Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan
Chương 27: Chụp Ảnh
Diệp Nịnh Manh
03/07/2024
Cố Đình Chi cầm máy ảnh chụp ảnh cho Mạnh Phất Yên, bên tường sân, bên hoa tươi, dưới giàn nho, trên bàn đu dây, bên hành lang, trong phòng khách, còn sân trước sau.
Có Mạnh Phất Yên chụp riêng, Mạnh Vân Ký chụp riêng, còn có ảnh chụp chung của mấy người, bấm máy ảnh tách tách, càng chụp càng vui, rất nhanh đã chụp hết một cuộn phim.
Ách…
“Hình như chụp hơi nhiều!” Mạnh Phất Yên hơi ngượng ngùng.
Khóe miệng Cố Đình Chi hơi nhếch lên, thay cuộn phim mới:
“Không sao, tôi có nhiều cuộn phim, chụp nhiều cũng không có vấn đề gì, có muốn chụp trên lầu không?”
“Muốn!”
“Cô có thể đi thay mấy bộ quần áo khác nhau, cho thật xinh đẹp, chụp nhiều chút tương lai có thể hồi ức lại nhiều chút.”
Mạnh Phất Yên vô cùng vui sướng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh:
“Được, vậy tôi không khách sáo nữa, dùng nhiều cuộn phim của anh như vậy, sau này tôi sẽ lấy thứ tốt đổi với anh.”
Anh nguyện ý cho, vậy thì sau này cô sẽ cho anh ít thứ tốt, quan hệ ấy mà, chính là anh tới tôi đi bồi dưỡng ra như vậy.
Cố Đình Chi đi theo Mạnh Phất Yên đi lên tầng hai.
Trang trí ở tầng hai còn tốt hơn ở tầng một, nơi này vốn là khuê phòng của mẹ, sau này đã dọn tới dưới lầu, đợi Mạnh Phất Yên lớn một chút, trên lầu thu dọn lại lần nữa, để cho Mạnh Phất Yên ở.
Cho nên trang trí tốt hơn dưới lầu nhiều.
Cố Đình Chi nhìn, lại cảm nhận được thời thiếu nữ cô gái nhỏ này sống dễ chịu cỡ nào.
Anh phải kiếm nhiều tiền một chút, nếu không thật sự không nuôi nổi cô.
Mạnh Phất Yên thay quần áo xong, chụp rất nhiều ảnh, chụp mỗi một góc trong nhà.
Tới thời gian Lục Tinh Minh phải đi làm việc, Cố Đình Chi lại không chịu đi.
“Dù sao cậu đi một mình là được, tôi dẫn cô ấy ra ngoài chụp mấy bức. Con gái mà thanh xuân chỉ có mấy năm như vậy, đến nơi cô ấy thường xuyên tới chụp ảnh nhiều chút, giữ làm kỷ niệm.”
Lục Tinh Minh: “…”
Bọn họ chụp rất nhiều ảnh chung, mới đầu còn là mấy bọn họ thay phiên chụp, chụp một lát, lại biến thành chỉ có Cố Đình Chi và Mạnh Phất Yên chụp ảnh chung.
Hiện giờ anh ta nắm tay Mạnh Vân Ký, nhìn Cố Đình Chi cầm máy ảnh chụp cho Mạnh Phất Yên, cảm giác này, sao có chút không thích hợp vậy nhỉ?
Nhưng mà Lục Tinh Minh thấy Mạnh Phất Yên chụp vui vẻ, cho nên không nói gì, nhiệm vụ là cần phải hoàn thành, cho nên anh ta thật sự rời đi trước.
Mạnh Phất Yên nhìn Lục Tinh Minh đi xa còn vẫy tay với cô, thì nghĩ thầm trong lòng, đời này cô phải bảo vệ anh ta thật tốt, tuyệt đối không để anh ta rơi vào vết xe đổ ngày xưa.
Cố Đình Chi dẫn theo Mạnh Phất Yên chụp rất nhiều ảnh chụp, bao gồm một số nơi ở khu xung quanh Mạnh Phất Yên thường đi.
Cô gái trong màn ảnh cười tươi như hoa, hình ảnh tốt đẹp như vậy, Cố Đình Chi nghĩ cả đời này anh đều sẽ không quên.
Thấy hai người như vậy đương nhiên khiến không ít người chú ý, nhưng mà Mạnh Phất Yên không thèm để ý, rất nhanh đã chụp xong.
Cố Đình Chi lấy tận ba cuốn phim ra nói: “Để tôi tìm người rửa giúp cô, hay là đưa cho cô?”
Mạnh Phất Yên cười nói: “Cho tôi đi, tôi tự mình tìm người rửa ra là được, cảm ơn anh!”
Cố Đình Chi không cưỡng cầu, giao cuộn phim cho cô, lúc này mới rời đi.
Thời gian giữa trưa gần hết, Mạnh Phất Yên bảo em trai đến trường học, cô còn có việc phải làm.
