Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh
Chương 47: Ra phủ
Chu Ngọc
12/06/2014
Thật lâu sau, Vô Diễm mới buông Lục Tiểu Thanh ra, cười khẽ, ngón tay cái khẽ vuốt ve trên đôi môi vừa bị chính mình hôn sưng đỏ, sau đó hạ tay xuống, vươn cả hai tay ra ôm lấy nàng vào trong lòng, thấy Lục Tiểu Thanh nháy nháy hai mắt mông lung như sương mù nhìn mình, không khỏi mỉm cười nói: “Về sau không cho nàng nói sẽ rời đi, nơi này chính là nhà của nàng.”Lục Tiểu Thanh sau khi cả kinh, cũng đã nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, ông trời cũng thật khéo trêu đùa, bản thân mình giữ gìn nụ hôn đầu hơn hai mươi năm, chính mình toàn tâm toàn ý muốn giữ lại để dành cho người nam nhân mà mình yêu nhất, hôm nay lại liền bị nam nhân đã kết hôn đang đứng trước mặt mình đoạt mất nụ hôn đầu, ta không muốn như thế a~, càng làm cho ta thêm đau đầu mệt mỏi.Đang muốn phát hỏa, khóe mắt lại nhìn thấy bên ngoài sân có một đám người đang quỳ, chỉ có duy nhất một nữ nhân đứng thẳng người, tập trung nhìn vào đúng là Quận vương phi kia, lúc này nàng ta chính là vẻ mặt xanh mét nhìn mình, ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Tiểu Thanh vậy.Lục Tiểu Thanh nhất thời tâm tình lại cảm thấy thật khó chịu, cũng hung hăng trừng mắt nhìn lại nữ nhân kia, những lời trong lòng đang muốn nói với Vô Diễm đành gác sang một bên, giải quyết chuyện trước mắt rồi nói sau.Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh tà mắt hung tợn trừng mắt nhìn trong đình viện, quay đầu cũng nhìn thấy đám người kia, sau đó quay đầu lại nói với Lục Tiểu Thanh: “Về sau nàng vẫn cần phải có lễ phép, chuyện hôm nay không nói nữa, về sau, ở trong vương phủ, không ai có thể ức hiếp được nàng” Vừa nói vừa muốn ôm Lục Tiểu Thanh rời đi.Lục Tiểu Thanh không có di động cước bộ, né tránh thoát ra khỏi cánh tay của Vô Diễm, lui về phía sau từng bước, Vô Diễm nhíu mày nói: “Nàng làm gì vậy?”Lục Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Quận vương phi kia liếc mắt một cái, đột nhiên quay đầu nghiêm mặt nói với Vô Diễm: “Vô Diễm, huynh muốn ta ở lại phải không? Ta cho huynh một cơ hội, hưu nàng.” Nói xong giơ ngón tay chỉ về phía Quận vương phi.Quận vương phi mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, cước bộ loạng choạng lui ra phía sau vài bước, may mắn được hai mama đi theo phía sau nàng ta đỡ được, toàn bộ hạ nhân có mặt ở trong đình viện, nhất thời cũng bị dọa sợ đến nỗi ngậm chặt miệng lại, không ai dám thở mạnh, sợ chính mình nhất thời thở mạnh, quấy rầy sự im lặng ở trong sân.Trong lòng tất cả lại đều thầm nghĩ nữ tử mà Vương gia mang về thật kiêu ngạo và bá đạo, còn chưa được gả vào cửa, liền đã dám kêu Vương gia hưu chính phi của hắn, cho nên tất cả đều cẩn thận nín thở chờ đợi, vạn nhất về sau nàng thực sự là chủ tử của mình, xem ra cũng không phải là chủ dễ nói chuyện đâu.Vô Diễm trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh nói: “Nàng nói cái gì? Không được đùa giỡn như vậy.”Lục Tiểu Thanh lại lui về phía sau từng bước, khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu, kiên quyết nói: “Ta không hay nói giỡn, hưu nàng ta liền tiến vào vương phủ của huynh, nếu không, một khi nàng vẫn còn ở trong phủ này, ta đời này quyết không bước chân vào