ lần này bị cảnh sát nửa đêm tới cửa kích thích, hai người họ đều rơi vào cốt truyện kỳ quái bị quân đội ngoài hành tinh tìm tới cửa truy bắt, liếc mắt là đã nhìn ra trạng thái không đúng. Bà Trang cũng rất nhanh được chuyển tới bệnh viện công lập tiến hành kiểm tra toàn diện, điều tra kế tiếp cực kỳ thuận lợi.
Đầu tiên là chẩn đoán quyền uy mà các pháp y đưa ra, bỏ qua câu từ giải thích bệnh lý người thường xem không hiểu, đại khái là, Vương Lệ và Khang Tuyền Phong mắc bệnh tâm thần mức độ ngang nhau, sẽ sinh ra ảo giác, còn trùng hợp là ảo giác của hai người cùng hệ liệt, bọn họ một người cho rằng mình là quan tư lệnh của văn minh nhân loại cấp cao lưu lạc tới Địa Cầu, đang chờ hạm đội cứu viện, một người khác cảm thấy mình là nhân viên quan sát tinh hệ cấp cao phái tới Địa Cầu.
Vốn dĩ, Khang Tuyền Phong đã nhận ra mình có lẽ mắc chứng ảo tưởng, tới bệnh viện kiểm tra, thốn ở chỗ, ông ta gặp được Vương Lệ mắc bệnh vọng tưởng cùng lò. Hai bên đối ám hiệu, xong đời, từ đây răm rắp tin vào chiến tranh giữa nhân loại với tộc Zerg.
Chúng sinh bình đẳng thể hiện nhuần nhuyễn và tinh tế ở điểm này, bác sĩ quyền uy khoa tâm thần cũng sẽ mắc chứng bệnh tâm thần bản thân từng am hiểu chữa trị, không phải mong muốn của gã, nhưng đáng tiếc là, một cây đao có sắc bén cỡ nào cũng không thể chém vào chuôi của mình được.
Hơn nữa do bọn họ đều là tinh anh trong ngành nghề, từng nhận được giáo dục cao cấp, tư duy logic cực kỳ chặt chẽ, tự chủ thường ngày cũng mạnh, kết hợp với cốt truyện giả thiết ẩn núp điệp viên chiến tranh, trong sinh hoạt hằng ngày bọn họ hoàn toàn không bị ai phát hiện, thậm chí ngoại trừ bà Trang, những người bệnh khác đều được bác sĩ Vương Lệ cứu chữa hoàn mỹ. Do hai người não bổ ra giả thiết tộc Zerg muốn tới hãm hại mình, trong quá trình này, Khang Tuyền Phong nghĩ tới việc —— ông phải bảo vệ người nhà.
Chị của ông, bậc thầy tiến sĩ sinh vật công trình học Trang Tuyết Phỉ.
Cách bọn họ bảo hộ chị ông, là giấu Trang Tuyết Phỉ vào căn cứ bí mật được ngụy trang thành bệnh viện tâm thần, Vương Lệ không biết vì sao cảm thấy bệnh viện này là điểm liên lạc bí mật, nên năm ngoái trăm cay ngàn đắng ăn máng từ bệnh viện công lập tới đây.
"Cái này —— chưa từng nghe thấy." Cảnh sát phá án nghẹn họng nhìn trân trối, "Bệnh tâm thần còn có thể logic như vậy!"
Pháp y: "Không phải bệnh tâm thần nào cũng là lè lưỡi lé mắt nói mê sảng."
Trang Tuyết Phỉ là đối tượng được "bảo vệ", nên từ khi nhập viện không hề bị Vương Lệ đút cho uống bất cứ loại thuốc người khỏe mạnh không nên uống gì, rất nhanh đã được xuất viện đưa về nhà, bà trầm mặc nhìn tờ đơn bác sĩ đưa cho mình để ký, bàn tay có một chớp mắt gần như không cầm được bút.
