Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người
Chương 56: Dụ dỗ.
Kiều Uyển Ninh
12/10/2024
Sau khi dỗ dành cô gái nhỏ ngủ say nhìn lại đồng hồ đã quá 2 giờ cuối cùng Du Trạch Dương quyết định đi ngủ. Anh nhẹ nhàng đỡ Bội Nghiên nằm xuống giường để cô gối đầu lên trên tay mình, bàn tay còn lại khẽ vuốt ve tấm lưng dỗ công chúa nhỏ chìm vào giấc ngủ. Sau một lúc lâu cuối cùng cô gái nhỏ cũng nhắm mắt, nghe tiếng cô thở đều đều Du Trạch Dương liền khế đặt đầu cô xuống gối, anh rón rén kéo lấy tắm chăn đắp ngang người Bội Nghiên rồi nhẹ nhàng rời khỏi vị trí.
Đang định tiến đến phòng tắm bỗng một tiếng nói vang lên khiến Du Trạch Dương giật mình, anh vội vàng xoay đầu thì thấy công chúa nhỏ đã ngồi xổm dậy, cô lấy tay dụi dụi mắt bộ dạng y hệt như chú mèo nhỏ nhìn về phía người đàn ông khẽ cất tiếng:
- Chú ơi, chú đi đâu vậy?
Du Trạch Dương nghe công chúa nhỏ hỏi chỉ đành thở dài ngao ngán, vốn anh muốn nhân lúc cô ngủ lẻn vào phòng tắm xử lý người anh em bên dưới của mình nhưng không ngờ vừa đi được nửa đường đã bị cô gọi lại. Tới nước này anh chỉ đành bất lực bó tay chịu trói, bên dưới của Du Trạch Dương vẫn đang truyền đến từng cơn đau nhói khó chịu. Đã vậy nhìn Bội Nghiên trong bộ dạng mèo nhỏ ngồi trên giường càng làm anh không cách nào kháng cự.
Thấy thái độ khác lạ của Du Trạch Dương đã làm Bội Nghiên thoáng chốc khó hiểu, cô nghiêng đầu nhìn anh chớp chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp thắc mắc:
- Chú sao vậy? Có việc gì sao?
Du Trạch Dương nghe thế chỉ khẽ lắc đầu từ từ tiến gần đến giường mỉm cười nhìn cô đáp:
- Không sao! Chúng ta tiếp tục ngủ.
Bội Nghiên nghe thấy thế cũng không nói gì thêm nữa, vì căn phòng quá tối nên cô cũng chẳng thể nhìn rõ được gì đến nét mặt của Du Trạch Dương cũng trở nên thoắt mờ thoắt ảo. Lúc Du Trạch Dương đến gần Bội Nghiên cũng ngoan ngoãn nằm xuống, cô vừa kéo chăn vừa nhìn sang nơi anh đang đứng thì bỗng phát hiện một thứ. Ở giữa hai chân người đàn ông đã sớm dựng thành một chiếc lều trại thật lớn, nơi nào đó của anh vẫn đang sừng sững ngốc cao đầu nhìn cô khiến công chúa nhỏ hơi hoảng.
Bội Nghiên ngây ngốc nhìn vào chỗ đang nhô cao đó một hồi rồi lại nhìn lên người đàn ông trước mặt. Khi ấy cô gái nhỏ chợt phát hiện hai má người đàn ông đã ửng đỏ từ lúc nào, cả mặt anh phiếm hồng đang không ngừng ngửa cổ uống nước. Thấy cảnh tượng ấy cuối cùng cô gái nhỏ cũng hiểu, cô hít thật sâu một hơi rồi bối rối kéo lấy tay anh nói:
- Chú ơi, chú... chú ổn chứ?
Câu hỏi của Bội Nghiên khiến Du Trạch Dương đơ người, anh đứng hình mất mấy giây rồi hỏi lại:
- Sao em hỏi vậy? Anh đang rất ổn mà!
- Không đúng! Chú không ổn chút nào cả.
- Anh không ổn? Anh đâu có thấy không khỏe chỗ nào đâu ta?
Công chúa nhỏ thấy vậy thì chỉ tay vào giữa hai chân anh, chiếc mền bị cô kéo cao khỏi mặt vì xấu hổ. Từ trong chăn tiếng nói cô phát ra một cách thỏ thẻ:
- Chỗ đó của chú phồng lên rồi!
Du Trạch Dương nghe thế thì giật bắn người, anh cúi đầu nhìn chỗ tay Bội Nghiên chỉ rồi lại nhìn cô bật cười. Anh khẽ đặt cơ thể xuống giường, hai tay kéo lấy chiếc chăn đang che khuất gương mặt Bội Nghiên, cả người đè nhẹ lên người cô trêu chọc:
- Ra là em thấy rồi! Nghiên Nghiên, em đang ngại ngùng đó hả?
