Quên Anh... Là Điều Em Không Thể
Chương 38: Ending. Thanh xuân qua rồi, chỉ còn đôi ta bên nhau!
Wind
09/08/2017
Nó ngã xuống, đôi mắt như chẳng thể gượng nổi. Có lẽ, nó mệt quá rồi.
Cũng nên ngủ một giấc để đến khi tỉnh lại không còn thứ gọi là "đau khổ" nữa.
Hắn chạy như điên đến chỗ nó. Mồ hôi nhễ nhại nhỏ giọt trên gương mặt hoảng hốt của hắn. Cả thân người quỳ sụp xuống khi thấy nó nằm trong vòng tay Brian, trên áo toàn máu.
"Con bé chỉ đang ngủ sau những gì xảy ra thôi. Tất cả kết thúc rồi, có lẽ nó mệt lắm. Đừng lo, con bé không sao đâu."
Vẫn chất giọng trầm ấm, âu yếm quan tâm đến đứa em bé nhỏ. Những gì em phải chịu suốt thời gian qua, cuối cùng cũng chấm dứt rồi, em tôi ơi.
...
Ruby ngồi đó, ánh mắt thẩn thờ ôm lấy Duy Quân. Cánh môi khẽ rung mấp máy.
"Cậu thật tội nghiệp..."
Một giọt nước trong suốt khẽ rơi từ khóe mắt nhỏ. Rõ ràng, biết rằng người anh yêu là nó, nhưng lại chẳng thể ngừng suy nghĩ về anh. Ngừng những cảm xúc rộn ràng khi nhìn về phía chàng trai ấm áp đó.
"Tôi chờ cậu, cậu chờ em. Chúng ta cứ lẩn quẩn một vòng tròn không kết quả. Cuối cùng, tôi vẫn đứng nơi đây chờ một người không thể và mãi không bao giờ hồi âm..."
Những lời nói như chất chứa cho nỗi lòng của Ruby. Cũng đều là yêu nhưng lại đơn phương lại giấu diếm. Cuối cùng cũng như cánh hoa rụng xuống rồi rơi đi.
...
Bốn năm sau,
...
Ruby giờ đây đã trưởng thành, tay kéo chiếc vali trước lễ đường vẫn còn dở dang khúc nhạc mừng đôi uyên ương. Ánh mắt long lanh, chất chứa những đoạn cảm xúc không thể nói. Lặng lẽ quay đầu, lặng lẽ rời đi, không chút vương vấn.
...
"Hoàng Gia Ân, con có đồng ý lấy Vương Tuấn Khải làm chồng, cùng bầu bạn, bên cạnh nắm tay nhau khi còn trẻ và chăm sóc nhau lúc bệnh tật ốm đau, cả lúc đã già yếu, con có bằng lòng trước sự giám chứng của Chúa Trời ?" - Tiếng vị linh mục vang lên trong lễ đường thiêng liêng.
"Con đồng ý."
"Vương Tuấn Khải, con có..."
"Con đồng ý, con mãi mãi đồng ý."
Ánh mắt của hắn, chỉ có hình bóng nó. Một hình bóng khiến hắn thổn thức, khiến hắn yêu đến ngây dại.
"Bất chấp tất cả cũng chỉ vì em."
Hắn cuối xuống đặt lên môi nó một nụ hôn của sự ngọt ngào, ngọt đến chẳng thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
"Dù có ra sao, anh cũng chỉ yêu em mà thôi, Hoàng Gia Ân. Mãi chỉ một hình bóng em trong anh."
Tiếng vỗ tay nơi lễ đường vang lên chúc phúc cho đôi bạn trẻ sau biết bao sóng gió. Trên con đường họ đi, dù có ra sao cũng sẵn sàng vì nhau mà bẻ gãy chông gai, bẻ gãy đoạn lệch hướng.
...
Trước cổng nhà thờ, nó hạnh phúc mỉm cười, dùng sức mình ném đi bó hoa cưới trong tay, cho những cặp đôi.
Jackson, không Thiếu Dương, kịp tay bắt lấy, anh nở nụ cười như mới hôm nào họ vừa quen nhau trên bục giảng. Từng bước từng bước đi đến trước mặt Linh Đan. Khẽ khụy gối xuống, ánh mắt chất chứa đầy cái gọi là hạnh phúc.
"Em bằng lòng làm vợ anh chứ, người anh yêu ?"
Linh Đan bỗng chốc đỏ ửng khuôn mặt, nụ cười chợt thoáng qua. Rực rỡ như nắng mai. Chói sáng nhưng dịu dàng, ấm áp. Chất giọng trong veo, khẽ cất lên ba chữ: "Em đồng ý."
Tiếng vỗ tay, hò hét, lại sắp thêm một đám cưới nữa rồi. Cuối cùng cũng có cái kết thật hậu cho thanh xuân những người họ.
Anh vì em từ bỏ gia đình, em vì anh từ bỏ hận thù.
Anh vì em chấp nhận hy sinh thân mình, em vì anh nguyện dốc lòng mà bảo vệ anh, không buông tay.
Anh vì em, vì yêu đơn phương, ích kỷ nhưng chỉ yêu mình em. Nhưng cô gái khác vì anh mà thầm thương trộm nhớ, giấu diếm lòng mình chẳng dám nói.