“Ngoan ngoãn đi học, không được nói với bất cứ ai, tránh cho bị cha biết ngăn cản không cho em xuống nông thôn. Chị còn có chút việc cần làm, đợi xong xuôi sẽ đến trường học làm thủ tục thôi học cho em.”
Có Mạnh Phất Yên chụp riêng, Mạnh Vân Ký chụp riêng, còn có ảnh chụp chung của mấy người, bấm máy ảnh tách tách, càng chụp càng vui, rất nhanh đã chụp hết một cuộn phim.
Ách…
“Hình như chụp hơi nhiều!” Mạnh Phất Yên hơi ngượng ngùng.
Khóe miệng Cố Đình Chi hơi nhếch lên, thay cuộn phim mới:
“Không sao, tôi có nhiều cuộn phim, chụp nhiều cũng không có vấn đề gì, có muốn chụp trên lầu không?”
“Muốn!”
“Cô có thể đi thay mấy bộ quần áo khác nhau, cho thật xinh đẹp, chụp nhiều chút tương lai có thể hồi ức lại nhiều chút.”
Mạnh Phất Yên vô cùng vui sướng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh:
“Được, vậy tôi không khách sáo nữa, dùng nhiều cuộn phim của anh như vậy, sau này tôi sẽ lấy thứ tốt đổi với anh.”
Anh nguyện ý cho, vậy thì sau này cô sẽ cho anh ít thứ tốt, quan hệ ấy mà, chính là anh tới tôi đi bồi dưỡng ra như vậy.
Cố Đình Chi đi theo Mạnh Phất Yên đi lên tầng hai.
Trang trí ở tầng hai còn tốt hơn ở tầng một, nơi này vốn là khuê phòng của mẹ, sau này đã dọn tới dưới lầu, đợi Mạnh Phất Yên lớn một chút, trên lầu thu dọn lại lần nữa, để cho Mạnh Phất Yên ở.
Cho nên trang trí tốt hơn dưới lầu nhiều.
Cố Đình Chi nhìn, lại cảm nhận được thời thiếu nữ cô gái nhỏ này sống dễ chịu cỡ nào.
Anh phải kiếm nhiều tiền một chút, nếu không thật sự không nuôi nổi cô.
Mạnh Phất Yên thay quần áo xong, chụp rất nhiều ảnh, chụp mỗi một góc trong nhà.
Tới thời gian Lục Tinh Minh phải đi làm việc, Cố Đình Chi lại không chịu đi.
“Dù sao cậu đi một mình là được, tôi dẫn cô ấy ra ngoài chụp mấy bức. Con gái mà thanh xuân chỉ có mấy năm như vậy, đến nơi cô ấy thường xuyên tới chụp ảnh nhiều chút, giữ làm kỷ niệm.”
Lục Tinh Minh: “…”
Bọn họ chụp rất nhiều ảnh chung, mới đầu còn là mấy bọn họ thay phiên chụp, chụp một lát, lại biến thành chỉ có Cố Đình Chi và Mạnh Phất Yên chụp ảnh chung.
Hiện giờ anh ta nắm tay Mạnh Vân Ký, nhìn Cố Đình Chi cầm máy ảnh chụp cho Mạnh Phất Yên, cảm giác này, sao có chút không thích hợp vậy nhỉ?
Nhưng mà Lục Tinh Minh thấy Mạnh Phất Yên chụp vui vẻ, cho nên không nói gì, nhiệm vụ là cần phải hoàn thành, cho nên anh ta thật sự rời đi trước.
Mạnh Phất Yên nhìn Lục Tinh Minh đi xa còn vẫy tay với cô, thì nghĩ thầm trong lòng, đời này cô phải bảo vệ anh ta thật tốt, tuyệt đối không để anh ta rơi vào vết xe đổ ngày xưa.
Cố Đình Chi dẫn theo Mạnh Phất Yên chụp rất nhiều ảnh chụp, bao gồm một số nơi ở khu xung quanh Mạnh Phất Yên thường đi.
Cô gái trong màn ảnh cười tươi như hoa, hình ảnh tốt đẹp như vậy, Cố Đình Chi nghĩ cả đời này anh đều sẽ không quên.
Thấy hai người như vậy đương nhiên khiến không ít người chú ý, nhưng mà Mạnh Phất Yên không thèm để ý, rất nhanh đã chụp xong.
Cố Đình Chi lấy tận ba cuốn phim ra nói: “Để tôi tìm người rửa giúp cô, hay là đưa cho cô?”
Mạnh Phất Yên cười nói: “Cho tôi đi, tôi tự mình tìm người rửa ra là được, cảm ơn anh!”
Cố Đình Chi không cưỡng cầu, giao cuộn phim cho cô, lúc này mới rời đi.
Thời gian giữa trưa gần hết, Mạnh Phất Yên bảo em trai đến trường học, cô còn có việc phải làm.
“Ngoan ngoãn đi học, không được nói với bất cứ ai, tránh cho bị cha biết ngăn cản không cho em xuống nông thôn. Chị còn có chút việc cần làm, đợi xong xuôi sẽ đến trường học làm thủ tục thôi học cho em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.