Chương 59: Quỷ tướng quân
Tố Trường Thiên
29/10/2021
Chỉ có người sống kết
hôn mới chọn ngày lành nắng mai rực rỡ, đại quỷ định canh giờ kết hôn là đúng nửa đêm mười hai giờ ngày hôm sau.
Nó không phải là lúc âm khí nặng nhất, đại quỷ chọn canh giờ này không có ý nghĩa pháp thuật gì cả, phỏng chừng chỉ là để nghe cho hay thôi.
"Lúc âm dương nhị khí pha tạp với nhau nhất hẳn là lúc mặt trời lặn." Tạ Kỳ Liên nói, "Cho nên hôn lễ cưới gả giữa vong hồn với yêu tu còn sống, cử hành ở lúc mặt trời lặn là tà nhất, thời gian này..."
"Vậy mới tốt, tôi rất vui khi thấy pháp thuật của đối thủ không hoàn mỹ." Tần Phong vừa lấy quần áo trong rương ra, vừa trả lời.
"Có lẽ là tự đại." Tạ Kỳ Liên ôm vai, "Hắn cảm thấy mình không cần chọn canh giờ, giơ tay là có thể khống chế được hai yêu tu hai trăm tuổi."
Tần Phong đánh giá: "Vậy càng tốt, kẻ địch tự đại sẽ nguội càng nhanh hơn."
Bọn họ không có vào quan tài đá, mà là trực tiếp đứng trong sân trang điểm giả dạng, quạ mắt đỏ lượn lờ xung quanh quan tài đá, khiến nhóm người sống nơm nớp lo sợ.
Lục Lân ngồi bên kia, ba nữ diễn viên bu lại trang điểm cho ông ta, bề ngoài của Lục Lân vốn thuộc kiểu tuấn tú, không giống Tần Phong mặc đồ vào khí chất uy nghiêm lạnh lùng, cởi đồ ra cơ bụng tám múi, thế nên các nữ diễn viên trang điểm xong cho Lục Lân, không cần pháp thuật biến hình ông ta cũng đã rất giống mỹ nữ.
Ngay cả hồ ly tinh Hồ Duyên Nghiên cũng xoi mói chậc chậc hai tiếng, bất đắc dĩ nói: "Xác thực rất đẹp."
Cả một đống người người quỷ quỷ bu quanh Lục Lân, khiến ông ta đỏ từ đầu tới cổ, ông ta càng lúng túng Hồ Duyên Nghiên càng cố ý nhìn, nhìn đến độ vị đạo trưởng này suýt nữa ra tay trừ yêu.
Ngược lại, Tần Phong ở bên này thử đồ rất bình tĩnh, mọi người chỉ quay qua nhìn một lần, thấy cơ ngực của anh sắp căng nứt bộ đồ, liền đồng loạt quay trở lại, ai ai cũng cảm thấy mình cần thuốc nhỏ mắt.
Tạ Kỳ Liên bất mãn nhìn nét mặt lúng túng của mọi người, dùng sức kéo vạt áo của Tần Phong, cố gắng nhét cơ ngực quá xuất chúng của anh vào, đồng thời thì thầm với Tần Phong rằng: "Sao vậy, rõ ràng đẹp lắm mà!"
Tần Phong không thể làm gì khác hơn giật vạt áo lại: "Cộng tác tốt của tôi ơi, là kính lọc của cậu ngày càng dày thì có, đừng kéo, cậu kéo rách bộ đồ này, cũng không che được cơ thịt của tôi đâu."
Tạ Kỳ Liên lui về sau một bước, nhìn một hồi, đánh giá: "Nhưng rất đẹp mà."
Áo cưới đại quỷ đưa cực kỳ lộng lẫy, hoàn bội châu ngọc gì cũng tinh xảo, vạt áo còn thêu hoa văn đẹp đẽ, nhìn như là vàng ròng bạc trắng, quy cách cưới vợ không hề hạn chế trong phẩm quan tòng tam phẩm lúc còn sống của đại quỷ, thậm chí hắn còn muốn cưới một lần năm người, không nói là cưới vợ cả hay vợ bé, đủ để nhìn ra dã tâm bừng bừng của con quỷ này rồi.
Mặc áo cưới ma vào, lại dùng pháp thuật ngụy trang biến thân —— một người đàn ông cao hơn 1m8, mỗi ngày huấn luyện với cường độ cao như Tần Phong, toàn dựa vào pháp thuật mới có thể mặc vừa bộ đồ mà không làm nó rách toạc.
Bọn họ ngụy trang xong, tổ quay phim cách hai người thật xa, ban đầu đạo diễn tổ quay phim có mấy phút quên mất mình đang ở trong hiểm cảnh, lộ ra vẻ háo hức, ngắm nghía khuôn mặt của Lục Lân rất muốn kéo ông ta vào giới, hiện tại thì hoàn toàn không dám tới gần nữa, vì bộ đồ ma đó đang tỏa ra một hơi thở âm trầm, một hai muốn miêu tả, rất giống với cảm giác nửa đêm vào nhà xác mà không bật đèn lên ấy.