Đó là đơn nhập viện điều trị cần chữ ký người thân của em trai bà.
Một lát sau, Trang Tuyết Phỉ ký tên, thở ra một hơi.
"Tiểu Phong vẫn là Tiểu Phong đi theo tôi gọi chị ơi chị à." Bà thở dài, cảm xúc có chút rối rắm, "Nó vẫn là, em trai tôi. Cho dù nó bị bệnh, rơi vào ảo tưởng của mình, vẫn cố gắng bảo vệ tôi, tuy rằng về mặt khách quan là
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆108, Phiên ngoại: Xin hãy để tôi nuôi anh (4)
Hạ Cẩn Niên tra được chỗ ký tên trên đơn xin nhập viện, ký một cái tên là Khang Tuyền Phong, do mẹ của bà Trang đã qua đời, hồn phách còn đang leo lầu hai, ngược lại là dễ cho âm sai tuần tra quan hệ thân duyên, cậu tra xong mới phát hiện, Trang Tuyết Phỉ và mẹ của mình Trang Thục Phân có quan hệ mẹ con nuôi, Khang Tuyền Phong này, thật ra mới là con trai ruột của cụ Trang, về mặt pháp luật xem như là chị em với Trang Tuyết Phỉ.
"Trên cơ bản tôi đã đoán được chuyện là như thế nào rồi."
Bụp một tiếng, đèn khẩn cấp ở hành lang bị âm khí quỷ hồn phà ra đốt lên ánh lửa, lúc sáng lúc tối.
"Cậu..." Lục Lân hơi chần chờ, giơ tay lên nắm lấy cổ tay Hạ Cẩn Niên, thân thể của âm sai trẻ tuổi run lên nhè nhẹ, chất chứa lửa giận chạm vào là nổ ngay, mượn mấy ngày tiếp xúc này phán đoán, Hạ Cẩn Niên không phải là người luôn để lộ cảm xúc của mình ra mặt, Lục Lân ước chừng cũng đoán được nguyên nhân cậu giận.
"A Niên, cậu trước đừng có giận. Tình huống, cũng không nhất định như chúng ta tưởng tượng ngoài mặt."
Hạ Cẩn Niên trầm mặc một lát, không biết là tay của Lục Lân trấn an cậu, hay là giọng nói phát huy tác dụng, tóm lại là ba phút sau cậu lại mở tư liệu ra: "Xin lỗi, lần thất bại duy nhất của tôi lúc còn sống, là bại ở thân duyên, gặp được đề tài này, khó tránh khỏi dễ xúc động cực đoan, đạo trưởng đừng cười tôi nhé."
"Tôi... đương nhiên sẽ không cười cậu." Lục Lân ôn nhu nói, "Kỳ thật, ở vấn đề thân duyên, tôi trải qua cũng không được trọn vẹn, nên ước chừng có thể hiểu suy nghĩ của cậu, cậu vừa trải qua nó, lại có thể nhanh chóng tỉnh lại, điểm này tôi kém xa."
Hạ Cẩn Niên quay đầu, nhìn ông, cười lộ ra răng nanh một bên: "Tôi coi như là đạo trưởng đang khen tôi vậy!"
Thân duyên là khởi nguyên của tội nghiệp trên người Hạ Cẩn Niên, là tâm ma, nhưng cậu vì chức trách, cũng vì giúp bản thân mình, nén xuống rồi như không hề gì tiếp tục điều tra —— Lục Lân cảm thấy ngực mình nhói lên một cái, ông cũng cố gắng cười: "Ừm, là đang khen cậu đấy."
Hơn nửa ngày sau không ai nói gì, mãi đến khi sắc trời dần tối, Lục Lân mới nói: "Lúc nãy tôi nói tình huống có lẽ không phải như chúng ta tưởng tượng, là vì tôi bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, bà Trang nếu nhập viện hơn nửa năm, vẫn là lấy danh nghĩa mắc bệnh nặng nhập viện, sao có thể không uống thuốc chứ?"