Kình vương phủ nửa bước. Vô Diễm, đây là ý nghĩ của ta, cũng là yêu cầu của ta, nếu huynh làm không được, thì huynh cũng đừng mong ta ở lại.” Dứt lời thật sâu nhìn Vô Diễm liếc mắt một cái, xoay người liền đi về phía cửa lớn.Nguyên Phong đi ở phía sau, xông về phía trước tiến lên mở cửa lớn ra, đi theo phía sau Lục Tiểu Thanh là bốn tiểu nha đầu, lúc này xoay người hướng về phía Vô Diễm dập đầu lạy một cái, sau đó đứng lên chạy theo Tiểu Thanh ra khỏi cửa lớn.Vô Diễm trơ mắt nhìn Lục Tiểu Thanh đi ra cửa lớn, vài lần muốn đuổi theo, nhưng chân lại không cách nào nhúc nhích được, hưu thê sẽ không bao giờ được hoàng thất chấp thuận, việc phong phi chính thất đã được ghi vào gia phả, là do cha mẹ của mình lựa chọn, có thể nói hưu liền hưu được hay sao, mà mình thực sự sẽ nguyện vì Lục Tiểu Thanh mà hưu thê sao? Chính mình thật sự có năng lực vì nàng mà cùng người thân quyết liệt, cùng quyền thần trở thành địch sao? Có thể hay là không thể? Nguyện ý hay là không muốn? Trong nháy mắt không thể làm rõ được.Lục Tiểu Thanh đi ra khỏi cửa lớn của vương phủ, hít thật sâu một hơi, Vô Diễm a~, huynh vẫn chưa nghĩ được rõ ràng huynh có phải hay không thật sự thích ta, ta cũng chưa rõ ràng chính mình có thích huynh hay không, hai chúng ta đúng là hai kẻ ngu ngốc, hai đứa ngốc, vẫn không thể hiểu rõ tình cảm của chính bản thân mình.Vô Diễm, ta vẫn luôn kỳ vọng vào một tình cảm sống chết có nhau, có thể siêu việt luân hồi, nhưng có lẽ là ta đã quá vọng tưởng rồi, đối với huynh thật sự muốn có được một tình cảm như vậy, một phần hoàn toàn cũng phải thuộc về ta, phải xem tình cảm của ta dành cho huynh thế nào đã. Ta vẫn sợ hãi không biết đến khi nào thì ta sẽ rời khỏi nơi này, trở về thế giới của ta, cho nên ta cứ ở trong sợ hãi mà không dám vươn tay ra mở cánh cửa trong lòng mình, hôm nay, ta cư nhiên lại để cho huynh mở cửa một góc trong trái tim ta, ta thật không biết chính mình đang nghĩ cái gì nữa.“Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đến nơi nào đây?” Lục Tụ thấy Lục Tiểu Thanh chỉ lo cúi đầu đi về phía trước, cũng không nói sẽ đi về hướng nào, không khỏi chạy lên phía trước đuổi kịp giữ nàng lại để hỏi.Lục Tiểu Thanh cả kinh phục hồi lại tinh thần, gãi gãi đầu nói: “Đi đâu bây giờ? Ta không biết a~, ta đối với kinh thành không quen.”Bốn người bọn Lục Tụ lúc này thưởng cho Lục Tiểu Thanh một cái nhìn xem thường, có khí chất rời bỏ Kình vương phủ như vậy, hiện tại lại không biết nên đi đến nơi nào, thật sự đúng là chủ tử mơ hồ. Thấy mọi người chung quanh tất cả đều cố ý, vô tình nhìn chằm chằm tiểu thư cùng bốn người bọn mình, trong mắt lộ vẻ kinh diễm, các nàng không khỏi trên mặt đều ửng hồng, các nàng quanh năm chỉ ở trong vương phủ, không bước ra ngoài nửa bước, nên chưa từng biết hoàn cảnh ở bên ngoài phủ ra sao.Hồng Ngọc nói: “Nếu tiểu thư không biết, em xem chúng ta trước tiên nên tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, sau đó phân công cho mỗi người một việc để làm.” Thời điểm bốn người các nàng ra khỏi phủ cũng không mang theo bất kỳ cái gì, Lục Tiểu Thanh nói không cần bất cứ một thứ gì ở trong phủ, một khi đã bước ra khỏi phủ, liền cắt đứt hết mọi quan hệ với vương phủ, cho nên các nàng rời đi rất nhẹ nhàng, trên tay không có đến cả một bọc