Queen Charlotte - A Bridgerton Story
Chương 4: George
Julia Quinn
22/05/2023
“Đó là lý do tại sao ta biết chính xác ta đang nói gì. Ta không có một chút sự trưởng thành nào khi ta kết hôn.”
Điều này làm George phải dừng lại. Nghe có vẻ không giống như mẹ ngài đang nói về chính bà theo cách này.
“Nàng cần sự chỉ dẫn,” mẹ ngài tiếp tục “Đó là những điều mà ta sẽ chỉ dạy cho nàng”
“Nàng ấy sẽ rất biết ơn vì điều đó,” Ngài Bute nói chêm vào.
Lại nữa, luôn luôn hữu ích. George tiếp tục lờ đi những lời Ngài Bute nói. Ngài trở lại với mẹ thêm một lần nữa. “Con chắc chắn rằng nàng sẽ rất vui khi nhận được sự giúp đỡ của mẹ sau khi mẹ đối xử với nàng như một diễn viên hề”
Augusta khẽ khịt mũi. “Con luôn nhanh chóng ca ngợi những phẩm chất của khoa học và sự chất vấn. Chắc chắn rằng con sẽ không ghen tị với sự tò mò của ta. Ta chưa bao giờ gặp ai có màu da như nàng ta. Ta không biết tại sao lại như vậy. Theo như tất cả những gì ta được biết, chỉ cần sử dụng một lượng gấp đôi tincture arsenic*, chúng ta có thể biến màu da của nàng trở nên giống của ta.”
George nhắm mắt lại. Ôi Chúa ơi.
“Ta biết da nàng ta có chút tối màu,” Augusta nói.
“Chắc chắn là vậy,” Ngài Bute lại tiếp tục lẩm bẩm.
Augusta quay qua chỗ ông ta. “Tại sao Harcourt không giải thích bất cứ điều gì về màu da của nàng ta? Ông ta đã nhìn thấy nàng ta khi ký vào hiệp ước, không phải sao?”
*Tincture arsenic: một loại dung dịch chứa Arsenic. Trong thế kỷ 17 và 18, arsenic thực sự đã được sử dụng trong mỹ phẩm, đặc biệt ở các tầng lớp quý tộc tại Vương quốc Anh và châu Âu. Phụ nữ trong giai đoạn này đã sử dụng tincture arsenic để làm trắng da, làm mờ vết thâm và giảm các dấu hiệu của lão hóa. uy nhiên, việc sử dụng arsenic như vậy không phải là một trào lưu làm đẹp chính thức và nó đã gây ra nhiều vấn đề sức khỏe nghiêm trọng.
“Ông ấy nhắc đến vài chi tiết về dóng máu Moor,” Bute trả lời.
“Một vài sao?” Augusta nhấn mạnh. “Chẳng có ý nghĩa gì hết. Ta đã nghĩ màu da của nàng ta giống với màu cà phê sữa.”
“Ồ một số người có thể nói như vậy”
“Đó đâu phải cách mà ta uống cà phê.”
“Đâu có đúng, chúng ta đều có cho sữa vào cà phê theo cách khác nhau –”
“Đủ rồi!” George gầm lên.
Tất cả chìm vào im lặng. Than ôi lợi ích của việc làm vua.
“Tất cả các người không thể nói về cô dâu của ta như một ly cà phê chết tiệt,” George hét lên.
Đôi mắt của mẹ ngài mở to đầy bất ngờ vì những lời lẽ thô tục mà ngài vừa thốt ra, tuy nhiên, bà giữ im lặng.
“Ôi Đức Ngài,” Bute thốt lên.
George khiến ông ta im bặt bằng một cái vẫy tay. “Mẹ,” ngài nói, và ngài chờ đợi cho đến khi đôi mắt của bà tập trung vào ngài trước khi ngài kết thúc câu hỏi của mình. “Mẹ có chấp thuận cuộc hôn nhân này không?”
Đôi môi của bà khẽ mấp máy. “Đó chẳng phải vấn đề, ý kiến của ta đâu có quan trọng”
“Mẹ, đừng ngụy biện. Mẹ có đồng ý không?”
“Ta đồng ý,” mẹ ngài trả lời. Trên thực tế, cách bà trả lời khá quả quyết. “Ta tin rằng nàng ta là lựa chọn tốt cho con. Hoặc ít nhất là không tồi.”
“Không tồi?” George lặp lại.
“Với con. Không tồi đối với con.” Sau đó, như thể họ không biết bà đang nói đến điều gì, bà nói thêm vào, “Mong rằng nàng sẽ không khiến con tồi tệ hơn … ý ta là tình trạng của con.”
Đó là điều mà họ chưa bao giờ nhắc đến. Trừ khi chuyện đó xảy ra và họ không còn bất cứ lựa chọn nào khác.
Lần cuối cùng đó thật khủng khiếp. George chẳng thể nhớ hết tất cả mọi chi tiết; ngài chẳng bao giờ nhớ hết, ngài chỉ tỉnh dậy và cảm thấy kiệt sức cùng bối rối. Nhưng ngài nhớ rằng họ đã thảo luận về nàng, về người sắp trở thành cô dâu của ngài. Nàng đang trên đường tới, trên một con tàu từ Cuxhaven, nhưng giọng nói ở trong đầu ngài lại cảnh báo cho ngài biết đây không phải là thời điểm thích hợp cho một cuộc hành trình, đúng vậy, đây không phải là thời điểm thích hợp cho một cuộc hành trình.
Nàng sẽ mất đi mặt trăng.
Cái quái gì đã xảy ra? Ngay cả ngài cũng không thể biết, nhưng những từ đó lại bật ra từ miệng của ngài.
Sau đó, ngài không chắc chắn chuyện gì đã xảy ra. Như thường lệ, phần lớn ký ức của ngài đã biến mất. George luôn tưởng tượng rằng nó giống như một màn sương, thấm qua miệng ngài khi ngài say ngủ, ngày càng nhạt dần và mỏng dần cho đến khi nó trôi đi trong gió.
Ký ức như thể sương mù. Nó đã có thể là những vần thơ nếu như nó không phải ký ức của ngài.
Điều tiếp theo mà George nhớ được đó là ngài đã thức dậy ở học viện y học Hoàng gia. Điều đó giống như ngài bị đánh thức từ một giấc ngủ. Mẹ của ngài đã ở đây, cùng với một nhóm bác sĩ.
Một trong số họ thực sự có thể giúp ích cho ngài.
Một sự thay đổi.
“Tôi có thể tiếp tục chứ thưa bệ hạ?”
George nhìn vào Reynolds, người đã đứng im lặng trong suốt cuộc trao đổi, tay cầm dao cạo thẳng. George giơ ngón tay lên, ra hiệu rằng ngài cần thêm một chút thời gian, và ngài quay lại nhìn mẹ mình. "Mẹ nói với con rằng mẹ ủng hộ cuộc hôn nhân này, nhưng mẹ có vẻ lo lắng. Con muốn mẹ giải thích."
Augusta cần một chút thời gian trước khi trả lời câu hỏi này. “Chúng ta sẽ cần tạo nên sự thay đổi,” bà nói. “Thật nhanh chóng.”
“Những người ngoài kia sẽ nói về nó,” Ngài Bute nói.
“Họ sẽ nõi về nó,” bà đồng ý. “Đó sẽ là vấn đề. Chúng ta không muốn họ nghĩ rằng chúng ta không biết gì về điều đó.”
“Về việc da của nàng ấy có màu nâu ư?” George cất giọng hỏi.
“Chính xác là thế. Họ phải nghĩ rằng đó là điều chúng ta muốn. Có thể là chúng ta đang cố gắng thể hiện điều gì đó. Chúng ta muốn tạo ra sự đoàn kết xã hội”
“Chúng ta đã hoàn thành tất cả những thỏa thuận thương mại,” Ngài Bute nói. “Nhưng chúng có thể bị hủy bỏ…”
“Chúng ta không thể hủy bỏ đám cưới hoàng gia vào ngày hôm nay”, Augusta nói một cách sắc bén.
“Ôi Chúa ơi, không,” George thì thầm trong họng. Ngài không thể tưởng tượng được việc những tin đồn sẽ được lan truyền ngay sau đó.
“Nghị viện có thể sẽ không chấp nhận nàng ta,” Ngài Bute nói. “Đó sẽ là một vấn đề”
Augusta không chấp nhận điều đó. “Chúng ta là Hoàng gia. Điều đó sẽ chỉ được coi là vấn đề khi Hoàng gia cho rằng nó là vấn đề. Đó chính là sự thật.”
“Đúng, chắc chắn rồi” Ngài Bute đồng tình một cách dõng dạc.
“Và vua là người đứng đầu của Giáo hội Anh, là người cai trị đất nước vĩ đại này. Vì vậy, bất cứ điều gì một vị vua làm đều là điều mà Hoàng gia muốn. Đúng không quý Ngài Bute?”
“Đúng vậy”
“Vậy thì, đó chính là điều mà Hoàng gia muốn. Có phải không Ngài Bute?”
“Đúng, nó phải như vậy.”
“Rất tốt.” Giọng nói của Augusta cất lên một cách nhanh nhẹn và đầy tính thực dụng. “Vậy sự lựa chọn của đức vua là một quyết định có chủ ý nhất định. Để làm rõ điều đó, chúng ta sẽ mở rộng danh sách khách mời. Và thêm một số thành viên vào đoàn thị nữ của Nữ hoàng mới.”
Đôi mắt của Bute mở lớn. “Ý của bà là…”
“Nhà vua nói vậy”. Bà đặt tay lên vị trí của trái tim, một cử chỉ thể hiện sự nữ tính đầy mẫu mực. “Ta chỉ là mẹ của ngài. Ta không nói bất cứ điều gì.”
George bật ra tiếng cười sặc sụa.
Đó là dấu hiệu duy nhất cho thấy Augusta đã lắng nghe ngài. Đôi môi của bà khẽ co rút nhẹ. Bà dừng lại một chút trước khi tiếp tục nói với Lord Bute, “Đức vua muốn mở rộng danh sách khách mời cho đám cưới của ngài và thêm một số thành viên vào đoàn thị nữ của Nữ hoàng mới.”
George mỉm cười. Cuối cùng ngài đã hiểu. Mẹ của ngài thật quá thông minh.
“Tất nhiên rồi, thưa Đức Bà.” Lord Bute nhìn Augusta, nhìn sang George và rồi lại quay trở lại nhìn Augusta. “Chỉ khi… Đức Vua nhận ra rằng đám cưới của ngài sẽ diễn ra trong sáu giờ nữa.”
“Ngài nhận ra chứ.” George nói, nụ cười hiện hữu trên đôi môi của ngài.
“Nhà Danbury, ta nghĩ vậy,” Augusta nói. “Ông nội của con đã nói về họ, có đúng không?”
“Con không thể nói được,” George thú nhận.
“Ông ấy đã nói,” Augusta nói một cách nghiêm túc. “Không phải nhà Danbury hiện tại, chắc chắn rồi. Ông ấy chưa bao giờ biết đến họ. Nhưng ông ấy biết về cha họ. Người vô cùng giàu có. Kim Cương, ta nghĩ vậy. Từ Châu Phi.” Bà nhìn sang Bute. “Ông có đang ghi lại những gì ta nói không?”
“Ồ có chứ thưa Đức Bà”, nói rồi ông ta nhanh chóng lục lọi để tìm ra một mảnh giấy. George thầm chúc may mắn cho ông ta. Ngài không nghĩ ông ta có thể tìm thấy bất kỳ mảnh giấy nào trong phòng thay đồ của ngài.
“Còn ai nữa?” Augusta hỏi. “Nhà Basset?”
“Một lựa chọn tuyệt vời,” Bute trả lời trong khi vẫn đang chăm chú tìm giấy. Và một cây bút. “Tôi có thể đề xuất nhà Kent không?”
Augusta gật đầu đồng ý. “Có thể. Họ sẽ đến. Ta chắc chắn vẫn còn nhiều người khác. Ta sẽ tin tưởng ông và Lord Harcourt để xác định ai là người phù hợp nhất.”
“Tất nhiên rồi thưa Đức Bà. Tôi sẽ cho người gửi lời mời đi ngay lập tức.” Bute nuốt nước bọt. “Đây là một thông báo quá gấp gáp, rất có thể họ đã có những kế hoạch khác.”
Augusta vẫy tay trong không khí. Một cử chỉ hoàng gia và chắc hẳn rằng George cũng có cùng cảm nghĩ với những điều mà bà đang cảm nhận. “Kế hoạch khác ư?” bà nhăc lại bằng khuôn mặt lộ rõ sự hoài nghi. “Có ai không muốn tham dự một lễ cưới hoàng gia sao?”