Hạ Cẩn Niên ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Đúng thế, dựa theo lẽ thường, bà ta sẽ bị cưỡng ép uống thuộc, thậm chí vì từng trốn viện đập phá mà bị xác định là có tính nguy hiểm cực cao, đưa đi làm những bài trị liệu vật lý rất tổn thương thân thể như sốc điện từ, cho dù không làm, chỉ cần uống một số thuốc trị liệu bệnh tâm thần nặng, cũng sẽ khiến hệ thần kinh của người bình thường bị rối loạn."
"Nhưng vừa rồi, tôi thấy bà Trang thần trí trấn tĩnh, chỉ là thân thể bị giam giữ trong thời gian dài có chút suy yếu mà thôi, không có bất cứ biểu hiện bị thuốc men làm tổn hại hệ thần kinh nào cả."
Lục Lân nhíu mày, Hạ Cẩn Niên cũng thấy nghi hoặc: "Cũng đúng, trong chuyện này nếu để lại một người bình thường, chẳng phải là để lại tai hoạ ngầm sao?"
Bọn họ an tĩnh tự hỏi trong chốc lát.
"Tôi có một chủ ý." Hạ Cẩn Niên bỗng nhiên cười rộ lên.
.
.
.
Hành lang sáng lên ngọn đèn khẩn cấp mờ nhạt, đã sớm qua giờ ngủ của các bệnh nhân, tuy rằng bệnh viện bị đồn có ma, nhưng đa phần không ai tin cái này cả, thế nên không có khả năng vì có ma mà dừng hoạt động bình thường lại, ca trực đã xếp cũng sẽ không vì thế mà bị sửa.
Đêm nay vừa lúc là bác sĩ Vương trực.
Gã kiểm tra tư liệu trên máy tính, duỗi cái eo đã cứng đờ, rồi vươn tay với lấy cái iPad của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, nhưng lại với hụt.
Bác sĩ Vương tìm khắp cả phòng —— lạ thay, không thấy iPad đâu cả, chẳng lẽ là để quên ở đâu rồi?
Gã nhìn thoáng đồng hồ, sắp đến giờ Lục đại sư tới đuổi ma rồi, bác sĩ Vương ngẫm nghĩ một lúc, cho rằng nếu đại sư tới đuổi ma, vậy dù có ra ngoài độ nguy hiểm cũng không cao, nên liền quyết định trước ra cửa kiểm tra các phòng một lát.
Bác sĩ Vương cầm lấy cây đèn pin nhỏ, ra cửa. Hành lang rất an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của bác sĩ Vương. Nhưng gã đi một hồi đột nhiên cảm thấy không đúng...
Hành lang bệnh viện, dài như vậy à?
"Vương Lệ."
Bỗng nhiên, gã nghe được có người gọi mình từ đằng sau.
"Ai!" Bác sĩ Vương hét lớn một tiếng cho mình thêm can đảm, nhưng không quay đầu lại, "Có bản lĩnh thì ra đây!"
"Vương Lệ." Cái giọng gọi gã bay tới phía trước.
"Giả thần giả quỷ!" Bác sĩ Vương hô, "Có bản lĩnh thì ra đây!"
"Được."
Xệt —— xệt —— xệt ——
Tiếng chân kéo lê đi lại dưới đất vọng tới, toàn thân bác sĩ Vương cứng đờ, tròng mắt xoay tròn, đột nhiên phát hiện không biết khi nào gã đã rời khỏi hành lang, đang đứng chỗ đầu cầu thang lầu ba đi xuống lầu hai.
Tiếng chân kéo lê dưới đất, nghe như là một cụ già chân cẳng không linh hoạt, mang giày vải trèo lên cầu thang.
Bác sĩ Vương cúi đầu, nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc Tây trang đỡ một cụ bà mặc áo bông đỏ, đi lên lầu.
