Quên Anh... Là Điều Em Không Thể
Chương 31: Sóng Gió, Lại Bắt Đầu !
Wind
19/08/2016
Tay Brian nắm chặt thành nấm đấm, đôi mắt anh chất chứa sự thù hận, sự đau thương, sự xấu hổ. Anh mím chặt môi,
giọng đầy phẫn nộ.
“Xin cậu đừng để Gia Ân lại gần người đàn ông nó gọi là ba đó. Đừng! Tôi xin cậu.”
Từng lời nói, từng câu chữ như chất chứa hàng tấn bi thương tận sâu trong lòng anh, nó thấm thía, đọng lại những yêu thương, cầu xin từ tấm lòng chân thành nhưng đầy bất lực của một người anh như Brian. Ánh mắt anh mong chờ câu trả lời từ hắn, nhìn ánh mắt hắn xa xăm đầy những suy nghĩ đang xen khó lòng nhìn thấu.
“ Yên tâm. Tôi sẽ không làm anh thất vọng.”
Brian như mong chờ câu nói này từ lâu, môi anh nhẹ cười như không, sự đau thương chua xót như vơi đi phần nào. Môi anh khẽ mấp máy, trong đôi mắt có chút bi ai:
“Cảm ơn. Thật sự, anh em chúng tôi đã đánh mất gia đình khi chưa kịp hưởng thụ mùi yêu thương của gia đình, mùi hạnh phúc vui vẻ của tuổi thơ. Chúng tôi chứng kiến cảnh ba mẹ bị giết chết, công ty thì bị cướp đoạt. Có lẽ vậy nên con bé mới nung nấu ý định trả thù cho ba mẹ, kể cả tôi cũng vậy. Chính thế nên cả hai anh em chúng tôi mới bị người đàn ông đó thâu tóm, ông ta đã tiêm vào não con bé loại thuốc làm mất trí nhớ để khiến nó tự nguyện mà không hề biết bản thân bị lợi dụng , đến lúc nhận ra đã quá muộn rồi, tôi chỉ còn có thể giao nó lại cho cậu, mong cậu sẽ bảo vệ nó bằng chính sức lực của mình.”
Nói rồi anh thở hắc ra, lê đôi chân bước đi để mặc hắn như đang nhận ra điều gì đó. Cả hai người đều không biết, Hoàng Gia Ân họ nhắc đến đã nghe thấy tất cả.
....
Hắn bước đến trước phòng nó thi, nhìn ngắm hình bóng bé nhỏ đang hồi hộp mà lòng không khỏi chua xót. Người con gái như vậy, dù cho hắn đã biết trước quá khứ của nó , biết trước điều gì đã khiến nó trở nên như vậy. Thế nhưng, khi nghe những lời nói đó từ miệng Brian vẫn có chút không thể ngờ điều đó lại đáng sợ đến vậy.
Hắn đưa đôi tay vẫy với nó, nở một nụ cười khích lệ tinh thần của nó. Từng dòng suy nghĩ cứ đua nhau mà chạy qua tâm trí khiến tâm tư hắn rối bời. Hắn không muốn nó nguy hiểm, nhưng lại không thể chắc chắn có thể giúp nó chu toàn. Hắn không muốn nó khổ sở nhưng lại chẳng thể giúp nó mạnh mẽ hơn. Tóm lại, hắn muốn điều xấu không xảy đến với nó nhưng lại chẳng chắc có thể mang điều thật tốt đẹp đến cho nó-người hắn yêu.
Bóng lưng hắn quay rảo bước đi. Hắn chẳng nhận ra có một đôi mắt đang nhìn theo tấm lưng cao lớn ấy.
....
Nó ngồi trong phòng thi, căn phòng chỉ một mình nó và giám thị. Nhìn lấy tờ đề thi, viết viết nháp nháp, đôi khi lại cắn lấy đầu bút, đôi mắt lén lút nhìn ra hướng sân trường tìm kiếm bóng lưng người nào đó. Chỉ tiếc người ta không nhìn lấy mình chỉ ngẩng cao đầu nhìn về phía bầu trời kia.