hành lý.Lục Tiểu Thanh đang muốn gật đầu, đột nhiên mắt ngọc sáng lên, cười rộ lên nói: “Không cần phải nghĩ cách nữa, chúng ta về sau đã có chỗ ở.” Chỉ thấy phía trước có một chiếc xe ngựa giản dị đang chậm rãi đi về hướng các nàng“Lý Trị, quên đi ta vẫn nên gọi huynh là Thiên Vũ như trước thì hay hơn, ta cảm thấy gọi là Lý Trị không được tự nhiên cho lắm.” Lục Tiểu Thanh ngồi ở bên trong đại sảnh của Tấn vương phủ, vẻ mặt ý cười nhìn Lý Trị. Chính mình gọi thẳng tên của hoàng đế tương lai, dù thế nào cũng đều cảm thấy không thoải mái, đây chính là tên của Đường Cao Tông, tuy rằng cái tên này thực tôn quý, bất quá cái tên Thiên Vũ gọi lại có vẻ thân thiết hơn, cứ nghĩ đến mỗi lần gọi hắn là Lý Trị lại nghĩ đến hắn là hoàng đế, có cảm giác không tốt một chút nào.“Nàng muốn gọi như thế nào cũng được.” Lý Trị mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh, hôm nay thấy nàng mang theo bốn vị cô nương đứng ở bên ven đường đón xe, tất cả lại còn cùng lên xe ngựa, ngồi cùng với chàng, nghĩ lại đều cảm thấy buồn cười. Chàng cũng cực hiểu được không nên hỏi nàng lý do vì sao nàng lại đòi đi theo mình.Lục Tiểu Thanh gật gật đầu nói: “Ừm, Thiên Vũ, ta vẫn là cần phải nói với huynh một chuyện, ta có thể mang theo bọn tỷ muội đến ở nhờ nhà huynh một thời gian được không?” Không đợi Thiên Vũ trả lời, nàng lại nói tiếp: “Đương nhiên ta sẽ trả phí sinh hoạt của chúng ta cho huynh.”Thiên Vũ cười cười gật đầu không nói, Lục Tiểu Thanh bất mãn nói: “Này Thiên Vũ, ta nói sẽ trả phí sinh hoạt cho huynh, vậy mà huynh cũng gật đầu đồng ý, huynh như thế nào lại không khiêm tốn một chút nào vậy, nói như thế nào huynh cũng là Tấn vương gia đương triều a~, không có một chút phong độ nào cả.”Thiên Vũ nhất thời cười to thành tiếng nói: “Nàng nếu muốn trả cho ta, ta tự nhiên muốn thu, ta tuy rằng là Tấn vương, nhưng cũng không giàu như nàng nghĩ đâu, nàng xem xe ngựa ta dùng đều là xe ngựa cũ, có thể ta còn không có nhiều tiền bằng nàng ý chứ.”Lúc đến nơi Lục Tiểu Thanh đem Tấn Vương phủ đánh giá thật kỹ từ trong ra ngoài, từ đằng trước ra đằng sau. Tuy rằng tòa nhà cũng được coi là rộng rãi, nhưng bài trí cùng trang sức bên trong nếu đem so với nhà của Vô Diễm thì thật khác nhau một trời một vực, trong Tấn Vương phủ hoàn toàn không có một vật xa xỉ cùng xa hoa, nếu nói thẳng ra thì nơi đây chẳng giống một vương phủ chút nào, thậm chí cũng không sánh được với nhà của Ngô Lệ Hoa.Thiên Vũ thấy Lục Tiểu Thanh nghi hoặc, không chờ nàng lên tiếng liền cười giải thích nói: “Vương phủ này của ta chỉ có một mình ta ở, vậy thì cần gì phải đẹp đẽ quý giá làm gì, có thể dễ nhìn một chút là được rồi. Nói tiếp, bổng lộc một tháng của ta tuy rằng so với người khác không biết có cao hơn hay không, nhưng là so với người trong hoàng thất thì số lương bổng đó không đáng nói.”Lục Tiểu Thanh ồ một tiếng, thì ra là như vậy, trách không được nhà của Thân vương phủ so với nhà của Quận Vương phủ lại kém như vậy. Kỳ thật nàng cũng không biết Kình vương phủ nhưng cũng là Thân vương phủ, tòa nhà kia là do Lý Thế Dân ban phủ đệ cho lục đệ của hắn, kinh doanh vài thập niên, cho nên so với Tấn vương phủ mới được phong vương không bao lâu tốt hơn nhiều là lẽ đương nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.