Nhưng, cụ bà đi được một nửa, đã không khống chế được lăn trở xuống! Hạ Cẩn Niên thấy thế, dùng quỷ lực của âm sai cố định cụ —— cụ bà này không biết lăn từ cầu thang lầu hai của kiến trúc nào đó xuống chết, bị cái chết của mình ảnh hưởng, cụ vĩnh viễn không thể bò lên lầu ba.
Hạ Cẩn Niên cố gắng giữ chặt lấy cụ, thấp giọng nói: "Cụ ơi, cụ nhìn xem, có phải là người này không?"
Cùng lúc đó, cái bóng của Lục Lân xuất hiện ở lầu ba, Vương Lệ ngẩng đầu nhìn ông, toàn thân nháy mắt chấn động, sắc mặt cũng lập tức trở nên tái mét, như là cực kỳ hoảng sợ.
—— kỳ quái, Hạ Cẩn Niên nhíu mày, gã nhìn thấy quỷ hồn của cụ bà cũng chưa sợ thành vậy.
Dưới sự giúp đỡ của âm sai, âm hồn té cầu thang miễn cưỡng khôi phục thần trí, run rẩy ngẩng lên nhìn thoáng qua: "Phải, chính là gã."
Lục Lân truy hỏi: "Cụ ơi, có thể nói rõ tí không, cụ thể người này đã làm gì?"
"Chính là gã——" Có quỷ lực của âm sai trấn áp, vong hồn không càn quấy được, cụ bà cũng có thể giữ được tư duy thanh tỉnh, sẽ không xuất hiện tình huống nhận sai người nữa, "Là gã, tôi tìm gã lâu lắm rồi, là gã này, và con trai tôi, nhốt Tiểu Phỉ của tôi trong bệnh viện! Lúc Nguyên Đán con trai tôi lừa tôi nói Tiểu Phỉ đi công tác, nhưng tôi thấy gã này tới nhà chúng tôi, bọn họ nhắc tới Tiểu Phỉ, nhắc tới số phòng của Tiểu Phỉ, tôi——"
Sau đó cụ bà hoảng lên, vội vã lên lầu thay đồ, muốn tới bệnh viện dẫn con gái về, nhưng tuổi lớn chân cẳng không linh hoạt, té lăn từ trên cầu thang ở biệt thự nhà mình xuống, không cứu lại được nữa.
Hạ Cẩn Niên đỡ cụ bà, nhìn về phía bác sĩ Vương run rẩy kịch liệt, Lục Lân tới cạnh Vương Lệ, nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí xa cách lễ phép, nhưng hàm chứa uy áp, người tu hành cấp thấp bình thường chịu sự áp bách này sẽ dễ dàng sụp đổ, chỉ nghe Lục Lân hỏi:
"Nói đi, Khang Tuyền Phong cho anh chỗ tốt gì? Chúng tôi đã điều tra rồi, trên danh nghĩa của cụ Trang có một sân trại bị giải tỏa, là chỗ cụ Trang và bà Trang từng ở, nên cụ Trang quyết định cho bà Trang khoản tiền đền bù giải tỏa đó, coi như kỷ niệm. Trang gia kỳ thật rất giàu có, số tiền đền bù đối với bọn họ mà nói không đáng kể chút nào, thế nên tôi nghĩ không ra, hai người vì sao lại cấu kết——"
"Hừ." Vương Lệ bỗng nhiên không run nữa, mà là... lộ ra nét mặt đập nồi dìm thuyền, gã cười lạnh một tiếng, "Quả nhiên bị phát hiện."
Lục Lân nhíu mày, chần chừ một chút, nói: "Người không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa."
"Chuyện trái lương tâm?" Vương Lệ bỗng nhiên âm độc cười một cái, "Tới đây đi, tôi chờ ngày này lâu rồi!"