Hai bộ đồ ma này cực kỳ hoa mỹ, lại bốc đầy hơi thở mục nát, khiến người đang sống yên lành mặc nó chả khác gì người chết cả.
Hoàng Mạc Tiên và Hồ Duyên Nghiên lần lượt nhổ xuống một sợi lông trên bộ ngực nguyên hình, bỏ vào túi gấm, đeo lên người hai cô dâu giả, làm vậy mùi của hồ ly và chồn vàng sẽ quấn quanh người cô dâu giả.
Hoàng Mạc Tiên chuẩn bị một ít đồ ăn, để người của tổ quay phim ăn, mặc dù biết đồ ăn nay là quỷ thực, nhưng không ăn lát nữa có lẽ sẽ đói bụng thành quỷ thật, mọi người không thể làm gì khác hơn là kiên trì nhai nuốt nó như nhai sáp, ngồi đơ trong sân, thấp thỏm bất an chờ thời gian trôi qua.
Thời gian nhích lên từng giây từng phút, các nữ minh tinh trẻ tuổi ngồi trong sân đã như chim sợ cành cong, một chiếc lá khô bay xuống, bọn họ cũng ôm lấy nhau, hoảng sợ hỏi: "Tới rồi à tới rồi à?"
Sắc trời ngày càng tối, mấy ngọn quỷ hỏa màu xanh lục lần lượt sáng lên trong làng, có một nữ diễn viên sợ đến mức khóc xỉu, nữ diễn viên Tần Phong từng gặp là người duy nhất còn sót lại có thể tự mình đứng thẳng.
Tần Phong không nhịn được hỏi cô một câu: "Cô tên gì?"
Nếu như biết tên, thời khắc mấu chốt Vô Thường có thể gọi tên cô ta, cưỡng chế câu đi hồn phách, nhưng đó là dự tính xấu nhất, ở khi đại quỷ muốn tổn thương hồn phách của cô ta, Vô Thường có thể ra tay đoạt lấy. Mà hai người còn lại đã sợ đến mức thần trí mơ hồ, chỉ sợ gọi tên bọn họ cũng không đáp lại.
Lưu lượng tiểu hoa siết chặt hai nắm tay, vừa đè xuống sự sợ hãi, vừa trả lời: "Anh không biết tôi à? Gần đây có mấy bộ phim của tôi đang chiếu đấy, tôi là Bạch Liên Hoa."
Tần Phong không nhịn được cười: "... Nghệ danh này của cô, người đại diện của cô có thù với cô hả?"
Bạch Liên Hoa khóc ròng: "Anh cũng nhìn ra rồi à? Tên tôi vốn là Bạch Nhu, rất bình thường, Bạch Liên Hoa là cái quỷ gì chứ?"
Tần Phong vỗ vai cô: "Không sao, đại nạn không chết, qua được ải này rồi thời của cô sẽ tới."
Bạch Liên Hoa nổi giận: "Xong việc rồi tôi nhất định sẽ giải ước với cái phòng làm việc hãm lờ này!!!"
"Tới rồi." Tạ Kỳ Liên đè thấp giọng nhắc nhở.
Sương trắng lần thứ hai bay tới từ đằng xa, chỉ trong chớp mắt đã tràn đến trước mặt, cả ngôi làng bị sương mù màu trắng bao phủ, giữa làn sương có quỷ hỏa thăm thẳm đang cháy. Tiếng nhạc sai nhịp chẳng đâu ra đâu vang lên, vừa không nghe ra là nhạc cụ nào ca khúc nào, cũng không nghe ra là tác phẩm của thời kỳ nào.
Đại quỷ này không hề câu nệ tiểu tiết, cảm giác xưa cổ trên người đội ngũ đón dâu của hắn rất mơ hồ, hoàn toàn không có thói quen tuân thủ lễ nghi lúc còn sống của mình. Bầy quỷ trong đội ngũ nâng hai chiếc kiệu lớn tám người nâng, ba cái kiệu hoa nhỏ bốn người nâng, đều có màu đỏ thẫm rất giả, phụ tùng treo trên đó không phải vàng thì là bạc.
Trong đội ngũ đón dâu có rất nhiều dân làng sớm đã bị bắt, cũng có một số nhìn như là vong hồn bình thường sơ sẩy bị tóm, thậm chí có một phượt thủ hiện đại mặc đồ thể thao màu đỏ, đang run lẩy bẩy.
Xung quanh kiệu hoa, có tổng cộng mười lăm Bất Lương Nhân đồ đen, trên ngực đeo một đóa hoa hồng màu sắc cũng rất giả tạo.
"Giờ lành đã tới." Quỷ mặt xanh dẫn đầu mở to đôi mắt trắng bệch không có con ngươi, âm trầm nói, "Mời hai vị phu nhân lên kiệu."
Tần Phong giả dạng Hồ Duyên Nghiên, đứng kế "Hoàng Mạc Tiên", tay nắm tay, ngoan ngoãn tiến tới chỗ kiệu hoa, quỷ mặt xanh âm trầm nhìn bọn họ, chóp mũi hình như hít hà một chút, xác nhận hơi thở trên người cả hai.