Nó cúi đầu, hì hục làm bài. Đáng ra thi lại sẽ diễn ra vào hai ngày thế nhưng nó lại không muốn, vì vậy nên bị rút thành hai buổi sáng và chiều.
Bọn Ruby Luli thì đứng ở ngoài hồi hộp nhìn nhìn ngó ngó nó. Hết buổi thi thứ nhất (buổi sáng), nó uể oải, vừa “trườn” ra khỏi phòng đã bị hai đứa nào đó lôi lôi kéo kéo đi tẩm bổ. Nào là há cảo, cá viên, nào là chân gà chiên mắm, lẩu Thái các thứ bla bla để giờ đến cả lết nó cũng chẳng lết nổi. Ì à ì ạch, nặng nề lê chân vào phòng thi. Đôi mắt lại lần nữa ngó nghiêng tìm kiếm bóng hình hắn. Nhưng đáp lại, chỉ là khoảng sân trống vắng rải đầy nắng trưa gay gắt. Vừa bước đến trước phòng thi, nó cúi mắt nhìn đồng hồ, chỉ phát hiện bản thân đến sớm tận 2 tiếng đồng hồ. Nghĩ đến liền có hứng thú với sân thượng, nhưng mà có đứa nào điên đến nổi 12 giờ trưa xách đầu đi “tắm nắng” không nhỉ? Chắc không, thế nên nó liền quẹo hướng quay sang sân sau của trường. Kiếm gốc cây nào có tán lá to, bóng râm lớn, nó đánh phịch xuống, ngủ một hơi.
..........
“Nghe đồn các người đòi đánh chiếm Angle Queens?”-Hắn nhướng mày nhìn đám “có mắt không tròng” đang to gan lớn mật phía trước. Bọn này đúng thật mù rồi!
“Bây giờ cứ lớn giọng đi nhóc à, mày sẽ thấy tao có cái đủ lớn để mày giao cả cái band này cho tao.’-Thằng cầm đầu hất mặt, tay xoa cằm làm ra vẻ đểu cáng. Mùi nguy hiểm hắn đem đến khiến Karry phải nghi ngờ.
“Mày muốn gì?”
“Đã nói rồi, cái band Angle Queens thôi!”
“Ông đã nói rồi, muốn có thì bước qua xác ông! Tụi bây lên!”-hắn nhăn mày, ra lệnh.
“Ây da, nếu đã vậy rồi thì Bảy Thẹo tao cũng không ngại nữa, lên đi!”-tên đó vẫn tỏ ra bình tĩnh, bình tĩnh đến khiếp sợ.
Cả hai band đều xông lên, những tiếng hét, tiếng la, sự đánh nhau. Cả một hông gian chìm trong mùi máu tanh. Sự hỗn loạn nổi lên khiến những kẻ khác mất tập trung.
....
Nó đang đánh một giấc ngủ ngon lành vậy mà cái điện thoại chết tiệt cứ rung liên hồi không ngớt khiến hai mi mắt nặng trĩu buộc phải kéo lên.
“Alo?”
“Mày đâu rồi, quay lại phòng thi làm bài thi mau, trễ rồi kìa!”-Giọng Ruby la hét tràn trong điện thoại khiến nó giật mình vội vội vàng vàng đứng dậy, vỗ vỗ vào má rồi chạy nhanh đến phòng thi.
.....
Hai bên giao đấu đến kịch liệt, máu cũng nhuộm cả sân đấu nhưng lại chẳng thể phân thắng thua. Tức thì, hắn đạp mạnh cái ghế, máu nóng dồn lên não, gầm lên:
“DỪNG HẾT ĐI !”
Lập tức hai bên đều ngưng trận đánh, có vẻ sự thấm mệt khiến họ mau chóng quay về chỗ cũ. Tên Bảy Thẹo ánh mắt hứng thứ vuốt vuốt cằm, mặt mày đểu cáng.
“Mày mệt rồi à? Muốn chịu thua rồi hửm?”
“Không!”
Hắn ngừng lại. Đôi chân mày vừa chau lại liền giãn ra, cơ mặt hắn tựa hồ như đang nghĩ điều gì đó rất thú vị.
“Đua xe đi!”