Điều này làm George phải dừng lại. Nghe có vẻ không giống như mẹ ngài đang nói về chính bà theo cách này.
“Nàng cần sự chỉ dẫn,” mẹ ngài tiếp tục “Đó là những điều mà ta sẽ chỉ dạy cho nàng”
“Nàng ấy sẽ rất biết ơn vì điều đó,” Ngài Bute nói chêm vào.
Lại nữa, luôn luôn hữu ích. George tiếp tục lờ đi những lời Ngài Bute nói. Ngài trở lại với mẹ thêm một lần nữa. “Con chắc chắn rằng nàng sẽ rất vui khi nhận được sự giúp đỡ của mẹ sau khi mẹ đối xử với nàng như một diễn viên hề”
Augusta khẽ khịt mũi. “Con luôn nhanh chóng ca ngợi những phẩm chất của khoa học và sự chất vấn. Chắc chắn rằng con sẽ không ghen tị với sự tò mò của ta. Ta chưa bao giờ gặp ai có màu da như nàng ta. Ta không biết tại sao lại như vậy. Theo như tất cả những gì ta được biết, chỉ cần sử dụng một lượng gấp đôi tincture arsenic*, chúng ta có thể biến màu da của nàng trở nên giống của ta.”
George nhắm mắt lại. Ôi Chúa ơi.
“Ta biết da nàng ta có chút tối màu,” Augusta nói.
“Chắc chắn là vậy,” Ngài Bute lại tiếp tục lẩm bẩm.
Augusta quay qua chỗ ông ta. “Tại sao Harcourt không giải thích bất cứ điều gì về màu da của nàng ta? Ông ta đã nhìn thấy nàng ta khi ký vào hiệp ước, không phải sao?”
*Tincture arsenic: một loại dung dịch chứa Arsenic. Trong thế kỷ 17 và 18, arsenic thực sự đã được sử dụng trong mỹ phẩm, đặc biệt ở các tầng lớp quý tộc tại Vương quốc Anh và châu Âu. Phụ nữ trong giai đoạn này đã sử dụng tincture arsenic để làm trắng da, làm mờ vết thâm và giảm các dấu hiệu của lão hóa. uy nhiên, việc sử dụng arsenic như vậy không phải là một trào lưu làm đẹp chính thức và nó đã gây ra nhiều vấn đề sức khỏe nghiêm trọng.
“Ông ấy nhắc đến vài chi tiết về dóng máu Moor,” Bute trả lời.
“Một vài sao?” Augusta nhấn mạnh. “Chẳng có ý nghĩa gì hết. Ta đã nghĩ màu da của nàng ta giống với màu cà phê sữa.”
“Ồ một số người có thể nói như vậy”
“Đó đâu phải cách mà ta uống cà phê.”
“Đâu có đúng, chúng ta đều có cho sữa vào cà phê theo cách khác nhau –”
“Đủ rồi!” George gầm lên.
Tất cả chìm vào im lặng. Than ôi lợi ích của việc làm vua.
“Tất cả các người không thể nói về cô dâu của ta như một ly cà phê chết tiệt,” George hét lên.
Đôi mắt của mẹ ngài mở to đầy bất ngờ vì những lời lẽ thô tục mà ngài vừa thốt ra, tuy nhiên, bà giữ im lặng.
“Ôi Đức Ngài,” Bute thốt lên.
George khiến ông ta im bặt bằng một cái vẫy tay. “Mẹ,” ngài nói, và ngài chờ đợi cho đến khi đôi mắt của bà tập trung vào ngài trước khi ngài kết thúc câu hỏi của mình. “Mẹ có chấp thuận cuộc hôn nhân này không?”
Đôi môi của bà khẽ mấp máy. “Đó chẳng phải vấn đề, ý kiến của ta đâu có quan trọng”
“Mẹ, đừng ngụy biện. Mẹ có đồng ý không?”
“Ta đồng ý,” mẹ ngài trả lời. Trên thực tế, cách bà trả lời khá quả quyết. “Ta tin rằng nàng ta là lựa chọn tốt cho con. Hoặc ít nhất là không tồi.”
“Không tồi?” George lặp lại.