Quỷ mặt xanh không phát hiện ra dị thường.
Hắn giơ tay lên, chỉ vào tổ quay phim: "Các ngươi, bắt đầu ghi hình hôn lễ."
Tổ quay phim sợ đến độ suýt nữa đánh rơi máy quay, lập tức run lập cập giơ ống kính lên, cả đoàn người lóng nga lóng ngóng ba chân bốn cẳng khởi động máy, quỷ mặt xanh chỉ hiểu da lông, thấy bọn họ giơ camera lên rồi liền không nhìn nữa, hoàn toàn không biết tay run như vậy không thể nào lấy được cảnh quay đẹp.
Mỗi người ngồi vào một chiếc kiệu hoa đỏ thẫm tám người nâng, mành rủ xuống che khuất người lại, đạo diễn nuốt nước miếng ừng ực, mành kiệu của hai chiếc kiệu hoa này vừa rủ xuống bên trong liền im bặt, giống như cái miệng to đùng như chậu máu nuốt lấy hai cô dâu giả vậy, không rõ sống chết.
Hai nữ diễn viên khóc đến hư thoát nắm ống tay áo của Bạch Liên Hoa: "Chị Bạch ơi, chúng ta có thể không không... không lên không..."
Câu nói này bị quỷ mặt xanh nghe được, hắn nói: "Mời đội phù dâu cũng lên kiệu hoa."
Hắn nói xong, ba con quỷ đồ đen từ phía sau bay ra, duỗi quỷ thủ trắng bệch muốn tóm lấy bọn họ, ba nữ diễn viên, cho dù là Bạch Liên Hoa cũng hét ầm lên, lập tức nhấc váy, vừa chạy vừa bò vọt vào kiệu hoa, sợ mình bị quỷ thủ bắt được.
Quỷ mặt xanh lườm những người còn lại, âm trầm toét miệng ra, cười: "Phu nhân đã lên kiệu, người nhà mẹ đẻ không cần nhớ mong nữa, giờ lành đã tới, xuất phát!"
—— ý này hiển nhiên, là một đi không trở lại.
Kiệu hoa loạng choà loạng choạng, quãng đường tĩnh mịch, chỉ có tiếng nhạc sắc bén lặp đi lặp lại diễn tấu, khiến ba hồn bảy vía người nghe được cũng phải tán đi.
Con quạ mắt đỏ bay sượt qua kiệu hoa, đậu lên đỉnh kiệu, phát ra tiếng kêu a a.
Sương mù ngày càng đậm, như sắp tràn vào trong kiệu, rất nhanh, làn sương hẳn là đụng vào cái lồng trong suốt nào đó, vặn vẹo không thể chui qua lằn ranh rõ ràng trước mặt, đội ngũ đón dâu xuyên qua lớp bình phong ấy, một toà đại trạch hiện ra trước mắt.
Đại trạch cũng rất rõ ràng, kết cấu và hình thức được xây phỏng theo hoàng cung các triều đại, chẳng qua là nhỏ hơn tí thôi, thoạt nhìn cỡ chừng như sân bóng đá. Trước cửa đại trạch là một khoảng đất trống lớn, binh doanh trú đóng, còn có hơn hai mươi quỷ hồn Bất Lương Nhân đồ đen canh phòng ở đây.
Ngoại trừ đội ngũ Bất Lương Nhân, không còn có chủng loại âm binh nào khác.
Đại kiệu hoa màu đỏ cùng tiểu hoa kiệu bốn người nâng chia thành hai đội, đại kiệu hoa màu đỏ dừng lại trước cửa đại trạch, giữa binh doanh, mà tiểu hoa kiệu thì bị nâng vào đại trạch trước.
"Ha ha ha ha ha ha——" Tiếng cười cực kỳ khoa trương càn rỡ vang lên, đứng trước cửa là một tên tướng quân mặc giáp lưng hùm vai gấu, đại đa số võ quan tiền tuyến thời cổ đại quả thật có thân hình như vậy, chiến tranh thời cổ dựa vào vóc người, càng vạm vỡ, mỡ dày, sức lực mới càng lớn, không sợ mệt mỏi còn chịu đánh, tên tướng quân này mặt mày dữ tợn, dáng người tròn vo, lúc còn sống có lẽ thật sự là một viên dũng tướng xông pha chiến đấu.
Quỷ đại quan cười to nói: "Các ngươi cho rằng bổn tướng quân không biết gì cả à? Đây là khu quản hạt của bổn tướng quân, bổn tướng quân tự nhiên rõ như lòng bàn tay, các ngươi cho rằng, hai thiên sư trà trộn vào đây, có thể địch nổi bổn tướng quân sao?"
Con quạ mắt đỏ lượn qua không trung, đậu lên cánh tay quỷ đại quan chìa ra, quỷ đại quan lấy ra một mảnh hài cốt, đút cho nó.
"Không biết tự lượng sức mình!" Quỷ đại quan phất tay, Bất Lương Nhân cùng rút trường đao ra, nhắm thẳng vào hai kiệu hoa ở giữa.
