Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan
Chương 23: Sắp Xếp Công Việc Dễ Dàng Hơn Đổi Tên Nhiều
Diệp Nịnh Manh
03/07/2024
Đây là đối tượng hợp tác vững chắc nhất trong đời trước của cô, đời này cũng phải nắm trong tay như cũ, cho dù thế nào cũng phải thành lập bạn bè quan hệ hợp tác với đại lão, bước đầu tiên là phải tiếp xúc đúng không?
Nếu cô ở lại thành phố Thường Ninh, cho dù thế nào cũng phải tạo quan hệ với Cố Đình Chi đúng không?
Dựa theo quỹ đạo đời trước, có lẽ Cố Đình Chi còn sẽ lập công, cô đi theo còn có thể tìm cơ hội biểu hiện một chút, đám người kia cũng coi như là có thù oán với cô, thù này cần phải báo.
Bên thành phố Thường Ninh có Ngô Quốc Trụ, ông ta là phó xưởng trưởng, quan hệ nhân mạch đều ở bên này, muốn đối phó ông ta và con cái của ông ta không dễ dàng.
Tuy Mạnh gia vẫn có thuộc hạ cũ ở đây, nhưng dù sao người đi trà lạnh, cộng thêm cô muốn chính là mạng của những người đó, cũng không phải là khiến bọn họ gặp xui xẻo là được.
Chuyện lớn như thế, người bình thường sẽ không giúp cô.
Đổi chiến trường tới ở nông thôn, vậy thì điểm khởi bước của cô đã có thể giống với mấy chị em Ngô gia, cô đến nông thôn trước, giải quyết mấy người này xong lại trở về.
“Sắp xếp công việc dễ dàng hơn đổi tên nhiều.”
Nghĩ tới Viên gia, Lục Tinh Minh chỉ có thể câm miệng.
Viên gia là quyền quý ở thành phố Thường Ninh, đời trước lãnh đạo thiên vị Mạnh gia, nhưng mà đám người Viên gia đôi mắt danh lợi, Mạnh gia cho không ít thứ tốt, nhưng sau khi người Mạnh gia dần qua đời, lại vứt bỏ Mạnh gia.
Viên Nghị tiểu bối của Viên gia, ừm, chính là người bị Mạnh Phất Yên bắn chết đời trước, lúc trước chính là chồng sắp cưới của Mạnh Phất Yên.
Hôn sự này là trước khi Mạnh Tô Cầm qua đời tìm Viên gia định ra, lúc ấy cho Viên gia không ít thứ tốt, lúc ấy Viên gia đã đồng ý, chỉ đợi Mạnh Phất Yên tốt nghiệp cấp 3 xong là đính hôn.
Năm ngoái Mạnh Phất Yên tốt nghiệp đi làm, cùng ngày tiệc đính hôn Viên Nghị lại không tới.
Lúc ấy Ngô Tư Vũ xảy ra chuyện đến bệnh viện, Viên Nghị chạy tới bệnh viện chăm sóc Ngô Tư Vũ.
Sau đó Ngô Quốc Trụ ra mặt hủy hôn.
Thực ra ông ta là muốn đổi hôn sự cho Ngô Tư Vũ, nhưng Viên gia không đồng ý, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Lúc ấy Lục Kiến Quân biết chuyện này xong, tức giận chạy tới đánh Ngô Quốc Trụ một trận, sau đó dẫn theo Mạnh Phất Yên tìm tới Viên gia.
Tuy Viên gia thế lớn, nhưng Lục gia cũng không phải dễ chọc, Lục Kiến Quân chỉ là xưởng trưởng của xưởng máy móc thành phố Thường Ninh, nhưng anh cả ông ấy ở thủ đô không đơn giản.
Chuyện này Viên gia thật sự đuối lý, sau này Viên gia bồi thường cho Mạnh Phất Yên năm ngàn tệ và một đống phiếu, hôn sự cứ hủy bỏ như vậy.
Đương nhiên, Lục Kiến Quân cũng đắc tội Viên gia.
Trong lòng Lục Tinh Minh nghẹn khuất, nhưng anh ta không thể làm gì, chỉ có thể nói với Cố Đình Chi:
“Lão đại, đây chính là em gái ruột của em đấy, anh nhất định phải chăm sóc em ấy thật tốt. Mấy tên khốn Ngô gia, ông đây nhất định không tha cho bọn họ.”
Mạnh Phất Yên nhìn thấy Lục Tinh Minh như vậy trong lòng ấm áp, kéo tay áo của anh ta cười nói:
“Không sao, chỗ em đến không tính là khổ. Hơn nữa trong tay em còn có chút tiền mẹ để lại, sẽ không đến mức không ăn nổi cơm.”
“Anh ba, sao anh đã trở về vậy? Nửa năm trước anh mới trở về, sao nhanh như vậy đã có ngày nghỉ?”