“Với con. Không tồi đối với con.” Sau đó, như thể họ không biết bà đang nói đến điều gì, bà nói thêm vào, “Mong rằng nàng sẽ không khiến con tồi tệ hơn … ý ta là tình trạng của con.”
Đó là điều mà họ chưa bao giờ nhắc đến. Trừ khi chuyện đó xảy ra và họ không còn bất cứ lựa chọn nào khác.
Lần cuối cùng đó thật khủng khiếp. George chẳng thể nhớ hết tất cả mọi chi tiết; ngài chẳng bao giờ nhớ hết, ngài chỉ tỉnh dậy và cảm thấy kiệt sức cùng bối rối. Nhưng ngài nhớ rằng họ đã thảo luận về nàng, về người sắp trở thành cô dâu của ngài. Nàng đang trên đường tới, trên một con tàu từ Cuxhaven, nhưng giọng nói ở trong đầu ngài lại cảnh báo cho ngài biết đây không phải là thời điểm thích hợp cho một cuộc hành trình, đúng vậy, đây không phải là thời điểm thích hợp cho một cuộc hành trình.
Nàng sẽ mất đi mặt trăng.
Cái quái gì đã xảy ra? Ngay cả ngài cũng không thể biết, nhưng những từ đó lại bật ra từ miệng của ngài.
Sau đó, ngài không chắc chắn chuyện gì đã xảy ra. Như thường lệ, phần lớn ký ức của ngài đã biến mất. George luôn tưởng tượng rằng nó giống như một màn sương, thấm qua miệng ngài khi ngài say ngủ, ngày càng nhạt dần và mỏng dần cho đến khi nó trôi đi trong gió.
Ký ức như thể sương mù. Nó đã có thể là những vần thơ nếu như nó không phải ký ức của ngài.
Điều tiếp theo mà George nhớ được đó là ngài đã thức dậy ở học viện y học Hoàng gia. Điều đó giống như ngài bị đánh thức từ một giấc ngủ. Mẹ của ngài đã ở đây, cùng với một nhóm bác sĩ.
Một trong số họ thực sự có thể giúp ích cho ngài.
Một sự thay đổi.
“Tôi có thể tiếp tục chứ thưa bệ hạ?”
George nhìn vào Reynolds, người đã đứng im lặng trong suốt cuộc trao đổi, tay cầm dao cạo thẳng. George giơ ngón tay lên, ra hiệu rằng ngài cần thêm một chút thời gian, và ngài quay lại nhìn mẹ mình. "Mẹ nói với con rằng mẹ ủng hộ cuộc hôn nhân này, nhưng mẹ có vẻ lo lắng. Con muốn mẹ giải thích."
Augusta cần một chút thời gian trước khi trả lời câu hỏi này. “Chúng ta sẽ cần tạo nên sự thay đổi,” bà nói. “Thật nhanh chóng.”
“Những người ngoài kia sẽ nói về nó,” Ngài Bute nói.
“Họ sẽ nõi về nó,” bà đồng ý. “Đó sẽ là vấn đề. Chúng ta không muốn họ nghĩ rằng chúng ta không biết gì về điều đó.”
“Về việc da của nàng ấy có màu nâu ư?” George cất giọng hỏi.
“Chính xác là thế. Họ phải nghĩ rằng đó là điều chúng ta muốn. Có thể là chúng ta đang cố gắng thể hiện điều gì đó. Chúng ta muốn tạo ra sự đoàn kết xã hội”
“Chúng ta đã hoàn thành tất cả những thỏa thuận thương mại,” Ngài Bute nói. “Nhưng chúng có thể bị hủy bỏ…”
“Chúng ta không thể hủy bỏ đám cưới hoàng gia vào ngày hôm nay”, Augusta nói một cách sắc bén.
“Ôi Chúa ơi, không,” George thì thầm trong họng. Ngài không thể tưởng tượng được việc những tin đồn sẽ được lan truyền ngay sau đó.
“Nghị viện có thể sẽ không chấp nhận nàng ta,” Ngài Bute nói. “Đó sẽ là một vấn đề”
Augusta không chấp nhận điều đó. “Chúng ta là Hoàng gia. Điều đó sẽ chỉ được coi là vấn đề khi Hoàng gia cho rằng nó là vấn đề. Đó chính là sự thật.”
