Quên Anh... Là Điều Em Không Thể

Chương 24

Wind

08/08/2016

Chap 24: Điều kiện!

“Em trễ hẹn, gần vào học rồi mới đến gặp tôi, muốn tôi chờ dài cổ phải không?”-hắn nhăn mặt, giọng lộ rõ sự khó chịu.

Nhìn hắn, nó chẳng kìm nổi mà bật cười, con người này sao lại trẻ con đến vậy chứ. Nhưng nụ cười nhạt nhẽo của nó chưa đến đâu thì đâu đó dâng lên một cảm giác ớn lạnh. Ban đầu là nhồn nhột, sau đó lạnh lạnh, nó ngước lên nhìn hắn.

“Ôi mẹ ơi! Sao lại nhìn tôi như vậy?”-nó nuốt nước bọt, cách hắn nhìn nó…ôi thật đáng sợ! Nó khẽ run.

“Em cười cái gì?”-nó lắc đầu liên tục, vội đánh liều hỏi hắn sao lại kêu nó ra, vì chỉ có cách đó mới khiến hắn không nhìn nó nữa.

Nhìn hắn nhếch mép nó lại thêm ớn lạnh. Tôi có làm gì sai ư?

“Em còn nhớ lời tôi đã nói nếu em muốn tôi kèm em thi không?”

Nói? Điều kiện? Những từ ngữ đang khơi gợi cái não rỗng tuết của nó,vốn sáng giờ nó chỉ toàn ngẩn ngơ ngơ ngẩn. Chả đâu vào đâu.



“Kèm em cũng được nhưng phải đáp ứng một điều kiện của tôi!”

.

.

.

“Gợi ý?”

.

.

.

“Tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ!”

…..



Giờ thì nhớ rồi, nó quay sang nhìn hắn:

“Tôi vẫn chưa nghĩ ra được điều kiện anh muốn tôi đáp ứng.”

Hắn mỉm cười như thể đoán trước được điều này, giọng nói như rất đắc chí:

“Em chỉ cần trở thành bạn gái tôi cho đến hết năm học này!”-hắn thốt lên khiến nó muốn té ngửa, trong đầu nó bây giờ chính là: Quát? Cái quái gì vậy? Anh ta điên à!

Nó lại quay sang nhìn hắn, kiểu mặt vẻ khó hiểu.

“Tôi biết em chính là bạn gái Quân nhưng em có thể chia tay cậu ấy, chỉ hết năm này thôi! Điều kiện này rất dễ mà!”-hắn nói như thể không có gì là quá quan trọng.

Nó ngập ngừng, Quân thì sao? Cậu ấy sẽ ra sao nếu nó nói như vậy? Tổn thương? Chắc không đâu! Ngay từ đầu, bọn nó chỉ “hợp tác” với nhau chứ đâu phải là thật sự yêu nhau.

“Cho tôi suy nghĩ!”

“Em suy nghĩ? Sẽ từ chối? Được rồi, mục đích của tôi chính là nếu em làm tôi yêu em, em có thể giết tôi để trả thù cho cha mẹ mình! Không phải đây là mục đích em tồn tại cho đến giờ ư? Đây không phải là cơ hội tốt ư?”-hắn lạnh lùng. Đôi mắt trở nên sắc lạnh. Toàn thân hắn chỉ toàn là sự lạnh lẽo.

Nó nhìn hắn, sự lo lắng, khó hiểu, nó chẳng hiểu gì cả. Linh cảm mách bảo nó có gì đó không ổn. Những suy nghĩ trong nó lại lần nữa trở nên rối tung rối mù.

Sao anh lại muốn bức tôi đồng ý? Sao anh lại muốn mạo hiểm tính mạng mình? Anh thật sự muốn tôi có lại trí nhớ như vậy ư? Anh thật sự muốn tôi trở lại làm Hoàng Gia Ân ư? Chợt nó phát hiện có kẻ theo dõi mình, chết tiệt, là người của “ba”. “Ba” theo dõi nó ư?

“Tôi..tôi…đồng ý!”-nó cố gắng diễn, sau khi thấy tên đó đi rồi nó thở phào. Nó buộc phải làm vậy nếu không nó sẽ không yên với “ba”! Đột nhiên, có chút gì đó đang chạy ngang qua đầu nó.



“Anh muốn gì?”

.

.

.

“Chơi với tôi một trò nhé, Hoàng Gia Ân!”

.



.

.

