Quay Quanh Vưu Vật Là Đoá Sen Trắng
Chương 3: Thế Giới Trước Khi Chết
Con Cá Mặn
02/10/2024
"Từ nhỏ mày đã cướp đi yêu thương của ba và mẹ cả anh trai, tất cả mọi người ai cũng yêu quý mày, còn tao tại sao ai cũng ghét tao, mày sinh ra đã được thông minh tài giỏi, còn tao thì sao, không có gì cả, bây giờ tới chồng tao mày cũng muốn cướp, đồ đĩ đồ lẳng lở, hồ ly tinh sao mày không chết đi.
"Thôi đi, câm miệng lại, sao cô có thể nói em ấy như vậy, em ấy có làm gì đâu, việc này là do tôi, tôi đã nói đợi cô sinh rồi tính tiếp không phải sao, cô bình thường cũng ăn hiếp em ấy như vậy sao?"
"Chị, em không ngờ chị ghét em như vậy."
Nói rồi Bạch Nha thở thắt, ngã quỵ xuống, Chu Huy hoảng hồn, chạy lại đỡ Bạch Nha vào lòng vừa lau nước mắt vừa lo lắng hỏi cậu.
"Em bị làm sao vậy, ráng lên xíu anh gọi bác sĩ cho em."
"Mày chết đi, chết đi là tốt nhất." Cô vừa nói vừa hưng phấn, khiến nụ cười trở nên quái dị.
Lúc này ba mẹ nghe cãi nhau thì chạy tới nghe được con gái mình nói như vậy thì mặt xanh lét, mẹ của Bạch Nha chạy nhanh lại cậu lấy trong túi chai thuốc cho người bị suyển xịt vào cho cậu, Bạch Nha lúc này mới bình tĩnh lại được hô hấp.
Mẹ của Bạch Nha thấy con mình ổn thì đứng dậy, tát mạnh lên mặt Bạch Mi.
"Sao mày làm vậy với em mày, nó có bệnh suyển bộ mày không biết sao, mày còn kêu nó đi chết, sao mày có thể ác độc như vậy."
"Tôi ác độc, từ nhỏ tới lớn hai người có coi tôi là con không, chỉ yêu thương nó, nó cướp hết mọi thứ của tôi, giờ còn muốn cướp chồng tôi, bà muốn tôi làm sao."
Mẹ của cả hai nghe xong giật mình, bà không tin con bà sẽ làm vậy vì Bạch Nha từ nhỏ đã ngoan lắm, 26 tuổi còn chưa yêu ai sao có thể như vậy.
"Mẹ con không có, con chỉ nói chuyện với anh rể 5 câu thôi, chỉ nói con thích có cháu, sau này cũng là người một nhà nên con kêu là anh rể, anh nói đợi chị sinh xong rồi tính sau chưa cưới bây giờ, tự dưng chị xong ra nói con giựt chồng chị." Nói rồi cậu khóc oà lên.
" Ngoan con trai không được khóc con bị bệnh khóc sẽ làm con khó thở, ngoan ba sẽ xử lý chuyện này."
Nói rồi ông nhìn Chu Huy, lại nhìn Bạch Mi.
"Chuyện của hai đứa, đừng có lôi Bạch Nha vào, nó là đứa rất dễ tổn thương, cơ thể thì yếu đuối không chịu nổi dằn vặt của hai đứa đâu, Chu Huy tôi không biết cậu có cưới Bạch Mi hay không nhưng cậu phải tránh xa con trai tôi ra."
"Còn về Bạch Mi ba không ngờ con lại độc ác như vậy, muốn em trai mình chết, con quá nguy hiểm cho tính mạng của Bạch Nha con dọn ra ngoài đi, ba sẽ cho con một căn hộ."
Bạch Mi không tin vào tai mình, ý gì đuổi mình đi, vì nó sao, vì nó mà không cần mình nữa, mình thì sao, mình là gì.
"Ba đang đuổi con sao, bộ con không phải là con của hai người hay sao?"
"Là con của chúng ta, nhưng nhà này không có ai độc ác muốn giết người thân của mình, Bạch Nha sẽ không sống nổi khi con ở đây, hồi nhỏ có một lần con đã xém giết chết nó, ba nghĩ lớn rồi con sẽ khác những chuyện con làm ba đều biết chỉ là không muốn nói thôi, nhưng bây giờ con còn độc ác hơn trước...