Kiệu hoa không có động tĩnh, quỷ đại quan đắc ý nói: "Sao hả, không nhúc nhích được rồi à, kiệu hoa này chấn nhiếp dương hỏa và sinh hồn người sống, dương hỏa càng mạnh, càng sẽ bị giam trong đó chịu đủ giày vò, bổn tướng quân biết thiên sư các ngươi dương hỏa rất mạnh, đặc biệt chuẩn bị cho các ngươi đấy."
Nửa ngày sau, trong kiệu hoa vọng ra tiếng rên trầm thấp, như là cố nén thống khổ, quỷ đại quan nghiêng tai lắng nghe, thấy thiên sư hoàn toàn rơi vào kế của mình rồi, càng yên tâm lớn mật hơn.
Giọng nói trong kiệu hoa gian nan hỏi: "Làn sương trắng đó là gì?"
"Ha ha ha!" Quỷ đại quan lại cười to, "Thế nào, âm khí nhập thể, không nhúc nhích được nữa phải không? Rất nhanh các ngươi sẽ biến thành hoạt tử nhân, đây chính là quỷ lực của U Minh Địa Phủ!"
Tần Phong ung dung bình thản, thở hổn hển nói: "Đừng hòng dọa ai, một con dã quỷ tầm thường như ông, lấy đâu ra quỷ lực của U Minh hả! Chỉ có Quỷ Tiên Địa Phủ mới có thể điều động được quỷ lực của U Minh!"
"Hừ, Địa Phủ giờ đã có tân nhậm Hắc Vô Thường, bổn tướng quân không thể không thừa nhận, Địa Phủ có đủ Hắc Bạch Vô Thường cần phải tạm tránh đi mũi nhọn, bằng phải bổn tướng quân sẽ không bị ép phải rụt cổ về nhà." Quỷ đại quan như là có chút phẫn hận bất bình, nhưng rất nhanh đã đắc ý cười to, "Nhưng Hắc Bạch Vô Thường chỉ là tiểu tiên của Địa Phủ, là do nhân gian hiện tại không có thượng vị Chủ Thần, thực lực mới có vẻ cao cường, bổn tướng quân có được mảnh vỡ pháp khí thượng vị Chủ Thần để lại, chờ bổn tướng quân ghép được pháp khí hoàn chỉnh rồi, bổn tướng quân có thể thu Hắc Bạch Vô Thường về dưới trướng, làm lính hầu cho bổn tướng quân!"
Tần Phong: "..."
Trong một kiệu hoa khác vọng ra tiếng than nhẹ: "Chả trách, ngay cả chúng tôi cũng không tra xét được diện mạo thật của ông và khu vực ông đang ở... Là mảnh vỡ Ngự Ấn của Phong Đô Đại Đế đúng không? Chiếc ấn năm đó nằm trong tay Phong Đô Đại Đế, cầm ấn có thể mở Quỷ Môn, đặc xá âm hồn, nghịch chuyển âm dương... Bản thể của nó được điêu khắc từ rễ của cây đào, vốn sinh ra ở U Minh, thế nên khi chúng thần rời đi, không có mang nó theo, hơn nữa còn đập vỡ ra giấu ở khắp nơi trên thế gian, dùng để đảm bảo âm dương nhân gian mãi luôn điều hòa, ông có thể đào ra được một mảnh, ngược lại là khiến tôi phải bội phục đấy."
Đại quỷ vỗ tay: "Tiểu thiên sư ngươi biết nhiều thật đó."
Tần Phong cười lạnh: "Một ác quỷ như ông, cũng phí lời nhiều đó."
"Đương nhiên là không rồi, bổn tướng quân tự nhiên biết đạo lý nói nhiều sai nhiều, nhưng ta không phải đang nói lời vô ích." Đại quỷ tới trước kiệu hoa, "Hai tiểu thiên sư các ngươi, tuy rằng gan to bằng trời muốn giở trò lừa bịp tập kích bổn tướng quân, nhưng bổn tướng quân thấy các ngươi có chút dũng khí, diện mạo quả thật rất xinh đẹp, mặc đồ nữ vào rồi lại càng đẹp hơn, bổn tướng quân là người chinh chiến sa trường, không câu nệ vấn đề nam nữ, vẫn bằng lòng cưới các ngươi làm phu nhân, nên mới nói sự thật cho các ngươi biết. Bổn tướng quân có thể hứa với các ngươi, chỉ cần các ngươi quy thuận ta, dùng pháp thuật chúc cho đại nghiệp của ta, tương lai bổn tướng quân chấp chưởng Địa Phủ, trở thành tân Phong Đô Đại Đế rồi, hai ngươi chính là quỷ hậu của bổn tướng quân, các ngươi thấy thế nào?"
Hai chiếc kiệu hoa đồng thời trầm mặc.
Nửa ngày sau, Tần Phong gian nan nói: "Tào điểm nhiều quá, nhưng con quỷ này thẩm mỹ hình như cũng có chút vấn đề."
