Quay Quanh Vưu Vật Là Đoá Sen Trắng
Chương 5: Thế Giới Trước Khi Chết
Con Cá Mặn
02/10/2024
Bạch Nha im lặng dựa vào ngực anh trai mình, không nói gì nữa, lúc này cũng đã nín khóc, nhưng vẫn còn hơi thút thít cái mũi, Bạch Huân mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn về Bạch Mi anh đã biết nó là một đứa ác độc, từ nhỏ đã thế lớn lên cũng không thay đổi, luôn ức hiếp bé con, lần nào bé con cũng khóc và đau lòng vì bị những hành động lời nói của Bạch Mi, ba làm như vậy là tốt nhất, cho nó ở ngoài để khỏi làm tổn thương bé cưng, còn không đưa nó đến một nơi thật xa cũng được, tránh nó lại làm gì nguy hại tới bé con, trước tiên phải vỗ bé cưng vui cái đã.
"Chiều mai, bay qua mỹ rồi anh sẽ bay chung chuyến với em, Lục Vịnh sẽ đi cùng chúng ta."
"A! Còn một người nữa sẽ đi cùng chúng ta."
"Ai vậy anh?" Bạch Nha thắc mắc nhìn anh trai mình.
"Mai em sẽ biết, đây cũng là một người bạn của anh, nhưng nó lầm lì mặt lạnh, nó ít giao tiếp bên ngoài nên em chưa từng gặp, nhưng nó có công việc bên Mỹ nên sẽ đi cùng chúng ta."
"Ồ! Em biết rồi càng đông càng vui."
"Mà anh hai, anh Lâm Quân nói sẽ đi cổ vũ cho em, nên mai sẽ có em và anh, anh Lâm Quân thêm hai người bạn của anh là năm người á nha." Lúc này Bạch Nha mới cười với anh từ lúc anh mới vào nhà tới giờ.
Bạch Huân nhíu mài, anh biết Lâm Quân cũng yêu Bạch Nha của anh, nhưng anh không cản được, vì dù sao anh cũng là anh ruột, chỉ cần bảo vệ che chở cho nụ cười của em ấy là anh vui rồi, nhưng một chút trong anh không cam tâm, tại sao anh lại là anh trai ruột của em ấy chứ, nhưng Lâm Quân đã theo đuổi Bạch Nha từ năm em ấy học lớp 9 nhưng bao nhiu năm vẫn chưa có kết quả, chỉ có chứng minh, Bạch Nha không yêu Lâm Quân, em ấy vẫn còn là của riêng mình.
"Được thôi, ngày mai năm người chúng ta cùng đi, qua bên đó, buổi hoà nhạc xong thì anh sẽ dẫn bé con đi chơi được không?"
Lúc này mắt Bạch Nha sáng ngời gật đầu lia lịa với anh, rồi chồm tới ôm Bạch Huân rồi hôn lên má anh, làm Bạch Huân cứng đờ người.
"Anh hai anh là tốt nhất em yêu anh nhất trên đời."
Ở nơi Bạch Nha không thấy mắt của Bạch Huân đã đen kịt lại, hai tay ôm lấy eo của em trai sờ lên sờ xuống, dục vọng chiếm hữu tăng cao, nhưng anh vẫn còn tia lý trí kìm hãm con dã thú đang gào thét đòi ra ngoài kia, bé con em muốn anh phải làm sao đây, bỗng có giọng nói ấp áp truyền tới.
"Chỉ có Huân Nhi mới làm cho Nha Nhi của mẹ cười thôi, mami đau lòng quá đi."
Hai anh em ngước lên thì thấy ba và mẹ đang đi tới với nụ cười ôn nhu.
"Mami nói gì vậy, con yêu mami lắm lắm luôn, trong lòng con mami là công chúa đẹp nhất." Lúc này Bạch Nha chạy lại ôm lấy mẹ mình.
"Con đó miệng lưỡi sao như dính mật vậy." Nói rồi cả gia đình cười nói vui vẻ hẳn lên, không ai đề cập đến Bạch Mi cả.
Dùng xong cơm tối, Bạch Huân theo cha Bạch vào văn phòng, còn Bạch Nha ở lại nằm trên đùi mẹ mình xem tivi.
Vừa vô phòng làm việc, Bạch Huân đã lên tiếng trước.
"Ba định làm sao với Bạch Mi?"
"Con nghĩ ba nên làm gì, dù sao nó cũng là con của ba là em của con ba không thể nào làm quá với nó được." Nói rồi ông thở dài mệt mỏi.