Ông trầm ngâm một lát rồi nói tiếp.
"Con đi đi."
Bạch Mi không ngờ chuyện hồi nhỏ ba còn nhớ, tại sao vậy mình làm gì sai, mình chỉ muốn lấy lại tất cả thứ thuộc về mình thôi mà.
"Chú con sẽ không cưới Bạch Mi nhưng cháu sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé, cháu không muốn cưới một người vợ như vậy, cháu không muốn lúc nào cũng mệt mỏi trong cuộc hôn nhân này."
Cha Bạch Nha nhìn Chu Huy cũng không ngăn cản vì ông biết con gái mình như thế nào, còn về cậu ta có ý gì với con trai mình hay không thì, cũng không có cơ hội đâu, ông gật đầu với Chu Huy.
"A A A, anh nói gì không cưới tôi, tôi có con của anh, anh phải cưới tôi, chắc chắn anh đã mê nó, như những người đàn ông khác, anh khốn nạn, còn mày là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ giựt chồng tao."
Cô bị nhiều thứ ập tới một lúc không còn lý trí gì định xong lên đánh Bạch Nha nhưng đã bị Chu Huy ngăn cản lại, Bạch Nha hoảng sợ được mẹ mình ôm.
"Hức, mẹ ơi con sợ quá chị thật đáng sợ."
"Ngoan con đừng khóc nó không làm được gì nữa đâu, ông kêu bảo vệ lôi nó ra ngoài đi."
Ba Bạch Nha thấy vậy cũng hoảng hốt với sự điên cuồng của con gái mình, cũng kêu bảo vệ lên lôi Bạch Mi đang la hét chửi rủa.
"Cô chú con xin phép về trước, để giải quyết mọi chuyện, lần sau cháu sẽ đến thăm lần nữa." Nói rồi anh lưu luyến nhìn bé thỏ đang hút thít trong lòng mẹ mình, rồi quay đi.
Đợi anh bé con chúng ta sớm sẽ gặp lại nhau thôi, và lúc đó anh sẽ chính thức theo đuổi em, cho dù em không để ý anh, thì anh cũng sẽ làm mọi cách để em ở bên cạnh anh, cho dù có là bắt nhốt, giam cầm em cũng được, làm chim hoàng yến nhỏ, chỉ hót cho mình anh nghe.
Thấy Chu Huy đã đi rồi Bạch Nha mới ngẩn mặt lên nhìn mẹ mình, thút thít vừa khóc vừa nói.
"Thôi đi, câm miệng lại, sao cô có thể nói em ấy như vậy, em ấy có làm gì đâu, việc này là do tôi, tôi đã nói đợi cô sinh rồi tính tiếp không phải sao, cô bình thường cũng ăn hiếp em ấy như vậy sao?"
"Chị, em không ngờ chị ghét em như vậy."
Nói rồi Bạch Nha thở thắt, ngã quỵ xuống, Chu Huy hoảng hồn, chạy lại đỡ Bạch Nha vào lòng vừa lau nước mắt vừa lo lắng hỏi cậu.
"Em bị làm sao vậy, ráng lên xíu anh gọi bác sĩ cho em."
"Mày chết đi, chết đi là tốt nhất." Cô vừa nói vừa hưng phấn, khiến nụ cười trở nên quái dị.
Lúc này ba mẹ nghe cãi nhau thì chạy tới nghe được con gái mình nói như vậy thì mặt xanh lét, mẹ của Bạch Nha chạy nhanh lại cậu lấy trong túi chai thuốc cho người bị suyển xịt vào cho cậu, Bạch Nha lúc này mới bình tĩnh lại được hô hấp.
Mẹ của Bạch Nha thấy con mình ổn thì đứng dậy, tát mạnh lên mặt Bạch Mi.
"Sao mày làm vậy với em mày, nó có bệnh suyển bộ mày không biết sao, mày còn kêu nó đi chết, sao mày có thể ác độc như vậy."
"Tôi ác độc, từ nhỏ tới lớn hai người có coi tôi là con không, chỉ yêu thương nó, nó cướp hết mọi thứ của tôi, giờ còn muốn cướp chồng tôi, bà muốn tôi làm sao."
Mẹ của cả hai nghe xong giật mình, bà không tin con bà sẽ làm vậy vì Bạch Nha từ nhỏ đã ngoan lắm, 26 tuổi còn chưa yêu ai sao có thể như vậy.