Lục Lân hơi nghi hoặc, chỉ thấy Vương Lệ lại nhún người nhảy lên! Ông kinh ngạc né ra, ông kinh ngạc không phải vì bác sĩ Vương dám nói diệt khẩu liền diệt khẩu ở xã hội pháp trị, mà là ông phát hiện bác sĩ Vương rút trong cổ tay áo ra... một con dao plastic dùng để cắt bánh kem?
Trường hợp nháy mắt ly kỳ hẳn lên. Dưới lầu là hai con ma đang xem hài, đạo trưởng tuấn tú còn mặc bộ đồ hộ sĩ quên thay, đang giằng co với một bác sĩ cầm dao plastic?
Đây quả thật là lần đuổi ma thần kỳ nhất trong cuộc đời hành nghề từ trước tới nay của Lục Lân.
Lục Lân nhanh nhẹn lui về sau, ánh mắt kinh ngạc, chỉ trong nháy mắt tự hỏi rất nhiều, ông loáng thoáng đoán được một chân tướng vớ vẩn.
Bác sĩ Vương là người duy nhất không thấy sai ở chỗ nào, gã lộ ra nụ cười lạnh, giơ dao plastic trong tay lên chỉ vào ngực Lục Lân: "Thế nào, sợ à? Đừng tưởng rằng tao sẽ để tụi bây dẫn người nhà của Khang tư lệnh đi dễ dàng như vậy!!!"
Lục Lân quả nhiên chấn động nhìn con dao plastic, có ảo giác mình là bánh kem: "Đây—— đây là——"
"Đây là đao quang năng mới nhất của đế quốc nhân loại tụi tao! Tao cố ý chuẩn bị cho tụi bây đấy, lũ gián điệp của Zerg!"
"..." Lục Lân không hề kinh ngạc, sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi xoay mặt nhìn về phía Hạ Cẩn Niên dưới lầu.
Hạ Cẩn Niên cũng há hốc mồm, tổng tài bát diện linh lung cũng bị chấn động đến nghẹn lời, mãi một lúc sau: "Ờ ừm —— đạo trưởng à, cẩn, cẩn thận——"
Nét mặt của Lục Lân càng ngưng trọng, giơ tay lên ném một lá bùa định thân, dán vào trán bác sĩ Vương xông tới, bác sĩ Vương vẫn duy trì biểu cảm đồng quy vu tận khẳng khái chịu chết, cứng đờ ở đó.
"Đây là... cái gì là Zerg?" Ông gian nan bắt chước phát âm của bác sĩ Vương.
Hạ Cẩn Niên im lặng móc di động ra, ba phút sau trả lời: "Đạo trưởng khẳng định không biết... đó là một chủng tộc ngoài hành tinh trong một trò game online nổi tiếng, quan hệ đối địch với nhân loại, có thể ngụy trang thành nhân loại lẫn vào đế quốc nhân loại ăn cắp tình báo, còn có thể bắt đi nhân loại tinh anh mình nhìn trúng chuyển hóa thành đồng loại."
Lục Lân: "..."
Cả hành lang tràn ngập hơi thở quỷ dị, âm hồn của cụ bà cũng sợ đến ngu người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bẻ cua gắt quá, giống như lỡ tay vặn hết van nước rồi không thể vặn trở lại vậy.
Nhưng rất nhanh, đã có những tiếng ồn ào vang lên bên ngoài tòa nhà. Lục Lân vội vã móc một sợi dây đàn hồi ra, trói bác sĩ Vương lại, sau đó che giấu tất cả dấu vết phi khoa học, Hạ Cẩn Niên cũng cùng cụ bà ẩn thân, chưa tới một phút, một nhóm người đi lên cầu thang, rõ ràng là một nhóm cảnh sát, trong đó còn có hai cảnh sát mặc áo blouse trắng, có thể là pháp y.
