Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan
Chương 14: Có Tình Cảm Ở Bên Nhau Không Tốt Sao
Diệp Nịnh Manh
30/06/2024
Mẹ kế dẫn vào hai trai hai gái, trên danh phận là anh trai chị gái con riêng của mẹ kế, nhưng Mạnh Phất Yên biết, mấy người này đều là con ruột của cha cô Ngô Quốc Trụ.
Nếu không Ngô Quốc Trụ có ngốc, cũng không đón con của chị gái bên vợ về nuôi.
Mẹ kế Trương Quế Phương và chị gái bà ta Trương Quế Lan đều dan díu với cha cô Ngô Quốc Trụ, chị gái sinh ba con trai trước, em gái sinh một con gái sau.
Chị gái bị phế hai chân, không có biện pháp tiếp tục dan díu với cha Ngô, cho nên sau khi mẹ ruột Mạnh Phất Yên qua đời, gả vào là em gái Trương Quế Phương, sau đó con của chị gái cũng được đón về Mạnh gia.
Đôi mắt của Mạnh Phất Yên âm u, đôi nam nữ chó má hại cả đời của mẹ cô, cô tuyệt đối sẽ không để bọn họ sống tốt.
Có tình cảm ở bên nhau không tốt sao?
Cố tình vì tiền tài địa vị hại mẹ cô, kiếp trước cô báo thù báo không đủ hoàn toàn, rất nhiều chuyện còn chưa kịp làm, đời này cô muốn xử lý hết tất cả!
Cô đứng trong phòng khách, nhìn ngôi nhà cô ở mười mấy năm, nhìn đồ đạc trong căn nhà, đều là gỗ tốt!
Ba tầng lầu, mỗi tầng sáu trăm mét vuông, sân trước sau.
Tích cóp cả đời của ông bà ngoại đều ở đây, đương nhiên vô cùng giàu có.
Mẹ là con gái một, kế thừa tất cả tài sản, bản thân lại là cấp cao của xưởng máy móc, trông xinh đẹp, đặc biệt giỏi giao tiếp, thường xuyên kéo được các đơn đặt hàng ngoại hối, công trạng phương diện ngoại hối của cả thành phố Thường Ninh, mẹ cô luôn đứng đầu.
Đồng thời kiêm chức ở mười ba nhà máy, trước khi qua đời là thời đại đỉnh cao của bà ấy, khi cao nhất tiền lương một tháng cơ bản là hơn năm trăm tệ, đồng thời có thể lấy phiếu và trợ cấp của chín nhà máy, thường còn có tiền thưởng của đơn đặt hàng ngoại hối phát xuống.
Cho nên trong nhà trang trí đặc biệt tốt, vào thập niên 70, đám người giàu có đứng đầu thành phố Thường Ninh, cho dù là thế kỷ 21, trình độ cuộc sống của người bình thường cũng hơn xa Mạnh gia.
Chẳng trách Trương Quế Phương nóng lòng muốn gả vào như vậy, cuộc sống phú quý như thế, có người nào không muốn chứ?
Phòng ngủ chính ở tầng một là phòng của Ngô Quốc Trụ và Trương Quế Phương, giường to hai mét, cả mặt tường là tủ quần áo, bàn trang điểm to, dưới cửa sổ còn có một bàn sách, ghế dựa.
Trong một góc còn đặt hai rương gỗ, còn có phòng vệ sinh riêng, bồn tắm.
Tuy nhiều năm trôi qua, nhưng đồ đạc trong căn phòng này vẫn khiến người ta hâm mộ không thôi.
Mà hiện giờ mẹ mới qua đời ba năm, trong nhà đã có người phụ nữ khác vào ở.
Ở phòng ngủ của mẹ, ngủ với người đàn ông của mẹ, xài tiền của mẹ, còn đánh con của mẹ!
Càng nghĩ càng tức giận, Mạnh Phất Yên hạ quyết tâm, dứt khoát dọn sạch hết, không để lại thứ gì cho những người đó.
Còn có Ngô gia bên Ngô Quốc Trụ, Trương gia nhà mẹ đẻ của Trương Quế Phương, dứt khoát dọn hết toàn bộ.
Thời gian cô xuống nông thôn là sáng sớm 5 giờ ngày kia, tối nay đi ra ngoài một chuyến…
Vẫn kịp.
Vì thế Mạnh Phất Yên không rối rắm, chỉ một lát đã lên tầng hai thu dọn hành lý.
Đầu tiên là cô đến xử lý chuyện công việc, thuận tiện đăng ký mấy tên kéo chân sau cùng xuống nông thôn.
Thứ nhất là đánh một trận, sao có thể đủ được?