Một chiếc kiệu hoa khác trả lời: "Không, không có vấn đề, toàn thân hắn từ đầu đến chân duy nhất không có vấn đề chỉ còn lại có thẩm mỹ thôi."
...
Nó không phải là lúc âm khí nặng nhất, đại quỷ chọn canh giờ này không có ý nghĩa pháp thuật gì cả, phỏng chừng chỉ là để nghe cho hay thôi.
"Lúc âm dương nhị khí pha tạp với nhau nhất hẳn là lúc mặt trời lặn." Tạ Kỳ Liên nói, "Cho nên hôn lễ cưới gả giữa vong hồn với yêu tu còn sống, cử hành ở lúc mặt trời lặn là tà nhất, thời gian này..."
"Vậy mới tốt, tôi rất vui khi thấy pháp thuật của đối thủ không hoàn mỹ." Tần Phong vừa lấy quần áo trong rương ra, vừa trả lời.
"Có lẽ là tự đại." Tạ Kỳ Liên ôm vai, "Hắn cảm thấy mình không cần chọn canh giờ, giơ tay là có thể khống chế được hai yêu tu hai trăm tuổi."
Tần Phong đánh giá: "Vậy càng tốt, kẻ địch tự đại sẽ nguội càng nhanh hơn."
Bọn họ không có vào quan tài đá, mà là trực tiếp đứng trong sân trang điểm giả dạng, quạ mắt đỏ lượn lờ xung quanh quan tài đá, khiến nhóm người sống nơm nớp lo sợ.
Lục Lân ngồi bên kia, ba nữ diễn viên bu lại trang điểm cho ông ta, bề ngoài của Lục Lân vốn thuộc kiểu tuấn tú, không giống Tần Phong mặc đồ vào khí chất uy nghiêm lạnh lùng, cởi đồ ra cơ bụng tám múi, thế nên các nữ diễn viên trang điểm xong cho Lục Lân, không cần pháp thuật biến hình ông ta cũng đã rất giống mỹ nữ.
Ngay cả hồ ly tinh Hồ Duyên Nghiên cũng xoi mói chậc chậc hai tiếng, bất đắc dĩ nói: "Xác thực rất đẹp."
Cả một đống người người quỷ quỷ bu quanh Lục Lân, khiến ông ta đỏ từ đầu tới cổ, ông ta càng lúng túng Hồ Duyên Nghiên càng cố ý nhìn, nhìn đến độ vị đạo trưởng này suýt nữa ra tay trừ yêu.
Ngược lại, Tần Phong ở bên này thử đồ rất bình tĩnh, mọi người chỉ quay qua nhìn một lần, thấy cơ ngực của anh sắp căng nứt bộ đồ, liền đồng loạt quay trở lại, ai ai cũng cảm thấy mình cần thuốc nhỏ mắt.
Tạ Kỳ Liên bất mãn nhìn nét mặt lúng túng của mọi người, dùng sức kéo vạt áo của Tần Phong, cố gắng nhét cơ ngực quá xuất chúng của anh vào, đồng thời thì thầm với Tần Phong rằng: "Sao vậy, rõ ràng đẹp lắm mà!"
Tần Phong không thể làm gì khác hơn giật vạt áo lại: "Cộng tác tốt của tôi ơi, là kính lọc của cậu ngày càng dày thì có, đừng kéo, cậu kéo rách bộ đồ này, cũng không che được cơ thịt của tôi đâu."
Tạ Kỳ Liên lui về sau một bước, nhìn một hồi, đánh giá: "Nhưng rất đẹp mà."
Áo cưới đại quỷ đưa cực kỳ lộng lẫy, hoàn bội châu ngọc gì cũng tinh xảo, vạt áo còn thêu hoa văn đẹp đẽ, nhìn như là vàng ròng bạc trắng, quy cách cưới vợ không hề hạn chế trong phẩm quan tòng tam phẩm lúc còn sống của đại quỷ, thậm chí hắn còn muốn cưới một lần năm người, không nói là cưới vợ cả hay vợ bé, đủ để nhìn ra dã tâm bừng bừng của con quỷ này rồi.
Mặc áo cưới ma vào, lại dùng pháp thuật ngụy trang biến thân —— một người đàn ông cao hơn 1m8, mỗi ngày huấn luyện với cường độ cao như Tần Phong, toàn dựa vào pháp thuật mới có thể mặc vừa bộ đồ mà không làm nó rách toạc.
Bọn họ ngụy trang xong, tổ quay phim cách hai người thật xa, ban đầu đạo diễn tổ quay phim có mấy phút quên mất mình đang ở trong hiểm cảnh, lộ ra vẻ háo hức, ngắm nghía khuôn mặt của Lục Lân rất muốn kéo ông ta vào giới, hiện tại thì hoàn toàn không dám tới gần nữa, vì bộ đồ ma đó đang tỏa ra một hơi thở âm trầm, một hai muốn miêu tả, rất giống với cảm giác nửa đêm vào nhà xác mà không bật đèn lên ấy.
Hai bộ đồ ma này cực kỳ hoa mỹ, lại bốc đầy hơi thở mục nát, khiến người đang sống yên lành mặc nó chả khác gì người chết cả.