Trong tòa nhà có bật đèn, viện trưởng, phó viện trưởng, rất nhiều bác sĩ hộ sĩ bị gọi tới, ở nhà cũng phải bắt xe tới, giờ phút này đều ra vẻ mê man, cùng các cảnh sát lên lầu. Dẫn đầu phía trước có thể nói là người quen, Hạ Cẩn Niên đã gặp một lần —— đương sự của một vụ án tổ Lão A từng xử lý, tiến sĩ sinh vật học Lý Dịch Nam.
Lý Dịch Nam còn đang nói chuyện với cảnh sát: "Giáo sư của tôi mất tích hơn nửa năm vẫn không ai tìm được, vừa nãy tôi đột nhiên nhận được WeChat của giáo sư, bà ấy gửi định vị và số phòng cho tôi, chính là ở bệnh viện này. Em trai bà ấy cấu kết với một bác sĩ họ Vương, một hai nói bà ấy có bệnh tâm thần nhốt ở đây!"
"Đúng vậy, tôi có ấn tượng." Cảnh sát nhân dân nói, "Nửa năm trước cô đã báo án, nhưng cô không phải thân thuộc họ hàng, lúc chúng tôi liên hệ với người thân của bà ấy, người thân nói sức khỏe bà ấy không tốt đã về quê tĩnh dưỡng rồi, chuyện này là chúng tôi sơ sẩy, không nhận ra được ẩn tình trong đó. Hể, đây là——"
Lục Lân bình tĩnh đẩy Vương Lệ tới: "Đồng chí, đây là bác sĩ Vương."
Cảnh sát lập tức tiếp nhận bác sĩ Vương bị trói, trên mặt bác sĩ Vương lộ ra vẻ tan vỡ, âm thanh cao thấp lên xuống, như đang hát kịch: "Không —— tương lai của đế quốc! Không! Tiến sĩ Trang không thể rơi vào tay của Zerg, không——————"
Chữ "Không" cuối cùng cực kỳ uyển chuyển du dương, thê thảm khôn xiết, pháp y yên lặng che mặt, không cần giám định, đã có thể nhìn ra gã này có bệnh tâm thần!
"Cái gì? Khang Tuyền Phong cũng bị bắt? A? Thấy đội của các cậu xông vào, đột nhiên mất khống chế cầm súng bắn nước bắn các cậu, hô lên đả đảo bộ tộc Zerg vạn ác?" Cảnh sát dẫn đội nghẹn lời, "Cái —— cái quỷ gì vậy, hai người bệnh tâm thần cấu kết nói một người bình thường là bệnh tâm thần rồi nhốt lại???"
Viện trưởng viện điều dưỡng Nam Sơn đổ mồ hôi như mưa, Vương Lệ là nhân tài tinh anh năm ngoái mới thi đậu vào đây, có nhiều năm kinh nghiệm làm việc, tốt nghiệp tiến sĩ ở viện y nổi tiếng nước ngoài, nhiều năm làm nghề nhận được vô số cờ thưởng, sao lại đột nhiên, chuyên gia khoa tâm thần thành người bệnh tâm thần?
Thật sự không phải đang diễn hài à? Trước mắt viện trưởng tối sầm lại, cảm thấy tiền đồ xong rồi.
Có cảnh sát tham gia, cả hai đều bị bắt đi kiểm tra, hàng xóm lộ ra vẻ kinh ngạc, vì ngày thường hai người họ không hề có dấu hiệu dị thường gì, nhưng có lẽ lần này bị cảnh sát nửa đêm tới cửa kích thích, hai người họ đều rơi vào cốt truyện kỳ quái bị quân đội ngoài hành tinh tìm tới cửa truy bắt, liếc mắt là đã nhìn ra trạng thái không đúng. Bà Trang cũng rất nhanh được chuyển tới bệnh viện công lập tiến hành kiểm tra toàn diện, điều tra kế tiếp cực kỳ thuận lợi.