“Không phải kỳ nghỉ, anh là ra làm nhiệm vụ, vừa vặn đi ngang qua nơi này, ngày mai sẽ đi.”
Nếu cô ở lại thành phố Thường Ninh, cho dù thế nào cũng phải tạo quan hệ với Cố Đình Chi đúng không?
Dựa theo quỹ đạo đời trước, có lẽ Cố Đình Chi còn sẽ lập công, cô đi theo còn có thể tìm cơ hội biểu hiện một chút, đám người kia cũng coi như là có thù oán với cô, thù này cần phải báo.
Bên thành phố Thường Ninh có Ngô Quốc Trụ, ông ta là phó xưởng trưởng, quan hệ nhân mạch đều ở bên này, muốn đối phó ông ta và con cái của ông ta không dễ dàng.
Tuy Mạnh gia vẫn có thuộc hạ cũ ở đây, nhưng dù sao người đi trà lạnh, cộng thêm cô muốn chính là mạng của những người đó, cũng không phải là khiến bọn họ gặp xui xẻo là được.
Chuyện lớn như thế, người bình thường sẽ không giúp cô.
Đổi chiến trường tới ở nông thôn, vậy thì điểm khởi bước của cô đã có thể giống với mấy chị em Ngô gia, cô đến nông thôn trước, giải quyết mấy người này xong lại trở về.
“Sắp xếp công việc dễ dàng hơn đổi tên nhiều.”
Nghĩ tới Viên gia, Lục Tinh Minh chỉ có thể câm miệng.
Viên gia là quyền quý ở thành phố Thường Ninh, đời trước lãnh đạo thiên vị Mạnh gia, nhưng mà đám người Viên gia đôi mắt danh lợi, Mạnh gia cho không ít thứ tốt, nhưng sau khi người Mạnh gia dần qua đời, lại vứt bỏ Mạnh gia.
Viên Nghị tiểu bối của Viên gia, ừm, chính là người bị Mạnh Phất Yên bắn chết đời trước, lúc trước chính là chồng sắp cưới của Mạnh Phất Yên.
Hôn sự này là trước khi Mạnh Tô Cầm qua đời tìm Viên gia định ra, lúc ấy cho Viên gia không ít thứ tốt, lúc ấy Viên gia đã đồng ý, chỉ đợi Mạnh Phất Yên tốt nghiệp cấp 3 xong là đính hôn.
Năm ngoái Mạnh Phất Yên tốt nghiệp đi làm, cùng ngày tiệc đính hôn Viên Nghị lại không tới.
Lúc ấy Ngô Tư Vũ xảy ra chuyện đến bệnh viện, Viên Nghị chạy tới bệnh viện chăm sóc Ngô Tư Vũ.
Sau đó Ngô Quốc Trụ ra mặt hủy hôn.
Thực ra ông ta là muốn đổi hôn sự cho Ngô Tư Vũ, nhưng Viên gia không đồng ý, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Lúc ấy Lục Kiến Quân biết chuyện này xong, tức giận chạy tới đánh Ngô Quốc Trụ một trận, sau đó dẫn theo Mạnh Phất Yên tìm tới Viên gia.
Tuy Viên gia thế lớn, nhưng Lục gia cũng không phải dễ chọc, Lục Kiến Quân chỉ là xưởng trưởng của xưởng máy móc thành phố Thường Ninh, nhưng anh cả ông ấy ở thủ đô không đơn giản.
Chuyện này Viên gia thật sự đuối lý, sau này Viên gia bồi thường cho Mạnh Phất Yên năm ngàn tệ và một đống phiếu, hôn sự cứ hủy bỏ như vậy.
Đương nhiên, Lục Kiến Quân cũng đắc tội Viên gia.
Trong lòng Lục Tinh Minh nghẹn khuất, nhưng anh ta không thể làm gì, chỉ có thể nói với Cố Đình Chi:
“Lão đại, đây chính là em gái ruột của em đấy, anh nhất định phải chăm sóc em ấy thật tốt. Mấy tên khốn Ngô gia, ông đây nhất định không tha cho bọn họ.”
Mạnh Phất Yên nhìn thấy Lục Tinh Minh như vậy trong lòng ấm áp, kéo tay áo của anh ta cười nói:
“Không sao, chỗ em đến không tính là khổ. Hơn nữa trong tay em còn có chút tiền mẹ để lại, sẽ không đến mức không ăn nổi cơm.”
“Anh ba, sao anh đã trở về vậy? Nửa năm trước anh mới trở về, sao nhanh như vậy đã có ngày nghỉ?”
“Không phải kỳ nghỉ, anh là ra làm nhiệm vụ, vừa vặn đi ngang qua nơi này, ngày mai sẽ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.