“Nếu em thắng em có thể lấy tất cả thậm chí là mạng của tôi, nhưng nếu em thua em sẽ phải trở thành “đồ chơi” của tôi và hãy từ bỏ ý định trả thù của mình!”

…..

Nó (lại) trở thành bộ dạng ngơ ngẩn của sáng nay, tại sao…những mảnh ký ức đó cứ quần đi quần lại trong đầu nó? Tại sao cái tên Hoàng Gia Ân luôn ám ảnh nó? Nó là Lâm Khiết Trang! Là Lâm Khiết Trang! Không lẽ việc ông trời để cho Hoàng Gia Ân biến mất, để cho Lâm Khiết Trang trở lại với cuộc sống này thật sự khiến mọi người không thể chấp nhận ư? Tại sao chứ? Nếu mọi người không thể chấp nhận, cả hắn cũng không thể thì nó sẽ khiến cho hắn có thể ! Sẽ khiến cho hắn yêu Lâm Khiết Trang hiện tại chứ không phải là Hoàng Gia Ân của quá khứ. Chắc chắn là vậy.

“Lên lớp thôi!”-Tiếng hắn gọi nó trở về với thực tại. Nó cùng hắn, kẻ đi trước người đi sau, cả hai cùng lên lớp trong bầu không khí đầy im lặng.

….

“Con muốn ra nước ngoài?”-”ba” hỏi Brian.

“Vâng. Con ra đó để tìm thêm cách chế tạo nhiều thuốc và vũ khí mới giúp chúng ta thành công hạ gục những kẻ muốn ngán đường chúng ta trong thế giới ngầm này.”-Brian viện đại một lý do, ánh mắt của anh khiến người ta hoàn toàn tin là thật, kể cả “ông ta” cũng không ngoại lệ. Mỉm cười tán dương cho “kẻ ngu ngốc”.

“Giỏi lắm. Con trưởng thành hơn rồi, khi nào con đi? Ta sẽ chuẩn bị thủ tục cho con.”

“Sau khi thi xong con sẽ đi.”-anh cố tỏ ra thật sự thân thiết sau những gì ông ta làm cho nhà anh. Chưa bao giờ anh cảm thấy ngộp thở như vậy.

“Được, ta sẽ cho người làm thủ tục cho con.”-ông ta cười thầm trong lòng, ông tự hỏi một kẻ bị chính người hãm hại gia đình mình lợi dụng thì có gì ngu ngốc bằng. Thật là ngu ngốc! Haha!

…..

Nó cùng Ruby, Luli ra về, trên đường đi cả hai nói chuyện ríu rít với nhau có vẻ khá vui, đột nhiên nó dừng lại trước bảng thông báo. Nó lướt qua rồi lại lướt lại, không kìm được mà thở dài một tiếng, hết tuần đây là thi rồi, nản quá đi. Ừ thì nó học cũng được nhưng mà từ đầu năm đến giờ nó có hiểu gì đâu, chỉ nhớ rằng vừa mới khai giảng xong nhưng giờ lại gần thi học kỳ, nói thiệt thánh cũng học không nổi chứ đừng nói là nó.

Thấy nó như đứa bị thiểu năng Ruby, Luli,liền chạy đến, ngước lên nhìn bảng thông báo, à thì ra là vậy!

“Cậu lo chuyện thi học kỳ đúng không?”-Luli vỗ nhẹ vai nó, Ruby cũng gật đầu như muốn hỏi nó có phải vậy không, nhưng nhận lại chỉ là cái gật đầu chán nản của nó.

“Không sao đâu mà, bọn tớ sẽ học chung với cậu mà lo gì.”-Luli ôm má nó, ừ thì Luli biết nó mất trí nhớ, vì vậy mà cô muốn kề vai bên nó, muốn giúp nó lấy lại ký ức, nhưng mà việc cô cần làm đầu tiên chính là tìm cơ hội kể nó nghe tất cả mọi chuyện, nhưng cô đâu biết để khiến nó nhớ lại khó đến chừng nào. Điều duy nhất bây giờ chính là tình bạn, tình yêu, liệu chúng có khiến cho những kỷ niệm, những ký ức đẹp dễ quay lại?

“Khiết Trang!”-tiếng Quân gọi nó, cậu chạy như bay đến chỗ nó, môi cậu nở nụ cười ấm áp như tia nắng mai. Lại chuyện gì sẽ xảy ra đây?

……..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quên Anh... Là Điều Em Không Thể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook