Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan
Chương 50: Anh Làm Gì Thế
Diệp Nịnh Manh
06/07/2024
Đợi Cố Đình Chi mang theo túi lớn túi nhỏ, hai người mới dẫn Mạnh Vân Ký trở về.
Tới chỗ máy kéo, mọi người thấy Cố Đình Chi mua nhiều đồ như vậy đều trợn to mắt.
Vừa nhìn là biết không thiếu tiền.
Nhưng mà Cố Đình Chi không quản ánh mắt của mọi người xung quanh, bình tĩnh đặt mấy túi đồ xuống, đứng một bên đợi với Mạnh Phất Yên, thường nói hai câu với đại đội trưởng.
Lại đợi một lát, cuối cùng đoàn tàu khác cũng tới.
Ba chị em Ngô gia, đương nhiên là ở đây.
Khiến Mạnh Phất Yên bất ngờ chính là, vậy mà Viên Nghị cũng tới.
Mạnh Phất Yên có chút không dám tin, sao Viên Nghị lại tới nơi này?
Đời trước không phải tên này ở yên trong thành phố sao?
Liên tục chịu đả kích, cộng thêm ngồi xe lửa lâu như vậy, chị em Ngô gia và Viên Nghị không có đãi ngộ tốt có thể ngồi khoang giường nằm như Mạnh Phất Yên, bọn họ là ngồi khoang bình thường tới, ba người đều tinh thần uể oải hồn vía lên mây.
Đặc biệt là Viên Nghị, Viên gia xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta còn bị bắt xuống nông thôn, từ thiên đường ngã xuống đáy cốc, đến bây giờ anh ta vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Ba chị em Ngô gia nhìn thấy Mạnh Phất Yên, lập tức tỉnh táo.
Ngô Thừa Nghiệp nghiến răng, xông lên muốn đánh Mạnh Phất Yên: “Con khốn, tao xem mày chạy đi đâu?”
Cố Đình Chi lập tức xông lên trước ngăn cản, giọng nói lạnh như băng: “Làm gì? Muốn gây sự sao?”
“Các người người nào cũng đừng ngăn cản tôi, con khốn này đáng bị ăn đánh, ông đây phải đánh chết cô ta.” Ngô Thừa Nghiệp kêu gào.
Một quyền của Cố Đình Chi vung qua, đánh Ngô Thừa Nghiệp lăn một vòng bay ra ngoài.
Đầu óc đều trống rỗng.
“Anh làm gì thế?”
Ngô Tư Vũ và Ngô Mỹ Hương thét chói tai đỡ Ngô Thừa Nghiệp.
Đại đội trưởng hừ lạnh một tiếng: “Nếu là thanh niên trí thức, vậy đều là tới xây dựng nông thôn, nếu là tới gây chuyện, vậy đừng trách tôi không khách sáo!”
“Ồ! Vừa đến đã náo nhiệt như vậy? Xảy ra chuyện gì thế?”
Đoàn người khác xách theo túi đi tới, hai người đàn ông, thân hình cao lớn, ăn mặc cũng tốt, người đàn ông phía trước gương mặt trắng nõn, đôi mắt đào hoa, trên mặt là ý cười, người mở miệng trêu chọc là anh a.
Người phía sau không có biểu cảm gì, dáng người cường tráng hơn chút, vừa nhìn là biết không dễ chọc.
Người này nói chuyện kèm theo giọng Bắc Kinh, có lẽ là từ thủ đô tới.
Nhìn thấy Từ Cạnh, Ngô Tư Vũ sửng sốt.
Đi đến vùng nông thôn này, Ngô Tư Vũ còn tưởng đều là dưa vẹo táo nứt cơ?
Không nghĩ tới lúc này mới đến một lát, đã gặp được mấy người đàn ông xuất sắc.
Dung mạo của Cố Đình Chi đã đủ xuất chúng, mặc cũng tốt, mua nhiều đồ như vậy vừa nhìn là biết điều kiện tốt.
Vị trước mắt này dung mạo cũng đẹp, còn là giọng Bắc Kinh, nhìn dáng vẻ cũng không đơn giản, trong đội ngũ thanh niên trí thức còn có một người, nhìn lịch sự văn nhã, có lẽ điều kiện trong nhà không tệ.
Thanh niên trí thức xuống nông thôn, chất lượng đều tốt như vậy ư?
Ngô Mỹ Hương còn ít tuổi, ngơ ngác nhìn mấy người, có chút không rời mắt được.
Ngô Tư Vũ lớn tuổi hơn chút, nên thành thật hơn chút, còn nhớ rõ chuyện vừa mới xảy ra.
Hỏi trước một câu thân phận của đại đội trưởng, biết đối phương là đại đội trưởng, thì biết tạm thời không thể đắc tội.
Liên tục chịu đả kích, Ngô Tư Vũ đã sắp không duy trì được hình tượng, tiểu bạch hoa, cường thế ác độc đều viết rõ trên mặt.
