Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan
Chương 46: Làm Sao Bây Giờ
Diệp Nịnh Manh
06/07/2024
Nhưng mà nhà thân thích cũng tổn thất nghiêm trọng, có tiền đều bị dọn sạch, không có tiền chỉ dư lại ít đồ rách nát.
Những người lúc trước khom lưng uốn gối với bà ta, hiện giờ ghét bỏ bà ta không thôi, ở trong nhà la lên hét xuống với bà ta, bà ta đâu còn dáng vẻ uy phong của xưởng trưởng phu nhân lúc trước?
Ở trong lòng mắng Mạnh Phất Yên máu chó phun đầy đầu, Trương Quế Phương mệt đến mức tinh bì lực tẫn, điên cuồng muốn trả thù.
Trước mắt Mạnh Phất Yên đã rời đi, duy nhất có thể đo nắn Mạnh Phất Yên chính là tên nhóc Mạnh Vân Ký kia.
Trương Quế Phương lập tức quyết định kéo đứa bé kia hành hung ngược đãi một trận, xả cục tức này.
Nhưng mà lúc này bà ta mới đột nhiên nhớ tới, hình như mấy ngày nay vẫn luôn không thấy được Mạnh Vân Ký.
Đi khắp nơi cũng không tìm được, hỏi thăm một lát mới biết Mạnh Vân Ký đã thôi học, xuống nông thôn, đi cùng với Mạnh Phất Yên, hộ khẩu đều chuyển đi.
Trương Quế Phương trợn tròn mắt.
Bà ta vốn muốn đưa Mạnh Phất Yên xuống nông thôn, trong nhà vừa vặn giữ Mạnh Vân Ký làm việc, chăm sóc ba đứa bé sinh ba.
Mà lúc này Mạnh Vân Ký cũng bị mang đi, ba đứa bé sinh ba và một đống việc nhà làm sao bây giờ?
“A…”
Trương Quế Phương đứng trước căn nhà của Mạnh gia, phát ra tiếng tru tê tâm liệt phế, người xung quanh đều run rẩy trên người nổi đầy da gà, nhổ nước bọt một cái.
Vừa cảm thấy Mạnh Phất Yên đủ tàn nhẫn, vừa lại cảm thấy Trương Quế Phương đáng đời!
Mạnh Phất Yên không biết mọi chuyện xảy ra ở bên thành phố Thường Ninh, nhưng có thể đoán được, mà Lục Tinh Minh ở trên một chiếc xe khác thì hoàn toàn không biết.
Lúc này anh ta đang ôm túi đồ của Mạnh Phất Yên cho cười ngây ngô!
“Thơm quá!”
Trong túi là bốn hộp cơm, một hộp thịt kho tàu, một hộp gà hầm nấm, một hộp sườn dê kho tàu, một hộp thịt bò.
Ngoài ra túi giấy khác còn có mười quả trứng gà, mười quả trứng vịt muối, một túi khô bò to, còn có một túi đậu phộng ngũ vị hương.
Cuối cùng chính là mười cân thịt khô, hai con gà hong gió, một con thỏ hong gió.
Mấy thứ này anh ta đến bộ đội còn có thể thêm cơm.
Mạnh Phất Yên biết anh ta thích ăn thịt, nhưng niên đại này cho dù là ai cũng không có biện pháp cả ngày ăn thịt, cho nên Mạnh Phất Yên chuẩn bị cho anh ta đều là thịt.
Lục Tinh Minh lập tức cười đến thấy răng không thấy mắt!
“Quả nhiên là em gái ruột của anh!”
Nhưng mà nghĩ một lát lại thấy hơi đau lòng, mấy thứ này chắc chắn là cô suy nghĩ rất nhiều biện pháp đổi lấy, còn không biết tích cóp thứ tốt bao lâu mới đổi được nhiều thịt như vậy!
…
6 giờ sáng xe lửa tới thành phố chỗ Mạnh Phất Yên, cô dẫn theo em trai lên xe, thì thấy Cố Đình Chi dã đợi ở cửa khoang giường nằm.
Thời buổi này có rất ít người mua vé giường nằm, bình thường chỉ có cán bộ đi ra ngoài mới có thể mua vé giường nằm.
Cho nên lúc này, trong xe không chen chúc chút nào, vô cùng an tĩnh.
Cố Đình Chi nhìn cô nhóc trước mắt, dường như là nhớ tới gì đó trong mắt hiện lên chút từ ái.
“Vào đi, không có nhiều người lắm, rất an tĩnh.”
Đúng là rất an tĩnh, suốt đường đi đều vô cùng thuận lợi.
Mạnh Phất Yên mang theo rất nhiều đồ ăn, có không gian căn bản không sợ hỏng, không đủ còn có thể mua trên xe, dù sao cô có tiền, tiêu bao nhiêu đều không sao cả.