- Lưu manh! Dù sao người ta cũng là con gái sao có thể không ngại?
- Vậy sao? Nhưng rõ ràng lần trước em đâu có ngại ngùng như thế. Em còn rất hưởng thụ kia mà!
- Ahhhhh! Đừng nói nữa! Lần đó không tính, lần đó là chú quyến rũ em nên em mới như thế.
- Oh! Nói vậy là do anh không đúng rồi! Anh không nên khiến cho em mê mụi mất hết lý trí như thế.
- Anh... chú lưu manh! Em không nói với chú nữa! Em đi ngủ đây!
Nói rồi Bội Nghiên vùng vẫy trong chăn tìm cách thoát, cô dùng hai tay kéo lấy tấm chăn định xoay người sang hướng khác thì bị Du Trạch Dương bắt lại. Anh khống chế hai tay của công chúa nhỏ làm cô không cách nào chống cự, bàn tay còn lại người đàn ông khẽ nâng cằm Bội Nghiên lên nhướng mày nói:
- Vậy sao được chứ! Lúc nãy do em ngủ nên anh mới có ý định tự giải quyết, dù sao anh cũng không thể cầm thú đến độ hành sự khi em đang ngủ được. Nhưng bây giờ thì lại khác! Em đã tỉnh dậy rồi ít nhiều cũng nên giúp anh một tay chứ. Em nói đúng không? Mèo con nhỏ của anh!
- Ai... ai nói vậy chứ? Bây giờ em lại buồn ngủ rồi nên em đi ngủ đây! Chú sẽ không lưu manh đến mức ép một người đang có cảm giác buồn ngủ chứ?
- Hửm? Em buồn ngủ sao? Vậy em ngủ đi! Dù sao anh cũng quen rồi, không có ai thương anh cả. Đến cả em cũng không thương anh, trơ mắt nhìn anh khó chịu! Thôi được rồi cứ để anh khó chịu chết đi miễn em thoải mái kà được.
Nói rồi Du Trạch Dương làm ra bộ dạng giận dỗi, anh chu môi xoay mặt đi hướng khác không thèm để ý đến người con gái dưới thân mình than vãn:
Haiz, tôi đúng là số khổ mà! Mày đúng là đáng thương mà Du Trạch Dương, bây giờ đến cả Nghiên Nghiên cũng không quan tâm tới mày nữa rồi. Khổ thật!
Chỉ trách mày đã già thật rồi!
Bội Nghiên nghe vậy thì hết cách bật cười, cô bó tay trước cách hành xử trẻ con của Du Trạch Dương cuối cùng đành phải thuận ý dỗ dành:
- Thôi mà! Được rồi mà! Em thương chú nhất! Em sẽ giúp chú mà đừng buồn nữa ha!
Người đàn ông nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ vội vàng nhìn chằm chằm cô gái nhỏ hớn hở hỏi:
- Thật không?
- Thật mà!
- Bảo bối, em là nhất!
Đang định tiến đến phòng tắm bỗng một tiếng nói vang lên khiến Du Trạch Dương giật mình, anh vội vàng xoay đầu thì thấy công chúa nhỏ đã ngồi xổm dậy, cô lấy tay dụi dụi mắt bộ dạng y hệt như chú mèo nhỏ nhìn về phía người đàn ông khẽ cất tiếng:
- Chú ơi, chú đi đâu vậy?
Du Trạch Dương nghe công chúa nhỏ hỏi chỉ đành thở dài ngao ngán, vốn anh muốn nhân lúc cô ngủ lẻn vào phòng tắm xử lý người anh em bên dưới của mình nhưng không ngờ vừa đi được nửa đường đã bị cô gọi lại. Tới nước này anh chỉ đành bất lực bó tay chịu trói, bên dưới của Du Trạch Dương vẫn đang truyền đến từng cơn đau nhói khó chịu. Đã vậy nhìn Bội Nghiên trong bộ dạng mèo nhỏ ngồi trên giường càng làm anh không cách nào kháng cự.
Thấy thái độ khác lạ của Du Trạch Dương đã làm Bội Nghiên thoáng chốc khó hiểu, cô nghiêng đầu nhìn anh chớp chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp thắc mắc:
- Chú sao vậy? Có việc gì sao?
Du Trạch Dương nghe thế chỉ khẽ lắc đầu từ từ tiến gần đến giường mỉm cười nhìn cô đáp:
- Không sao! Chúng ta tiếp tục ngủ.
Bội Nghiên nghe thấy thế cũng không nói gì thêm nữa, vì căn phòng quá tối nên cô cũng chẳng thể nhìn rõ được gì đến nét mặt của Du Trạch Dương cũng trở nên thoắt mờ thoắt ảo. Lúc Du Trạch Dương đến gần Bội Nghiên cũng ngoan ngoãn nằm xuống, cô vừa kéo chăn vừa nhìn sang nơi anh đang đứng thì bỗng phát hiện một thứ. Ở giữa hai chân người đàn ông đã sớm dựng thành một chiếc lều trại thật lớn, nơi nào đó của anh vẫn đang sừng sững ngốc cao đầu nhìn cô khiến công chúa nhỏ hơi hoảng.