"Nhưng nó sẽ hại Bạch Nha, em ấy có bệnh suyển bẩm sinh, nó cũng biết nên lần nào nó cũng làm cho em ấy xém chết, có lần còn lấy chai thuốc không trả cho em ấy, nếu không có người phát hiện thì giờ, chúng ta đã mất bé con rồi."
Ba Bạch trầm ngâm, ông nghe con trai nói ông biết là mọi chuyện nghiêm trọng, nhưng phải làm sao...
"Hay là mình đưa nó đi nước ngoài đi, chu cấp cho nó không để nó thiếu ăn thiếu mặc." Bạch Huân nói.
Ba Bạch suy nghĩ lời con trai, thì thấy con trai nói không sai, có khi nó sẽ thay đổi tính cách khi xa quê hương, ông im lặng một lúc thì gật đầu.
Bạch Huân ra khỏi phòng làm việc thì đi thẳng về phòng mình, vừa mở cửa phòng đã thấy một thân thể nuột nà thon gọn mặc áo thun trắng quần đùi, nằm trên giường của mình ngủ ngon lành, đôi chân dài thẳng tắp lán mịn lộ ra bên ngoài, mùi thơm thanh mát toả ra từ cơ thể của bảo bối nhi làm anh nuốt nước miếng ực ực vài cái, giây phút đó anh như ngừng thở, sao em ấy lại ngủ ở đây, Bạch Huân đóng cửa thật nhẹ rồi chạy vào phòng tắm, đóng cửa lại, anh sợ mình làm chuyện sai lầm, Bạch Huân mở nước lạnh tắm nhưng vẫn không ổn đỉnh được, anh đưa tay tuốt côn thịt to bự của mình miệng cứ phun ra lời thô tục.
"Đụ chết đĩ dâm nhà em, đúng là muốn mạng mà, a ha...đến đây quyến rũ anh chứ gì...ân a...hừ cho em đều bắn tinh cho em hết..."
Chừng 15 phút trong tiếng nước nghe được âm thanh vụn vỡ và tiếng gầm nhẹ, bên ngoài Bạch Nha đã mở mắt từ bao giờ, và mỉm cười ma mị.
Bạch Huân bước ra anh chỉ quấn một chiếc áo tấm, tóc vẫn còn nhỏ giọt nước vừa đi được vài bước đã thấy được Bạch Nha đang nhìn mình, Bạch Huân giật mình một cái rồi ho khan trấn định lại hỏi Bạch Nha.
Còn về Bạch Mi anh đã biết nó là một đứa ác độc, từ nhỏ đã thế lớn lên cũng không thay đổi, luôn ức hiếp bé con, lần nào bé con cũng khóc và đau lòng vì bị những hành động lời nói của Bạch Mi, ba làm như vậy là tốt nhất, cho nó ở ngoài để khỏi làm tổn thương bé cưng, còn không đưa nó đến một nơi thật xa cũng được, tránh nó lại làm gì nguy hại tới bé con, trước tiên phải vỗ bé cưng vui cái đã.
"Chiều mai, bay qua mỹ rồi anh sẽ bay chung chuyến với em, Lục Vịnh sẽ đi cùng chúng ta."
"A! Còn một người nữa sẽ đi cùng chúng ta."
"Ai vậy anh?" Bạch Nha thắc mắc nhìn anh trai mình.
"Mai em sẽ biết, đây cũng là một người bạn của anh, nhưng nó lầm lì mặt lạnh, nó ít giao tiếp bên ngoài nên em chưa từng gặp, nhưng nó có công việc bên Mỹ nên sẽ đi cùng chúng ta."
"Ồ! Em biết rồi càng đông càng vui."
"Mà anh hai, anh Lâm Quân nói sẽ đi cổ vũ cho em, nên mai sẽ có em và anh, anh Lâm Quân thêm hai người bạn của anh là năm người á nha." Lúc này Bạch Nha mới cười với anh từ lúc anh mới vào nhà tới giờ.
Bạch Huân nhíu mài, anh biết Lâm Quân cũng yêu Bạch Nha của anh, nhưng anh không cản được, vì dù sao anh cũng là anh ruột, chỉ cần bảo vệ che chở cho nụ cười của em ấy là anh vui rồi, nhưng một chút trong anh không cam tâm, tại sao anh lại là anh trai ruột của em ấy chứ, nhưng Lâm Quân đã theo đuổi Bạch Nha từ năm em ấy học lớp 9 nhưng bao nhiu năm vẫn chưa có kết quả, chỉ có chứng minh, Bạch Nha không yêu Lâm Quân, em ấy vẫn còn là của riêng mình.