Hoàng Mạc Tiên và Hồ Duyên Nghiên lần lượt nhổ xuống một sợi lông trên bộ ngực nguyên hình, bỏ vào túi gấm, đeo lên người hai cô dâu giả, làm vậy mùi của hồ ly và chồn vàng sẽ quấn quanh người cô dâu giả.
Hoàng Mạc Tiên chuẩn bị một ít đồ ăn, để người của tổ quay phim ăn, mặc dù biết đồ ăn nay là quỷ thực, nhưng không ăn lát nữa có lẽ sẽ đói bụng thành quỷ thật, mọi người không thể làm gì khác hơn là kiên trì nhai nuốt nó như nhai sáp, ngồi đơ trong sân, thấp thỏm bất an chờ thời gian trôi qua.
Thời gian nhích lên từng giây từng phút, các nữ minh tinh trẻ tuổi ngồi trong sân đã như chim sợ cành cong, một chiếc lá khô bay xuống, bọn họ cũng ôm lấy nhau, hoảng sợ hỏi: "Tới rồi à tới rồi à?"
Sắc trời ngày càng tối, mấy ngọn quỷ hỏa màu xanh lục lần lượt sáng lên trong làng, có một nữ diễn viên sợ đến mức khóc xỉu, nữ diễn viên Tần Phong từng gặp là người duy nhất còn sót lại có thể tự mình đứng thẳng.
Tần Phong không nhịn được hỏi cô một câu: "Cô tên gì?"
Nếu như biết tên, thời khắc mấu chốt Vô Thường có thể gọi tên cô ta, cưỡng chế câu đi hồn phách, nhưng đó là dự tính xấu nhất, ở khi đại quỷ muốn tổn thương hồn phách của cô ta, Vô Thường có thể ra tay đoạt lấy. Mà hai người còn lại đã sợ đến mức thần trí mơ hồ, chỉ sợ gọi tên bọn họ cũng không đáp lại.
Lưu lượng tiểu hoa siết chặt hai nắm tay, vừa đè xuống sự sợ hãi, vừa trả lời: "Anh không biết tôi à? Gần đây có mấy bộ phim của tôi đang chiếu đấy, tôi là Bạch Liên Hoa."
Tần Phong không nhịn được cười: "... Nghệ danh này của cô, người đại diện của cô có thù với cô hả?"
Bạch Liên Hoa khóc ròng: "Anh cũng nhìn ra rồi à? Tên tôi vốn là Bạch Nhu, rất bình thường, Bạch Liên Hoa là cái quỷ gì chứ?"
Tần Phong vỗ vai cô: "Không sao, đại nạn không chết, qua được ải này rồi thời của cô sẽ tới."
Bạch Liên Hoa nổi giận: "Xong việc rồi tôi nhất định sẽ giải ước với cái phòng làm việc hãm lờ này!!!"
"Tới rồi." Tạ Kỳ Liên đè thấp giọng nhắc nhở.
Sương trắng lần thứ hai bay tới từ đằng xa, chỉ trong chớp mắt đã tràn đến trước mặt, cả ngôi làng bị sương mù màu trắng bao phủ, giữa làn sương có quỷ hỏa thăm thẳm đang cháy. Tiếng nhạc sai nhịp chẳng đâu ra đâu vang lên, vừa không nghe ra là nhạc cụ nào ca khúc nào, cũng không nghe ra là tác phẩm của thời kỳ nào.
Đại quỷ này không hề câu nệ tiểu tiết, cảm giác xưa cổ trên người đội ngũ đón dâu của hắn rất mơ hồ, hoàn toàn không có thói quen tuân thủ lễ nghi lúc còn sống của mình. Bầy quỷ trong đội ngũ nâng hai chiếc kiệu lớn tám người nâng, ba cái kiệu hoa nhỏ bốn người nâng, đều có màu đỏ thẫm rất giả, phụ tùng treo trên đó không phải vàng thì là bạc.
Trong đội ngũ đón dâu có rất nhiều dân làng sớm đã bị bắt, cũng có một số nhìn như là vong hồn bình thường sơ sẩy bị tóm, thậm chí có một phượt thủ hiện đại mặc đồ thể thao màu đỏ, đang run lẩy bẩy.
Xung quanh kiệu hoa, có tổng cộng mười lăm Bất Lương Nhân đồ đen, trên ngực đeo một đóa hoa hồng màu sắc cũng rất giả tạo.
"Giờ lành đã tới." Quỷ mặt xanh dẫn đầu mở to đôi mắt trắng bệch không có con ngươi, âm trầm nói, "Mời hai vị phu nhân lên kiệu."
Tần Phong giả dạng Hồ Duyên Nghiên, đứng kế "Hoàng Mạc Tiên", tay nắm tay, ngoan ngoãn tiến tới chỗ kiệu hoa, quỷ mặt xanh âm trầm nhìn bọn họ, chóp mũi hình như hít hà một chút, xác nhận hơi thở trên người cả hai.
Quỷ mặt xanh không phát hiện ra dị thường.