Đột nhiên, cánh cửa của khu nhà hoang nơi bọn họ đánh nhau liền bật mở, Jackson cùng Quân chạy đến. Thở một cách hì hục. Họ vừa biết tin!
“Xin cậu đừng để Gia Ân lại gần người đàn ông nó gọi là ba đó. Đừng! Tôi xin cậu.”
Từng lời nói, từng câu chữ như chất chứa hàng tấn bi thương tận sâu trong lòng anh, nó thấm thía, đọng lại những yêu thương, cầu xin từ tấm lòng chân thành nhưng đầy bất lực của một người anh như Brian. Ánh mắt anh mong chờ câu trả lời từ hắn, nhìn ánh mắt hắn xa xăm đầy những suy nghĩ đang xen khó lòng nhìn thấu.
“ Yên tâm. Tôi sẽ không làm anh thất vọng.”
Brian như mong chờ câu nói này từ lâu, môi anh nhẹ cười như không, sự đau thương chua xót như vơi đi phần nào. Môi anh khẽ mấp máy, trong đôi mắt có chút bi ai:
“Cảm ơn. Thật sự, anh em chúng tôi đã đánh mất gia đình khi chưa kịp hưởng thụ mùi yêu thương của gia đình, mùi hạnh phúc vui vẻ của tuổi thơ. Chúng tôi chứng kiến cảnh ba mẹ bị giết chết, công ty thì bị cướp đoạt. Có lẽ vậy nên con bé mới nung nấu ý định trả thù cho ba mẹ, kể cả tôi cũng vậy. Chính thế nên cả hai anh em chúng tôi mới bị người đàn ông đó thâu tóm, ông ta đã tiêm vào não con bé loại thuốc làm mất trí nhớ để khiến nó tự nguyện mà không hề biết bản thân bị lợi dụng , đến lúc nhận ra đã quá muộn rồi, tôi chỉ còn có thể giao nó lại cho cậu, mong cậu sẽ bảo vệ nó bằng chính sức lực của mình.”
Nói rồi anh thở hắc ra, lê đôi chân bước đi để mặc hắn như đang nhận ra điều gì đó. Cả hai người đều không biết, Hoàng Gia Ân họ nhắc đến đã nghe thấy tất cả.
....
Hắn bước đến trước phòng nó thi, nhìn ngắm hình bóng bé nhỏ đang hồi hộp mà lòng không khỏi chua xót. Người con gái như vậy, dù cho hắn đã biết trước quá khứ của nó , biết trước điều gì đã khiến nó trở nên như vậy. Thế nhưng, khi nghe những lời nói đó từ miệng Brian vẫn có chút không thể ngờ điều đó lại đáng sợ đến vậy.
Hắn đưa đôi tay vẫy với nó, nở một nụ cười khích lệ tinh thần của nó. Từng dòng suy nghĩ cứ đua nhau mà chạy qua tâm trí khiến tâm tư hắn rối bời. Hắn không muốn nó nguy hiểm, nhưng lại không thể chắc chắn có thể giúp nó chu toàn. Hắn không muốn nó khổ sở nhưng lại chẳng thể giúp nó mạnh mẽ hơn. Tóm lại, hắn muốn điều xấu không xảy đến với nó nhưng lại chẳng chắc có thể mang điều thật tốt đẹp đến cho nó-người hắn yêu.
Bóng lưng hắn quay rảo bước đi. Hắn chẳng nhận ra có một đôi mắt đang nhìn theo tấm lưng cao lớn ấy.
....
Nó ngồi trong phòng thi, căn phòng chỉ một mình nó và giám thị. Nhìn lấy tờ đề thi, viết viết nháp nháp, đôi khi lại cắn lấy đầu bút, đôi mắt lén lút nhìn ra hướng sân trường tìm kiếm bóng lưng người nào đó. Chỉ tiếc người ta không nhìn lấy mình chỉ ngẩng cao đầu nhìn về phía bầu trời kia.
Nó cúi đầu, hì hục làm bài. Đáng ra thi lại sẽ diễn ra vào hai ngày thế nhưng nó lại không muốn, vì vậy nên bị rút thành hai buổi sáng và chiều.
