Quay Ngược Thời Gian Để Yêu Em
Chương 42
Tg Thanh Yến
18/09/2024
Cả hội trường náo nhiệt đến sôi trào, ai cũng chỉ trỏ hai con cáo già kia bị thế đáng đời . Chẳng ai đang để ý tới ánh mắt căm hận đến nghiến răng nghiến lợi của người phụ nữ
Khi Tô Mẫn cùng Hàn Gia Vĩnh ra khỏi sảnh hội trường xe của Nhất Trung đã đứng trước đợi . Lúc này một người đàn ông mặt mày dữ tợn, cao to đi ngược hướng cùng cả hai hướng vào hội trường . Nhìn thấy người đàn ông kia Hàn Gia Vĩnh như thấy tim mình ngừng đập trong phút chốc hơi thở của anh trở nên nặng nề, ánh mắt thường trầm tĩnh của anh trở nên dao động, những kí ức đau đớn tràn về
Tô Mẫn cảm nhận được sự khác lạ trong thay đổi của anh
- Anh sao thế
- Không sao em lên xe trước anh dặn Nhất Trung vài việc
- Vâng
Khi Tô Mẫn lên xe, đóng cửa lại anh vội quay sang ra lệnh cho Nhất Trung
- Cậu mau điều tra về người đàn ông kia, càng sớm càng tốt đừng chậm trễ một phút nào hết
- Vâng tôi đi ngay
Nhất Trung hiểu rõ chuyện điều tra người đàn ông kia đối với Hàn Gia Vĩnh là vô cùng quan trọng nên anh mới có thái độ như vậy
Trên đường về Hàn Gia Vĩnh vẫn luôn nắm chặt tay Tô Mẫn anh sợ, anh sợ một lần nữa sẽ mất cô . Gã đàn ông kia dù anh có đầu thai mấy kiếp anh cũng sẽ không bao giờ quên chính hắn là kẻ giết Tô Mẫn . Cái nắm tay của anh khiến Tô Mẫn lo lắng, cô cũng cảm nhận được sự sợ hãi gì đó đang trong anh
- Anh sao thế
Hàn Gia Vĩnh ôm cô thật chặt thủ thỉ
- Anh sẽ lấy tính mạng của anh đời này kiếp này bảo vệ em . Đó là lời thề mà Hàn Gia Vĩnh hứa với Tô Mẫn
Cô gật đầu
- Em cũng vậy
Xe đậu tại bãi đậu xe Lệ Chi Viên
Cả tòa biệt thự hôm nay bao trùm bởi bóng tối, hôm nay nhiệt độ đã tăng lên một chút nhưng cái giá rét vẫn còn . Hàn Gia Vĩnh choàng tay ôm cô vào lòng tiến nhanh vào nhà
Vào trong rồi nhưng chẳng có chút ánh sáng nào không biết quản gia Lưu và người giúp việc đã đi đâu vào giờ này
- Hôm nay anh cho mọi người nghỉ sớm rồi . Đứng yên đợi anh một lát
Tô Mẫn rời khỏi vòng tay anh, cô đứng yên trong bóng tôi mịt mờ chẳng thể thấy được gì . Chưa đến hai phút sau ánh sáng từ ngọn nến cứ thế chiếu sáng xuất hiện dần trước mắt cô . Người đàn ông cô yêu và yêu cô từ từ tiến tới gần hơn, anh cầm chiếc bánh gato hình trái tim bước gần về phía cô và hát bài chúc mừng sinh nhật
Tuy câu hát tiếng anh của anh như đọc nhưng Tô Mẫn vẫn nghe thấy đó là câu hát chúc mừng sinh nhật hay nhất mà cô từng nghe
- Mẫn Mẫn chúc em sinh nhật vui vẻ, mong em một đời an an hạnh phúc và tất nhiên là bên anh
Tô Mẫn bật cười liếc yêu
- Tự luyến
- Em ước đi
Tô Mẫn nhắm mắt chắp tay trước ngọn nến cầu nguyện " mong rằng những người con yêu thương một đời bình an, hạnh phúc . Mong rằng con có thể cùng người con yêu một đời một kiếp đi đến cuối đường "
Khi cô thổi tắt ngọn nến đèn cảm ứng trong nhà cũng sáng lên, bây giờ mới có thể nhìn thấy rõ hình dạng chiếc bánh kem .Chiếc bánh hình trái tim hơi méo nhưng trọn vẹn và đong đầy toàn bộ tình yêu của anh dành cho cô
- Lần đầu tiên anh làm không được đẹp nhưng sau này anh sẽ cố gắng