Hắn giơ tay lên, chỉ vào tổ quay phim: "Các ngươi, bắt đầu ghi hình hôn lễ."
Tổ quay phim sợ đến độ suýt nữa đánh rơi máy quay, lập tức run lập cập giơ ống kính lên, cả đoàn người lóng nga lóng ngóng ba chân bốn cẳng khởi động máy, quỷ mặt xanh chỉ hiểu da lông, thấy bọn họ giơ camera lên rồi liền không nhìn nữa, hoàn toàn không biết tay run như vậy không thể nào lấy được cảnh quay đẹp.
Mỗi người ngồi vào một chiếc kiệu hoa đỏ thẫm tám người nâng, mành rủ xuống che khuất người lại, đạo diễn nuốt nước miếng ừng ực, mành kiệu của hai chiếc kiệu hoa này vừa rủ xuống bên trong liền im bặt, giống như cái miệng to đùng như chậu máu nuốt lấy hai cô dâu giả vậy, không rõ sống chết.
Hai nữ diễn viên khóc đến hư thoát nắm ống tay áo của Bạch Liên Hoa: "Chị Bạch ơi, chúng ta có thể không không... không lên không..."
Câu nói này bị quỷ mặt xanh nghe được, hắn nói: "Mời đội phù dâu cũng lên kiệu hoa."
Hắn nói xong, ba con quỷ đồ đen từ phía sau bay ra, duỗi quỷ thủ trắng bệch muốn tóm lấy bọn họ, ba nữ diễn viên, cho dù là Bạch Liên Hoa cũng hét ầm lên, lập tức nhấc váy, vừa chạy vừa bò vọt vào kiệu hoa, sợ mình bị quỷ thủ bắt được.
Quỷ mặt xanh lườm những người còn lại, âm trầm toét miệng ra, cười: "Phu nhân đã lên kiệu, người nhà mẹ đẻ không cần nhớ mong nữa, giờ lành đã tới, xuất phát!"
—— ý này hiển nhiên, là một đi không trở lại.
Kiệu hoa loạng choà loạng choạng, quãng đường tĩnh mịch, chỉ có tiếng nhạc sắc bén lặp đi lặp lại diễn tấu, khiến ba hồn bảy vía người nghe được cũng phải tán đi.
Con quạ mắt đỏ bay sượt qua kiệu hoa, đậu lên đỉnh kiệu, phát ra tiếng kêu a a.
Sương mù ngày càng đậm, như sắp tràn vào trong kiệu, rất nhanh, làn sương hẳn là đụng vào cái lồng trong suốt nào đó, vặn vẹo không thể chui qua lằn ranh rõ ràng trước mặt, đội ngũ đón dâu xuyên qua lớp bình phong ấy, một toà đại trạch hiện ra trước mắt.
Đại trạch cũng rất rõ ràng, kết cấu và hình thức được xây phỏng theo hoàng cung các triều đại, chẳng qua là nhỏ hơn tí thôi, thoạt nhìn cỡ chừng như sân bóng đá. Trước cửa đại trạch là một khoảng đất trống lớn, binh doanh trú đóng, còn có hơn hai mươi quỷ hồn Bất Lương Nhân đồ đen canh phòng ở đây.
Ngoại trừ đội ngũ Bất Lương Nhân, không còn có chủng loại âm binh nào khác.
Đại kiệu hoa màu đỏ cùng tiểu hoa kiệu bốn người nâng chia thành hai đội, đại kiệu hoa màu đỏ dừng lại trước cửa đại trạch, giữa binh doanh, mà tiểu hoa kiệu thì bị nâng vào đại trạch trước.
"Ha ha ha ha ha ha——" Tiếng cười cực kỳ khoa trương càn rỡ vang lên, đứng trước cửa là một tên tướng quân mặc giáp lưng hùm vai gấu, đại đa số võ quan tiền tuyến thời cổ đại quả thật có thân hình như vậy, chiến tranh thời cổ dựa vào vóc người, càng vạm vỡ, mỡ dày, sức lực mới càng lớn, không sợ mệt mỏi còn chịu đánh, tên tướng quân này mặt mày dữ tợn, dáng người tròn vo, lúc còn sống có lẽ thật sự là một viên dũng tướng xông pha chiến đấu.
Quỷ đại quan cười to nói: "Các ngươi cho rằng bổn tướng quân không biết gì cả à? Đây là khu quản hạt của bổn tướng quân, bổn tướng quân tự nhiên rõ như lòng bàn tay, các ngươi cho rằng, hai thiên sư trà trộn vào đây, có thể địch nổi bổn tướng quân sao?"
Con quạ mắt đỏ lượn qua không trung, đậu lên cánh tay quỷ đại quan chìa ra, quỷ đại quan lấy ra một mảnh hài cốt, đút cho nó.
"Không biết tự lượng sức mình!" Quỷ đại quan phất tay, Bất Lương Nhân cùng rút trường đao ra, nhắm thẳng vào hai kiệu hoa ở giữa.