Đầu tiên là chẩn đoán quyền uy mà các pháp y đưa ra, bỏ qua câu từ giải thích bệnh lý người thường xem không hiểu, đại khái là, Vương Lệ và Khang Tuyền Phong mắc bệnh tâm thần mức độ ngang nhau, sẽ sinh ra ảo giác, còn trùng hợp là ảo giác của hai người cùng hệ liệt, bọn họ một người cho rằng mình là quan tư lệnh của văn minh nhân loại cấp cao lưu lạc tới Địa Cầu, đang chờ hạm đội cứu viện, một người khác cảm thấy mình là nhân viên quan sát tinh hệ cấp cao phái tới Địa Cầu.
Vốn dĩ, Khang Tuyền Phong đã nhận ra mình có lẽ mắc chứng ảo tưởng, tới bệnh viện kiểm tra, thốn ở chỗ, ông ta gặp được Vương Lệ mắc bệnh vọng tưởng cùng lò. Hai bên đối ám hiệu, xong đời, từ đây răm rắp tin vào chiến tranh giữa nhân loại với tộc Zerg.
Chúng sinh bình đẳng thể hiện nhuần nhuyễn và tinh tế ở điểm này, bác sĩ quyền uy khoa tâm thần cũng sẽ mắc chứng bệnh tâm thần bản thân từng am hiểu chữa trị, không phải mong muốn của gã, nhưng đáng tiếc là, một cây đao có sắc bén cỡ nào cũng không thể chém vào chuôi của mình được.
Hơn nữa do bọn họ đều là tinh anh trong ngành nghề, từng nhận được giáo dục cao cấp, tư duy logic cực kỳ chặt chẽ, tự chủ thường ngày cũng mạnh, kết hợp với cốt truyện giả thiết ẩn núp điệp viên chiến tranh, trong sinh hoạt hằng ngày bọn họ hoàn toàn không bị ai phát hiện, thậm chí ngoại trừ bà Trang, những người bệnh khác đều được bác sĩ Vương Lệ cứu chữa hoàn mỹ. Do hai người não bổ ra giả thiết tộc Zerg muốn tới hãm hại mình, trong quá trình này, Khang Tuyền Phong nghĩ tới việc —— ông phải bảo vệ người nhà.
Chị của ông, bậc thầy tiến sĩ sinh vật công trình học Trang Tuyết Phỉ.
Cách bọn họ bảo hộ chị ông, là giấu Trang Tuyết Phỉ vào căn cứ bí mật được ngụy trang thành bệnh viện tâm thần, Vương Lệ không biết vì sao cảm thấy bệnh viện này là điểm liên lạc bí mật, nên năm ngoái trăm cay ngàn đắng ăn máng từ bệnh viện công lập tới đây.
"Cái này —— chưa từng nghe thấy." Cảnh sát phá án nghẹn họng nhìn trân trối, "Bệnh tâm thần còn có thể logic như vậy!"
Pháp y: "Không phải bệnh tâm thần nào cũng là lè lưỡi lé mắt nói mê sảng."
Trang Tuyết Phỉ là đối tượng được "bảo vệ", nên từ khi nhập viện không hề bị Vương Lệ đút cho uống bất cứ loại thuốc người khỏe mạnh không nên uống gì, rất nhanh đã được xuất viện đưa về nhà, bà trầm mặc nhìn tờ đơn bác sĩ đưa cho mình để ký, bàn tay có một chớp mắt gần như không cầm được bút.
Đó là đơn nhập viện điều trị cần chữ ký người thân của em trai bà.
Một lát sau, Trang Tuyết Phỉ ký tên, thở ra một hơi.
"Tiểu Phong vẫn là Tiểu Phong đi theo tôi gọi chị ơi chị à." Bà thở dài, cảm xúc có chút rối rắm, "Nó vẫn là, em trai tôi. Cho dù nó bị bệnh, rơi vào ảo tưởng của mình, vẫn cố gắng bảo vệ tôi, tuy rằng về mặt khách quan là
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.