- Em thấy nó rất đẹp, nó là món quà ý nghĩa nhất mà em từng được nhận
- Đang còn một món quà tặng em
Hàn Gia Vĩnh đem tới trước mặt cô một chiếc hộp quà màu hồng có nơ bướm
- Em mở ra xem
Tô Mẫn cười cô cười đến toét cả miệng, năm nay là sinh nhật đáng nhớ nhất của cô . Chiếc nắp hộp được lật mở bên trong là chiếc khăn len màu trắng nhìn qua là biết đó là đồ handmade bởi nhìn nó không tới trình độ tinh xảo
- Là anh tự đan cho em, thích không
Tô Mẫn nâng chiếc khăn trên tay cô khóc, khóc vì hạnh phúc, cô ôm chầm lấy anh, rúc đầu vào áo khoác của anh mà thút thít
- Cảm ơn anh
Ngốc quá, vợ của anh những điều này là đương nhiên không cần nói cảm ơn anh muốn nghe câu khác cơ
Tô Mẫn núp trong áo anh mà cười tủm tỉm cô hiểu ý anh nhưng vẫn có ý muốn trêu chọc
- Ừm ... vậy món quà rất ý nghĩa em rất rất rất thích nó
- Chỉ vậy thôi sao
- Anh bảo không cần cảm ơn mà
- Em không có câu nào khác thể hiện sự yêu thích sao
- Không
Hàn Gia Vĩnh thở dài, ủ rủ
- Vậy sao
-
- Em yêu anh
Tô Mẫn siết chặt tay ôm eo anh hơn cô chỉ muốn đùa giỡn không muốn anh thất vọng
- Sao cơ, em nói to hơn chút nữa anh chưa nghe
- Em yêu anh
Tô Mẫn tăng âm lượng . Hàn Gia Vĩnh thấy trái tim mình rung lên, anh vui sướng và hạnh phúc đến khó tả . Tô Mẫn cũng vây
- Anh cũng yêu em
Còn gì bằng trái tim của hai người yêu nhau đều hướng về nhau, còn gì hạnh phúc bằng được sống cùng người mình yêu, cùng người ấy ngắm mặt trời lên, chiêm ngưỡng hoàng hôn xuống, nắm tay nhau cùng đi qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, trái tim cùng chung nhịp đập vào mỗi khắc quan trọng nhất của cuộc đời
Khi Tô Mẫn cùng Hàn Gia Vĩnh ra khỏi sảnh hội trường xe của Nhất Trung đã đứng trước đợi . Lúc này một người đàn ông mặt mày dữ tợn, cao to đi ngược hướng cùng cả hai hướng vào hội trường . Nhìn thấy người đàn ông kia Hàn Gia Vĩnh như thấy tim mình ngừng đập trong phút chốc hơi thở của anh trở nên nặng nề, ánh mắt thường trầm tĩnh của anh trở nên dao động, những kí ức đau đớn tràn về
Tô Mẫn cảm nhận được sự khác lạ trong thay đổi của anh
- Anh sao thế
- Không sao em lên xe trước anh dặn Nhất Trung vài việc
- Vâng
Khi Tô Mẫn lên xe, đóng cửa lại anh vội quay sang ra lệnh cho Nhất Trung
- Cậu mau điều tra về người đàn ông kia, càng sớm càng tốt đừng chậm trễ một phút nào hết
- Vâng tôi đi ngay
Nhất Trung hiểu rõ chuyện điều tra người đàn ông kia đối với Hàn Gia Vĩnh là vô cùng quan trọng nên anh mới có thái độ như vậy
Trên đường về Hàn Gia Vĩnh vẫn luôn nắm chặt tay Tô Mẫn anh sợ, anh sợ một lần nữa sẽ mất cô . Gã đàn ông kia dù anh có đầu thai mấy kiếp anh cũng sẽ không bao giờ quên chính hắn là kẻ giết Tô Mẫn . Cái nắm tay của anh khiến Tô Mẫn lo lắng, cô cũng cảm nhận được sự sợ hãi gì đó đang trong anh
- Anh sao thế
Hàn Gia Vĩnh ôm cô thật chặt thủ thỉ
- Anh sẽ lấy tính mạng của anh đời này kiếp này bảo vệ em . Đó là lời thề mà Hàn Gia Vĩnh hứa với Tô Mẫn
Cô gật đầu
- Em cũng vậy
Xe đậu tại bãi đậu xe Lệ Chi Viên