"Mẹ con không có, con chỉ nói chuyện với anh rể 5 câu thôi, chỉ nói con thích có cháu, sau này cũng là người một nhà nên con kêu là anh rể, anh nói đợi chị sinh xong rồi tính sau chưa cưới bây giờ, tự dưng chị xong ra nói con giựt chồng chị." Nói rồi cậu khóc oà lên.
" Ngoan con trai không được khóc con bị bệnh khóc sẽ làm con khó thở, ngoan ba sẽ xử lý chuyện này."
Nói rồi ông nhìn Chu Huy, lại nhìn Bạch Mi.
"Chuyện của hai đứa, đừng có lôi Bạch Nha vào, nó là đứa rất dễ tổn thương, cơ thể thì yếu đuối không chịu nổi dằn vặt của hai đứa đâu, Chu Huy tôi không biết cậu có cưới Bạch Mi hay không nhưng cậu phải tránh xa con trai tôi ra."
"Còn về Bạch Mi ba không ngờ con lại độc ác như vậy, muốn em trai mình chết, con quá nguy hiểm cho tính mạng của Bạch Nha con dọn ra ngoài đi, ba sẽ cho con một căn hộ."
Bạch Mi không tin vào tai mình, ý gì đuổi mình đi, vì nó sao, vì nó mà không cần mình nữa, mình thì sao, mình là gì.
"Ba đang đuổi con sao, bộ con không phải là con của hai người hay sao?"
"Là con của chúng ta, nhưng nhà này không có ai độc ác muốn giết người thân của mình, Bạch Nha sẽ không sống nổi khi con ở đây, hồi nhỏ có một lần con đã xém giết chết nó, ba nghĩ lớn rồi con sẽ khác những chuyện con làm ba đều biết chỉ là không muốn nói thôi, nhưng bây giờ con còn độc ác hơn trước...
Ông trầm ngâm một lát rồi nói tiếp.
"Con đi đi."
Bạch Mi không ngờ chuyện hồi nhỏ ba còn nhớ, tại sao vậy mình làm gì sai, mình chỉ muốn lấy lại tất cả thứ thuộc về mình thôi mà.
"Chú con sẽ không cưới Bạch Mi nhưng cháu sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé, cháu không muốn cưới một người vợ như vậy, cháu không muốn lúc nào cũng mệt mỏi trong cuộc hôn nhân này."
Cha Bạch Nha nhìn Chu Huy cũng không ngăn cản vì ông biết con gái mình như thế nào, còn về cậu ta có ý gì với con trai mình hay không thì, cũng không có cơ hội đâu, ông gật đầu với Chu Huy.
"A A A, anh nói gì không cưới tôi, tôi có con của anh, anh phải cưới tôi, chắc chắn anh đã mê nó, như những người đàn ông khác, anh khốn nạn, còn mày là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ giựt chồng tao."
Cô bị nhiều thứ ập tới một lúc không còn lý trí gì định xong lên đánh Bạch Nha nhưng đã bị Chu Huy ngăn cản lại, Bạch Nha hoảng sợ được mẹ mình ôm.
"Hức, mẹ ơi con sợ quá chị thật đáng sợ."
"Ngoan con đừng khóc nó không làm được gì nữa đâu, ông kêu bảo vệ lôi nó ra ngoài đi."
Ba Bạch Nha thấy vậy cũng hoảng hốt với sự điên cuồng của con gái mình, cũng kêu bảo vệ lên lôi Bạch Mi đang la hét chửi rủa.
"Cô chú con xin phép về trước, để giải quyết mọi chuyện, lần sau cháu sẽ đến thăm lần nữa." Nói rồi anh lưu luyến nhìn bé thỏ đang hút thít trong lòng mẹ mình, rồi quay đi.
Đợi anh bé con chúng ta sớm sẽ gặp lại nhau thôi, và lúc đó anh sẽ chính thức theo đuổi em, cho dù em không để ý anh, thì anh cũng sẽ làm mọi cách để em ở bên cạnh anh, cho dù có là bắt nhốt, giam cầm em cũng được, làm chim hoàng yến nhỏ, chỉ hót cho mình anh nghe.
Thấy Chu Huy đã đi rồi Bạch Nha mới ngẩn mặt lên nhìn mẹ mình, thút thít vừa khóc vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.