"Được thôi, ngày mai năm người chúng ta cùng đi, qua bên đó, buổi hoà nhạc xong thì anh sẽ dẫn bé con đi chơi được không?"
Lúc này mắt Bạch Nha sáng ngời gật đầu lia lịa với anh, rồi chồm tới ôm Bạch Huân rồi hôn lên má anh, làm Bạch Huân cứng đờ người.
"Anh hai anh là tốt nhất em yêu anh nhất trên đời."
Ở nơi Bạch Nha không thấy mắt của Bạch Huân đã đen kịt lại, hai tay ôm lấy eo của em trai sờ lên sờ xuống, dục vọng chiếm hữu tăng cao, nhưng anh vẫn còn tia lý trí kìm hãm con dã thú đang gào thét đòi ra ngoài kia, bé con em muốn anh phải làm sao đây, bỗng có giọng nói ấp áp truyền tới.
"Chỉ có Huân Nhi mới làm cho Nha Nhi của mẹ cười thôi, mami đau lòng quá đi."
Hai anh em ngước lên thì thấy ba và mẹ đang đi tới với nụ cười ôn nhu.
"Mami nói gì vậy, con yêu mami lắm lắm luôn, trong lòng con mami là công chúa đẹp nhất." Lúc này Bạch Nha chạy lại ôm lấy mẹ mình.
"Con đó miệng lưỡi sao như dính mật vậy." Nói rồi cả gia đình cười nói vui vẻ hẳn lên, không ai đề cập đến Bạch Mi cả.
Dùng xong cơm tối, Bạch Huân theo cha Bạch vào văn phòng, còn Bạch Nha ở lại nằm trên đùi mẹ mình xem tivi.
Vừa vô phòng làm việc, Bạch Huân đã lên tiếng trước.
"Ba định làm sao với Bạch Mi?"
"Con nghĩ ba nên làm gì, dù sao nó cũng là con của ba là em của con ba không thể nào làm quá với nó được." Nói rồi ông thở dài mệt mỏi.
"Nhưng nó sẽ hại Bạch Nha, em ấy có bệnh suyển bẩm sinh, nó cũng biết nên lần nào nó cũng làm cho em ấy xém chết, có lần còn lấy chai thuốc không trả cho em ấy, nếu không có người phát hiện thì giờ, chúng ta đã mất bé con rồi."
Ba Bạch trầm ngâm, ông nghe con trai nói ông biết là mọi chuyện nghiêm trọng, nhưng phải làm sao...
"Hay là mình đưa nó đi nước ngoài đi, chu cấp cho nó không để nó thiếu ăn thiếu mặc." Bạch Huân nói.
Ba Bạch suy nghĩ lời con trai, thì thấy con trai nói không sai, có khi nó sẽ thay đổi tính cách khi xa quê hương, ông im lặng một lúc thì gật đầu.
Bạch Huân ra khỏi phòng làm việc thì đi thẳng về phòng mình, vừa mở cửa phòng đã thấy một thân thể nuột nà thon gọn mặc áo thun trắng quần đùi, nằm trên giường của mình ngủ ngon lành, đôi chân dài thẳng tắp lán mịn lộ ra bên ngoài, mùi thơm thanh mát toả ra từ cơ thể của bảo bối nhi làm anh nuốt nước miếng ực ực vài cái, giây phút đó anh như ngừng thở, sao em ấy lại ngủ ở đây, Bạch Huân đóng cửa thật nhẹ rồi chạy vào phòng tắm, đóng cửa lại, anh sợ mình làm chuyện sai lầm, Bạch Huân mở nước lạnh tắm nhưng vẫn không ổn đỉnh được, anh đưa tay tuốt côn thịt to bự của mình miệng cứ phun ra lời thô tục.
"Đụ chết đĩ dâm nhà em, đúng là muốn mạng mà, a ha...đến đây quyến rũ anh chứ gì...ân a...hừ cho em đều bắn tinh cho em hết..."
Chừng 15 phút trong tiếng nước nghe được âm thanh vụn vỡ và tiếng gầm nhẹ, bên ngoài Bạch Nha đã mở mắt từ bao giờ, và mỉm cười ma mị.
Bạch Huân bước ra anh chỉ quấn một chiếc áo tấm, tóc vẫn còn nhỏ giọt nước vừa đi được vài bước đã thấy được Bạch Nha đang nhìn mình, Bạch Huân giật mình một cái rồi ho khan trấn định lại hỏi Bạch Nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.