Cả tòa biệt thự hôm nay bao trùm bởi bóng tối, hôm nay nhiệt độ đã tăng lên một chút nhưng cái giá rét vẫn còn . Hàn Gia Vĩnh choàng tay ôm cô vào lòng tiến nhanh vào nhà
Vào trong rồi nhưng chẳng có chút ánh sáng nào không biết quản gia Lưu và người giúp việc đã đi đâu vào giờ này
- Hôm nay anh cho mọi người nghỉ sớm rồi . Đứng yên đợi anh một lát
Tô Mẫn rời khỏi vòng tay anh, cô đứng yên trong bóng tôi mịt mờ chẳng thể thấy được gì . Chưa đến hai phút sau ánh sáng từ ngọn nến cứ thế chiếu sáng xuất hiện dần trước mắt cô . Người đàn ông cô yêu và yêu cô từ từ tiến tới gần hơn, anh cầm chiếc bánh gato hình trái tim bước gần về phía cô và hát bài chúc mừng sinh nhật
Tuy câu hát tiếng anh của anh như đọc nhưng Tô Mẫn vẫn nghe thấy đó là câu hát chúc mừng sinh nhật hay nhất mà cô từng nghe
- Mẫn Mẫn chúc em sinh nhật vui vẻ, mong em một đời an an hạnh phúc và tất nhiên là bên anh
Tô Mẫn bật cười liếc yêu
- Tự luyến
- Em ước đi
Tô Mẫn nhắm mắt chắp tay trước ngọn nến cầu nguyện " mong rằng những người con yêu thương một đời bình an, hạnh phúc . Mong rằng con có thể cùng người con yêu một đời một kiếp đi đến cuối đường "
Khi cô thổi tắt ngọn nến đèn cảm ứng trong nhà cũng sáng lên, bây giờ mới có thể nhìn thấy rõ hình dạng chiếc bánh kem .Chiếc bánh hình trái tim hơi méo nhưng trọn vẹn và đong đầy toàn bộ tình yêu của anh dành cho cô
- Lần đầu tiên anh làm không được đẹp nhưng sau này anh sẽ cố gắng
- Em thấy nó rất đẹp, nó là món quà ý nghĩa nhất mà em từng được nhận
- Đang còn một món quà tặng em
Hàn Gia Vĩnh đem tới trước mặt cô một chiếc hộp quà màu hồng có nơ bướm
- Em mở ra xem
Tô Mẫn cười cô cười đến toét cả miệng, năm nay là sinh nhật đáng nhớ nhất của cô . Chiếc nắp hộp được lật mở bên trong là chiếc khăn len màu trắng nhìn qua là biết đó là đồ handmade bởi nhìn nó không tới trình độ tinh xảo
- Là anh tự đan cho em, thích không
Tô Mẫn nâng chiếc khăn trên tay cô khóc, khóc vì hạnh phúc, cô ôm chầm lấy anh, rúc đầu vào áo khoác của anh mà thút thít
- Cảm ơn anh
Ngốc quá, vợ của anh những điều này là đương nhiên không cần nói cảm ơn anh muốn nghe câu khác cơ
Tô Mẫn núp trong áo anh mà cười tủm tỉm cô hiểu ý anh nhưng vẫn có ý muốn trêu chọc
- Ừm ... vậy món quà rất ý nghĩa em rất rất rất thích nó
- Chỉ vậy thôi sao
- Anh bảo không cần cảm ơn mà
- Em không có câu nào khác thể hiện sự yêu thích sao
- Không
Hàn Gia Vĩnh thở dài, ủ rủ
- Vậy sao
-
- Em yêu anh
Tô Mẫn siết chặt tay ôm eo anh hơn cô chỉ muốn đùa giỡn không muốn anh thất vọng
- Sao cơ, em nói to hơn chút nữa anh chưa nghe
- Em yêu anh
Tô Mẫn tăng âm lượng . Hàn Gia Vĩnh thấy trái tim mình rung lên, anh vui sướng và hạnh phúc đến khó tả . Tô Mẫn cũng vây
- Anh cũng yêu em
Còn gì bằng trái tim của hai người yêu nhau đều hướng về nhau, còn gì hạnh phúc bằng được sống cùng người mình yêu, cùng người ấy ngắm mặt trời lên, chiêm ngưỡng hoàng hôn xuống, nắm tay nhau cùng đi qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, trái tim cùng chung nhịp đập vào mỗi khắc quan trọng nhất của cuộc đời
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.