Kể từ bây giờ sẽ chẳng còn Karry, chẳng còn Emily hay Jackson, Luli, chỉ còn lại Tuấn Khải cùng Gia Ân, Thiếu Dương cùng Linh Đan.
Chặng đường này, cuối cùng ta cũng có nhau. Anh nhỉ ?
Hắn chạy như điên đến chỗ nó. Mồ hôi nhễ nhại nhỏ giọt trên gương mặt hoảng hốt của hắn. Cả thân người quỳ sụp xuống khi thấy nó nằm trong vòng tay Brian, trên áo toàn máu.
"Con bé chỉ đang ngủ sau những gì xảy ra thôi. Tất cả kết thúc rồi, có lẽ nó mệt lắm. Đừng lo, con bé không sao đâu."
Vẫn chất giọng trầm ấm, âu yếm quan tâm đến đứa em bé nhỏ. Những gì em phải chịu suốt thời gian qua, cuối cùng cũng chấm dứt rồi, em tôi ơi.
...
Ruby ngồi đó, ánh mắt thẩn thờ ôm lấy Duy Quân. Cánh môi khẽ rung mấp máy.
"Cậu thật tội nghiệp..."
Một giọt nước trong suốt khẽ rơi từ khóe mắt nhỏ. Rõ ràng, biết rằng người anh yêu là nó, nhưng lại chẳng thể ngừng suy nghĩ về anh. Ngừng những cảm xúc rộn ràng khi nhìn về phía chàng trai ấm áp đó.
"Tôi chờ cậu, cậu chờ em. Chúng ta cứ lẩn quẩn một vòng tròn không kết quả. Cuối cùng, tôi vẫn đứng nơi đây chờ một người không thể và mãi không bao giờ hồi âm..."
Những lời nói như chất chứa cho nỗi lòng của Ruby. Cũng đều là yêu nhưng lại đơn phương lại giấu diếm. Cuối cùng cũng như cánh hoa rụng xuống rồi rơi đi.
...
Bốn năm sau,
...
Ruby giờ đây đã trưởng thành, tay kéo chiếc vali trước lễ đường vẫn còn dở dang khúc nhạc mừng đôi uyên ương. Ánh mắt long lanh, chất chứa những đoạn cảm xúc không thể nói. Lặng lẽ quay đầu, lặng lẽ rời đi, không chút vương vấn.
...
"Hoàng Gia Ân, con có đồng ý lấy Vương Tuấn Khải làm chồng, cùng bầu bạn, bên cạnh nắm tay nhau khi còn trẻ và chăm sóc nhau lúc bệnh tật ốm đau, cả lúc đã già yếu, con có bằng lòng trước sự giám chứng của Chúa Trời ?" - Tiếng vị linh mục vang lên trong lễ đường thiêng liêng.
"Con đồng ý."
"Vương Tuấn Khải, con có..."
"Con đồng ý, con mãi mãi đồng ý."
Ánh mắt của hắn, chỉ có hình bóng nó. Một hình bóng khiến hắn thổn thức, khiến hắn yêu đến ngây dại.
"Bất chấp tất cả cũng chỉ vì em."
Hắn cuối xuống đặt lên môi nó một nụ hôn của sự ngọt ngào, ngọt đến chẳng thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
"Dù có ra sao, anh cũng chỉ yêu em mà thôi, Hoàng Gia Ân. Mãi chỉ một hình bóng em trong anh."
Tiếng vỗ tay nơi lễ đường vang lên chúc phúc cho đôi bạn trẻ sau biết bao sóng gió. Trên con đường họ đi, dù có ra sao cũng sẵn sàng vì nhau mà bẻ gãy chông gai, bẻ gãy đoạn lệch hướng.
...
Trước cổng nhà thờ, nó hạnh phúc mỉm cười, dùng sức mình ném đi bó hoa cưới trong tay, cho những cặp đôi.
Jackson, không Thiếu Dương, kịp tay bắt lấy, anh nở nụ cười như mới hôm nào họ vừa quen nhau trên bục giảng. Từng bước từng bước đi đến trước mặt Linh Đan. Khẽ khụy gối xuống, ánh mắt chất chứa đầy cái gọi là hạnh phúc.
"Em bằng lòng làm vợ anh chứ, người anh yêu ?"
Linh Đan bỗng chốc đỏ ửng khuôn mặt, nụ cười chợt thoáng qua. Rực rỡ như nắng mai. Chói sáng nhưng dịu dàng, ấm áp. Chất giọng trong veo, khẽ cất lên ba chữ: "Em đồng ý."
Tiếng vỗ tay, hò hét, lại sắp thêm một đám cưới nữa rồi. Cuối cùng cũng có cái kết thật hậu cho thanh xuân những người họ.
Anh vì em từ bỏ gia đình, em vì anh từ bỏ hận thù.
Anh vì em chấp nhận hy sinh thân mình, em vì anh nguyện dốc lòng mà bảo vệ anh, không buông tay.
Anh vì em, vì yêu đơn phương, ích kỷ nhưng chỉ yêu mình em. Nhưng cô gái khác vì anh mà thầm thương trộm nhớ, giấu diếm lòng mình chẳng dám nói.
Kể từ bây giờ sẽ chẳng còn Karry, chẳng còn Emily hay Jackson, Luli, chỉ còn lại Tuấn Khải cùng Gia Ân, Thiếu Dương cùng Linh Đan.
Chặng đường này, cuối cùng ta cũng có nhau. Anh nhỉ ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.