Kiệu hoa không có động tĩnh, quỷ đại quan đắc ý nói: "Sao hả, không nhúc nhích được rồi à, kiệu hoa này chấn nhiếp dương hỏa và sinh hồn người sống, dương hỏa càng mạnh, càng sẽ bị giam trong đó chịu đủ giày vò, bổn tướng quân biết thiên sư các ngươi dương hỏa rất mạnh, đặc biệt chuẩn bị cho các ngươi đấy."
Nửa ngày sau, trong kiệu hoa vọng ra tiếng rên trầm thấp, như là cố nén thống khổ, quỷ đại quan nghiêng tai lắng nghe, thấy thiên sư hoàn toàn rơi vào kế của mình rồi, càng yên tâm lớn mật hơn.
Giọng nói trong kiệu hoa gian nan hỏi: "Làn sương trắng đó là gì?"
"Ha ha ha!" Quỷ đại quan lại cười to, "Thế nào, âm khí nhập thể, không nhúc nhích được nữa phải không? Rất nhanh các ngươi sẽ biến thành hoạt tử nhân, đây chính là quỷ lực của U Minh Địa Phủ!"
Tần Phong ung dung bình thản, thở hổn hển nói: "Đừng hòng dọa ai, một con dã quỷ tầm thường như ông, lấy đâu ra quỷ lực của U Minh hả! Chỉ có Quỷ Tiên Địa Phủ mới có thể điều động được quỷ lực của U Minh!"
"Hừ, Địa Phủ giờ đã có tân nhậm Hắc Vô Thường, bổn tướng quân không thể không thừa nhận, Địa Phủ có đủ Hắc Bạch Vô Thường cần phải tạm tránh đi mũi nhọn, bằng phải bổn tướng quân sẽ không bị ép phải rụt cổ về nhà." Quỷ đại quan như là có chút phẫn hận bất bình, nhưng rất nhanh đã đắc ý cười to, "Nhưng Hắc Bạch Vô Thường chỉ là tiểu tiên của Địa Phủ, là do nhân gian hiện tại không có thượng vị Chủ Thần, thực lực mới có vẻ cao cường, bổn tướng quân có được mảnh vỡ pháp khí thượng vị Chủ Thần để lại, chờ bổn tướng quân ghép được pháp khí hoàn chỉnh rồi, bổn tướng quân có thể thu Hắc Bạch Vô Thường về dưới trướng, làm lính hầu cho bổn tướng quân!"
Tần Phong: "..."
Trong một kiệu hoa khác vọng ra tiếng than nhẹ: "Chả trách, ngay cả chúng tôi cũng không tra xét được diện mạo thật của ông và khu vực ông đang ở... Là mảnh vỡ Ngự Ấn của Phong Đô Đại Đế đúng không? Chiếc ấn năm đó nằm trong tay Phong Đô Đại Đế, cầm ấn có thể mở Quỷ Môn, đặc xá âm hồn, nghịch chuyển âm dương... Bản thể của nó được điêu khắc từ rễ của cây đào, vốn sinh ra ở U Minh, thế nên khi chúng thần rời đi, không có mang nó theo, hơn nữa còn đập vỡ ra giấu ở khắp nơi trên thế gian, dùng để đảm bảo âm dương nhân gian mãi luôn điều hòa, ông có thể đào ra được một mảnh, ngược lại là khiến tôi phải bội phục đấy."
Đại quỷ vỗ tay: "Tiểu thiên sư ngươi biết nhiều thật đó."
Tần Phong cười lạnh: "Một ác quỷ như ông, cũng phí lời nhiều đó."
"Đương nhiên là không rồi, bổn tướng quân tự nhiên biết đạo lý nói nhiều sai nhiều, nhưng ta không phải đang nói lời vô ích." Đại quỷ tới trước kiệu hoa, "Hai tiểu thiên sư các ngươi, tuy rằng gan to bằng trời muốn giở trò lừa bịp tập kích bổn tướng quân, nhưng bổn tướng quân thấy các ngươi có chút dũng khí, diện mạo quả thật rất xinh đẹp, mặc đồ nữ vào rồi lại càng đẹp hơn, bổn tướng quân là người chinh chiến sa trường, không câu nệ vấn đề nam nữ, vẫn bằng lòng cưới các ngươi làm phu nhân, nên mới nói sự thật cho các ngươi biết. Bổn tướng quân có thể hứa với các ngươi, chỉ cần các ngươi quy thuận ta, dùng pháp thuật chúc cho đại nghiệp của ta, tương lai bổn tướng quân chấp chưởng Địa Phủ, trở thành tân Phong Đô Đại Đế rồi, hai ngươi chính là quỷ hậu của bổn tướng quân, các ngươi thấy thế nào?"
Hai chiếc kiệu hoa đồng thời trầm mặc.
Nửa ngày sau, Tần Phong gian nan nói: "Tào điểm nhiều quá, nhưng con quỷ này thẩm mỹ hình như cũng có chút vấn đề."
Một chiếc kiệu hoa khác trả lời: "Không, không có vấn đề, toàn thân hắn từ đầu đến chân duy nhất không có vấn đề chỉ còn lại có thẩm mỹ thôi."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.