Khiến người ta kinh ngạc chính là Cố Đình Chi cũng mua rất nhiều đồ ăn, Mạnh Phất Yên phát hiện có rất nhiều món là món cô thích, hóa ra khẩu vị của bọn họ đã giống nhau ngay từ lúc đầu?
Những người lúc trước khom lưng uốn gối với bà ta, hiện giờ ghét bỏ bà ta không thôi, ở trong nhà la lên hét xuống với bà ta, bà ta đâu còn dáng vẻ uy phong của xưởng trưởng phu nhân lúc trước?
Ở trong lòng mắng Mạnh Phất Yên máu chó phun đầy đầu, Trương Quế Phương mệt đến mức tinh bì lực tẫn, điên cuồng muốn trả thù.
Trước mắt Mạnh Phất Yên đã rời đi, duy nhất có thể đo nắn Mạnh Phất Yên chính là tên nhóc Mạnh Vân Ký kia.
Trương Quế Phương lập tức quyết định kéo đứa bé kia hành hung ngược đãi một trận, xả cục tức này.
Nhưng mà lúc này bà ta mới đột nhiên nhớ tới, hình như mấy ngày nay vẫn luôn không thấy được Mạnh Vân Ký.
Đi khắp nơi cũng không tìm được, hỏi thăm một lát mới biết Mạnh Vân Ký đã thôi học, xuống nông thôn, đi cùng với Mạnh Phất Yên, hộ khẩu đều chuyển đi.
Trương Quế Phương trợn tròn mắt.
Bà ta vốn muốn đưa Mạnh Phất Yên xuống nông thôn, trong nhà vừa vặn giữ Mạnh Vân Ký làm việc, chăm sóc ba đứa bé sinh ba.
Mà lúc này Mạnh Vân Ký cũng bị mang đi, ba đứa bé sinh ba và một đống việc nhà làm sao bây giờ?
“A…”
Trương Quế Phương đứng trước căn nhà của Mạnh gia, phát ra tiếng tru tê tâm liệt phế, người xung quanh đều run rẩy trên người nổi đầy da gà, nhổ nước bọt một cái.
Vừa cảm thấy Mạnh Phất Yên đủ tàn nhẫn, vừa lại cảm thấy Trương Quế Phương đáng đời!
Mạnh Phất Yên không biết mọi chuyện xảy ra ở bên thành phố Thường Ninh, nhưng có thể đoán được, mà Lục Tinh Minh ở trên một chiếc xe khác thì hoàn toàn không biết.
Lúc này anh ta đang ôm túi đồ của Mạnh Phất Yên cho cười ngây ngô!
“Thơm quá!”
Trong túi là bốn hộp cơm, một hộp thịt kho tàu, một hộp gà hầm nấm, một hộp sườn dê kho tàu, một hộp thịt bò.
Ngoài ra túi giấy khác còn có mười quả trứng gà, mười quả trứng vịt muối, một túi khô bò to, còn có một túi đậu phộng ngũ vị hương.
Cuối cùng chính là mười cân thịt khô, hai con gà hong gió, một con thỏ hong gió.
Mấy thứ này anh ta đến bộ đội còn có thể thêm cơm.
Mạnh Phất Yên biết anh ta thích ăn thịt, nhưng niên đại này cho dù là ai cũng không có biện pháp cả ngày ăn thịt, cho nên Mạnh Phất Yên chuẩn bị cho anh ta đều là thịt.
Lục Tinh Minh lập tức cười đến thấy răng không thấy mắt!
“Quả nhiên là em gái ruột của anh!”
Nhưng mà nghĩ một lát lại thấy hơi đau lòng, mấy thứ này chắc chắn là cô suy nghĩ rất nhiều biện pháp đổi lấy, còn không biết tích cóp thứ tốt bao lâu mới đổi được nhiều thịt như vậy!
…
6 giờ sáng xe lửa tới thành phố chỗ Mạnh Phất Yên, cô dẫn theo em trai lên xe, thì thấy Cố Đình Chi dã đợi ở cửa khoang giường nằm.
Thời buổi này có rất ít người mua vé giường nằm, bình thường chỉ có cán bộ đi ra ngoài mới có thể mua vé giường nằm.
Cho nên lúc này, trong xe không chen chúc chút nào, vô cùng an tĩnh.
Cố Đình Chi nhìn cô nhóc trước mắt, dường như là nhớ tới gì đó trong mắt hiện lên chút từ ái.
“Vào đi, không có nhiều người lắm, rất an tĩnh.”
Đúng là rất an tĩnh, suốt đường đi đều vô cùng thuận lợi.
Mạnh Phất Yên mang theo rất nhiều đồ ăn, có không gian căn bản không sợ hỏng, không đủ còn có thể mua trên xe, dù sao cô có tiền, tiêu bao nhiêu đều không sao cả.
Khiến người ta kinh ngạc chính là Cố Đình Chi cũng mua rất nhiều đồ ăn, Mạnh Phất Yên phát hiện có rất nhiều món là món cô thích, hóa ra khẩu vị của bọn họ đã giống nhau ngay từ lúc đầu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.