Bọn Ruby Luli thì đứng ở ngoài hồi hộp nhìn nhìn ngó ngó nó. Hết buổi thi thứ nhất (buổi sáng), nó uể oải, vừa “trườn” ra khỏi phòng đã bị hai đứa nào đó lôi lôi kéo kéo đi tẩm bổ. Nào là há cảo, cá viên, nào là chân gà chiên mắm, lẩu Thái các thứ bla bla để giờ đến cả lết nó cũng chẳng lết nổi. Ì à ì ạch, nặng nề lê chân vào phòng thi. Đôi mắt lại lần nữa ngó nghiêng tìm kiếm bóng hình hắn. Nhưng đáp lại, chỉ là khoảng sân trống vắng rải đầy nắng trưa gay gắt. Vừa bước đến trước phòng thi, nó cúi mắt nhìn đồng hồ, chỉ phát hiện bản thân đến sớm tận 2 tiếng đồng hồ. Nghĩ đến liền có hứng thú với sân thượng, nhưng mà có đứa nào điên đến nổi 12 giờ trưa xách đầu đi “tắm nắng” không nhỉ? Chắc không, thế nên nó liền quẹo hướng quay sang sân sau của trường. Kiếm gốc cây nào có tán lá to, bóng râm lớn, nó đánh phịch xuống, ngủ một hơi.
..........
“Nghe đồn các người đòi đánh chiếm Angle Queens?”-Hắn nhướng mày nhìn đám “có mắt không tròng” đang to gan lớn mật phía trước. Bọn này đúng thật mù rồi!
“Bây giờ cứ lớn giọng đi nhóc à, mày sẽ thấy tao có cái đủ lớn để mày giao cả cái band này cho tao.’-Thằng cầm đầu hất mặt, tay xoa cằm làm ra vẻ đểu cáng. Mùi nguy hiểm hắn đem đến khiến Karry phải nghi ngờ.
“Mày muốn gì?”
“Đã nói rồi, cái band Angle Queens thôi!”
“Ông đã nói rồi, muốn có thì bước qua xác ông! Tụi bây lên!”-hắn nhăn mày, ra lệnh.
“Ây da, nếu đã vậy rồi thì Bảy Thẹo tao cũng không ngại nữa, lên đi!”-tên đó vẫn tỏ ra bình tĩnh, bình tĩnh đến khiếp sợ.
Cả hai band đều xông lên, những tiếng hét, tiếng la, sự đánh nhau. Cả một hông gian chìm trong mùi máu tanh. Sự hỗn loạn nổi lên khiến những kẻ khác mất tập trung.
....
Nó đang đánh một giấc ngủ ngon lành vậy mà cái điện thoại chết tiệt cứ rung liên hồi không ngớt khiến hai mi mắt nặng trĩu buộc phải kéo lên.
“Alo?”
“Mày đâu rồi, quay lại phòng thi làm bài thi mau, trễ rồi kìa!”-Giọng Ruby la hét tràn trong điện thoại khiến nó giật mình vội vội vàng vàng đứng dậy, vỗ vỗ vào má rồi chạy nhanh đến phòng thi.
.....
Hai bên giao đấu đến kịch liệt, máu cũng nhuộm cả sân đấu nhưng lại chẳng thể phân thắng thua. Tức thì, hắn đạp mạnh cái ghế, máu nóng dồn lên não, gầm lên:
“DỪNG HẾT ĐI !”
Lập tức hai bên đều ngưng trận đánh, có vẻ sự thấm mệt khiến họ mau chóng quay về chỗ cũ. Tên Bảy Thẹo ánh mắt hứng thứ vuốt vuốt cằm, mặt mày đểu cáng.
“Mày mệt rồi à? Muốn chịu thua rồi hửm?”
“Không!”
Hắn ngừng lại. Đôi chân mày vừa chau lại liền giãn ra, cơ mặt hắn tựa hồ như đang nghĩ điều gì đó rất thú vị.
“Đua xe đi!”
Đột nhiên, cánh cửa của khu nhà hoang nơi bọn họ đánh nhau liền bật mở, Jackson cùng Quân chạy đến. Thở một cách hì hục. Họ vừa biết tin!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.