“Đúng, chắc chắn rồi” Ngài Bute đồng tình một cách dõng dạc.
“Và vua là người đứng đầu của Giáo hội Anh, là người cai trị đất nước vĩ đại này. Vì vậy, bất cứ điều gì một vị vua làm đều là điều mà Hoàng gia muốn. Đúng không quý Ngài Bute?”
“Đúng vậy”
“Vậy thì, đó chính là điều mà Hoàng gia muốn. Có phải không Ngài Bute?”
“Đúng, nó phải như vậy.”
“Rất tốt.” Giọng nói của Augusta cất lên một cách nhanh nhẹn và đầy tính thực dụng. “Vậy sự lựa chọn của đức vua là một quyết định có chủ ý nhất định. Để làm rõ điều đó, chúng ta sẽ mở rộng danh sách khách mời. Và thêm một số thành viên vào đoàn thị nữ của Nữ hoàng mới.”
Đôi mắt của Bute mở lớn. “Ý của bà là…”
“Nhà vua nói vậy”. Bà đặt tay lên vị trí của trái tim, một cử chỉ thể hiện sự nữ tính đầy mẫu mực. “Ta chỉ là mẹ của ngài. Ta không nói bất cứ điều gì.”
George bật ra tiếng cười sặc sụa.
Đó là dấu hiệu duy nhất cho thấy Augusta đã lắng nghe ngài. Đôi môi của bà khẽ co rút nhẹ. Bà dừng lại một chút trước khi tiếp tục nói với Lord Bute, “Đức vua muốn mở rộng danh sách khách mời cho đám cưới của ngài và thêm một số thành viên vào đoàn thị nữ của Nữ hoàng mới.”
George mỉm cười. Cuối cùng ngài đã hiểu. Mẹ của ngài thật quá thông minh.
“Tất nhiên rồi, thưa Đức Bà.” Lord Bute nhìn Augusta, nhìn sang George và rồi lại quay trở lại nhìn Augusta. “Chỉ khi… Đức Vua nhận ra rằng đám cưới của ngài sẽ diễn ra trong sáu giờ nữa.”
“Ngài nhận ra chứ.” George nói, nụ cười hiện hữu trên đôi môi của ngài.
“Nhà Danbury, ta nghĩ vậy,” Augusta nói. “Ông nội của con đã nói về họ, có đúng không?”
“Con không thể nói được,” George thú nhận.
“Ông ấy đã nói,” Augusta nói một cách nghiêm túc. “Không phải nhà Danbury hiện tại, chắc chắn rồi. Ông ấy chưa bao giờ biết đến họ. Nhưng ông ấy biết về cha họ. Người vô cùng giàu có. Kim Cương, ta nghĩ vậy. Từ Châu Phi.” Bà nhìn sang Bute. “Ông có đang ghi lại những gì ta nói không?”
“Ồ có chứ thưa Đức Bà”, nói rồi ông ta nhanh chóng lục lọi để tìm ra một mảnh giấy. George thầm chúc may mắn cho ông ta. Ngài không nghĩ ông ta có thể tìm thấy bất kỳ mảnh giấy nào trong phòng thay đồ của ngài.
“Còn ai nữa?” Augusta hỏi. “Nhà Basset?”
“Một lựa chọn tuyệt vời,” Bute trả lời trong khi vẫn đang chăm chú tìm giấy. Và một cây bút. “Tôi có thể đề xuất nhà Kent không?”
Augusta gật đầu đồng ý. “Có thể. Họ sẽ đến. Ta chắc chắn vẫn còn nhiều người khác. Ta sẽ tin tưởng ông và Lord Harcourt để xác định ai là người phù hợp nhất.”
“Tất nhiên rồi thưa Đức Bà. Tôi sẽ cho người gửi lời mời đi ngay lập tức.” Bute nuốt nước bọt. “Đây là một thông báo quá gấp gáp, rất có thể họ đã có những kế hoạch khác.”
Augusta vẫy tay trong không khí. Một cử chỉ hoàng gia và chắc hẳn rằng George cũng có cùng cảm nghĩ với những điều mà bà đang cảm nhận. “Kế hoạch khác ư?” bà nhăc lại bằng khuôn mặt lộ rõ sự hoài nghi. “Có ai không muốn tham dự một lễ cưới hoàng gia sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.