Bội Nghiên ngây ngốc nhìn vào chỗ đang nhô cao đó một hồi rồi lại nhìn lên người đàn ông trước mặt. Khi ấy cô gái nhỏ chợt phát hiện hai má người đàn ông đã ửng đỏ từ lúc nào, cả mặt anh phiếm hồng đang không ngừng ngửa cổ uống nước. Thấy cảnh tượng ấy cuối cùng cô gái nhỏ cũng hiểu, cô hít thật sâu một hơi rồi bối rối kéo lấy tay anh nói:
- Chú ơi, chú... chú ổn chứ?
Câu hỏi của Bội Nghiên khiến Du Trạch Dương đơ người, anh đứng hình mất mấy giây rồi hỏi lại:
- Sao em hỏi vậy? Anh đang rất ổn mà!
- Không đúng! Chú không ổn chút nào cả.
- Anh không ổn? Anh đâu có thấy không khỏe chỗ nào đâu ta?
Công chúa nhỏ thấy vậy thì chỉ tay vào giữa hai chân anh, chiếc mền bị cô kéo cao khỏi mặt vì xấu hổ. Từ trong chăn tiếng nói cô phát ra một cách thỏ thẻ:
- Chỗ đó của chú phồng lên rồi!
Du Trạch Dương nghe thế thì giật bắn người, anh cúi đầu nhìn chỗ tay Bội Nghiên chỉ rồi lại nhìn cô bật cười. Anh khẽ đặt cơ thể xuống giường, hai tay kéo lấy chiếc chăn đang che khuất gương mặt Bội Nghiên, cả người đè nhẹ lên người cô trêu chọc:
- Ra là em thấy rồi! Nghiên Nghiên, em đang ngại ngùng đó hả?
- Lưu manh! Dù sao người ta cũng là con gái sao có thể không ngại?
- Vậy sao? Nhưng rõ ràng lần trước em đâu có ngại ngùng như thế. Em còn rất hưởng thụ kia mà!
- Ahhhhh! Đừng nói nữa! Lần đó không tính, lần đó là chú quyến rũ em nên em mới như thế.
- Oh! Nói vậy là do anh không đúng rồi! Anh không nên khiến cho em mê mụi mất hết lý trí như thế.
- Anh... chú lưu manh! Em không nói với chú nữa! Em đi ngủ đây!
Nói rồi Bội Nghiên vùng vẫy trong chăn tìm cách thoát, cô dùng hai tay kéo lấy tấm chăn định xoay người sang hướng khác thì bị Du Trạch Dương bắt lại. Anh khống chế hai tay của công chúa nhỏ làm cô không cách nào chống cự, bàn tay còn lại người đàn ông khẽ nâng cằm Bội Nghiên lên nhướng mày nói:
- Vậy sao được chứ! Lúc nãy do em ngủ nên anh mới có ý định tự giải quyết, dù sao anh cũng không thể cầm thú đến độ hành sự khi em đang ngủ được. Nhưng bây giờ thì lại khác! Em đã tỉnh dậy rồi ít nhiều cũng nên giúp anh một tay chứ. Em nói đúng không? Mèo con nhỏ của anh!
- Ai... ai nói vậy chứ? Bây giờ em lại buồn ngủ rồi nên em đi ngủ đây! Chú sẽ không lưu manh đến mức ép một người đang có cảm giác buồn ngủ chứ?
- Hửm? Em buồn ngủ sao? Vậy em ngủ đi! Dù sao anh cũng quen rồi, không có ai thương anh cả. Đến cả em cũng không thương anh, trơ mắt nhìn anh khó chịu! Thôi được rồi cứ để anh khó chịu chết đi miễn em thoải mái kà được.
Nói rồi Du Trạch Dương làm ra bộ dạng giận dỗi, anh chu môi xoay mặt đi hướng khác không thèm để ý đến người con gái dưới thân mình than vãn:
Haiz, tôi đúng là số khổ mà! Mày đúng là đáng thương mà Du Trạch Dương, bây giờ đến cả Nghiên Nghiên cũng không quan tâm tới mày nữa rồi. Khổ thật!
Chỉ trách mày đã già thật rồi!
Bội Nghiên nghe vậy thì hết cách bật cười, cô bó tay trước cách hành xử trẻ con của Du Trạch Dương cuối cùng đành phải thuận ý dỗ dành:
- Thôi mà! Được rồi mà! Em thương chú nhất! Em sẽ giúp chú mà đừng buồn nữa ha!
Người đàn ông nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ vội vàng nhìn chằm chằm cô gái nhỏ hớn hở hỏi:
- Thật không?
- Thật mà!
- Bảo bối, em là nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.