Mạnh Phất Yên về phòng thu dọn một ít quần áo gửi qua bưu điện, lấy sổ hộ khẩu trong nhà đi, lại viết một lá thư tố cáo, lúc này mới ra cửa.
Nếu không Ngô Quốc Trụ có ngốc, cũng không đón con của chị gái bên vợ về nuôi.
Mẹ kế Trương Quế Phương và chị gái bà ta Trương Quế Lan đều dan díu với cha cô Ngô Quốc Trụ, chị gái sinh ba con trai trước, em gái sinh một con gái sau.
Chị gái bị phế hai chân, không có biện pháp tiếp tục dan díu với cha Ngô, cho nên sau khi mẹ ruột Mạnh Phất Yên qua đời, gả vào là em gái Trương Quế Phương, sau đó con của chị gái cũng được đón về Mạnh gia.
Đôi mắt của Mạnh Phất Yên âm u, đôi nam nữ chó má hại cả đời của mẹ cô, cô tuyệt đối sẽ không để bọn họ sống tốt.
Có tình cảm ở bên nhau không tốt sao?
Cố tình vì tiền tài địa vị hại mẹ cô, kiếp trước cô báo thù báo không đủ hoàn toàn, rất nhiều chuyện còn chưa kịp làm, đời này cô muốn xử lý hết tất cả!
Cô đứng trong phòng khách, nhìn ngôi nhà cô ở mười mấy năm, nhìn đồ đạc trong căn nhà, đều là gỗ tốt!
Ba tầng lầu, mỗi tầng sáu trăm mét vuông, sân trước sau.
Tích cóp cả đời của ông bà ngoại đều ở đây, đương nhiên vô cùng giàu có.
Mẹ là con gái một, kế thừa tất cả tài sản, bản thân lại là cấp cao của xưởng máy móc, trông xinh đẹp, đặc biệt giỏi giao tiếp, thường xuyên kéo được các đơn đặt hàng ngoại hối, công trạng phương diện ngoại hối của cả thành phố Thường Ninh, mẹ cô luôn đứng đầu.
Đồng thời kiêm chức ở mười ba nhà máy, trước khi qua đời là thời đại đỉnh cao của bà ấy, khi cao nhất tiền lương một tháng cơ bản là hơn năm trăm tệ, đồng thời có thể lấy phiếu và trợ cấp của chín nhà máy, thường còn có tiền thưởng của đơn đặt hàng ngoại hối phát xuống.
Cho nên trong nhà trang trí đặc biệt tốt, vào thập niên 70, đám người giàu có đứng đầu thành phố Thường Ninh, cho dù là thế kỷ 21, trình độ cuộc sống của người bình thường cũng hơn xa Mạnh gia.
Chẳng trách Trương Quế Phương nóng lòng muốn gả vào như vậy, cuộc sống phú quý như thế, có người nào không muốn chứ?
Phòng ngủ chính ở tầng một là phòng của Ngô Quốc Trụ và Trương Quế Phương, giường to hai mét, cả mặt tường là tủ quần áo, bàn trang điểm to, dưới cửa sổ còn có một bàn sách, ghế dựa.
Trong một góc còn đặt hai rương gỗ, còn có phòng vệ sinh riêng, bồn tắm.
Tuy nhiều năm trôi qua, nhưng đồ đạc trong căn phòng này vẫn khiến người ta hâm mộ không thôi.
Mà hiện giờ mẹ mới qua đời ba năm, trong nhà đã có người phụ nữ khác vào ở.
Ở phòng ngủ của mẹ, ngủ với người đàn ông của mẹ, xài tiền của mẹ, còn đánh con của mẹ!
Càng nghĩ càng tức giận, Mạnh Phất Yên hạ quyết tâm, dứt khoát dọn sạch hết, không để lại thứ gì cho những người đó.
Còn có Ngô gia bên Ngô Quốc Trụ, Trương gia nhà mẹ đẻ của Trương Quế Phương, dứt khoát dọn hết toàn bộ.
Thời gian cô xuống nông thôn là sáng sớm 5 giờ ngày kia, tối nay đi ra ngoài một chuyến…
Vẫn kịp.
Vì thế Mạnh Phất Yên không rối rắm, chỉ một lát đã lên tầng hai thu dọn hành lý.
Đầu tiên là cô đến xử lý chuyện công việc, thuận tiện đăng ký mấy tên kéo chân sau cùng xuống nông thôn.
Thứ nhất là đánh một trận, sao có thể đủ được?
Mạnh Phất Yên về phòng thu dọn một ít quần áo gửi qua bưu điện, lấy sổ hộ khẩu trong nhà đi, lại viết một lá thư tố cáo, lúc này mới ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.