Cô ta giải thích:
“Đại đội trưởng, Mạnh Phất Yên là em gái của chúng tôi, chúng tôi là anh trai chị gái, giáo huấn em gái một chút không sao đúng không?”
Tới chỗ máy kéo, mọi người thấy Cố Đình Chi mua nhiều đồ như vậy đều trợn to mắt.
Vừa nhìn là biết không thiếu tiền.
Nhưng mà Cố Đình Chi không quản ánh mắt của mọi người xung quanh, bình tĩnh đặt mấy túi đồ xuống, đứng một bên đợi với Mạnh Phất Yên, thường nói hai câu với đại đội trưởng.
Lại đợi một lát, cuối cùng đoàn tàu khác cũng tới.
Ba chị em Ngô gia, đương nhiên là ở đây.
Khiến Mạnh Phất Yên bất ngờ chính là, vậy mà Viên Nghị cũng tới.
Mạnh Phất Yên có chút không dám tin, sao Viên Nghị lại tới nơi này?
Đời trước không phải tên này ở yên trong thành phố sao?
Liên tục chịu đả kích, cộng thêm ngồi xe lửa lâu như vậy, chị em Ngô gia và Viên Nghị không có đãi ngộ tốt có thể ngồi khoang giường nằm như Mạnh Phất Yên, bọn họ là ngồi khoang bình thường tới, ba người đều tinh thần uể oải hồn vía lên mây.
Đặc biệt là Viên Nghị, Viên gia xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta còn bị bắt xuống nông thôn, từ thiên đường ngã xuống đáy cốc, đến bây giờ anh ta vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Ba chị em Ngô gia nhìn thấy Mạnh Phất Yên, lập tức tỉnh táo.
Ngô Thừa Nghiệp nghiến răng, xông lên muốn đánh Mạnh Phất Yên: “Con khốn, tao xem mày chạy đi đâu?”
Cố Đình Chi lập tức xông lên trước ngăn cản, giọng nói lạnh như băng: “Làm gì? Muốn gây sự sao?”
“Các người người nào cũng đừng ngăn cản tôi, con khốn này đáng bị ăn đánh, ông đây phải đánh chết cô ta.” Ngô Thừa Nghiệp kêu gào.
Một quyền của Cố Đình Chi vung qua, đánh Ngô Thừa Nghiệp lăn một vòng bay ra ngoài.
Đầu óc đều trống rỗng.
“Anh làm gì thế?”
Ngô Tư Vũ và Ngô Mỹ Hương thét chói tai đỡ Ngô Thừa Nghiệp.
Đại đội trưởng hừ lạnh một tiếng: “Nếu là thanh niên trí thức, vậy đều là tới xây dựng nông thôn, nếu là tới gây chuyện, vậy đừng trách tôi không khách sáo!”
“Ồ! Vừa đến đã náo nhiệt như vậy? Xảy ra chuyện gì thế?”
Đoàn người khác xách theo túi đi tới, hai người đàn ông, thân hình cao lớn, ăn mặc cũng tốt, người đàn ông phía trước gương mặt trắng nõn, đôi mắt đào hoa, trên mặt là ý cười, người mở miệng trêu chọc là anh a.
Người phía sau không có biểu cảm gì, dáng người cường tráng hơn chút, vừa nhìn là biết không dễ chọc.
Người này nói chuyện kèm theo giọng Bắc Kinh, có lẽ là từ thủ đô tới.
Nhìn thấy Từ Cạnh, Ngô Tư Vũ sửng sốt.
Đi đến vùng nông thôn này, Ngô Tư Vũ còn tưởng đều là dưa vẹo táo nứt cơ?
Không nghĩ tới lúc này mới đến một lát, đã gặp được mấy người đàn ông xuất sắc.
Dung mạo của Cố Đình Chi đã đủ xuất chúng, mặc cũng tốt, mua nhiều đồ như vậy vừa nhìn là biết điều kiện tốt.
Vị trước mắt này dung mạo cũng đẹp, còn là giọng Bắc Kinh, nhìn dáng vẻ cũng không đơn giản, trong đội ngũ thanh niên trí thức còn có một người, nhìn lịch sự văn nhã, có lẽ điều kiện trong nhà không tệ.
Thanh niên trí thức xuống nông thôn, chất lượng đều tốt như vậy ư?
Ngô Mỹ Hương còn ít tuổi, ngơ ngác nhìn mấy người, có chút không rời mắt được.
Ngô Tư Vũ lớn tuổi hơn chút, nên thành thật hơn chút, còn nhớ rõ chuyện vừa mới xảy ra.
Hỏi trước một câu thân phận của đại đội trưởng, biết đối phương là đại đội trưởng, thì biết tạm thời không thể đắc tội.
Liên tục chịu đả kích, Ngô Tư Vũ đã sắp không duy trì được hình tượng, tiểu bạch hoa, cường thế ác độc đều viết rõ trên mặt.
Cô ta giải thích:
“Đại đội trưởng, Mạnh Phất Yên là em gái của chúng tôi, chúng tôi là anh trai chị gái, giáo huấn em gái một chút không sao đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.